Em Nói Anh Nghe Chuyện Yêu Đương
-
Chương 29: Nghe Lời Khê Khê
“Xin lỗi em”
Anh muốn rời khỏi ghế lại nghe giọng ngọt ngào của cô: “Tôi đỡ cậu lên”
“Không cần”
Trình Dịch từ chối nhưng chưa đầy ba giây đã thay đổi:
“Làm phiền em rồi”
Một người nhỏ nhắn đỡ một người cao lớn, tuy có hơn chênh lệch nhưng người kia không tựa cả cơ thể mà chỉ khoác tay tay vai cô.
Trương Khê hiểu, cô đã hiểu vì sao đối với Tô An chỉ có hai từ ‘từ chối’. Cũng đã hiểu nhiều năm như vậy vì sao trong lòng vẫn không nguôi ngoai.
Đến trước cửa căn hộ, Trình Dịch quẹt thẻ nhà, muốn cô đỡ vào trong.
“Meo~”
Tiếng Mạch Mạch từ trong phát ra khiến cô càng muốn vào.
Nó thấy cô liền quấn quýt đi theo, dường như đã quen hơi cô.
“Ngồi ở sopha, tôi lấy cho cậu chút nước”
Anh gật đầu ngoan ngoãn.
Cái người này quyết liệt thì quyết liệt nhưng mềm yếu lại mềm yếu vô cùng. Anh ôm Mạch Mạch ngả lưng vào sopha, cảm giác rất ngoan ngoãn.
“Khê Khê”
Cô đang rót nước liền đưa mắt đến chỗ người kia: “Chuyện gì?”
“Không có”
“Muốn xem em có còn ở đây không”
Anh sợ cô sẽ đi mất.
Sợ chỉ còn một mình anh với mớ tâm tư.
Cô đưa nước đến tay anh vừa định rút tay người kia lại giữ chặt tay cô:
“Khê Khê”
“Tim tôi không làm bằng sắt”
“Tôi có động lòng, năm đó…tôi thật sự đã động lòng”
Cô không phản ứng kịp, cảm giác như trầm hẳn xuống, muốn không tin nhưng cũng muốn tin. Có lẽ…anh chưa từng nói dối về việc gì đấy nên mọi lời nói đều chân thật quá mức.
Trình Dịch ho nhẹ: “Động lòng thì làm sao chứ? Tôi không có gì, không cho em được gì”
“…”
“Bây giờ có rồi mới biết”
“Thì ra em chẳng cần gì”
Lời của anh như đánh mạnh vào tim cô, từng chữ từng chữ một. Động lòng thì sao chứ? Người nghèo như anh sẽ cho em được gì?
Cô từng đọc cả nghìn bộ truyện, xem trăm bộ phim còn tưởng chỉ có ở trong tưởng tượng, thì ra không phải.
Có một Trình Dịch năm đó trộm thích cô rồi dịu dàng gói hết tình cảm lại cất vào một góc. Đến khi nhận ra tình cảm mình cất đã không thể cất được nữa thì người anh yêu cũng đã đi.
Cái tuổi ấy thì phải làm gì bây giờ?
Là chờ đợi, là tiếc nuối, là bỏ cuộc…Đều chỉ có thế!
“Say rồi, lúc nãy uống rượu có phải quá nhiều không?”
“Nghỉ ngơi tốt đi” Cô mím môi.
Trình Dịch gật gù: “Ừm, nghe lời Khê Khê”
Sau đó anh thật sự ngoan ngoãn đi ngủ, chỉ có điều trước khi vào phòng còn dặn dò cô hãy mang Mạch Mạch về nhà chăm giúp anh vài hôm. Công việc bận rộn anh không thường trở về hoặc là trở về mệt mỏi không cho nó ăn điều độ nhưng Mạch Mạch lại có hơi béo hơn nhỉ?
“Mạch Mạch à, về nhà thôi”
“Meo~”
Cô dẫn Mạch Mạch trở về căn hộ, có lẽ nó chưa quen nhưng vì có cô lại chạy nhảy nhiều đến lạ. Đôi khi còn quấn lấy chân cô muốn được xoa đầu.
“Chủ của mày không yêu thương sao?”
“Meo~”
“Thật à?”
“Meo meo~”
“…”
Giao tiếp kiểu gì thế này?
Cô mở điện thoại suy nghĩ rất lâu lại bấm vào khung chat.
Khê Khê: ‘Không đi đâu’
Tô An: ‘Hửm?’
Khê Khê: ‘Cậu tìm một bạn gái nhỏ đi chung là được’
Khê Khê: ‘Đừng để tâm tư của họ lãng phí’
Tô An: ‘Cậu đúng là chỉ có Trình Dịch mới vừa đôi’
Khê Khê: ‘Nói bậy’
Khê Khê: ‘Nhưng mà cảm ơn nhé, cảm ơn đã dành tình cảm cho tôi’
Xem ra tâm tư của Trương Bình truyền cho nhân viên đã thất bại rồi, không biết ông đã ‘hối lộ’ bao nhiêu để có màn kịch đi hẹn hò này nữa.
Đến hơn bảy giờ một chút, Trình Dịch cứ soạn rồi xoá sau đó vẫn gửi tin nhắn đi.
Dịch: ‘Em về chưa?’
Dịch: ‘Tôi muốn xem Mạch Mạch’
Khê Khê: ‘???’
Dịch: ‘Sao thế?’
Cô suy tư một lúc vẫn lạnh lùng đáp: ‘Muốn xem thì đến đây’
Dịch: ‘Tôi đến công ty một lúc, khi về mua cho em thức ăn khuya’
Cô không trả lời nữa, cứ thế nằm phì ở sopha xoa người Mạch Mạch, dáng vẻ chú mèo được cưng nựng cả ngày rất biết nhõng nhẽo, cứ dụi vào người cô đòi ôm.
“Mèo của chủ đúng là giống chủ”
“Ngoan, chút nữa bố sẽ đến”
Một mèo một người thảnh thơi ngồi trước truyền hình chăm chăm xem nấu ăn. Xem gần hết tập phim, cô cũng cùng lúc nghe được tiếng chuông cửa, cô không vội mấy.
“Tới đây tới đây”
Trình Dịch lười biếng tựa trước cửa, đến khi cô mở cửa mới đứng nghiêm túc đối diện với cô. Anh mua hai ba túi gì đó, cô cũng chỉ thấy một túi hoa quả còn lại thì không nhìn thấy.
“Mạch Mạch ở trong”
Cảm thấy thù ý của cô cũng giảm bớt hẳn.
Giọng nói còn có phần dịu dàng.
Anh khẽ rung mi: “Trời có hơi lạnh…Em mặc áo hai dây sao?”
“…” Cô quên mất.
Vừa nãy vốn cô còn mặc thêm khoác ngủ ở ngoài nhưng cốc nước bị Mạch Mạch xô ngã đã khiến cô bị ướt mới tuỳ ý vứt áo khoác một góc, quên mấy bản thân còn đang mặc áo hai dây lụa phía dưới còn tuỳ ý mặc quần lụa ngắn. Thân hình nõn nà khiến người ta đỏ mặt không thôi.
Anh nhẹ nuốt nước bọt, hai bên tai đã đỏ ửng: “Khê Khê thật…thật đ-đáng yêu”
“H-Hả?”
“…”
Sao lại nghe loáng thoáng cái gỉ nhỉ?
Nhưng người kia hình như không muốn nói lại.
Anh nói đi đến để xem Mạch Mạch nhưng kết quả còn chẳng nhìn nó lấy một cái đã giúp cô dọn thức ăn ra.
“A, nhiều thế à?”
Đúng là có hơi nhiều, anh mua đủ thứ, sợ cô ăn không đủ. Trương Khê bị bàn thức ăn làm cho hoa mắt, tuy cô ăn cũng khá nhiều nhưng bàn thức ăn chẳng vơi đi bao nhiêu.
“Mỗi ngày đều mang thức ăn khuya cho em”
Cô lắc đầu lia lịa: “Không cần, như vậy sẽ béo chết mất”
Anh muốn rời khỏi ghế lại nghe giọng ngọt ngào của cô: “Tôi đỡ cậu lên”
“Không cần”
Trình Dịch từ chối nhưng chưa đầy ba giây đã thay đổi:
“Làm phiền em rồi”
Một người nhỏ nhắn đỡ một người cao lớn, tuy có hơn chênh lệch nhưng người kia không tựa cả cơ thể mà chỉ khoác tay tay vai cô.
Trương Khê hiểu, cô đã hiểu vì sao đối với Tô An chỉ có hai từ ‘từ chối’. Cũng đã hiểu nhiều năm như vậy vì sao trong lòng vẫn không nguôi ngoai.
Đến trước cửa căn hộ, Trình Dịch quẹt thẻ nhà, muốn cô đỡ vào trong.
“Meo~”
Tiếng Mạch Mạch từ trong phát ra khiến cô càng muốn vào.
Nó thấy cô liền quấn quýt đi theo, dường như đã quen hơi cô.
“Ngồi ở sopha, tôi lấy cho cậu chút nước”
Anh gật đầu ngoan ngoãn.
Cái người này quyết liệt thì quyết liệt nhưng mềm yếu lại mềm yếu vô cùng. Anh ôm Mạch Mạch ngả lưng vào sopha, cảm giác rất ngoan ngoãn.
“Khê Khê”
Cô đang rót nước liền đưa mắt đến chỗ người kia: “Chuyện gì?”
“Không có”
“Muốn xem em có còn ở đây không”
Anh sợ cô sẽ đi mất.
Sợ chỉ còn một mình anh với mớ tâm tư.
Cô đưa nước đến tay anh vừa định rút tay người kia lại giữ chặt tay cô:
“Khê Khê”
“Tim tôi không làm bằng sắt”
“Tôi có động lòng, năm đó…tôi thật sự đã động lòng”
Cô không phản ứng kịp, cảm giác như trầm hẳn xuống, muốn không tin nhưng cũng muốn tin. Có lẽ…anh chưa từng nói dối về việc gì đấy nên mọi lời nói đều chân thật quá mức.
Trình Dịch ho nhẹ: “Động lòng thì làm sao chứ? Tôi không có gì, không cho em được gì”
“…”
“Bây giờ có rồi mới biết”
“Thì ra em chẳng cần gì”
Lời của anh như đánh mạnh vào tim cô, từng chữ từng chữ một. Động lòng thì sao chứ? Người nghèo như anh sẽ cho em được gì?
Cô từng đọc cả nghìn bộ truyện, xem trăm bộ phim còn tưởng chỉ có ở trong tưởng tượng, thì ra không phải.
Có một Trình Dịch năm đó trộm thích cô rồi dịu dàng gói hết tình cảm lại cất vào một góc. Đến khi nhận ra tình cảm mình cất đã không thể cất được nữa thì người anh yêu cũng đã đi.
Cái tuổi ấy thì phải làm gì bây giờ?
Là chờ đợi, là tiếc nuối, là bỏ cuộc…Đều chỉ có thế!
“Say rồi, lúc nãy uống rượu có phải quá nhiều không?”
“Nghỉ ngơi tốt đi” Cô mím môi.
Trình Dịch gật gù: “Ừm, nghe lời Khê Khê”
Sau đó anh thật sự ngoan ngoãn đi ngủ, chỉ có điều trước khi vào phòng còn dặn dò cô hãy mang Mạch Mạch về nhà chăm giúp anh vài hôm. Công việc bận rộn anh không thường trở về hoặc là trở về mệt mỏi không cho nó ăn điều độ nhưng Mạch Mạch lại có hơi béo hơn nhỉ?
“Mạch Mạch à, về nhà thôi”
“Meo~”
Cô dẫn Mạch Mạch trở về căn hộ, có lẽ nó chưa quen nhưng vì có cô lại chạy nhảy nhiều đến lạ. Đôi khi còn quấn lấy chân cô muốn được xoa đầu.
“Chủ của mày không yêu thương sao?”
“Meo~”
“Thật à?”
“Meo meo~”
“…”
Giao tiếp kiểu gì thế này?
Cô mở điện thoại suy nghĩ rất lâu lại bấm vào khung chat.
Khê Khê: ‘Không đi đâu’
Tô An: ‘Hửm?’
Khê Khê: ‘Cậu tìm một bạn gái nhỏ đi chung là được’
Khê Khê: ‘Đừng để tâm tư của họ lãng phí’
Tô An: ‘Cậu đúng là chỉ có Trình Dịch mới vừa đôi’
Khê Khê: ‘Nói bậy’
Khê Khê: ‘Nhưng mà cảm ơn nhé, cảm ơn đã dành tình cảm cho tôi’
Xem ra tâm tư của Trương Bình truyền cho nhân viên đã thất bại rồi, không biết ông đã ‘hối lộ’ bao nhiêu để có màn kịch đi hẹn hò này nữa.
Đến hơn bảy giờ một chút, Trình Dịch cứ soạn rồi xoá sau đó vẫn gửi tin nhắn đi.
Dịch: ‘Em về chưa?’
Dịch: ‘Tôi muốn xem Mạch Mạch’
Khê Khê: ‘???’
Dịch: ‘Sao thế?’
Cô suy tư một lúc vẫn lạnh lùng đáp: ‘Muốn xem thì đến đây’
Dịch: ‘Tôi đến công ty một lúc, khi về mua cho em thức ăn khuya’
Cô không trả lời nữa, cứ thế nằm phì ở sopha xoa người Mạch Mạch, dáng vẻ chú mèo được cưng nựng cả ngày rất biết nhõng nhẽo, cứ dụi vào người cô đòi ôm.
“Mèo của chủ đúng là giống chủ”
“Ngoan, chút nữa bố sẽ đến”
Một mèo một người thảnh thơi ngồi trước truyền hình chăm chăm xem nấu ăn. Xem gần hết tập phim, cô cũng cùng lúc nghe được tiếng chuông cửa, cô không vội mấy.
“Tới đây tới đây”
Trình Dịch lười biếng tựa trước cửa, đến khi cô mở cửa mới đứng nghiêm túc đối diện với cô. Anh mua hai ba túi gì đó, cô cũng chỉ thấy một túi hoa quả còn lại thì không nhìn thấy.
“Mạch Mạch ở trong”
Cảm thấy thù ý của cô cũng giảm bớt hẳn.
Giọng nói còn có phần dịu dàng.
Anh khẽ rung mi: “Trời có hơi lạnh…Em mặc áo hai dây sao?”
“…” Cô quên mất.
Vừa nãy vốn cô còn mặc thêm khoác ngủ ở ngoài nhưng cốc nước bị Mạch Mạch xô ngã đã khiến cô bị ướt mới tuỳ ý vứt áo khoác một góc, quên mấy bản thân còn đang mặc áo hai dây lụa phía dưới còn tuỳ ý mặc quần lụa ngắn. Thân hình nõn nà khiến người ta đỏ mặt không thôi.
Anh nhẹ nuốt nước bọt, hai bên tai đã đỏ ửng: “Khê Khê thật…thật đ-đáng yêu”
“H-Hả?”
“…”
Sao lại nghe loáng thoáng cái gỉ nhỉ?
Nhưng người kia hình như không muốn nói lại.
Anh nói đi đến để xem Mạch Mạch nhưng kết quả còn chẳng nhìn nó lấy một cái đã giúp cô dọn thức ăn ra.
“A, nhiều thế à?”
Đúng là có hơi nhiều, anh mua đủ thứ, sợ cô ăn không đủ. Trương Khê bị bàn thức ăn làm cho hoa mắt, tuy cô ăn cũng khá nhiều nhưng bàn thức ăn chẳng vơi đi bao nhiêu.
“Mỗi ngày đều mang thức ăn khuya cho em”
Cô lắc đầu lia lịa: “Không cần, như vậy sẽ béo chết mất”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook