Edit: Ann
Beta: Nhược Lam
- ---------
Thời Dược sững người trong tư thế khom lưng trước bồn nước, một hồi lâu mới hoàn hồn.

Gạt bỏ những giọt nước trên mặt, cô chần chờ di chuyển ánh mắt sang vị trí gần chân mình.

Đập vào mắt là một đôi giày Derby màu đen.

Giày độc quyền của nam, không thể nghi ngờ gì nữa.

Nhưng cho dù là đối với âm thanh êm tai vừa nãy hay đôi giày này, Thời Dược đều không có bất kì cảm giác quen thuộc nào.

Ánh mắt của cô tiếp tục nhìn thẳng lên.

Chân rất dài, đây là ấn tượng đầu tiên của Thời Dược đối với người xa lạ này.

Lại không phải là chân dài ốm yếu mà là một đôi chân mang lại cảm giác hoàn hảo.

Quần tây hoàn mỹ và áo sơ mi trắng được ủi tỉ mỉ, không có bất kỳ trang sức nào.

Đứng thẳng lên, Thời Dược mới phát hiện một sự thật tàn nhẫn là mình còn chưa có cao tới vai người này.

...!
Chênh lệch chiều cao khiến Thời Dược có phần sợ hãi.

Cô không ngẩng đầu cố hết sức giữ ánh mắt bình tĩnh, mở miệng hỏi
"Anh...Anh là ai?"
Thời Dược cho rằng cô đã biểu hiện rất tốt, lại không biết rằng giọng nói này rơi vào tai người con trai kia rất mềm mại, tựa hồ như đang run rẩy nhẹ.

Nghe có vẻ...rất dễ bị bắt nạt.

Đôi mắt màu nâu đậm của người kia gợn lên một ít cảm xúc
"Em là đang nói chuyện cùng cúc áo sơ mi của tôi sao?"
Giọng nói nhàn nhạt ấy lại vang lên lần nữa, mang theo vẻ trêu chọc trong lời nói.

Thời Dược bị lời nói của người đối diện làm cho gò má nóng lên, có chút tức giận ngẩng đầu lên.

Khi ánh mắt hai người va chạm nhau, Thời Dược liền giật mình.

Có lẽ từ khi cô có ký ức đến nay, người trước mắt này chính là người khác giới đẹp mắt nhất mà cô từng gặp.

Các đường nét khuôn mặt xinh đẹp, môi mỏng đạm bạc, sóng mũi cao và thẳng.

Gợi cho người khác cảm giác đẹp nhưng không yếu đuối.

Đặc biệt nhất là đôi mắt kia.

Bên trong khóe mắt nhìn rất sâu, mí mắt trên nữa cong lên rồi rũ xuống, đến đuôi mắt thì tạo thành một đường móc lên, không cần nói hay cười đều có thể khiến người khác say.


*mắt đào hoa
Thời Dược đắm chìm trong suy nghĩ của mình, thở dài xúc động.

Sống mười sáu năm cuộc đời, cũng có thể nhìn thấy được cặp mắt đào hoa lần nữa.

...!
"Lần nữa?"
Một ý nghĩ xẹt qua não Thời Dược trong vòng hai giây liền bị cô nàng phá vỡ.

Bộ não tự động quay lại thời gian rất nhiều năm trước, như một cuộn phim mơ hồ tua ngược lại với những hình ảnh mờ ảo.

Ở trong thước phim có một chàng thiếu niên với cặp mắt đào hoa cực đẹp, là người mà bấy lâu nay Thời Dược tưởng rằng chỉ sống trong giấc mơ của mình
Anh trai..."
Trước đó không lâu cô hỏi cha mẹ mình về vấn đề này, Thời Dược mới ngạc nhiên khi biết được mình thật sự có một người anh trai khi còn nhỏ.

Cũng không biết là có chuyện gì sau đó liền nghe thân thể người kia bị bệnh cần tĩnh dưỡng, nhiều năm qua luôn ở nước ngoài.

Lại liên tưởng tới cha mẹ mình mấy ngày nay cùng nhau ra nước ngoài, Thời Dược dường như hiểu ra được chuyện gì đó.

"Anh...Anh là...Thích Thần?"
Người đứng đối diện có chút kinh ngạc.

Đôi mắt nâu khẽ run, lông mày nhếch lên
"Em còn nhớ?"
Một câu bốn chữ lại nghe được ẩn ý sâu xa, trực giác Thời Dược cảnh báo có nguy hiểm.

Theo bản năng lắc đầu "Tôi từng nghe mẹ nói đến."
"Ồ" Đôi mắt người kia nheo lại "Quả nhiên là đã quên mất"
"..."
Thời Dược không hiểu sao lại thấy không khí xung quanh có chút lạnh.

Thích Thần không nói gì thêm nữa, hơi nghiêng người sang
"Đi thôi, thỏ con"
Thời Dược: ".....!"
Thời Dược "Thỏ con?"
"Ừm"
Chàng trai nhấc tay phải lên, vô cảm trả lời.

Thời Dược cuối đầu nhìn, lúc này mới phát hiện đuôi tóc dài của mình cùng đôi tai thỏ đều được nắm ở trên tay người kia.

Lúc này các ngón tay thon dài của người đối diện co lại, ở chỗ lông xù của tai thỏ nhéo nhéo một cái.

"Cái này còn không phải là thỏ con sao?"
Âm cuối có chút khàn khàn.

Trong lúc nói chuyện, ánh mắt hắn hơi rũ xuống, nhẹ nhàng quét qua trên người Thời Dược.

"..."
Cho dù âm thanh người nói lạnh nhạt, Thời Dược vẫn cảm thấy một cỗ nhiệt độ nóng ập đến giống như là theo đôi tai thỏ kia xông lên trên mặt.


Chưa đầy hai giây sau, vành tai trắng nõn của cô gái nhỏ đã đỏ ửng một mảng.

_____
Thời Dược gần như có ảo giác là đối phương muốn nhéo mình.

Cũng may mà người kia không có ý định làm cô khó xử, buông tay đi ra khỏi phòng bếp.

Thời Dược ở phía sau thở dài một hơi.

Cô cuối đầu xuống, có cảm giác khóc không thành tiếng mà nhìn một mảng bột mì trắng xóa trên mặt đất, chán nản ngồi xuống mà thu dọn tàn cuộc.

Còn phải nhân lúc trước khi ba mẹ về mà giải quyết xong mớ hỗn độn này, bằng không thì cô sẽ bị phạt thê thảm.

Ở phòng khách
Thích Thần ngồi trên ghế sofa khẽ nâng cằm, ánh mắt lười nhác nhìn cô gái bận bịu loay hoay thu dọn trong nhà bếp.

Mười năm không gặp.

Lúc trước còn là một cô bé, hiện tại...!
Nhìn bộ quần áo có hai cái tai thỏ sau lưng đáy mắt Thích Thần nhàn nhạt ý cười, hiện tại cũng vẫn là một cô bé.

Về phần khác biệt duy nhất...!
"Em gái à..."
Đáy mắt Thích Thần rũ xuống, ý cười càng sâu.

Ánh sáng lóe lên trong đôi mắt màu nâu đậm.

*
Lúc dì Đường vừa về đến nhà, Thời Dược vừa kết thúc công việc quét dọn của mình.

Vừa nghe thấy tiếng mở khóa cửa.

Cô gái đang cầm máy hút bụi liền điều chỉnh nhịp thở, một giấy sau liền tiếng vào trạng thái như chuẩn bị kiểm điểm, trong nháy mắt đứng thẳng tắp.

Thích Thần ngồi trên ghế chứng kiến một màn này, ánh mắt chớp lên.

Nếu quả thật có hai tai thỏ thì hiện tại chắc chắn đã được dựng lên rồi.

Khóe môi anh khẽ cong, ánh mắt nhìn sang phía cửa trước.

Dì Đường đứng ở trước cửa thay giày, lúc bước vào trên mặt chẳng biết tại sao lại có chút run nhẹ
"Dược Dược, dì vừa mới nói chuyện với Ông chủ qua điện thoại.

Ông ấy nói rằng ở nước ngoài để tiếp đón Thích____"
Chưa kịp nói hết, Đường Ôn nhìn thấy nam sinh trên ngồi trên ghế sofa, lời muốn nói đều bị tiêu tan.

Sắc mặt bà đột nhiên biến đổi.


"...Thích Thần?"
"Dì Đường."
Con ngươi màu nâu như được bao phủ bởi một lớp băng mỏng, ánh mắt Thích Thần tồn tại một mảng đen như mực.

Nhìn Đường Ôn đứng bất động không nói lời nào, Thích Thần hơi cong môi đáy mắt không có ý cười
"...Đã lâu không gặp."
Đường Ôn vẫn đứng yên tại chỗ.

Cho đến khi Thời Dược đem máy hút bụi đặt về chỗ cũ, chạy đến phòng khách.

"Dì Đường, dì...." Cô dừng lại nhìn hai người đang đứng đối diện một cách kì quái " Có chuyện gì sao?"
Không biết có phải ảo giác hay không, Thời Dược cảm thấy trong một khoảnh khắc ánh mắt dì Đường lúc đó có chút...sợ hãi?
Thời Dược bộ dáng khó hiểu nhìn về phía Đường Ôn
"Dì Đường, người này có lẽ là người ba mẹ con nhắc đến, anh trai Thích Thần, lần này ra nước ngoài chắc là đi đón anh ấy
Đường Ôn lúc này mới lấy lại tinh thần cười có chút gượng gạo
"Hừm, dì đang đi trên đường thì Ông chủ gọi điện đến nói sẽ về sau vì có chút thủ tục gì đó cần xử lí"
Bà nhìn về hướng Thích Thần nói
"Tôi đi lấy hành lí, một lát nữa sẽ có xe đến đón cậu"
Thích Thần gật đầu.

Đường Ôn thu tầm mắt lại, đưa tay dẫn Thời Dược đi vào phòng khách
"Dược Dược con xem hạnh nhân ta mua có dùng để làm đồ ngọt được không"
Thời Dược còn chưa kịp phản ứng đã bị Đường Ôn nắm cổ tay kéo đi.

Thích Thần đứng phía sau nhìn bóng dáng hai người vội vàng, liền híp mắt lại.

...!
Thời Dược ngây ngốc bị kéo đến phòng bếp thì dừng lại.

Cô không hiểu nhìn về phía Đường Ôn
"Dì, có chuyện gì vậy?"
Đường Ôn hít một hơi dài quay người lại, hiếm khi thấy thần sắc nghiêm túc này
"Dược Dược, con có ấn tượng gì với Thích Thần không?"
Thời Dược ngẫm nghĩ một hồi liền trả lời
"có một chút "
Sau đó cô liền mỉm cười đưa tay lên đuôi mắt ước lượng một chút
"Chỉ nhớ rõ là có cặp mắt đào hoa rất đẹp, hình như...không thích nói chuyện cho lắm?"
Thần sắc Đường Ôn có chút phức tạp, há miệng như muốn nói điều gì đó nhưng do dự một chút vẫn là không nói ra miệng.

Thời Dược tò mò đặt câu hỏi
" cha con nói thế nào? Anh ấy về sau sẽ ở nhà mình sao?"
"Đúng vậy" Tâm trạng Đường Ôn có chút phức tạp gật đầu " Ông chủ nói Thích Thần đã kết thúc quá trình trị liệu ở Mỹ, về sau sẽ ở lại trong nước."
"Bệnh gì mà cần phải trị liệu nhiều năm như vậy? Nhìn bộ dạng anh ấy không phải là người ốm yếu"
Thời Dược đưa tay lên đỉnh đầu mình ước lượng một chút
"Rõ ràng là cao hơn con rất nhiều"
Giọng điều không giấu nổi sự tủi thân về chiều cao của mình.

Đường Ôn không có tâm trạng cùng Thời Dược nói đùa.

"Dược Dược, con nghe dì nói...về sau mặc kệ chuyện gì xảy ra nhất định phải cách xa Thích Thần một chút, được không?"
"...hả?"
Thời Dược thần sắc có chút ngạc nhiên
"Nhưng anh ấy không phải anh trai của con sao?"
Đường Ôn có chút rối rắm siết chặt tay, cuối cùng chỉ lắc đầu
"Dì đã đồng ý với Ông chủ là không thể nói ra, nhưng con chỉ cần nhớ kỹ Thích Thần và con không giống những đứa trẻ bình thường.

Cậu ta rất nguy hiểm, con nhất định phải tránh xa một chút, bằng không thì rất có thể cậu ta sẽ làm con bị thương.


Nghe có hiểu hay không?"
Thời Dược có chút không hiểu liền trầm mặc xuống.

Người kia so với cô chỉ lớn hơn hai tuổi.

Tướng mạo tuấn tú, đối với cô mà nói...sẽ nguy hiểm sao?
Trong lòng có một âm thanh phủ định.

Nhưng đối với vẻ mặt đang lo lắng của Đường Ôn, cô thật sự khó nói lời cự tuyệt.

Dù sao thì Đường Ôn đã ở bên cạnh cô từ nhỏ, liền giống như người thân của mình.

Đường Ôn lên tiếng giục cô, Thời Dược đành phải chậm rãi gật đầu
"Con đã biết "
Lúc này Đường Ôn mới thả lỏng, vỗ vỗ bàn tay Thời Dược
"Ngoan, tối nay muốn ăn cái gì dì làm cho con"
"..."
Ứng phó với dì Đường xong, đưa mắt nhìn bóng lưng người mới vào phòng bếp, Thời Dược im lặng thở dài.

Lần gần đây nhất gặp mặt Thích Thần có lẽ là vẫn chưa tới mười tuổi, cũng không biết dì Đường vì cái gì mà có ý đối địch với Thích Thần.

Ngẫm nghĩ một hồi không có kết quả, Thời Dược chỉ có thể bất đắc dĩ quay người đi.

Sau khi đi qua hành lang trước phòng bếp, Thời Dược vừa rẽ vào góc liền sững người.

Người mặc áo sơ mi đen phía trước có lẽ là nghe được âm thanh của cô liền đứng dựa vào tường nghiêng người nhìn sang.

Đôi mắt một mảng đen kịt, dường như không có tia sáng nào chiếu qua.

Hô hấp của Thời Dược dừng lại.

Anh ấy lẽ nào đã nghe thấy hết rồi?
Cô còn chưa kịp phản ứng thì chàng trai đứng cách đó không xa tay đút vào túi quần đứng dậy, Ngừng một chút liền bước đến.

Đối diện với cặp mắt đào hoa, Thời Dược chần chờ một giây sau đó liền xoay người bỏ chạy
"Dì...dì Đường..

để con phụ giúp người một tay"
Đáng tiếc, trước khi âm thanh được phát ra Thời Dược liền cảm giác được cổ áo bị ai đó xiết chặt.

Thời Dược buộc phải đứng lại, không có cách nào chỉ đành cẩn thận từng li từng tí xoay người lại, ngẩng đầu lên.

Người kia nắm lấy cái mũ tai thỏ trên áo cô, cặp mắt đào hoa vểnh lên, con ngươi màu nâu đậm dừng lại trên người Thời Dược.

Thời Dược dường như có thể nhìn thấy được bóng dáng của mình trong đôi mắt nâu ấy
"Anh...anh trai..."
Có lẽ là xuất phát từ bản năng sinh tồn nên giọng nói của Thời Dược mềm mại đến đáng thương, giống như một giây sau liền có thể khóc lên.

Nhưng nó cũng khiến cho người ta muốn...bắt nạt.

Cảm xúc của Thích Thần đè nén trước đó đã bị tiếng kêu này làm cho bùng nổ, cuối cùng vẫn bị hắn hung hăng đè ép xuống.

Một lúc sau Thích Thần buông đôi tay đang nắm lấy đôi tai thỏ ra, rũ tay xuống, âm thanh có chút khàn khàn mang một chút hơi lạnh
"Dì ấy nói đúng"
"Em tốt nhất nên tránh xa tôi một chút".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương