Em Như Nắng Mai Rực Rỡ
-
Chương 7: Hiểu đúng là như thế nào?
-“Con đàn bà khốn khiếp này, cô điên rồi phải không?”
Giọng Eddi đầy phẫn nộ. Linh lén nhìn người ngồi cạnh hắn, gương mặt kia xanh xao phờ phạc, anh gầy quá, thực sự gầy đến nao lòng.
Đã hai mươi ba ngày kể từ khi J. S. Entertainment chính thức hoạt động, một mình Jun vừa lo cho công ty, vừa chạy show quay phim như thường. Hôm trước cô có xem trộm lịch làm việc của ai đó, hình như ngày nào cũng chỉ có ba tiếng để ngủ.
Anh sẽ trụ vững chứ?
Ngay lúc này đây, nếu có thể ôm người ấy vào lòng thì tốt, hỏi anh liệu có mệt mỏi, nói với anh rằng đừng quá gắng sức, cô luôn bên anh.
Phải, cô sẽ luôn như thế.
Việc gì có thể giải quyết thay Jun, cô sẵn lòng làm, kết quả ra sao, cô cũng chẳng quan tâm. Linh khẽ thở dài, chầm chậm lên tiếng.
-“Xin lỗi mọi người, là do sơ suất và sự thiếu hiểu biết của tôi, tôi cứ nghĩ bộ váy đó đẹp, không ngờ lên sân khấu lại thành thảm hoạ như vậy.”
Eddi giận tím mặt mày, trong khi sếp lớn chỉ thản nhiên hỏi.
-“Vậy cô sẽ chịu trách nhiệm giải quyết đống lộn xộn mình gây ra chứ?”
Linh nhìn Jun, khẽ gật đầu, anh giải tán cuộc họp trước sự bàng hoàng của mọi người. Sao có thể? Jun phải chăng quá hồ đồ?
Hoàng Ái Linh, dẫu sao cũng mới vào nghề, kinh nghiệm ứng phó, thực chất mà nói, là con số không.
Nhưng họ đã nhầm, cô nhuần nhuyễn trả lời phóng viên, khóc lóc ngon nghẻ, chân thành nhận lỗi, thậm chí sụt sùi kể lể hoàn cảnh, khiến mấy đồng chí trong phòng chất vấn suýt nữa cảm động rơi lệ theo.
Người ta nói, đánh kẻ chạy đi, không ai đánh người chạy lại.
Quả thật đúng, sự việc vì thế cũng dần êm xuôi.
Nàng ca sĩ trẻ cười đến không ngậm được miệng, rốt cuộc scandal này không những không ảnh hưởng gì, ngược lại còn khiến cô được nhiều người biết đến hơn. Dù sao cũng là công của con mụ già, thôi thì người ta đã biết điều, cô cũng bố thí cho chút vậy.
Hạ Oanh rút mấy tờ đô lẻ trong ví, khinh bỉ vứt về phía trước. Đúng như cô dự đoán, chị ta lầm lũi nhặt nhạnh từng tờ.
Nhưng cô chẳng ngờ được, con mụ đó…đống tiền trong tay, mụ xé nhỏ, xé nhỏ từng tờ một, ngạo nghễ ném trả lại cô.
-“Sao? Chê ít?”
-“Chị nói em biết, đây là lần cuối cùng chị nhượng bộ em, khôn hồn thì sống cho tử tế.”
-“Tôi cứ thích không tử tế đấy, chị định làm gì?”
-“Đến lúc đó thì đừng trách chị vô tình.”
Hạ Oanh ngạc nhiên đến sững sờ. Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên có người thách thức cô như vậy.
Cũng chỉ là con quản lý quèn mà dám lên mặt dạy chủ, khốn nạn thật. Cứ đợi đấy, thái độ ngông nghênh của chị ta ngày hôm nay, cô sẽ trả lại gấp năm, thậm chí gấp mười.
Từ đó, cuộc sống của nàng nghệ sĩ trẻ có thêm một mục tiêu mới, chính là tìm đủ mọi cách chọc tức quản lý của nàng ta.
-“Lịch hôm nay như nào?”
-“10 giờ sáng chụp ảnh bìa cho báo 4T, chiều quay phim quảng cáo cho sữa chua HN của CL Group, tối hát tại phòng trà…”
-“Váy áo trang sức chuẩn bị cẩn thận chưa? Nhớ là tôi không mặc đụng hàng bao giờ đâu…”
-“Biết rồi.”
Hạ Oanh nhận đống đồ từ tay quản lý, thực ra thường thì việc này do thiết kế riêng của công ty lo, nhưng cô cứ thích giao cho chị ta đấy, càng ôm nhiều việc thì càng dễ mắc sai sót thôi.
-“Sao cái váy này cao như vậy, phải trễ thêm chút nữa mới sexy, mau mang đi đổi lại.”
Cả ekip phát hoảng, váy là váy đặt may riêng chứ có phải sản xuất hàng loạt đâu mà cứ làm như đổi là được size khác kiểu khác vậy. Hơn nữa chỉ còn chưa đầy nửa tiếng là phải tới phòng chụp rồi, cái này chẳng phải thách đố người ta sao?
Tuy nhiên tính khí của nàng ai cũng hiểu, tuy có chút đồng cảm với người bị hành nhưng dẫu sao cũng là miếng cơm manh áo, chẳng ai dám lên tiếng.
-“Ngực em nhỏ, thiết kế như thế là hợp lý rồi.”
-“Chị…dám chê ngực tôi nhỏ…ngực chị thì to hơn à mà tinh tướng?”
-“Ừ.”
Linh đáp, Oanh giận run người.
-“Đồ trơ trẽn, vô liêm sỉ.”
-“Nếu em không tin thì ra ngoài đóng cửa lại, hai ta cùng cởi đồ…”
-“Chị…”
Ức không làm gì được, cô đành sai mụ đi làm sữa chua đánh đá, đoạn rón rén lẻn theo gây sự.
-“Tôi nói chị tự pha chứ tôi đâu có nói mua ở căng tin? À, hoá ra trước giờ chị toàn lấy nước ở đây hả? Chị có biết nơi này không đảm bảo vệ sinh không? Hay là chị muốn độc tôi chết, muốn tôi sớm bị ung thư…”
-“Em có lý chút đi, cả công ty đều ăn uống ở đây…”
-“Tôi không cần biết, mau làm lại, cốc này tôi không uống.”
Trước cơn thịnh nộ của cô chủ nhỏ, Hoàng Ái Linh vẫn bình thản.
-“Uống hay không là việc của em.”
Ai đó tức điên, định hất thẳng cốc sữa chua vào mặt người đối diện, tiếc là chị ta lại nhanh tay hơn, chiếc cốc, văng trở lại cô rồi rơi xuống vỡ tung toé. Hạ Oanh nhìn bộ váy rực rỡ ướt đẫm mà sôi máu, không khoan nhượng dùng hết sức mình đẩy con mụ già đáng ghét đó xuống sàn.
Nhìn chị ta kìa, chân tay bị thuỷ tinh cứa máu me be bét, trông gớm quá đi mất, để xem sau này có dám vênh mặt với cô nữa không?
-“Nhớ đấy, kết quả của những con chó không biết nghe lời chủ là như thế này đó.”
Có vẻ như đây là giới hạn cuối cùng của Hoàng Ái Linh, cô lập tức gọi điện tới phòng kĩ thuật, yêu cầu họ cắt đoạn video ghi lại những sự việc vừa xảy ra, lập tức tung lên mạng.
-“Đừng đùa dai nữa, còn lâu mới doạ được tôi…”
-“Cứ đợi xem là đùa hay thật.”
Cả người cô ca sĩ trẻ lạnh toát, cô trước giờ không biết, một số nơi trong công ty có gắn máy quay. Cũng không rõ vì sao, một con quản lý quèn lại có thể dễ dàng hạ lệnh cho người khác như vậy?
Nếu những thước phim đó lọt ra ngoài thì sao?
Kết quả, khủng khiếp tới mức nào? Hình ảnh ngoan hiền lễ phép cô tốn công xây dựng bao năm qua sẽ đi về đâu?
Còn đang run rẩy chưa biết làm gì thì sếp lớn từ đâu đi tới, Jun giật lấy điện thoại trên tay chị ta, yêu cầu xoá đoạn video, đồng thời ra lệnh cho Linh theo mình.
Ở ngoài, có người nào đó thở phào nhẹ nhõm.
Trong phòng, không khí đầy ngột ngạt bức bối.
-“Lúc nào cô cũng đuổi cùng giết tận như thế hả? Đây là cách sống của cô sao?”
-“Em ấy nhờn quá rồi, nếu không cảnh cáo thì lần sau sẽ càng lên mặt, càng khó trị.”
-“Cái gì mà khó trị? Khởi nguồn mọi mâu thuẫn chẳng phải bắt đầu từ cô sao? Nếu không phải cô bắt người ta mặc cái váy đó thì đâu có chuyện gì? Đây là công ty, thân phận của cô là quản lý chứ không phải đại tiểu thư. Nhiệm vụ của cô là chăm sóc, làm hài lòng cô ta, cô hiểu chứ?”
Cô chưa chăm sóc đủ?
Chưa nhẫn nhịn đủ?
Hoàng Ái Linh mím chặt môi, máu ứa từ những mảnh thuỷ tinh vỡ, đau nhói. Nhưng cũng chẳng là gì so với sự nhức nhối nơi lồng ngực.
Vì đâu?
Vì đâu cô đều đều bước tới, khoảng cách giữa cô và anh, lại ngày một xa?
Cô mệt rồi, thực sự rất mệt, mọi thứ bỗng dưng u uất tối tăm.
Jun đứng đó, nhìn cô ngã khuỵ trước mặt mình, sống lưng truyền tới cảm giác lạnh buốt. Rõ ràng lí trí mách bảo, loại người như cô, chết đi cũng tốt.
Loại người như cô, nếu biến mất, cuộc sống của anh sẽ thanh thản biết bao.
Vậy mà giờ đây, anh lại căng thẳng cực độ, có một nỗi sợ mơ hồ mà chính bản thân cũng không lý giải được.
Hoàng Ái Linh trong mơ màng, nghe ai đó gọi chữ Sa da diết biết bao…Jun ư? Chỉ có Jun mới gọi cô như vậy thôi.
Bà nội đặt cho Linh tên tiếng anh là Sara, mà anh lười, luôn chỉ kêu chữ đầu. Linh phàn nàn rất nhiều, mà nghe riết thành quen. Lúc họ giận nhau, Linh mắng anh đồ giun thối, Jun trêu cô cũng chẳng hơn gì đâu, cũng chỉ là con sán nhỏ đeo bám người ta.
Hồi đó nghĩ mãi chẳng thấu, vì sao anh có thể dịch Sa thành Sán?
Hồi đó ấm ức khôn nguôi.
Giờ đây nhớ tới, lại thấy ngọt ngào khôn xiết.
Jun ngày ấy hay thích chui rúc vào trong lòng cô, Jun nói cô rất thơm, mùi thơm tinh khiết của hoa cỏ, của nắng sớm ban mai.
Jun của bây giờ, mặc Linh bệnh, giọng điệu vẫn lạnh lẽo thấu xương.
-“Truyền xong chai nước này tiểu thư có thể về.”
Cô nhoài người, cố đưa bàn tay đầy băng gạc của mình chạm tới tay ai đó. Người ấy muốn rút ra, cô khẽ nhíu mày kêu đau, rốt cuộc anh nhượng bộ, hờ hững bao trọn tay cô.
-“Jun và My là yêu nhau thật hả? Sao cả tháng rồi chẳng thấy hẹn hò buổi nào thế?”
Lấy hết sức can đảm, cô hỏi. Anh chẳng chối cũng chẳng thừa nhận, đơn giản chỉ bảo.
-“Chuyện tình cảm của tôi không phiền tới tiểu thư quan tâm.”
-“Còn cảm xúc không? Nắm tay em như này này, có thấy tim đập không?”
-“Tim không đập thì chết hả?”
Linh chẳng buồn tranh luận nữa, cô nói với Jun cô rất đau, những vết cứa, đau lắm. Jun rõ làm bộ quay đi không quan tâm mà một lát lại không kiềm được, ngoảnh vào hỏi chỗ nào, hại Linh phì cười.
Hôm đó Jun đưa cô về, anh bâng quơ mấy ngày tới không có nhiều việc lắm, thích thì nghỉ cũng được. Linh đột nhiên thấy ấm áp, là Jun lo cho cô sao?
Hai ngày không phải gặp Oanh cau có, đầu óc cũng khuây khoả, mà lại nhớ Jun vô bờ bến. Muốn nhắn tin hỏi thăm Jun quá, nhưng chẳng biết có làm phiền anh không nhỉ?
Linh lưỡng lự mãi, cuối cùng chưa kịp nhắn đã nhận được tin báo của chị chuyên viên trang điểm cho Oanh, nói đọc báo buổi sáng.
Lại tin hot.
Phóng viên hỏi, Hạ Oanh có bạn trai chưa? Em ấy hồn nhiên nói ra danh tính của người mới quen gần đây. Phổng mũi khoe khoang những chiếc túi hàng hiệu anh ấy sắm cho mình, rồi những chuyến du lịch châu Âu châu Mỹ xa hoa.
Cứ ngỡ sau bài đó, tên tuổi sẽ lên một bậc nữa, ai dè cư dân mạng lại tìm ra được đại gia của cô, là người đã có gia đình. Hạ Oanh hứng không biết bao nhiêu đá gạch cùng phẫn nộ của dư luận, đặc biệt từ phía các mẹ bỉm sữa.
Và cách giải quyết cô chọn, lại một lần nữa, đổ hết tội lên quản lí của mình. Giải thích hai người quen nhau do chị ta sắp xếp, chị ta còn doạ nếu không tiếp đãi người đàn ông kia cẩn thận sẽ làm cho cô thân tàn ma dại.
Hoàng Ái Linh ức chế suýt chút nữa đập tan điện thoại, lập tức tới công ty, tiếc là chưa kịp gặp Oanh, cô đã chạm mặt Jun trước.
-“Đại tiểu thư, trước sau vẫn xứng danh đại tiểu thư…”
Giọng Jun đầy chán nản, cô ấp úng trấn an anh.
-“Là hiểu nhầm thôi, yên tâm em sẽ giải quyết.”
-“Hiểu nhầm, vấn đề với cô, xem ra lúc nào cũng đơn giản dừng lại ở từ hiểu nhầm, phải không?”
Linh toan bỏ đi mà lại bị Jun kéo giật lại, mắt anh đỏ rực, gằn giọng đầy phẫn nộ.
-“Chuyện chiếc váy, hiểu nhầm sao? Ra tay dứt điểm với một con bé kém cô sáu tuổi, cũng là hiểu nhầm? Xưa kia Hạnh bị người ta đánh, ngày ngày mặt thâm mày tím, cô dám bào chữa không phải cô làm? Trên đường đi gặp cô về thì tai nạn, qua mấy tháng tưởng khỏi rồi mà lại đột nhiên chết thảm, tất cả chỉ là hiểu nhầm phải không? Hoàng. Ái. Linh. Vậy cô nói cho tôi biết, hiểu đúng, là như thế nào?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook