Em Nghe Thấy Được
Chương 78: Ăn giấm

Một nhóm người đang ngồi trên ghế sofa nghỉ ngơi, Lâm Vi Hạ ngồi ở đối diện, muốn tìm nước uống, trong tầm mắt liền xuất hiện một ly nước nóng đang bốc hơi, nhìn lên trên, là Tưởng Hành.

Lâm Vi Hạ sững một lúc, mỉm cười nhận lấy : "Cảm ơn."

Sofa bên cạnh bỗng lún sâu, Tưởng Hành thuận thế ngồi xuống bên cạnh cô.

Mọi người nghỉ ngơi được một lúc, Khâu Minh Hoa cầm vài tờ rơi đặt lên bàn một cái "bốp", mở miệng : "Chúng ta ở đây tổng cộng có khoảng tám người, những hạng mục trò chơi đều viết ở bên trên, mọi người tự do lựa chọn, chọn trò nào mà mọi người muốn chơi nhất."

Mọi người cầm tờ rơi lên bạn một câu tôi một câu thảo luận qua lại, có người muốn chơi trò kí🇨Ꮒ ŧᏂí🇨Ꮒ, ví dụ như trượt tuyết hoặc lái xe mô tô trên tuyết, có cặp đôi yêu nhau thích chơi những trò có tốc độ chậm, thì chọn khinh khí cầu.


Tưởng Hành cầm một tờ rơi, đưa đến trước mặt Lâm Vi Hạ, nghiêm túc hỏi : "Cậu muốn chơi trò gì?"

"Xe đụng." Lâm Vi Hạ có chút ngại ngùng mà sờ lỗ mũi.

Có lẽ chỉ có cô mới chọn trò chơi trẻ con này. Cơ thể Lâm Vi Hạ gần đây tương đối mệt, muốn chọn trò chơi thư giãn một chút.

Môn Tử tiện thể sáp lại, móng tay sáng lấp lánh chỉ lên trên : "Tớ cũng muốn chơi, Hạ Hạ chúng ta cùng nhau đi."

"Vậy tôi cũng đi, còn có thể phụ trách chụp hình cho hai người." Tưởng Hành cầm cây bút trên bàn đánh dấu vào tờ rơi.

Vừa dứt lời, trong tiếng thảo luận vang lên một tiếng "cạch" rõ ràng lại sắc bén, giống như âm thanh của một công cụ sắc nhọn ma sát với bánh răng, mang theo một đốm lửa nhỏ.

"Xoảng" một tiếng, Ban Thịnh ném chiếc bật lửa màu bạc lên bàn, tạo ra âm thanh vang dội. Những tiếng thảo luận dừng lại, Khâu Minh Hoa đang thảo luận hết sức phấn khởi, xoay đầu xoa lồng ngực : "Anh, anh làm em giật mình."


"Có triển vọng." Ban Thịnh uể oải nói.

Một lúc sau, cầu thang xoắn ốc vang lên tiếng lạch cạch, nữ sinh thay quần áo xong, váy dài màu mận chín kết hợp với đôi boots dài, nhàn nhã đi xuống lầu.

Thi Li đi qua, phòng khách bên này lập tức truyền đến mùi hương nước hoa nồng nặc, là Thi Li.

Ban Thịnh ngồi trên tay vịn của sofa, chân dài tùy ý giẫm đạp trên mặt đất, khóa kéo áo khoác được kéo xuống, ngẩng đầu dựa vào tường, nhắm mắt nghỉ ngơi, thần sắc mệt mỏi.

Thi Li trực tiếp ngồi vào sofa bên cạnh tay vịn, vừa ngồi xuống, bóng dáng của cao lớn nam sinh bao phủ bên cạnh, ánh mắt ái muội trong phòng khách đều đổ dồn về phía bên này.

Đây không phải là đang tuyên bố chủ quyền sao.

Chỉ có Môn Tử không tiếng động đảo mắt trắng.

Thi Li ngước đầu nhìn Ban Thịnh, mở miệng : "Không phải lúc trước cậu nói muốn đến đây trượt tuyết hả, vậy tớ cũng đi với cậu."


"Nghe nói cậu trượt tuyết rất giỏi, có thể dạy cho tớ không?" Thi Li dịu dàng hỏi.

Bộ dạng thấp giọng lấy lòng như vậy của Thi Li quả thực rất ít gặp, trước đây khi ở trong các bữa tiệc, thông thường đều là nhăn mặt với nam sinh rồi bỏ đi. Hiện tại đổi thành Ban Thịnh, tình hình lại đổi ngược lại.

Đối với người khác, một nữ sinh xinh đẹp biết nói chuyện nhã nhặn như vậy, đối phương sẽ vô thức mà thỏa thiệp.

Nhưng Ban Thịnh lớn lên với bộ dạng tra nam, trái tim cũng rất cứng, ánh mắt của cậu lướt qua khuôn mặt của Thi Li cực kỳ nhanh, lạnh nhạt trả lời :

"Nói sau."

Mọi người nghỉ ngơi 15 phút, bắt đầu xuất phát. Ban Thịnh chậm rãi đi phía sau, Thi Li đi sát sau lưng cậu.

Khâu Minh Hoa nói chuyện với cậu, Ban Thịnh không tập trung lắng nghe, nhướng mi mắt nhìn cách đó không xa.
Lâm Vi Hạ đi phía trước, đến trước một chiếc xe, cô đang muốn mở cửa, Tưởng Hành ở bên cạnh chủ động giúp cô mở cửa xe, ánh mắt của hai người giao nhau, cô cười một cái, nhìn khẩu hình miệng có lẽ là cảm ơn, Tưởng Hành lắc đầu.

Ngay sau đó, chiếc xe khởi động, Ban Thịnh không nhìn tiếp, thu hồi ánh mắt, trong lòng nổi lên một trận cáu kỉnh không thể thoát được.

Nam sinh nghiêng đầu nhìn Thi Li đi theo bên cạnh, ngữ khí lạnh lùng : "Đừng đi theo tôi, không phải cô nói đi cùng Khâu Minh Hoa đến hả?"

Một nhóm người ngồi cùng chiếc xe đến khu trượt tuyết, Thi Li rạng rỡ chọn quần áo trượt tuyết màu tím, ở trong phòng thay đồ chỉnh sửa nửa ngày trời, sau khi bước ra ngoài cô ta đứng trước gương ở bên cạnh quầy bar của khu trượt tuyết chỉnh sửa lớp trang điểm.
Ban Thịnh ngồi trên chiếc ghế đẩu làm bằng nhựa, cúi thấp cổ, xem điện thoại trong tay, trì trệ không thay quần áo.

Nhấn vào vòng bạn bè, ngón tay cái lướt điện thoại, tùy ý trượt xuống bên dưới, tầm nhìn lướt qua như cưỡi ngựa xem hoa, nhìn thấy một động thái nào đó, động tác dừng lại, mười phút trước, Tưởng Hành đăng một trạng thái trên vòng bạn bè.

Chơi xe đụng. [Bươm bướm] [Bươm bướm]

Tưởng Hành còn đăng kèm một tấm ảnh, trong ảnh là khu tuyết có độ dốc cao, có ba chiếc xe đụng, sát bên mép có một nữ sinh ngồi bên trên, mặc dù chỉ để lộ ra nửa lưng.

Nữ sinh mặc áo khoác dạ màu trắng, mái tóc dài đen nhánh tỏa ra ánh sáng dịu dàng dưới ánh mặt trời, cái cổ và đuôi tóc tạo thành hình vòng cung mềm mại, là Lâm Vi Hạ.

Đôi mắt đen láy khóa chặt tấm ảnh, hai má của Ban Thịnh co giật, đường cong dưới quai hàm siết chặt, bỗng nhiên đứng dậy.
Khâu Minh Hoa đang đứng đếm số lượng người ở quầy thu ngân để tính tiền, thoáng thấy bóng dáng của anh trai cậu ta sải bước dài đi ra ngoài, nói : "Ban gia, cậu đi đâu vậy?"

"Có việc." Ban Thịnh vứt lời.

Bên ngoài bão tuyết vắng lặng, thỉnh thoảng có một hai con chim sơn ca bay từ đầu dây điện ở bên này sang gốc cây khác. Khi Ban Thịnh đến khu vực chơi xe đụng, đứng từ xa nhìn thấy Tưởng Hành lắc lư ở trước mặt Lâm Vi Hạ, Môn Tử ở phía sau không ngừng đuổi theo, bắt đầu chơi ném tuyết với cô.

Lâm Vi Hạ ngồi trên xe đụng, mỉm cười nghiêng đầu né tránh sự truy sát của Môn Tử, nhưng vẫn không may mắn tránh khỏi, có một cụm tuyết đập vào người cô, thuận thế rơi vào trong cổ áo.

Tưởng Hành dừng lại, nghiêng người qua, giơ tay lên nhẹ nhàng phủi sạch lớp tuyết trên cổ áo của Lâm Vi Hạ, gió lạnh thổi qua, một sợi tóc bay lên cánh tay của Tưởng Hành.
Ban Thịnh đứng cách đó không xa nhìn thấy cảnh tượng này, ánh mắt nặng trĩu, ba chữ không vui vẻ hiện rõ trên gương mặt của cậu, cậu cũng không tiến lên, cúi đầu cắn điếu thuốc, lấy điện thoại ở trong túi ra xoay người gọi một cuộc điện thoại.

Ban Thịnh xoay người hiển nhiên không nhìn thấy động tác của Lâm Vi Hạ sững lại né tránh Tưởng Hành.

Cậu giơ điện thoại lên bên tai, không biết nói cái gì với đầu dây bên kia, vừa hút thuốc vừa quay trở về.

Lâm Vi Hạ và Môn Tử chơi đến mức vui vẻ, khi cổ họng sắp trở nên khô khan, nhân viên trong khu vực đi qua, vẻ mặt áy náy gọi ba người dừng lại, nói bọn họ vừa nhận được thông báo, địa điểm tạm thời bị trưng dụng, bây giờ phải đóng cửa.

Môn Tử lập tức bất mãn : "Có sai sót gì không vậy, chúng tôi mua thẻ chơi ba tiếng, bây giờ mới chơi được một tiếng."
"Chúng tôi sẽ hoàn trả đầy đủ số tiền cho các bạn, sau đó còn tặng cho mọi người thẻ tiêu dùng hai ngày trong danh lam thắng cảnh của chúng tôi, thành thật xin lỗi quý khách." Nhân viên một mặt áy náy.

Trong lúc Môn Tử còn muốn tranh luận, Lâm Vi Hạ ngăn cô lại, khuyên bảo : "Người ta cũng chỉ là tiếp nhận thông báo, không làm chủ được, chúng ta quay về thôi, ngày mai lại chơi."

Ba người đành phải mất hứng quay về, bọn họ trở về homestay nghỉ ngơi, Lâm Vi Hạ ngồi trong phòng khách mở tivi, tùy ý chọn một bộ phim.

Môn Tử nói mình phải lên lầu nghỉ ngơi một lúc. Tưởng Hành không đi lên, luôn ngồi bên cạnh cô.

Lâm Vi Hạ đang chăm chú xem tivi, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng bước chân tản mạn lại tùy tiện, sau đó một cổ tay có khớp xương rõ ràng đang đút vào trong túi quần xuất hiện trong tầm mắt cô, nhìn lên trên, là một khuôn mặt lưu manh lạnh lùng.
"Nhanh như vậy cậu đã quay về rồi hả?" Tưởng Hành chủ động chào hỏi.

Ban Thịnh thuận tiện ngồi chéo về phía đối diện Lâm Vi Hạ, mở bình nước đá, đến mức mở nắp chai cũng tràn ngập vị lạnh.

"Ừm, mọi người thì sao?"

"Chơi được một nửa, nhân viên đột nhiên đến nói khu vực đóng cửa." Tưởng Hành tiếc nuối nhún vai.

Ban Thịnh nhướng mày không nói chuyện, cúi người rút hai tờ khăn giấy lau nước dính trên ngón tay của mình.

Không gian to như thế mà chỉ có ba người họ ngồi, bầu không khí kỳ quái không rõ ràng lưu chuyển trong không khí, từ lúc Ban Thịnh gia nhập vào, càng thêm quỷ dị, một dòng chảy ngầm tuôn trào giữa hai nam sinh.

Không biết tại sao, Lâm Vi Hạ ngồi ở đây có chút khó xử, luôn có một loại áp lực không thể giải thích được.

May mà mọi người lần lượt quay trở về, mọi người ngồi trên ghế sofa vừa ăn trái cây vừa chia sẻ những sự cố trong lúc vui chơi.
Rất nhanh đã đến giờ ăn cơm, bữa cơm lần nữa là do Lâm Vi Hạ và một nữ sinh khác phụ trách, Tưởng Hành giơ tay nói muốn tham gia giúp đỡ. Một đám người nhìn qua nhìn lại, đều nhìn về hướng Tưởng Hành với ánh mắt "Cậu thì thôi đi".

Một nam sinh hỏi : "Cô bạn, có thể gọi món không?"

"Có thể, chỉ cần là món tôi biết làm là được." Lâm Vi Hạ cầm cây bút ở trên bàn lên, lại xé một tờ giấy.

Mọi người bắt đầu đăng ký món ăn, có người bày tỏ tùy ý, cũng có người đề nghị ai có sở trường nấu ăn thì cứ nấu món tủ của mình, giảm bớt gánh nặng cho Lâm Vi Hạ và nữ sinh kia.

Thi Li nhớ đến điều gì hỏi nam sinh ngồi trên sofa đã trầm mặc rất lâu nhưng vẫn cảm giác tồn tại rất mạnh : "Ban Thịnh, nghe nói cậu hầm canh rất ngon, không thể hiện tài năng hả?"

Không khí yên tĩnh trong nháy mắt, Lâm Vi Hạ nắm chặt cây bút trong tay, ngừng lại, tiếp tục viết thực đơn của mình.
"Chị Thi, tôi quen biết Ban gia nhiều năm như vậy rồi, tôi chưa từng thấy cậu ta hầm canh cho ai cả, chúng ta đổi người khác đi, tôi hầm canh cho chị được không?" Khâu Minh Hoa cười hihi nói.

Mọi người ôm bụng phá lên cười, sôi nổi mắng Khâu Minh Hoa tự mình đa tình, Thi Li người ta chắc chắn không ăn cái trò tán tỉnh này của cậu. Trong lúc mọi người đùa giỡn, Thi Li hơi đỏ mặt, cô ta bỗng nhiên cảm thấy bản thân có chút ngu xuẩn, lời nào cũng nói bừa bãi.

Lâm Vi Hạ đọc lại thực đơn một lần nữa giữa tiếng ồn phức tạp, dịu dàng hỏi : "Còn có ai chưa gọi món không?"

Không có người trả lời, Lâm Vi Hạ đang định đóng nắp bút lại, thì một giọng nói trầm thấp vang lên, như có ý ám chỉ :

"Thịt bò xào cần tây."

Trái tim co thắt một trận, ánh mắt của Ban Thịnh dày đặc rơi trên mặt cô, Lâm Vi Hạ không tiếp, vội vàng ghi thêm món này vào thực đơn, sau đó đưa thực đơn cho Khâu Minh Hoa, nhờ cậu ta đi mua nguyên liệu.
Màn đêm nhanh chóng buông xuống, những vì sao bò lên bầu trời, tiếng gió ở bên ngoài không ngừng kêu ríu rít, đèn ở trong nhà sáng trưng, thi thoảng truyền đến tiếng cười đùa của nam nữ đang chơi trò chơi bên ngoài.

Lâm Vi Hạ và một nữ sinh khác bận rộn ở trong bếp, Tưởng Hành cởϊ áσ khoác ngoài đi vào, cậu ta mặc chiếc áo len màu trắng, đeo cặp kính màu bạc, dáng vẻ tuấn tú lịch thiệp.

Tưởng Hành ở bên cạnh giúp hai nữ sinh, rửa rau và đổ rác, cậu ta làm việc rất nghiêm túc tỉ mỉ, một chút cũng không cẩu thả.

Một lúc sau, nữ sinh kia ra ngoài tìm mứt hoa quả, trong bếp chỉ còn lại hai người Lâm Vi Hạ và Tưởng Hành, nồi hầm ở phía trước bếp tích hợp đang sôi sùng sục, hết sức yên tĩnh.

Lâm Vi Hạ tiện tay tìm thấy một cây bút, quấn phần tóc dài ở sau đầu thành búi tóc lỏng lẻo, sau khi rửa tay sạch sẽ xong, cô bắt đầu chăm chú thái rau, cà rốt nằm trên thớt nhanh chóng được cắt thành những sợi nhỏ.
"Sao tôi cảm thấy cậu không được vui lắm?" Tưởng Hành dọn rác ở trên quầy bếp vào túi đựng rác.

"Có hả?" Lâm Vi Hạ nhàn nhạt cười.

Gian bếp ở trong cùng, nằm cạnh cầu thang, cho nên có thể nghe thấy rõ tiếng người đi qua đi lại ở bên ngoài.

Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, lập tức, lại có thêm tiếng bước chân khác càng nhanh nhẹn hơn, Thi Li nhỏ tiếng hỏi : "Cậu muốn lên lầu hả?"

"Ừm." Giọng nói trầm thấp lại lạnh lùng.

Động tác của Lâm Vi Hạ dừng lại, đặt rau vào trong dĩa, vừa quay người đi sang chỗ khác, phát hiện chiếc tạp dề đang mặc bỗng bị nới lỏng, nghiêng đầu nhìn, có lẽ nút thắt đằng sau bị tháo lỏng.

Hai tay của Lâm Vi Hạ vừa mới cắt thịt xong, trong tay toàn là dầu mỡ, đang định rửa tay xong mặc lại tạp dề.

Bất ngờ, một bóng người sáp lại gần, ngón tay túm lấy nút thắt ở sau lưng Lâm Vi Hạ, trên người Tưởng Hành tỏa ra mùi muối biển nhạt, cười nói : "Tôi giúp cậu."
Tưởng Hành đứng cách cô tương đối gần, Lâm Vi Hạ có chút không thoải mái mà nghiêng người về phía trước, nới giãn khoảng cách giữa hai người. Lâm Vi Hạ luôn cảm thấy có một cặp mắt khác ở bên ngoài phòng bếp đang lặng lẽ nhìn chằm chằm bọn họ.

Ánh mắt đó giống như một tấm lưới kín gió, bẫy người khác một cách chắc chắn, dường như đang dò xét hai người hết lần này đến lần khác. Sau cổ của Lâm Vi Hạ tê dại, đổ ra một lớp mồ hôi mỏng.

Thời gian dài đằng đẵng.

"Xong rồi." Tưởng Hành nhỏ tiếng nói.

Lâm Vi Hạ thở dài một hơi, cô ngoái đầu nhìn ra bên ngoài, xuyên qua cửa kính của phòng bếp, một bóng đen lạnh lùng lại nghiêm nghị vụt qua trên cầu thang, cũng có thể ảo giác của cô.

Những tiếng bước chân đi lên lầu, sau đó biến mất.

Không lâu sau, nữ sinh kia ôm lọ mứt hoa quả đi vào, Tưởng Hành xách bao rác đi ra.
Nữ sinh vặn mở nắp, dùng muỗng xúc hai thìa mứt, nháy mắt với Lâm Vi Hạ : "Cậu đoán xem tớ vừa nhìn thấy gì? Ban Thịnh và Thi Li đi lên lầu cùng nhau, không phải là vào cùng một phòng đó chứ——Không được, tớ phải đếm thời gian, xem bọn họ ở trên lầu bao lâu."

Lâm Vi Hạ nhếch khóe môi xem như trả lời, nữ sinh tương đối hoạt bát, ngoài việc thảo luận về Ban Thịnh, còn kể một vài chuyện buồn nôn của người khác.

Không chỉ như vậy, nữ sinh còn giở trò xấu mở bấm giờ trên điện thoại, đang tính xem rốt cuộc Ban Thịnh và Thi Li khi nào xuống lầu.

Ứng dụng đếm giờ phát ra tiếng bíp bíp, ồn đến mức khiến Lâm Vi Hạ có chút tâm tư bấn loạn, cô không biểu hiện ra ngoài, mà ngược lại tăng tốc động tác ở dưới tay, chỉ có điều thỉnh thoảng sẽ xuất thần, cô suýt bị dao cắt đứt tay khi đang thái rau.
Sau khi các món ăn được chuẩn bị xong, mọi người lần lượt đi vào liền ngửi thấy mùi thơm của rau, không kiêng nể gì mà khen ngợi Lâm Vi Hạ nhiều lần, sau đó bọn họ bưng các món ăn ra ngoài.

Làm xong mọi thứ, Lâm Vi Hạ rửa tay sạch sẽ bước ra khỏi bếp, vừa đi ra ngoài liền đụng phải Ban Thịnh vừa đi xuống lầu.

Cậu đã thay chiếc áo len màu đen, chiếc áo lỏng lẻo, đút hai tay vào túi, toát lên hơi thở lưu manh, một miếng băng cá nhân được dán trên xương quai xanh nhô ra, nhưng có che thế nào cũng không che được, bên cạnh có vết đỏ hiện lên rõ rệt.

Giấu đầu hở đuôi.

Phía sau Ban Thịnh còn có Thi Li trang điểm lộng lẫy.

Bên cạnh có người lướt qua, đôi mắt nhạy bén phát hiện vết đỏ trên xương quai xanh của Ban Thịnh, ánh mắt trở nên mờ ám : "Wow, Ban gia, cậu đi đâu vậy? Hai người biến mất cùng nhau trong 40 phút."
Lâm Vi Hạ im lặng đứng ở đó, ngước mắt nhìn Ban Thịnh, Tưởng Hành ở phía sau tiến lên, nhận lấy món ăn ở trong tay cô, nói : "Để tôi bưng, cẩn thận bỏng tay, đi thôi."

"Cảm ơn." Lâm Vi Hạ thấp giọng nói.

Hai người một trước một sau lướt qua bọn họ đi về phía phòng khách.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương