Em Muốn Trốn Sao, Bảo Bối?
-
Chương 83
Ò Ó O Lằn ranh giới... oOo
Chiếc ô tô bảy chỗ màu bạc từ từ chạy ra khỏi cổng lớn, hai người vận quân phục theo lệnh của người đứng gác phía trên cổng đóng cổng lại, rồi lại trở về vị trí canh gác của mình, đi qua đi lại chốc chốc quan sát con đường bên ngoài cánh cổng.
Trên ô tô có tất cả là sáu người, một người vận quân phục cầm lái tên là A Ngũ, chú Phát ngồi ở ghế phụ lái, ở hàng ghế giữa là một người quân phục khác có tên là A Tứ, còn hàng ghế cuối cùng là Uông Tuấn Kiệt, Lăng Chi Hiên và Dạ Nguyệt.
Dạ Nguyệt nhích người ngồi sát vào Lăng Chi Hiên để cho hai người ngồi lệch về bên phải xe tránh một phần kính chiếu hậu, rồi cô kê đầu vào trong ngực anh, mắt vẫn mơ hồ nhìn về phía ngoài cửa kính xe, nhìn cứ như cô đang dựa vào anh nghỉ ngơi, nhưng thật ra cô đang hạ giọng nói nhỏ chỉ để mình anh nghe thấy: “Em cứ tưởng chỉ có ba chúng ta”
Lăng Chi Hiên vòng tay qua ôm lấy vai cô, một tay vuốt ve đầu nhỏ của cô, một tay nắm lấy tay cô bóp bóp, cũng nhỏ giọng nói: “Vốn dĩ chúng ta không được rời khỏi đó nếu anh không đưa ra điều kiện với cục trưởng Lạc”
“Điều kiện?” Dạ Nguyệt hơi nhíu mày. “Với lại tại sao chúng ta lại không được rời đi?”
“Hiện tại cục trưởng Lạc không còn nhận thêm người vào nữa, hơn hết khắp cả nước bây giờ đã rơi vào tình cảnh hỗn loạn không thể kiểm soát được, do vậy để chắc chắn rằng không có thêm bất kì chuyện phiền phức gì phát sinh, ông ta không muốn quá nhiều người ở ngoài kia biết đến sự tồn tại của nơi trú ẩn này nữa, cho nên bây giờ ông ta đang nghiên cứu đến hướng tự cung tự cấp, đất ở phía sau biệt thự còn rất nhiều có thể tự trồng trọt chăn nuôi, nên phải tích lũy một lượng lương thực vừa đủ cho tới mùa thu hoạch đầu tiên” Lăng Chi Hiên nghiêng đầu tựa vào đầu của cô cứ như cả hai người đang ngủ, rồi anh giải thích. “Vì vậy mà điều kiện anh trao đổi với ông ta là thực phẩm và thuốc men, anh sẽ tìm cách liên hệ với Lãnh Thiên để lấy những thứ đó”
“Ông ta tin anh hả?” Dạ Nguyệt thắc mắc, không phải ba người vừa mới đến đó tối qua thôi sao? Để leo lên được cái chức này thì cũng đủ thấy ông ấy không phải người đơn giản dễ tin người như vậy a.
“Tất nhiên không phải, chỉ là ông ta đã biết thân phận của chúng ta” Lăng Chi Hiên cong khóe môi. “Với lại ông ta cho người đi cùng với chúng ta mục đích là để canh chừng đó thôi”
“Chúng ta?” Dạ Nguyệt ngửa đầu nhìn anh. “Hai người thì em không có ý kiến nhưng em có thân phận gì đặc biệt đâu a”
“Ừ, tôi cũng thấy vậy” lúc này Uông Tuấn Kiệt ngồi bên cạnh cũng nhỏ giọng góp vui vào câu chuyện của hai người, anh nhếch miệng nhìn Dạ Nguyệt cười khinh miệt. “Lâu lâu mới thấy cô nói được một câu rất đúng”
Dạ Nguyệt quay qua trợn mắt nhìn Uông Tuấn Kiệt, mặc dù đó là sự thật cô không chối cãi nhưng từ miệng tên này nói ra thật sự làm cô có cảm giác muốn đánh người, và mục tiêu chính là hắn ta.
“Tất nhiên em là vợ anh, thời gian hai năm chúng ta cũng đã tổ chức hôn lễ, mọi người trong giới thương nhân lẫn chính trị đều biết đến em rồi” Lăng Chi Hiên cười cười nhìn hai tên ngốc nào đó đang kình nhau.
Dạ Nguyệt: “...” nghe rất hợp lý a.
Uông Tuấn Kiệt nghe xong, nhìn hai người kia đang liếc mắt đưa tình nhìn nhau, thật là tràn đầy tình ý ngọt ngào đến gắt cả cổ họng, anh đen mặt ghen tỵ nhắc nhở: “Tôi không phải không khí đâu nha, đề nghị Lăng tổng và Lăng phu nhân để ý đến cảm giác của người xung quanh”
Anh muốn lập tức có vợ làm ấm giường aaaaa.... Uông Tuấn Kiệt la hét trong lòng.
Lúc này chiếc xe vừa chạy xuống dưới núi, con đường bằng phẳng không còn dốc nữa, chú Phát lúc này mới lên tiếng: “Chú có nghe cục trưởng nói là các cháu muốn trở vào bên trong khu rừng trước khi vào nội ô thành phố?”
Dạ Nguyệt ngẩn đầu nhìn Lăng Chi Hiên, anh cũng đang nhìn lại cô như có thâm ý nào đó, Dạ Nguyệt liền quay đầu mỉm cười với chú Phát: “Hôm qua lúc ra khỏi hang động cháu có để quên đồ trong đó”
“Đồ quan trọng không?” chú Phát nhíu mày, cảm giác có gì đó không vừa ý lắm.
“Là một thanh katana, rất quan trọng ạ, hơn nữa cháu còn có thể sử dụng nó như vũ khí để giết thứ đó” Dạ Nguyệt ánh mắt nghiêm túc, khẳng định chắc chắn như đinh đóng cột. “Cháu không biết sử dụng súng nên không muốn làm gánh nặng cản trở mọi người”
“Vậy được” chú Phát lúc này mới thả lỏng chân mày rồi ra hiệu cho A Ngũ tấp xe vào lùm cây ven đường. “Chúng ta sẽ đi bộ từ đây”
……………………………………………..
Năm người len lỏi vào trong rừng cây, vừa đi gần nhau vừa quan sát hoàn cảnh xung quanh, tập trung đề phòng cao độ, lâu lâu lại có một hai ba con zombie đang đi lẩn quẩn quanh khu rừng nhưng bọn họ cũng chỉ áp dụng kế sách tránh đi chứ không đối đầu trực tiếp.
Lần mò được một lúc cuối cùng cũng trở về được hang động bí ẩn đó, theo dấu vết mà Lăng Chi Hiên để lại trước đây, rất dễ dàng mà năm người có thể nhanh chóng tìm thấy cái hồ đặc biệt và tất nhiên cũng tìm thấy túi xách của Dạ Nguyệt bỏ quên lại lúc trước.
Dạ Nguyệt nhanh chóng mở túi xách ra, thật may là thanh đoản kiếm vẫn còn nằm bên trong, ánh mắt cô không che giấu vui mừng quay đầu mỉm cười thật tươi với Lăng Chi Hiên: “Nó vẫn còn a”
Lăng Chi Hiên cười cười nháy mắt với cô rồi anh quay đầu nói với ba người kia: “Mọi người tìm vách bên kia để bám vào đi, tôi sắp khởi động cơ quan”
Nghe vậy Uông Tuấn Kiệt mới nhanh chóng nói: “Để tôi làm cho, anh với mọi người bám vào vách đi, nếu có về được thì ít nhất anh có thể cùng về một lượt với cô ngốc đó”
Mặc dù không hiểu hai người kia đang nói gì nhưng chú Phát và A Tứ thấy Dạ Nguyệt lần mò bám vào bên vách hang động, tránh đi cái cửa dẫn vào thì cả hai cũng làm theo, tìm một bậc thềm nhỏ để đu qua bám vào vách hang, nghe đến khởi động cơ quan là thấy có gì đó nguy hiểm rồi a.
“Được” Lăng Chi Hiên gật đầu, anh đi về phía Dạ Nguyệt rồi đu qua bậc thềm nhỏ của cô, bao bọc lấy cơ thể cô bên trong, hai tay bao lấy hai tay cô cũng đồng thời nắm lấy hai sợi dây leo mà cô đang nắm.
Sau khi cả bọn chuẩn bị xong xuôi, Uông Tuấn Kiệt mới đưa chân xuống hồ lần mò nút cơ quan mà trước đây Dạ Nguyệt đã vô tình đạp trúng.
CẠCH! Tiếng cơ quan khớp lại với nhau, tiếp theo đó là tiềng ầm ầm vang lên từ phía xa, như chuyện đã xảy ra trước đây, một dòng nước lớn tràn xuống cửa hang đẩy Uông Tuấn Kiệt rơi xuống hồ.
Chú Phát và A Tứ bị ngạc nhiên, mắt mở lớn nhìn xuống hồ nước: “Cậu ta có sao không vậy?”
Lăng Chi Hiên và Dạ Nguyệt im lặng quan sát, nếu theo đúng thì tiếp theo sẽ xuất hiện dòng nước xoáy cuốn Uông Tuấn Kiệt trở về thời điểm của bọn họ, lúc này Uông Tuấn Kiệt vừa trồi đầu lên từ dưới nước, anh cũng chờ đợi việc xảy ra tiếp theo.
Nhưng kỳ lạ là lần này, cả ba đợi mãi vẫn không có dấu hiệu đặc biệt hay dòng nước xoáy nào xuất hiện.
“Sao kỳ vậy a?” Dạ Nguyệt thất vọng nói, nếu như vậy thì rốt cuộc bọn họ sẽ trở về như thế nào đây?
Lăng Chi Hiên trầm ngâm nhìn mặt hồ nước, bên kia Uông Tuấn Kiệt được chú Phát và A Tứ kéo lên khỏi hồ.
“Mọi người đang chơi trò gì vậy?” chú Phát không thể hiểu được bọn họ đang có ý định gì, tự nhiên khởi động cơ quan để bị đẩy té xuống hồ chơi như vậy hả?
“À không có gì đâu a, vì lúc trước khi lạc vào đây cháu tìm ra được cơ quan này nên nói với cậu ta lúc trở ra, cậu ta không tin nên mới muốn thử xem a ha ha” Dạ Nguyệt gãi gãi đầu làm mặt ngớ ngẩn nói.
“Có thật không?” chú Phát nghi ngờ hỏi lại.
“À đúng đúng, đúng đó chú ơi” Uông Tuấn Kiệt nhanh chóng trả lời phụ thêm. “Vì cô nhóc này nói chuyện cứ úp úp mở mở nên cháu tò mò lắm a”
“Cậu cũng quỡn quá hả?” chú Phát lắc đầu bó tay, bọn trẻ thời bây giờ thật không thể nào hiểu nỗi.
“Chúng ta trở ra thôi” Lăng Chi Hiên trầm ngâm từ nãy đến giờ mới lên tiếng.
………………………………………………..
Trên đường trở ra, Lăng Chi Hiên vẫn như đang suy tư chuyện gì đó, Dạ Nguyệt thấy vậy mới kéo tay anh đi chậm lại để cho mọi người đi trước.
“Chúng ta sẽ tìm ra cách khác, em nghĩ cánh cổng thời – không sẽ không mở ra dễ dàng như vậy đâu a” Dạ Nguyệt lựa lời khuyên nhủ người nào đó, có lẽ anh đang muốn nhanh chóng thực hiện lời hứa tối hôm qua với cô nên mới trầm ngâm suy tư như vậy.
Nhìn vợ yêu đang lo lắng tìm lời lẽ an ủi mình, Lăng Chi Hiên không nhịn được cúi đầu hôn nhẹ vào môi cô: “Anh biết, chuyện này cũng nằm trong dự liệu của anh rồi, chỉ là anh đang suy nghĩ đến bước tiếp theo thôi”
“Nha, vậy anh phải tập trung một chút, bên ngoài bây giờ toàn là lũ zombie, không được để mất cảnh giác đâu nha” Dạ Nguyệt quyệt miệng nói.
“Uhm anh biết rồi, xin lỗi vì đã làm em lo lắng bảo bối” Lăng Chi Hiên mỉm cười nắm lấy gò má cô, véo véo nựng nựng không muốn buông tay.
Dạ Nguyệt: “…” vị đại ca này ngoài miệng thì xin lỗi nhưng lại không quên dùng hành động trêu ghẹo cô….
Cả hai nhanh chóng đuổi kịp ba người đi phía trước, nhưng khi mọi người vừa ra đến cửa hang thì không khỏi sững sờ đứng im tại chỗ…
Vì ở bên ngoài là hơn mười mấy con zombie đang lượn lờ qua lại xung quanh cửa hang động.
Chiếc ô tô bảy chỗ màu bạc từ từ chạy ra khỏi cổng lớn, hai người vận quân phục theo lệnh của người đứng gác phía trên cổng đóng cổng lại, rồi lại trở về vị trí canh gác của mình, đi qua đi lại chốc chốc quan sát con đường bên ngoài cánh cổng.
Trên ô tô có tất cả là sáu người, một người vận quân phục cầm lái tên là A Ngũ, chú Phát ngồi ở ghế phụ lái, ở hàng ghế giữa là một người quân phục khác có tên là A Tứ, còn hàng ghế cuối cùng là Uông Tuấn Kiệt, Lăng Chi Hiên và Dạ Nguyệt.
Dạ Nguyệt nhích người ngồi sát vào Lăng Chi Hiên để cho hai người ngồi lệch về bên phải xe tránh một phần kính chiếu hậu, rồi cô kê đầu vào trong ngực anh, mắt vẫn mơ hồ nhìn về phía ngoài cửa kính xe, nhìn cứ như cô đang dựa vào anh nghỉ ngơi, nhưng thật ra cô đang hạ giọng nói nhỏ chỉ để mình anh nghe thấy: “Em cứ tưởng chỉ có ba chúng ta”
Lăng Chi Hiên vòng tay qua ôm lấy vai cô, một tay vuốt ve đầu nhỏ của cô, một tay nắm lấy tay cô bóp bóp, cũng nhỏ giọng nói: “Vốn dĩ chúng ta không được rời khỏi đó nếu anh không đưa ra điều kiện với cục trưởng Lạc”
“Điều kiện?” Dạ Nguyệt hơi nhíu mày. “Với lại tại sao chúng ta lại không được rời đi?”
“Hiện tại cục trưởng Lạc không còn nhận thêm người vào nữa, hơn hết khắp cả nước bây giờ đã rơi vào tình cảnh hỗn loạn không thể kiểm soát được, do vậy để chắc chắn rằng không có thêm bất kì chuyện phiền phức gì phát sinh, ông ta không muốn quá nhiều người ở ngoài kia biết đến sự tồn tại của nơi trú ẩn này nữa, cho nên bây giờ ông ta đang nghiên cứu đến hướng tự cung tự cấp, đất ở phía sau biệt thự còn rất nhiều có thể tự trồng trọt chăn nuôi, nên phải tích lũy một lượng lương thực vừa đủ cho tới mùa thu hoạch đầu tiên” Lăng Chi Hiên nghiêng đầu tựa vào đầu của cô cứ như cả hai người đang ngủ, rồi anh giải thích. “Vì vậy mà điều kiện anh trao đổi với ông ta là thực phẩm và thuốc men, anh sẽ tìm cách liên hệ với Lãnh Thiên để lấy những thứ đó”
“Ông ta tin anh hả?” Dạ Nguyệt thắc mắc, không phải ba người vừa mới đến đó tối qua thôi sao? Để leo lên được cái chức này thì cũng đủ thấy ông ấy không phải người đơn giản dễ tin người như vậy a.
“Tất nhiên không phải, chỉ là ông ta đã biết thân phận của chúng ta” Lăng Chi Hiên cong khóe môi. “Với lại ông ta cho người đi cùng với chúng ta mục đích là để canh chừng đó thôi”
“Chúng ta?” Dạ Nguyệt ngửa đầu nhìn anh. “Hai người thì em không có ý kiến nhưng em có thân phận gì đặc biệt đâu a”
“Ừ, tôi cũng thấy vậy” lúc này Uông Tuấn Kiệt ngồi bên cạnh cũng nhỏ giọng góp vui vào câu chuyện của hai người, anh nhếch miệng nhìn Dạ Nguyệt cười khinh miệt. “Lâu lâu mới thấy cô nói được một câu rất đúng”
Dạ Nguyệt quay qua trợn mắt nhìn Uông Tuấn Kiệt, mặc dù đó là sự thật cô không chối cãi nhưng từ miệng tên này nói ra thật sự làm cô có cảm giác muốn đánh người, và mục tiêu chính là hắn ta.
“Tất nhiên em là vợ anh, thời gian hai năm chúng ta cũng đã tổ chức hôn lễ, mọi người trong giới thương nhân lẫn chính trị đều biết đến em rồi” Lăng Chi Hiên cười cười nhìn hai tên ngốc nào đó đang kình nhau.
Dạ Nguyệt: “...” nghe rất hợp lý a.
Uông Tuấn Kiệt nghe xong, nhìn hai người kia đang liếc mắt đưa tình nhìn nhau, thật là tràn đầy tình ý ngọt ngào đến gắt cả cổ họng, anh đen mặt ghen tỵ nhắc nhở: “Tôi không phải không khí đâu nha, đề nghị Lăng tổng và Lăng phu nhân để ý đến cảm giác của người xung quanh”
Anh muốn lập tức có vợ làm ấm giường aaaaa.... Uông Tuấn Kiệt la hét trong lòng.
Lúc này chiếc xe vừa chạy xuống dưới núi, con đường bằng phẳng không còn dốc nữa, chú Phát lúc này mới lên tiếng: “Chú có nghe cục trưởng nói là các cháu muốn trở vào bên trong khu rừng trước khi vào nội ô thành phố?”
Dạ Nguyệt ngẩn đầu nhìn Lăng Chi Hiên, anh cũng đang nhìn lại cô như có thâm ý nào đó, Dạ Nguyệt liền quay đầu mỉm cười với chú Phát: “Hôm qua lúc ra khỏi hang động cháu có để quên đồ trong đó”
“Đồ quan trọng không?” chú Phát nhíu mày, cảm giác có gì đó không vừa ý lắm.
“Là một thanh katana, rất quan trọng ạ, hơn nữa cháu còn có thể sử dụng nó như vũ khí để giết thứ đó” Dạ Nguyệt ánh mắt nghiêm túc, khẳng định chắc chắn như đinh đóng cột. “Cháu không biết sử dụng súng nên không muốn làm gánh nặng cản trở mọi người”
“Vậy được” chú Phát lúc này mới thả lỏng chân mày rồi ra hiệu cho A Ngũ tấp xe vào lùm cây ven đường. “Chúng ta sẽ đi bộ từ đây”
……………………………………………..
Năm người len lỏi vào trong rừng cây, vừa đi gần nhau vừa quan sát hoàn cảnh xung quanh, tập trung đề phòng cao độ, lâu lâu lại có một hai ba con zombie đang đi lẩn quẩn quanh khu rừng nhưng bọn họ cũng chỉ áp dụng kế sách tránh đi chứ không đối đầu trực tiếp.
Lần mò được một lúc cuối cùng cũng trở về được hang động bí ẩn đó, theo dấu vết mà Lăng Chi Hiên để lại trước đây, rất dễ dàng mà năm người có thể nhanh chóng tìm thấy cái hồ đặc biệt và tất nhiên cũng tìm thấy túi xách của Dạ Nguyệt bỏ quên lại lúc trước.
Dạ Nguyệt nhanh chóng mở túi xách ra, thật may là thanh đoản kiếm vẫn còn nằm bên trong, ánh mắt cô không che giấu vui mừng quay đầu mỉm cười thật tươi với Lăng Chi Hiên: “Nó vẫn còn a”
Lăng Chi Hiên cười cười nháy mắt với cô rồi anh quay đầu nói với ba người kia: “Mọi người tìm vách bên kia để bám vào đi, tôi sắp khởi động cơ quan”
Nghe vậy Uông Tuấn Kiệt mới nhanh chóng nói: “Để tôi làm cho, anh với mọi người bám vào vách đi, nếu có về được thì ít nhất anh có thể cùng về một lượt với cô ngốc đó”
Mặc dù không hiểu hai người kia đang nói gì nhưng chú Phát và A Tứ thấy Dạ Nguyệt lần mò bám vào bên vách hang động, tránh đi cái cửa dẫn vào thì cả hai cũng làm theo, tìm một bậc thềm nhỏ để đu qua bám vào vách hang, nghe đến khởi động cơ quan là thấy có gì đó nguy hiểm rồi a.
“Được” Lăng Chi Hiên gật đầu, anh đi về phía Dạ Nguyệt rồi đu qua bậc thềm nhỏ của cô, bao bọc lấy cơ thể cô bên trong, hai tay bao lấy hai tay cô cũng đồng thời nắm lấy hai sợi dây leo mà cô đang nắm.
Sau khi cả bọn chuẩn bị xong xuôi, Uông Tuấn Kiệt mới đưa chân xuống hồ lần mò nút cơ quan mà trước đây Dạ Nguyệt đã vô tình đạp trúng.
CẠCH! Tiếng cơ quan khớp lại với nhau, tiếp theo đó là tiềng ầm ầm vang lên từ phía xa, như chuyện đã xảy ra trước đây, một dòng nước lớn tràn xuống cửa hang đẩy Uông Tuấn Kiệt rơi xuống hồ.
Chú Phát và A Tứ bị ngạc nhiên, mắt mở lớn nhìn xuống hồ nước: “Cậu ta có sao không vậy?”
Lăng Chi Hiên và Dạ Nguyệt im lặng quan sát, nếu theo đúng thì tiếp theo sẽ xuất hiện dòng nước xoáy cuốn Uông Tuấn Kiệt trở về thời điểm của bọn họ, lúc này Uông Tuấn Kiệt vừa trồi đầu lên từ dưới nước, anh cũng chờ đợi việc xảy ra tiếp theo.
Nhưng kỳ lạ là lần này, cả ba đợi mãi vẫn không có dấu hiệu đặc biệt hay dòng nước xoáy nào xuất hiện.
“Sao kỳ vậy a?” Dạ Nguyệt thất vọng nói, nếu như vậy thì rốt cuộc bọn họ sẽ trở về như thế nào đây?
Lăng Chi Hiên trầm ngâm nhìn mặt hồ nước, bên kia Uông Tuấn Kiệt được chú Phát và A Tứ kéo lên khỏi hồ.
“Mọi người đang chơi trò gì vậy?” chú Phát không thể hiểu được bọn họ đang có ý định gì, tự nhiên khởi động cơ quan để bị đẩy té xuống hồ chơi như vậy hả?
“À không có gì đâu a, vì lúc trước khi lạc vào đây cháu tìm ra được cơ quan này nên nói với cậu ta lúc trở ra, cậu ta không tin nên mới muốn thử xem a ha ha” Dạ Nguyệt gãi gãi đầu làm mặt ngớ ngẩn nói.
“Có thật không?” chú Phát nghi ngờ hỏi lại.
“À đúng đúng, đúng đó chú ơi” Uông Tuấn Kiệt nhanh chóng trả lời phụ thêm. “Vì cô nhóc này nói chuyện cứ úp úp mở mở nên cháu tò mò lắm a”
“Cậu cũng quỡn quá hả?” chú Phát lắc đầu bó tay, bọn trẻ thời bây giờ thật không thể nào hiểu nỗi.
“Chúng ta trở ra thôi” Lăng Chi Hiên trầm ngâm từ nãy đến giờ mới lên tiếng.
………………………………………………..
Trên đường trở ra, Lăng Chi Hiên vẫn như đang suy tư chuyện gì đó, Dạ Nguyệt thấy vậy mới kéo tay anh đi chậm lại để cho mọi người đi trước.
“Chúng ta sẽ tìm ra cách khác, em nghĩ cánh cổng thời – không sẽ không mở ra dễ dàng như vậy đâu a” Dạ Nguyệt lựa lời khuyên nhủ người nào đó, có lẽ anh đang muốn nhanh chóng thực hiện lời hứa tối hôm qua với cô nên mới trầm ngâm suy tư như vậy.
Nhìn vợ yêu đang lo lắng tìm lời lẽ an ủi mình, Lăng Chi Hiên không nhịn được cúi đầu hôn nhẹ vào môi cô: “Anh biết, chuyện này cũng nằm trong dự liệu của anh rồi, chỉ là anh đang suy nghĩ đến bước tiếp theo thôi”
“Nha, vậy anh phải tập trung một chút, bên ngoài bây giờ toàn là lũ zombie, không được để mất cảnh giác đâu nha” Dạ Nguyệt quyệt miệng nói.
“Uhm anh biết rồi, xin lỗi vì đã làm em lo lắng bảo bối” Lăng Chi Hiên mỉm cười nắm lấy gò má cô, véo véo nựng nựng không muốn buông tay.
Dạ Nguyệt: “…” vị đại ca này ngoài miệng thì xin lỗi nhưng lại không quên dùng hành động trêu ghẹo cô….
Cả hai nhanh chóng đuổi kịp ba người đi phía trước, nhưng khi mọi người vừa ra đến cửa hang thì không khỏi sững sờ đứng im tại chỗ…
Vì ở bên ngoài là hơn mười mấy con zombie đang lượn lờ qua lại xung quanh cửa hang động.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook