Em Muốn Trốn Sao, Bảo Bối?
-
Chương 27
Ò Ó O Lằn ranh giới oOo
Dạ Nguyệt và Lăng Chi Hiên trên đường đi vừa tìm người đàn ông lúc nãy cũng vừa tìm Nguyễn Chí Viễn thì gặp Lý Vân Nhi và Dương Hoàng Trí đứng ngắm trăng trên hành lang tàu.
"Hai người đi đâu vậy? Bọn em kím hai người từ nãy đến giờ" Lý Vân Nhi chu môi nói.
"Bây giờ có việc quan trọng hơn cần phải giải quyết, mấy đứa có thấy Nguyễn tổng ở đâu không?" Dạ Nguyệt vẻ mặt vô cùng nghiêm túc hỏi.
"Không thấy chú ấy nhưng mà biết Nguyễn Lâm Lan và Lăng Trí Thanh đang ở đâu" Lý Vân Nhi mờ ám nói.
"Cô ta cũng được" Lăng Chi Hiên vẫn là vẻ mặt lành lạnh không có bất kì biểu cảm nào, có Lăng Trí Thanh càng tốt, có việc để hắn ta ra mặt đây.
"Được rồi, thể theo yêu cầu của hai người, em sẽ dẫn hai người đến đó" Lý Vân Nhi mĩm cười càng ngày càng gian tà.
Dương Hoàng Trí bên này lắc đầu cười cười, lúc nãy anh mà không cản chắc là Vân Nhi nhảy vô quay phim người ta luôn rồi a.
Vậy là bốn người lên đường đi về hướng phòng Lăng Trí Thanh. Trên đường đi Dạ Nguyệt cũng có đề cập đến việc mất tích với trả thù mà hai người đã nghe được trước đó.
"Chú nghĩ như thế nào? Có phải là con ác linh mà chú nói không?" Dạ Nguyệt quay qua như hỏi Lý Vân Nhi nhưng chính xác là hỏi ông chú ma.
"Nó không thể khiến người ta mất tích được nhưng khả năng có liên quan đến nó là rất lớn" ông chú ma lên tiếng mặc dù không có hiện ra. "Bây giờ lại đang giữa đêm nên âm khí đang là lúc hưng thịnh nhất"
Vừa đi vừa bàn luận chỉ trong chốc lát là đến cửa phòng Lăng Trí Thanh. Lăng Chi Hiên bị đẩy ra gõ cửa phòng, dù sao cũng là anh trai nên chắc anh ta sẽ nể mặt mà mở cửa đi a.
Nhưng đứng đợi một lúc vẫn chẳng thấy ai, Lý Vân Nhi thiếu kiên nhẫn bắt đầu đập cửa liên tục. Đừng có nói là tới giờ còn chưa xong nữa nha, cũng lâu lắm rồi đó.
Cuối cùng Lăng Trí Thanh mặt đen như đáy nồi cũng ra mở cửa, anh ta chỉ kịp mặc vào bộ đồ ngủ, để lộ ra lồng ngực vững chải bóng loáng.
"Nguyễn tổng mất tích rồi" Lăng Chi Hiên vẻ mặt lạnh nhạt vào thẳng vấn đề. Anh còn cố tình che chắn tầm nhìn của Dạ Nguyệt, nhìn thấy những thứ này sẽ bị đau mắt, nhìn của anh mới là bổ mắt.
Vừa nghe đến đây Nguyễn Lâm Lan cũng nhào ra, bộ dạng mệt mõi đầu tóc rối bù trông vô cùng đáng thương, kinh ngạc hỏi: "Cái gì, ba tôi mất tích?"
"Chúng tôi đã tìm ông ấy khắp nơi" Dạ Nguyệt ló đầu ra nhìn, thấy cả hai người trong trạng thái như vậy thì là ai cũng biết trận chiến kịch liệt đang diễn ra mà bọn họ lại nở cắt đứt giữa chừng.
Nguyễn Lâm Lan lập tức lê lết thân mình trở vào phòng, lấy điện thoại ra gọi cho ba mình nhưng đáng tiếc chẳng có ai bắt máy: "Không nghe máy"
Mọi người đứng đó im lặng, không khí rơi vào trầm tư thì Lăng Chi Hiên nhìn Lăng Trí Thanh lại lạnh nhạt nói: "Tôi với cô ấy nghe một vệ sĩ nói là có những vụ mất tích đang xảy ra trên tàu, cậu nghĩ thế nào?"
"Nếu đúng là vậy thật thì khả năng Nguyễn tổng cũng đã trở thành nạn nhân" Lăng Trí Thanh nhíu mày nói, sâu trong mắt là vẻ hả hê vô hạn, hắn ta lại trưng cầu ý kiến của anh. Cũng phải, bây giờ ở đây thân phận của ông đây là lớn nhất.
"Cho nên tôi nghĩ cậu nên cho người thông báo với tất cả mọi người nhanh chóng trở về phòng mình mà khoá cửa lại, bất kể là ai cũng không được rời khỏi phòng. Phân phó cho vệ sĩ tản ra truy tìm tung tích của hung thủ cùng nạn nhân. Đồng thời nhờ thuyền trưởng liên lạc với đất liền để nhờ họ cứu hộ khẩn cấp. Lúc nãy chúng tôi đã thấy một người đàn ông khả nghi mặc quần áo vệ sĩ và...." Lăng Chi Hiên dùng giọng điệu vô cùng khiêm nhường nói, nhưng thật ra anh lại đang phân phó cho Lăng Trí Thanh như thủ hạ của mình a.
Lăng Trí Thanh nghe Lăng Chi Hiên "khiêm nhường" nói giống như nhân viên đang đề xuất ý tưởng, rất là hưởng thụ lắng nghe, còn tán đồng với ý tưởng của anh.
"Tôi đã thấy một trái boom lộ ra bên trong cái túi ấy" Lăng Chi Hiên thản nhiên kết thúc phân phó với một câu vô cùng động trời.
Tất cả nghe xong đều trợn mắt nhìn anh, anh nói giống như đang nói bầu trời đêm nay thật đẹp.
Lăng Trí Thanh lập tức chuyển biến sắc mặt, nếu là thật thì không phải con tàu này có thể bị đánh chìm bất cứ lúc nào đó sao? Lăng Trí Thanh lập tức gọi điện điều động Trưởng vệ sĩ, người có quyền hành cao nhất trong đám vệ sĩ.
Lăng Chi Hiên cong khoé môi âm thầm cười, rất tốt, đây chính là phản ứng mà anh mong muốn. Hiện tại anh không thể để lộ ra quá nhiều sơ hở mà bức dây động rừng được.
Dạ Nguyệt hỏi nhỏ sư phụ: "Lúc nãy anh nói là thiết bị điều khiển từ xa mà?"
Lăng Chi Hiên âm thầm cúi xuống sát lỗ tai cô gái nhỏ: "Em nghĩ nếu tôi nói vậy thì anh ta sẽ nghĩ như thế nào?"
Dạ Nguyệt nghĩ nghĩ rồi hiểu ra, nếu nói vậy thì chưa chắc anh ta tin đó là một quả boom mà cho người hành động nhanh chóng: "Sao anh lại biết đó là thiết bị để kích nổ quả boom?"
Lăng Chi Hiên ôm Dạ Nguyệt lui về phía sau, tránh chỗ mọi người và Lăng Trí Thanh đang nói chuyện điện thoại với Trưởng vệ sĩ: "Cái này tôi cũng không biết, giống như là từng nhìn thấy ở đâu rồi và trong đầu tôi chắc chắn nó có tác dụng như vậy"
Dạ Nguyệt ngẩn đầu lên nhìn sư phụ, cô không thể tưởng tượng được cuộc sống trước đây của sư phụ, nào là những vết sẹo vừa dài vừa sâu rồi bây giờ là đến boom đạn nữa. Cuộc sống đó rốt cuộc nó tàn khốc như thế nào? Cô thật sự muốn tận mắt nhìn thấy.
Thấy ánh mắt lo lắng của Dạ Nguyệt, Lăng Chi Hiên biết Dạ Nguyệt đang nghĩ gì. Anh hôn lên trán cô gái nhỏ "Cho nên kéo em vào cuộc sống địa ngục đó là rất tàn nhẫn với em nhưng tôi càng không thể không có em ở bên cạnh" anh âm thầm nói trong lòng.
Không hiểu sao nhìn vào đôi mắt sâu hút đó Dạ Nguyệt có thể cảm giác được nó đang nói gì nên cô vươn tay ôm chặt lấy thắt lưng sư phụ, giống như đang truyền hơi ấm sang cho anh. Chỉ cần sư phụ còn cần cô thì cô vẫn nhất định ở cạnh sư phụ đến cùng.
Theo như chỉ thị, loa ngoài của thuyền trưởng thông báo đến tất cả mọi người trên tàu lập tức trở về phòng của mình, khoá chặt cửa lại, bất kì là ai gọi cũng không mở cửa.
Còn toàn bộ vệ sĩ cùng với đội ngũ nhân viên trên tàu đến tập trung tại phòng lớn, Lăng Chi Hiên và Dạ Nguyệt đi một vòng nhìn tất cả nhân viên nhưng không thấy người đàn ông đó. Trưởng vệ sĩ đếm lại đầu người thì quả thật là thấy thiếu một người, tra ra thì đã biết người đó là ai. Còn lại điều động tất cả vệ sĩ và đội ngũ nhân viên tản ra tìm kím những người mất tích và người vệ sĩ trong bức hình, một nhóm khác thì truy tìm vị trí của những quả boom.
Dạ Nguyệt và Lăng Chi Hiên nhìn hình thì lập tức nhận ra người đàn ông trẻ tuổi đó, nhưng trong hình người thanh niên trông vô cùng rụt rè và rất yếu đuối.
"Anh ta là Trần Toàn, 32 tuổi, mới vừa tham gia vào công ty vệ sĩ của chúng tôi vào hai tháng trước" Trưởng vệ sĩ nói.
"Công ty của các người lại nhận một tên vô dụng như thế này àh?" Lăng Trí Thanh nhíu mày, lạnh giọng hỏi.
"Lăng nhị thiếu gia, anh đừng vội đánh giá, trông như vậy nhưng anh ta đã hạ rất nhiều vệ sĩ thuộc top khá của chúng tôi nên chúng tôi mới chính thức cho anh ta gia nhập vào công ty" Trưởng vệ sĩ lắc đầu cười.
Dạ Nguyệt và Lăng Chi Hiên cùng nhìn lại sơ yếu lý lịch của Trần Toàn. Hắn ta trước khi trở thành vệ sĩ thì là bảo vệ giữ cửa của tập đoàn Nguyễn thị, do một lần thất trách mà đã bị sa thải. Nhưng như vậy cũng có thể khiến hắn ta hận Nguyễn tổng đến mức này sao, hận đến nỗi muốn cho ông ta và tất cả những người trên tàu này phải chôn theo anh ta? Chuyện nhân viên bị đuổi việc thực chất là một việc vô cùng bình thường, xảy ra hàng ngày ở các công ty trong những năm gần đây, cuộc sống này vốn dĩ rất khó sống. Vậy rất có thể anh ta thuộc dạng tâm lý không ổn định hoặc là thật sự còn một lý do đằng sau nữa.
"Này ông chú, con ác linh đó có thể chi phối suy nghĩ của người khác hay không hoặc giả như là nói chuyện vào trong đầu của người khác" Dạ Nguyệt bất giác quay qua hỏi nhỏ Lý Vân Nhi, với một người có tâm lý yếu đuối thì chuyện chi phối là rất dễ dàng, không cần phải tới mức nhập vào rồi điều khiển.
"Đó chính là ám ảnh tâm lý vào vật chủ mà nó bám theo thông qua những giấc mơ lập đi lập lại nhiều lần" ông chú cũng nhỏ giọng truyền đạt rồi đột nhiên như nghĩ ra gì đó nói. "Nó có thể làm cho anh ta nghĩ rằng chính anh ta mới là người mang những ký ức trước đây của nó. Tôi thật sự không thể nghĩ ra nó có thể làm tới mức này"
Dạ Nguyệt và Lăng Chi Hiên nhất thời hiểu ra, ở thời điểm hiện tại thì khả năng này là cao nhất rồi. "Nó" mượn tay người này để trả mối hận thù sâu nặng của mình. Nhưng cả hai người đều không thể biết mối hận thù đó là gì.
"Trưởng sư huynh, thuyền trưởng vừa mới thông báo, thiết bị liên lạc với bên đất liền đã bị phá hư rồi" một vệ sĩ hớt hải chạy vào nói.
"Cái gì, sao có thể như vậy?" cả Trưởng vệ sĩ và Lăng Trí Thanh đều trợn mắt.
"Nếu hắn có thể dễ dàng qua mặt chúng ta để gài boom thì chuyện này cũng không khó khăn" Lăng Chi Hiên nhàn nhạt nói, khả năng xấu nhất mà anh nghĩ cuối cùng cũng xảy ra.
Không gian bắt đầu rơi vào trạng thái lắng đọng và trầm mặc.
"Trưởng sư huynh, em đã biết những nạn nhân mất tích hiện đang ở đâu" một giọng nói vang lên trên thiết bị truyền tin.
"Mau báo cáo" Trưởng vệ sĩ lập tức mở loa ngoài lên cho mọi người đều nghe được.
"Lúc thấy tấm hình em đã nhận ra cậu ta, nhớ cậu ta từng kéo một vật gì đó đến kho lạnh nên em mới thử tìm kím xem như thế nào, thật không ngờ ở bên trong này là mười mấy thi thể bị phanh thây một cách rất dã man" cậu vệ sĩ đó báo cáo tình hình hiện trạng trong kho lạnh lúc này.
"Có thấy ba và mẹ của tôi không?" Nguyễn Lâm Lan sợ hãi lên tiếng.
"Không thấy Nguyễn tổng, nhưng phu nhân thì đang ở đây và..." cậu vệ sĩ nói càng nhỏ dần.
"Như thế nào? Nói mau" Nguyễn Lâm Lan gào lên.
"Da bà ấy đã bị lột sạch toàn bộ và bị đóng đinh lên tường....bên cạnh còn có ba chữ số bằng máu, đó là 666 và một dòng chữ: Ta đến bắt tất cả các người xuống địa ngục!..." cậu vệ sĩ cau mày quay mặt ra khỏi kho lạnh. Anh thật sự không thể chứng kiến tiếp cảnh tượng này được nữa, quá khủng khiếp rồi.
Nguyễn Lâm Lan kinh hoàng hét lên rồi té xuống đất, bất tỉnh.....
666 đó chính là con số của quỷ dữ, đại diện cho sự hiện diện của quỷ Satan đến từ địa ngục tâm tối nhất.
Dạ Nguyệt và Lăng Chi Hiên trên đường đi vừa tìm người đàn ông lúc nãy cũng vừa tìm Nguyễn Chí Viễn thì gặp Lý Vân Nhi và Dương Hoàng Trí đứng ngắm trăng trên hành lang tàu.
"Hai người đi đâu vậy? Bọn em kím hai người từ nãy đến giờ" Lý Vân Nhi chu môi nói.
"Bây giờ có việc quan trọng hơn cần phải giải quyết, mấy đứa có thấy Nguyễn tổng ở đâu không?" Dạ Nguyệt vẻ mặt vô cùng nghiêm túc hỏi.
"Không thấy chú ấy nhưng mà biết Nguyễn Lâm Lan và Lăng Trí Thanh đang ở đâu" Lý Vân Nhi mờ ám nói.
"Cô ta cũng được" Lăng Chi Hiên vẫn là vẻ mặt lành lạnh không có bất kì biểu cảm nào, có Lăng Trí Thanh càng tốt, có việc để hắn ta ra mặt đây.
"Được rồi, thể theo yêu cầu của hai người, em sẽ dẫn hai người đến đó" Lý Vân Nhi mĩm cười càng ngày càng gian tà.
Dương Hoàng Trí bên này lắc đầu cười cười, lúc nãy anh mà không cản chắc là Vân Nhi nhảy vô quay phim người ta luôn rồi a.
Vậy là bốn người lên đường đi về hướng phòng Lăng Trí Thanh. Trên đường đi Dạ Nguyệt cũng có đề cập đến việc mất tích với trả thù mà hai người đã nghe được trước đó.
"Chú nghĩ như thế nào? Có phải là con ác linh mà chú nói không?" Dạ Nguyệt quay qua như hỏi Lý Vân Nhi nhưng chính xác là hỏi ông chú ma.
"Nó không thể khiến người ta mất tích được nhưng khả năng có liên quan đến nó là rất lớn" ông chú ma lên tiếng mặc dù không có hiện ra. "Bây giờ lại đang giữa đêm nên âm khí đang là lúc hưng thịnh nhất"
Vừa đi vừa bàn luận chỉ trong chốc lát là đến cửa phòng Lăng Trí Thanh. Lăng Chi Hiên bị đẩy ra gõ cửa phòng, dù sao cũng là anh trai nên chắc anh ta sẽ nể mặt mà mở cửa đi a.
Nhưng đứng đợi một lúc vẫn chẳng thấy ai, Lý Vân Nhi thiếu kiên nhẫn bắt đầu đập cửa liên tục. Đừng có nói là tới giờ còn chưa xong nữa nha, cũng lâu lắm rồi đó.
Cuối cùng Lăng Trí Thanh mặt đen như đáy nồi cũng ra mở cửa, anh ta chỉ kịp mặc vào bộ đồ ngủ, để lộ ra lồng ngực vững chải bóng loáng.
"Nguyễn tổng mất tích rồi" Lăng Chi Hiên vẻ mặt lạnh nhạt vào thẳng vấn đề. Anh còn cố tình che chắn tầm nhìn của Dạ Nguyệt, nhìn thấy những thứ này sẽ bị đau mắt, nhìn của anh mới là bổ mắt.
Vừa nghe đến đây Nguyễn Lâm Lan cũng nhào ra, bộ dạng mệt mõi đầu tóc rối bù trông vô cùng đáng thương, kinh ngạc hỏi: "Cái gì, ba tôi mất tích?"
"Chúng tôi đã tìm ông ấy khắp nơi" Dạ Nguyệt ló đầu ra nhìn, thấy cả hai người trong trạng thái như vậy thì là ai cũng biết trận chiến kịch liệt đang diễn ra mà bọn họ lại nở cắt đứt giữa chừng.
Nguyễn Lâm Lan lập tức lê lết thân mình trở vào phòng, lấy điện thoại ra gọi cho ba mình nhưng đáng tiếc chẳng có ai bắt máy: "Không nghe máy"
Mọi người đứng đó im lặng, không khí rơi vào trầm tư thì Lăng Chi Hiên nhìn Lăng Trí Thanh lại lạnh nhạt nói: "Tôi với cô ấy nghe một vệ sĩ nói là có những vụ mất tích đang xảy ra trên tàu, cậu nghĩ thế nào?"
"Nếu đúng là vậy thật thì khả năng Nguyễn tổng cũng đã trở thành nạn nhân" Lăng Trí Thanh nhíu mày nói, sâu trong mắt là vẻ hả hê vô hạn, hắn ta lại trưng cầu ý kiến của anh. Cũng phải, bây giờ ở đây thân phận của ông đây là lớn nhất.
"Cho nên tôi nghĩ cậu nên cho người thông báo với tất cả mọi người nhanh chóng trở về phòng mình mà khoá cửa lại, bất kể là ai cũng không được rời khỏi phòng. Phân phó cho vệ sĩ tản ra truy tìm tung tích của hung thủ cùng nạn nhân. Đồng thời nhờ thuyền trưởng liên lạc với đất liền để nhờ họ cứu hộ khẩn cấp. Lúc nãy chúng tôi đã thấy một người đàn ông khả nghi mặc quần áo vệ sĩ và...." Lăng Chi Hiên dùng giọng điệu vô cùng khiêm nhường nói, nhưng thật ra anh lại đang phân phó cho Lăng Trí Thanh như thủ hạ của mình a.
Lăng Trí Thanh nghe Lăng Chi Hiên "khiêm nhường" nói giống như nhân viên đang đề xuất ý tưởng, rất là hưởng thụ lắng nghe, còn tán đồng với ý tưởng của anh.
"Tôi đã thấy một trái boom lộ ra bên trong cái túi ấy" Lăng Chi Hiên thản nhiên kết thúc phân phó với một câu vô cùng động trời.
Tất cả nghe xong đều trợn mắt nhìn anh, anh nói giống như đang nói bầu trời đêm nay thật đẹp.
Lăng Trí Thanh lập tức chuyển biến sắc mặt, nếu là thật thì không phải con tàu này có thể bị đánh chìm bất cứ lúc nào đó sao? Lăng Trí Thanh lập tức gọi điện điều động Trưởng vệ sĩ, người có quyền hành cao nhất trong đám vệ sĩ.
Lăng Chi Hiên cong khoé môi âm thầm cười, rất tốt, đây chính là phản ứng mà anh mong muốn. Hiện tại anh không thể để lộ ra quá nhiều sơ hở mà bức dây động rừng được.
Dạ Nguyệt hỏi nhỏ sư phụ: "Lúc nãy anh nói là thiết bị điều khiển từ xa mà?"
Lăng Chi Hiên âm thầm cúi xuống sát lỗ tai cô gái nhỏ: "Em nghĩ nếu tôi nói vậy thì anh ta sẽ nghĩ như thế nào?"
Dạ Nguyệt nghĩ nghĩ rồi hiểu ra, nếu nói vậy thì chưa chắc anh ta tin đó là một quả boom mà cho người hành động nhanh chóng: "Sao anh lại biết đó là thiết bị để kích nổ quả boom?"
Lăng Chi Hiên ôm Dạ Nguyệt lui về phía sau, tránh chỗ mọi người và Lăng Trí Thanh đang nói chuyện điện thoại với Trưởng vệ sĩ: "Cái này tôi cũng không biết, giống như là từng nhìn thấy ở đâu rồi và trong đầu tôi chắc chắn nó có tác dụng như vậy"
Dạ Nguyệt ngẩn đầu lên nhìn sư phụ, cô không thể tưởng tượng được cuộc sống trước đây của sư phụ, nào là những vết sẹo vừa dài vừa sâu rồi bây giờ là đến boom đạn nữa. Cuộc sống đó rốt cuộc nó tàn khốc như thế nào? Cô thật sự muốn tận mắt nhìn thấy.
Thấy ánh mắt lo lắng của Dạ Nguyệt, Lăng Chi Hiên biết Dạ Nguyệt đang nghĩ gì. Anh hôn lên trán cô gái nhỏ "Cho nên kéo em vào cuộc sống địa ngục đó là rất tàn nhẫn với em nhưng tôi càng không thể không có em ở bên cạnh" anh âm thầm nói trong lòng.
Không hiểu sao nhìn vào đôi mắt sâu hút đó Dạ Nguyệt có thể cảm giác được nó đang nói gì nên cô vươn tay ôm chặt lấy thắt lưng sư phụ, giống như đang truyền hơi ấm sang cho anh. Chỉ cần sư phụ còn cần cô thì cô vẫn nhất định ở cạnh sư phụ đến cùng.
Theo như chỉ thị, loa ngoài của thuyền trưởng thông báo đến tất cả mọi người trên tàu lập tức trở về phòng của mình, khoá chặt cửa lại, bất kì là ai gọi cũng không mở cửa.
Còn toàn bộ vệ sĩ cùng với đội ngũ nhân viên trên tàu đến tập trung tại phòng lớn, Lăng Chi Hiên và Dạ Nguyệt đi một vòng nhìn tất cả nhân viên nhưng không thấy người đàn ông đó. Trưởng vệ sĩ đếm lại đầu người thì quả thật là thấy thiếu một người, tra ra thì đã biết người đó là ai. Còn lại điều động tất cả vệ sĩ và đội ngũ nhân viên tản ra tìm kím những người mất tích và người vệ sĩ trong bức hình, một nhóm khác thì truy tìm vị trí của những quả boom.
Dạ Nguyệt và Lăng Chi Hiên nhìn hình thì lập tức nhận ra người đàn ông trẻ tuổi đó, nhưng trong hình người thanh niên trông vô cùng rụt rè và rất yếu đuối.
"Anh ta là Trần Toàn, 32 tuổi, mới vừa tham gia vào công ty vệ sĩ của chúng tôi vào hai tháng trước" Trưởng vệ sĩ nói.
"Công ty của các người lại nhận một tên vô dụng như thế này àh?" Lăng Trí Thanh nhíu mày, lạnh giọng hỏi.
"Lăng nhị thiếu gia, anh đừng vội đánh giá, trông như vậy nhưng anh ta đã hạ rất nhiều vệ sĩ thuộc top khá của chúng tôi nên chúng tôi mới chính thức cho anh ta gia nhập vào công ty" Trưởng vệ sĩ lắc đầu cười.
Dạ Nguyệt và Lăng Chi Hiên cùng nhìn lại sơ yếu lý lịch của Trần Toàn. Hắn ta trước khi trở thành vệ sĩ thì là bảo vệ giữ cửa của tập đoàn Nguyễn thị, do một lần thất trách mà đã bị sa thải. Nhưng như vậy cũng có thể khiến hắn ta hận Nguyễn tổng đến mức này sao, hận đến nỗi muốn cho ông ta và tất cả những người trên tàu này phải chôn theo anh ta? Chuyện nhân viên bị đuổi việc thực chất là một việc vô cùng bình thường, xảy ra hàng ngày ở các công ty trong những năm gần đây, cuộc sống này vốn dĩ rất khó sống. Vậy rất có thể anh ta thuộc dạng tâm lý không ổn định hoặc là thật sự còn một lý do đằng sau nữa.
"Này ông chú, con ác linh đó có thể chi phối suy nghĩ của người khác hay không hoặc giả như là nói chuyện vào trong đầu của người khác" Dạ Nguyệt bất giác quay qua hỏi nhỏ Lý Vân Nhi, với một người có tâm lý yếu đuối thì chuyện chi phối là rất dễ dàng, không cần phải tới mức nhập vào rồi điều khiển.
"Đó chính là ám ảnh tâm lý vào vật chủ mà nó bám theo thông qua những giấc mơ lập đi lập lại nhiều lần" ông chú cũng nhỏ giọng truyền đạt rồi đột nhiên như nghĩ ra gì đó nói. "Nó có thể làm cho anh ta nghĩ rằng chính anh ta mới là người mang những ký ức trước đây của nó. Tôi thật sự không thể nghĩ ra nó có thể làm tới mức này"
Dạ Nguyệt và Lăng Chi Hiên nhất thời hiểu ra, ở thời điểm hiện tại thì khả năng này là cao nhất rồi. "Nó" mượn tay người này để trả mối hận thù sâu nặng của mình. Nhưng cả hai người đều không thể biết mối hận thù đó là gì.
"Trưởng sư huynh, thuyền trưởng vừa mới thông báo, thiết bị liên lạc với bên đất liền đã bị phá hư rồi" một vệ sĩ hớt hải chạy vào nói.
"Cái gì, sao có thể như vậy?" cả Trưởng vệ sĩ và Lăng Trí Thanh đều trợn mắt.
"Nếu hắn có thể dễ dàng qua mặt chúng ta để gài boom thì chuyện này cũng không khó khăn" Lăng Chi Hiên nhàn nhạt nói, khả năng xấu nhất mà anh nghĩ cuối cùng cũng xảy ra.
Không gian bắt đầu rơi vào trạng thái lắng đọng và trầm mặc.
"Trưởng sư huynh, em đã biết những nạn nhân mất tích hiện đang ở đâu" một giọng nói vang lên trên thiết bị truyền tin.
"Mau báo cáo" Trưởng vệ sĩ lập tức mở loa ngoài lên cho mọi người đều nghe được.
"Lúc thấy tấm hình em đã nhận ra cậu ta, nhớ cậu ta từng kéo một vật gì đó đến kho lạnh nên em mới thử tìm kím xem như thế nào, thật không ngờ ở bên trong này là mười mấy thi thể bị phanh thây một cách rất dã man" cậu vệ sĩ đó báo cáo tình hình hiện trạng trong kho lạnh lúc này.
"Có thấy ba và mẹ của tôi không?" Nguyễn Lâm Lan sợ hãi lên tiếng.
"Không thấy Nguyễn tổng, nhưng phu nhân thì đang ở đây và..." cậu vệ sĩ nói càng nhỏ dần.
"Như thế nào? Nói mau" Nguyễn Lâm Lan gào lên.
"Da bà ấy đã bị lột sạch toàn bộ và bị đóng đinh lên tường....bên cạnh còn có ba chữ số bằng máu, đó là 666 và một dòng chữ: Ta đến bắt tất cả các người xuống địa ngục!..." cậu vệ sĩ cau mày quay mặt ra khỏi kho lạnh. Anh thật sự không thể chứng kiến tiếp cảnh tượng này được nữa, quá khủng khiếp rồi.
Nguyễn Lâm Lan kinh hoàng hét lên rồi té xuống đất, bất tỉnh.....
666 đó chính là con số của quỷ dữ, đại diện cho sự hiện diện của quỷ Satan đến từ địa ngục tâm tối nhất.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook