Em Sẽ Phải Yêu Anh Thật Lòng
Chương 4: Định mệnh

Khi Hoàng Yến vệ sinh cá nhân xong đi xuống bếp thì mẹ nhỏ cũng đã làm bữa sáng xong, ba nhỏ thì đã ngồi xuống bàn từ lúc nào, nhỏ cũng bước đến bàn ngồi xuống chỗ của mình chỉ còn chờ Hoàng Linh xuống thôi vì sáng nào cô cũng phải thay quần áo sẵn ăn sáng rồi đi làm luôn nên lâu hơn mọi người. Hoàng Linh vừa chạy xuống đến bàn ăn đã kêu lên:

- Quao!! Hôm nay mẹ nấu bánh canh cua hả? Thơm quá đi, mẹ đúng là tuyệt vời.

- Được cái giỏi nịnh, sao không giỏi thức sớm mà phụ mẹ đi, con gái 19 tuổi đầu rồi còn gì, gần lấy chồng rồi mà còn lười kiểu này sao này mà gã đi, mẹ phải đi theo con để làm dâu à? - Vừa nghe Hoàng Linh nói mẹ cô liền lườm mắng và trêu.

- 30 tuổi vẫn còn sớm mà mẹ, mấy chị bạn của con 27, 28 tuổi rồi người ta vẫn độc thân đó thôi, con gái mẹ như vầy không chống ề đâu mà mẹ lo.- Hoàng Linh vừa nói vừa cười hìhì vui vẻ.

- 30 là con thành gái già rồi đó, tuổi cỡ con hồi trước người ta hai ba con rồi, mà gái hồi xưa người ta giỏi giang chăm chỉ lắm, chứ không lười và hậu đậu như con nên con coi chừng ế thật đó, đừng có tự tin quá..haha..- Ba cô cũng lên tiếng góp vào.

- Ba cứ nói quá, con thấy chị hai nói đúng đó bây giờ khác hồi xưa nhiều lắm, con gái hồi xưa an phận làm dâu nên mới gặp nhiều ông chồng gia trưởng còn bây giờ con gái phải có sự nghiệp riêng rồi mới đi lấy chồng cũng không muộn, có sự nghiệp không sợ ế chồng.- Hoàng Yến nải giờ im lặng nghe rồi cười cuối cùng cũng phải nói vào khi Hoàng Linh đưa mắt cầu cứu.

Cứ như thế mỗi người một câu cười nói vui vẻ vô cùng, lát sau mẹ cô bổng nói:

- Yến! ngày mai con bắt đầu vào học chính thức rồi, mẹ sẽ tịch thu điện thoại, cloptop, cả mấy cuốn truyện ma của con nữa để cho con chú tâm vào học. Mà nè, mẹ cấm con mua lén mẹ 1 cuốn truyện nào nữa con mà mua thêm thì biết tay mẹ.

- Hả?? Lỡ như con cần tìm hiểu về bài học ở trên mạng hay cần báo thức để đi học thì sao đây?- Hoàng Yến gần như ngồi không vững cố gắng hỏi lại.

- Mẹ đã tính hết rồi, có bài học cần tìm hiểu trên mạng thì mượn cloptop của chị con, còn về chuyện báo thức thì mẹ sẽ mua cho con cái đồng hồ báo thức không cần phải có điện thoại.- Mẹ nhỏ bình thảng đáp.

- Nhưng mà...- Hoàng Yến nhăng nhó định năn nỉ nhưng mẹ nhỏ đã cắt ngang:

- Không nhưng nhị gì hết, còn cái cuối nè, ngoài ngày chủ nhật con được đi khỏi nhà 3 tiếng để đi chơi thư giãn đâu đó rồi về nhà học bài còn mấy ngày còn lại đi học và về nhà thôi không được tấp ghé đâu chơi hết, rõ chưa?

- Mẹ!!! Rốt cuộc con có phải là con ruột của mẹ hay không? Sao mẹ lại đối xử với con như vậy?- Hoàng Yến ảo não, khổ sở nhìn mẹ hỏi.

- Nếu con hỏi mẹ có hối hận khi đã sinh ra con hay không mẹ sẽ trả lời là có, còn về việc con có phải con ruột của mẹ không thì con không cần hỏi vì nếu mẹ đã sinh ra được chị hai con rồi thì không cần phải lượm hay xin thêm con về nuôi làm gì.- Lại lần nữa bà trả lời bằng giọng hết sức bình thảng khiến nhỏ nghẹn họng, giương mặt thảm sầu ngồi thở dài nghĩ đến những ngày tháng sau này. Nhìn mặt nhỏ lúc này ba người còn lại nhịn cười muốn nội thương.

Loay hoay cũng 15h30" rồi, Hoàng Yến nhận được điện thoại của Hoài Thi:

- Mày đang đâu đó? Ra hồ bơi Đồng Cảnh đi, mai bắt đầu đi học rồi không đi chơi được nữa đâu, bữa nay bơi cho sản khoái.

- Tao đang ở nhà, mới giấc này bơi gì, nắng thấy mồ.- Hoàng Yến nói với giọng ỉu xìu, chán nản.

- Sao giọng mày ỉu xìu vậy đừng nói giấc này mày ngủ trưa mới thức nha.- Hoài Thi ngờ vực hỏi qua điện thoại.

- Mày chỉ giỏi đón mò, tao bị tịch thu mọi thứ rồi, ngủ thì không nhưng tao đang đọc cuốn truyện ma hôm bữa mày đưa tao này, sắp xong rồi, hay quá luôn.- Nhỏ reo lên vui vẻ khi nhắc đến nội dung cuốn truyện.

- Để đó đi về đọc tiếp, giờ sửa soạn ra đây nhanh lên tao đang ở tại hồ nè, mày lề mề tới đây cũng 16h rồi đó.- Hoài Thi thét lên trong rồi cúp máy.

Hoàng Yến nhíu mày nhìn điện thoại rồi uể oải ngồi dậy đi sửa soạn. Sửa soạn xong, nhỏ gọi điện báo cho mẹ hay rồi chạy thẳng tới hồ bơi Đồng Cảnh. Tới nơi nhỏ đã thấy Hoài Thi đứng chờ ngoài cổng với vẻ hơi lo lắng, vừa nhìn thấy nhỏ Hoài Thi đã chạy nhanh tới, hấp tấp nói:

- Ê! Tao đổi ý rồi mình đi chỗ khác chơi đi, tốt nhất là mày đừng vô trong đó.

- Cái con nhỏ này, mày bị gì vậy? Tự nhiên kêu tao tới đã rồi đổi ý, nhưng giờ tự nhiên tao lại muốn bơi rồi.- Hoàng Yến nói dứt lời liền chạy xe vào trong nhà giữ xe của hồ bơi.

- Yến! Đừng có vô mà, không thì mày đừng có hối hận đó.- Hoài Thi gãi đầu dặm chân nói vọng theo rồi cũng nhanh chóng chạy vào trong.

Hai đứa dắt tay nhau vào trong lập tức tới quầy mua vé rồi vào phòng thay đồ, Hoàng Yến cứ thảng nhiên đi vào mà không để ý nhìn xung quanh kể cả khuôn mặt lo lắng của Hoài Thi và một ánh mắt đang nhìn chăm chăm về hướng mình. Lát sau, hai đứa trở ra với bộ đồ bơi thoải mái nhưng tâm trạng lại không được vui vẻ khi đập vào mắt là hai con người mà Hoàng Yến ghét nhất đang cười đùa, nghịch nước với nhau. Hồ bơi này rất rộng nhưng hôm nay lại không mấy đông đúc, chỉ khoảng 15 người đi bơi cho nên từ chỗ hai đứa có thể thấy rõ từng hành động của hai người bọn họ. Hoài Thi bổng giật tay Hoàng Yến nhăn mặt bảo:

- Tao đã bảo mày đừng có vào rồi mắc công lại chướng mắt, có cần vào trong thay đồ rồi đi chỗ khác không?

- Tại sao phải vậy? Sau này học chung trường trước sau gì cũng phải giáp mặt, vấn đề là ít hay nhiều thôi, đừng vì những con người đó làm mất niềm vui của tụi mình.- Hoàng Yến không trả lời mà hỏi ngược lại sau đó giương mắt giận dữ nhìn về phía họ cương quyết đáp.

Hoàng Yến vừa nói dứt lời thì cảm thấy đau điếng người do bị ai đó va vào sau đó là cảm giác bị rơi tự do và cuối cùng là "bùm", một âm thanh vang dội làm náo động cả hồ khiến ai cũng đưa mắt nhìn về phía đó, cả Thiên Huy và Xuân Quỳnh cũng không ngoại lệ. ̣Sự việc là Hoàng Yến bị một thằng con trai đùa giỡn quanh hồ nãy giờ với tụi bạn của hắn va vào làm nhỏ và hắn té xuống hồ, Hoàng Yến sau vài giây ngộp do cú té thì nhanh chóng tỉnh trí bơi vào thành hồ và leo lên. Tên đó cũng bơi vào theo sau nhỏ, do cú té quá mạnh làm Hoàng Yến choáng váng không kịp phản ứng mà nước vào hết trong miệng và mũi, nhỏ ho sặc sụi đến ra cả nước nước mắt, Hoài Thi la thất thanh trên hồ nãy giờ thấy nhỏ như vậy thì hoảng hốt chạy lại vỗ vào lưng nhỏ giúp nhỏ ho ra những thứ nước kia và hỏi bằng giọng lo lắng:

- Mày sao rồi?

Hoàng Yến lắc đầu tỏ ý không sao để trấn an bạn mình nhưng miệng vẫn ho không dứt, Hoài Thi thấy vậy thì tức giận nhìn tên vừa mới va vào Hoàng Yến đang ngồi kế bên mắng xối xả:

- Ê cái tên kia, không có mắt nhìn đường hả? À, mà tui đúng là hỏi dư thừa thiệt chứ, nếu có mắt đã thấy bảng cấm chạy đùa trên thành hồ rồi, nếu có mắt đã không va vào bạn tui đến nổi nó bị như thế này rồi.- Sau đó tiếp tục nhìn mấy tên bạn còn lại của tên đó đang đứng cười khúc khích quát lên:- Còn mấy người nữa, đây là nhà mấy người hả? Sao không phép không tắc gì hết vậy, đã đùa giỡn thì không nói đi còn làm người ta ra như vậy mà cái mặt cứ trơ ra cười cười, loài gì thế không biết nữa.- Vừa nói Hoài Thi vừa bĩu môi khinh bỉ.

- Mày...- Mấy tên đó lặp tức thay đổi sắc mặt nhìn Hoài Thi đầy tức giận định mắng nhưng bắt gặp cái lườm sắc bén của Thế Thịnh thì đành nín lại.

Thế Thịnh không thèm để ý đến những lời mắng của Hoài Thi mà nhìn Hoàng Yến hối lỗi nói:

- Xin lỗi bạn nha! Mình không cố ý đâu tại tụi bạn của mình nó đùa quá trớn nên đẩy mình va vào bạn như vậy, thật sự xin lỗi.

- Va vào người ta rồi xin lỗi coi như là không có chuyện gì nữa, điệp khúc này tui rành quá mà.- Hoài Thi lườm Thế Thịnh giả lã nói.

Hoàng Yến không thèm nhìn Thế Thịnh đến một cái mà giật tay Hoài Thi lên tiếng sau khi đã dứt ho:

- Bỏ đi, xin lỗi rồi thì thôi, ở đây chỗ đông người đừng làm lớn chuyện không hay đâu.- Thật ra không phải nhỏ hiền lành gì chỉ là đây đang chỗ đông người với lại nhỏ cũng không muốn hai con người kia thấy sự thảm hại của nhỏ lúc này, nếu như đang chỗ vắng người không chừng nhỏ đã cho Thế Thịnh một tác tay xoay ăng-ten đủ đài rồi.

- Được rồi! Vào thay đồ ra đi rồi về. - Hoài Thi đành xìu giọng nói.

- Sao lại về? Không phải mày muốn bơi sao? Đừng lo cho tao, hôm nay tao cũng muốn bơi nữa mày cứ xuống bơi trước đi tí nữa tao xuống sau.

- Nhưng mà...

- Đi đi. - Nói xong Hoàng Yến kéo tay Hoài Thi đẩy nhẹ xuống hồ rồi mỉm cười.

- Nhớ xuống nhanh với tao đó.-Hoài Thi quay đầu lại nói.

- Ừ, tao biết rồi.- Nói xong Hoàng Yến ngồi phịch xuống.

Tụi bạn của Thế Thịnh cũng ào xuống hồ chỉ có Thế Thịnh là không xuống, cậu ngồi xuống bên cạnh Hoàng Yến. Đưa tay ra trước mặt nhỏ cười tươi nói:

- Chào bạn! Mình là Thế Thịnh, rất vui được gặp bạn.

Hoàng Yến giật mình nhìn sang Thế Thịnh. Cậu có gương mặt v-line, đôi mắt không mấy to nhưng tròng mắt rất đen nhìn thu hút, miệng cười tươi để lộ cây răng khểnh rất đẹp, tổng thể gương mặt nhìn baby vô cùng. Hoàng Yến ngây người vài giây rồi miễn cưỡng bắt tay với cậu, nhỏ thờ ơ nói:

- Mình là Hoàng Yến.- Nói rồi nhỏ quay mặt đi thì bắt gặp ánh mắt của Thiên Huy nhìn mình chăm chú, vừa thấy nhỏ nhìn thấy, cậu liền quay đi nơi khác, nhỏ hừ nhẹ rồi cũng chuyển hướng nhìn Hoài Thi đang bơi dưới hồ.

- Có muốn xuống bơi không?- Thế Thịnh đột nhiên hỏi.

- Cũng được.- Hoàng Yến cười nhẹ gật đầu.

Vậy là Thế Thịnh liền nắm cánh tay Hoàng Yến lôi để hai đứa cùng nhảy xuống hồ..... ́

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương