Em Trai Quá Kiêu Ngạo
Chương 24: Hiền lành

Cô cùng Mạc tổng tài trò chuyện với nhau thật vui vẻ, trông hoàn toàn không giống như là lần đầu tiên gặp mặt, mà Minh Nhan cũng quên luôn người đang trò chuyện với cô là tổng tài của Mạc thị mà chỉ xem như đang bàn luận với một người bạn bình thường.

Thiệu Cách hoàn toàn choáng váng, mọi người đều nói Mạc tổng tài tuy rằng ngoài mặt ôn hòa nhưng thật ra lại là một người rất lạnh nhạt, nhưng bây giờ nhìn bộ dáng hắn cùng Minh Nhan chuyện trò vui vẻ, chẳng những không hề có một chút bộ dáng lạnh lùng mà còn giống như một chàng trai bên cạnh nhà vô cùng thân thiết.

Hơn nữa, hắn còn có một loại cảm giác kỳ quái, hai người ngồi đối diện thực không giống như mới lần đầu gặp mặt, mà như là người quen biết đã hơn mười năm, mỗi động tác mỗi ánh mắt đều rất ăn ý, căn bản không có chỗ cho hắn xen vào. Đặc biệt thái độ Mạc tổng tài đối đãi với Minh Nhan, giống như là đối đãi với bạn gái yêu mế của mình, khóe môi nhếch lên tươi cười sủng nịch, động tác trên tay ôn nhu, phảng phất như gió xuân lướt qua mặt.

Hắn cảm giác được có nguy cơ đang tới gần a. Mạc tổng tài đối đãi với Minh Nhan tuyệt không đơn giản, mà thần thái cùng ngữ điệu của Minh Nhan giờ phút này hắn cũng chưa từng thấy qua trước đây, lộ ra phong thái của một cô gái kiều diễm, tự nhiên mà nhẹ nhàng, thanh thoát. Thực sự không phải là hiện tượng tốt, hắn cần phải nhanh chân hơn, nếu không hắn có cảm giác Minh Nhan rất nhanh sẽ bị cướp mất.

Sau khi ăn cơm xong, Thiệu Cách nhanh chóng nói lời từ biệt với Mạc tổng tài, kéo Minh Nhan lên xe trở về, trên đường về, Thiệu Cách dò hỏi. “À, Minh Nhan, cô cùng Mạc tổng tài từng gặp nhau sao?”

Minh Nhan không hề nghi ngờ hắn, tâm tình tốt trả lời. “Không có a, hôm nay là lần đầu tiên tôi gặp Mạc tổng tài, không ngờ Mạc tổng tài tuổi còn trẻ đã có năng lực như vậy, mà đáng quý nhất là con người lại hiền lành, thực giống như cậu nhóc nhà bên cạnh a.” Nhớ tới cuộc nói chuyện của mình cùng Mạc tổng tài lúc nãy, kìm không được khóe miệng cong lên.

Thiệu Cách có chút khó chịu chăm chú lái xe, không nói tiếp, trong lòng lại phản bác. “Hắn mà hiền lành sao? Câu này mà để đối thủ trên thương trường của hắn nghe được, sẽ lấy dao cắt lưỡi cô mất. Hắn chính là một nhân vật ngoan độc, ăn tươi nuốt sống người ta, chỉ có cô mới nói hắn hiền lành, mà có lẽ chỉ ở trước mặt cô hắn mới hiền lành mà thôi.”

Trở lại công ty, đơn giản giao phó vài việc xong thì Thiệu Cách phải đi công tác, hắn dự định là ngay sau khi đi công tác trở về sẽ trực tiếp thổ lộ với cô, tránh để đêm dài lắm mộng.

Ngay sau hôm Thiệu Cách đi công tác, Minh Nhan liền nhận được điện thoại của quản lý bộ phận nhân sự, nói là tổng tài vừa mới nhậm chức nên có rất nhiều công việc còn chưa quen, cần một nhân viên đã quen thuộc mọi chuyện của công ty giúp đỡ, vừa lúc quản lí Thiệu đi công tác, hỏi cô có muốn đi giúp tổng tài hay không, mấy ngày nay nếu tăng ca đều sẽ có cấp phí tăng ca.

Minh Nhan nghĩ đến ở chung với Mạc tổng tài rất hợp, dù sao cô cũng nhàn rỗi liền đồng ý. Chỉ đơn giản thu dọn một ít thông tin cần mang theo.

Đi đến bên ngoài phòng tổng tài, nói rõ với nam thư ký của hắn mình là tới trợ giúp, thư ký ngẩng đầu cẩn thận xem xét cô một phen, vẻ mặt mang theo chút khó hiểu, sau đó nói cô tự mình gõ cửa đi vào, tổng tài đang chờ cô trong đó.

Chờ cô? Cô chỉ là một trợ lý giúp việc nho nhỏ, tổng tài đại nhân lại chờ cô sao, vị thư ký này thực quá khách khí rồi.

Mặc dù trong lòng thắc mắc, nhưng ngoài mặt vẫn lộ vẻ mỉm cười vui vẻ, gật gật đầu gõ cửa.

Nghe thấy bên trong truyền đến một tiếng “Mời vào”, cô mới đẩy cửa đi vào. Thấy tổng tài đang nghe điện thoại, lấy tay ý bảo cô ngồi xuống trước. Liền ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh bàn chờ hắn nói chuyện điện thoại xong.

Tổng tài dùng tiếng Pháp để nói chuyện điện thoại, cô chỉ biết một chút tiếng Pháp, trên cơ bản nghe không hiểu hắn đang nói cái gì, cái này Hiên Hiên giỏi hơn cô nhiều. Chưa nói đến giọng nói của tổng tài thật có chút giống Hiên Hiên chỉ nhìn kỹ dáng người, khuôn mặt đều rất giống, cái mũi, cái miệng cũng có tám phần tương tự. Ha ha người không biết còn tưởng rằng bọn họ là anh em ấy chứ.

Minh Nhan ở trong lòng thầm cười nhạo ý nghĩ buồn cười của mình, vật có vật giống nhau thì người cũng có người tương tự, có gì kỳ quái đâu. Mà Hiên Hiên cũng không mặc tây trang hay đeo caravat, hắn nói mặc vậy không được tự nhiên, hơn nữa thị lực của Hiên Hiên rất tốt, căn bản không cần mang mắt kính, mà kiểu tóc cùng màu tóc của hai người cũng không giống nhau. Cho nên họ vẫn có rất nhiều điểm khác nhau. Minh Nhan tự tìm lý do phủ định ý nghĩ vừa rồi của mình.

Trăm ngàn lần không thể nói với người khác tổng tài giống em trai cô, nếu không người ta lại tưởng cô thấy người sang bắt quàng làm họ.

Minh Nhan vừa nhìn tổng tài nghe điện thoại, vừa chìm vào thế giới suy nghĩ của chính mình.

Lúc tổng tài nói chuyện điện thoại xong, thấy Minh Nhan đang nhìn mặt mình mà ngẩn người. Mặt hơi hơi đỏ, khụ một tiếng che dấu sự xấu hổ của mình.

Minh Nhan nháy mắt hoàn hồn, nghĩ đến chính mình thế nhưng nhìn khuôn mặt tổng tài đến ngẩn người, có chút ngượng ngùng. Vì che dấu thất thố của mình nên cô thật nhanh đứng dậy nói. “Tổng tài, buổi sáng tốt lành, quản lý bộ phận nhân sự nói bên này đang thiếu người, bảo tôi tới giúp một tay. Ngài có gì cần tôi làm không?”

Mạc Dịch Hiên nở nụ cười một chút, nói. “Cô Tư Đồ mời ngồi, cô không cần câu nệ như vậy, tôi vừa tới công ty, có rất nhiều việc còn chưa rõ, muốn nhờ cô Tư Đồ trợ giúp. Cô Tư Đồ, bàn làm việc của cô ở bên này.” Nói xong chỉ chỉ chỗ ngồi bên cạnh nam thư ký lúc nãy.

Theo phương hướng hắn chỉ, Minh Nhan liền thấy được bàn làm việc của mình, cô ngồi ở đâu cũng được a, hơi gật đầu, Mạc tổng tài lại nói. “Công việc cụ thể thư ký La sẽ nói với cô sau. Hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ.” Nói xong vươn tay, Minh Nhan cũng mỉm cười nắm lấy.

Sau đó xoay người đi ra ngoài làm việc, công việc kỳ thật rất đơn giản, trên cơ bản cũng không khác lúc làm việc với quản lý Thiệu lắm, chính là chuẩn bị văn kiện dùng cho cuộc họp, đặt hoa, đánh một ít số liệu. Những việc này cô đều làm thuần thục nên không có gì khó khăn.

Hơn nữa thư ký La là một người rất trầm lặng, trên cơ bản cứ đến giờ làm việc là hai người họ đều tập trung làm việc của chính mình nên hầu như không có thời gian nói chuyện với nhau.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương