Em Nghe Thấy Được
-
Chương 25
Ban Thịnh sau khi đưa cô đi một vòng quanh đảo, hai người đứng trước bãi biển hóng gió buổi tối một lúc lâu. Điện thoại Ban Thịnh cầm trong tay vang lên một hồi làm phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng.
Cậu lấy điện thoại ra xem tin nhắn, một tiếng cười phát ra từ trong xoang mũi:
“Lý Ngật Nhiên về trước rồi.”
Lâm Vi Hạ bất giác nhìn cậu: “Hả?”
“Cậu ta đi uống rượu, thuận tiện mang theo Trình Ô Toan rồi.” Ban Thịnh cất điện thoại vào trong túi quần.
Con ngươi của Lâm Vi Hạ chuyển động: “Vậy chúng ta đi về thế nào?”
“Xe đưa đón.” Ban Thịnh đi thẳng về phía trước.
Cậu không phải không biết Lý Ngật Nhiên đang kiềm chế những suy nghĩ xấu gì, cố tình thuận nước đẩy thuyền giữ hai người ở lại đây, để cậu ta tạo cơ hội cho hai người ở riêng với nhau.
Ban Thịnh dẫn người đến khu vực lân cận của xe đưa đón, nhưng được thông báo xe đưa đón chỉ xuất phát sau khi lễ hội âm nhạc kết thúc. Hoàng hôn ở phía xa dần dần chìm xuống đường bờ biển.
Bầu trời càng lúc càng tối, trong lòng Lâm Vi Hạ có chút khẩn trương.
Ban Thịnh dường như nhìn ra lo lắng của cô, xoay người gọi một cuộc điện thoại, không biết cậu nói gì với đầu dây bên kia, rất nhanh, một chiếc xe ô tô màu đen từ từ đến đón bọn họ rời khỏi nơi này.
Ban Thịnh mở cửa xe để Lâm Vi Hạ vào trước, sau đó nghiêng người, đôi chân dài duỗi ra đặt vào trong. Lốp xe màu đen ma sát trên mặt đường nhựa, “ầm” một tiếng phi thẳng về phía trước.
Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
Trên đường, ngoại trừ tiếng nhạc êm dịu vang lên trong xe, không có ai nói chuyện. Tài xế có ý nói chuyện cùng Ban Thịnh, nhưng tâm tư của cậu rõ ràng không muốn nói chuyện với người khác, trả lời cực kỳ qua loa lấy lệ, đến mí mắt còn lười nhấc lên.
Đối phương nhìn ra tâm tình của cậu không tốt, cũng tự giác không làm phiền nữa.
Cảnh đêm trên dọc đường bên ngoài cửa sổ lùi lại, Lâm Vi Hạ ngồi bên cạnh, để ý sự trầm mặc của Ban Thịnh, nhìn thấy cậu đang thờ ơ cầm điện thoại chơi game, ngón tay thon dài tương đối linh hoạt, màn hình liên tiếp phát ra tiếng “Kill”, đôi lông mày anh tuấn rũ xuống, một bộ dạng mệt mỏi, khí thế cả người đều trùng xuống.
Chơi xong một ván game, Ban Thịnh thoát khỏi trò chơi, đem điện thoại cất vào túi quần. Bên trong xe hoàn toàn trở nên yên tĩnh, cậu dựa đầu vào ghế sau, lười biếng nhắm mắt lại.
Ban Thịnh không còn thỉnh thoảng trêu chọc hay dựa sát vào cô giống lúc trước nữa. Cậu trầm lặng, vô cùng an phận.
Nhưng cậu như thế này, lại khiến người khác để tâm.
Lâm Vi Hạ hy vọng, chí ít Ban Thịnh đừng vì cô mà tâm tình không tốt, cậu nên có bộ dạng cực kỳ lưu manh kiêu ngạo kia, không thèm đặt ai vào trong mắt.
Chiếc xe dừng ở bên đường lớn, vẫn còn cách ngõ Thủy Vi một đoạn, Lâm Vi Hạ xuống xe, phía sau có một bóng người thẳng tắp đi theo như thường lệ.
Mặc dù Ban Thịnh bị từ chối, nhưng cậu vẫn trước sau như một phụ trách đưa người về nhà an toàn.
Hai bóng dài lần lượt chồng lên nhau, Lâm Vi Hạ đi chưa đến mười bước, nhìn thấy bảng hiệu hộp đèn cách đó không xa, cô dừng lại quay đầu, đụng phải Ban Thịnh đang hút thuốc.
Ban Thịnh móc điếu thuốc từ trong túi ra cắn vào miệng, vươn tay bắt lửa, một tiếng “cách” phát ra từ hộp, ngọn lửa màu đỏ cam chiếu sáng đôi lông mày đen nhánh, bóng người đúng lúc đổ xuống, tựa hồ có chút cô đơn rơi ở phía trên.
“Sao vậy?” Ban Thịnh nhướng mi mắt nhìn cô, những vòng khói màu trắng đung đưa xung quanh cậu.
Lâm Vi Hạ dừng ở trước mặt cậu, do dự một lúc, hỏi: “Cậu——có muốn trà sữa không?”
Vòng khói thuốc màu trắng bay về phía bóng đèn mờ nhạt, một nam một nữ đứng trước tiệm đồ ngọt. Lâm Vi Hạ đợi một lúc lâu, trà sữa cuối cùng cũng đóng gói xong.
“Cho cậu.” Lâm Vi Hạ đưa cho cậu.
Ban Thịnh nhận lấy, ngón tay cái xách một túi nilon màu trắng, đưa người đến gần trước cửa nhà. Ánh trăng buông xuống, trên mặt Lâm Vi Hạ mang theo vẻ đẹp mơ hồ, cô cúi đầu nhìn Ban Thịnh, giọng điệu nghiêm túc trước giờ chưa từng có:
“Cảm ơn cậu, hôm nay tôi rất vui.”
*
Lúc Ban Thịnh về đến nhà, cảnh đêm đã tối sầm, dì giúp việc trong nhà đã ngủ say từ sớm, trong sân còn giữ lại một ngọn đèn. Vân tay của cậu chạm vào khóa cửa, “tích tích” một tiếng, cửa mở khóa.
Một tiếng “bộp”, đèn trong phòng khách lần lượt bật lên, sáng rực như ban ngày. Tầm mắt nhìn xung quanh, Lý Ngật Nhiên toàn thân như người không xương làm ổ trên sofa của cậu.
Trên bàn trà còn bày ra một chai rượu vang đã mở nắp.
Vừa nhìn liền biết Lý Ngật Nhiên cạy từ trong hầm rượu nhà cậu ra. Ban Thịnh đem trà sữa đặt lên trên bàn, ngồi xuống sofa, mí mắt mỏng như dao sắc, liếc nhìn cậu ta:
“Nhà cậu không có rượu?”
Lý Ngật Nhiên ngắm nhìn ly trà sữa trên bàn, đá đã tan ra dính vào chiếc ly nhựa trắng, chảy xuống ướt đẫm mặt bàn, nhìn thấy vậy huýt sáo một cái:
“Ban thiếu gia bận trước bận sau, tích góp lâu như vậy để được một ly trà sữa, chẹp.”
“Suy cho cùng em ấy cũng khác với những cô gái chủ động bám lấy trước mắt cậu.”
Ban Thịnh lười để ý đến cậu ta, đưa tay lên xoa cổ dựa vào sofa nghỉ ngơi. Bỗng nhiên, điện thoại Lý Ngật Nhiên phát ra tiếng trung, cậu ta nhìn một cái, đứng dậy đi ra ngoài.
Lý Ngật Nhiên cầm điện thoại trong tay, một tay khác ung dung thản nhiên xách ly trà sữa trong tay chuẩn bị rời đi. Ban Thịnh đúng lúc mở mắt ra, ánh mắt lướt qua người cậu ta, mở miệng:
“Đặt xuống.”
Lý Ngật Nhiên chỉ vào ly trà sữa, đắc ý nói: “Tôi nhớ giấc ngủ của cậu luôn không tốt, không bao giờ đụng đến mấy thứ cafe trà sữa này, hơn nữa tôi thấy bộ dạng của cậu cũng không muốn uống lắm, không cần tôi giúp cậu uống hết?”
“Gia tình nguyện.” Ban Thịnh trả lời.
Trên mặt Lý Ngật Nhiên viết đầy hai chữ “Tôi phục”, đặt trà sữa xuống trực tiếp rời khỏi. Người sau khi rời đi, Ban Thịnh cầm ly trà sữa lên, cắm ống hút vào thử hai miếng, đá đã tan từ sớm, còn ngọt gấp đôi khi được đông lạnh, cho dù như vậy cậu vẫn nuốt xuống.
Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
Còn khá ngọt, Ban Thịnh nhìn ly trà sữa trong tay nhịn không được mà nghĩ ngợi, thứ dùng để dỗ con gái, lại dùng trên người cậu.
Lâm Vi Hạ đi biển một chuyến, chỉ là trải qua cuối tuần, di chứng sau khi bị cháy nắng xuất hiện, mặt, cánh tay, sau lưng đều ửng đỏ, bắt đầu đau nóng rát.
Hôm đó cô quên dùng chai xịt chống nắng mà đàn chị Ô Toan đưa, làm cô bây giờ cảm thấy hối hận. Buổi tối tan học về nhà, Lâm Vi Hạ đem lô hội từ ngoài sân vào trong phòng.
Lâm Vi Hạ đang ở trong phòng tách lô hội màu xanh ra thoa lên cánh tay, điện thoại đặt trên bàn liên tục phát ra tiếng rung, cô cầm lên xem, là tin nhắn của Trình Ô Toan gửi cho cô.
Ô Toan:【Vi Hạ, chị gửi cho em vài video trực tiếp ở lễ hội âm nhạc, một số là chị quay, một số là do nhân viên dùng máy bay không người lái quay.】
Lâm Vi Hạ gõ chữ trong cuộc trò chuyện trả lời:【Được, cảm ơn học tỷ.】
Lâm Vi Hạ mặc một chiếc váy dây màu trắng ngồi trên ghế, vừa bôi lô hội vừa lơ đễnh nhấn vào xem video, video trực tiếp ở lễ hội âm nhạc được quay bằng máy quay không người lái càng bao quát và rõ ràng hơn, khuôn mặt của mỗi vị khách ở hiện trường đều được quay hết vào trong video.
Vô tình liếc nhìn, ánh mắt bỗng nhiên dừng lại, để xác nhận bản thân không nhìn lầm, Lâm Vi Hạ mở lại đoạn video xem lại lần nữa.
Trong video Lâm Vi Hạ đứng ở bên dưới, nghiêm túc nhìn Ban Thịnh biểu diễn ở trên sân khấu, mà nhìn xéo qua phía sau cô có một nữ sinh mặc áo tay ngắn màu xám, sắc mặt của nữ sinh đó trong đám đông có chút rụt rè, phong thái yếu ớt, ánh mắt từ đầu đến cuối đều dõi theo Ban Thịnh.
Ban Thịnh hát xong bước xuống sân khấu, cô ấy cũng biến mất khỏi ống kính.
Nếu cô không nhìn lầm, nữ sinh đó vậy mà là Phương Gia Bội.
Là nữ sinh vô hình bị người khác gọi là quái thai, bị những người trong lớp cô lập làm gì cũng một mình.
Ngày hôm sau, thứ hai, trong lớp không ngừng sôi nổi. Lúc Lâm Vi Hạ đến trường, vô thức nhìn về phía tay trái, phát hiện ghế của Ban Thịnh trống không.
Lâm Vi Hạ cho rằng cậu nghỉ phép đến trễ, nhưng thẳng đến lúc tan học, Ban Thịnh cũng không xuất hiện.
Các bạn học tạo thành nhóm lần lượt đi ra, Lâm Vi Hạ lúc nãy chào hỏi Liễu Tư Gia nói buổi trưa không đến căn tin ăn cơm cùng nhau được, cô tự đem cơm đến trường học.
Liễu Tư Gia nhún vai, sau đó lần lượt được vài nữ sinh ôm lấy đi ra ngoài trường ăn.
Người trong lớp học chầm chậm rời khỏi, cuối cùng chỉ còn xót lại một mình Lâm Vi Hạ, cô đóng nắp bút lại, cầm hộp cơm màu xanh đi ra ngoài.
Trên cầu thang phòng thí nghiệm của trường học, Lâm Vi Hạ nhìn thấy Phương Gia Bội lẻ loi ngồi ở đó âm thầm ăn cơm, giọng nói nhẹ nhàng:
“Để ý tôi ăn cơm cùng cậu không?”
Phương Gia Bội nhìn lên, ánh mắt ngây ra nhìn cô, gật đầu. Lâm Vi Hạ đi qua, cô trên bậc thềm bên cạnh cô ấy, mở hộp cơm ra, trong đó đặt năm viên cơm nắm cá ngừ.
“Cậu muốn thử một cái không?” Lâm Vi Hạ dùng đũa gắp một viên cơm nắm.
Phương Gia Bội nhận lấy, nhỏ tiếng nói: “Cảm ơn.”
Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
Lâm Vi Hạ đặt hộp cơm trên đầu gối, cô xé lớp màng mỏng, từ tốn nhai viên cơm nắm cá ngừ, đến nỗi giọng nói của cô có chút không ăn nhập:
“Lễ hội âm nhạc cuối tuần cậu cũng ở hiện trường phải không?”
“Phải.” Giọng điệu của Phương Gia Bội yếu ớt như cũ, giống như dùng nửa hơi thở cuối cùng.
Dường như dự đoán được Lâm Vi Hạ sẽ truy hỏi đến cùng, Phương Gia Bội cúi đầu ăn cơm nói: “Xin đừng hỏi tôi vì sao.”
Lâm Vi Hạ gật đầu, an tĩnh ngồi ở bên cạnh ăn cơm, lúc ăn xong, cô đem túi rác bỏ vào trong một cái túi chuẩn bị rời đi, sau lưng đột nhiên có người gọi cô.
Lâm Vi Hạ quay đầu, âm lượng của cô ấy cao hơn lúc nãy, đây là lần đầu tiên Phương Gia Bội nhìn thẳng vào người khác, giọng điệu âm u lạnh lẽo: “Tôi hy vọng cậu cách xa cậu ấy một chút.”
Phương Gia Bội không nói cậu ấy là ai, Lâm Vi Hạ cũng không hỏi, một tia sáng lơ lửng trên bậc cầu thang, không thể phân biệt được ai là người giấu bí mật trước, ai là người nhìn ra bí mật của người khác trước.
*
Sau giờ nghỉ trưa, bầu không khí trong lớp học sôi nổi bất thường, mọi người đều ồn ào tụ tập lại không biết đang thảo luận điều gì, lần lượt đi ra ngoài, Lâm Vi Hạ nghiêng người nhìn khắp xung quanh, ánh mắt nghi hoặc: “Tại sao mọi người phấn khởi như vậy?”
Phương Mạt khoác cánh tay cô đi ra ngoài, ghé đầu qua nói: “Mỗi học kỳ sẽ có một lớp tự chọn ngoại khóa, học kỳ trước bọn tớ chọn xong rồi cậu mới chuyển đến, sau đó học kỳ này không biết tại sao đẩy đến bây giờ mới công khai hệ thống lựa chọn lớp học.”
Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
“Vậy cậu muốn chọn môn gì?” Lâm Vi Hạ hỏi cô ấy.
“Haiz, chúng ta còn có lựa chọn tốt nào sao.” Phương Mạt bày ra vẻ cam chịu số phận.
Nhìn thấy khuôn mặt hoài nghi của Lâm Vi Hạ, Phương Mạt nâng cằm nhìn về phía trước, tiếng nói chuyện sôi nổi của những học sinh A ở trước mặt truyền đến, kèm theo những từ như “tennis” “thể thao” xuất hiện, cô ấy bắt đầu giải thích:
“Quy định chọn môn học tự chọn cũng là ưu tiên cho học sinh A, bọn họ bình thường chọn hoạt động thể thao trong nhà để tiết kiệm sức lực, dễ chơi còn đẹp mắt, còn những lớp hoạt động thể thao ngoài trời vừa nắng vừa tốn sức thì là của chúng ta.”
“Xếp hạng kỳ thi cuối kỳ của cậu ở học kỳ trước lại tăng hạng rồi, điểm số của cậu có phải còn thiếu hai điểm không, Vi Hạ cậu chỉ cần phát huy ổn định ở kỳ thi lớn lần sau, thì trở thành học sinh A, đến lúc đó có thể tận hưởng các chế độ ưu đãi và quyền lợi.” Phương Mạt nói.
Lâm Vi Hạ cười nhẹ, âm thanh rất nhỏ, giống như đang nói với chính mình: “Nhưng mục đích của tớ không phải cái này.”
“Cái gì?” Phương Mạt hỏi.
“Không có gì.” Lâm Vi Hạ vỗ tay cô, “Đi thôi, đi chọn lớp học.”
Các bạn học trong niên khóa này đều đến tòa nhà Houde chọn lớp, sau khi học sinh A chọn xong, ôm sách trong lòng lần lượt đi ra ngoài, ngẩng cao đầu khóe miệng mang theo ý cười.
Nhóm học sinh F đăng nhập vào hệ thống, mặc dù đã sớm dự đoán được, nhưng lúc nhìn thấy trang giao diện hiển thị một số môn học tự chọn còn sót lại, tất cả đều đồng thanh phát ra tiếng thở dài.
Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
Lâm Vi Hạ cầm con chuột, nhìn giao diện trên máy tính, nghiêng đầu hỏi Phương Mạt: “Này, ở đây có một môn tự chọn học ở trong nhà, nếu sợ phơi nắng thì chọn bơi lội được không.”
Phương Mạt lập tức lắc đầu, sợ cô sẽ đánh dấu hạng mục bơi lội vô thức thốt ra: “Đừng chọn, không may mắn đâu, lúc trước từng xảy ra chuyện, hay là thôi đi.”
Không khí đình trệ, chỉ có âm thanh của nhấp chuột, đôi mắt hổ phách của Lâm Vi Hạ chuyển động, sửng sốt một lúc: “Lúc trước từng xảy ra chuyện gì vậy?”
Phương Mạt nói xong liền hối hận, bắt đầu né tránh ánh mắt của Lâm Vi Hạ, nói năng khá mơ hồ: “Tớ cũng không biết rõ lắm, có vẻ như có người xảy ra tai nạn ở hồ bơi, dù sao cũng khá đáng sợ, chỉ cần đi ngang qua đó, tớ sẽ sợ hãi…..”
“Cậu từ từ nói với tớ.” Giọng nói của Lâm Vi Hạ nhẹ nhàng, mang theo ý trấn an.
Phương Mạt cắn đầu bút, vô thức cúi đầu, âm thanh càng lúc càng nhỏ: “Xin lỗi, tớ không muốn rước phiền phức cho bản thân.”
Lâm Vi Hạ đang định nói “không sao cả”, cách một dãy máy tính, một tiếng cười khẩy rõ rệt từ ghế ngồi sau lưng truyền đến, xen lẫn sự châm biếm và dò xét.
Cô quay đầu lại, đầu tiên là nhìn thấy độ cong khoé môi có phần doạ người, chuyển tầm mắt hướng lên, đối diện với đôi mắt mảnh khảnh tối tăm.
Là Phương Gia Bội.
Mà Phương Gia Bội không còn nhút nhát như trước, trực tiếp nhìn thẳng vào cô, ánh mắt mang theo sự lạnh lùng, sau khi nhìn đối diện nhau một phút, cô di chuyển đôi mắt đục ngầu trước, nhún vai nhìn vào máy tính, lại khôi phục về dáng vẻ của lúc trước.
Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
Buổi tối trở về nhà tắm rửa xong, Lâm Vi Hạ mệt đến mức nằm ngửa trên giường, nhắm mắt lại, đột nhiên nhớ đến điều gì, cầm điện thoại ở bên cạnh tìm ảnh đại diện màu đen kia, gõ chữ trong cuộc trò chuyện.
“Cậu xảy ra việc gì rồi sao, hôm nay không thấy cậu đến trường”, vừa gõ xong dòng này lại nhấn nút xóa xóa từng chữ một, nhập lại một lần nữa——
Xia:【Hôm nay cậu làm sao không đến trường?】
Lâm Vi Hạ nhìn chằm chằm màn hình suy nghĩ một lúc lâu vẫn gửi qua, sau đó lập tức tắt màn hình, đợi mấy phút sau, lại mở màn hình lên, cuộc trò chuyện ở bên trên trừ câu nói cô vừa gửi, hoàn toàn trống rỗng.
Hàng mi dày rủ xuống, trong lòng dâng lên một loại cảm xúc phức tạp, tựa như gió gõ vào tim, không ngừng kéo nó xuống đáy. Cô đứng dậy mở cửa sổ, đứng ở trước hít thở một lúc lâu.
Lâm Vi Hạ không thể hình dung được, càng không biết loại cảm xúc này gọi là mất mát.
Ngày hôm sau, Ban Thịnh cũng không đến trường học, cũng không có ai biết cậu đã đi đâu. Lâm Vi Hạ ngồi ở trên ghế học từ đơn, vừa ngước lên liền nhìn thấy Liễu Tư Gia ở ngoài hành lang dường như đang hỏi Khâu Minh Hoa về tung tích của Ban Thịnh, Khâu Minh Hoa lắc đầu tỏ vẻ bản thân cũng không biết.
Cuối cùng Liễu Tư Gia dường như không hỏi ra được gì, làm mặt lạnh bỏ đi.
Nhiều ngày liên tiếp, Lâm Vi Hạ đã gửi vài tin nhắn cho Ban Thịnh nhưng không có ai trả lời, thậm chí còn nghĩ đến có phải bởi vì cô đã từ chối Ban Thịnh, mà từ đó cậu rời bỏ cô không.
Cô vốn dĩ muốn hỏi đàn chị Ô Toan Ban Thịnh đi đâu rồi, nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ.
Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
Sẽ luôn xuất hiện.
Lâm Vi Hạ sau khi gội đầu xong, dùng khăn trắng lau mái tóc ẩm ướt, những giọt nước liên tụng nhỏ xuống sàn nhà, điện thoại vứt trên giường phát ra âm thanh nhắc nhở có tin nhắn, cô tiện tay cầm lên đăng nhập vào wechat.
Ban Thịnh thế mà lại trả lời tin nhắn của cô.
Vài ngày trước Lâm Vi Hạ liên tục gửi tin nhắn cho cậu, đến bây giờ cuộc trò chuyện còn nằm ở:
Thứ hai: 9:40 pm Xia【Hôm nay cậu làm sao không đến trường?】
Thứ ba: 6:35 am Xia【Cậu muốn uống sữa bò không?】
Thứ tư: 10:50 pm Xia【Cậu có phải xảy ra chuyện gì rồi không?】
Lâm Vi Hạ gửi cho cậu tổng cộng ba tin nhắn, mà Ban Thịnh bỏ qua tin nhắn mới nhất trả lời, chỉ nhắn một chữ, trên màn hình bỗng nhiên nằm ——-
Ban:【Uống.】
Thứ sáu, Lâm Vi Hạ trực nhật, cô đặc biệt dậy sớm đón xe buýt đến trường. Trời vẫn còn sớm, không khí có chút oi bức, sau lưng Lâm Vi Hạ đổ một ít mồ hôi, vừa vào phòng học, một bóng người cao lớn uy hiếp áp xuống.
Là Ban Thịnh.
Ban Thịnh hôm nay mặc một chiếc áo phông màu đen, dựa vào bên khung cửa, nhìn Lâm Vi Hạ không nói chuyện. Sắc mặt của cậu rất nhợt nhạt, không giấu được vẻ mệt mỏi trong đáy mắt, không biết đã đi đâu làm gì.
Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
Cậu cười nâng mắt nhìn Lâm Vi Hạ.
Ánh mắt này quen thuộc đến mức nguy hiểm, Lâm Vi Hạ vô thức lùi về sau một bước, không ngờ Ban Thịnh nheo mắt lại, vươn cánh tay dài ra, ngón tay móc lấy cái nơ màu lục lam ở cổ áo cô, kéo người qua.
Lâm Vi Hạ mất cảnh giác bị kéo tới trước mặt, suýt nữa đụng vào chóp mũi của cậu, cậu dường như vừa gội đầu vào lúc sáng, trên người tỏa ra mùi bạc hà sảng khoái nhàn nhạt, giọt nước dọc theo đường lông mày nhỏ xuống, ánh mắt Ban Thịnh mang theo ý cười, nốt ruồi màu đen nằm trên má gần sống mũi lại trở nên sinh động hơn.
Mặt tốt và mặt xấu, có một hương vị dối trá trong cảm giác lạnh lẽo.
Trái tim không thể tránh khỏi có luồng điện chạy qua, đập cực kỳ nhanh.
Khuôn mặt của Ban Thịnh kề sát bên tai cô, động tác mờ ám, ngón tay vẫn móc nơ cài của cô, giọng nói lười biếng mở miệng mang theo ý cười:
“Sữa bò của tôi đâu?”
Cậu lấy điện thoại ra xem tin nhắn, một tiếng cười phát ra từ trong xoang mũi:
“Lý Ngật Nhiên về trước rồi.”
Lâm Vi Hạ bất giác nhìn cậu: “Hả?”
“Cậu ta đi uống rượu, thuận tiện mang theo Trình Ô Toan rồi.” Ban Thịnh cất điện thoại vào trong túi quần.
Con ngươi của Lâm Vi Hạ chuyển động: “Vậy chúng ta đi về thế nào?”
“Xe đưa đón.” Ban Thịnh đi thẳng về phía trước.
Cậu không phải không biết Lý Ngật Nhiên đang kiềm chế những suy nghĩ xấu gì, cố tình thuận nước đẩy thuyền giữ hai người ở lại đây, để cậu ta tạo cơ hội cho hai người ở riêng với nhau.
Ban Thịnh dẫn người đến khu vực lân cận của xe đưa đón, nhưng được thông báo xe đưa đón chỉ xuất phát sau khi lễ hội âm nhạc kết thúc. Hoàng hôn ở phía xa dần dần chìm xuống đường bờ biển.
Bầu trời càng lúc càng tối, trong lòng Lâm Vi Hạ có chút khẩn trương.
Ban Thịnh dường như nhìn ra lo lắng của cô, xoay người gọi một cuộc điện thoại, không biết cậu nói gì với đầu dây bên kia, rất nhanh, một chiếc xe ô tô màu đen từ từ đến đón bọn họ rời khỏi nơi này.
Ban Thịnh mở cửa xe để Lâm Vi Hạ vào trước, sau đó nghiêng người, đôi chân dài duỗi ra đặt vào trong. Lốp xe màu đen ma sát trên mặt đường nhựa, “ầm” một tiếng phi thẳng về phía trước.
Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
Trên đường, ngoại trừ tiếng nhạc êm dịu vang lên trong xe, không có ai nói chuyện. Tài xế có ý nói chuyện cùng Ban Thịnh, nhưng tâm tư của cậu rõ ràng không muốn nói chuyện với người khác, trả lời cực kỳ qua loa lấy lệ, đến mí mắt còn lười nhấc lên.
Đối phương nhìn ra tâm tình của cậu không tốt, cũng tự giác không làm phiền nữa.
Cảnh đêm trên dọc đường bên ngoài cửa sổ lùi lại, Lâm Vi Hạ ngồi bên cạnh, để ý sự trầm mặc của Ban Thịnh, nhìn thấy cậu đang thờ ơ cầm điện thoại chơi game, ngón tay thon dài tương đối linh hoạt, màn hình liên tiếp phát ra tiếng “Kill”, đôi lông mày anh tuấn rũ xuống, một bộ dạng mệt mỏi, khí thế cả người đều trùng xuống.
Chơi xong một ván game, Ban Thịnh thoát khỏi trò chơi, đem điện thoại cất vào túi quần. Bên trong xe hoàn toàn trở nên yên tĩnh, cậu dựa đầu vào ghế sau, lười biếng nhắm mắt lại.
Ban Thịnh không còn thỉnh thoảng trêu chọc hay dựa sát vào cô giống lúc trước nữa. Cậu trầm lặng, vô cùng an phận.
Nhưng cậu như thế này, lại khiến người khác để tâm.
Lâm Vi Hạ hy vọng, chí ít Ban Thịnh đừng vì cô mà tâm tình không tốt, cậu nên có bộ dạng cực kỳ lưu manh kiêu ngạo kia, không thèm đặt ai vào trong mắt.
Chiếc xe dừng ở bên đường lớn, vẫn còn cách ngõ Thủy Vi một đoạn, Lâm Vi Hạ xuống xe, phía sau có một bóng người thẳng tắp đi theo như thường lệ.
Mặc dù Ban Thịnh bị từ chối, nhưng cậu vẫn trước sau như một phụ trách đưa người về nhà an toàn.
Hai bóng dài lần lượt chồng lên nhau, Lâm Vi Hạ đi chưa đến mười bước, nhìn thấy bảng hiệu hộp đèn cách đó không xa, cô dừng lại quay đầu, đụng phải Ban Thịnh đang hút thuốc.
Ban Thịnh móc điếu thuốc từ trong túi ra cắn vào miệng, vươn tay bắt lửa, một tiếng “cách” phát ra từ hộp, ngọn lửa màu đỏ cam chiếu sáng đôi lông mày đen nhánh, bóng người đúng lúc đổ xuống, tựa hồ có chút cô đơn rơi ở phía trên.
“Sao vậy?” Ban Thịnh nhướng mi mắt nhìn cô, những vòng khói màu trắng đung đưa xung quanh cậu.
Lâm Vi Hạ dừng ở trước mặt cậu, do dự một lúc, hỏi: “Cậu——có muốn trà sữa không?”
Vòng khói thuốc màu trắng bay về phía bóng đèn mờ nhạt, một nam một nữ đứng trước tiệm đồ ngọt. Lâm Vi Hạ đợi một lúc lâu, trà sữa cuối cùng cũng đóng gói xong.
“Cho cậu.” Lâm Vi Hạ đưa cho cậu.
Ban Thịnh nhận lấy, ngón tay cái xách một túi nilon màu trắng, đưa người đến gần trước cửa nhà. Ánh trăng buông xuống, trên mặt Lâm Vi Hạ mang theo vẻ đẹp mơ hồ, cô cúi đầu nhìn Ban Thịnh, giọng điệu nghiêm túc trước giờ chưa từng có:
“Cảm ơn cậu, hôm nay tôi rất vui.”
*
Lúc Ban Thịnh về đến nhà, cảnh đêm đã tối sầm, dì giúp việc trong nhà đã ngủ say từ sớm, trong sân còn giữ lại một ngọn đèn. Vân tay của cậu chạm vào khóa cửa, “tích tích” một tiếng, cửa mở khóa.
Một tiếng “bộp”, đèn trong phòng khách lần lượt bật lên, sáng rực như ban ngày. Tầm mắt nhìn xung quanh, Lý Ngật Nhiên toàn thân như người không xương làm ổ trên sofa của cậu.
Trên bàn trà còn bày ra một chai rượu vang đã mở nắp.
Vừa nhìn liền biết Lý Ngật Nhiên cạy từ trong hầm rượu nhà cậu ra. Ban Thịnh đem trà sữa đặt lên trên bàn, ngồi xuống sofa, mí mắt mỏng như dao sắc, liếc nhìn cậu ta:
“Nhà cậu không có rượu?”
Lý Ngật Nhiên ngắm nhìn ly trà sữa trên bàn, đá đã tan ra dính vào chiếc ly nhựa trắng, chảy xuống ướt đẫm mặt bàn, nhìn thấy vậy huýt sáo một cái:
“Ban thiếu gia bận trước bận sau, tích góp lâu như vậy để được một ly trà sữa, chẹp.”
“Suy cho cùng em ấy cũng khác với những cô gái chủ động bám lấy trước mắt cậu.”
Ban Thịnh lười để ý đến cậu ta, đưa tay lên xoa cổ dựa vào sofa nghỉ ngơi. Bỗng nhiên, điện thoại Lý Ngật Nhiên phát ra tiếng trung, cậu ta nhìn một cái, đứng dậy đi ra ngoài.
Lý Ngật Nhiên cầm điện thoại trong tay, một tay khác ung dung thản nhiên xách ly trà sữa trong tay chuẩn bị rời đi. Ban Thịnh đúng lúc mở mắt ra, ánh mắt lướt qua người cậu ta, mở miệng:
“Đặt xuống.”
Lý Ngật Nhiên chỉ vào ly trà sữa, đắc ý nói: “Tôi nhớ giấc ngủ của cậu luôn không tốt, không bao giờ đụng đến mấy thứ cafe trà sữa này, hơn nữa tôi thấy bộ dạng của cậu cũng không muốn uống lắm, không cần tôi giúp cậu uống hết?”
“Gia tình nguyện.” Ban Thịnh trả lời.
Trên mặt Lý Ngật Nhiên viết đầy hai chữ “Tôi phục”, đặt trà sữa xuống trực tiếp rời khỏi. Người sau khi rời đi, Ban Thịnh cầm ly trà sữa lên, cắm ống hút vào thử hai miếng, đá đã tan từ sớm, còn ngọt gấp đôi khi được đông lạnh, cho dù như vậy cậu vẫn nuốt xuống.
Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
Còn khá ngọt, Ban Thịnh nhìn ly trà sữa trong tay nhịn không được mà nghĩ ngợi, thứ dùng để dỗ con gái, lại dùng trên người cậu.
Lâm Vi Hạ đi biển một chuyến, chỉ là trải qua cuối tuần, di chứng sau khi bị cháy nắng xuất hiện, mặt, cánh tay, sau lưng đều ửng đỏ, bắt đầu đau nóng rát.
Hôm đó cô quên dùng chai xịt chống nắng mà đàn chị Ô Toan đưa, làm cô bây giờ cảm thấy hối hận. Buổi tối tan học về nhà, Lâm Vi Hạ đem lô hội từ ngoài sân vào trong phòng.
Lâm Vi Hạ đang ở trong phòng tách lô hội màu xanh ra thoa lên cánh tay, điện thoại đặt trên bàn liên tục phát ra tiếng rung, cô cầm lên xem, là tin nhắn của Trình Ô Toan gửi cho cô.
Ô Toan:【Vi Hạ, chị gửi cho em vài video trực tiếp ở lễ hội âm nhạc, một số là chị quay, một số là do nhân viên dùng máy bay không người lái quay.】
Lâm Vi Hạ gõ chữ trong cuộc trò chuyện trả lời:【Được, cảm ơn học tỷ.】
Lâm Vi Hạ mặc một chiếc váy dây màu trắng ngồi trên ghế, vừa bôi lô hội vừa lơ đễnh nhấn vào xem video, video trực tiếp ở lễ hội âm nhạc được quay bằng máy quay không người lái càng bao quát và rõ ràng hơn, khuôn mặt của mỗi vị khách ở hiện trường đều được quay hết vào trong video.
Vô tình liếc nhìn, ánh mắt bỗng nhiên dừng lại, để xác nhận bản thân không nhìn lầm, Lâm Vi Hạ mở lại đoạn video xem lại lần nữa.
Trong video Lâm Vi Hạ đứng ở bên dưới, nghiêm túc nhìn Ban Thịnh biểu diễn ở trên sân khấu, mà nhìn xéo qua phía sau cô có một nữ sinh mặc áo tay ngắn màu xám, sắc mặt của nữ sinh đó trong đám đông có chút rụt rè, phong thái yếu ớt, ánh mắt từ đầu đến cuối đều dõi theo Ban Thịnh.
Ban Thịnh hát xong bước xuống sân khấu, cô ấy cũng biến mất khỏi ống kính.
Nếu cô không nhìn lầm, nữ sinh đó vậy mà là Phương Gia Bội.
Là nữ sinh vô hình bị người khác gọi là quái thai, bị những người trong lớp cô lập làm gì cũng một mình.
Ngày hôm sau, thứ hai, trong lớp không ngừng sôi nổi. Lúc Lâm Vi Hạ đến trường, vô thức nhìn về phía tay trái, phát hiện ghế của Ban Thịnh trống không.
Lâm Vi Hạ cho rằng cậu nghỉ phép đến trễ, nhưng thẳng đến lúc tan học, Ban Thịnh cũng không xuất hiện.
Các bạn học tạo thành nhóm lần lượt đi ra, Lâm Vi Hạ lúc nãy chào hỏi Liễu Tư Gia nói buổi trưa không đến căn tin ăn cơm cùng nhau được, cô tự đem cơm đến trường học.
Liễu Tư Gia nhún vai, sau đó lần lượt được vài nữ sinh ôm lấy đi ra ngoài trường ăn.
Người trong lớp học chầm chậm rời khỏi, cuối cùng chỉ còn xót lại một mình Lâm Vi Hạ, cô đóng nắp bút lại, cầm hộp cơm màu xanh đi ra ngoài.
Trên cầu thang phòng thí nghiệm của trường học, Lâm Vi Hạ nhìn thấy Phương Gia Bội lẻ loi ngồi ở đó âm thầm ăn cơm, giọng nói nhẹ nhàng:
“Để ý tôi ăn cơm cùng cậu không?”
Phương Gia Bội nhìn lên, ánh mắt ngây ra nhìn cô, gật đầu. Lâm Vi Hạ đi qua, cô trên bậc thềm bên cạnh cô ấy, mở hộp cơm ra, trong đó đặt năm viên cơm nắm cá ngừ.
“Cậu muốn thử một cái không?” Lâm Vi Hạ dùng đũa gắp một viên cơm nắm.
Phương Gia Bội nhận lấy, nhỏ tiếng nói: “Cảm ơn.”
Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
Lâm Vi Hạ đặt hộp cơm trên đầu gối, cô xé lớp màng mỏng, từ tốn nhai viên cơm nắm cá ngừ, đến nỗi giọng nói của cô có chút không ăn nhập:
“Lễ hội âm nhạc cuối tuần cậu cũng ở hiện trường phải không?”
“Phải.” Giọng điệu của Phương Gia Bội yếu ớt như cũ, giống như dùng nửa hơi thở cuối cùng.
Dường như dự đoán được Lâm Vi Hạ sẽ truy hỏi đến cùng, Phương Gia Bội cúi đầu ăn cơm nói: “Xin đừng hỏi tôi vì sao.”
Lâm Vi Hạ gật đầu, an tĩnh ngồi ở bên cạnh ăn cơm, lúc ăn xong, cô đem túi rác bỏ vào trong một cái túi chuẩn bị rời đi, sau lưng đột nhiên có người gọi cô.
Lâm Vi Hạ quay đầu, âm lượng của cô ấy cao hơn lúc nãy, đây là lần đầu tiên Phương Gia Bội nhìn thẳng vào người khác, giọng điệu âm u lạnh lẽo: “Tôi hy vọng cậu cách xa cậu ấy một chút.”
Phương Gia Bội không nói cậu ấy là ai, Lâm Vi Hạ cũng không hỏi, một tia sáng lơ lửng trên bậc cầu thang, không thể phân biệt được ai là người giấu bí mật trước, ai là người nhìn ra bí mật của người khác trước.
*
Sau giờ nghỉ trưa, bầu không khí trong lớp học sôi nổi bất thường, mọi người đều ồn ào tụ tập lại không biết đang thảo luận điều gì, lần lượt đi ra ngoài, Lâm Vi Hạ nghiêng người nhìn khắp xung quanh, ánh mắt nghi hoặc: “Tại sao mọi người phấn khởi như vậy?”
Phương Mạt khoác cánh tay cô đi ra ngoài, ghé đầu qua nói: “Mỗi học kỳ sẽ có một lớp tự chọn ngoại khóa, học kỳ trước bọn tớ chọn xong rồi cậu mới chuyển đến, sau đó học kỳ này không biết tại sao đẩy đến bây giờ mới công khai hệ thống lựa chọn lớp học.”
Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
“Vậy cậu muốn chọn môn gì?” Lâm Vi Hạ hỏi cô ấy.
“Haiz, chúng ta còn có lựa chọn tốt nào sao.” Phương Mạt bày ra vẻ cam chịu số phận.
Nhìn thấy khuôn mặt hoài nghi của Lâm Vi Hạ, Phương Mạt nâng cằm nhìn về phía trước, tiếng nói chuyện sôi nổi của những học sinh A ở trước mặt truyền đến, kèm theo những từ như “tennis” “thể thao” xuất hiện, cô ấy bắt đầu giải thích:
“Quy định chọn môn học tự chọn cũng là ưu tiên cho học sinh A, bọn họ bình thường chọn hoạt động thể thao trong nhà để tiết kiệm sức lực, dễ chơi còn đẹp mắt, còn những lớp hoạt động thể thao ngoài trời vừa nắng vừa tốn sức thì là của chúng ta.”
“Xếp hạng kỳ thi cuối kỳ của cậu ở học kỳ trước lại tăng hạng rồi, điểm số của cậu có phải còn thiếu hai điểm không, Vi Hạ cậu chỉ cần phát huy ổn định ở kỳ thi lớn lần sau, thì trở thành học sinh A, đến lúc đó có thể tận hưởng các chế độ ưu đãi và quyền lợi.” Phương Mạt nói.
Lâm Vi Hạ cười nhẹ, âm thanh rất nhỏ, giống như đang nói với chính mình: “Nhưng mục đích của tớ không phải cái này.”
“Cái gì?” Phương Mạt hỏi.
“Không có gì.” Lâm Vi Hạ vỗ tay cô, “Đi thôi, đi chọn lớp học.”
Các bạn học trong niên khóa này đều đến tòa nhà Houde chọn lớp, sau khi học sinh A chọn xong, ôm sách trong lòng lần lượt đi ra ngoài, ngẩng cao đầu khóe miệng mang theo ý cười.
Nhóm học sinh F đăng nhập vào hệ thống, mặc dù đã sớm dự đoán được, nhưng lúc nhìn thấy trang giao diện hiển thị một số môn học tự chọn còn sót lại, tất cả đều đồng thanh phát ra tiếng thở dài.
Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
Lâm Vi Hạ cầm con chuột, nhìn giao diện trên máy tính, nghiêng đầu hỏi Phương Mạt: “Này, ở đây có một môn tự chọn học ở trong nhà, nếu sợ phơi nắng thì chọn bơi lội được không.”
Phương Mạt lập tức lắc đầu, sợ cô sẽ đánh dấu hạng mục bơi lội vô thức thốt ra: “Đừng chọn, không may mắn đâu, lúc trước từng xảy ra chuyện, hay là thôi đi.”
Không khí đình trệ, chỉ có âm thanh của nhấp chuột, đôi mắt hổ phách của Lâm Vi Hạ chuyển động, sửng sốt một lúc: “Lúc trước từng xảy ra chuyện gì vậy?”
Phương Mạt nói xong liền hối hận, bắt đầu né tránh ánh mắt của Lâm Vi Hạ, nói năng khá mơ hồ: “Tớ cũng không biết rõ lắm, có vẻ như có người xảy ra tai nạn ở hồ bơi, dù sao cũng khá đáng sợ, chỉ cần đi ngang qua đó, tớ sẽ sợ hãi…..”
“Cậu từ từ nói với tớ.” Giọng nói của Lâm Vi Hạ nhẹ nhàng, mang theo ý trấn an.
Phương Mạt cắn đầu bút, vô thức cúi đầu, âm thanh càng lúc càng nhỏ: “Xin lỗi, tớ không muốn rước phiền phức cho bản thân.”
Lâm Vi Hạ đang định nói “không sao cả”, cách một dãy máy tính, một tiếng cười khẩy rõ rệt từ ghế ngồi sau lưng truyền đến, xen lẫn sự châm biếm và dò xét.
Cô quay đầu lại, đầu tiên là nhìn thấy độ cong khoé môi có phần doạ người, chuyển tầm mắt hướng lên, đối diện với đôi mắt mảnh khảnh tối tăm.
Là Phương Gia Bội.
Mà Phương Gia Bội không còn nhút nhát như trước, trực tiếp nhìn thẳng vào cô, ánh mắt mang theo sự lạnh lùng, sau khi nhìn đối diện nhau một phút, cô di chuyển đôi mắt đục ngầu trước, nhún vai nhìn vào máy tính, lại khôi phục về dáng vẻ của lúc trước.
Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
Buổi tối trở về nhà tắm rửa xong, Lâm Vi Hạ mệt đến mức nằm ngửa trên giường, nhắm mắt lại, đột nhiên nhớ đến điều gì, cầm điện thoại ở bên cạnh tìm ảnh đại diện màu đen kia, gõ chữ trong cuộc trò chuyện.
“Cậu xảy ra việc gì rồi sao, hôm nay không thấy cậu đến trường”, vừa gõ xong dòng này lại nhấn nút xóa xóa từng chữ một, nhập lại một lần nữa——
Xia:【Hôm nay cậu làm sao không đến trường?】
Lâm Vi Hạ nhìn chằm chằm màn hình suy nghĩ một lúc lâu vẫn gửi qua, sau đó lập tức tắt màn hình, đợi mấy phút sau, lại mở màn hình lên, cuộc trò chuyện ở bên trên trừ câu nói cô vừa gửi, hoàn toàn trống rỗng.
Hàng mi dày rủ xuống, trong lòng dâng lên một loại cảm xúc phức tạp, tựa như gió gõ vào tim, không ngừng kéo nó xuống đáy. Cô đứng dậy mở cửa sổ, đứng ở trước hít thở một lúc lâu.
Lâm Vi Hạ không thể hình dung được, càng không biết loại cảm xúc này gọi là mất mát.
Ngày hôm sau, Ban Thịnh cũng không đến trường học, cũng không có ai biết cậu đã đi đâu. Lâm Vi Hạ ngồi ở trên ghế học từ đơn, vừa ngước lên liền nhìn thấy Liễu Tư Gia ở ngoài hành lang dường như đang hỏi Khâu Minh Hoa về tung tích của Ban Thịnh, Khâu Minh Hoa lắc đầu tỏ vẻ bản thân cũng không biết.
Cuối cùng Liễu Tư Gia dường như không hỏi ra được gì, làm mặt lạnh bỏ đi.
Nhiều ngày liên tiếp, Lâm Vi Hạ đã gửi vài tin nhắn cho Ban Thịnh nhưng không có ai trả lời, thậm chí còn nghĩ đến có phải bởi vì cô đã từ chối Ban Thịnh, mà từ đó cậu rời bỏ cô không.
Cô vốn dĩ muốn hỏi đàn chị Ô Toan Ban Thịnh đi đâu rồi, nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ.
Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
Sẽ luôn xuất hiện.
Lâm Vi Hạ sau khi gội đầu xong, dùng khăn trắng lau mái tóc ẩm ướt, những giọt nước liên tụng nhỏ xuống sàn nhà, điện thoại vứt trên giường phát ra âm thanh nhắc nhở có tin nhắn, cô tiện tay cầm lên đăng nhập vào wechat.
Ban Thịnh thế mà lại trả lời tin nhắn của cô.
Vài ngày trước Lâm Vi Hạ liên tục gửi tin nhắn cho cậu, đến bây giờ cuộc trò chuyện còn nằm ở:
Thứ hai: 9:40 pm Xia【Hôm nay cậu làm sao không đến trường?】
Thứ ba: 6:35 am Xia【Cậu muốn uống sữa bò không?】
Thứ tư: 10:50 pm Xia【Cậu có phải xảy ra chuyện gì rồi không?】
Lâm Vi Hạ gửi cho cậu tổng cộng ba tin nhắn, mà Ban Thịnh bỏ qua tin nhắn mới nhất trả lời, chỉ nhắn một chữ, trên màn hình bỗng nhiên nằm ——-
Ban:【Uống.】
Thứ sáu, Lâm Vi Hạ trực nhật, cô đặc biệt dậy sớm đón xe buýt đến trường. Trời vẫn còn sớm, không khí có chút oi bức, sau lưng Lâm Vi Hạ đổ một ít mồ hôi, vừa vào phòng học, một bóng người cao lớn uy hiếp áp xuống.
Là Ban Thịnh.
Ban Thịnh hôm nay mặc một chiếc áo phông màu đen, dựa vào bên khung cửa, nhìn Lâm Vi Hạ không nói chuyện. Sắc mặt của cậu rất nhợt nhạt, không giấu được vẻ mệt mỏi trong đáy mắt, không biết đã đi đâu làm gì.
Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
Cậu cười nâng mắt nhìn Lâm Vi Hạ.
Ánh mắt này quen thuộc đến mức nguy hiểm, Lâm Vi Hạ vô thức lùi về sau một bước, không ngờ Ban Thịnh nheo mắt lại, vươn cánh tay dài ra, ngón tay móc lấy cái nơ màu lục lam ở cổ áo cô, kéo người qua.
Lâm Vi Hạ mất cảnh giác bị kéo tới trước mặt, suýt nữa đụng vào chóp mũi của cậu, cậu dường như vừa gội đầu vào lúc sáng, trên người tỏa ra mùi bạc hà sảng khoái nhàn nhạt, giọt nước dọc theo đường lông mày nhỏ xuống, ánh mắt Ban Thịnh mang theo ý cười, nốt ruồi màu đen nằm trên má gần sống mũi lại trở nên sinh động hơn.
Mặt tốt và mặt xấu, có một hương vị dối trá trong cảm giác lạnh lẽo.
Trái tim không thể tránh khỏi có luồng điện chạy qua, đập cực kỳ nhanh.
Khuôn mặt của Ban Thịnh kề sát bên tai cô, động tác mờ ám, ngón tay vẫn móc nơ cài của cô, giọng nói lười biếng mở miệng mang theo ý cười:
“Sữa bò của tôi đâu?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook