Em Thích Anh
-
Chương 16: Tin dữ
Hai đứa kia lôi nó ra đằng sau rồi khoanh tay nhìn
nó,vẻ mặt rất nghiêm trọng.
Nó cười:
-Xin chúng mày ,có gì nói đi,đừng có bày cái khuôn mặt như sắp có bão ra thế.
-Mày phải bình tĩnh đấy nhé.Như Ý nói.
-Ừ nói đi.
-Anh Quang vừa mới ngỏ lời với chị Hoa A1 tối qua.Chị ấy nhận lời rồi. Hình như lãng mạn lắm,anh ấy hát và tặng một bó hoa hồng cho chị ấy cơ.
Nó đứng hình. 'Nó…không có nghe nhầm chứ.Anh ấy thích người khác sao? Anh ấy có bạn gái sao?Vậy là nó hết cơ hội sao?'
Nó không nói gì,hai mắt trân trân nhìn hai đứa bạn.Khóe mắt ươn ướt nhưng nó cố gắng kìm nén không để cho giọt nước mắt nào rơi xuống.Cổ họng nó nghẹn ứ .Lồng ngực như thắt lại, có cái gì đó đau đớn quá.Im lặng…vẫn im lặng.Nó gắng gượng mở miệng:
-Ừ…tao biết rồi…Mà sao chúng mày biết ?
-Tao tóm được cha này,lôi ra góc sân sau đang định xử thì nghe thấy mấy bà 12 buôn chuyện bảo thế.Nghe xong tao với thằng Hải quay vào đây bảo mày luôn.
Nó đơ mặt,trong trạng thái shock tinh thần,não cần tiếp máu.Hải và Như Ý nhìn nhau không biết phải an ủi nó như thế nào.
Hải vỗ vai nó:
-Không sao đâu mày.Đời còn dài,trai còn nhiều.Mày đáng yêu thế này thì đầy anh xin chết.
Như Ý ôm lấy nó,vỗ vỗ lưng con bé:
-Đừng buồn nha mày.Dù sao thì vẫn còn chúng tao mà.
Hải đẩy Như Ý ra,kéo nó vào lòng:
-Đây,anh cho cô mượn vai,cô cứ khóc đi,khóc cho nhẹ lòng.
Nó cười trừ :
-Cảm ơn chúng mày.Tao không sao.
……………….
Về đến nhà,nó không có tâm trạng làm gì cả.Đến bữa cũng chỉ ăn qua loa vài miếng rồi lên phòng nằm.
Rốt cuộc thì nó với Quang cũng chẳng có gì cả.Có lẽ lúc trước nó đã mơ mộng quá nhiều.Làm sao anh ấy có thể để ý đến nó chứ.
'Bạn gái anh ấy chắc xinh lắm, nghe nói hot girl khối 12 cơ mà.Có lẽ vậy mới xứng với anh ấy.Cái cảm giác đơn phương một người thật khó chịu.'
Nó thực sự cảm thấy rất hụt hẫng.Cũng tại nó quá nhút nhát không chịu nói với anh ấy tình cảm của mình.Và giờ đây cái giá của sự nhút nhát ấy chính là nhìn người mình thích ở bên người khác.Đau lòng, nó quá đau lòng.
Nếu thời gian quay ngược trở lại,liệu nó có dám nói với Quang rằng nó thích anh ấy không?Chắc là không bởi nó sợ bị từ chối, sợ không còn được nhìn thấy nụ cười ấm áp ngày nào.Có lẽ không nói thì tốt hơn.Bây giờ nó sẽ vẫn gặp anh ấy,vẫn sẽ cười với anh,vẫn sẽ nhìn anh chơi bóng rổ và vẫn được ở bên anh với tư cách một người bạn, một người em gái.Với nó như vậy là đủ rồi.
Có thể người ta cho rằng nó quá hèn nhát, thích một người mà không dám nói ra,thích một người mà chỉ biết cam chịu lặng lẽ đứng từ xa nhìn.Ai có thể hiểu cho nó,hiểu cho tâm hồn non nớt lần đầu tiên hiểu cảm giác rung động là gì.Ai sẽ đồng tình với nó,với sự lựa chọn hèn nhát này?
Thích Quang không phải là tội của nó ,mà là tội của con tim không làm theo lí trí này.Không thích Mạch Nha cũng chẳng phải lỗi của Quang bởi Quang đâu có biết tình cảm của Nha dành cho mình.Một chữ thích nghe rất đơn giản nhưng lại giày vò con người ta đến vậy.
Nó cười:
-Xin chúng mày ,có gì nói đi,đừng có bày cái khuôn mặt như sắp có bão ra thế.
-Mày phải bình tĩnh đấy nhé.Như Ý nói.
-Ừ nói đi.
-Anh Quang vừa mới ngỏ lời với chị Hoa A1 tối qua.Chị ấy nhận lời rồi. Hình như lãng mạn lắm,anh ấy hát và tặng một bó hoa hồng cho chị ấy cơ.
Nó đứng hình. 'Nó…không có nghe nhầm chứ.Anh ấy thích người khác sao? Anh ấy có bạn gái sao?Vậy là nó hết cơ hội sao?'
Nó không nói gì,hai mắt trân trân nhìn hai đứa bạn.Khóe mắt ươn ướt nhưng nó cố gắng kìm nén không để cho giọt nước mắt nào rơi xuống.Cổ họng nó nghẹn ứ .Lồng ngực như thắt lại, có cái gì đó đau đớn quá.Im lặng…vẫn im lặng.Nó gắng gượng mở miệng:
-Ừ…tao biết rồi…Mà sao chúng mày biết ?
-Tao tóm được cha này,lôi ra góc sân sau đang định xử thì nghe thấy mấy bà 12 buôn chuyện bảo thế.Nghe xong tao với thằng Hải quay vào đây bảo mày luôn.
Nó đơ mặt,trong trạng thái shock tinh thần,não cần tiếp máu.Hải và Như Ý nhìn nhau không biết phải an ủi nó như thế nào.
Hải vỗ vai nó:
-Không sao đâu mày.Đời còn dài,trai còn nhiều.Mày đáng yêu thế này thì đầy anh xin chết.
Như Ý ôm lấy nó,vỗ vỗ lưng con bé:
-Đừng buồn nha mày.Dù sao thì vẫn còn chúng tao mà.
Hải đẩy Như Ý ra,kéo nó vào lòng:
-Đây,anh cho cô mượn vai,cô cứ khóc đi,khóc cho nhẹ lòng.
Nó cười trừ :
-Cảm ơn chúng mày.Tao không sao.
……………….
Về đến nhà,nó không có tâm trạng làm gì cả.Đến bữa cũng chỉ ăn qua loa vài miếng rồi lên phòng nằm.
Rốt cuộc thì nó với Quang cũng chẳng có gì cả.Có lẽ lúc trước nó đã mơ mộng quá nhiều.Làm sao anh ấy có thể để ý đến nó chứ.
'Bạn gái anh ấy chắc xinh lắm, nghe nói hot girl khối 12 cơ mà.Có lẽ vậy mới xứng với anh ấy.Cái cảm giác đơn phương một người thật khó chịu.'
Nó thực sự cảm thấy rất hụt hẫng.Cũng tại nó quá nhút nhát không chịu nói với anh ấy tình cảm của mình.Và giờ đây cái giá của sự nhút nhát ấy chính là nhìn người mình thích ở bên người khác.Đau lòng, nó quá đau lòng.
Nếu thời gian quay ngược trở lại,liệu nó có dám nói với Quang rằng nó thích anh ấy không?Chắc là không bởi nó sợ bị từ chối, sợ không còn được nhìn thấy nụ cười ấm áp ngày nào.Có lẽ không nói thì tốt hơn.Bây giờ nó sẽ vẫn gặp anh ấy,vẫn sẽ cười với anh,vẫn sẽ nhìn anh chơi bóng rổ và vẫn được ở bên anh với tư cách một người bạn, một người em gái.Với nó như vậy là đủ rồi.
Có thể người ta cho rằng nó quá hèn nhát, thích một người mà không dám nói ra,thích một người mà chỉ biết cam chịu lặng lẽ đứng từ xa nhìn.Ai có thể hiểu cho nó,hiểu cho tâm hồn non nớt lần đầu tiên hiểu cảm giác rung động là gì.Ai sẽ đồng tình với nó,với sự lựa chọn hèn nhát này?
Thích Quang không phải là tội của nó ,mà là tội của con tim không làm theo lí trí này.Không thích Mạch Nha cũng chẳng phải lỗi của Quang bởi Quang đâu có biết tình cảm của Nha dành cho mình.Một chữ thích nghe rất đơn giản nhưng lại giày vò con người ta đến vậy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook