Em Thật Đáng Yêu
-
Chương 2
“Nhìn chị có vẻ căng thẳng.” Đào Yêm Yêm nhìn cô, không để ý trêu chọc nói.
“Không… Không có.” Giọng Thanh Bảo nhỏ như muỗi kêu.
Đào Yêm Yêm khẽ cười một tiếng.
Còn nói không có hả? Chị gái nhỏ, chị cũng rụt lại thành một cục rồi!
“Sao hôm nay chị lại đến đây?” Đào Yêm Yêm lại hỏi.
“Chị… Nghĩ đến.”
“A.”
Hai người tiếp tục rơi vào im lặng.
Thanh Bảo trộm nhìn cậu, nhìn mắt, nhìn miệng, nhìn eo lại nhìn đến chân.
Tuy cô nhát gan, hướng nội lại thẹn thùng, nhưng đối với sắc đẹp, thưởng thức vẫn nên có. Lần đầu gặp được chàng trai đẹp như vậy, cô có chút không dời được mắt, hơn nữa khỏi phải nói Đào Yêm Yêm còn cố ý trêu chọc cô.
Lại ngồi một lát, Đào Yêm Yêm đứng lên lắc lắc chân, hoạt động một cái.
Thanh Bảo cho là cậu phải đi, trong lòng hoảng hốt.
“Em, em…” Nghẹn cả buổi.
“Hả? Cái gì?” Đào Yêm Yêm quay đầu lại nhìn cô.
“Em có thể… Cho chị số điện thoại của em không?”
Lời vừa ra khỏi miệng, hai người đều có chút giật mình.
Thanh Bảo hoảng sợ chính mình lại có thể nói sai, cô vốn muốn hỏi cậu có muốn uống một chén nữa không.
Mà Đào Yêm Yêm ấy à…
Cậu cũng kinh ngạc trong phút chốc, nhưng vẫn kịp phản ứng, bình tĩnh nhìn cô nửa phút, thấy khuôn mặt Thanh Bảo càng ngày càng đỏ.
Cậu lười biếng ngồi xuống phía sau, mỉm cười nhìn Thanh Bảo: “Chị gái nhỏ, chị thích tôi à?”
“Chị… Chị không có… Chị…” Trái tim Thanh Bảo ‘ầm’ một cái, bịch bịch nhảy không yên.
Đào Yêm Yêm bắt tréo chân, không để ý câu trả lời của cô, ngược lại đến gần tai Thanh Bảo: “Chị gái nhỏ, chị biết nhảy không?” Cậu chỉ chỉ sàn nhảy bên kia: “Giống như vậy.”
Thanh Bảo không dám ngẩng đầu, giọng nói rầu rĩ đấy: “Không biết.”
Đào Yêm Yêm cong môi cười cười, nắm lấy cổ tay Thanh Bảo, đứng dậy: ” Tôi dạy cho chị.”
Đào Yêm Yêm đưa cô đến mép sàn nhảy, xung quanh người dán người, Thanh Bảo bị chen lấn không tự chủ được dán sát lên người cậu.
Đào Yêm Yêm ôm Thanh Bảo, mặt đối mặt với cô.
Cậu cao hơn cô một cái đầu, hơi cúi xuống, bờ môi dán ở bên tai Thanh Bảo: “Ôm tôi.”
Vành tai Thanh Bảo đỏ lựng, ma xui quỷ khiến chậm rãi vòng tay quanh eo Đào Yêm Yêm.
Khóe môi Đào Yêm Yêm cong lên, ánh mắt tản mạn, điềm tĩnh khẽ cử động cơ thể, cả người đều tản ra sự đẹp trai vô đối.
Thanh Bảo nửa ngẩng đầu lên, sợ hãi nhìn cậu, dưới ánh đèn, cặp môi đỏ mọng hé mở, vừa e lệ lại quyến rũ.
Đào Yêm Yêm ôm cô chậm rãi đong đưa, khóe miệng mang theo chân thành lại tùy tiện cười cười. Cậu đùa cô, làm bộ muốn bế cô khỏi mặt sàn.
Thanh Bảo hoảng hốt liếc cậu, Đào Yêm Yêm lại nịnh nọt lắc eo của cô.
Khẽ đong đưa chốc lát, Đào Yêm Yêm cũng theo tiết tấu, dần dần lắc hông, vặn eo, kích thước chỗ lưng áo cậu hơi chật, khẽ động một chút, liền vẽ ra dáng người hút mắt. Thanh Bảo bị cậu đưa đến cũng bắt đầu lay động đứng lên. Hai người càng ngày càng phối hợp nhịp nhàng.
Càng về sau, tiết tấu càng nhanh hơn, Thanh Bảo đã bị lây cảm xúc theo, cũng ở bên cạnh Đào Yêm Yêm lắc hông.
Các đôi tình nhân xung quanh quấn quýt, đã bắt đầu hôn môi.
Dường như Thanh Bảo không nhìn thấy, vui vẻ nhìn Đào Yêm Yêm, hoàn toàn đắm chìm trong niềm vui thích mà cậu mang đến cho cô.
Nhảy được bốn năm điệu, Trần Lưu đã nhìn thấy bọn họ.
Trần Lưu chen lấn hơn người, kinh nghi bất định* nhìn Thanh Bảo và Đào Yêm Yêm, giống như đã gặp quỷ.
(*) Kinh nghi bất định: không biết nên tin hay không
(Nguồn: https://leosansutu.wordpress.com/).
“Thanh Bảo, Thanh Bảo.”
“A Lưu.” Thanh Bảo tỉnh táo lại.
Đào Yêm Yêm buông lỏng vòng tay quanh cô, thả cô về bên cạnh Trần Lưu, vẻ mặt nhạt đi ba phần.
“Thanh Bảo, tớ tốt hơn nhiều, chúng ta về đi.” Lý trí của Trần Lưu còn chưa có quay về để hỏi sao bọn họ lại ở cùng nhau, cầm chặt cánh tay của cô ra khỏi sàn nhảy.
“Ừ, tốt.” Thanh Bảo cũng muốn bỏ qua cái tình huống lúng túng này.
“Em đưa các chị về.” Lúc này, Đào Yêm Yêm chen vào, đến gần Thanh Bảo.
“Không cần, chỗ này chị hay đến, bọn chị về cùng nhau là được rồi.”
Lông mày Đào Yêm Yêm nhếch lên, nắm lấy tay Thanh Bảo, mỉm cười: “Em đưa bạn gái của em về ký túc xá, có gì không tốt sao?”
Trần Lưu kinh ngạc.
Thanh Bảo cũng đồng cảm sợ hãi.
Cậu, cậu thật sự là Đào Yêm Yêm hoang đường kia sao?
Không nghĩ tới, nhìn giống như lúc nào cũng vô tâm, thật ra lại vô cùng ngây thơ.
Sau này, chờ xem đi, Thanh Bảo.
Vì cô, cậu nhất định có thể quét sạch một thân phóng đãng từ trong xương cốt, tặng cô một thứ tình cảm sâu sắc độc nhất vô nhị.
——
Tác giả có lời muốn nói: Thật ra đây là chương trước viết chưa xong orz
Lời editor: Thảo nào tui thấy nó ngắn ngắn:))
“Không… Không có.” Giọng Thanh Bảo nhỏ như muỗi kêu.
Đào Yêm Yêm khẽ cười một tiếng.
Còn nói không có hả? Chị gái nhỏ, chị cũng rụt lại thành một cục rồi!
“Sao hôm nay chị lại đến đây?” Đào Yêm Yêm lại hỏi.
“Chị… Nghĩ đến.”
“A.”
Hai người tiếp tục rơi vào im lặng.
Thanh Bảo trộm nhìn cậu, nhìn mắt, nhìn miệng, nhìn eo lại nhìn đến chân.
Tuy cô nhát gan, hướng nội lại thẹn thùng, nhưng đối với sắc đẹp, thưởng thức vẫn nên có. Lần đầu gặp được chàng trai đẹp như vậy, cô có chút không dời được mắt, hơn nữa khỏi phải nói Đào Yêm Yêm còn cố ý trêu chọc cô.
Lại ngồi một lát, Đào Yêm Yêm đứng lên lắc lắc chân, hoạt động một cái.
Thanh Bảo cho là cậu phải đi, trong lòng hoảng hốt.
“Em, em…” Nghẹn cả buổi.
“Hả? Cái gì?” Đào Yêm Yêm quay đầu lại nhìn cô.
“Em có thể… Cho chị số điện thoại của em không?”
Lời vừa ra khỏi miệng, hai người đều có chút giật mình.
Thanh Bảo hoảng sợ chính mình lại có thể nói sai, cô vốn muốn hỏi cậu có muốn uống một chén nữa không.
Mà Đào Yêm Yêm ấy à…
Cậu cũng kinh ngạc trong phút chốc, nhưng vẫn kịp phản ứng, bình tĩnh nhìn cô nửa phút, thấy khuôn mặt Thanh Bảo càng ngày càng đỏ.
Cậu lười biếng ngồi xuống phía sau, mỉm cười nhìn Thanh Bảo: “Chị gái nhỏ, chị thích tôi à?”
“Chị… Chị không có… Chị…” Trái tim Thanh Bảo ‘ầm’ một cái, bịch bịch nhảy không yên.
Đào Yêm Yêm bắt tréo chân, không để ý câu trả lời của cô, ngược lại đến gần tai Thanh Bảo: “Chị gái nhỏ, chị biết nhảy không?” Cậu chỉ chỉ sàn nhảy bên kia: “Giống như vậy.”
Thanh Bảo không dám ngẩng đầu, giọng nói rầu rĩ đấy: “Không biết.”
Đào Yêm Yêm cong môi cười cười, nắm lấy cổ tay Thanh Bảo, đứng dậy: ” Tôi dạy cho chị.”
Đào Yêm Yêm đưa cô đến mép sàn nhảy, xung quanh người dán người, Thanh Bảo bị chen lấn không tự chủ được dán sát lên người cậu.
Đào Yêm Yêm ôm Thanh Bảo, mặt đối mặt với cô.
Cậu cao hơn cô một cái đầu, hơi cúi xuống, bờ môi dán ở bên tai Thanh Bảo: “Ôm tôi.”
Vành tai Thanh Bảo đỏ lựng, ma xui quỷ khiến chậm rãi vòng tay quanh eo Đào Yêm Yêm.
Khóe môi Đào Yêm Yêm cong lên, ánh mắt tản mạn, điềm tĩnh khẽ cử động cơ thể, cả người đều tản ra sự đẹp trai vô đối.
Thanh Bảo nửa ngẩng đầu lên, sợ hãi nhìn cậu, dưới ánh đèn, cặp môi đỏ mọng hé mở, vừa e lệ lại quyến rũ.
Đào Yêm Yêm ôm cô chậm rãi đong đưa, khóe miệng mang theo chân thành lại tùy tiện cười cười. Cậu đùa cô, làm bộ muốn bế cô khỏi mặt sàn.
Thanh Bảo hoảng hốt liếc cậu, Đào Yêm Yêm lại nịnh nọt lắc eo của cô.
Khẽ đong đưa chốc lát, Đào Yêm Yêm cũng theo tiết tấu, dần dần lắc hông, vặn eo, kích thước chỗ lưng áo cậu hơi chật, khẽ động một chút, liền vẽ ra dáng người hút mắt. Thanh Bảo bị cậu đưa đến cũng bắt đầu lay động đứng lên. Hai người càng ngày càng phối hợp nhịp nhàng.
Càng về sau, tiết tấu càng nhanh hơn, Thanh Bảo đã bị lây cảm xúc theo, cũng ở bên cạnh Đào Yêm Yêm lắc hông.
Các đôi tình nhân xung quanh quấn quýt, đã bắt đầu hôn môi.
Dường như Thanh Bảo không nhìn thấy, vui vẻ nhìn Đào Yêm Yêm, hoàn toàn đắm chìm trong niềm vui thích mà cậu mang đến cho cô.
Nhảy được bốn năm điệu, Trần Lưu đã nhìn thấy bọn họ.
Trần Lưu chen lấn hơn người, kinh nghi bất định* nhìn Thanh Bảo và Đào Yêm Yêm, giống như đã gặp quỷ.
(*) Kinh nghi bất định: không biết nên tin hay không
(Nguồn: https://leosansutu.wordpress.com/).
“Thanh Bảo, Thanh Bảo.”
“A Lưu.” Thanh Bảo tỉnh táo lại.
Đào Yêm Yêm buông lỏng vòng tay quanh cô, thả cô về bên cạnh Trần Lưu, vẻ mặt nhạt đi ba phần.
“Thanh Bảo, tớ tốt hơn nhiều, chúng ta về đi.” Lý trí của Trần Lưu còn chưa có quay về để hỏi sao bọn họ lại ở cùng nhau, cầm chặt cánh tay của cô ra khỏi sàn nhảy.
“Ừ, tốt.” Thanh Bảo cũng muốn bỏ qua cái tình huống lúng túng này.
“Em đưa các chị về.” Lúc này, Đào Yêm Yêm chen vào, đến gần Thanh Bảo.
“Không cần, chỗ này chị hay đến, bọn chị về cùng nhau là được rồi.”
Lông mày Đào Yêm Yêm nhếch lên, nắm lấy tay Thanh Bảo, mỉm cười: “Em đưa bạn gái của em về ký túc xá, có gì không tốt sao?”
Trần Lưu kinh ngạc.
Thanh Bảo cũng đồng cảm sợ hãi.
Cậu, cậu thật sự là Đào Yêm Yêm hoang đường kia sao?
Không nghĩ tới, nhìn giống như lúc nào cũng vô tâm, thật ra lại vô cùng ngây thơ.
Sau này, chờ xem đi, Thanh Bảo.
Vì cô, cậu nhất định có thể quét sạch một thân phóng đãng từ trong xương cốt, tặng cô một thứ tình cảm sâu sắc độc nhất vô nhị.
——
Tác giả có lời muốn nói: Thật ra đây là chương trước viết chưa xong orz
Lời editor: Thảo nào tui thấy nó ngắn ngắn:))
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook