Qua mấy ngày vật lộn với kì rụng dâu thì cuối cùng cũng hết, Thường Hi vui vẻ thở phào.

Gần đây cũng đã ấm lên rất nhiều rồi, thế nên cô bắt đầu đi làm lại.

Bắc Thần cũng có rất nhiều việc cần phải hoàn thành nên đã rời khỏi nhà từ sớm.

Còn cô thì cũng đã sắp xếp rồi ra khỏi nhà đi đến công ty, một ngày mới cũng bắt đầu.
Hai người buổi sáng thì đi làm, tối đến thì cũng làm việc nhưng mà là làm ở trên giường.

Ngày ngày cứ trôi qua như thế, cho đến một hôm, Thường Hi đang làm việc trong công ty thì đột nhiên điện thoại reo lên.

Người hiển thị trên màn hình điện thoại là bác sĩ của bệnh viện.

Cô liền nhấc máy lên.
“ Alo “
Người bác sĩ điềm đạm nói
“ Dì của cô tỉnh lại rồi “
Nghe xong cô liền phi nhanh ra khỏi công ty, lái xe đến bệnh viện như tên bắn.


Tới nơi cô chạy vội vào phòng bệnh, mở cửa ra là người dì đang ngồi trên giường bệnh.

Thường Hi thấy dì tỉnh lại thì như vỡ òa trong niềm hạnh phúc.

Cô lao đến ôm lấy dì vào lòng, nước mắt của sự hạnh phúc chảy trên gương mặt diễm lệ của cô.
“ Dì ơi ! Cuối cùng dì cũng tỉnh rồi “.
Dì cô xoa đầu cô trìu mến, nhẹ nhàng nói với cô.
“ Mấy năm qua vất vả cho con rồi “
Thường Hi nằm trong lòng dì mà lắc đầu.
“ Con không vất vả….hức….thật may là dì…tỉnh lại rồi “
Tiếng khóc cùng với tiếng nấc của cô, khiến cho người dì cũng muốn khóc theo.

Những năm qua cô đã mong mỏi ngày này lâu lắm rồi, cuối cùng thì điều ước của cô cũng trở thành sự thật rồi.

Thường Hi bật dậy nhìn người dì của mình, nở một nụ cười mãn nguyện trên môi.
“ Dì ơi, con nhớ dì lắm “
Người dì với khuôn mặt hiền từ, nhẹ gật đầu.
“ Dì cũng nhớ con “.
Đến chiều, dì của cô phải ở lại thêm vài ngày nữa để theo dõi sức khỏe, cô cũng bỏ hết tất cả công việc để ngủ lại với dì.

Mà cô lại quên mất một người, mãi cho đến khi trời tối sầm xuống.

Dì cô ngủ say, Thường Hi ra ngoài để mua vài đồ để tẩm bổ.

Vừa ra đến cửa bệnh viện thì đập vào mắt cô chính là chiếc xe Lamborghini quen thuộc, người trong xe bước ra.
Bắc Thần đi đến trước mặt cô rồi ôm chầm lấy cô vào lòng, Thường Hi thấy anh xuất hiện ở đây thì bất ngờ vô cùng.

Cô nhẹ đẩy anh ra, nhưng anh cứ như kẹo cao su dính chặt không chịu rời.

Cô đành bất lực để im cho anh ôm, rồi hỏi.
“ Sao anh lại ở đây ? “
Vài tiếng trước, Bắc Thần khi về nhà lại không thấy cô đâu, anh liền gọi điện thoại cho cô nhưng cô lại không bắt máy.


Nên anh đã chạy đến công ty cô để xem, nhưng lại nghe người ta nói là cô đã rời đi từ sớm.

Lúc này trong lòng anh liền sốt sắn vô cùng, đến những nơi cô có thể đến.

Kết quả là chẳng thấy cô đâu, anh đã ngay lập tức điều động người đi tìm, vì là ông trùm xã hội đen nên mối quan hệ vô cùng rộng rãi.

Chỉ sau vài phút thì đã thấy cô trên camera của thành phố, anh đã ngay lập tức lái xe đến bệnh viện.
Sau khi đến nơi thì đã tìm đến phòng bệnh của dì cô, đang định đi vào thì lại vô tình nghe được cuộc nói chuyện giữa cô và dì cô.

Câu chuyện về cuộc bắt cóc 4 năm về trước, sau khi nghe hết thì anh như chết lặng.

Vậy mà cô lại phải chịu nhiều tổn thương đến như vậy, hóa ra là đã hiểu nhầm cô rồi.
Cô còn suýt nữa thì chết dưới nòng súng của người em trai cùng cha khác mẹ, cơn phẫn nộ của anh như đạt đến đỉnh điểm.

Bắc Thần lái xe rời khỏi, đi đến trụ sở chính của băng đảng xã hội đen rồi cho đàn em đi tìm tung tích của Bắc Minh Viễn.

Ngay lập tức trong thế giới xã hội đen đã phát đi thông tin truy nã, ai có thể tìm thấy hắn ta thì sẽ được thưởng một phúc lợi cực kì lớn.

Một khi ông trùm đã mở lời thì cho dù có chết cũng phải tìm ra được hắn ta.
Sau khi giao xong nhiệm vụ cho đàn em, anh lại một lần nữa lái xe đến bệnh viện.

Trước cửa bệnh viện rồi nhưng anh lại không dám vào.


Anh đã có lỗi với cô, muốn ngay lập tức sửa sai nhưng lại không nghĩ ra cách.

Thầm trách bản thân cho đến khi thấy cô đi ra, Bắc Thần đã không kìm lòng được mà ôm nhào lấy cô.
Thường Hi thấy anh im lặng không nói lời nào thì liền vỗ lưng anh.
“ Anh sao thế, có chuyện gì rồi à ? "
Bắc Thần càng ôm chặt cô hơn, nhẹ nhàng nói.
“ Anh có lỗi với em, anh xin lỗi “
Thường Hi khó hiểu, rốt cuộc là anh ăn trúng gì rồi, sao tự nhiên lại xin lỗi cô.

Không kịp để cô nghĩ thêm, anh ngay lập tức thả cô ra rồi nói.
“ Từ nay về sau, em nói gì anh cũng nghe.

Muốn anh làm gì cũng được, chỉ mong em đừng rời bỏ anh một lần nào nữa “.
Mặt cô càng này càng đờ ra vì khó hiểu
“ Rốt cuộc là anh đang nói gì vậy ? “
Bắc Thần ôn nhu xoa đầu cô rồi đáp
“ Anh biết chuyện năm đó vì sao em lại lấy hồ sơ mật của công ty rồi “.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương