Em Vì Anh Vượt Núi Băng Đèo
-
Chương 12
Trước khi Thiệu Minh Âm bưng vào trứng xào cà chua, Lương Chân vẫn luôn quy củ ở trong phòng. Điện thoại cậu đã hết pin nhưng phòng Thiệu Minh Âm không có cáp sạc phù hợp. Trước giờ Lương Chân không nấu ăn, vào bếp cũng không giúp được gì, vậy nên cậu dọn bàn ăn rồi ngồi ngay ngắn vào bàn. Nhà trọ của Thiệu Minh Âm rất nhỏ, chỉ có một phòng ngủ, một nhà bếp và một phòng tắm, bàn ăn cũng dùng bàn gấp. Phần ngăn khói từ nhà bếp làm bằng kính trong suốt, Thiệu Minh Âm chỉ cần nghiêng đầu sẽ nhìn thấy Lương Chân đang ngơ ngác ngồi trên ghế nhỏ, một lúc lâu cũng không động người. Thiệu Minh Âm đẩy cửa phòng bếp, đi tới phòng ngủ bật TV và đặt điều khiển vào tay Lương Chân, để cậu xem TV trước.
Nấu mì xong, Thiệu Minh Âm di chuyển cái bàn vào phòng ngủ sáng và rộng rãi hơn so với ngồi ở lối vào. Thực ra anh rất ít khi dùng bàn ăn cơm, anh ở một mình nhiều năm như vậy, cứ nấu rồi trực tiếp ăn trong bếp là xong bữa. Nhưng hôm nay Lương Chân ở đây, hai người không thể chen chúc trong phòng bếp nhỏ hẹp nên anh dùng chiếc bàn này.
Thiệu Minh Âm bưng mì đến trước mặt Lương Chân rồi đưa đũa cho cậu. Lương Chân nhận lấy và nói "Cảm ơn anh", sau đó vùi đầu ăn.
Lương Chân ăn rất nhanh, cậu thực sự đói bụng, hơn nữa mì của anh rất ngon. Loại mỹ vị này khiến cậu nhớ đến ngày đó ngồi trong đồn công an ăn mì. Nhưng gia vị mì ăn liền phần lớn chỉ tạo ảo giác ngon miệng. Còn bây giờ, bát mì trứng cà chua hết sức đơn giản lại có hương vị thật hấp dẫn người ăn, chỉ có tôm khô ăn kèm, nhưng nó ngon vô cùng. Thiệu Minh Âm còn lại hơn nửa bát, vậy mà cậu đã ăn hết cả nước lẫn cái.
Thiệu Minh Âm cũng từng thấy Lương Chân ăn mì ở đồn công an, vì thế anh đã để lại một ít trong nồi. Không đợi Lương Chân mở lời, anh liền mang chỗ mì còn lại cho cậu. Lương Chân cảm động, cầm lấy bát mì bằng hai tay, nói với Thiệu Minh Âm: "Cảnh sát Thiệu, anh thật tốt."
Thiệu Minh Âm chỉ cười, không trả lời. Chờ khi Lương Chân ăn chậm lại, anh mới nói: "Nói tôi nghe một chút đi, chuyện gì đã xảy ra."
Lương Chân không giấu giếm, cậu nói hết những chuyện xảy ra trong mấy ngày qua với Thiệu Minh Âm. Từ việc cha cậu không ủng hộ cậu chơi nhạc và cắt đứt nguồn tài chính, rồi việc cậu ở nhà Tống Châu có chút không thoải mái, sau đó bị quản lí thành phố đuổi chạy đến chợ đêm. Lúc đó cậu thực sự kiệt sức, nhưng cậu gặp được Thiệu Minh Âm.
"Vì vậy tôi nói, cảnh sát, anh thật tốt."
Lương Chân chân thành nói, nhưng Thiệu Minh Âm hình như có hơi không cảm kích, hỏi ngược lại: "Tôi tốt? Tôi tốt chỗ nào?"
"Đương nhiên là anh tốt." Lương Chân nói năng hùng hồn, "Anh đút no phía dưới của tôi.*"
(*Ý em nó là cho ăn no bụng chứ không phải cái như cảnh sát Thiệu đang nghĩ ạ:3)
Sau khi Thiệu Minh Âm nghe Lương Chân nói câu kia, tự nhiên thấy mặt hơi nóng. Ho khan vài tiếng, anh hỏi Lương Chân: "Cậu mười chín đúng không?"
Lương Chân gật đầu: "Vâng."
"Hôm nay tôi mang cậu về nhà ăn bát mì, cậu đã biết ơn. Vậy cậu có từng nghĩ đến cha mẹ nuôi cậu mười chín năm, mười chính năm làm cơm cho cậu ăn?" Thiệu Minh Âm nói, dùng đũa gõ trán Lương Chân, "Sao lại còn cãi nhau cùng cha rồi bỏ nhà đi, có phải trẻ nhỏ không mà làm loạn thế?"
"Tôi --" Lương Chân muốn giải thích, vội vội vàng vàng muốn mở miệng, nhưng rồi cậu lại cúi đầu yên lặng ăn mì. Đến nửa ngày cậu cũng không ngẩng đầu, nhưng bình tĩnh nói: "Bọn họ chưa từng làm cơm cho tôi."
"Sao có thể như vậy được," Thiệu Minh Âm đáp, đang muốn tiếp tục nói, đột nhiên nhớ tới đó là Lương Chân. Đó là tiểu thiếu gia nhà giàu ở Lan Châu, cha mẹ bận trăm công nghìn việc, đương nhiên không thể như một gia đình bình thường.
Nhưng sao có khả năng chưa từng làm lần nào, Thiệu Minh Âm nghĩ. Hơn nữa, gia cảnh như Lương Chân, có mỹ vị gì chưa từng ăn qua. Bát mì làm trong mười phút có gì tốt?
Anh đang muốn trêu chọc một phen, đã thấy Lương Chân ngậm mì trong miệng bụm mặt ăn. Dáng vẻ kia như thể đang cố kiềm chế không có chỗ trút giận, ấy vậy mà vẫn toát ra một tia yếu đuối.
Chỉ là sự yếu đuối thoáng qua, biến mất không một dấu vết khi cảm nhận được ánh mắt của Thiệu Minh Âm. Lương Chân ngước mắt lên, gắp một đũa, một lần nữa nói với Thiệu Minh Âm ăn rất ngon.
Thiệu Minh Âm ừ một tiếng, tiếp tục ăn mì của mình. Lương Chân cho rằng Thiệu Minh Âm nghĩ cậu thổi phồng mọi chuyện quá mức nên không xúc động, vì vậy cậu lại bắt bắt đầu nói Thiệu Minh Âm rất tốt, không chỉ cho cậu ăn, mà còn giữ cậu ở lại.
Thực ra Thiệu Minh Âm không dự định để Lương Chân ở qua đêm, nhưng nhìn đến đôi mắt lấp lánh sáng ngời, anh lúng túng không nỡ trực tiếp nói ra, chỉ có thể uyển chuyển nói: "Chỗ của tôi quá nhỏ, có khi còn không lớn bằng phòng tắm nhà cậu hay nhà bạn cậu, sợ cậu ở không quen."
Lương Chân nghe ra ý tứ của Thiệu Minh Âm, ánh mắt liền ảm đạm đi, cậu tiếp tục từ từ ăn mì. Bầu không khí nhất thời trầm mặc, Thiệu Minh Âm cũng cảm thấy lúng túng, anh lại mở TV lên, chỉnh đến kênh "Mua sắm dễ dàng".
Lương Chân đã không xem TV trong 800 năm, càng chưa bao giờ nghe về "Mua sắm dễ dàng", nghe một lúc mới biết đây là kênh mua sắm của đài Chiết Giang. Lương Chân có chút không hiểu, vì sao Thiệu Minh Âm lại yêu thích kênh này đến vậy, lẽ nào anh cũng mua những thứ đồ này? Nếu không thì tại sao vừa mở tivi lên, anh lại bật ngay kênh này.
Vì vậy trong khoảng năm, sáu phút, căn phòng nhỏ này chỉ có âm thanh từ người dẫn chương trình. Ban đầu Lương Chân cảm thấy hơi ồn ào, nhưng nghe một lúc, cậu cảm thấy thực sự có chút thú vị.
Không biết đó có phải phát sóng trực tiếp hay không, chưa quá một hai phút người dẫn chương trình lại nói: "Quý vị khán giả ơi, hiện tại chúng tôi phát sóng trực tiếp, bán hết mới thôi, thời gian đếm ngược ở phía dưới màn hình, nhưng chỉ cần bán hết chúng tôi sẽ kết thúc chương trình bất cứ lúc nào."
Chỉ còn năm phút nữa, người dẫn chương trình đã hét lên "Sắp bán hết, sắp bán hết rồi!". Hai phút đếm ngược cuối cùng, Lương Chân cho là không còn gì, lát nữa sẽ kết thúc. Không ngờ người kia kéo ông chủ công ty sản xuất hàng hóa vào ống kính. Giám đốc điều hành cầm một xấp đơn hàng trên tay. Sau khi đặt nó lên bàn, ông nói rằng ông rất biết ơn sự ủng hộ và yêu thích của người xem đài Chiết Giang. Vậy nên ông tiền trảm hậu tấu, quyết định bán thêm 10 sản phẩm nữa để tri ân!
"Ồ wow." Lương Chân vui vẻ, "Chiết Giang mấy người còn có thể chơi như vậy."
Cảm khái xong, Lương Chân liền thấy có gì đó không đúng, nhưng cậu không thể nói rõ là chỗ nào. Cậu đặt nghi ngờ sang một bên, hỏi Thiệu Minh Âm: "Anh có muộn gọi điện hỏi không, có thể vẫn còn hàng."
"Đang bán cái gì thế?" Thiệu Minh Âm chỉ nghe âm thanh, khi nghe Lương Chân nói anh mới nhìn TV, "Robot lau nhà sao, tôi không cần cái này."
"Đợi một chút," Lương Chân giơ tay lên, quơ quơ trước mặt Thiệu Minh Âm, "Anh nghe lâu như vậy, sao lại không biết họ đang bán gì?"
Thiệu Minh Âm nói: "Tôi chỉ nghe âm thanh."
Lương Chân lại hỏi: "Nếu chỉ nghe âm thanh, tại sao anh không chọn kênh khác, nhất định phải là "Mua sắm dễ dàng"?"
Thiệu Minh Âm nói: "Cậu không cảm thấy kênh này luôn không ngừng ồn ào, nghe hai người dẫn chương trình một người nói một người cười, trong phòng sẽ không quạnh quẽ, cũng càng cảm giác như có người."
Lương Chân sững sờ.
Thiệu Minh Âm không ăn nữa, anh bưng bát của Lương Chân vào nhà bếp rửa. Lương Chân muốn giúp đỡ nhưng Thiệu Minh Âm nói cậu vào càng thêm phiền rồi đẩy cậu ra ngoài. Lương Chân dựa vào cửa phòng bếp, chăm chú nhìn Thiệu Minh Âm đang bận rộn ở đó. Thiệu Minh Âm không nói gì, tùy ý để cậu đứng đó nhìn. Vì vậy Lương Chân một bên tai nghe "Mua sắm dễ dàng" bên ngoài, một bên nghe tiếng nồi muôi xoong chậu va chạm trong phòng bếp.
Thiệu Minh Âm rất thành thạo việc giặt giũ. Lương Chân có thể tưởng tượng ra Thiệu Minh Âm ngày hôm qua, ngày hôm kia, ngày hôm kìa sống như thế nào. Khi về nhà, anh sẽ treo quần áo lên một cái móc áo, bên trong có một chiếc sơ mi cộc tay màu xanh đậm. Anh sẽ bật TV lên, dừng lại ở kênh mua sắm quen thuộc. Anh sẽ nấu mì trước, rồi làm trứng xào cà chua trong cái nồi khác. Nấu xong anh không dùng bàn ăn, mà đặt nó lên kệ bếp để ăn, sau đó anh sẽ rửa bát và nồi giống như bây giờ. Sau khi rửa xong, anh sẽ lau tay bằng chiếc khăn khô bên cạnh bồn rửa. Toàn bộ quá trình, Thiệu Minh Âm không nói một lời. Toàn bộ quá trình, Thiệu Minh Âm chỉ có một mình.
Nhưng bây giờ, Thiệu Minh Âm đang đứng trước mặt Lương Chân, cầm một chiếc khăn ướt trong tay. Bởi vì Lương Chân xuất hiện, Thiệu Minh Âm ngày hôm nay thêm một bước lau sạch bàn ăn. Tốc độ của anh vẫn rất nhanh, sau khi lau lại bằng khăn khô, anh gập nó rồi đặt cạnh tủ. Quay người lại, anh định hỏi Lương Chân sẽ về như nào. Anh đến Ôn Châu đã ba năm, và đã sống ở nhà trọ này ba năm, ba năm qua anh chỉ ở một mình. Anh không nghĩ rằng ngày hôm nay, Lương Chân có thể ở đây, Lương Chân thực sự sẽ ở đây.
Nhưng khi anh quay lại, phát hiện TV không biết bị tắt lúc nào. Bên tai anh không còn âm thanh của người dẫn chương tình "Mua sắm dễ dàng" vô cùng dẻo miệng, không gian nhỏ hẹp trở nên cực kì yên tĩnh.
Nếu như bình thường, loại này yên tĩnh sẽ khiến Thiệu Minh Âm cảm thấy khó chịu, nhưng hôm nay trong căn phòng này không chỉ có anh. Thiếu niên kia đang đứng trước mặt anh, ôm lấy đàn ghi ta, tay phải tùy ý gảy lên dây đàn.
Anh thấy tay trái cậu gãi gãi lưng một cách kì lạ, sau đó nắm dây đàn, cậu nhìn anh cười. Thiệu Minh Âm mới phát hiện ra, Lương Chân có răng nanh.
"Không phải anh nói muốn trong phòng có chút náo nhiệt sao, sẽ không thấy quạnh quẽ nữa." Lương Chân nhìn anh, cậu mỉm cười, "Anh muốn nghe gì, tôi sẽ hát cho anh nghe."
Nấu mì xong, Thiệu Minh Âm di chuyển cái bàn vào phòng ngủ sáng và rộng rãi hơn so với ngồi ở lối vào. Thực ra anh rất ít khi dùng bàn ăn cơm, anh ở một mình nhiều năm như vậy, cứ nấu rồi trực tiếp ăn trong bếp là xong bữa. Nhưng hôm nay Lương Chân ở đây, hai người không thể chen chúc trong phòng bếp nhỏ hẹp nên anh dùng chiếc bàn này.
Thiệu Minh Âm bưng mì đến trước mặt Lương Chân rồi đưa đũa cho cậu. Lương Chân nhận lấy và nói "Cảm ơn anh", sau đó vùi đầu ăn.
Lương Chân ăn rất nhanh, cậu thực sự đói bụng, hơn nữa mì của anh rất ngon. Loại mỹ vị này khiến cậu nhớ đến ngày đó ngồi trong đồn công an ăn mì. Nhưng gia vị mì ăn liền phần lớn chỉ tạo ảo giác ngon miệng. Còn bây giờ, bát mì trứng cà chua hết sức đơn giản lại có hương vị thật hấp dẫn người ăn, chỉ có tôm khô ăn kèm, nhưng nó ngon vô cùng. Thiệu Minh Âm còn lại hơn nửa bát, vậy mà cậu đã ăn hết cả nước lẫn cái.
Thiệu Minh Âm cũng từng thấy Lương Chân ăn mì ở đồn công an, vì thế anh đã để lại một ít trong nồi. Không đợi Lương Chân mở lời, anh liền mang chỗ mì còn lại cho cậu. Lương Chân cảm động, cầm lấy bát mì bằng hai tay, nói với Thiệu Minh Âm: "Cảnh sát Thiệu, anh thật tốt."
Thiệu Minh Âm chỉ cười, không trả lời. Chờ khi Lương Chân ăn chậm lại, anh mới nói: "Nói tôi nghe một chút đi, chuyện gì đã xảy ra."
Lương Chân không giấu giếm, cậu nói hết những chuyện xảy ra trong mấy ngày qua với Thiệu Minh Âm. Từ việc cha cậu không ủng hộ cậu chơi nhạc và cắt đứt nguồn tài chính, rồi việc cậu ở nhà Tống Châu có chút không thoải mái, sau đó bị quản lí thành phố đuổi chạy đến chợ đêm. Lúc đó cậu thực sự kiệt sức, nhưng cậu gặp được Thiệu Minh Âm.
"Vì vậy tôi nói, cảnh sát, anh thật tốt."
Lương Chân chân thành nói, nhưng Thiệu Minh Âm hình như có hơi không cảm kích, hỏi ngược lại: "Tôi tốt? Tôi tốt chỗ nào?"
"Đương nhiên là anh tốt." Lương Chân nói năng hùng hồn, "Anh đút no phía dưới của tôi.*"
(*Ý em nó là cho ăn no bụng chứ không phải cái như cảnh sát Thiệu đang nghĩ ạ:3)
Sau khi Thiệu Minh Âm nghe Lương Chân nói câu kia, tự nhiên thấy mặt hơi nóng. Ho khan vài tiếng, anh hỏi Lương Chân: "Cậu mười chín đúng không?"
Lương Chân gật đầu: "Vâng."
"Hôm nay tôi mang cậu về nhà ăn bát mì, cậu đã biết ơn. Vậy cậu có từng nghĩ đến cha mẹ nuôi cậu mười chín năm, mười chính năm làm cơm cho cậu ăn?" Thiệu Minh Âm nói, dùng đũa gõ trán Lương Chân, "Sao lại còn cãi nhau cùng cha rồi bỏ nhà đi, có phải trẻ nhỏ không mà làm loạn thế?"
"Tôi --" Lương Chân muốn giải thích, vội vội vàng vàng muốn mở miệng, nhưng rồi cậu lại cúi đầu yên lặng ăn mì. Đến nửa ngày cậu cũng không ngẩng đầu, nhưng bình tĩnh nói: "Bọn họ chưa từng làm cơm cho tôi."
"Sao có thể như vậy được," Thiệu Minh Âm đáp, đang muốn tiếp tục nói, đột nhiên nhớ tới đó là Lương Chân. Đó là tiểu thiếu gia nhà giàu ở Lan Châu, cha mẹ bận trăm công nghìn việc, đương nhiên không thể như một gia đình bình thường.
Nhưng sao có khả năng chưa từng làm lần nào, Thiệu Minh Âm nghĩ. Hơn nữa, gia cảnh như Lương Chân, có mỹ vị gì chưa từng ăn qua. Bát mì làm trong mười phút có gì tốt?
Anh đang muốn trêu chọc một phen, đã thấy Lương Chân ngậm mì trong miệng bụm mặt ăn. Dáng vẻ kia như thể đang cố kiềm chế không có chỗ trút giận, ấy vậy mà vẫn toát ra một tia yếu đuối.
Chỉ là sự yếu đuối thoáng qua, biến mất không một dấu vết khi cảm nhận được ánh mắt của Thiệu Minh Âm. Lương Chân ngước mắt lên, gắp một đũa, một lần nữa nói với Thiệu Minh Âm ăn rất ngon.
Thiệu Minh Âm ừ một tiếng, tiếp tục ăn mì của mình. Lương Chân cho rằng Thiệu Minh Âm nghĩ cậu thổi phồng mọi chuyện quá mức nên không xúc động, vì vậy cậu lại bắt bắt đầu nói Thiệu Minh Âm rất tốt, không chỉ cho cậu ăn, mà còn giữ cậu ở lại.
Thực ra Thiệu Minh Âm không dự định để Lương Chân ở qua đêm, nhưng nhìn đến đôi mắt lấp lánh sáng ngời, anh lúng túng không nỡ trực tiếp nói ra, chỉ có thể uyển chuyển nói: "Chỗ của tôi quá nhỏ, có khi còn không lớn bằng phòng tắm nhà cậu hay nhà bạn cậu, sợ cậu ở không quen."
Lương Chân nghe ra ý tứ của Thiệu Minh Âm, ánh mắt liền ảm đạm đi, cậu tiếp tục từ từ ăn mì. Bầu không khí nhất thời trầm mặc, Thiệu Minh Âm cũng cảm thấy lúng túng, anh lại mở TV lên, chỉnh đến kênh "Mua sắm dễ dàng".
Lương Chân đã không xem TV trong 800 năm, càng chưa bao giờ nghe về "Mua sắm dễ dàng", nghe một lúc mới biết đây là kênh mua sắm của đài Chiết Giang. Lương Chân có chút không hiểu, vì sao Thiệu Minh Âm lại yêu thích kênh này đến vậy, lẽ nào anh cũng mua những thứ đồ này? Nếu không thì tại sao vừa mở tivi lên, anh lại bật ngay kênh này.
Vì vậy trong khoảng năm, sáu phút, căn phòng nhỏ này chỉ có âm thanh từ người dẫn chương trình. Ban đầu Lương Chân cảm thấy hơi ồn ào, nhưng nghe một lúc, cậu cảm thấy thực sự có chút thú vị.
Không biết đó có phải phát sóng trực tiếp hay không, chưa quá một hai phút người dẫn chương trình lại nói: "Quý vị khán giả ơi, hiện tại chúng tôi phát sóng trực tiếp, bán hết mới thôi, thời gian đếm ngược ở phía dưới màn hình, nhưng chỉ cần bán hết chúng tôi sẽ kết thúc chương trình bất cứ lúc nào."
Chỉ còn năm phút nữa, người dẫn chương trình đã hét lên "Sắp bán hết, sắp bán hết rồi!". Hai phút đếm ngược cuối cùng, Lương Chân cho là không còn gì, lát nữa sẽ kết thúc. Không ngờ người kia kéo ông chủ công ty sản xuất hàng hóa vào ống kính. Giám đốc điều hành cầm một xấp đơn hàng trên tay. Sau khi đặt nó lên bàn, ông nói rằng ông rất biết ơn sự ủng hộ và yêu thích của người xem đài Chiết Giang. Vậy nên ông tiền trảm hậu tấu, quyết định bán thêm 10 sản phẩm nữa để tri ân!
"Ồ wow." Lương Chân vui vẻ, "Chiết Giang mấy người còn có thể chơi như vậy."
Cảm khái xong, Lương Chân liền thấy có gì đó không đúng, nhưng cậu không thể nói rõ là chỗ nào. Cậu đặt nghi ngờ sang một bên, hỏi Thiệu Minh Âm: "Anh có muộn gọi điện hỏi không, có thể vẫn còn hàng."
"Đang bán cái gì thế?" Thiệu Minh Âm chỉ nghe âm thanh, khi nghe Lương Chân nói anh mới nhìn TV, "Robot lau nhà sao, tôi không cần cái này."
"Đợi một chút," Lương Chân giơ tay lên, quơ quơ trước mặt Thiệu Minh Âm, "Anh nghe lâu như vậy, sao lại không biết họ đang bán gì?"
Thiệu Minh Âm nói: "Tôi chỉ nghe âm thanh."
Lương Chân lại hỏi: "Nếu chỉ nghe âm thanh, tại sao anh không chọn kênh khác, nhất định phải là "Mua sắm dễ dàng"?"
Thiệu Minh Âm nói: "Cậu không cảm thấy kênh này luôn không ngừng ồn ào, nghe hai người dẫn chương trình một người nói một người cười, trong phòng sẽ không quạnh quẽ, cũng càng cảm giác như có người."
Lương Chân sững sờ.
Thiệu Minh Âm không ăn nữa, anh bưng bát của Lương Chân vào nhà bếp rửa. Lương Chân muốn giúp đỡ nhưng Thiệu Minh Âm nói cậu vào càng thêm phiền rồi đẩy cậu ra ngoài. Lương Chân dựa vào cửa phòng bếp, chăm chú nhìn Thiệu Minh Âm đang bận rộn ở đó. Thiệu Minh Âm không nói gì, tùy ý để cậu đứng đó nhìn. Vì vậy Lương Chân một bên tai nghe "Mua sắm dễ dàng" bên ngoài, một bên nghe tiếng nồi muôi xoong chậu va chạm trong phòng bếp.
Thiệu Minh Âm rất thành thạo việc giặt giũ. Lương Chân có thể tưởng tượng ra Thiệu Minh Âm ngày hôm qua, ngày hôm kia, ngày hôm kìa sống như thế nào. Khi về nhà, anh sẽ treo quần áo lên một cái móc áo, bên trong có một chiếc sơ mi cộc tay màu xanh đậm. Anh sẽ bật TV lên, dừng lại ở kênh mua sắm quen thuộc. Anh sẽ nấu mì trước, rồi làm trứng xào cà chua trong cái nồi khác. Nấu xong anh không dùng bàn ăn, mà đặt nó lên kệ bếp để ăn, sau đó anh sẽ rửa bát và nồi giống như bây giờ. Sau khi rửa xong, anh sẽ lau tay bằng chiếc khăn khô bên cạnh bồn rửa. Toàn bộ quá trình, Thiệu Minh Âm không nói một lời. Toàn bộ quá trình, Thiệu Minh Âm chỉ có một mình.
Nhưng bây giờ, Thiệu Minh Âm đang đứng trước mặt Lương Chân, cầm một chiếc khăn ướt trong tay. Bởi vì Lương Chân xuất hiện, Thiệu Minh Âm ngày hôm nay thêm một bước lau sạch bàn ăn. Tốc độ của anh vẫn rất nhanh, sau khi lau lại bằng khăn khô, anh gập nó rồi đặt cạnh tủ. Quay người lại, anh định hỏi Lương Chân sẽ về như nào. Anh đến Ôn Châu đã ba năm, và đã sống ở nhà trọ này ba năm, ba năm qua anh chỉ ở một mình. Anh không nghĩ rằng ngày hôm nay, Lương Chân có thể ở đây, Lương Chân thực sự sẽ ở đây.
Nhưng khi anh quay lại, phát hiện TV không biết bị tắt lúc nào. Bên tai anh không còn âm thanh của người dẫn chương tình "Mua sắm dễ dàng" vô cùng dẻo miệng, không gian nhỏ hẹp trở nên cực kì yên tĩnh.
Nếu như bình thường, loại này yên tĩnh sẽ khiến Thiệu Minh Âm cảm thấy khó chịu, nhưng hôm nay trong căn phòng này không chỉ có anh. Thiếu niên kia đang đứng trước mặt anh, ôm lấy đàn ghi ta, tay phải tùy ý gảy lên dây đàn.
Anh thấy tay trái cậu gãi gãi lưng một cách kì lạ, sau đó nắm dây đàn, cậu nhìn anh cười. Thiệu Minh Âm mới phát hiện ra, Lương Chân có răng nanh.
"Không phải anh nói muốn trong phòng có chút náo nhiệt sao, sẽ không thấy quạnh quẽ nữa." Lương Chân nhìn anh, cậu mỉm cười, "Anh muốn nghe gì, tôi sẽ hát cho anh nghe."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook