Em Như Nắng Mai Rực Rỡ
-
Chương 12: Sống thật với chính mình
Buổi biểu diễn thành công rực rỡ, như một quy luật tất yếu, các nghệ sĩ rủ nhau đi bar xả stress. Thường thì quản lý ngồi riêng ở một bàn khác, nhưng hôm nay Tiến cứ bám miết lấy Linh làm cô khá khó xử.
-“Chị à, ngồi đây với em, chị uống nước cam nhé, đừng uống rượu nhiều không tốt đâu.”
-“Cậu cứ để tôi tự nhiên.”
-“Lúc mới biết tin em có hơi sốc, nhưng giờ thì không sao rồi, em vẫn sẽ yêu quý chị như thế. Chị đừng bận tâm người khác nghĩ gì, cứ sống thật với chính mình là tốt nhất ạ.”
Linh khẽ nhả ống hút, nhíu mày đầy thắc mắc.
-“Nhưng mà thề có trời cao chứng giám, trước khi chị công bố thì em tuyệt đối sẽ giữ bí mật. Em nghe mấy bạn trong công ty kể chị giỏi, xử lý scandal rất chuyên nghiệp, em được hợp tác với chị coi như cũng là có phúc. Ngược lại, em sẽ hết lòng tôn trọng và bảo vệ chị, chúng ta giờ coi như người một nhà ấy.”
Thằng bé này, tự dưng triết lý hâm hâm vậy?
-“Chị à, chị biết Lâm Trang không? Cái người đang nhảy kia kìa, cô ta…cô ta…cũng như chị đó, em và cô ấy xưa có chút giao tình, nếu chị ưng em gọi ra đây nhé.”
Hoàng Tiến thao thao bất tuyệt làm bà mai, buồn đời là nói tràng lan đại hải xong ngoảnh sang mới phát hiện người ta chẳng hề nghe mình gì cả. Chị ấy hoàn toàn hướng về phía khác, ánh mắt thoáng nét buồn.
Là sếp lớn mà?
Sếp đúng là VIP, khả năng sát gái kinh quá. Một mình sếp mà chiếm của quán nhà người ta tới mấy em phục vụ, em thơm má, em dựa vai, em ôm eo, em nào em nấy ngọt xơn xớt.
-“Chị đừng có nhìn anh Lập mà tự ti về bản thân, anh ấy chuẩn men nó khác, với cả đến em còn chẳng dám so mà, nhưng rồi chúng ta sẽ tìm được tình yêu đích thực thôi.”
Hoàng Ái Linh nửa câu cũng chẳng thèm đáp, thất thần gửi vội một tin nhắn. Vài giây sau, Trương Quốc Lập liếc qua màn hình điện thoại rồi lại coi như không có gì, tiếp tục thả mình vui vẻ.
Có người khổ sở bộc bạch, nếu Jun làm vậy để trả thù thì xin hãy dừng lại, em thực sự…rất đau.
Có người nhấp chén rượu, khẽ cười khẩy.
Đau ư?
Cô hiểu thế nào là đau?
Cô có chăng còn nhớ đêm ấy…
Cái đêm mưa rả rích xối xả, cái đêm cả thành phố tắc nghẽn vì ngập lụt, có thằng ngốc nào đó điên cuồng tìm cô. Để rồi sao? Cô ngồi đó, một bàn rượu thịnh soạn với năm vị “thiếu gia” khác, cô lả lướt, cô cợt nhả.
-“Sara bé bỏng, người yêu đến tìm kìa?”
-“Người yêu gì chứ, lái xe của em mà. Ôi trội ôi, cưng quá cơ, thế nào mà giỏi, tìm được đến đây cơ à? Thưởng, thưởng cho nè…”
-“Đừng có chối đi, tin em yêu nó ai mà không biết?”
-“Nực cười, mấy anh nhìn lại xem, nghèo kiết xác, cả ngày chỉ biết chạy ra chạy vào như chó ngoe nguẩy bên chủ. Chơi bời chút thôi, điên đâu mà yêu, vớ va vớ vẩn…”
Đến tận bây giờ, Trương Quốc Lập vẫn không thể nào quên được nụ cười mỉa mai của bọn họ. Bao năm qua đi, đã chẳng còn là tên nghèo hèn bị xã hội khinh bỉ, đã chẳng còn phải ngửa tay nhận lương của người đó hàng tháng, mà cớ sao, vết thương trong lòng, mãi không nguôi ngoai?
Có những người, yêu không nổi mà ghét cũng chẳng xong. Giá như thế gian này, có một liều thuốc, gọi là quên lãng!
-“Đừng bám theo tôi nữa, anh không thấy nhục hả? Loại người như anh, có cái gì để xứng với tôi?”
-“Chia tay đi, chán rồi.”
-“Sao anh dai dẳng vậy? Cần tiền ư? Được, anh muốn bao nhiêu, nói rõ ràng ra tôi sẽ bố thí cho.”
…
Giá như thế gian này, cũng có một loại thần dược giúp quay trở về quá khứ. Sa siết chặt hai bàn tay đang run rẩy của mình, đay nghiến của cô khi ấy, không biết đã khiến anh đau tới mức nào?
Đó hẳn là một đêm dài với tất cả, đặc biệt là với cô ca sĩ nhỏ, sự nghiệp bao nhiêu năm xây dựng, bỗng chốc tan thành mây khói.
-“Oanh, dậy ăn cháo đi con.”
-“Cứ kệ con, đã tới mức này con chẳng thiết sống nữa, mất rồi, mất tất cả rồi…”
-“Thôi con ạ, dù sao cũng còn tiền cho con ăn chơi cả đời mà.”
-“Tiền đó có đáng gì đâu, nhất định là chị ta làm, con thề sẽ liều sống chết với mụ.”
-“Mẹ không hiểu giới nghệ sĩ các con, nhưng con thử nhìn lại mình xem, nếu như con không làm sai thì ai mà bắt thóp được? Các cụ đã dạy rồi, cây ngay đâu sợ chết đứng. Giờ con làm lại vẫn chưa muộn đâu!”
-“Mẹ là mẹ con hay mẹ chị ta vậy? Mẹ đi chỗ khác đi, con muốn ở một mình!”
Có bà mẹ thở dài đầy bất lực, lặng lẽ ra khỏi phòng.
…
Nắng sớm rực rỡ chiếu qua khung cửa sổ, tiếng Mận réo rắt khiến Linh chẳng thể ngủ tiếp.
-“Chị, hôm qua chị về muộn quá nên em không nỡ hỏi luôn, con Hạ Oanh bị tung clip trên mạng ấy, là chị làm à? Chị của em giỏi quá.”
Linh giật mình kéo cô bé lại, khẽ ra dấu suỵt.
-“Chị yên tâm, ông bà chủ đi tập thể dục rồi.”
Ai đó thở phào. Ông anh trai quý hoá của cô, cứ trung bình mỗi tháng lại có một cô diễn viên người mẫu tố phụ tình, thỉnh thoảng vinh hạnh hơn, các em ấy còn mò tới tận nhà đòi chịu trách nhiệm. Chính vì thế mà ba Linh cực ngứa mắt với cái giới showbiz.
Thực ra ngành nghề nào thì cũng có mặt tốt mặt xấu, nhưng mà lá gan trình bày với ba rằng, đang làm quản lý ở J.S thì chắc Sa không có, tốt nhất là giấu. May mắn thay mối quan tâm lớn nhất của ba già là mẹ ngốc nên từ ngày bọn cô trưởng thành cũng mặc kệ không quản nhiều lắm.
-“Không phải chị!”
-“Vậy ai nhỉ? Em tò mò quá.”
Linh cốc đầu mắng yêu Mận, cái bà cụ non này, bé loắt choắt mà ghê gớm ra phết đấy, chuyện gì cũng tọc mạch, Hoàng Thế Anh mất bao nhiêu tiền đút lót cho nó ngậm miệng rồi không biết.
-“À, cái thằng cha trước lái xe nhà mình đó, vừa bị lộ ảnh nóng sáng nay chị ạ, với cái chị Trà My ý, trên mạng giờ hỗn loạn ghê lắm, bọn fan cãi là người ta yêu nhau người ta có quyền, antifan thì chửi đồi truỵ, làm ảnh hưởng thuần phong mỹ tục…”
-“Nè nè, chị xem nè, nóng bỏng hết chỗ nói luôn, em là em ghét thằng đó, em tạo hẳn mấy nick clone ném đá giấu tay nhá, chị thấy em hay không?”
Có lẽ Mận còn trẻ con vô tư quá, cứ hồn nhiên kể lể, chẳng phát hiện được chị mình khoé mắt đã căng mọng.
-“Mận xuống dưới nhà bảo bác Táo nấu chị bát súp.”
-“Chị, chị ốm à, sao giọng chị khác thế?”
-“Ừ, chị hơi nhọc.”
Cô bé sốt sắng, ngoan ngoãn vâng lời. Tiếc là tới lúc mang thức ăn lên chị đã đi mất rồi.
…
Sa ban nãy trên đường nóng giận lắm, vậy mà giờ đứng trước mặt ai đó, lại không biết phải nói gì, bắt đầu từ đâu?
Phải, người ta trai đơn gái chiếc, chuyện đó có gì sai trái?
Còn cô, cô lấy tư cách gì để quản đây?
Trương Quốc Lập định xem qua kế hoạch phát triển của công ty trong thời gian tới, mà xem không nổi. Ngẩng mặt lên, người ấy, đầu tóc rối rắm, mí mắt sưng húp, thậm chí vẫn còn diện nguyên chiếc váy ngủ rộng thùng thình.
Ai đó thở dài, chuyển qua lấy báo cáo tài chính, khổ nỗi số má đánh nhau loạn xạ.
-“Tôi, tuy hơi mất mặt nhưng thực sự tôi phải thừa nhận rằng, tiểu thư đứng đó làm tôi rất mất tập trung, nếu không có việc gì…”
Cứ ngỡ Sa sẽ quát tháo, hoặc chí ít cũng ném đồ về phía anh rồi hung dữ bỏ đi, đâu ngờ cô lại ấp úng nghẹn ngào.
-“Jun…và My….đêm qua…”
-“Sao?”
-“Hai người…ngủ với nhau…rồi à?”
-“Phải.”
-“Cảm giác…thế nào?”
-“Sướng.”
Câu trả lời của Jun, ngắn gọn vô cùng, nhưng lại như mũi tên xuyên thẳng tim Sa. Cô như người mất hồn, thất thần khuỵ xuống, hai tay ôm lấy đầu gối, như một đứa trẻ rấm rứt nức nở.
Sa hiếm khi như vậy, Jun lặng lẽ rời ghế, nhẹ nhàng đến bên cô vỗ về nơi bờ vai. Anh cũng không hiểu sao mình lại làm thế, chỉ là, thấy người ta như vậy, ruột gan nhộn nhạo rối bời.
-“Ăn sáng chưa?”
-“Ăn cái gì mà ăn? Còn ăn nổi sao? Vừa nhìn thấy hai người tình tứ em đã tức phát no rồi. Muốn chơi bời thì sao không tắt cái điện đi rồi tìm chỗ nào kín kín vào, để cả thiên hạ họ bàn tán, biết em đau thế nào không?”
Anh chỉ hỏi một câu đơn giản mà bị cô tổng tấn công tới tấp. Đúng rồi, thế này mới đúng là Hoàng Ái Linh. Jun cười mỉm, Sa tức tưởi thổn thức.
-“Hứa với em, lần sau đừng như vậy nữa, được không?”
Có người còn chưa kịp trả lời, có người đã lao tới, hai tay siết chặt thắt lưng, nụ hôn của cô vụng về từ mí mắt tới gò má, môi cô ép lên môi anh, mơn trớn dịu dàng.
Có những loại cảm xúc người ta cố quên đi, mà bất chợt một giây nào đó, lại đột ngột nhận ra, nó vẫn vẹn nguyên như ngày nào.
Khí chất của cô, giọng nói nỉ non của cô, Jun thừa nhận, anh suýt chút nữa đã không kiềm chế nổi. Suýt chút nữa lại rơi vào cái bẫy cay nghiệt ấy.
-“Cô muốn về nhà hay tôi gọi người đem áo quần tới đây?”
-“Không thể sao? Không thể quay lại được sao? Làm ơn đi mà, em sẽ ngoan, anh muốn gì cũng được. Làm ơn đi mà, em sai rồi, sai lầm lớn lắm, nhưng cả phần đời còn lại của em sẽ dùng để bù đắp…tin em thêm lần nữa thôi, được không…”
Sa gạt nước mắt, cố năn nỉ. Cô nhớ, xưa kia chỉ cần năn nỉ nhiều thật nhiều là người ấy sẽ mủi lòng.
Nhưng xưa kia là xưa kia, bây giờ là bây giờ.
Bây giờ, dù cô có van nài đến khản cổ, giọng anh vẫn lãnh đạm đều đều.
-“Hoàng Ái Linh, tỉnh táo lại đi, chúng ta đã chia tay từ hơn ba năm trước rồi. Có những thứ như bát nước vậy, đổ đi thì chẳng thể lấy lại được.”
-“Thật sao?”
-“Thật.”
-“Có cần suy nghĩ lại không? Hay suy nghĩ lại đi, em đợi nhé, em sẽ đợi…”
-“Đừng phí thời gian nữa.”
-“Ghét em lắm à?”
-“Ghét.”
Tim Sa, chưa bao giờ nhức nhối đến thế, giọng cô đầy run rẩy, cô hỏi, ghét em như vậy, em xuất hiện nhiều thế này, chắc Jun mệt mỏi lắm?
Anh không đáp, nhưng lại vô tình gật đầu.
-“Được, từ giờ em sẽ không làm phiền Jun nữa, em chính thức thôi việc từ hôm nay.”
Jun biết, nếu Sa hứa thì nhất định cô sẽ làm. Anh nên vui mới đúng, cuộc sống không có cô, yên bình đến nhường nào. Biết là vậy, cớ sao vẫn không cười nổi?
…
Đường dài xa thăm thẳm, có người con gái thẫn thờ từng bước. Lại có người phía sau điên cuồng tăng tốc. Hoàng Ái Linh, quản lý yêu quý của em, có biết em chờ giây phút này bao lâu rồi không?
Nhất định hôm nay chị ta phải chết. Phải, chết rồi, làm ma rồi thì cũng chẳng báo thù được cô nữa.
Cô mất tất cả, chả nhẽ người hại cô, lại cứ yên bình mà sống được hay sao?
Ngày hôm ấy, tiếng đụng xe vang vọng thảm khốc.
Ngày hôm ấy, máu nhuộm đỏ một góc phố.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook