Edit: Ann
Beta: Nhược Lam
________________________
Bữa tiệc gia đình khá náo nhiệt, mãi đến hơn chín giờ tối mới kết thúc.

Thời Dược đi vào toilet dành cho khách, khi cô trở lại, đi ngang qua nhà bếp thì nghe thấy dì và mẹ đang nói chuyện gì đó với nhau ở bên trong.

Thích Thần cũng được nhắc đến trong câu chuyện
Thời Dược dừng bước, không kìm được trốn sau bức tường mà vểnh tai lên nghe
"...!Tôi thấy Thích Thần cùng Phương Như, về ngoại hình lẫn tính cách đều rất giống nhau.

Nếu không phải di truyền căn bệnh từ cha mình...!Phương Như cũng thật nhẫn tâm."
"Phương Như chỉ là tính cách quá hiếu thắng, tôi hiểu cô ấy.

Vì cô ấy đã giao Thích Thần cho tôi nên sau này Thích Thần sẽ là con trai của tôi."
"Đứa trẻ này chỗ nào cũng tốt, một chút tật xấu cũng tìm không ra.

Chỉ tiếc tính cách thằng bé vẫn còn hơi lạnh lùng, không thích thân cận với người khác.

"
" Bệnh của thằng bé...!như vậy là đã rất tốt rồi.

Hơn nữa tôi thấy Dược Dược và thằng bé ở chung cũng không tồi.

Trước đây tôi đã lo lắng không ít, nhưng bây giờ đã cảm thấy yên tâm hơn nhiều.

"
" Ồ, từ từ xem sao đã, tôi nghĩ Dược Dược vẫn còn có chút ngại ngùng.

"
"...!"
Đôi mắt Thời Dược có chút mờ mịt khi dựa vào bức tường bên ngoài phòng bếp.

Thích Thần đã trị liệu nhiều năm như vậy, thì ra nguyên nhân là bệnh di truyền sao.

Về cái tên Phương Như, cô có chút quen thuộc.

Đó chắc là người bạn Thẩm Phương Như thân thiết nhất với mẹ cô từ khi còn nhỏ đi?

Thời Dược chỉ nhớ rằng mình đã gặp dì Thẩm này khi còn nhỏ...!Thích Thần là con trai của dì ấy sao?
Thế thì tại sao...!
Thời Dược chưa kịp nghĩ xong liền nghe trong phòng bếp tiếng bước chân của mẹ cô và dì đang đi ra ngoài.

Cô vội vàng quay lại đi ra ngoài một lúc rồi giả vờ vừa mới đến, chào hỏi hai người họ.

"Dược Dược, thu dọn đồ đạc đi, chúng ta về nhà, ngày mai các con còn đi học."
Mẹ Thời Dược nói
Thời Dược gật gật đầu
"Dạ."
Sau đó mẹ Thời Dược lái xe, Thời Hằng ngồi ở ghế lái phụ, Thời Dược và Thích Thần ngồi ở phía sau, cùng nhau trở về nhà.

Khi xe chạy vào gara, Quan Tuệ từ kính chiếu hậu liếc nhìn hai người ngồi ở ghế sau.

Mỗi người ngồi một bên, đặc biệt là Thời Dược, tư thế ngồi của cô dường như muốn dán vào cửa xe.

Quan Tuệ nhìn mà nhíu nhíu mày.

Sau đó liền lên tiếng
"Dược Dược, sáng mai cha con đi công tác, mẹ đến sân bay tiễn ông ấy.

Xe trong nhà dì Đường đi thế nên sáng mai con và anh trai đi học cùng nhau nha.

"
Nói xong, Quan Tuệ nhìn Thích Thần đang nhướng mắt trong kính chiếu hậu
" Thích Thần, không sao chứ? "
Thích Thần trầm mặc giây lát, sau đó không lên tiếng.

Thời Dược lúc này mới khôi phục lại tinh thần
"Hả? Cái gì?"
Quan Tuệ coi như không nghe thấy Thời Dược, mỉm cười một chút
"Được, vậy cứ quyết định thế đi."
Nói xong, mẹ cô tắt xe và dừng lại, trực tiếp đẩy cửa xe đi xuống.

Thời Dược vội vàng đuổi theo
"Mẹ...!Rốt cuộc là quyết định cái gì hả mẹ?.."
*
Sáng sớm hôm sau, Thời Dược ngáp ngắn ngáp dài xuống lầu, nhìn thấy không có ai khác ở nhà ngoại trừ mình và Thích Thần.


Mơ hồ nghe thấy động tĩnh của nhà ăn, Thời Dược theo thanh âm đi tới, nhìn thấy Thích Thần đang ngồi ở trên bàn ăn bữa sáng.

Có một chiếc bánh sandwich trên đĩa sứ vuông màu trắng và thêm một ly sữa bò bên cạnh.

Bánh mì sandwich là loại bánh mì ba tầng chính hiệu nhất, được kẹp với lá xà lách xanh, lát pho mát màu cam, bánh trứng vàng nhạt và chân giò hun khói.

Lá xà lách rõ ràng được phủ nước sốt tương đặc sệt.

Thời Dược nhìn chằm chằm hai giây, sau đó bước nhanh vào phòng bếp rửa tay rồi vội vàng trở về.

Cô không rời mắt khỏi chiếc bánh mì sandwich cho đến khi ngồi xuống.

"Đây chắc chắn là chiếc bánh sandwich ngon nhất mà tôi từng ăn"
Thời Dược nếm một ngụm, không khỏi nheo mắt mơ màng mà cảm khái
" Hương vị ngon quá đi, ngon như món dì Đường làm..."
Cô hưng phấn nhìn Thích Thần ở phía đối diện thần sắc đạm mạc
" Nhà hàng nào giao bữa sáng vậy? Từ nay về sau tôi chỉ ăn ở chỗ bọn họ! "
"...!"
Thích Thần nhướng mắt, nhàn nhạt mà liếc ánh mắt nhìn Thời Dược.

Khóe miệng cô gái vẫn còn dính nước sốt, hai mắt sáng ngời giống như một con mèo nhỏ vừa ăn vụng xong mà quên lau miệng.

Khóe mội Thích Thần khẽ nhếch lên, nuốt miếng sandwich cuối cùng, dùng ngón tay cái lau nhẹ khóe môi.

"Tôi làm."
Nói xong, thiếu niên trực tiếp đứng dậy đi ra ngoài.

Sau lưng hắn, Thời Dược ngây người trong vòng hai giây, một miếng bánh sandwich bị mắc kẹt bên trong – nghẹn họng.

Cho đến nửa giờ sau, đi theo Thích Thần ra khỏi nhà, Thời Dược luôn cảm thấy có thứ gì đó mắc kẹt trong cổ họng của mình khiến cô cảm thấy bị đè nén.

Bánh kẹp ngon như vậy nhưng lại do người này làm sao?
Điều này có nghĩa là cô sẽ không bao giờ được ăn nó nữa trong tương lai ư?
Khi nghĩ đến điều này, Thời Dược cảm thấy bầu trời thật u ám.

Có điều

Thời Dược nhìn chằm chằm bầu trời trong hai giây, do dự mà quay sang Thích Thần.

"Anh...!có phải trời sắp mưa không?"
Xem ra ngày hôm nay thật sự âm u, chính là kiểu người buồn cảnh có bao giờ vui.

"Ừ."
Thích Thần hơi nhíu mày trả lời.

Bây giờ trên đường không có nhiều người lắm, taxi lại càng ít.

Hai người đứng bên đường bốn phút không thấy một bóng người.

Thấy trời càng ngày càng nhiều mây đen, Thích Thần đành phải kéo Thời Dược đi bộ đến trạm xe buýt cách đó không xa.

"Sáng nay ngồi xe buýt đi thôi."
Thời Dược không còn lựa chọn nào khác gật đầu.

Xe buýt đến rất đúng giờ, hai người đợi một lúc mới lên xe.

Chỉ là lúc lên xe chỉ còn một ghế trống.

Thời Dược đi sau Thích Thần, ngập ngừng nhìn người phía trước.

"Anh ngồi đi, tôi đứng một lát."
Thích Thần không nói chuyện, đọc khẩu hiệu tuyên truyền ở bên xe
"Xin nhường ghế cho người nhỏ tuổi, bị bệnh và đang mang thai.

"
Gương mặt của Thời Dược đỏ lên, nhỏ giọng kháng nghị
" Tôi không còn nhỏ nữa...!"
Thích Thần nhìn xuống cô, giọng nói bình tĩnh
" Em cao tới một mét sáu sao? "
Thời Dược "..."
Cô xấu hổ lắc đầu, ngập ngừng một lúc mới ngẩng mặt lên
" Nhưng tôi sẽ còn lớn lên..."
Thích Thần không cử động, gập ngón trỏ khóa chặt ghế lại
" Vậy lại đợi em cao lên đến mét sáu rồi nói sau.

"
Nói xong hắn cũng không đợi Thời Dược phản bác, trực tiếp xoay người tới đứng sát cửa sổ.

Thời Dược cầm túi đi tới, đỏ mặt chậm rì ngồi xuống.

Hôm trước ngủ muộn vì bữa tiệc gia đình, ngồi xuống được một lúc, mí mắt Thời Dược bắt đầu khép lại.


Sau khi đi qua một vài trạm, lúc Thích Thần nhìn Thời Dược liền thấy cô gái nhỏ đã chìm vào giấc ngủ.

Chiếc xe chạy vòng qua khúc cua, Thời Dược không có gì chống đỡ liền đập đầu vào cửa sổ một cái rõ đau.

Có vẻ vẫn chưa tỉnh ngủ, cô nhăn mặt xoa xoa chỗ bị va đập sau đó tiếp tục ngủ.

Thích Thần nhìn đến nhăn mi lại.

Sau khi trầm mặc nhìn một lúc hắn vẫn không kìm lòng được nhấc chân bước tới, dừng lại bên cạnh cô gái.

Lúc vừa đứng lại, cô gái ngồi trên ghế vừa lúc quay đầu lại sắp ngã sang một bên.

Thích Thần duỗi tay ra đỡ cô mà không hề nghĩ ngợi gì.

Không biết có phải là mơ đẹp hay không khóe miệng cô gái hơi nhếch lên, nhắm mắt dụi vào lòng bàn tay hắn, vẻ mặt vô cùng khoái chí.

Thích Thần thở dài trong lòng.

Hắn tiến lên một bước, cẩn thận đem đầu cô dựa vào bên hông mình, tạo cho Thời Dược một tư thế thoải mái để ngủ.

Thời Dược đột nhiên bị đánh thức khi nghe thấy tiếng nhắc nhở của trạm xe buýt trường Tam Trung đã tới.

Ngay khi cô tỉnh dậy, tầm mắt trước mặt hoàn toàn bị chiếm trọn bởi màu trắng.

.

Truyện Bách Hợp
Phản ứng đầu tiên của Thời Dược là nghĩ rằng đó là ánh sáng gây kích ứng mắt cho nên theo bản năng mà đưa tay lên
Là đồ thật sao??
Cảm giác giống vải...!áo sơ mi trắng.

Thời Dược sử dụng bộ não đang mơ màng trong giấc ngủ để tự hỏi nhưng bàn tay cô lại thành thật nhanh chóng di chuyển sờ soạng một phen.

Có vẻ như cơ bắp bên trong áo sơ mi rất cứng cắp nha
Cảm giác phán đoán của mình chính xác, Thời Dược mơ hồ mỉm.

Từ từ...!
Áo sơ mi trắng?
Trong giây tiếp theo, Thời Dược liền hoảng loạn
Mà cùng lúc đó, trên đỉnh đầu cô truyền xuống một âm thanh trầm thấp
"Cảm giác thế nào?"
Thời Dược "..."
Thời Dược "Xin...xin...xin...xin lỗi anh!!! ".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương