Edit: Thuý Nhii
Beta: Nhược Lam
________________________________
"Chạy cái gì?"
"..."
Tiếng nam nhân trầm thấp mang theo chút khàn khàn làm trái tim Thời Dược gần như nhảy ra khỏi cuống họng rồi lại trở về chỗ cũ.

Cảm giác an toàn từ đâu lan tràn ra làm cô hoàn toàn không giải thích được.

Thời Dược nâng tay, nắm lấy cánh tay đang vòng lấy eo mình của Thích Thần.

Dưới lớp áo mỏng lộ ra cảm giác rắn chắc.

Ánh mắt Thích Thần khẽ nhích, rũ xuống nhìn cô.

Cô gái ôm chặt cánh tay hắn, đầu ngón tay vô thức nắm chặt, lắc đầu, hoảng hốt nhìn ra phía sau nói
"Thích Thần, vừa rồi tôi ở trong phòng học gặp...A! Đuổi tới rồi!"
Cô nhìn mấy nữ sinh đang đuổi tới phía sau, không nghĩ ngợi trực tiếp trốn phía sau nam sinh.

Thuận tay kéo Tôn Tiểu Ngữ đang ngơ ngác ở một bên kéo ra sau lưng mình.

Nữ sinh mang khuyên tai dẫn đầu một đám người đứng lại, không mấy thiện ý nhìn ba người bọn họ.

Thích Thần hơi nghiêng người, đè xuống ánh mắt, thuận tay nắm lấy tay cô gái đang cẩn thận từng li từng tí thò đầu ra.

Thích Thần nhìn cô gái đang xù lông ở phía sau lưng mình, gương mặt hờ hững xuất hiện nụ cười, môi mỏng hắn nhẹ cong.

Hắn nâng tay phải, xoa nhẹ đầu cô
"Tránh ra đi"
Thời Dược một mặt mộng bức, ngẩng đầu lên nhìn hắn
"Anh, anh sờ đầu tôi làm gì?"
Rất nhanh cô phản ứng lại, giận dữ nhìn hắn
"Anh trước hết đừng quan tâm tôi, quan tâm là mấy người kia kìa...Khẳng định là vì anh mà đến, anh cẩn thận cùng các cô ấy nói chuyện, để các cô ấy đừng đến tìm tôi..."
Thời Dược vừa dứt câu, ánh mắt đảo về phía đối điện đã thấy nữ sinh cầm đầu kia nhìn mình càng thêm hung ác.

Thời Dược "..." thật đáng sợ.

Biết cô gái nhỏ không chịu được sự trêu trọc, Thích Thần kiềm chế cảm xúc ôn nhu trong đôi mắt màu nâu nhạt.

Thay vào đó là sự thờ ơ cùng lạnh nhạt nhìn về phía mấy nữ sinh kia, lạnh giọng hỏi một câu:
"Có việc?"
Nữ sinh cầm đầu hung hăng cắn răng, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười
"Thích Thần, tôi tên Quách Vũ Kỳ, các đồng học hay gọi Kỳ tỷ.

Chắc cậu có nghe qua rồi đi?"
"Không biết" Thích Thần không kiên nhẫn nhíu mày
"Nói chính sự"
Thời Dược bên cạnh một mặt ngơ ngác.


Duy nhất chỉ Tôn Tiểu Ngữ sắc mặt thay đổi, nhỏ giọng thì thầm bên tai Thời Dược mấy câu.

Cô nghe xong, nhíu mày, thầm kêu khổ trong lòng rồi đưa tay lôi kéo Thích Thần trở lại.

Thích Thần nhìn cô
"Hửm?"
Thân hình hai người ép sát vào nhau, nhìn qua không một khe hở.

Thời Dược không hề nhận ra điều đó, chân nhỏ cố nhón đến bên tai hắn.

Bất quá thân hình hai người chênh lệch quá nhiều, Thích Thần người này lại cố ý không chịu cuối người, Thời Dược dùng tạo hình chân ba lê cũng không thể với tới tai hắn.

Cô buồn bực liếc nhìn hắn, Thích Thần cười nhẹ, rốt cuộc cúi đầu xuống.

Thời Dược cuống quít thấp giọng nói
"Tiểu Ngữ nói, trong trường học Kỳ tỷ nổi danh học sinh xấu, thường xuyên mang một nhóm đồng học đi đánh nhau, chọc lấy cô ấy chính là tự rước phiền toái...Học kỳ trước một nam sinh bị cô ta đánh đến chuyển trường"
Nghe thấy cô nói, Thích Thần không một chút phản ứng, rũ mắt đem thần sắc trên mặt cô gái thu vào mắt, không bỏ sót chút nào.

Quách Vũ Kỳ bên kia nhìn sang gương mặt lạnh nhạt của hắn, trong đôi mắt hoa đào khép hờ ấy lại ẩn chứa một sự ấm áp mà không ai nhìn thấu.

Quách Vũ Kỳ đen mặt, lạnh lùng nói
"Tôi đang nói chuyện với cậu"
Thời Dược héo héo rụt trở về.

Thích Thần giương mắt nhìn, giọng nói vẫn thơ ơ như cũ
"Cho nên?"
Quách Vũ Kỳ giận quá hóa cười, cô ta dứt khoát trực tiếp bước lên phía trước, trên mặt lộ ra cảm xúc khinh thường và kiêu ngạo trên gương mặt tinh xảo.

cô ta nhấc cằm lên, khuyên tai trên tai đung đưa theo
"Tôi muốn anh làm bạn trai của tôi"
Thời Dược "..."???
Cô cũng không muốn cùng chị dâu tương lai hung hăng đánh nhau.

Không chỉ Thời Dược bất ngờ, mà các bạn học xem náo nhiệt bên cạnh đều một mặt không thể ngờ.

Yên tĩnh đi qua, có người huýt sáo
"Kỳ tỷ, chẳng phải trước giờ cậu đều xem thường những học sinh tốt sao?"
"Đúng đúng, đối xử thật bất công"
"Xem ra có vẻ ngoài đẹp mắt cũng có lợi thế nhỉ?"
"Cái kia học đệ, cậu nhanh đáp ứng Kỳ tỷ đi, đừng tự tìm khổ nữa"
"..."
Thích Thần nheo mắt lại, cảm xúc băng lãnh cuồn cuộn ấp ủ nơi đáy mắt.

Bất quá trước khi anh kịp lên tiếng, đã có người nói trước một bước
"Nếu Thích Thần không đồng ý thì thế nào?"
Quách Tử Kỳ trừng mắt nhìn Thời Dược, nở nụ cười chế nhạo
"Không đồng ý?"
Cô ta quay đầu lại nhìn đám nữ sinh cà lơ phất phơ sau lưng, nghiền ngẫm hỏi
"Các bạn đồng học, như vậy thì tôi phải làm sao đây?"

Mấy nữ sinh hống hách cười, giọng nói đầy ác ý
"Còn làm sao nữa, chúng ta cứ đánh đến khi hắn đồng ý thì thôi hoặc là...nghỉ học nha"
Thời Dược trừng mắt không thể tin.

Đợi cô lấy lại tin thần liền nhanh tay túm lấy Thích Thần bên cạnh, hạ giọng nói
"Hay là anh đồng ý với cô ta trước? Đợi đến khi về nhà tôi sẽ nhờ tiểu thư Quan Tuệ giúp anh giải quyết chuyện này".

Thích Thần tức giận đến bật cười, đưa tay lên trán Thời Dược đẩy cô lùi về sau, ra hiệu
"Sắp tới giờ học, đi trước đi"
Thời Dược nhìn anh một chút, do dự nói
"Còn anh thì sao? Không vấn đề gì chứ?"
"Có thì em giúp được tôi sao?"
"..."
Thời Dược trầm mặt, thành thật lắc đầu.

Thích Thần nhịn cười
"Đi đi...!thỏ con ngốc
Thời Dược "???"
Cô không ngại nguy hiểm thay hắn nghĩ cách, bây giờ hắn lại nói cô ngốc???
Thời Dược tức giận lặng lẽ liếc nhìn Thích Thần một chút, liền nắm lấy tay Tôn Tiểu Ngư chạy xuống lầu.

Nhìn thân ảnh nữ sinh khuất dần rồi biến mất ở phía dưới cầu thang.

Lúc này Thích Thần mới thu lại ánh mắt, nghiêng người sang.

Ngũ quan tuấn mỹ, trên người thoang thoảng cảm giác lành lạnh.

Hắn lạnh lùng nhìn Quách Vũ Kỳ
"Về sau cách xa cô ấy một chút"
Quách Vũ Kỳ thật không nghĩ tới câu nói đầu tiên khi Thích Thần quay lại chính là bảo vệ nữ sinh kia.

Cô ta tức giận đến nghiến răng
"Thế nào? Thời Dược kia là bạn gái của cậu sao? Chuyện này thì dễ hơn, tôi trực tiếp cho cô ta nghỉ học là được"
Thích Thần trầm giọng
"Nghĩ tôi không đánh phụ nữ?"
Đối mặt với đôi con ngươi đen như mực của nam sinh, Quách Vũ Kỳ sắc mặt biến hóa, chỉ cảm thấy cả người bất an, đôi mắt của anh giống như rắn độc đang nhìn chằm chằm vào cô ta.

"Thì thế nào? Anh nghĩ tôi ở Tam Trung học ba năm chỉ có thể gọi đến mấy người này thôi sao?"
Quách Vũ Kỳ cười.

Thích Thần vô cảm nhìn cô ta.

Tại thời điểm Quách Vũ Kỳ sắp không giữ được nụ cười, cô ta nghe Thích Thần nhàn nhạt nói.

"Tan học, tôi ở phòng học chờ cô"
Quách Vũ Kỳ vui mừng, cô ta nghĩ rằng đây là anh nhượng bộ nên chấp nhận cô ta, nào ngờ khi nam sinh quay lưng rời đi, bên tai cô ta lại truyền tới giọng nói anh.


"Sẵn tiện đem người của cô gọi đến một lược.

Nếu hôm nay bọn bọn không bảo hộ được cô, sau này đừng mơ"
"...Thích, Thần!"
*
Sau khi rời đi được một đoạn, Thích Thần đem điện thoại đang reo trong túi quần ra.

Điện thoại hiển thị tên "Mackrine".

Dừng khoảng hai giây, anh chậm rãi nghe máy.

Đối điện truyền đến âm thanh
" Ơn trời, cuối cùng cậu cũng nghe máy...Tôi tưởng anh xảy ra chuyện gì.

Hứa với tôi đi Thần, đừng bao giờ mất liên lạc.Bằng không lần sau nơi cậu gặp tôi chính là ở bệnh viện"
"Xin lỗi"
Thích Thần chầm chậm lên tiếng.

Hiển nhiên Mackrine phía bên kia điện thoại cũng quá quen với cách ăn nói lãnh đạm của anh, không bị ảnh hưởng mà còn cười nói
" Chuyến đi đến Trung Quốc có thuận lợi không, Thần? Cậu tìm được "bông hoa" của mình rồi sao?"
"...Đừng gọi cô ấy như vậy"
Thích Thần hơi nhíu mày.

"Thật là, chỉ khi nhắc tới tiểu tiên nữ của cậu thì cậu mới giống người bình thường, là bác sĩ tâm lí của cậu tôi thật lấy làm vinh hạnh "
"..."
Thích Thần đổi tay cầm điện thoại
"Tôi biết anh đang theo dõi cảm xúc của tôi từ xa, nếu xong rồi thì tôi tắt máy đây, có tiết thể dục"
"Thể dục?"
Mackrine ngưng cười, giọng nói mang theo sự nghiêm túc
"Cậu vừa về nước vẫn cần thời gian thích ứng, tốt nhất vẫn nên hạn chế thì hơn"
"Đã biết"
"Thần, tôi biết cậu muốn nhanh chóng hòa nhập vào cuộc sống bình thường, nhưng vẫn là từ từ thôi.

Thời gian để thích ứng trị liệu dài hơn dự tính khá nhiều.

Cậu đã đợi nhiều năm như vậy, cô gái " hoa hồng "...ôi xin lỗi, nhưng ngay cả cô gái của cậu, cậu cũng phải học kiểm soát"
Thích Thần siết chặt điện thoại đến mức ngón tay trắng bệch, thật lâu sau mới rũ đôi mắt xuống.

Đôi con ngươi màu nâu dồn nén cảm xúc đến nơi sâu thẳm nhất
"Đã tám năm...tôi biết mình phải làm gì "
Mackrine thở phào, mở miệng nói đùa
"Tôi hy vọng lý trí và nhận thức của cậu vẫn còn nguyên khi đối diện với cô ấy.

Để tôi xác nhận một chút, đơn thuốc bổ sung mà tôi đã kê cho cậu, cậu có uống thuốc theo lời bác sĩ không đấy?"
"..."
"...Thần"
Mackrine chau mày
"Cậu đừng có nói với tôi là từ lúc trở về Trung Quốc đến giờ cậu không hề uống thuốc!?"
Thích Thần trầm mặc, tốc độ nói của đầu dây bên kia càng nhanh hơn, táo bạo hơn.

Hắn mở miệng, tiếng nói đè ép lên tiếng của người đàn ông
"Tôi có "thuốc" của tôi, Mackrine".

"..."
"Cô ấy đối với tôi hiệu quả hơn bất kì loại thuốc nào "
Trầm mặc hồi lâu, Makrine cuối cùng vẫn thỏa hiệp
"Được rồi, tôi tạm thời tin tưởng cậu một lần.


Tháng mười tôi có cuộc hội thảo ở Trung Quốc Đại Lục, đến lúc đó tôi muốn đích thân kiểm tra tình trạng của cậu.

Nếu có vấn đề, tôi sẽ thực hiện dựa trên hiệp nghị trước đó đưa cậu về Mỹ trị liệu.

Cậu hiểu chứ?"
"...."
Thích Thần nhìn về phía cửa sổ.

Trời xanh, mây ngàn
Mỗi người một vẻ.

Nửa tiếng sau.

Trên hành lang không một bóng người, hắn thu mắt lại khẽ mấp máy môi mỏng
"..Đã biết"
*
Chuông vào học đã qua rất lâu, Thích Thần mới không nhanh không chậm đi xuống lầu.

Đi đến mấy bậc thang cuối cùng của cầu thang, Thích Thần hơi dừng lại.

Nhìn cô gái đang bất an đi qua đi lại ở lối ra, hắn sững người.

Đến khi Thời Dược ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy lo lắng trở nên vui vẻ khi nhìn thấy hắn, lúc này Thích Thần mới hồi thần.

Anh đi xuống mấy bậc cuối cùng
"Em không vào lớp?"
Thời Dược lo lắng đánh giá trên dưới xem hắn có bị thương chỗ nào không, sau đó lại nhìn phía sau, xác định không ai đuổi theo cô liền thở phào.

"Tôi sợ mấy nữ sinh đó làm gì anh...!Lâu như vậy anh vẫn chưa ra"
Cô nâng cổ tay lên, nhìn đồng hồ rồi thở dài
"Chết rồi...đến trễ năm phút, thầy thể dục sẽ không tha cho chúng ta đâu"
"Anh..."
Tựa hồ như nhớ ra gì đó, cô do dự một chút.

Cuối cùng Thời Dược ấp úng đổi chủ đề
"Nếu không có việc gì nữa chúng ta trở về lớp đi? Thầy thể dục tương đối nghiêm khắc"
Thích Thần đi đến bên cạnh cô, bước chân dừng lại, nghiêng mắt nhìn từ trên cao xuống.

Đôi mắt màu nâu nhạt, hiện lên ý cười như có như không.

"Đi trễ sẽ bị phạt nhảy thỏ sao?"
Nói xong khóe môi Thích Thần cong lên, chân dài chậm rãi bước đi.

Thời Dược "???"
Sững sờ mất hai giây, Thời Dược mới nhanh chóng đuổi theo
"Thích Thần, anh thật quá đáng!"
"...Thích Thần?"
"..."
"Kêu lại một lần nữa".=
" Anh trai...."
"Ngoan, thỏ ngốc..."
"..."
——————————————
Tác giả có lời muốn nói
Thời Dược:..anh mới là thỏ, cả nhà anh đều là thỏ!!!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương