Em Sẽ Không Chờ Anh
-
Chương 4
4h30 pm
Phù! Kết thúc rồi cái tên lắm mồm!! Bây giờ phải đi đón Nhật Nhi thôi còn nụ hôn tối qua có phần ngoài ý muốn bởi anh chỉ xem Nhật Nhi như em trai thôi. Kệ đi /-
Đông Phương Liệt thở dài trưng ra khuôn mặt mướp đắng.
« ngài chưa về sao có cần tôi tiễn ngài một đoạn không, Đông Phương tổng?» đột nhiên bên tai vang lên tiếng nói tà mị cùng mùi thuốc lá thoảng qua làm Đông Phương Liệt từ mặt mướp chuyển thành cao ngạo.
« không cần phiền tôi lái xe đến đây. Xin chào» nói xong xoay người rời đi. Lưu Quang nhìn theo bóng lưng xa dần của anh khóe môi khẽ nhếch.«thật thú vị»
---------- ----------- ------------
Đại học A
« Cậu phải nhanh chóng làm theo sự hướng dẫn của chuyên gia tình yêu số một thị trường đam mỹ này đi, biết chưa?» tên hủ nam Phong Phong dựa vào số lượng GV, anime, đam mỹ không tưởng mà mình đã xem tự ban cho mình danh hiệu chuyên gia lên mặt dạy đời Vương Bạch Nhật.
«hừ, cậu đã yêu ai, quen ai, còn nữa cậu lên giường được với mấy người mà nói tớ chứ?» Vương Bạch Nhật nói xong quả thật là đã thương nghiêm trọng lòng tự tôn to bằng con kiến của Phong Phong bé nhỏ.
«ô ô ô cậu dám đem chuyện tớ đã 19 tuổi rồi mà vẫn còn là một lão xử nam ra đùa giỡn tớ » Phong Phong lấy nước miếng chấm chấm lên khóe mắt của mình sau đó đột nhiên xoay chuyển 359 độ cao giọng gằn từng chữ« Vương Bạch Nhật vậy cậu có nghe lời lão xử nam này không a»
« A hỏng mất cái tai của ta rồi, cậu nói nhỏ chút không được à. Phong Phong thân ái, tớ đương nhiên nghe lời cậu nha.» Vương Bạch Nhật vuốt đuôi theo Phong Phong.
«nghe còn được»
« Tiểu Nhật Nhi»
Cùng lúc đó một chiếc xe màu đen có rèm che sang trọng dừng trước bọn họ một chàng trai có gương mặt còn đẹp hơn cả nữ nhân. Đôi mắt phượng đen láy sáng rực, sóng mũi cao thẳng cùng bạc môi quyến rũ khẽ mở nhanh chóng trở thành tâm điểm cả con đường. Không chỉ nữ nhân mà cả nam nhân cũng say đắm anh.
« Liệt ca»
Vương Bạch Nhật nở nụ cười rạng rỡ kêu lớn.
«wow Liệt ca quả thật là siêu cấp mỹ cường công nha hắc hắc» Phong Phong nước miếng chảy ròng ròng nhìn chằm chằm Đông Phương Liệt đang từ từ đi đến nói.
«Cậu» Vương Bạch Nhật chỉ vào Phong Phong nói« không được giành anh ấy với tớ»
«ai dzô cậu đúng là đồ trọng sắc khinh bạn a Nhật Nhi» Xong rồi quay sang nhìn anh bằng đôi mắt long lanh« Liệt ca anh có nhớ em không? Em rất nhớ anh đó»
«Đương nhiên rồi anh sao có thể không nhớ em được » Từ nãy đến giờ không nói gì đột nhiên bị lôi vào Đông Phương Liệt chỉ biết cười gượng.
«Cậu nghe không Vương Bạch Nhật anh ấy nói nhớ tớ đấy hé hé. Tớ khả ái vậy mà.»
« tớ khả ái hơn »
« tớ»
« tớ»
....
Trên mặt Đông Phương Liệt xuất hiện 3 đường hắc tuyến anh đang phải chịu đựng ánh mắt nóng bỏng của nam nữ xung quanh giờ còn lỗ tai phải chịu đựng trận tranh cải của hai đứa này nữa, chắc chết |||.
«Được rồi bây giờ về nhà được chưa?» Anh lên tiếng cắt ngang.
« Được chúng ta về thôi ạ» Vương Bạch Nhật lập tức dán vào gương mặt ngọt ngào« để tránh có thêm người thèm khát nhan sắc của anh» nói xong liếc mắt qua Phong Phong.
« Vậy tạm biệt em nha mà em có cần anh đưa về không?»
« Không cần đâu em tự về được mà. Tạm biệt anh» nói xong vẩy vẩy tay với hai người.
Phù! Kết thúc rồi cái tên lắm mồm!! Bây giờ phải đi đón Nhật Nhi thôi còn nụ hôn tối qua có phần ngoài ý muốn bởi anh chỉ xem Nhật Nhi như em trai thôi. Kệ đi /-
Đông Phương Liệt thở dài trưng ra khuôn mặt mướp đắng.
« ngài chưa về sao có cần tôi tiễn ngài một đoạn không, Đông Phương tổng?» đột nhiên bên tai vang lên tiếng nói tà mị cùng mùi thuốc lá thoảng qua làm Đông Phương Liệt từ mặt mướp chuyển thành cao ngạo.
« không cần phiền tôi lái xe đến đây. Xin chào» nói xong xoay người rời đi. Lưu Quang nhìn theo bóng lưng xa dần của anh khóe môi khẽ nhếch.«thật thú vị»
---------- ----------- ------------
Đại học A
« Cậu phải nhanh chóng làm theo sự hướng dẫn của chuyên gia tình yêu số một thị trường đam mỹ này đi, biết chưa?» tên hủ nam Phong Phong dựa vào số lượng GV, anime, đam mỹ không tưởng mà mình đã xem tự ban cho mình danh hiệu chuyên gia lên mặt dạy đời Vương Bạch Nhật.
«hừ, cậu đã yêu ai, quen ai, còn nữa cậu lên giường được với mấy người mà nói tớ chứ?» Vương Bạch Nhật nói xong quả thật là đã thương nghiêm trọng lòng tự tôn to bằng con kiến của Phong Phong bé nhỏ.
«ô ô ô cậu dám đem chuyện tớ đã 19 tuổi rồi mà vẫn còn là một lão xử nam ra đùa giỡn tớ » Phong Phong lấy nước miếng chấm chấm lên khóe mắt của mình sau đó đột nhiên xoay chuyển 359 độ cao giọng gằn từng chữ« Vương Bạch Nhật vậy cậu có nghe lời lão xử nam này không a»
« A hỏng mất cái tai của ta rồi, cậu nói nhỏ chút không được à. Phong Phong thân ái, tớ đương nhiên nghe lời cậu nha.» Vương Bạch Nhật vuốt đuôi theo Phong Phong.
«nghe còn được»
« Tiểu Nhật Nhi»
Cùng lúc đó một chiếc xe màu đen có rèm che sang trọng dừng trước bọn họ một chàng trai có gương mặt còn đẹp hơn cả nữ nhân. Đôi mắt phượng đen láy sáng rực, sóng mũi cao thẳng cùng bạc môi quyến rũ khẽ mở nhanh chóng trở thành tâm điểm cả con đường. Không chỉ nữ nhân mà cả nam nhân cũng say đắm anh.
« Liệt ca»
Vương Bạch Nhật nở nụ cười rạng rỡ kêu lớn.
«wow Liệt ca quả thật là siêu cấp mỹ cường công nha hắc hắc» Phong Phong nước miếng chảy ròng ròng nhìn chằm chằm Đông Phương Liệt đang từ từ đi đến nói.
«Cậu» Vương Bạch Nhật chỉ vào Phong Phong nói« không được giành anh ấy với tớ»
«ai dzô cậu đúng là đồ trọng sắc khinh bạn a Nhật Nhi» Xong rồi quay sang nhìn anh bằng đôi mắt long lanh« Liệt ca anh có nhớ em không? Em rất nhớ anh đó»
«Đương nhiên rồi anh sao có thể không nhớ em được » Từ nãy đến giờ không nói gì đột nhiên bị lôi vào Đông Phương Liệt chỉ biết cười gượng.
«Cậu nghe không Vương Bạch Nhật anh ấy nói nhớ tớ đấy hé hé. Tớ khả ái vậy mà.»
« tớ khả ái hơn »
« tớ»
« tớ»
....
Trên mặt Đông Phương Liệt xuất hiện 3 đường hắc tuyến anh đang phải chịu đựng ánh mắt nóng bỏng của nam nữ xung quanh giờ còn lỗ tai phải chịu đựng trận tranh cải của hai đứa này nữa, chắc chết |||.
«Được rồi bây giờ về nhà được chưa?» Anh lên tiếng cắt ngang.
« Được chúng ta về thôi ạ» Vương Bạch Nhật lập tức dán vào gương mặt ngọt ngào« để tránh có thêm người thèm khát nhan sắc của anh» nói xong liếc mắt qua Phong Phong.
« Vậy tạm biệt em nha mà em có cần anh đưa về không?»
« Không cần đâu em tự về được mà. Tạm biệt anh» nói xong vẩy vẩy tay với hai người.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook