Em Muốn Tự Giác Hay Để Tôi Cưỡng Chế
Chương 1: Vụ án tại một căn hộ ở chung cư

“Thẩm Hàn Phong, thả tôi ra!”

Thẩm Thư gào lên trong vô vọng. Cả người vô lực bị ép xuống ghế.

Thẩm Hàn Phong giữ chặt gáy ép cô ngửa cổ, đón nhận nụ hôn cuồng bạo của hắn. Hắn dùng dây thừng trói chặt cô vào ghế, tham lam xâm chiếm cơ thể cô.

Một người ra sức vùng vẫy, một kẻ điên cuồng cưỡng đoạt. Căn nhà nhỏ phút chốc nhuốm đầy dục vọng mãnh liệt.

….

1 tuần trước…

"Bíp bíp bíp."

"Lập tức phong toả hiện trường."

"Kiểm soát tất cả những người ra vào, phát hiện kẻ khả nghi lập tức bắt giữ."

Lực lượng cảnh sát cùng lúc tuồn ra khỏi xe ô tô. Tiếng còi hú của xe cứu thương, còi tín hiệu của xe cảnh sát náo động cả toà chung cư. Dây phân cách nhanh chóng được giăng kín. Toàn bộ người ra vào đều bị cảnh sát kiểm soát nghiêm ngặt. Mọi thứ dường như đang rơi vào trạng thái toán loạn.

"Đội trưởng, bảo vệ nói chung cư bị cắt điện từ đêm qua."

"Đội trưởng, phát hiện giấu giày và một con dao ở hiện trường."

Máu lênh láng trên sàn nhà, thuỷ tinh vỡ vụn, bắn tung toé khắp nơi, đồ đạc trong phòng đều bị đập vỡ. Cô gái nằm trên vũng máu bị giết rất thảm hại.

"Gáy nạn nhân bị đâm thủng, từ ngực xuống bụng bị rạch một đường dài, có bốn mươi hai mảnh thuỷ tinh cắm vào vết rạch, hai mắt bị đạn bắn thủng, nạn nhân chết trong trạng thái cơ thể đã cạn kiệt máu."



Hàng loạt những báo cáo được gửi đến văn phòng làm việc của tổ chuyên án. Người báo án là Thẩm Thư, một thành viên ưu tú của tổ chuyên án và là người thân cận nhất với nạn nhân. Cô là người thường xuyên đón đưa Tư Hạ đi làm, chăm sóc Tư Hạ như một người chị em ruột thịt.

Sáng nay, như thường lệ, cô vẫn đến đón người đồng nghiệp này, nhưng khi mở cửa ra, cô ấy đã chết giữa vũng máu đỏ lênh láng trên sàn.

"Đưa Thẩm Thư vào phòng thẩm vấn!"

Mệnh lệnh đanh thép từ cấp trên truyền xuống, không một ai dám chậm trễ, chuẩn bị bộ đàm, máy tính giám sát và lực lượng nhận thông tin điều tra.

Phòng thẩm vấn mở ra, Thẩm Thư với dáng vẻ băng lãnh, đôi mắt lặng như mặt hồ không gợn sóng, cả người toát ra phong thái uy nghiêm vốn có của một viên cảnh sát.

Tổ trưởng đích thân đến thẩm vấn cô, anh ta đã ngồi nghiêm nghị trước bàn thẩm vấn, chờ cô ổn định vị trí.

Cả tổ chuyên án căng như dây đàn, ai nấy đều tập trung hết mức vào nhiệm vụ được giao.

"Cô có mặt ở hiện trường vào lúc mấy giờ?"

"6 giờ 30 phút sáng nay."

Tổ trưởng liếc nhìn thông tin bác sĩ mổ tử thi gửi đến, ông ta cũng xác định thời gian tử vong của nạn nhân là vào khoảng sáu giờ.

"Đó là nhà riêng của nạn nhân, tại sao cô vào được?"

"Tôi có chìa khoá nhà của cô ấy, lần nào đến, đều là tôi mở cửa đi vào."

Viên cảnh sát ở bên ngoài nhìn nhau, lập tức truyền thông tin cho đồng nghiệp. Giám sát chặt chẽ tình hình sửa chữa hệ thống điện của toà chung cư, điều tra camera ở chung cư nơi có căn hộ của Thẩm Thư để xác định thời điểm cô rời nhà vào sáng nay.

Tổ trưởng đưa ra hàng loạt những câu hỏi giúp ích cho việc điều tra, liên tiếp ghi chép thông tin vào cuốn sổ. Thẩm Thư trước sau vẫn giữ vẻ mặt lãnh đạm, bình tĩnh phối hợp trả lời.



Tổ trưởng nhìn thẳng vào mắt cô, đưa ra câu hỏi cuối cùng: "Cô là người đầu tiên có mặt ở hiện trường, vậy vị trí nào của nạn nhân chảy nhiều máu nhất?"

Bàn tay để dưới gầm bàn của Thẩm Thư hơi siết lại. Tuy cô là người xuất hiện đầu tiên tại hiện trường, nhưng cô không làm xê dịch và cũng không động chạm đến bất cứ vị trí nào của hiện trường. Về quan sát tổng thể, cô chỉ có thể xác định được thi thể Tư Hạ bị rạch một đường theo chiều dọc từ cổ xuống bụng. Hai mắt bị thương.

Cho đến khi đồng nghiệp của cô đến, động chạm vào thi thể để khám nghiệm thì cô mới biết phần gáy của Tư Hạ đã bị đâm thủng. Mắt bị hai viên đạn găm sâu. Còn đường thẳng trên da thịt thì đã hiện hữu quá rõ, nhìn qua cũng có thể phát hiện được.

Nếu cô tham lam muốn thể hiện thực lực giỏi giang của bản thân bằng cách qua quan sát để phân tích thật bài bản tổn thương mà nạn nhân gặp phải, rằng vùng gáy bị chảy máu nhiều nhất, cô chắc chắn sẽ bị tổ trưởng bắt thóp. Vì vùng chảy máu nhiều nhất chính là vùng đầu tiên bị hung thủ tổn hại. Và vì sao cô khẳng định được đó là vị trí bị tổn hại đầu tiên. Chẳng lẽ, cô là hung thủ sao? Câu hỏi này là một cái bẫy.

"Tôi đã báo án ngay sau khi có mặt tại hiện trường, tôi không tiếp cận thi thể nạn nhân nên không có thu thập gì?"

Mí mắt tổ trưởng cụp xuống, cô hoàn toàn có đủ chuyên môn để qua khỏi những câu hỏi mánh khoé này, kể cả cô có là hung thủ đi chăng nữa, cô cũng biết cách để không bị cảnh sát phát hiện ra sơ hở.

"Thẩm Thư, cô chính thức được đưa vào danh sách kẻ tình nghi."

Tổ trưởng viết một vài thông tin gì đó vào cuốn sổ rồi cho phép cô ra ngoài. Lúc này, đối diện với đồng nghiệp chỉ còn là sự lãnh đạm và xa cách. Đây là tổ chuyên án, kể cả cô có là đồng nghiệp, bạn bè thân cận với bọn họ thì lúc này, cô vẫn bị đẩy vào quy trình điều tra vụ án với cái mác ‘kẻ tình nghi’. Ở đây không có sự dung túng, chỉ có khắt khe và công bằng.

Cô đứng trước cửa toà án, lạnh lùng gọi đi một cuộc điện thoại: "Tư Nhã, cậu về nước đi, Tư Hạ qua đời rồi."

Cô để lại đúng một câu ngắn gọn rồi phóng xe rời khỏi toà án. Trời chập tối, cô đỗ xe trước một toà dinh thự nguy nga, to lớn, có diện tích khoảng chừng bằng một khu nghỉ dưỡng cao cấp.

Giúp việc xếp hàng dài từ ngoài cửa vào tận phòng khách, cung kính cúi đầu chào cô: "Chào nhị tiểu thư."

Cô hờ hững liếc nhìn vài giây, rồi dừng lại, lạnh lùng buông một câu hỏi: "Thẩm Hàn Phong về chưa?"

"Thưa tiểu thư, thiếu gia chưa đi làm về ạ."

Mí mắt cô hơi cụp xuống rồi trở về trạng thái bình thường, không thèm đếm xỉa đến người nào nữa, cứ thế đi lên phòng riêng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương