Em Muốn Trốn Sao, Bảo Bối?
-
Chương 85
Ò Ó O Lằn ranh giới…. oOo
“Vẫn chưa tìm thấy dấu vết của Chủ Tịch và Phu Nhân?” Dương Lãnh Thiên trầm mặc.
“Ừ, tôi đã cho người âm thầm lục soát hết khu vực này, nhưng vẫn không tìm thấy bất cứ dấu vết nào” Từ Cát ở đầu dây bên kia thở dài.
“Này này Lãnh Thiên, tôi mới vừa tìm thấy một thông tin rất quan trọng liên quan đến nơi này” Hắc Miêu đột nhiên la lên ở đầu dây bên kia điện thoại làm Dương Lãnh Thiên nhém chút té bật ngửa vì giật mình.
“Hắc Miêu, em có thể nói chuyện nhẹ nhàng như con gái một chút được không, tôi nhém chút bị em hù chết rồi đây a” Dương Lãnh Thiên ảo não nói.
“Hắc hắc sao anh không chết luôn dùm tôi đi a” Hắc Miêu cười hắc hắc rồi bĩu môi nói.
“Tôi chết lấy ai chịu được em hử?” Dương Lãnh Thiên chậc lưỡi, cong khóe môi cười gian tà.
“Cúp máy đây, anh đi chết đi” Hắc Miêu xì mũi xem thường, thật sự chuẩn bị tắt điện thoại….
“Rồi rồi, không đùa nữa, em có thông tin quan trọng gì?” Dương Lãnh Thiên hắn giọng, lấy lại giọng điệu nghiêm túc như lúc làm việc thường ngày.
“Tôi tra được lịch sử của nơi này, có thể nói nơi này là một trong những nơi bí ẩn có nhiều chuyện lạ xảy ra nhất a” Hắc Miêu cũng bắt đầu nghiêm túc nói.
“Như thế nào? Em có thể nói rõ hơn được không?” Dương Lãnh Thiên nhíu mày.
“Có thể nói khu vực bên trong gần với nơi chúng tôi đang đứng này là nơi mà người ta chỉ có thể bước vào nhưng lại không thấy trở ra a” Hắc Miêu chăm chú nhìn vào bảng ghi chép trong điện thoại của cô. “Tôi vô tình đọc được vào hai mươi hai năm trước, những người sống ở bên trong đó đều đột nhiên biến mất một cách bí ẩn, sau đó khi người ta đến đây để nghiên cứu hay là du lịch thám hiểm gì đó cũng bị biến mất tương tự như vậy”
“Hai mươi hai năm trước không phải chính là lúc bắt đầu có tình trạng bắt cóc xảy ra đó sao?” lúc này Từ Cát cũng lên tiếng.
Dương Lãnh Thiên trầm ngâm suy nghĩ rồi anh như nhớ ra gì đó: “Từ Cát, Từ Cảnh không phải là người được phân công vào khu vực đó để truy tìm dấu vết sao?”
“Chết, tôi quên mất” Từ Cát giật mình rồi anh gấp rút nói. “Lãnh Thiên chúng tôi sẽ gọi lại cho cậu sau”
“Được” Dương Lãnh Thiên gật đầu. “Tôi đợi tin của mọi người”
“Vẫn chưa tìm thấy dấu vết của Chủ Tịch và Phu Nhân?” Dương Lãnh Thiên trầm mặc.
“Ừ, tôi đã cho người âm thầm lục soát hết khu vực này, nhưng vẫn không tìm thấy bất cứ dấu vết nào” Từ Cát ở đầu dây bên kia thở dài.
“Này này Lãnh Thiên, tôi mới vừa tìm thấy một thông tin rất quan trọng liên quan đến nơi này” Hắc Miêu đột nhiên la lên ở đầu dây bên kia điện thoại làm Dương Lãnh Thiên nhém chút té bật ngửa vì giật mình.
“Hắc Miêu, em có thể nói chuyện nhẹ nhàng như con gái một chút được không, tôi nhém chút bị em hù chết rồi đây a” Dương Lãnh Thiên ảo não nói.
“Hắc hắc sao anh không chết luôn dùm tôi đi a” Hắc Miêu cười hắc hắc rồi bĩu môi nói.
“Tôi chết lấy ai chịu được em hử?” Dương Lãnh Thiên chậc lưỡi, cong khóe môi cười gian tà.
“Cúp máy đây, anh đi chết đi” Hắc Miêu xì mũi xem thường, thật sự chuẩn bị tắt điện thoại….
“Rồi rồi, không đùa nữa, em có thông tin quan trọng gì?” Dương Lãnh Thiên hắn giọng, lấy lại giọng điệu nghiêm túc như lúc làm việc thường ngày.
“Tôi tra được lịch sử của nơi này, có thể nói nơi này là một trong những nơi bí ẩn có nhiều chuyện lạ xảy ra nhất a” Hắc Miêu cũng bắt đầu nghiêm túc nói.
“Như thế nào? Em có thể nói rõ hơn được không?” Dương Lãnh Thiên nhíu mày.
“Có thể nói khu vực bên trong gần với nơi chúng tôi đang đứng này là nơi mà người ta chỉ có thể bước vào nhưng lại không thấy trở ra a” Hắc Miêu chăm chú nhìn vào bảng ghi chép trong điện thoại của cô. “Tôi vô tình đọc được vào hai mươi hai năm trước, những người sống ở bên trong đó đều đột nhiên biến mất một cách bí ẩn, sau đó khi người ta đến đây để nghiên cứu hay là du lịch thám hiểm gì đó cũng bị biến mất tương tự như vậy”
“Hai mươi hai năm trước không phải chính là lúc bắt đầu có tình trạng bắt cóc xảy ra đó sao?” lúc này Từ Cát cũng lên tiếng.
Dương Lãnh Thiên trầm ngâm suy nghĩ rồi anh như nhớ ra gì đó: “Từ Cát, Từ Cảnh không phải là người được phân công vào khu vực đó để truy tìm dấu vết sao?”
“Chết, tôi quên mất” Từ Cát giật mình rồi anh gấp rút nói. “Lãnh Thiên chúng tôi sẽ gọi lại cho cậu sau”
“Được” Dương Lãnh Thiên gật đầu. “Tôi đợi tin của mọi người”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook