Em Nói Anh Nghe Chuyện Yêu Đương
-
Chương 31: Nắm Tay
“Khụ…Gió lớn nhỉ?”
“Tôi muốn vào trong”
Cô chần chừ định đi như bàn tay anh vội vàng đan vào tay cô, dịu dàng nắm chặt không rời.
“Nắm tay một chút có được không?” Anh nhẹ giọng.
Không để cô từ chối Trình Dịch đã dắt cô đi vào trong. Bàn tay anh to mà ấm, ấm đến nỗi trái tim cô cũng rung theo. Anh không trở lại chỗ cũ mà cùng cô ngồi ở dãy 3. Trương Khê đương nhiên có hơi lo sợ.
Nếu bọn họ hỏi hai người là quan hệ gì cô sẽ không trả lời được…Anh thì cứ nắm chặt tay mặc cô bên cạnh thấp thỏm không yên.
“Trò chơi ăn bánh, có muốn tham gia không?”
Hứa Nam quay sang hỏi nhưng lại bắt gặp bộ dạng tay trong tay của hai người liền nheo mắt khó hiểu.
Trương Khê mặt đã ửng đỏ: “K-Không muốn”
“Thế à?” Người kia cười tỏ vẻ khinh thường.
Cái gì? Có phải lỗi do cô đâu?
Trương Khê cuối người muốn thương lượng, anh cũng hợp tác nghiêng đầu: “Cậu buông tay tôi ra trước có được không?”
“Hửm? Không muốn”
“…”
Thấy dáng vẻ ung dung của anh cô lại càng bất lực: “Chúng ta như thế này không hay đâu”
“Em ngại sao?”
Cô gật đầu thành thật: “Đúng thế”
“Không sao, thích nghi một chút sẽ không ngại nữa”
Cô không thích nghi nổi!
Không trách da mặt cô mỏng mà là mặt anh quá dày.
Cô chịu thua mặc anh làm gì thì làm nhưng chỉ hơn mười phút sau, giáo viên chủ nhiệm cũ vì muốn tìm anh thảo luận vài việc mới đến tận chỗ. Ông vừa đến đã bắt gặp bọn họ tình tình tứ tứ có hơi bất ngờ.
“Thằng nhóc này…Được đó!”
Tiếng có hơi lớn, mọi người đều gần như nhìn cô và anh.
“Thầy có việc gì ạ?” Trình Dịch nhướng mày.
“Muốn hỏi em khi nào có thời gian trở về xem qua phòng nghiên cứu mới”
Anh ậm ừ rồi lại từ chối: “Em không làm ở ngành nghiên cứu, không thể mãi về đây khảo sát được”
“Dù gì cũng là học bá, đừng cự tuyệt”
Dưới sự năn nỉ nhờ vã kịch liệt, rốt cuộc gì cái khều tay của cô anh lại đồng ý, thầy giáo còn không khỏi vỗ vai cô tỏ vẻ cảm ơn.
“Nhưng cô nhóc này trong rất quen”
Cô mỉm cười: “Trương Khê, lúc trước đã khiến thầy đau đầu nhiều ạ”
“…”
Ông nheo mắt cố gắng nhớ sau lại hốt hoảng nhìn cô.
“Em nói lại xem…Em thật sự là cô nhóc lắm lời đó à?”
Lắm lời gì chứ, là hiếu động!!
“Bọn em…Bọn nhóc các em tới với nhau sao?” Ông trợn mắt không tin.
“Đúng vậy”
“Không có”
“…”
Tiếng thì cùng nhau cất nhưng lời thì chẳng giống nhau, thì ra là còn không rõ ràng. Anh cuối mặt cười, bị cự tuyệt có chút…mất mặt.
Chương trình kết thúc cũng đã hơn giờ trưa, cụ thể đã là một giờ. Cô đã sắp đói đến hoa mắt, ai có biết đây cũng là hoạt động ngoại khoá trước năm mới của đàn em.
Trình Dịch đi chào hỏi với mấy vị giáo viên đương nhiên vừa buông tay cô đã chạy mất.
“Mọi người chọn một chỗ, tối chúng ta tập hợp”
Người nào đó nhìn cô: “Cậu cũng đi đấy nhé”
Cô bĩu môi: “Không đi không được, tôi cùng mọi người say không biết được về”
“Được được, có chí khí”
“Vậy nhé, tôi về trước” Trương Khê gật gù nhỏ giọng.
Nói không nhớ chính là nói dối.
Nhìn họ đã chững chạc đến vậy, không còn là bạn học trước đây cùng nhau quấy phá, nhưng trong lòng cô giữ mãi những năm tháng kia, cô sống hoài niệm, sống với những kỉ niệm cũ nhưng đôi lúc cũng tự mình cảm thấy sống mãi như vậy không phải cách, ai cũng sẽ thay đổi, ngay cả cô cũng thế.
“Bảo em đợi tôi, sao chạy ra đây?”
Cô không trả lời cũng không chú ý đến anh.
“Mau về thôi, dì Thẩm bảo đưa em về”
Trương Khê lắc đầu: “Buổi tối còn phải họp mặt”
“Về ăn cơm”
“Sau đó tôi đưa em về nhà”
Cô nhíu mày: “Cậu rảnh rỗi lắm sao?”
“Không rảnh, bận dành thời gian cho em”
“…”
Từ khi nào dẻo miệng thế chứ?
Thẩm Nguyệt hôm nay nấu cháo sườn, mà cô lại thích ăn cháo sườn vào trời se lạnh. Nhưng mấy lần anh đến nhà, Thẩm Nguyệt mới phát hiện Trình Dịch không quá thích. Bà định chuẩn bị cho anh món khác vừa hay hai người họ cũng vừa về tới.
“Trình Dịch, ở đây chỉ có cháo sườn…Đợi dì nấu thêm mấy món”
Trương Khê lười biếng ngả lưng xuống sopha: “Cháo sườn ngon mà? Sao phải nấu thêm?”
“Trình Dịch không…”
Anh cười nhẹ: “Con cũng thích ăn cháo sườn”
“…”
Có thích sao?
Chắc vì có hơi đói cô ăn hơn hai ba bát cháo vẫn cảm thấy muốn ăn thêm nhưng bát của Trình Dịch chỉ mới vừa hết.
“Ăn nữa không?” Cô nhìn anh.
Người kia lia lịa lắc đầu: “No rồi”
“Bên trong có bánh ngọt đấy” Thẩm Nguyệt bật cười.
Trương Khê nghe được liền tỏ vẻ buồn bã, anh quan sát một lúc đã không chịu được liền hỏi: “Sao thế?”
“Muốn ăn bánh ngọt nhưng lỡ ăn no quá rồi”
“…”
Trình Dịch cười khổ, có vẻ là bất lực với cô: “Em ăn đi, không ăn hết tôi ăn giúp em”
“Thật sao?”
Anh gật đầu.
Nhưng chỉ vài phút sau ai đó đã hối hận với lời nói, một đĩa hơn năm vị bánh, mỗi vị Trương Khê chỉ ăn một thìa. Của cải nhà anh sau này có hết, chắc chắn là do cô!
“…”
“Không ăn nữa”
Anh nhìn đĩa bánh chớp chớp mắt ngây thơ.
Nhưng vẫn cầm thìa ăn hết từng cái một, cái vị ngọt có chút gắt khiến anh không khỏi cau mày.
Thẩm Nguyệt đứng quan sát còn nhướng mày tỏ vẻ đắc ý: Đã nói với cậu đừng cưng chiều nó mà.
“…”
Sao giống anh bị gài quá nhỉ?
“Tôi muốn vào trong”
Cô chần chừ định đi như bàn tay anh vội vàng đan vào tay cô, dịu dàng nắm chặt không rời.
“Nắm tay một chút có được không?” Anh nhẹ giọng.
Không để cô từ chối Trình Dịch đã dắt cô đi vào trong. Bàn tay anh to mà ấm, ấm đến nỗi trái tim cô cũng rung theo. Anh không trở lại chỗ cũ mà cùng cô ngồi ở dãy 3. Trương Khê đương nhiên có hơi lo sợ.
Nếu bọn họ hỏi hai người là quan hệ gì cô sẽ không trả lời được…Anh thì cứ nắm chặt tay mặc cô bên cạnh thấp thỏm không yên.
“Trò chơi ăn bánh, có muốn tham gia không?”
Hứa Nam quay sang hỏi nhưng lại bắt gặp bộ dạng tay trong tay của hai người liền nheo mắt khó hiểu.
Trương Khê mặt đã ửng đỏ: “K-Không muốn”
“Thế à?” Người kia cười tỏ vẻ khinh thường.
Cái gì? Có phải lỗi do cô đâu?
Trương Khê cuối người muốn thương lượng, anh cũng hợp tác nghiêng đầu: “Cậu buông tay tôi ra trước có được không?”
“Hửm? Không muốn”
“…”
Thấy dáng vẻ ung dung của anh cô lại càng bất lực: “Chúng ta như thế này không hay đâu”
“Em ngại sao?”
Cô gật đầu thành thật: “Đúng thế”
“Không sao, thích nghi một chút sẽ không ngại nữa”
Cô không thích nghi nổi!
Không trách da mặt cô mỏng mà là mặt anh quá dày.
Cô chịu thua mặc anh làm gì thì làm nhưng chỉ hơn mười phút sau, giáo viên chủ nhiệm cũ vì muốn tìm anh thảo luận vài việc mới đến tận chỗ. Ông vừa đến đã bắt gặp bọn họ tình tình tứ tứ có hơi bất ngờ.
“Thằng nhóc này…Được đó!”
Tiếng có hơi lớn, mọi người đều gần như nhìn cô và anh.
“Thầy có việc gì ạ?” Trình Dịch nhướng mày.
“Muốn hỏi em khi nào có thời gian trở về xem qua phòng nghiên cứu mới”
Anh ậm ừ rồi lại từ chối: “Em không làm ở ngành nghiên cứu, không thể mãi về đây khảo sát được”
“Dù gì cũng là học bá, đừng cự tuyệt”
Dưới sự năn nỉ nhờ vã kịch liệt, rốt cuộc gì cái khều tay của cô anh lại đồng ý, thầy giáo còn không khỏi vỗ vai cô tỏ vẻ cảm ơn.
“Nhưng cô nhóc này trong rất quen”
Cô mỉm cười: “Trương Khê, lúc trước đã khiến thầy đau đầu nhiều ạ”
“…”
Ông nheo mắt cố gắng nhớ sau lại hốt hoảng nhìn cô.
“Em nói lại xem…Em thật sự là cô nhóc lắm lời đó à?”
Lắm lời gì chứ, là hiếu động!!
“Bọn em…Bọn nhóc các em tới với nhau sao?” Ông trợn mắt không tin.
“Đúng vậy”
“Không có”
“…”
Tiếng thì cùng nhau cất nhưng lời thì chẳng giống nhau, thì ra là còn không rõ ràng. Anh cuối mặt cười, bị cự tuyệt có chút…mất mặt.
Chương trình kết thúc cũng đã hơn giờ trưa, cụ thể đã là một giờ. Cô đã sắp đói đến hoa mắt, ai có biết đây cũng là hoạt động ngoại khoá trước năm mới của đàn em.
Trình Dịch đi chào hỏi với mấy vị giáo viên đương nhiên vừa buông tay cô đã chạy mất.
“Mọi người chọn một chỗ, tối chúng ta tập hợp”
Người nào đó nhìn cô: “Cậu cũng đi đấy nhé”
Cô bĩu môi: “Không đi không được, tôi cùng mọi người say không biết được về”
“Được được, có chí khí”
“Vậy nhé, tôi về trước” Trương Khê gật gù nhỏ giọng.
Nói không nhớ chính là nói dối.
Nhìn họ đã chững chạc đến vậy, không còn là bạn học trước đây cùng nhau quấy phá, nhưng trong lòng cô giữ mãi những năm tháng kia, cô sống hoài niệm, sống với những kỉ niệm cũ nhưng đôi lúc cũng tự mình cảm thấy sống mãi như vậy không phải cách, ai cũng sẽ thay đổi, ngay cả cô cũng thế.
“Bảo em đợi tôi, sao chạy ra đây?”
Cô không trả lời cũng không chú ý đến anh.
“Mau về thôi, dì Thẩm bảo đưa em về”
Trương Khê lắc đầu: “Buổi tối còn phải họp mặt”
“Về ăn cơm”
“Sau đó tôi đưa em về nhà”
Cô nhíu mày: “Cậu rảnh rỗi lắm sao?”
“Không rảnh, bận dành thời gian cho em”
“…”
Từ khi nào dẻo miệng thế chứ?
Thẩm Nguyệt hôm nay nấu cháo sườn, mà cô lại thích ăn cháo sườn vào trời se lạnh. Nhưng mấy lần anh đến nhà, Thẩm Nguyệt mới phát hiện Trình Dịch không quá thích. Bà định chuẩn bị cho anh món khác vừa hay hai người họ cũng vừa về tới.
“Trình Dịch, ở đây chỉ có cháo sườn…Đợi dì nấu thêm mấy món”
Trương Khê lười biếng ngả lưng xuống sopha: “Cháo sườn ngon mà? Sao phải nấu thêm?”
“Trình Dịch không…”
Anh cười nhẹ: “Con cũng thích ăn cháo sườn”
“…”
Có thích sao?
Chắc vì có hơi đói cô ăn hơn hai ba bát cháo vẫn cảm thấy muốn ăn thêm nhưng bát của Trình Dịch chỉ mới vừa hết.
“Ăn nữa không?” Cô nhìn anh.
Người kia lia lịa lắc đầu: “No rồi”
“Bên trong có bánh ngọt đấy” Thẩm Nguyệt bật cười.
Trương Khê nghe được liền tỏ vẻ buồn bã, anh quan sát một lúc đã không chịu được liền hỏi: “Sao thế?”
“Muốn ăn bánh ngọt nhưng lỡ ăn no quá rồi”
“…”
Trình Dịch cười khổ, có vẻ là bất lực với cô: “Em ăn đi, không ăn hết tôi ăn giúp em”
“Thật sao?”
Anh gật đầu.
Nhưng chỉ vài phút sau ai đó đã hối hận với lời nói, một đĩa hơn năm vị bánh, mỗi vị Trương Khê chỉ ăn một thìa. Của cải nhà anh sau này có hết, chắc chắn là do cô!
“…”
“Không ăn nữa”
Anh nhìn đĩa bánh chớp chớp mắt ngây thơ.
Nhưng vẫn cầm thìa ăn hết từng cái một, cái vị ngọt có chút gắt khiến anh không khỏi cau mày.
Thẩm Nguyệt đứng quan sát còn nhướng mày tỏ vẻ đắc ý: Đã nói với cậu đừng cưng chiều nó mà.
“…”
Sao giống anh bị gài quá nhỉ?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook