Em Thích Nắng Anh Thích Mưa
-
C34: Tai nạn định sẵn
“Sau đây, cuộc chơi xin phép được bắt đầu.”
Giọng của trọng tài được phát qua chiếc loa khổ lớn vang vọng khắp không gian, kế đến tiếng súng hơi vang giòn áp chế mọi tiếng ồn.
Hoa Châu nhanh chóng hòa vào dòng chơi. Cô vội vã bước xuống chiếc xe với ý muốn là người dẫn đầu.
Những chiếc xe chở người chơi đến chân ngọn đồi to được ban tổ chức làm địa điểm thử thách, nhìn từ xa cũng thấy được nó, bởi sự lấp lánh của ánh đèn giăng bao phủ cả ngọn đồi.
Theo đúng ý, Hoa Châu chạy dẫn đầu, nhanh nhận dụng cụ từ nhân viên, lợi thế địa hình hay là do may mắn mà rất nhanh năm phút sau đó cô đã thu về dải lụa chất gần đầy túi đựng.
Thấy vậy, cô quyết định thả lỏng, dù sao bằng này cũng khá nhiều rồi, thời gian dư dả tận mười phút. Nhưng do lo sợ đối thủ sẽ thu hoạch nhiều hơn mình cho nên trong lúc đi dạo thưởng ngoạn cô vẫn không quên làm nhiệm vụ.
Đi vòng quanh mấy vòng ngọn đồi cao tầm trung, số dải lụa đỏ thu về chẳng đáng là bao, Hoa Châu bắt đầu chán nản, cô mạnh bạo leo lên cao nữa.
Bởi vì hơi sợ độ cao nên cũng không dám leo lên nhiều, cô an phận tìm ở khu vực mới cách chỗ cũ khoảng hai tầng tòa nhà.
Quả không ngoài mong đợi, dải lụa đỏ được tìm thấy nhiều hơn hẳn, Hoa Châu vui vẻ hăng hái gỡ ra bỏ vào túi của mình đến khi không thể chất thêm được nữa cô đành phải cầm trên tay.
Nghĩ lại một lúc cũng kì lạ, rõ ràng ở tầng thấp cũng có kha khá dải lụa đỏ lên tầng trung thì lẻ tẻ vài chiếc, đến tầng cao thì lại đầy rẫy như ngay từ ban đầu đã muốn mời gọi cô lên cao.
Dù viết là vậy, nhưng tính hiếu thắng dâng trào sục sôi trong người, Hoa Châu lấy hết dúng khí leo lên cao hơn.
…Nhưng lần này lại xảy ra một sự cố mất điện, tất cả tuýp đèn đều tắt ngúm. Màn đêm bao phủ khắp ngọn đồi khiến cô nhất thời chưa thích ứng được, bàn tay nắm chặt thân cây để không bị ngã khi choáng nhẹ.
Tiếng trọng tài phát lên lần nữa qua chiếc loa gắn trên flycam chấn áp tâm lí người chơi
Hóa ra một sự cố hy hữu xảy ra, một nhân viên của ban tổ chức vô tình đổ nước vào máy phát điện gây ra vụ cháy nổ nhỏ…Hiện tại nhân viên sửa chữa đang làm mọi cách để khắc phục.
Tất cả người chơi đều phải đứng yên tại chỗ và nhân viên bảo an sẽ đi tuần tra để đảm bảo tất cả đều được an toàn.
Ngồi dựa người vào mỏm đất Hoa Châu thở dài nhìn khoảng đen được mặt trang soi sáng làm hiện lên mờ mờ huyền ảo.
Đáng nhẽ ra cô phải đi xuống rồi ấy chứ, tại lòng tham, không biết giới hạn của thân nên rơi vào tình cảnh thế này, lên không dám lên mà xuống cũng chẳng dám xuống.
Đang nhắm mắt yên tĩnh, một toeengs động phát ra ở hướng xa, vì tưởng là nhân viên bảo an đến nên Hoa Châu mừng rỡ quay về hướng phát ra tiếng động…
Nhưng cảnh tượng trước mắt khiến cô chết lặng, ở bên phía ấy, một người có vóc dáng cao lớn lấy ra vật thể lạ lóe sáng trong ánh trăng mờ, không động tác dư thừa đâm sau lưng của một ai đó, nghe âm thanh thì đó có vẻ như là cô gái trẻ …
Hoa Châu bất giác run người, ẩn mỉnh sau thân cây cao chờ đợi người kia đi cô mới mon men lại gần…nhưng chưa dời chô được bao xa, một bóng dáng khác lại xuấ hiện…lần này do ánh trăng chiếu rõ hơn nên cô cũng nhận ra người đó.
Khuôn mặt hiện lên không ai,khác mà chính là của người phụ nữ có đôi mắt xếch sắc sảo mà Đới Minh Hồng đã cành báo trước cho cô.
Vốn không để tâm lời nói đó lắm nhưng khi chứng kiến được rồi, Hoa Châu cảm nhận chuyện này không hề đơn giản như vậy…Nó liên quan đến tính mạng…
Không hề là một trò chơi khăm bồng bột…Nghĩ vậy toàn thân Hoa Châu toát mồ hôi lạnh, nắm chặt lồng ngực áp chế tiếng thở gấp…Dựa mình vào chòm đá lắng nghe câu chuyện…
"Hừ…Cho chừa việc nghe lén. Không biết bép xép cái gì cho con nhỏ kia nhưng…động chạm đến lãnh thổ của tao, cái kết cũng xứng đáng. " Nói rồi ả ta quay ngoắt đi vào hướng ra trước đó.
Hoa Châu thắc mắc, chả nhẻ con nhỏ mà ả nhắc là cô sao? Vậy…thì chắc hẳn…người bị đâm là Đới Minh Hồng?!!
Nghĩ tới đây hình ảnh phỏng đoán gương mặt non nớt ngây thơ nhuốm máu hiện lên trong đầu Hoa Châu khiến ngọn lửa tức giận không biết nguồn cơn từ đâu dâng tới
Chờ đợi không còn bóng dáng của ả, cô mới bẽn lẽn tiến lại gần…
Trước mặt cô đúng là Đới Minh Hồng đang hấp hối trong vũng máu, tay bịt chặt miệng vết thương nhưng do là ở sau lưng lên việc này không những không ngăn máu chảy mà còn khiến nó rỉ nhiều hơn…
Hoảng hốt tiến lại gần, tay đè lên giúp cô gái đáng thương kia.
Như cảm nhận hiện diện, Đới Minh Hồng yếu ớt quay lại, khi thấy Hoa Châu vẻ mặt lập tức biến sắc…
Hoa Châu còn tưởng cô bé sợ hãi và hối hận khi nói điều đó cho cô …đang định chấn an thì Đới Minh Hồng lên tiếng khiến cô ngây ngốc bouwr cô gái ngốc nghếch này…
“Sao chị không chạy đi? Mặc kệ em…chị mau chạy đi…họ sẽ giết chị mất.”
“Không được.” Cô lên tiếng cắt lời, sốt sắng nói. " Chị mà đi thì em sẽ chết mất. Nghe lời chị, còn đứng dậy được không? Phải đưa em đến chỗ nhân viên bảo an để kịp thời cứu chữa mới được…"
Chưa kịp làm gì thì gương mặt của Đới Minh Hồng lại biến sắc, nhưng cô bé khác lần trước, lần này là hoảng hốt đến cực độ, không thốt lên lời mà trợn mắt nhìn Hoa Châu, tay không ngừng lay mạnh ý đẩy cô đi…Nhưng sức yếu quá nên đối với Hoa Châu, cô tưởng cô bé đáng muốn từ chối lời đề nghị của mình …
Cho nên vẫn mỉm cười an ủi, một tay bịt vết thương, một bên đỡ tay Đới Minh Hồng quàng vào cổ mình…
Bỗng cô bé lên tiếng thất thanh…
“Đừng!!!”
Ngay kế đến một tiếng va chạm mạnh vang lên sau gáy… phía trước Hoa Châu một mảng đen sì,mọi nhận thức dường như không kiểm soát được.
Cả người cô bị lực mạnh tác động bổ nhào về phía trước, mặt va chạm với nền đất ẩm …hương cỏ xông lên đầu mũi một mùi hăng hắc khiến lí chí dần ổn định…
Nhưng chưa để cô kịp định thần những đòn đánh liên tiếp giáng xuống đầu cô khiến mọi thứ xung quanh quay cuồng khó chịu…Dòng chảy nóng ẩm tuôn ra lan qua kẽ tóc chảy dài trên gương mặt xinh đẹp kiêu xa còn đỏ hơn cả những dải lụa nằm lộn xộn trên đất…
TO BE CONTINUED####################
Giọng của trọng tài được phát qua chiếc loa khổ lớn vang vọng khắp không gian, kế đến tiếng súng hơi vang giòn áp chế mọi tiếng ồn.
Hoa Châu nhanh chóng hòa vào dòng chơi. Cô vội vã bước xuống chiếc xe với ý muốn là người dẫn đầu.
Những chiếc xe chở người chơi đến chân ngọn đồi to được ban tổ chức làm địa điểm thử thách, nhìn từ xa cũng thấy được nó, bởi sự lấp lánh của ánh đèn giăng bao phủ cả ngọn đồi.
Theo đúng ý, Hoa Châu chạy dẫn đầu, nhanh nhận dụng cụ từ nhân viên, lợi thế địa hình hay là do may mắn mà rất nhanh năm phút sau đó cô đã thu về dải lụa chất gần đầy túi đựng.
Thấy vậy, cô quyết định thả lỏng, dù sao bằng này cũng khá nhiều rồi, thời gian dư dả tận mười phút. Nhưng do lo sợ đối thủ sẽ thu hoạch nhiều hơn mình cho nên trong lúc đi dạo thưởng ngoạn cô vẫn không quên làm nhiệm vụ.
Đi vòng quanh mấy vòng ngọn đồi cao tầm trung, số dải lụa đỏ thu về chẳng đáng là bao, Hoa Châu bắt đầu chán nản, cô mạnh bạo leo lên cao nữa.
Bởi vì hơi sợ độ cao nên cũng không dám leo lên nhiều, cô an phận tìm ở khu vực mới cách chỗ cũ khoảng hai tầng tòa nhà.
Quả không ngoài mong đợi, dải lụa đỏ được tìm thấy nhiều hơn hẳn, Hoa Châu vui vẻ hăng hái gỡ ra bỏ vào túi của mình đến khi không thể chất thêm được nữa cô đành phải cầm trên tay.
Nghĩ lại một lúc cũng kì lạ, rõ ràng ở tầng thấp cũng có kha khá dải lụa đỏ lên tầng trung thì lẻ tẻ vài chiếc, đến tầng cao thì lại đầy rẫy như ngay từ ban đầu đã muốn mời gọi cô lên cao.
Dù viết là vậy, nhưng tính hiếu thắng dâng trào sục sôi trong người, Hoa Châu lấy hết dúng khí leo lên cao hơn.
…Nhưng lần này lại xảy ra một sự cố mất điện, tất cả tuýp đèn đều tắt ngúm. Màn đêm bao phủ khắp ngọn đồi khiến cô nhất thời chưa thích ứng được, bàn tay nắm chặt thân cây để không bị ngã khi choáng nhẹ.
Tiếng trọng tài phát lên lần nữa qua chiếc loa gắn trên flycam chấn áp tâm lí người chơi
Hóa ra một sự cố hy hữu xảy ra, một nhân viên của ban tổ chức vô tình đổ nước vào máy phát điện gây ra vụ cháy nổ nhỏ…Hiện tại nhân viên sửa chữa đang làm mọi cách để khắc phục.
Tất cả người chơi đều phải đứng yên tại chỗ và nhân viên bảo an sẽ đi tuần tra để đảm bảo tất cả đều được an toàn.
Ngồi dựa người vào mỏm đất Hoa Châu thở dài nhìn khoảng đen được mặt trang soi sáng làm hiện lên mờ mờ huyền ảo.
Đáng nhẽ ra cô phải đi xuống rồi ấy chứ, tại lòng tham, không biết giới hạn của thân nên rơi vào tình cảnh thế này, lên không dám lên mà xuống cũng chẳng dám xuống.
Đang nhắm mắt yên tĩnh, một toeengs động phát ra ở hướng xa, vì tưởng là nhân viên bảo an đến nên Hoa Châu mừng rỡ quay về hướng phát ra tiếng động…
Nhưng cảnh tượng trước mắt khiến cô chết lặng, ở bên phía ấy, một người có vóc dáng cao lớn lấy ra vật thể lạ lóe sáng trong ánh trăng mờ, không động tác dư thừa đâm sau lưng của một ai đó, nghe âm thanh thì đó có vẻ như là cô gái trẻ …
Hoa Châu bất giác run người, ẩn mỉnh sau thân cây cao chờ đợi người kia đi cô mới mon men lại gần…nhưng chưa dời chô được bao xa, một bóng dáng khác lại xuấ hiện…lần này do ánh trăng chiếu rõ hơn nên cô cũng nhận ra người đó.
Khuôn mặt hiện lên không ai,khác mà chính là của người phụ nữ có đôi mắt xếch sắc sảo mà Đới Minh Hồng đã cành báo trước cho cô.
Vốn không để tâm lời nói đó lắm nhưng khi chứng kiến được rồi, Hoa Châu cảm nhận chuyện này không hề đơn giản như vậy…Nó liên quan đến tính mạng…
Không hề là một trò chơi khăm bồng bột…Nghĩ vậy toàn thân Hoa Châu toát mồ hôi lạnh, nắm chặt lồng ngực áp chế tiếng thở gấp…Dựa mình vào chòm đá lắng nghe câu chuyện…
"Hừ…Cho chừa việc nghe lén. Không biết bép xép cái gì cho con nhỏ kia nhưng…động chạm đến lãnh thổ của tao, cái kết cũng xứng đáng. " Nói rồi ả ta quay ngoắt đi vào hướng ra trước đó.
Hoa Châu thắc mắc, chả nhẻ con nhỏ mà ả nhắc là cô sao? Vậy…thì chắc hẳn…người bị đâm là Đới Minh Hồng?!!
Nghĩ tới đây hình ảnh phỏng đoán gương mặt non nớt ngây thơ nhuốm máu hiện lên trong đầu Hoa Châu khiến ngọn lửa tức giận không biết nguồn cơn từ đâu dâng tới
Chờ đợi không còn bóng dáng của ả, cô mới bẽn lẽn tiến lại gần…
Trước mặt cô đúng là Đới Minh Hồng đang hấp hối trong vũng máu, tay bịt chặt miệng vết thương nhưng do là ở sau lưng lên việc này không những không ngăn máu chảy mà còn khiến nó rỉ nhiều hơn…
Hoảng hốt tiến lại gần, tay đè lên giúp cô gái đáng thương kia.
Như cảm nhận hiện diện, Đới Minh Hồng yếu ớt quay lại, khi thấy Hoa Châu vẻ mặt lập tức biến sắc…
Hoa Châu còn tưởng cô bé sợ hãi và hối hận khi nói điều đó cho cô …đang định chấn an thì Đới Minh Hồng lên tiếng khiến cô ngây ngốc bouwr cô gái ngốc nghếch này…
“Sao chị không chạy đi? Mặc kệ em…chị mau chạy đi…họ sẽ giết chị mất.”
“Không được.” Cô lên tiếng cắt lời, sốt sắng nói. " Chị mà đi thì em sẽ chết mất. Nghe lời chị, còn đứng dậy được không? Phải đưa em đến chỗ nhân viên bảo an để kịp thời cứu chữa mới được…"
Chưa kịp làm gì thì gương mặt của Đới Minh Hồng lại biến sắc, nhưng cô bé khác lần trước, lần này là hoảng hốt đến cực độ, không thốt lên lời mà trợn mắt nhìn Hoa Châu, tay không ngừng lay mạnh ý đẩy cô đi…Nhưng sức yếu quá nên đối với Hoa Châu, cô tưởng cô bé đáng muốn từ chối lời đề nghị của mình …
Cho nên vẫn mỉm cười an ủi, một tay bịt vết thương, một bên đỡ tay Đới Minh Hồng quàng vào cổ mình…
Bỗng cô bé lên tiếng thất thanh…
“Đừng!!!”
Ngay kế đến một tiếng va chạm mạnh vang lên sau gáy… phía trước Hoa Châu một mảng đen sì,mọi nhận thức dường như không kiểm soát được.
Cả người cô bị lực mạnh tác động bổ nhào về phía trước, mặt va chạm với nền đất ẩm …hương cỏ xông lên đầu mũi một mùi hăng hắc khiến lí chí dần ổn định…
Nhưng chưa để cô kịp định thần những đòn đánh liên tiếp giáng xuống đầu cô khiến mọi thứ xung quanh quay cuồng khó chịu…Dòng chảy nóng ẩm tuôn ra lan qua kẽ tóc chảy dài trên gương mặt xinh đẹp kiêu xa còn đỏ hơn cả những dải lụa nằm lộn xộn trên đất…
TO BE CONTINUED####################
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook