Em Nói Xem Có Trùng Hợp Không
-
Chương 15
Phòng y tế của cơ sở huấn luyện cảnh sát đặc nhiệm nằm ở tầng một của tòa nhà huấn luyện, lúc Cố Kỳ Châu ôm Trần Nhiễm Âm xông vào tòa nhà huấn luyện, vừa hay đi qua một nhóm nữ cảnh sát vừa mới kết thúc huấn luyện.
Nhóm nữ cảnh sát này thuộc về trung đội 3, bình thường cũng được đội trưởng Cố huấn luyện không ít lần, từ lâu trong lòng họ đã gán cho anh cái danh “lạnh lùng vô tình vô nhân tính”, chưa từng thấy anh có một mặt thương hoa tiếc ngọc như vậy, ai nhìn thấy anh cũng khiếp sợ như gặp quỷ.
“Tớ bị ảo giác sao? Đây thật sự là Diêm vương Cố?” Chu Thiến của trung đội 1 hoảng hốt nhìn chằm chằm bóng lưng Cố Kỳ Châu, trong ánh mắt tràn đầy vẻ “không thể tưởng tượng nỗi”.
Nghê Nhát Mộng cùng đội cũng há hốc mồm: “Thật sự là sống đủ lâu thì chuyện gì cũng gặp được.”
Chu Thiến: “Vợ anh ta làm sao vậy? Không phải sáng nay vẫn ổn sao?”
Nghê Nhất Mộng: “Tớ thấy cô ấy cứ ôm bụng mãi, hay là đau dạ dày?”
Mặt Chu Thiến nhíu lại, tức giận bất bình nói: “Diêm vương Cố đúng là tên tiêu chuẩn kép! Lần trước tớ đau bụng đi tìm anh ta xin nghỉ một ngày, cậu đoán xem anh ta nói gì?”
Nghê Nhất Mộng: “Bảo cậu kiên cường lên?”
Sắc mặt Chu Thiến trầm xuống, bắt chước biểu cảm cùng giọng điệu của diêm vương Cố: “Chút chuyện nhỏ này cũng đáng để cô xin nghỉ một ngày?
Về ký túc xá uống nước nóng rồi nằm nghỉ hai tiếng là khỏe thôi.
Nghê Nhất Mộng: "...”
Chu Thiến: “Xem như tớ nhìn thấu anh ta rồi, anh ta cũng không phải kẻ vô nhân tính.”
Nghê Nhất Mộng thở dài: “Chỉ là đối tượng không phải chúng ta mà thôi.”
Nói xong, cô lấy điện thoại di động ra, cập nhật tin tức mới nhất lên một nhóm chat của đội cảnh sát đặc nhiệm, còn đặt tiêu đề rất lá cải: [Khiếp sợ, tại sao diêm vương Cố lại ôm một cô gái xinh đẹp xông vào phòng y tế trong giờ nghỉ trưa?]
Chu Thiền đọc xong rất vui vẻ: “Viết tiêu đề thế này, cậu không sợ anh ta xử lý cậu sao?”
Nghê Nhất Mộng bình tĩnh cất điện thoại: “Không đâu, anh ấy không ở trong nhóm này.
Với cả, tôi đã làm gì đâu, Côn Minh còn mắng anh ta ghê hơn, nói anh ta “trộm gà” chết đi được.”
*trộm gà: Tiếng địa phương Bắc Kinh, có ý ích kỷ và keo kiệt.
Chu Thiến hóng hớt hỏi: "Cậu kể tớ nghe xem?”
Giữa trưa, chỉ có một nữ bác sĩ trung niên đang trực trong phòng y tế, thấy Cố Kỳ Châu ôm Trần Nhiễm Âm chạy vào, bà ấy cũng rất kinh ngạc.
Cố Kỳ Châu đặt Trần Nhiễm Âm lên giường trong phòng khám, nói nhanh với bác sĩ: “Cô ấy bị bệnh dạ dày.”
Trần Nhiễm Âm ôm bụng trên, nói rõ: “Co thắt dạ dày.”
Nữ bác sĩ mặc áo blouse trắng đứng dậy khỏi ghế đảu, đi đến bên giường, cúi đầu hỏi Trần Nhiễm Âm: “Đau lắm không? Cô có thể chịu đựng được không? Nếu không chịu được thì dùng thuốc giảm đau.”
Không chịu được, không chịu được một chút nào, nhưng Trần Nhiễm Âm hiểu rằng bây giờ cô không thể nói thẳng là không được, không thì sao có thể khiến đội trưởng Cố đau lòng đây? Suy nghĩ một lát, cô yếu ớt trả lời: “Thật sự đau chết mất..." Nói xong, hốc mắt còn đỏ lên, giọng nói còn mang âm mũi như sắp khóc.
Cố Kỳ Châu vẫn luôn nhíu mày, nghe cô nói xong còn nhíu chặt hơn, hai hàng lông mày đã nhăn lại thành hình một chữ “xuyên”.
Anh bất lực mím môi lại, trong mắt tràn ngập sự lo lắng.
Bác sĩ nữ: "Thế thì tiêm đi.” Rồi quay sang nói với Cố Kỳ Châu ở bên cạnh, "Anh bế cô ấy đến phòng nghỉ số 1 trước, tôi sẽ qua ngay.”
“Được.” Cố Kỳ Châu lập tức bế Trần Nhiễm Âm lên, bước nhanh ra ngoài.
Trong phòng nghỉ số 1 có ba giường bệnh trống, Cố Kỳ Châu đặt Trần Nhiễm Âm trên giường trong cùng, thuận tay đắp chăn cho cô.
Trần Nhiễm Âm vẫn ốm yếu, mái tóc dài đen nhánh mềm mại xoä trên gối trắng như tuyết, sắc mặt tiều tụy yếu đuối, tuy rằng có vài phần là giả vờ, nhưng cũng có phần yếu ớt thật vì thật sự là quá đau.
Cố Kỳ Châu nhìn thấy thì rất đau lòng, hoàn toàn quên đi sự nguy hiểm của cô, chỉ cảm thấy cô yếu ớt vô cùng, là người cần được che chở.
Bác sĩ nữ nhanh chóng quay lại, trong tay bưng một cái khay: “Tiêm mông nhé.”
Trần Nhiễm Âm: "...” Ngượng ngùng ghê.
Cố Kỳ Châu không nói gì, lập tức rời khỏi phòng bệnh, còn cố ý đóng cửa phòng lại.
Trần Nhiễm Âm nằm sấp trên giường theo yêu cầu của bác sĩ, cởi quần thể thao ra một nửa, căng thẳng chờ đợi kim đâm vào mông, thật ra cô rất sợ tiêm, nhất là tiêm mông, bởi vì kinh nghiệm trong quá khứ nói cho cô biết: Tiêm vào mông là đau nhất, có thể đau mất mấy ngày.
Bác sĩ nữ này tiêm rất vững vàng, tiêm xong rất nhanh.
Nửa bên mông bị đau, Trần Nhiễm Âm khóc không ra nước mắt kéo quần lên.
Lúc này, bác sĩ bỗng hỏi một câu: “Cô và Tiểu Cố đang yêu nhau sao?”
Trần Nhiễm Âm từ chối cho ý kiến, ngượng ngùng hỏi ngược lại một câu: “Làm sao cô biết?”
Bác sĩ nữ cười nói: “Chà, từ trên xuống dưới trong căn cứ đều đã biết, sao tôi có thể không biết?”
Truyền ra rồi? Trần Nhiễm Âm mừng thầm, hơi kích động, ngoài miệng lại tỏ ra khiêm tốn: “Đều là tin đồn thôi, người ta cũng không thích tôi.”
Bác sĩ nữ lại cười: “Vừa rồi anh ấy lo lắng như thế, còn nói không thích?”
Trần Nhiễm Âm bắt đầu đùn đẩy, vừa ngây ngô vừa tủi thân: “Tôi thật sự không rõ trong lòng anh ấy nghĩ gì, anh ấy cũng không nói với tôi.”
Bác sĩ nữ nhíu mày, tức giận: “Thế là lưu manh rồi?”
Trần Nhiễm Âm vẫn giữ nguyên quy tắc ứng xử "không chủ động, không từ chối, không chịu trách nhiệm: “Tôi không biết, dù sao tôi cũng thích anh ấy, anh ấy cũng biết tôi thích anh ấy.”
"Sao Tiểu Cố lại như vậy?” Bác sĩ nữ hai tay đút túi, vẻ mặt nghiêm túc: “Không được, tôi phải nói với lão Hứa chuyện này! Thích là thích, không thích thì là không thích, sao có thể giở trò lưu manh đùa giỡn con gái nhà người ta như thế được?” Nói xong, bà bước nhanh về phía cửa phòng bệnh, mở cửa rồi lườm Cố Kỳ Châu một cái, sau đó tức giận rời đi.
Cố Kỳ Châu không hiểu chuyện gì.
Anh vào phòng rồi đóng cửa lại, hỏi Trần Nhiễm Âm một câu: “Cô thấy khá hơn chưa?”
Cũng không biết là do tác dụng tâm lý hay là thuốc giảm đau, Trần Nhiễm Âm thấy hình như thật sự bớt đau nhiều, nhưng cô cũng không nói thật, mà chỉ trả lời một cách yếu ớt: “Vẫn như vậy.”
Dù sao Cố Kỳ Châu cũng không thể để cô ở đây một mình nên kéo một cái ghế tới, ngồi xuống bên giường bệnh của cô.
Trần Nhiễm Âm biết rõ còn hỏi: “Đội trưởng Có, anh không đi sao?”
Cố Kỳ Châu lạnh mặt nói: "Cô muốn tôi đi?"
Trần Nhiễm Âm nhìn anh chăm chú, vừa vui mừng vừa cảm động nói: “Sao tôi lại muốn anh đi được? Anh ở lại được với tôi, tôi vui còn không kịp!”
Cố Kỳ Châu: “...”
Tất cả lời ngon tiếng ngọt của cô như dành riêng cho anh, lúc nào cũng có thể nói ra một câu để mê hoặc anh..
Anh khẽ thở dài, bất đắc dĩ nói: "Ngủ đi, nói ít thôi.”
“Được rồi" Trần Nhiễm Âm lập tức nhắm mắt lại.
Thật sự là ngoan ngoãn hơn dự tính, Cố Kỳ Châu cảm thấy có chút không quen, anh nhìn cô ở trên giường bệnh một cách đầy phòng bị, luôn cảm thấy người này nhất định còn có tính toán gì đó.
Nói cách khác, có bị đánh chết anh cũng không tin cô gái tồi tệ này có thể ngoan ngoãn như vậy, nhất là trong hoàn cảnh cô nam quả nữ này.
Nhưng sự thật lại chứng minh cho anh rằng lần này cô ngoan ngoãn thật, hai mắt nhắm nghiền, hô hắp dần đều đặn, có vẻ như thật sự ngủ thiếp đi.
Chắc là vì bị ốm thôi - Có Kỳ Châu nghĩ như vậy, cũng dần dần buông lỏng cảnh giác, nhưng vẫn không dời tầm mắt của mình đi, nhìn cô không chớp mắt.
Nhìn một lúc thì anh thất thần.
Cô thực sự xinh đẹp, đẹp không chói lóa, tú sắc khả xan, ngay cả khi nhắm mắt ngủ cô vẫn có thể làm rung động trái tim của người khác.
Anh nghĩ: nhắm mắt lại cũng tốt, nếu không đôi mắt đào hoa đó quá hấp dẫn, đi thẳng vào lòng người, ai mà chịu cho nổi?
Ai ngờ đúng lúc này, Trần Nhiễm Âm bỗng mở mắt ra, không né tránh mà nhìn thẳng anh, còn dịu dàng gọi anh một tiếng: "Lâm Vũ Đường.”
Cố Kỳ Châu không hề phòng bị, bỗng dưng bị giật mình, nhìn cô như ma quỷ.
Trần Nhiễm Âm rất nghiêm túc nói: “Em vẫn rất thích anh.”
Giọng điệu của cô nhẹ nhàng, nhưng lại mạnh mẽ, âen chứa sự mê hoặc vô tận.
Cố Kỳ Châu nín thở, tim đập loạn nhịp, máu huyết sục sôi một cách không thể kiểm soát, dâng lên như một trận sóng lớn nhưng lại không được đáp lại, như: đập vào một bờ đê kiên có, bởi vì cô lại nhắm mắt lại, thần sắc vững vàng, hô hấp đều đều chậm rãi, như thể vừa rồi không có chuyện gì xảy ra.
Trong phòng bệnh cực kỳ yên tĩnh, trong một nháy mắt, Cố Kỳ Châu thậm chí có chút hoài nghi có phải vừa rồi mình bị ảo giác không, cho đến khi anh bắt được nụ cười giảo hoạt thoáng hiện lên trên môi cô.
Anh biết ngay tên xấu xa này không thể nào ngoan ngoãn như vậy! Cố Kỳ Châu cắn chặt răng, hít một hơi thật sâu, mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm cô: “Không muốn ngủ đúng không?”
Trần Nhiễm Âm cũng không mở mắt, tự tin nói: “Em đâu phải robot, sao có thể nhắm mắt cái là ngủ luôn?”
Cố Kỳ Châu: “..."
Trước giờ anh vẫn không nói lại cô, tuy anh cũng không phải là một người ăn nói vụng về, nhưng chỉ vừa gặp cô, anh lại trở nên vừa ngốc nghếch vừa chậm chạp.
Mím môi suy nghĩ vài giây, anh mới nghĩ ra cách phản công, giọng điệu lạnh lùng nói: “Vẫn chưa buồn ngủ thì đứng lên chạy mười vòng là sẽ buồn ngủ.”
Trần Nhiễm Âm mở mắt hé mắt ra, không hề sợ hãi nói: “Đội trưởng Cố, em cũng không phải đội viên của anh, anh đừng có huấn luyện em như vậy.”
Cố Kỳ Châu nghiêm mặt nói: “Đây là địa bàn của tôi, ai tới cũng phải nghe theo.
tôi.”
Trần Nhiễm Âm lại nhắm mắt, thở dài nói: “Được, nếu anh đã vô tình với em như vậy thì đừng trách em vô nghĩa, từ chiều hôm nay em sẽ gây khó dễ cho cháu trai của anh.”
Cố Kỳ Châu: “..."
Về việc đấu võ mồm, anh không bao.
giờ có thể đấu không lại cô.
Cô vô cùng ghê gớm, dù lúc đầu cô có lý hay không, đến cuối cùng cô luôn là người có thể nắm lấy nhược điểm của anh, khiến anh không nói nên lời.
Anh lại một lần nữa bại trận, thở dài một hơi: "Tôi không quan tâm cô muốn làm gì Cố Biệt Đông, tôi chỉ muốn biết cô có dám uy hiếp phụ huynh học sinh khác như vậy không?”
Trần Nhiễm Âm mở mắt ra, nói thật: “Đương nhiên là em không dám, bọn họ.
sẽ tố cáo em lên phòng giáo dục.”
Cố Kỳ Châu: “..."
Trần Nhiễm Âm hơi nhíu mày, lườm anh nói: “Hơn nữa, em là một giáo viên nhân dân, sao có thể làm vậy.
được? Vi phạm đạo đức nhà giáo!”
Cố Kỳ Châu bị chọc cười: “Thì ra cô chỉ đối xử như vậy với mình tôi?”
Trần Nhiễm Âm: "..."
Cố Kỳ Châu hơi híp mắt, trong giọng nói lộ ra vài phần uy hị “Cô Trần, cô không sợ tôi cũng sẽ tố cáo cô?”
Trần Nhiễm Âm nhíu mày, trừng mắt nhìn anh, không chút yếu thế: “Nếu anh dám đi tố cáo em, em sẽ đi tìm đội trưởng của anh tố cáo anh.”
Cố Kỳ Châu dở khóc dở cười: “Tố cáo tôi cái gì?”
Trần Nhiễm Âm nói không chớp mắt: “Tố cáo anh bỏ rơi em.”
Cố Kỳ Châu: “…”
Rốt cuộc là ai bỏ rơi ai?
Đúng lúc này, cửa phòng bệnh bỗng nhiên bị đẩy mạnh ra, đập vào tường, “rầm” một tiếng thật lớn.
Trần Nhiễm Âm và Cố Kỳ Châu đồng thời nhìn về phía cửa, sau khi nhìn thấy.
người tới, Cố Kỳ Châu lập tức đứng lên khỏi ghế: “Đội trưởng Hứa.”
Hứa Kiến Thành sắc mặt xanh mét đứng ở ngoài cửa, giận dữ trừng mắt nhìn Cố Kỳ Châu: “Cậu ra đây cho tôi!”
Cố Kỳ Châu sững sờ.
Trần Nhiễm Âm chột dạ, vội vàng nhắm mắt lại, giả vờ như không biết gì hết.
Cố Kỳ Châu hoang mang ra khỏi cửa, đóng cửa phòng bệnh theo yêu cầu của chỉ đội trưởng rồi theo anh ta đến phòng làm việc của bác sĩ nữ vừa rồi, sau đó, bị mắng một trận dữ dội, còn bị giảng một bài về vấn đề đạo đức và tư tưởng.
Cố Kỳ Châu hoàn toàn không mở miệng được, còn chưa giải thích được câu nào đã bị Hứa Kiến Thành mắng “Cậu câm miệng cho tôi” chặn lại.
Về sau anh thậm chí còn lười giải thích, ngậm miệng, thành thật chịu mắng.
Hứa Kiến Thành mắng anh ước chừng bốn mươi phút mới bỏ qua, trước khi thả anh đi, còn bắt anh viết bản kiểm điểm một nghìn chữ, bảo anh cam đoan mình tuyệt đối không trêu đùa con gái nhà lành, sẽ toàn tâm toàn ý đối xử tốt với mợ của Đông Tử, ngày mai nộp bản kiểm điểm cho anh ta trước mười hai giờ trưa, nếu không sẽ lên chỗ cục trưởng Châu phản ánh, để cục trưởng Châu tự mình xử lý anh.
Cố Kỳ Châu tuy rằng bất đắc dĩ, nhưng chỉ có thể đồng ý.
Lúc chờ Cố Kỳ Châu trở về, Trằn Nhiễm Âm rất bắt an trong lòng, còn có chút áy náy, cảm giác lần này hình như mình chơi hơi lớn, không có chừng mực.
Nghe ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, cô lập tức nhắm mắt lại, giả vờ.
ngủ say.
Cố Kỳ Châu đóng cửa phòng lại, đi đến bên giường ngồi xuống, nhìn cô rồi tức giận nói: “Đừng giả vờ.”
Trần Nhiễm Âm do dự một chút, vẫn mở mắt ra, ngượng ngùng rũ mắt xuống:
“Em không cố ý mà…”
Có Kỳ Châu nghiêm mặt nói: “Ừ, tôi tin.”
Trần Nhiễm Âm không nhịn được ngước mắt lên, nhìn anh hỏi: “Bị mắng?”
Có Kỳ Châu: “Chứ sao nữa?”
Trần Nhiễm Âm lại rũ mi mắt xuống, mím môi, thấp giọng nói: “Tôi xin lỗi, anh mắng tôi đi, mắng tôi nặng vào, xả hết tức giận lên người tôi, tôi sẽ không phản bác dù chỉ một câu, chỉ cần anh có thể vui vẻ hơn một chút là được.”
Cố Kỳ Châu: “...”
Dù ai gặp phải loại phụ nữ “biết thời thế, biết tiến lùi" này đều sẽ mắt bình tĩnh, huống chi tên xấu xa này đã hiểu quá rõ tính tình của anh, tùy tiện nói hai câu là có thể làm cho anh chịu thua.
Cố Kỳ Châu không kiên trì nổi, quyết đoán dừng đấu tranh, ngồi nghiêm chỉnh nhìn về phía Trần Nhiễm Âm, trịnh trọng nói: “Cô giáo Trần, tôi không muốn yêu đương với cô lần nữa, nhưng tôi thật sự muốn xử lý cô.”
Trần Nhiễm Âm: “…”
Thế này, là ý, gì đây?
Không muốn yêu đương với cô lần nữa, nhưng lại muốn xử lý cô? Lại còn dùng chữ "nhưng”?
Cô tốt nghiệp thạc sĩ rồi nhưng vẫn không biết giải thích câu này ra sao.
Nhưng cách anh nói rõ ràng câu “Tôi không muốn yêu đương với cô lần nữa” thật khiến người khác tổn thương, cô cảm thấy hơi khó chịu.
Không, không phải là hơi, mà là vô cùng khó chịu.
Nhưng cô có thể nói gì? Tự làm tự chịu mà thôi.
Trần Nhiễm Âm cắn răng, tỏ ra không để ý, trả lời: “Anh có muốn yêu đương với em lần nữa hay không là chuyện của anh, em có muốn yêu đương với anh một lần nữa hay không là chuyện của em, hai chuyện này nước sông không phạm nước giếng.”
Cố Kỳ Châu tỏ vẻ đồng ý: “Đúng là như vậy, nhưng hôm nay tôi phải xử lý cô.”
Nếu không xử lý cô cho tốt, có khi tối nay anh không ngủ nỗi.
Trần Nhiễm Âm giật mình, có dự cảm không lành, nhìn anh đầy đề phòng: "Anh muốn, làm gì vậy?”
Cố Kỳ Châu bỗng nhiên đứng dậy, cúi người đè lên giường bệnh, hai cánh tay gập lại, đặt ở hai bên người cô, rũ mắt xuống, ánh mắt rực lửa nhìn cô, trong con ngươi đen kịt chỉ phản chiếu một mình cô.
Giống như cô là người duy nhất còn lại trên thế giới.
Thân thể hai người gần trong gang tắc, Trần Nhiễm Âm cảm nhận được rõ ràng hô hấp nóng rực cùng nhịp tim mạnh mẽ của anh.
Ban đầu cô nín thở, rất nhanh sau đó đã hít thở hỗn loạn theo.
anh.
Chóp mũi của hai người gần như muốn chạm nhau, cô cảm thấy mình chỉ cần hơi nâng cằm lên là có thể chạm vào đôi môi anh.
Đôi môi mà cô ngày nhớ đêm mong, ám ảnh suốt tám năm trời.
"Anh muốn hôn em sao?” Đôi mắt Trần Nhiễm Âm đen bóng, cổ họng có chút khàn khàn, ánh mắt lộ vẻ nóng lòng muốn thử, “Hôn sao cũng được, xử lý sao cũng được.”
Cố Kỳ Châu mím môi, nở một nụ cười có chút lưu manh và hư hỏng: “Ai nói tôi muốn hôn cô?”
Trần Nhiễm Âm: "..."
“Đừng suy nghĩ nhiều, tôi đùa thôi.” Cố Kỳ Châu thoải mái nói, thực ra anh đã sắp không chịu nổi nữa, cố hết sức kiềm chế ý định muốn hôn cô.
Anh nhanh chóng đứng thẳng lưng, xoay người rời đi, bước chân rất nhanh.
Ban đầu Trần Nhiễm Âm sửng sốt, ngây người ra, cuối cùng cô cũng hiểu được anh bảo "xử lý" là có ý gì: để cho cô nhìn thấy mà không chiếm được, gợi lên dục vọng của cô lại không thỏa mãn cô, khiến cô dục cầu bất mãn, khiến cô gãi tai gãi má, khiến cô ngứa ngáy phát điên!
Tên khốn kiếp này!
Nhìn bóng lưng anh nhanh chóng rời đi, Trần Nhiễm Âm không thể nhịn được nữa, mắng một câu: “Cố Kỳ Châu, anh là đồ khốn nạn!"
Cố Kỳ Châu sải bước, gần như chạy ra khỏi phòng bệnh rồi dùng sức đóng cửa phòng, đứng ở hành lang bên ngoài cửa thở dốc, hồi lâu cũng không bình tính lại được.
Anh giơ tay phải lên sờ trái tim, đập thình thịch như thể sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Anh bắt đầu ảo não, cảm giác mình quả thực là ngu xuẩn, giết địch một ngàn tự tổn thất mất tám trăm!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook