Em Thích Anh
-
Chương 40
Quang đeo cặp ở trước ngực, sau lưng cõng một con heo là…nó. Nó ngại ngùng vòng tay ôm lấy cổ Quang. Trong lồng ngực trái tim nó nhảy nhót không ngừng, hơi thở dồn dập của nó phả vào
gáy Quang những luồng ấm nóng. Quang khẽ cười, xốc nó lên, tự dưng cậu
muốn trêu nó một chút :
- Mạch Nha, em ăn gì mà nặng vậy?
-Em…-Nó đẩy lưng Quang ra, ngượng ngùng nói.-Cho em xuống.
Nó…ừ thì nó cũng biết mình hơi mập nhưng cũng không đến nỗi nặng như vậy chứ?Có phải nó béo quá rồi không? Trời ạ, để Quang hỏi vậy nó xấu hổ chết đi được, lúc này nó chỉ hận không thể tìm đâu cái lỗ để chui vào. Nó thầm nhủ lòng mình về nhà nhất định phải giảm cân, phải gầy mới được.
-Thôi, ngoan nào, đừng động đậy. Em mà động là anh gãy lưng luôn đấy.- Quang cười cười, tiếp tục trêu chọc.
Thấy người phía sau càng cố ý giãy dụa đòi xuống, Quang biết là cô nàng thẹn rồi. Cậu cười hì hì :
-Anh đùa đấy, em bằng có một mẩu thì nặng gì mà nặng.
Nó phụng phịu nhưng cũng chịu ngồi yên, thật ra thì nó vẫn sợ Quang sẽ…gãy lưng như lời anh vừa nói.
Lúc nãy, khi từ phòng y tế ra về, Quang nhất quyết đòi cõng nó nhưng nó không đồng ý. Ầy dà, là do chân nó bị bong gân nhẹ ấy mà. Haizz, thế nhưng bạn Quang nhà ta là một người có trí tưởng tượng vô cùng phong phú lại có thái độ lo lắng thái quá cho tình trạng của Mạch Nha nên đã nghĩ rằng Mạch Nha bị thương rất nặng. Thậm chí anh còn cho rằng nếu để Mạch Nha đi bộ về thì chân con bé sẽ…què cả đời. Chưa kể ông ấy còn lo sợ nó không may đi cầu thang bị té lăn xuống hôn mê bất tỉnh, đi về lúc sang đường nhỡ không sang kịp sẽ bị xe tông ,phải vào bệnh viện cấp cứu. Thật là…đến bó tay với cha này. Hơn nữa cái miệng Quang còn nói không ngừng nghỉ, vừa nói vừa suy nghĩ liên tưởng tới những vấn đề nghiêm trọng liên quan tới tình hình sức khỏe của con bé. Vậy nên để ngăn chặn những tưởng tượng vô cùng kinh dị của Quang , Mạch Nha quyết định để anh cõng cho lành. Con bé thầm lắc đầu, lão Quang này thật là chuyện bé xé ra to, chuyện to xé ra to nữa. Thật ra đây cũng là tâm lý khi yêu thôi, vì lo cho người mình yêu quá ấy mà.
Đi dưới sân trường bóng dáng hai người thu hút hàng ngàn ánh mắt hâm mộ cũng như ghen tị của các học sinh trong trường mà tất nhiên đa phần là nữ.
Nó xấu hổ ,mặt đỏ như con tôm luộc, ghé sát vào tai Quang thì thầm:
- Quang à, anh cho em xuống đi, em ngại lắm.
- Ngại cái gì mà ngại.-Quang chặn họng nó.-Người yêu em cõng em chứ có phải ai khác đâu.
-Nhưng em…-Nó lí nhí cố nói.
-Không nhưng nhị gì hết. Em mà lộn xộn thì đừng có trách anh.- Quang lớn tiếng đe dọa.
-Anh không thấy xung quanh người ta cứ nhìn chằm chằm vào mình sao?
-Kệ, chắc bọn nó GATO ấy mà. Nhìn mặt mấy thằng ấy là anh biết ngay.
-Anh nhìn lại xem, ở đây đa phần là nữ mà.- Nó chu mỏ phản biện, đầu ngọ nguậy, ngó nghiêng quan sát xung quanh.
Quang nhíu nhíu mày nghĩ ngợi rồi nói tiếp :
-Là nữ thì càng nguy hiểm hơn. Em không thấy dạo này tình yêu đồng tình ngày càng nhiều sao? Nhỡ bọn con gái trường mình bị les thích em thì sao?
-Anh…-Nó nghẹn họng, đến nể đầu óc ông Quang, hình như công phu tưởng tượng của ổng ngày càng cao thâm thì phải. Nó lè lưỡi lắc đầu.-Thật hết nói nổi anh mà.Tưởng tượng phong phú quá rồi đấy.Anh trở lại bình thường cho em nhờ.
-Thôi được rồi, anh không nói nữa là được chứ gì. Nếu em ngại thì cứ úp mặt vào lưng anh đi, chẳng ai nhìn ra em đâu.
Nó vội vùi mặt vào lưng Quang, tấm lưng dày ấm áp. Qua lớp áo sơ mi mà nó vẫn cảm nhận được thân nhiệt nóng tỏa ra từ Quang. Khuôn mặt nó nóng bừng lên nhưng nó thấy dựa vào vai anh có cảm giác rất êm, rất thoải mái. Vì vậy mà nó lưu luyến không muốn rời đi. Miệng nó cong lên một nụ cười thỏa mãn, hóa ra nó rất thích được bên Quang như vậy.
Quang cõng nó về nhà, trên đường đi hai người trò chuyện rất vui vẻ. Nó sợ Quang mệt nhiều lần đề nghị Quang bỏ nó xuống nghỉ ngơi lấy sức nhưng Quang từ chối. Nó chỉ có thể ngoan ngoãn nằm trên lưng anh, thi thoảng lấy khăn lau đi những giọt mồ hôi trên trán Quang, kể nhiều truyện cười cho anh để anh quên đi mệt mỏi. Trong lòng bọn họ đều dâng lên một niềm hạnh phúc nho nhỏ.
Hóa ra hạnh phúc chỉ là những điều rất đơn giản.
Chỉ là khoảnh khắc hai người nắm tay nhau cùng đi chung một con đường.
Chỉ là những phút giây hai ta yêu thương, quan tâm lẫn nhau.
Chỉ là những khi anh cõng em vượt qua từng khu phố.
Chỉ là được bên người mình yêu dù chỉ là trong khoảnh khắc.
Trái tim loạn nhịp vì được ai đó yêu thương, khuôn mặt đỏ ửng vì được ai đó cưng chiều.
- Mạch Nha, em ăn gì mà nặng vậy?
-Em…-Nó đẩy lưng Quang ra, ngượng ngùng nói.-Cho em xuống.
Nó…ừ thì nó cũng biết mình hơi mập nhưng cũng không đến nỗi nặng như vậy chứ?Có phải nó béo quá rồi không? Trời ạ, để Quang hỏi vậy nó xấu hổ chết đi được, lúc này nó chỉ hận không thể tìm đâu cái lỗ để chui vào. Nó thầm nhủ lòng mình về nhà nhất định phải giảm cân, phải gầy mới được.
-Thôi, ngoan nào, đừng động đậy. Em mà động là anh gãy lưng luôn đấy.- Quang cười cười, tiếp tục trêu chọc.
Thấy người phía sau càng cố ý giãy dụa đòi xuống, Quang biết là cô nàng thẹn rồi. Cậu cười hì hì :
-Anh đùa đấy, em bằng có một mẩu thì nặng gì mà nặng.
Nó phụng phịu nhưng cũng chịu ngồi yên, thật ra thì nó vẫn sợ Quang sẽ…gãy lưng như lời anh vừa nói.
Lúc nãy, khi từ phòng y tế ra về, Quang nhất quyết đòi cõng nó nhưng nó không đồng ý. Ầy dà, là do chân nó bị bong gân nhẹ ấy mà. Haizz, thế nhưng bạn Quang nhà ta là một người có trí tưởng tượng vô cùng phong phú lại có thái độ lo lắng thái quá cho tình trạng của Mạch Nha nên đã nghĩ rằng Mạch Nha bị thương rất nặng. Thậm chí anh còn cho rằng nếu để Mạch Nha đi bộ về thì chân con bé sẽ…què cả đời. Chưa kể ông ấy còn lo sợ nó không may đi cầu thang bị té lăn xuống hôn mê bất tỉnh, đi về lúc sang đường nhỡ không sang kịp sẽ bị xe tông ,phải vào bệnh viện cấp cứu. Thật là…đến bó tay với cha này. Hơn nữa cái miệng Quang còn nói không ngừng nghỉ, vừa nói vừa suy nghĩ liên tưởng tới những vấn đề nghiêm trọng liên quan tới tình hình sức khỏe của con bé. Vậy nên để ngăn chặn những tưởng tượng vô cùng kinh dị của Quang , Mạch Nha quyết định để anh cõng cho lành. Con bé thầm lắc đầu, lão Quang này thật là chuyện bé xé ra to, chuyện to xé ra to nữa. Thật ra đây cũng là tâm lý khi yêu thôi, vì lo cho người mình yêu quá ấy mà.
Đi dưới sân trường bóng dáng hai người thu hút hàng ngàn ánh mắt hâm mộ cũng như ghen tị của các học sinh trong trường mà tất nhiên đa phần là nữ.
Nó xấu hổ ,mặt đỏ như con tôm luộc, ghé sát vào tai Quang thì thầm:
- Quang à, anh cho em xuống đi, em ngại lắm.
- Ngại cái gì mà ngại.-Quang chặn họng nó.-Người yêu em cõng em chứ có phải ai khác đâu.
-Nhưng em…-Nó lí nhí cố nói.
-Không nhưng nhị gì hết. Em mà lộn xộn thì đừng có trách anh.- Quang lớn tiếng đe dọa.
-Anh không thấy xung quanh người ta cứ nhìn chằm chằm vào mình sao?
-Kệ, chắc bọn nó GATO ấy mà. Nhìn mặt mấy thằng ấy là anh biết ngay.
-Anh nhìn lại xem, ở đây đa phần là nữ mà.- Nó chu mỏ phản biện, đầu ngọ nguậy, ngó nghiêng quan sát xung quanh.
Quang nhíu nhíu mày nghĩ ngợi rồi nói tiếp :
-Là nữ thì càng nguy hiểm hơn. Em không thấy dạo này tình yêu đồng tình ngày càng nhiều sao? Nhỡ bọn con gái trường mình bị les thích em thì sao?
-Anh…-Nó nghẹn họng, đến nể đầu óc ông Quang, hình như công phu tưởng tượng của ổng ngày càng cao thâm thì phải. Nó lè lưỡi lắc đầu.-Thật hết nói nổi anh mà.Tưởng tượng phong phú quá rồi đấy.Anh trở lại bình thường cho em nhờ.
-Thôi được rồi, anh không nói nữa là được chứ gì. Nếu em ngại thì cứ úp mặt vào lưng anh đi, chẳng ai nhìn ra em đâu.
Nó vội vùi mặt vào lưng Quang, tấm lưng dày ấm áp. Qua lớp áo sơ mi mà nó vẫn cảm nhận được thân nhiệt nóng tỏa ra từ Quang. Khuôn mặt nó nóng bừng lên nhưng nó thấy dựa vào vai anh có cảm giác rất êm, rất thoải mái. Vì vậy mà nó lưu luyến không muốn rời đi. Miệng nó cong lên một nụ cười thỏa mãn, hóa ra nó rất thích được bên Quang như vậy.
Quang cõng nó về nhà, trên đường đi hai người trò chuyện rất vui vẻ. Nó sợ Quang mệt nhiều lần đề nghị Quang bỏ nó xuống nghỉ ngơi lấy sức nhưng Quang từ chối. Nó chỉ có thể ngoan ngoãn nằm trên lưng anh, thi thoảng lấy khăn lau đi những giọt mồ hôi trên trán Quang, kể nhiều truyện cười cho anh để anh quên đi mệt mỏi. Trong lòng bọn họ đều dâng lên một niềm hạnh phúc nho nhỏ.
Hóa ra hạnh phúc chỉ là những điều rất đơn giản.
Chỉ là khoảnh khắc hai người nắm tay nhau cùng đi chung một con đường.
Chỉ là những phút giây hai ta yêu thương, quan tâm lẫn nhau.
Chỉ là những khi anh cõng em vượt qua từng khu phố.
Chỉ là được bên người mình yêu dù chỉ là trong khoảnh khắc.
Trái tim loạn nhịp vì được ai đó yêu thương, khuôn mặt đỏ ửng vì được ai đó cưng chiều.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook