Khách sạn.

“Em yêu, hãy để anh…” Một giọng đàn ông hoàn toàn lạ lẫm đột ngột vang lên bên tai Tô Đồng, khiến cô ngay lập tức giật mình tỉnh dậy.

Cô bật đèn bàn nhưng lại nhìn thấy một gương mặt đàn ông hoàn toàn xa lạ, không một mảnh vải che thân, cô nằm dưới chăn cũng không hề mặc quần áo.

“A!” Cô thét lên kinh hoàng, vội vã kéo chăn lên cao cảnh giác trừng mắt nhìn đối phương:

“Anh là ai? Tại sao lại ở trên giường của tôi? Cút xuống!”

Rầm.

Đúng lúc này cửa phòng bị đẩy tung ra.

Chu Cận Viễn mặc một chiếc áo khoác đen phẳng phiu, gương mặt tuấn tú như thể có sương giá bao phủ, sát khí đằng đằng xông vào, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn Tô Đồng trên giường:

“Đúng là bà xã tốt của tôi! Biết công việc của tôi nặng nề nên diễn một vở kịch đặc sắc cho tôi xem?”

Tô Đồng nhìn Chu Cận Viễn bất ngờ xông vào, lại quay ra nhìn người đàn ông xa lạ, mặt lập tức biến sắc.

“Sự việc không giống như anh nghĩ đâu, thực ra tối nay em nhận được tin nhắn của anh nên mới…”

“Tin nhắn của tôi?”

Chu Cận Viễn cười nhạt, lẳng điện thoại cho cô:

“Cô nói xem, tôi gửi tin nhắn cho cô khi nào?”

Tô Đồng đón lấy điện thoại của anh, lại móc điện thoại của mình ra. Cô muốn tìm lại tin nhắn hẹn cô tới đây nhưng kinh hoàng phát hiện ra không hề có tin nhắn đó. Trong hai chiếc điện thoại đều không hề có! Ngược lại chỉ có một dòng tin nhắn tới từ người lạ…

[Em yêu, gặp nhau ở chỗ cũ.]

Chu Cận Viễn giật lấy điện thoại của cô, cầm lấy điện thoại như thể bông đùa, gọi lại số điện thoại của dòng tin nhắn lạ. Một hồi chuông êm tai vang lên, phát ra từ chính chỗ tên gian phu đang run lẩy bẩy trốn ở góc phòng.

Gương mặt Tô Đồng lập tức biến sắc, nhận ra mình đã bị hãm hại.

“Cận Viễn, anh hãy tin em, tin nhắn của em chắc chắn đã bị anh ta xóa rồi! Em không quen biết anh ta…”

“Chu tiên sinh!” Gian phu đảo mắt, bất ngờ lao tới bên chân Chu Cận Viễn, bò rạp xuống nói:

“Là cô ta quyến rũ tôi, Chu tiên sinh, thực sự không phải lỗi của tôi, xin hãy tha cho tôi…”

“Cút!” Chu Cận Viễn giơ chân đạp gã đàn ông kia ra, sai vệ sĩ ở sau lưng:

“Dẫn hắn về biệt thự, đừng để chết người.”

“Vâng.”

Vệ sĩ kéo gian phu đi, Tô Đồng nức nở định giải thích, Chu Cận Viễn bất ngờ cởi áo khoác ngoài, hai tay giữ chặt lấy cổ tay cô, cứ thế kéo cô còn đang lõa thể vào trong phòng tắm.

Cô không kịp lên tiếng, cả người đã bị anh đẩy vào trong bồn tắm.

Nước lạnh toát từ vòi hoa sen dội xuống, trời mùa đông giá rét, trong phòng tắm không có máy sưởi, da cô giống như bị dao cứa, đứng không vững, răng va vào nhau cầm cập, không thể thốt ra một câu hoàn chỉnh.

“Gã ta đã chạm vào những đâu?” Ánh mắt Chu Cận Viễn lạnh lùng không chút ấm áp: “Ngực, chân, hay toàn bộ?”

“Không, không có…”

“Không nói sao? Xem ra toàn thân cô đều cần được khử trùng!”

Chu Cận Viễn cười nhạt, quay người bước tới góc phòng lấy nước khử trùng khách sạn để sẵn, dội từ đầu xuống, mùi nước khử trùng hăng nồng lan tỏa khắp phòng tắm, kích thích cảm quan.

Nước lạnh trong bồn tắm mỗi lúc một nhiều.

Chân của Tô Đồng hơi bị chuột rút, cảm giác đau đớn khiến mặt cô nhăn nhó, cô cắn răng nói:

“Em bị người khác hãm hại! Em vừa tỉnh dậy đã ở đây rồi, em xin thề, gã đàn ông đó chưa hề làm được gì!”

Dứt lời, cằm cô bất ngờ bị Chu Cận Viễn bóp chặt.

Anh đỡ mặt cô ngẩng cao.

Ánh mắt của hai người giao nhau trong không trung, cô nhìn thấy vẻ mặt giễu cợt của anh:

“Lúc trước cô giở mọi thủ đoạn buộc tôi lấy cô, tới giờ chưa được bao lâu cô đã vội vã quyến rũ đàn ông ở bên ngoài? Cô thèm khát vậy sao? Được, mẹ kiếp, tôi sẽ cho cô toại nguyện!”

Anh thô lỗ túm lấy hai đầu gối của cô lôi lên khỏi mặt nước, thân người cô vì thế mất đi điểm chống đỡ, bất thình lình trượt xuống bồn tắm, nước hòa trộn với nước khử trùng lập tức xộc vào mũi miệng, giằng xé không khí trong phổi.

Cô vừa định ngoi lên khỏi mặt nước, cơ thể bỗng cứng đờ… Là anh thô bạo tiến thẳng vào cô. Thậm chí không cho cô cơ hội để thở!

- -- Hết ---

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương