Ò Ó O Lằn ranh giới oOo

Sáng sớm hôm sau khi mặt trời còn chưa ló dạng ra khỏi đường chân trời, Lăng Chi Hiên và Dạ Nguyệt đã dựng lên một chữ "SOS" bằng cây trên bãi biển, rồi hai người đi vào bên trong khu rừng. Nhưng đi được khoảng hai canh giờ cả hai đã ra đến bờ biển phía bên kia hòn đảo, chứng tỏ đây quả thật là đảo nhỏ không người và có thể thuộc sở hữu của một nhà tài phiệt nào đó.

Lăng Chi Hiên nắm tay Dạ Nguyệt trở về bằng con đường dọc theo bờ biển, thong thả vừa đi vừa ngắm cảnh biển tuyệt đẹp xung quanh.

"Tôi sẽ trở về Lăng gia" Lăng Chi Hiên đột nhiên lên tiếng.

"Vâng" Dạ Nguyệt gật đầu, chuyện này cô cũng đoán trước rồi.

Lăng Chi Hiên đứng lại, để tay lên hai bên vai Dạ Nguyệt, cúi đầu chăm chú nhìn vào mắt cô: "Đi với tôi!"

Dạ Nguyệt sửng sốt nhìn sư phụ, cô cứ nghĩ rằng sư phụ sẽ trở về đó một mình để tìm lại trí nhớ của mình, hai người vẫn sẽ gặp nhau vì bọn họ đang hẹn hò mà. Nhưng cô không nghĩ sư phụ lại muốn cô đi cùng, đến nơi sư phụ từng sống trước đây, và gia đình sư phụ....

"Tôi cần em ở bên cạnh tôi" Lăng Chi Hiên ánh mắt thâm thuý sâu hút, giọng nói ôn nhu như nước.

Nhìn sâu vào trong đôi mắt tràn đầy nhu tình, Dạ Nguyệt như bị khảm sâu vào trong đó, cô chưa kịp suy nghĩ gì đã bất giác gật đầu thay cho lời đồng ý.

Lăng Chi Hiên mĩm cười hôn lên chóp mũi Dạ Nguyệt. Hai người lại tay trong tay tiếp tục đi về hướng bãi biển chỗ của bọn họ, không khí thật ấm áp và bình yên. Nhưng… đây chính là thời gian yên bình trước cơn bão lớn sắp tới. Bọn họ sẽ còn phải đối mặt với rất nhiều chuyện sắp xảy ra, là họa hay là phúc thì không thể nào nói trước được.

Khi ra đến bãi biển, cả hai đều kinh ngạc vì bãi biển bây giờ đang có rất nhiều xuồng cứu sinh cùng với những hành khách trên con tàu đó. Bọn họ đều là một bộ mỏi mệt và rầu rĩ ngồi trên bãi biển, phóng tầm mắt về phía đường chân trời phía xa.

Dạ Nguyệt nhìn khắp một lượt phát hiện Lý Vân Nhi cùng gia đình đang ngồi cạnh đống lửa đêm qua của hai người.

“Dạ Nguyệt, thật là may quá” mẹ Lý Vân Nhi thấy Dạ Nguyệt thì lôi kéo cả hai đến chỗ mọi người, trong mắt là vẻ an tâm thở phào được phần nào đó.

Đến nơi đã thấy Dương Hoàng Trí đang nhắm mắt nằm đó như ngủ say, còn Lý Vân Nhi thì khóc đến sưng phù cả hai mắt.

“Có chuyện gì vậy?” Dạ Nguyệt hoảng hốt ngồi xuống cạnh Lý Vân Nhi.

“Dạ Nguyệt, cậu ấy đến giờ vẫn chưa tỉnh lại” Lý Vân Nhi nấc cụt nói.

Vào đêm hôm qua, trước khi trái bom phát nổ vài giây, cũng như Lăng Chi Hiên, Dương Hoàng Trí cũng ôm lấy Lý Vân Nhi còn kéo theo cả Tề Mạc Thông đang bất tỉnh nhảy xuống biển. Nhưng vì đứng quá gần quả bom nên áp lực Dương Hoàng Trí phải chịu lớn hơn bên phía Lăng Chi Hiên, mặc dù vậy ông chú ma đã kịp dùng áp lực để chắn áp lực nhiệt cho anh nên anh hoàn toàn không có vết thương do bỏng ở phía sau lưng. Cả ba rơi xuống biển, Lý Vân Nhi phải kéo cả hai ngoi đầu lên mặt nước, cũng thật may mắn là xung quanh cũng có những vệ sĩ nhảy kịp xuống nước nên một người đã giúp cô đỡ lấy Tề Mạc Thông. Những quả bom sau đó cũng đánh cả bọn văng ra xa theo hướng ngược lại với Lăng Chi Hiên và Dạ Nguyệt.

Tiếp đó tất cả những hành khách còn sống dưới sự điều động của Trưởng vệ sĩ đã hạ thuỷ những chiếc xuồng cứu sinh xuống biển rồi cũng nhanh chóng nhảy xuống nước trước khi con tàu chìm vào lòng biển. Nhờ vậy mà có thể nói đã cứu được số hành khách còn sống sót của con tàu. Thiệt hại về vụ nổ boom lên tới phân nửa số người tham gia chuyến đi này, đa phần họ là những người nằm ở gần nhất với khoang động cơ và đáy tàu, chịu ảnh hưởng trực tiếp của các vụ nổ. Còn Trần Toàn cùng với con ác linh cũng biến mất hoặc có thể đã chết khi quả boom trên cơ thể Nguyễn Chí Viễn phát nổ, bất kể là thế nào thì từ đó về sau cũng không còn ai nhắc về sự xuất hiện sau đó của bọn họ.

“Anh vẫn còn sống” Lăng Trí Thanh bước đến đứng kế bên Lăng Chi Hiên, hắn ta quả thật là sống dai như con tiểu cường, đập như thế nào cũng không chết.

“Tôi được sóng đánh dạt vào bờ biển” Lăng Chi Hiên lạnh nhạt nói, nơi con tàu chìm và nơi này cách nhau cũng không xa lắm, cho dù không biết phương hướng nhưng khả năng tìm thấy nơi này cũng không phải không thể xảy ra.

“Chúng ta phải mau trở về để đưa cậu ấy vào bệnh viện” Dạ Nguyệt đã thử ấn huyệt nhân trung ở giữa mũi và miệng cho Dương Hoàng Trí nhưng hoàn toàn không được.

“Cái tên ngốc này, thật là đồ đại đại đại đại đại ngốc…………” Lý Vân Nhi tức giận ôm mặt hét lên. “Nếu cậu ta mà có chuyện gì em nhất định không bao giờ tha thứ cho cậu ta”

Dạ Nguyệt vuốt vuốt lưng cho Lý Vân Nhi, xem xét sơ bộ không thấy cậu ấy có vết thương nghiêm trọng nào, cho nên cô cũng không hiểu tại sao cậu ấy lại bất tỉnh, nhưng cô chợt nhận ra chuyện gì đó: “Em là Vân Nhi phải không?”

“Đúng vậy” Lý Vân Nhi ủ rũ gật gật đầu. “Tối qua sau khi nhảy xuống biển, em phát hiện mình đã trở về cơ thể của mình”

“Là do áp lực vụ nổ cùng với áp lực của ta đã đẩy linh hồn của cả hai trở về như cũ” ông chú ma nhỏ giọng nói vì còn kiêng kỵ ba mẹ Lý Vân Nhi và Lăng Trí Thanh đang đứng bên kia.

Dạ Nguyệt nghe tiếng nói lành lạnh của đàn ông đột ngột ở phía sau lưng Lý Vân Nhi làm cô giật mình muốn nhảy dựng lên: “Chú đừng có chơi trò dọa người như thế chứ, vậy lúc đầu đây chính là cách chú nói?”

“Không đến mức phải là nổ boom, chỉ cần một áp lực mạnh như nổ bình ga nhỏ cùng với áp lực của ta thì đã có thể trở về rồi” ông chú ma nhún vai nói.

“Chú nói cứ như đùa” Dạ Nguyệt bó tay, nổ bình ga chứ có phải đốt mấy cây pháo bông nhỏ đâu à.

Trong khi mọi người đang nói chuyện bên đây thì Lăng Chi Hiên vẻ mặt vẫn thản nhiên như thường ngày ngồi xuống kế bên Dạ Nguyệt, giống như mọi chuyện đã nằm trong lòng bàn tay của anh. Nhưng quả thật chính là như vậy, bởi vì trước khi đi anh đã chỉ thị cho Dương Lãnh Thiên một số việc. Ngay khi con tàu biến mất khỏi màn hình VMS của trung tâm thì Dương Lãnh Thiên nhất định sẽ cho người đi điều tra. Tiếp theo dựa vào tín hiệu SART để xác định vị trí con tàu, tìm kím các khu vực lận cận để xác định vị trí của anh và Dạ Nguyệt. Cuối cùng chính là tung tin tức cho bên cứu hộ để họ đến đây, chắc là cũng sắp có người đến rồi.

Vừa nghĩ xong thì trên bầu trời phía xa liền xuất hiện mấy chiếc trực thăng cùng con tàu lớn đang tiến dần về phía mọi người. Giống như là trong cơn đói đột ngột xuất hiện thức ăn, tất cả mọi người đều đứng dậy vui mừng hú hét trên khắp bãi biển.

Sau đó tất cả được đưa lên tàu trở về đất liền, đại nạn lần này có thể nói là hoàn toàn khép lại cùng với các thông tin giật gân được tung ra nhanh chóng trên các trang tin tức cùng báo đài khắp cả nước.

Người chịu trách nhiệm cho vụ việc lần này là Nguyễn Chí Viễn cùng vợ cũng đã chết. Bên tập đoàn Nguyễn thị nhanh chóng bãi miễn chức vụ tổng giám đốc của Nguyễn Chí Viễn, từ chối quan hệ với người đã khuất để phủi bỏ hoàn toàn trách nhiệm. Được biết, Nguyễn Chí Viễn chỉ là một đứa con ngoài giá thú của ba ông ta, từ nhỏ đã không được bên gia tộc Nguyễn thị thừa nhận, phải sống lay lắt bên ngoài.

Nhưng vào mười mấy năm trước, dưới thế lực mạnh mẽ nắm trong tay ông ta đã tranh giành lấy cái ghế tổng giám đốc hiện tại, bắt buộc gia tộc phải thừa nhận ông ta. Nhưng sau khi ngồi lên được chiếc ghế này, ông ta cùng với hai người nữa đã phản bội lại một kẻ khác trong giới hắc đạo được cho là rất nổi danh vào lúc bấy giờ, chính người đàn ông đó đã cứu bọn họ khỏi cái chết cận kề, cho bọn họ sức mạnh cùng tiền tài để trở về đấu tranh với chính những người đã vứt bỏ bọn họ. Đổi lại chính là cùng nhau hợp tác ngầm để bành trướng thế lực ra khắp đất nước, người đàn ông này muốn được sánh ngang với bốn gia tộc hùng mạnh. Và kết cuộc chính là cái kết bi ai của tất cả bọn họ…..

Chiếc ghế tổng giám đốc bên Nguyễn thị nhanh chóng được một người bên gia tộc lên thay thế. Nguyễn Lâm Lan mặc dù không bị đuổi đi nhưng phải sống trong sự phỉ nhổ và khinh thường của những người trong gia tộc. Cùng với sự lạnh nhạt của Lăng Trí Thanh, Tề gia cũng huỷ hôn ước. Tất cả những gì cô ta đạt được sau bao nhiêu tính toán chỉ là hai bàn tay trắng cùng sự nhục nhã ê chề.

[Những thứ không thuộc về mình cuối cùng cũng chỉ mang lại tổn thương cùng bất hạnh đến chính bản thân mình và những người quan trọng với mình]

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương