Ò Ó O Lằn ranh giới….. oOo

Tất cả mọi người đều phóng tầm mắt về phía cửa ra vào, chỉ thấy hai bóng dáng một lớn một nhỏ, tay trong tay lồng chặt vào nhau, ung dung tự tại bước vào cửa lớn.

Lần đầu tiên phải xuất hiện trước mặt nhiều người, lại còn bị nhìn chằm chằm như thú lạ như vậy, Dạ Nguyệt nhất thời cảm thấy không quen. Nhưng đột nhiên nàng cảm giác sư phụ như đang siết chặt lấy tay mình hơn nữa, nàng ngẩn đầu lên nhìn sư phụ mỉm cười. Lăng Chi Hiên cũng cúi xuống nhìn nàng mỉm cười, nụ cười ấm áp chói mắt chỉ dành riêng cho một mình nàng.

Nhất thời mọi người trong đại điện đều im lặng không nói nên lời, không phải chỉ là lời đồn đãi, từ trước đến giờ Tịch quốc công Tịch Khuyết nổi tiếng lạnh lùng thâm trầm, các vị đại thần đã từng nhìn thấy hắn đều phải run sợ trước khí thế cường đại cùng âm trầm lạnh lẽo của hắn. Nhưng hôm nay, lần đầu tiên bọn họ thấy một Tịch quốc công khác với thường ngày, lúc bấy giờ họ mới nhận ra, hóa ra Tịch quốc công cũng là một con người bình thường, có máu có thịt, cũng có hỷ nộ ái ố như tất cả mọi người.

Thần đế được xem như mở rộng tầm mắt, âm thầm cười trong lòng. Rất tốt, đây cũng là lần đầu tiên Thần đế thấy vị tam đệ của mình cười như vậy, mặc dù nụ cười này không phải dành cho vị đại ca như mình đây…. Cuối cùng đệ ấy cũng giống người hơn rồi nha! Bạn Thần đế nào đó tự nghĩ tự gật gù cảm thán trong lòng.

Mạc Chiêu Huân nhìn thần thái của Thần đế, biết rõ đại ca đang nghĩ gì nên cũng cười cười, hắn rất hiểu cảm giác của hoàng huynh mình, lần đầu tiên nhìn thấy biểu hiện của tam đệ ở bên cạnh đệ muội hắn cũng đã cảm thán rất nhiều ở trong lòng a.

Mạc Chiêu Hoàng cùng đám nữ nhân nhìn thấy tình cảnh thân mật như vậy, đáy lòng dâng lên tức giận cùng ghen tỵ, bắt đầu căm tức nhìn Dạ Nguyệt như muốn ăn tươi nuốt sống nàng. Nàng ta cho Tịch quốc công đội nón xanh lớn như vậy, vậy mà lại vẫn có thể làm cho hắn vẫn một lòng một dạ với mình, đúng là đồ hồ ly tinh lẳng lơ, đồ dâm phụ không biết xấu hổ.

Qua một hồi bàng hoàng lặng im, bên dưới bắt đầu bàn tán xôn xao, có người che miệng nói thầm với người bên cạnh, có người nhếch miệng cười giễu cợt, có người lại hứng thú tỏ thái độ như chờ xem kịch vui…..

Lăng Chi Hiên và Dạ Nguyệt phớt lờ bọn người đó, đi đến hành lễ với Thần đế rồi ngồi xuống chiếc bàn còn trống duy nhất trong đại điện, đối diện với Mạc Chiêu Huân và Hách Liên Tử Y. Dạ Nguyệt nhìn hai người bên kia cười cười, chuyện của hai người lúc ở vách Biệt Dương nàng cũng đã nghe Tử Y tỷ kể lại vào đêm hôm qua, cảm thấy nhẹ nhõm với yên tâm rất nhiều.

Thần đế nhìn một lượt thái độ của tất cả mọi người bên dưới, âm thầm nhíu mày. Lại nhìn sang hai vị đệ đệ của mình, thấy cả hai đều chỉ đang tập trung vào người trong lòng của mình, dường như cảm thấy rất hài lòng nên tâm tình cũng chuyển biến tốt một chút. Thần đế ra hiệu cho Lão thái giám bên cạnh, bắt đầu khởi hành đi đến nơi săn bắn đã được chuẩn bị trước, nơi đó ngoài bãi săn bắn ra còn bao gồm cảnh đẹp núi non hùng vĩ cùng tất cả các loài hoa xinh đẹp đều được hội tụ ở nơi đó.

Mọi người lên kiệu để đi đến bãi săn bắn, Dạ Nguyệt bị Thái Hậu mời ngồi chung kiệu với bà ta. Kiệu vừa lớn vừa rộng, lại vô cùng quyền quý và sang trọng, trên đó đã có Thái Hậu, Mạc Chiêu Hoàng, Hoàng hậu cùng vài vị phi tần khác. Dạ Nguyệt tất nhiên muốn từ chối vô cùng, nàng chưa muốn đâm đầu vào chỗ chết nên nàng nhanh chóng suy nghĩ tìm ra giải pháp cho mình. Đang bối rối thì nghe giọng nói đầy từ tính bên cạnh.

“Đành phải tạ lỗi với Thái Hậu, nàng sẽ đi với vi thần” Lăng Chi Hiên lạnh nhạt nói.

“Ý của Tịch quốc công là chê thân phận ai gia thấp hèn không xứng đi chung kiệu với hôn thê ngươi sao?” Thái Hậu cong khóe môi cười giễu cợt, ý lạnh lan tỏa đến đáy mắt.

“Ngược lại, thê tử thần không thể ngồi kiệu, thần chỉ sợ nàng sẽ thất lễ trước mặt Thái Hậu” Lăng Chi Hiên chấp tay như cung kính khiêm nhường nhưng thái độ lại vô cùng lạnh lẽo, không hề có một chút nào là sợ hãi hay khiêm nhường.

Thấy không khí căng thẳng bên này, Thần đế ho nhẹ, phát huy giọng nói đầy uy nghiêm của mình: “Trẫm đã nghe Chiến vương nói Dạ Nguyệt cô nương ngồi kiệu sẽ bị nôn ói và chóng mặt, vì vậy trẫm thấy nên để nàng đi ngựa cùng với Tịch quốc công, tránh phải thất lễ trước mặt của mọi người”

Lúc này Thái Hậu mới chịu buông tha, hừ lạnh trong lòng. Mạc Chiêu Hoàng còn làm như chốn không người, nhíu mày lầm bầm: “Đúng là đồ dân nữ quê mùa”

Dạ Nguyệt không thèm để ý, nàng thở phào nhẹ nhõm trong lòng, nàng biết bên trong chiếc kiệu đó ngoại trừ Hoàng Hậu ra thì tất cả đều là người của bà ta, là hang rắn độc chính hiệu theo cách nói của sư phụ a…. Xem như nàng đã qua được một ải, không biết còn gì đang đợi nàng ở phía trước đây.

***0w0***

Đến bãi săn bắn, tất cả nữ quyến đều vào đình lớn ngồi nghỉ ngơi, cổ vũ cho các bậc nam nhân thi tài săn bắn ngoài kia. Theo sắp xếp thì đến chiều trời mát, mọi người mới bắt đầu thưởng hoa làm thơ đối câu.

Dạ Nguyệt vì là hôn thê của Quốc công nên phải ngồi gần Thái Hậu theo nghi thức truyền thống, nàng biết bản thân đã không thể tránh khỏi chi bằng đối mặt. Hách Liên Tử Y ngồi cạnh nàng cũng một bộ vô cùng căng thẳng, Dạ Nguyệt âm thầm nắm lấy tay nàng phía dưới bàn đá nhầm trấn an.

“Ai gia nghe nói tháng sau các ngươi sẽ thành thân, có đúng vậy không?” Thái Hậu từ tốn hỏi, không biểu đạt ra bất cứ cảm xúc nào, thái độ giống như đang hỏi cho có lệ.

Quả nhiên đã đến rồi, Dạ Nguyệt âm thầm la hét trong lòng, ngoài mặt nàng mỉm cười cung kính nói: “Vâng thưa Thái Hậu”

“Mặc dù chỉ là lời đồn nhưng bổn cung có thể hỏi ngươi một việc được không, Dạ Nguyệt cô nương?” một vị phi tần ngồi bên cạnh Thái Hậu làm như tò mò hỏi.

“Không biết Hạ phi nương nương muốn hỏi việc gì?” Dạ Nguyệt vẫn rất khiêm nhường ứng đối.

“Bên ngoài dân chúng đang truyền miệng với nhau, rằng ngươi chưa vào cửa Tịch gia đã làm chuyện có lỗi với Quốc công gia, không còn là thiếu nữ trong sạch thuần khiết, có thật là như vậy không?” Hạ phi nương nương cong khóe môi lên cười giễu cợt, đáy mắt không che giấu khinh thường.

Không chỉ có Hạ phi, ngoại trừ Hách Liên Tử Y và Hoàng Hậu thì tất cả những người còn lại đều che miệng cười khúc khích, ánh mắt nhìn Dạ Nguyệt như đang nhìn một dâm phụ lẳng lơ.

“Hạ phi, lời đồn đãi mà ngươi cũng tin sao?” Hoàng Hậu nhíu mày nói, trong giọng nói hàm chứa tức giận đè nén. Phải nói thế lực đứng phía sau của Hoàng Hậu cũng rất lớn và vững chắc, một lòng phò trợ cho Thần đế từ khi hắn lên ngôi nên lời nói của Hoàng Hậu rất có trọng lượng trong mắt người khác.

“Ai gia cũng rất muốn biết thực hư của câu chuyện” không thể trở mặt với Hoàng Hậu nên Thái Hậu làm như hiếu kỳ nói, hàm ý gì thì tất cả mọi người ở đây đều đã biết, chỉ là diễn cho có vậy thôi.

“Mẫu hậu, bây giờ thì thần nhi đã biết rồi, trước đây nàng ta không biết ở đâu chạy ra mà nhận Khuyết ca ca là phu quân của mình, cũng đủ thấy đức hạnh của nàng ta là như thế nào rồi” Mạc Chiêu Hoàng làm như giật mình hiểu ra, lập tức “phát biểu ý kiến”.

“Hóa ra là gà rừng muốn biến thành phượng hoàng đây mà” không biết trong đám nữ nhi của các vị quan lại có một tiếng nói thốt ra nhưng nhất thời lại không biết là ai nói.

Lại một loạt tiếng cười khúc khích vang lên, Thái Hậu thì làm như không nghe thấy. Nhưng bà ta im lặng cũng đồng nghĩa với việc đổ thêm dầu vào lửa, không còn ai kiêng kỵ.

Hoàng Hậu thấy tình hình không được khả quan lắm, âm thầm ra hiệu cho nô tỳ thân cận của mình đi báo với Thần đế đang thi săn bắn bên kia.

“Ngươi quả thật là tài giỏi, không ngờ có thể quyến rũ được Quốc công gia, lại bất chấp tin đồn mà vẫn tiếp tục chuẩn bị thành thân với ngươi, hôm nay bổn cung phải mở rộng tầm mắt rồi” Hạ phi lại tiếp tục nói, nàng ta là con gái của Hạ tướng quân, mặc dù thế lực không bằng Hoàng Hậu nhưng cũng rất có tiếng nói trong chốn thâm cung.

“Hạ phi nương nương, người là nương nương cao quý, sao có thể đem ra so với loại thủ đoạn đê hèn như vậy được”

“Đúng vậy, chỉ có gái thanh lâu mới đi quyến rũ người khác thôi, lại còn tỏ ra bản thân thánh khiết ngây thơ”

“Ai là gái thanh lâu?” giọng nói lạnh lẽo phía sau vang lên khiến cho tất cả mọi người đều giật mình quay lại.

Lăng Chi Hiên lạnh lẽo quét mắt qua đám nữ nhân đang ngồi trong đình, bọn họ đều cứng người lại không khỏi rùng mình, khí lạnh lan tỏa từ dưới chân cho tới đỉnh đầu, nhất thời không thể nhúc nhích.

Thần Đế và Mạc Chiêu Huân cùng tất cả các vị quan được mời đến cũng vừa đi đến, cũng đã tình cờ nghe được đoạn đối thoại ngắn phía sau. Không khí rơi vào một mảnh trầm mặc.

Mà nhân vật nữ chính trong lời đồn lúc này đang làm gì? Dạ Nguyệt đang thảnh thơi ăn bánh uống trà ngồi cười cười nhìn mấy bạn bên kia bàn luận, cứ như người trong câu chuyện hay người đang bị mỉa mai không phải là nàng vậy. Aizzz nàng chỉ là một nữ nhân bình thường nha, với loại chuyện này nàng bó tay đầu hàng, nàng chỉ có một cái miệng còn bọn họ lại có chục cái miệng, nàng không thể tranh cãi lại đám nữ nhân này, nàng biết càng bôi càng đen thôi nên tốt nhất là im lăng ngồi xem trò vui đi, cứ đóng vai người ngoài vậy.

“Tịch quốc công, lời đồn đãi đó, không biết ngươi đã nghe qua chưa?” Thái Hậu lúc này mới lại ung dung hỏi.

“Lời đồn đãi há có thể tin là sự thật” Thần đế lập tức lên tiếng bao che cho đệ muội của mình.

“Không có lửa làm sao có khói, mẫu hậu chỉ muốn giúp Tịch quốc công sáng suốt nhìn ra đâu là vàng thật đâu là giả mà thôi” Thái Hậu cười lạnh. “Nếu như đã nói chỉ là lời đồn, chi bằng cho người xác nhận lại, nhân tiện có thể rửa được trong sạch cho Dạ Nguyệt cô nương, Thần nhi thấy như thế nào?”

Lại một mảnh trầm mặc bao trùm, mọi người dường như đang nín thở. Mạc Chiêu Hoàng âm thầm cười lạnh, nàng ta là người hiểu rõ nhất, con tiện nhân đó vốn dĩ không còn trong sạch, xác nhận cốt chỉ để nó nhục nhã ê chề mà biến khỏi Khuyết ca ca thôi.

“Không cần phải làm chuyện hoang đường như vậy” Lăng Chi Hiên lúc này mới lên tiếng, cong khóe môi lên đi đến nắm lấy tay Dạ Nguyệt, lúc này mới phát hiện tay nàng thật lạnh… Hắn cứ tưởng nàng không hề để ý nhưng đó chỉ là nàng biểu hiện ra cho đám người đó thấy thôi, chứ thật ra nàng thật sự bị tổn thương vì những lời nói độc địa đó….

“Ý của Tịch quốc công là?” Thái Hậu nhíu mày.

“Trước đây khi còn ở quê nhà, nàng và vi thần đã bái đường thành thân rồi, cũng đã có phu thê chi thực nên tất nhiên nàng đã không còn trong sạch, nhưng nàng là thất thân với phu quân mình, như vậy là sai à?” Lăng Chi Hiên không nhanh không chậm nói.

Mọi người nhất thời không thể hiểu được, đưa mắt nhìn nhau.

“Ai gia nghe nói các ngươi chỉ có hôn ước chứ chưa từng nghe nói đã thành thân, ngươi là đang xảo ngôn với ai gia sao?” Thái Hậu tức giận quát. “Còn nữa, tháng sau không phải các ngươi mới làm lễ thành thân sao?”

“Thái Hậu đã hiểu lầm rồi, từ đầu đến giờ vi thần luôn gọi nàng là thê tử của mình chứ không phải hôn thê, có chăng là do mọi người đã không để ý mà thôi” Lăng Chi Hiên tựa tiếu phi tiếu, đáy mắt thâm trầm. “Còn nữa, vì trước đây khi vi thần ở quê nhà, gia đình rất nghèo khó nên không thể cho nàng một đám cưới thật trọn vẹn như người ta nên vi thần mới quyết định sẽ cùng với Chiến vương gia tổ chức lễ thành thân chung một ngày, cho nàng một đám cưới thật trọn vẹn hạnh phúc” nói đến đây, Lăng Chi Hiên ánh mắt ấm áp nhu tình nhìn xuống Dạ Nguyệt, đây thật sự chính là ý niệm của hắn.

Bởi vì không biết có trở về được không nên trước tiên hắn phải cho nàng danh phận, cho tất cả người trong Thần Dương hoàng triều này biết, nàng chính là thê tử của hắn.

“Mẫu hậu, chuyện này nhi thần có thể cam đoan với người, Tịch quốc công trước đây lúc từ chối thánh chỉ cũng có nói đã có thê tử chứ không phải hôn thê” Mạc Chiêu Huân hí hửng đổ thêm dầu vào lửa, miệng cười như gió xuân ấm áp.

“Trẫm cũng có thể khẳng định điều này” Thần đế ung dung cười. “Nếu người muốn bằng chứng trẫm cũng có thể mang ra” vừa nói vừa phất tay áo lên.

Lúc này lão công công mới dâng lên một hộp gỗ đàn hương, mở ra thì thấy một mảnh lụa trắng trên đó lấm tấm những giọt máu như những đóa mạn châu sa thu nhỏ, cùng với một tờ giấy nhỏ với dòng chữ “Đã có thê tử”.

“Đây là ngày trước Tịch quốc công cho người mang vào thư phòng của trẫm” Thần đế lại cong khóe môi cười, khi nhìn thấy sắc mặt khó coi của tất cả đám nữ nhân ở đây hắn lại cảm thấy vô cùng thoải mái….

Thái Hậu, Mạc Chiêu Hoàng cùng với đám nữ nhân đều một bộ khó chịu như đứng ngồi không yên. Thái Hậu lại càng không thể nào hiểu được, tên đeo mặt nạ cam đoan với bà ta hắn đã cho tên Tịch Khuyết đó biết chuyện hắn ta đã làm, vậy mà tại sao lại như vậy? Trên đời này có loại nam nhân dù biết thê tử mình thất thân vẫn một lòng che chở ở bên cạnh nàng ta sao? Không thể nào có chuyện hoang đường như vậy được.

Vẻ mặt thâm trầm, Thái Hậu đỡ trán, Mạc Chiêu Hoàng bên cạnh lập tức đưa tay để cho bà ta nắm lấy rồi đứng dậy: “Ai gia cảm thấy thân thể không được khỏe, ai gia sẽ hồi cung trước”

“Người đâu, gọi thái y” Thần đế thấy vậy phất tay nói.

Thái y vừa chạy đến đã cùng với Thái Hậu và Mạc Chiêu Hoàng hồi cung. Bên đây, đám nữ nhân thấy không còn chỗ dựa nên bắt đầu lo lắng cúi đầu, không dám ngẩn đầu lên, lúc nãy bọn họ đã nói những lời vũ nhục rất cay nghiệt….

Thần đế ho nhẹ, giọng điệu uy nghiêm: “Tất cả những người có mặt ở đây, ngoại trừ Hoàng Hậu của trẫm, còn lại trừ nửa năm bổng lộc, ai không có bổng lộc thì trừ vào người có liên quan thân thích” nói rồi cùng với Hoàng Hậu, Lăng Chi Hiên, Dạ Nguyệt, Mạc Chiêu Huân và Hách Liên Tử Y lên đường trở về cung để lại đám người còn lại ủ rũ mặt mày xanh mét ngồi bàng hoàng tại chỗ.

~~~> EC57

Ngoại truyện 1:

Một buổi sáng chủ nhật đẹp trời, Dạ Nguyệt đang nằm dài trên thảm ngắm nhìn bầu trời trong vắt ngoài cửa kính, bên cạnh Tuyết Lang cũng đang cuộn tròn ngủ ngon lành.

Lăng Chi Hiên đang ngồi trên ghế sa long đọc sách. Bỗng Dạ Nguyệt bật cười khúc khích, đã thành công thu hít sự chú ý của người nào đó đang ngồi trên ghế sa long. Lăng Chi Hiên buông sách, bước xuống thảm ôm lấy cô gái nhỏ vào lòng.

“Có chuyện gì vui hử, bảo bối?”

Dạ Nguyệt chớp chớp mắt ngẩn đầu lên nhìn ai đó, hỏi: “Anh thật sự muốn biết?”

Lăng Chi Hiên trưng ra cái bản mặt “dĩ nhiên rồi, tất cả chuyện của em anh đều muốn biết”

“Anh có nhớ trước đây bản thân đã nói gì không?” Dạ Nguyệt hí hửng mở đầu câu chuyện.

“Anh đã nói gì?” Lăng Chi Hiên cười cười hỏi lại, anh nhớ bản thân đã nói rất nhiều chuyện với vợ yêu nha nên không biết vợ yêu đang hỏi chuyện gì.

“Anh nói cái gì mà: Em là nữ phụ đối với tất cả đàn ông trên thế giới này, nếu có là nữ chính thì em chỉ là nữ chính trong cuộc đời anh thôi….., đại khái chính là vậy” Dạ Nguyệt lại bật cười thật lớn.

Lăng Chi Hiên lập tức nhớ lại, anh nhíu mày khó hiểu hỏi: “Em cảm thấy rất buồn cười sao?”

“Không phải rất buồn cười, chỉ là lúc đó cho đến tận bây giờ em vẫn không thể tin được anh lại nói ra câu đó ha ha…. Nó thật sự…. thật sự rất là sến đó nha, y như trong phim Hàn vậy á ha ha…..” Dạ Nguyệt ôm bụng cười càng lớn.

“Anh cũng nhớ em đã từng nói thế này: Cảm giác giống như đang xem truyện ngôn tình, giống như thấy nam chính đang lên giường với tiểu tam vậy…v…v… đại ý chính là vậy” Lăng Chi Hiên híp mắt lại đầy nguy hiểm. “Theo một cách nào đó, với người cứng đầu cứng cổ như ai đó, anh chỉ là đang dùng ngôn ngữ ngốc của em để diễn đạt cho em hiểu tâm ý của anh mà thôi”

Dạ Nguyệt: “…” 囧

“Đã hiểu rồi đúng không? Nếu đã hiểu thì đến lúc trừng phạt rồi, vợ yêu”

Dạ Nguyệt: “…” 囧

Ngày hôm sau, trong lớp học có một người xin nghỉ phép vì lý do bị bệnh phải nằm trên giường để dưỡng bệnh.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương