Nhà thiết kế Ôn không phải người nghĩ ra hình tượng máu chó, k1ch thích và suy đồi như thế này.
Trong căn biệt thự nào đó tại khu Vân Phỉ Giai Uyển, Lê Lê cầm hai chiếc điện thoại, tự xướng tự họa, một mình tạo bầu không khí.
Ôn Dữu ngồi bên cạnh cô, mắt liếc qua máy mình.

Sau khi lấy lại điện thoại, cô quyết định đâm lao theo cô bạn.
Trong nhóm chat của hội bạn thân.
Vân Nhiêu: Chào các em, anh là Cận Trạch
Vân Nhiêu: Hôm nay mà phải đóng vai này thì không may mắn lắm đâu.
Cận Trạch cầm điện thoại của Vân Nhiêu, cố gắng bình tĩnh nói chuyện với hội bạn cô.
Lê Lê đã nghĩ xong cách đối phó từ lâu: Em muốn tốt cho anh thôi mà đàn anh.
Lê Lê: Anh xem, đối tượng ngoại tình sau kết hôn cũng là bản thân anh thôi, sao Nhiêu Nhiêu lại đi ngoại tình với người khác được.
Đúng là cả vú lấp miệng em.
Cận Trạch nhìn những câu chữ cô ấy nhắn mà đau hết cả mắt.
Sau đó, Ôn Dữu cũng chẳng có chủ kiến gì, nhắn vào nhóm phụ họa với Lê Lê.

Lê Lê nhắn một câu, cô cũng nhắn một câu.
Tất nhiên Cận Trạch không biết được Ôn Dữu này không phải là Ôn Dữu thật.
Anh không thương lượng được với hội chị em của Vân Nhiêu nên đành ngượng ngùng trả điện thoại lại cho cô.
Đầu ngón tay hai người chạm nhẹ nhau, Vân Nhiêu nắm tay anh an ủi: “Không diễn được thì thôi vậy anh ~”
Cận Trạch: …
Không diễn được.
Trong cuộc đời Cận Trạch không tồn tại ba chữ “không diễn được”.
Phúc chốc, anh khẽ thở dài, nói một cách thoải mái: “Chỉ sợ mới diễn được một nửa thì ý chí của anh đã có vấn đề.”
Giọng anh khẽ như không khí lướt qua tai, Vân Nhiêu nghe rất mông lung: “Gì cơ?”
Cận Trạch nhún nhún vai: “Không có gì.”
Nhìn nhận theo một góc độ khác thì hình tượng này không chỉ k1ch thích mà còn có không gian để phát huy.
Hơn nữa…
Không biết nghĩ gì mà khóe môi Cận Trạch bỗng cong lên.

Độ cong ấy rất nhẹ, như thể cười cho không vậy, chỉ thoáng qua rồi biến mất.
Lần này, trò chơi đóng vai nhân vật bắt đầu từ lúc cả hai về nhà.
Khi vào cửa, hai người không nắm tay thân mật như thường ngày nữa.
Cận Trạch đi sau Vân Nhiêu một bước, cửa sau lưng tự động đóng lại.


Anh khom người cởi giày, giọng lịch sự và dịu dàng: “Làm phiền rồi.”
Vì để lồng tiếng cho vai diễn của mình trong các bộ phim, Cận Trạch đã học kĩ năng phát thanh chuyên nghiệp, thành thử năng lực kiểm soát dây thanh đới của anh rất tốt.
Bấy giờ, tuy giọng anh không thay đổi quá nhiều nhưng độ rung của dây thanh đới có phần yếu đi khiến âm sắc trở nên mềm mại hơn, giọng điệu cũng không tự do thoải mái như ngày thường, loáng thoáng một nét cẩn trọng.
Mặc dù chỉ biến hóa nhỏ thôi nhưng anh như được thay da đổi thịt vậy.
Anh chỉ nói ba chữ nhưng dường như Vân Nhiêu đã cảm giác được rằng có một dòng điện chấn động xẹt qua không khí, di chuyển từ màng nhĩ đến sống lưng cô.
Ảnh đế có khác, kĩ năng diễn xuất đáng sợ quá.
Vân Nhiêu là một người không hề có kinh nghiệm trong lĩnh vực nghệ thuật nên giờ phút này đã bị anh dẫn dắt vào vở kịch.
Cô cảm nhận được một sự k1ch thích khó tả.
Ngoảnh đầu lại thì thấy Cận Trạch vẫn đứng ở ngoài cửa không nhúc nhích gì.

Bấy giờ Vân Nhiêu mới sực ra, vội vàng khom lưng lấy một đôi dép trong tủ giày rồi đặt xuống trước mặt anh.
Cô do dự một lúc mới nhịn cười bảo: “… Anh Vương, anh đi đôi này đi.”
Nghe cách cô gọi mình, sắc mặt Cận Trạch hơi tái mét lại.
“Đây là dép của chồng em à?” Anh bình tĩnh hỏi.
“Đúng thế.” Vân Nhiêu trả lời, lát sau mới bổ sung thêm: “Tối nay có lẽ anh ấy về muộn lắm.”
Khi thốt ra câu này, hai má cô đỏ bừng, ánh mắt tránh né.

Những cảm xúc sợ hãi thẹn thùng, xen lẫn mong đợi và đôi chút căng thẳng được cô thể hiện vô cùng tinh tế.
Cận Trạch: …
Em không cần phải diễn tốt như vậy!
Anh nâng cánh tay gầy gầy lên, đầu ngón tay túm lấy cổ áo sơ mi trắng ở cổ rồi kéo ra ngoài, có vẻ anh đang hơi nóng: “Anh tắm thì có tiện không?”
Dứt lời, Vân Nhiêu dẫn anh lên khu vực sinh hoạt ở tầng hai và tiến vào phòng ngủ chính của họ.
Trước khi ra ngoài Vân Nhiêu đã tắm rồi, bây giờ về nhà cũng không đổ mồ hôi mấy, vậy nên trong lúc Cận Trạch đi tắm, cô đứng trong phòng quần áo cởi chiếc sơ mi trắng mà lúc nãy mình mặc để chụp ảnh ra rồi chọn bừa một bộ đồ mặc ở nhà rộng rãi.
Tiếng nước chảy tí tách trong phòng tắm, mới đầu, Vân Nhiêu cứ đi lung tung trong phòng như một con ruồi không đầu.

Cô cầm một quyển sách phiên dịch nhưng không đọc nổi chữ nào.
Quay sang bước tường treo tivi bên cạnh, cô nhìn thoáng qua và trông thấy hai cuốn sổ đỏ được đặt ngay ngắn trong ngăn giữa của chiếc tủ cao gần nửa người.
Hai cuốn sổ vừa được đặt lên khoảng 10 phút trước, bây giờ nó được cô cầm lên, ngắm cả trăm lần vẫn không chán.
Chàng trai và cô gái trong bức ảnh toát lên sự nhẹ nhàng và khoan khoái bởi trong lòng cả hai thật sự rất vui.

Họ mỉm cười không chút e thẹn, sắc môi tươi thắm tôn lên hàm răng trắng sáng, đôi mắt cong cong như vầng trăng lưỡi liềm nhưng con người thì vẫn quá đỗi xán lạn.


Bức ảnh không hề được chỉnh sửa, vậy mà không biết ánh sáng từ đâu rọi vào lại sáng rực đến thế.
Nhìn ảnh chụp giấy chứng nhận của hai người, Vân Nhiêu chợt nhớ về tấm ảnh mà cô được nhìn thấy trong chiếc ví da cũ của Cận Trạch hồi mấy tháng trước.
Năm 2011, cơn gió lớn đầu thu đã thổi họ từ sân khấu nhận thưởng trong đại hội thể thao thời cấp ba đến bục tuyên thệ tại cục dân chính xa xăm.
Khuôn mặt hai người hơi gầy, năm tháng đã lấy đi chút mũm mĩm và collagen căng bóng, để lại một Cận Trạch đẹp trai hợp hồn người và một Vân Nhiêu với ánh mắt sùng bái ngây ngô.
Vân Nhiêu đang cảm thán thì chợt nghe tiếng mở cửa phòng tắm cách đó không xa.
Ngoảnh đầu lại không thấy Cận Trạch đâu, anh đã đi thẳng vào phòng quần áo để thay đồ.
Vân Nhiêu để hai cuốn số đỏ về chỗ cũ rồi rón rén đi tìm anh.
Cô dừng lại ở cửa phòng quần áo, dựa vào thành cửa thưởng thức cảnh anh thay quần áo.
Cận Trạch mặc lên mình một bộ đồ ở nhà màu xám nhạt, mái tóc đen nhánh mới lau khô một nửa, đuôi tóc vẫn còn nhỏ nước, làn da trắng sáng hơi ửng hồng do hơi nóng, cổ anh đọng vài giọt nước rất mập mờ.
Anh mặc quần áo tử tế xong quay đầu nhìn về phía Vân Nhiêu.
Sau khi tắm xong, đôi mắt anh hơi ươn ướt, con ngươi màu hổ phách hệt như lưu ly đang bị bao phủ bởi một làn sương mỏng tang, họa nên một tầng mây dày đặc dịu dàng.
Trái tim Vân Nhiêu hẫng một nhịp trước ánh nhìn của anh.
Ánh mắt hai người giao nhau trong không trung, tựa như kéo ra những sợi chỉ bạc ánh nước nhàn nhạt.
Suýt thì cô quên mất họ đang chơi đóng vai nhân vật đấy.
Da mặt Vân Nhiêu mỏng như giấy, chẳng mấy chốc đã đỏ bừng lên.
Cô giữ khuôn mặt đỏ hây như vậy, bỗng nhiên nghĩ kế trong lòng, môi anh đào mím nhẹ rồi nói ra một câu phù hợp với hoàn cảnh nhưng rất khó mở miệng: “Sao anh… anh lại mặc quần áo của Cận Trạch? Dùng đồ của người khác à?”
Nghe cô nói thế, Cận Trạch đang cầm khăn lau tóc phút chốc khựng lại.
Anh cụp mắt, khóe môi cong lên, hàng mày tuấn tú cũng nhướng cao.
“Nếu muốn k1ch thích thì cứ như vậy đến cuối đi.”
Giọng anh vẫn trong trẻo và dịu dàng như trước, mỗi một chữ nói ra đều toát lên sự thoải mái đắc ý, cũng thật sự hơi giống chủ nhân gốc của câu thoại này.
Kỹ năng diễn xuất của Vân Nhiêu không thể đỡ nổi tiết tấu của anh.
Nhưng nếu cô đã bắt đầu thì tất nhiên phải đến nơi đến chốn.
Khuôn mặt cô gái đỏ như máu, ngượng ngùng đến cả cổ và vành tai cũng đỏ lựng lên nhưng cô vẫn cắn răng kiên trì, đầu ngón tay run rẩy nhéo lòng bàn tay mềm mại, dường như cô chỉ hít vào chứ không thở ra, cuối cùng cũng thốt lên được lời thoại mấu chốt của mình: “Anh dâm thế nhỉ.”

Câu nói vang lên, cả người Vân Nhiêu mất khống chế run rẩy.

Đúng như dự đoán của Cận Trạch, cô đột nhiên ôm mặt, xoay mũi chân bỏ chạy nhanh hơn gió.
Cạnh chiếc giường rộng 2 mét, Vân Nhiêu ngã mình xuống giường tựa như ném bao bố.
Anh, lẳng, lơ, quá.
Cô đã từng chê bai câu này cả trăm triệu lần trong lòng, vậy mà hôm nay lại nói ra trước mặt Cận Trạch với cách thức này.
Kỹ năng diễn xuất của bản thân khiến Vân Nhiêu tê hết da đầu, đồng thời cũng có một sự thoải mái tự nhiên nảy nở trong lòng.

Tựa như bị đè nén quá lâu, cuối cùng cũng được như mong đợi.
Cận Trạch thong thả theo cô đến đây, lúc này anh đang đứng im bên mép giường và cụp mắt nhìn cô ôm chăn vặn vẹo đủ kiểu hình dạng.
“Vân Nhiêu.” Anh bỗng kêu cô một tiếng.
Cô gái khựng lại, ngẩng đầu lên, mái tóc dài rối bù tôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng sáng hệt như một cô búp bê với đôi mắt mơ màng.
Anh gọi cả họ tên cô, đôi mắt híp lại thành một đường hẹp dài.

Sau đó anh ngồi xuống bên cạnh côm vừa dịu dàng sờ khuôn mặt trứng ngỗng của cô vừa hỏi cụ thể giờ chồng cô sẽ về nhà.
Tiếp đó là ôm, hôn môi, triền miên cùng cô dịu dàng một cách dị thường.
Hôm nay là thứ sáu, Vân Nhiên xin nghỉ, mà “chồng mới cưới” – đóa hoa lạnh lùng của cô vẫn còn bận rộn kiếm tiền nuôi gia đình nên đến khuya mới về nhà.
Ánh nắng cuối mùa xuân có vẻ dày đặc sềnh sệt, rọi vào phòng ngủ như thể mang theo cả hương hoa cỏ và mùi bùn đất hỗn tạp bên ngoài vào.
Ga trải giường tơ lụa mềm như nước, đầu gối Vân Nhiên bị đè x uống cọ xát qua lại, chẳng mấy chốc đã hơi đỏ lên.
Thỉnh thoảng mái tóc dài của cô quẹt qua khuôn mặt điển trai của người đàn ông, như đang run sợ hoặc cũng là bất lực.
Những lúc không chịu nổi, cô sẽ bổ nhào đến hôn anh, mắt khép hờ, trong mắt như có một lớp nước, không thể thấy rõ cái gì.
Vốn là người ngây thơ, vào thời điểm này đầu óc lại càng khó điều khiển.
Bảo cô làm gì, cô sẽ làm đó.
Nghe lời đến nỗi khiến người ta tức giận.
Đúng lúc này bỗng có tiếng bánh xe ma sát vang lên ở con đường nhỏ cách đó không xa.
Đến chỗ biệt thự họ vẫn còn một đoạn đường nhất định.
Cận Trạch bấu eo Vân Nhiêu, ôm cô lên, cau mày bảo: “Hình như chồng em về rồi.”
Giờ phút này đầu óc Vân Nhiêu ngu ngơ, chỉ phát ra những âm tiết vô nghĩa.
Cô ôm cổ anh, tiếp tục rung động hôn khóe môi anh.
Mấy phút sau, dưới lầu chợt có tiếng mở cửa.
Cận Trạch nheo đôi mắt đỏ ngầu của mình, cắt ngang vô cùng kiên định, đến nỗi trán anh nổi đầy gân xanh: “Chồng em về thật rồi.”
Đầu óc Vân Nhiêu đã hoàn toàn vào trạng thái quá tải.
Chồng em không phải là anh sao?
Bây giờ cô rất khó chịu, giống như đang ngồi xe đi thẳng lên núi mà thắng lại đột ngột, thật sự không có dư dả sức lực để nghĩ nhiều…
Ở tầng một biệt thự, chú Lý mới vừa đưa chó đi dạo về.
Ông đang khom người cẩn thận lau chân cho chú chó thì bất chợt nghe tiếng đập cửa lớn vang lên ở phòng ngủ trên tầng hai.
Một tiếng “rầm” chấn động tai ông.
Sau đó là một chuỗi bước chân vội vàng.
Chú Lý mờ mịt trừng lớn mắt nhìn.
Mặc dù có hơi tò mò nhưng chuyện của gia đình chủ, ông không thể xen vào quá nhiều.
Bấy giờ trong phòng ngủ chính.
Vân Nhiêu vỗ đầu mình một cái, tốn sức lực rất lớn mới có thể đứng dậy xuống giường.
Cô mặc quần áo lại đàng hoàng, đi chân trần dưới sàn nhà.
Chân cô vẫn còn run rẩy, mắt cũng không nhìn rõ.
Cô dụi dụi mắt, mông lung đi theo hướng Cận Trạch rời đi.
Khi đến cửa phòng ngủ thứ hai bên cạnh, cửa phòng khóa chặt.

Mãi đến lúc này Vân Nhiêu mới lấy lại được chút sức.
Anh vẫn đang… Diễn đó à?
Có cần phải chuyên nghiệp thế không?
So sánh với anh thì Vân Nhiêu chẳng yêu nghề chút nào.
Sau khi được người ta hôn vài cái là cô không nhớ cái gì nữa, chuyện về sau hoàn toàn xuất phát từ tình yêu và d*c vọng bản năng.
Mà anh lại có thể thắng xe tạm thời, dựa vào ý chí kiên cường siêu cấp để “đuổi” bản thân ra ngoài.
Vân Nhiêu ôm chặt quần áo, giơ bàn tay mảnh khảnh lên chuẩn bị gõ cửa.
Ai ngờ đốt ngón tay cô còn chưa chạm được cửa thì có một tiếng “ầm” mạnh bất thình lình vang lên bên trong, đi kèm âm thanh gãy răng rắc của gỗ là có thứ vật nặng gì đó rơi mạnh vào tủ quần áo bằng gỗ.
Sau đó là những tiếng rơi đập liên tục không ngừng, tiếng vỡ vụn xuyên qua cửa phòng lọt vào tai Vân Nhiêu.
Như thể trong phòng đang có một trận đánh nhau kịch liệt vậy.
Từng tiếng đập đồ vang dội kia khiến cô ngơ người, tim cũng chậm rãi thắt co chặt lại.
Cuối cùng khi tiếng động dần ngừng lại, Vân Nhiêu chưa kịp nghỉ xả hơi thì lại nghe tiếng kêu nặng nề.
Âm thanh ấy phát ra từ sân cỏ ngoài biệt thự, là tiếng đồ rơi xuống từ trên cao vô cùng chân thực.
Bắt đầu từ lúc ấy, mọi âm thanh hỗn loạn ngừng lại.
Biệt thự trở về sự yên tĩnh vốn có.
Nửa phút sau, cuối cùng cửa phòng ngủ cũng được mở ra từ bên trong.
Cận Trạch bước ra, trên người anh mặc áo sơ mi đen chất liệu mềm mại và có phần nhăn nhúm, chẳng biết anh đã thay từ lúc nào.
Vân Nhiêu ngước mắt nhìn anh, thoáng chốc cô vô thức lùi lại.
Cô bỗng nhớ đến vai tội phạm Cận Trạch đóng mà mình từng xem, trong bộ phim ấy, anh đóng vai một ác ma cực kỳ tàn độc, ban ngày chẳng khác gì người thường nhưng về đêm khi linh hồn sát nhân xuất hiện, ánh mắt hờ hững của anh tụ lại dày đặc, toát lên khí chất quỷ dị khiến người ta sợ hãi.
Cũng giống như bây giờ, ánh mắt anh ác liệt y hệt như vậy, sâu thẳm bên trong còn cất giấu vẻ âm u ảm đạm dễ thấy.
Cận Trạch bỗng tiến về trước một bước, giơ tay lên bóp cổ Vân Nhiêu.
Động tác của anh nhanh mà tàn bạo, thế nhưng ngón tay lại không dùng hết sức lực, gần như chỉ chạm nhẹ vào da cổ cô.
Vân Nhiêu chớp mắt, bỗng hiểu ra.
Bây giờ anh không phải chính bản thân anh nữa, cũng không phải lão Vương nhà bên, anh đang diễn vai đóa hoa lạnh lùng bị cắm sừng thảm hại.
“Sao anh lại chia thành hai vai?” Vân Nhiêu giơ tay chạm vào cổ tay của bàn tay đang bóp cổ mình, chẳng biết tại sao cô vẫn có hơi sợ: “Anh… Anh làm gì với anh Vương nhà bên rồi?”
Cận Trạch không muốn hù cô nên trả lời câu hỏi của cô với giọng nói bình tĩnh của trước đây: “Vì anh đã bị chị em của em chơi nát nhân cách rồi.”
Anh không nên nhận nhân vật này.
Mỗi một giây thân mật với cô, anh đều bị tố chất diễn viên, d*c vọng và sự tức giận cấu xé.
Đây là lần đầu tiên anh cảm nhận rõ ràng được đạo đức vượt xa người thường, lòng trung thành và [email protected] muốn chiếm hữu trong mình.
Anh phải thừa nhận rằng anh diễn nhân vật này không được, một khi trải nghiệm và hòa mình vào vai diễn, mỗi một tế bào trong cơ thể anh đều đang điên cuồng kêu la kháng cự, gần như xé nát chính anh.
Đoạn, Cận Trạch khom người, khuôn mặt tuấn tú bỗng sa sầm.
Anh ghé sát đến bên tai Vân Nhiêu, trả lời câu hỏi thứ hai của cô với giọng điệu nhẹ nhàng tựa như tình nhân thủ thỉ, cũng giống như ác ma đang rì rầm.
– Em hỏi anh làm gì anh ta à?
Đóa hoa lạnh lùng mỉm cười, môi mỏng cắn nhẹ, nụ cười như chìm trong gió rét.
– Không làm gì cả.

Anh giết anh ta thôi..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương