Em Muốn Trốn Sao, Bảo Bối?
-
Chương 18
Ò Ó O Lằn.... Lằn ranh giới là đây oOo
Dạ Nguyệt đang trên đường về chung cư, vừa đến thang máy thì gặp một người con gái xinh đẹp đang chờ bên thang máy. Chính là chị gái xinh đẹp trước đây đã cùng với những người khác hỏi Dạ Nguyệt về Lăng Chi Hiên a.
"Dạ Nguyệt" chị gái xinh đẹp nở nụ cười ngọt ngào.
"Chào chị Linh Nhi" Dạ Nguyệt gật đầu cười đáp lại.
"Tối mai ông chủ chung cư muốn tổ chức một buổi BBQ ở sân thượng để mừng nữ năm ngày hoàn thành chung cư. Nên ông ấy mời mọi người trong chung cư đến tham gia, có thể dẫn theo bạn bè" chị gái xinh đẹp tên Linh Nhi lại cười hết sức quyến rũ.
"Dạ nếu là vậy em sẽ về hỏi ý kiến anh họ rồi cho chị và mọi người hay sau. Tại em cũng không thể một mình quyết định được" Dạ Nguyệt lễ phép nói.
"Chị chờ câu trả lời của em" Linh Nhi nghe xong còn cười tươi hơn nữa, sau đó chào Dạ Nguyệt rồi rời đi.
Dạ Nguyệt trở về căn hộ 307 của mình. Vừa vào cửa đã ngửi thấy một mùi thơm vô cùng hấp dẫn.
"Về rồi à?" Lăng Chi Hiên đang dọn đồ ăn lên bàn ngoài phòng khách, cong khoé môi lên nhìn cô gái nhỏ.
"A, là tôm lăn bột" Dạ Nguyệt mắt sáng rỡ nhìn vào đĩa tôm lăn bột trên bàn.
"Em tắm trước đi" Lăng Chi Hiên xoa đầu Dạ Nguyệt.
Dạ Nguyệt gật đầu trở về phòng ngủ chuẩn bị quần áo đi tắm. Vừa ngồi vào trong bồn nước ấm Dạ Nguyệt thoải mái thở ra. Thật là sảng khoái a ~
Mấy ngày gần đây, dưới sự huấn luyện ma quỷ của người nào đó mà cả thể chất lẫn kỹ năng của Dạ Nguyệt tiến bộ rất nhanh. Vết thương cũng đã lành hẳn, chỉ còn lại một vết sẹo dài ở phía sau lưng Dạ Nguyệt. Nhưng Dạ Nguyệt cũng không bận tâm, dù sao nếu sau này người mở miệng nói yêu cô mà ngay cả một vết sẹo của cô cũng không thể chấp nhận được thì cô cũng không cần một tình yêu như thế. Cho nên dưới suy nghĩ khó tính như thế mà cho đến giờ Dạ Nguyệt vẫn tiếp tục bị "ế". Thật sự đây chỉ là lý do lý trấu xạo sự của cô thôi a.
Còn về chuyện ngày đó với Lăng Chi Hiên, Dạ Nguyệt thật sự để nó vào trong góc tối của mình. Dù sao Dạ Nguyệt luôn cho rằng chuyện này sẽ kết thúc vào một ngày không xa, nhất là khi sư phụ nhà mình nhớ lại tất cả. Ở cạnh sư phụ một thời gian Dạ Nguyệt biết thân thế của sư phụ không hề đơn giản, có thể là cậu chủ của một gia tộc hoặc cũng là sống trong một gia đình giàu có. Cho nên Dạ Nguyệt lựa chọn làm con rùa rút đầu vào trong cái mai a, chỉ cần sư phụ nhớ ra thì coi như cô đã xong nhiệm vụ. Mọi thứ sẽ trở về như cũ sớm thôi. Dạ Nguyệt gật gật đầu tự nhủ.
Sau khi tắm xong, hai người cùng nhau ăn cơm.
"Rất ngon a" Dạ Nguyệt cảm thán, sư phụ quả thật không phải người a, chuyện gì cũng làm được.
Gần đây ai về nhà trước thì người đó sẽ lãnh nhiệm vụ nấu ăn, nhưng đa số Lăng Chi Hiên đều về trước Dạ Nguyệt còn nấu toàn mấy món ngon. Cho nên Dạ Nguyệt lúc nào cũng có lộc ăn, ăn đến no căng bụng.
"Ngon thì ăn nhiều vào" Lăng Chi Hiên gắp thức ăn để vào trong chén Dạ Nguyệt. "Sau khi ăn xong chúng ta sẽ tập luyện tiếp" dạo này để có thể tăng cường sức khoẻ của cô gái nhỏ, anh đã bỏ công ra lên một thực đơn thích hợp với luyện tập, giúp cơ thể cô gái nhỏ nhà anh phát triển khoẻ mạnh và cân đối.
(Tác giả: trước khi ăn, con sói sẽ vỗ béo con mồi rồi mới nuốt sạch vào bụng hưởng thụ thành quả khà khà khà :v )
"Anh cũng ăn nhiều vào" Dạ Nguyệt cũng gắp thức ăn để vào chén Lăng Chi Hiên, nhưng nhất thời như nhớ ra gì đó cô định gắp ngược trở lại chén mình.
"Không phải cho tôi sao? Sao lại gắp về?" Lăng Chi Hiên chặn đũa Dạ Nguyệt lại, lấy thức ăn nhanh chóng bỏ vào trong miệng. Nước miếng của cô gái nhỏ không phải anh chưa từng ăn qua.
(Tác giả: anh im đi, bẩn chết đi được :v )
Theo phép lịch sự thông thường khi gắp thức ăn cho người khác, người ta sẽ đổi đầu đũa gắp, tránh không dùng đầu đũa mà mình đã sử dụng qua. Dạ Nguyệt cho tới lúc gắp xong mới nhớ ra nên mới có một màn gắp đi gắp lại này. Thói quen thật là đáng sợ, ở nhà ăn cơm chung với ba mẹ Dạ Nguyệt không cần phải nghĩ tới mấy chuyện này a.
Sau khi ăn cơm xong, Dạ Nguyệt lãnh nhiệm vụ rửa bát. Xong hết mọi việc, hai người thay đồ khác, chuẩn bị bắt đầu tập luyện.
"Àhhh" Dạ Nguyệt sực nhớ ra lời mời lúc chiều. "Tối mai người của chung cư tổ chức một buổi BBQ sân thượng, chị Linh Nhi mới mời. Anh có muốn đi không?"
"Em muốn đi không?" Lăng Chi Hiên đang đứng chờ cô gái nhỏ thay đồ trong phòng nói.
"Uhm thịt nướng rất ngon a" Dạ Nguyệt chẹp chẹp miệng.
Bên ngoài Lăng Chi Hiên bật cười, được rồi anh thừa nhận càng lúc anh càng không thể rời mắt khỏi cô gái nhỏ nhà anh. Bởi vì bất cứ lúc nào anh cũng có thể bị chọc cười một cách dễ dàng.
"Vậy thì tham gia" Lăng Chi Hiên cưng chiều nói nhưng Dạ Nguyệt ở bên trong nên không nhìn thấy vẻ mặt này.
"Vậy chút nữa em sẽ rủ Vân Nhi với Hoàng Trí luôn" Dạ Nguyệt vui vẻ nói.
Sau đó khi cuộc tập luyện ma quỷ kết thúc, Dạ Nguyệt nằm dài trên sàn nhà mà nghỉ mệt.
"Thật là khủng khiếp" Dạ Nguyệt khó khăn nói. Tập luyện như vậy mà Dạ Nguyệt không tiến bộ thần tốc mới là lạ đó.
Bên cạnh Tuyết Lang cũng nằm dài thè lưỡi, Lăng Chi Hiên cũng huấn luyện cho Tuyết Lang nhưng dĩ nhiên theo kiểu khác Dạ Nguyệt. Mà bây giờ Tuyết Lang cũng to lớn hơn lúc trước rồi, Dạ Nguyệt hết bế trên tay nổi nữa rồi.
"Được rồi, em mau đi tắm đi" Lăng Chi Hiên bước ra từ trong nhà tắm.
Dạ Nguyệt gật đầu bước vào nhà tắm. Vừa ngồi vào bồn nước ấm Dạ Nguyệt liền cảm thấy vô cùng thư giãn. Dạ Nguyệt nhắm mắt lại hưởng thụ. Vốn dĩ sau khi tập xong Dạ Nguyệt muốn đi tắm liền nhưng sư phụ bảo không tốt nên đành ngồi nghỉ một tiếng mới vô tắm.
Hơn một tiếng sau không thấy Dạ Nguyệt ra, Lăng Chi Hiên lo lắng đến gọi cửa. Nhưng gọi mãi vẫn không thấy ai trả lời, Lăng Chi Hiên đạp cửa bước vào, thấy Dạ Nguyệt ngất trong bồn nước. Lúc đầu Dạ Nguyệt là do ngủ quên nhưng sau đó là vì thời gian tắm quá lâu, nước trong bồn cũng đã lạnh ngắt.
Lăng Chi Hiên vỗ vào má Dạ Nguyệt: “Nguyệt, tỉnh dậy!” vừa vỗ vừa gọi mà vẫn không thấy Dạ Nguyệt tỉnh lại.
Bất lực, không gọi nữa. Lăng Chi Hiên nhanh chóng bế Dạ Nguyệt ra khỏi bồn tắm, lấy khăn tắm lớn quấn quanh cơ thể Dạ Nguyệt. Rồi anh bế Dạ Nguyệt ra phòng ngủ, để Dạ Nguyệt nằm lên nệm. Cả cơ thể Dạ Nguyệt bây giờ đã lạnh như băng rồi. Lăng Chi Hiên thật sự không biết nói gì nữa, cô gái này thật là bất cẩn khiến anh không thể không lo lắng.
Lăng Chi Hiên lấy chăn quấn lấy cơ thể lạnh cóng kia rồi anh cũng chui vào trong chăn ôm lấy cơ thể lạnh cóng của người nào đó, anh muốn ủ ấm cho Dạ Nguyệt. Lăng Chi Hiên ôm chặt lấy cơ thể nhỏ nhắn của Dạ Nguyệt, còn nắm chặt lấy đôi tay lạnh giá này. Bên dưới thì bàn chân anh nhẹ nhàng chạm vào bàn chân cũng lạnh băng của ai kia. Anh chỉ muốn cơ thể cô gái nhỏ mau chóng ấm lên mà đã quên một chuyện, đó là anh chưa có mặc quần áo vào cho cô gái nhỏ.
Khi anh rút khăn tắm đã thấm nước trên cơ thể lúc còn ướt của Dạ Nguyệt, rất nhanh anh đã phát hiện ra mình thật sai lầm.Da thịt mềm mại trơn mịn của Dạ Nguyệt dán sát vào người anh qua lớp quần áo. Lăng Chi Hiên cảm giác điều khác thường, ảo não cúi đầu xuống nhìn người đang nằm gọn trong ngực mình, cô gái nhỏ muốn thử kiên nhẫn của anh đến lúc nào đây hay nói đúng hơn anh muốn thử kiên nhẫn của bản thân mình tới đâu hay sao?
Bây giờ quả thật anh đang phải kiềm chế lại dục vọng của bản thân mình. Cơ thể mềm mại cùng với mùi hương ngòn ngọt của cô gái nhỏ đang quyến rũ anh. Anh rất muốn đứng dậy lấy quần áo cho cô gái nhỏ nhưng anh lại cảm thấy luyến tiếc giây phút này.
"Nguyệt" Lăng Chi Hiên càng ôm chặt lấy cơ thể đang dần dần ấm lên của cô gái nhỏ. "Em tỉnh lại mau, không thôi tôi sẽ ăn em đó"
Nhưng gọi mãi vẫn không thấy Dạ Nguyệt tỉnh lại. Lăng Chi Hiên thở dài, chống tay lên gối tựa đầu lên rồi nhẹ nhàng ngắm gương mặt trông vô cùng bình yên của Dạ Nguyệt. Tay anh vô tình chạm vào vết sẹo phía sau lưng của Dạ Nguyệt, anh nhướng người lên nhìn xuống phía sau lưng Dạ Nguyệt. Vết sẹo này cùng với vết sẹo phía sau lưng anh vừa vặn có thể tạo thành một chữ X a. Đây cũng chính là vết sẹo mà trong vô thức cô gái nhỏ đã vô tình chứng minh tình cảm đối với anh. Mặc dù nếu xoá nó đi anh sẽ cảm thấy vô cùng tiếc nuối nhưng anh cũng không muốn Dạ Nguyệt tự ti vì vết sẹo này.
Lăng Chi Hiên nhẹ nhàng vuốt ve vết sẹo nhưng rất nhanh anh liền biết mình sai lầm lần hai rồi, anh không nên tự mình kích thích bản thân như vậy. Xúc cảm của làn da mềm mại trơn bóng này khiến anh thật khổ tâm. Lần thứ hai dục vọng trong anh trồi lên mạnh mẽ như thế này.
Lăng Chi Hiên chuyển qua vuốt vào gò má trắng hồng của Dạ Nguyệt, anh cúi đầu xuống cắn vào lỗ tai nhỏ nhắn kia. Rồi anh nâng cằm của Dạ Nguyệt lên, hôn vào đôi môi đang khẽ nhếch của Dạ Nguyệt. Anh dùng lưỡi tách hàm răng đang khép hờ kia, luồn lưỡi vào bên trong khoan miệng ấm áp của cô gái nhỏ, cuốn lấy cái lưỡi mềm mại kia, mút thật sâu. Anh hoàn toàn chìm vào trong nụ hôn nóng bỏng này.
Lăng Chi Hiên tham luyến rời đôi môi mềm mại ra, anh hôn xuống cằm Dạ Nguyệt.Rồi bắt đầu hôn sâu xuống cổ Dạ Nguyệt, chìm đắm mút vào trong da thịt mềm mại ngọt ngào này. Tay anh vô thức đặt lên nơi non mềm nhô lên của cô gái nhỏ, nó nằm gọn trong lòng bàn tay anh. Cảm giác mềm mại tròn đầy đánh thẳng lên não Lăng Chi Hiên, anh bất giác bừng tỉnh ngồi bật dậy.
Anh đang làm cái gì thế này? Anh choáng váng đứng dậy bước nhanh vào phòng tắm, dùng nước lạnh xối lên người mình cho tỉnh táo lại cũng để dập tắt phần dục vọng bên dưới của mình. Anh đúng là cầm thú mà, lại có thể thừa cơ hội cô gái nhỏ nhà anh không có ý thức mà làm loại chuyện như thế này. Từ trước đến giờ khả năng khống chế bản thân của anh vượt xa người khác rất nhiều nhưng hôm nay…. anh lại dễ dàng hoàn toàn mất kiểm soát như vậy, đây quả thật là trải nghiệm lần đầu tiên trong đời anh. Lăng Chi Hiên ảo não bóp trán,anh muốn cô gái nhỏ thuộc về anh nhưng là do chính cô ấy tự nguyện chứ không phải như thế này.
Lăng Chi Hiên thay bộ đồ ngủ khácmới bước ra khỏi nhà tắm. Anh đến tủ quần áo lấy quần áo ngủ mặc vào cho Dạ Nguyệt. Ảo não bóp trán nhìn vẻ mặt vô cùng thanh thản yên bình như đang ngủ của Dạ Nguyệt: "Rốt cuộc em có biết mình vừa trải qua một chuyện rất nguy hiểm hay không? Nếu như còn lần sau thì tôi không dám chắc có thể dừng lại như hôm nay được nữa" nói xong nhẹ nhàng hôn lên trán Dạ Nguyệt.
Rồi Lăng Chi Hiên đứng dậy tắt đèn và trở về nệm của mình. Anh vẫn còn nhớ rất rõ cảm xúc của cơ thể mềm mại đó, cảm xúc khi anh ôm chặt, chạm vào và hôn vào cơ thể của người trong lòng mình. Nó làm cho cả trái tim lẫn thể xác anh như được xoa dịu hoàn toàn. Một ngày nào đó khi cả trái tim lẫn cơ thể nhỏ bé của cô gái nhỏ hoàn toàn thuộc về anh thì đó chắc là ngày anh trở thành người đàn ông hạnh phúc nhất trên thế giới. Nơi anh trở về sẽ luôn là nơi có cô gái nhỏ ở đó mĩm cười đứng đợi anh. Lăng Chi Hiên nghĩ đến đây bất giác khoé miệng cong lên. Anh vui vẻ từ từ tiến vào trong giấc ngủ.
Và Lăng Chi Hiên không hề nhận ra, thứ anh vừa nghĩ chính là hạnh phúc bình dị của một gia đình bình thường, hầu hết người ta sẽ rất ít khi nào nhận ra và trân trọng thứ hạnh phúc bình dị đó. Nhưng đối với Lăng Chi Hiên đó lại là giấc mơ quý báu trong sâu thẳm bên trong cõi lòng lạnh giá của anh. Chỉ có một điều anh luôn chắc chắn và biết rõ chính là cả cuộc đời này anh chỉ cần một mình Dạ Nguyệt là đủ rồi.
Sáng hôm sau Dạ Nguyệt thức dậy, cô vươn vai ngáp: “Ngủ đã quá a”. Tối hôm qua vào giữa đêm Dạ Nguyệt đã tỉnh dậy nhưng cô vẫn tiếp tục ngủ thiếp đi vì tập luyện quá mệt a.
“Kì lạ, hôm qua mình ra khỏi phòng tắm lúc nào ta?” Dạ Nguyệt khó hiểu nghĩ, cô hoàn toàn không có một chút ký ức nào từ lúc nhắm mắt lại trong bồn tắm.
Dạ Nguyệt đứng dậy vào phòng tắm rửa mặt thay quần áo đi học, khi nhìn vào gương Dạ Nguyệt nhìn thấy một dấu đỏ bầm trên cổ mình. Dạ Nguyệt sờ sờ vào dấu đỏ, không thấy ngứa: “Con gì cắn vậy ta?”. Như đã nói mặc dù Dạ Nguyệt cũng có biết về cái gọi là Kissmark nhưng đáng tiếc cô chưa từng trãi nghiệm thực tế, với cô cũng không nghĩ lại có chuyện này xảy ra với mình nên Dạ Nguyệt hoàn toàn không nghĩ đó chính là một dấu hôn a.
Dạ Nguyệt ra khỏi phòng tắm thấy Lăng Chi Hiên đang đứng ngoài cửa phòng nhìn vào cô, Dạ Nguyệt toét miệng cười: “Chào buổi sáng!!”
Lăng Chi Hiên vừa nhìn đã thấy dấu đỏ bầm trên cổ Dạ Nguyệt thật chói mắt, anh ho nhẹ rồi làm thái độ như vô cùng thản nhiên: “Chào buổi sáng!! Tôi đã chuẩn bị xong bữa sáng. Chúng ta ăn sáng thôi”
“Vâng” Dạ Nguyệt gật đầu rồi xách balo với áo khoác ra ngoài phòng khách.
“Cô ấy hoàn toàn không phát hiện ra” cả đêm qua Lăng Chi Hiên cứ lo không biết cô gái nhỏ tỉnh dậy thấy cái dấu đó sẽ nghĩ như thế nào. Nhưng có vẻ như cô ấy hoàn toàn không biết cái dấu đó là cái gì, có nghĩa là gì. Lăng Chi Hiên cảm thấy thật mâu thuẫn, anh vừa vui vừa khó chịu là thế nào đây!?
“Em nên cài nút áo trên cùng, dạo này trời nóng dễ bị côn trùng chui vào người cắn” Lăng Chi Hiên quay qua gài lại cúc áo trên cùng cho Dạ Nguyệt, che lại dấu đỏ đó để tránh người khác nhìn thấy, tiện thể đưa ra lý do để giải thích cho dấu đỏ đó.
“Đúng như em đã nghĩ mà” Dạ Nguyệt gật gật đầu đồng ý.
Dạ Nguyệt đang trên đường về chung cư, vừa đến thang máy thì gặp một người con gái xinh đẹp đang chờ bên thang máy. Chính là chị gái xinh đẹp trước đây đã cùng với những người khác hỏi Dạ Nguyệt về Lăng Chi Hiên a.
"Dạ Nguyệt" chị gái xinh đẹp nở nụ cười ngọt ngào.
"Chào chị Linh Nhi" Dạ Nguyệt gật đầu cười đáp lại.
"Tối mai ông chủ chung cư muốn tổ chức một buổi BBQ ở sân thượng để mừng nữ năm ngày hoàn thành chung cư. Nên ông ấy mời mọi người trong chung cư đến tham gia, có thể dẫn theo bạn bè" chị gái xinh đẹp tên Linh Nhi lại cười hết sức quyến rũ.
"Dạ nếu là vậy em sẽ về hỏi ý kiến anh họ rồi cho chị và mọi người hay sau. Tại em cũng không thể một mình quyết định được" Dạ Nguyệt lễ phép nói.
"Chị chờ câu trả lời của em" Linh Nhi nghe xong còn cười tươi hơn nữa, sau đó chào Dạ Nguyệt rồi rời đi.
Dạ Nguyệt trở về căn hộ 307 của mình. Vừa vào cửa đã ngửi thấy một mùi thơm vô cùng hấp dẫn.
"Về rồi à?" Lăng Chi Hiên đang dọn đồ ăn lên bàn ngoài phòng khách, cong khoé môi lên nhìn cô gái nhỏ.
"A, là tôm lăn bột" Dạ Nguyệt mắt sáng rỡ nhìn vào đĩa tôm lăn bột trên bàn.
"Em tắm trước đi" Lăng Chi Hiên xoa đầu Dạ Nguyệt.
Dạ Nguyệt gật đầu trở về phòng ngủ chuẩn bị quần áo đi tắm. Vừa ngồi vào trong bồn nước ấm Dạ Nguyệt thoải mái thở ra. Thật là sảng khoái a ~
Mấy ngày gần đây, dưới sự huấn luyện ma quỷ của người nào đó mà cả thể chất lẫn kỹ năng của Dạ Nguyệt tiến bộ rất nhanh. Vết thương cũng đã lành hẳn, chỉ còn lại một vết sẹo dài ở phía sau lưng Dạ Nguyệt. Nhưng Dạ Nguyệt cũng không bận tâm, dù sao nếu sau này người mở miệng nói yêu cô mà ngay cả một vết sẹo của cô cũng không thể chấp nhận được thì cô cũng không cần một tình yêu như thế. Cho nên dưới suy nghĩ khó tính như thế mà cho đến giờ Dạ Nguyệt vẫn tiếp tục bị "ế". Thật sự đây chỉ là lý do lý trấu xạo sự của cô thôi a.
Còn về chuyện ngày đó với Lăng Chi Hiên, Dạ Nguyệt thật sự để nó vào trong góc tối của mình. Dù sao Dạ Nguyệt luôn cho rằng chuyện này sẽ kết thúc vào một ngày không xa, nhất là khi sư phụ nhà mình nhớ lại tất cả. Ở cạnh sư phụ một thời gian Dạ Nguyệt biết thân thế của sư phụ không hề đơn giản, có thể là cậu chủ của một gia tộc hoặc cũng là sống trong một gia đình giàu có. Cho nên Dạ Nguyệt lựa chọn làm con rùa rút đầu vào trong cái mai a, chỉ cần sư phụ nhớ ra thì coi như cô đã xong nhiệm vụ. Mọi thứ sẽ trở về như cũ sớm thôi. Dạ Nguyệt gật gật đầu tự nhủ.
Sau khi tắm xong, hai người cùng nhau ăn cơm.
"Rất ngon a" Dạ Nguyệt cảm thán, sư phụ quả thật không phải người a, chuyện gì cũng làm được.
Gần đây ai về nhà trước thì người đó sẽ lãnh nhiệm vụ nấu ăn, nhưng đa số Lăng Chi Hiên đều về trước Dạ Nguyệt còn nấu toàn mấy món ngon. Cho nên Dạ Nguyệt lúc nào cũng có lộc ăn, ăn đến no căng bụng.
"Ngon thì ăn nhiều vào" Lăng Chi Hiên gắp thức ăn để vào trong chén Dạ Nguyệt. "Sau khi ăn xong chúng ta sẽ tập luyện tiếp" dạo này để có thể tăng cường sức khoẻ của cô gái nhỏ, anh đã bỏ công ra lên một thực đơn thích hợp với luyện tập, giúp cơ thể cô gái nhỏ nhà anh phát triển khoẻ mạnh và cân đối.
(Tác giả: trước khi ăn, con sói sẽ vỗ béo con mồi rồi mới nuốt sạch vào bụng hưởng thụ thành quả khà khà khà :v )
"Anh cũng ăn nhiều vào" Dạ Nguyệt cũng gắp thức ăn để vào chén Lăng Chi Hiên, nhưng nhất thời như nhớ ra gì đó cô định gắp ngược trở lại chén mình.
"Không phải cho tôi sao? Sao lại gắp về?" Lăng Chi Hiên chặn đũa Dạ Nguyệt lại, lấy thức ăn nhanh chóng bỏ vào trong miệng. Nước miếng của cô gái nhỏ không phải anh chưa từng ăn qua.
(Tác giả: anh im đi, bẩn chết đi được :v )
Theo phép lịch sự thông thường khi gắp thức ăn cho người khác, người ta sẽ đổi đầu đũa gắp, tránh không dùng đầu đũa mà mình đã sử dụng qua. Dạ Nguyệt cho tới lúc gắp xong mới nhớ ra nên mới có một màn gắp đi gắp lại này. Thói quen thật là đáng sợ, ở nhà ăn cơm chung với ba mẹ Dạ Nguyệt không cần phải nghĩ tới mấy chuyện này a.
Sau khi ăn cơm xong, Dạ Nguyệt lãnh nhiệm vụ rửa bát. Xong hết mọi việc, hai người thay đồ khác, chuẩn bị bắt đầu tập luyện.
"Àhhh" Dạ Nguyệt sực nhớ ra lời mời lúc chiều. "Tối mai người của chung cư tổ chức một buổi BBQ sân thượng, chị Linh Nhi mới mời. Anh có muốn đi không?"
"Em muốn đi không?" Lăng Chi Hiên đang đứng chờ cô gái nhỏ thay đồ trong phòng nói.
"Uhm thịt nướng rất ngon a" Dạ Nguyệt chẹp chẹp miệng.
Bên ngoài Lăng Chi Hiên bật cười, được rồi anh thừa nhận càng lúc anh càng không thể rời mắt khỏi cô gái nhỏ nhà anh. Bởi vì bất cứ lúc nào anh cũng có thể bị chọc cười một cách dễ dàng.
"Vậy thì tham gia" Lăng Chi Hiên cưng chiều nói nhưng Dạ Nguyệt ở bên trong nên không nhìn thấy vẻ mặt này.
"Vậy chút nữa em sẽ rủ Vân Nhi với Hoàng Trí luôn" Dạ Nguyệt vui vẻ nói.
Sau đó khi cuộc tập luyện ma quỷ kết thúc, Dạ Nguyệt nằm dài trên sàn nhà mà nghỉ mệt.
"Thật là khủng khiếp" Dạ Nguyệt khó khăn nói. Tập luyện như vậy mà Dạ Nguyệt không tiến bộ thần tốc mới là lạ đó.
Bên cạnh Tuyết Lang cũng nằm dài thè lưỡi, Lăng Chi Hiên cũng huấn luyện cho Tuyết Lang nhưng dĩ nhiên theo kiểu khác Dạ Nguyệt. Mà bây giờ Tuyết Lang cũng to lớn hơn lúc trước rồi, Dạ Nguyệt hết bế trên tay nổi nữa rồi.
"Được rồi, em mau đi tắm đi" Lăng Chi Hiên bước ra từ trong nhà tắm.
Dạ Nguyệt gật đầu bước vào nhà tắm. Vừa ngồi vào bồn nước ấm Dạ Nguyệt liền cảm thấy vô cùng thư giãn. Dạ Nguyệt nhắm mắt lại hưởng thụ. Vốn dĩ sau khi tập xong Dạ Nguyệt muốn đi tắm liền nhưng sư phụ bảo không tốt nên đành ngồi nghỉ một tiếng mới vô tắm.
Hơn một tiếng sau không thấy Dạ Nguyệt ra, Lăng Chi Hiên lo lắng đến gọi cửa. Nhưng gọi mãi vẫn không thấy ai trả lời, Lăng Chi Hiên đạp cửa bước vào, thấy Dạ Nguyệt ngất trong bồn nước. Lúc đầu Dạ Nguyệt là do ngủ quên nhưng sau đó là vì thời gian tắm quá lâu, nước trong bồn cũng đã lạnh ngắt.
Lăng Chi Hiên vỗ vào má Dạ Nguyệt: “Nguyệt, tỉnh dậy!” vừa vỗ vừa gọi mà vẫn không thấy Dạ Nguyệt tỉnh lại.
Bất lực, không gọi nữa. Lăng Chi Hiên nhanh chóng bế Dạ Nguyệt ra khỏi bồn tắm, lấy khăn tắm lớn quấn quanh cơ thể Dạ Nguyệt. Rồi anh bế Dạ Nguyệt ra phòng ngủ, để Dạ Nguyệt nằm lên nệm. Cả cơ thể Dạ Nguyệt bây giờ đã lạnh như băng rồi. Lăng Chi Hiên thật sự không biết nói gì nữa, cô gái này thật là bất cẩn khiến anh không thể không lo lắng.
Lăng Chi Hiên lấy chăn quấn lấy cơ thể lạnh cóng kia rồi anh cũng chui vào trong chăn ôm lấy cơ thể lạnh cóng của người nào đó, anh muốn ủ ấm cho Dạ Nguyệt. Lăng Chi Hiên ôm chặt lấy cơ thể nhỏ nhắn của Dạ Nguyệt, còn nắm chặt lấy đôi tay lạnh giá này. Bên dưới thì bàn chân anh nhẹ nhàng chạm vào bàn chân cũng lạnh băng của ai kia. Anh chỉ muốn cơ thể cô gái nhỏ mau chóng ấm lên mà đã quên một chuyện, đó là anh chưa có mặc quần áo vào cho cô gái nhỏ.
Khi anh rút khăn tắm đã thấm nước trên cơ thể lúc còn ướt của Dạ Nguyệt, rất nhanh anh đã phát hiện ra mình thật sai lầm.Da thịt mềm mại trơn mịn của Dạ Nguyệt dán sát vào người anh qua lớp quần áo. Lăng Chi Hiên cảm giác điều khác thường, ảo não cúi đầu xuống nhìn người đang nằm gọn trong ngực mình, cô gái nhỏ muốn thử kiên nhẫn của anh đến lúc nào đây hay nói đúng hơn anh muốn thử kiên nhẫn của bản thân mình tới đâu hay sao?
Bây giờ quả thật anh đang phải kiềm chế lại dục vọng của bản thân mình. Cơ thể mềm mại cùng với mùi hương ngòn ngọt của cô gái nhỏ đang quyến rũ anh. Anh rất muốn đứng dậy lấy quần áo cho cô gái nhỏ nhưng anh lại cảm thấy luyến tiếc giây phút này.
"Nguyệt" Lăng Chi Hiên càng ôm chặt lấy cơ thể đang dần dần ấm lên của cô gái nhỏ. "Em tỉnh lại mau, không thôi tôi sẽ ăn em đó"
Nhưng gọi mãi vẫn không thấy Dạ Nguyệt tỉnh lại. Lăng Chi Hiên thở dài, chống tay lên gối tựa đầu lên rồi nhẹ nhàng ngắm gương mặt trông vô cùng bình yên của Dạ Nguyệt. Tay anh vô tình chạm vào vết sẹo phía sau lưng của Dạ Nguyệt, anh nhướng người lên nhìn xuống phía sau lưng Dạ Nguyệt. Vết sẹo này cùng với vết sẹo phía sau lưng anh vừa vặn có thể tạo thành một chữ X a. Đây cũng chính là vết sẹo mà trong vô thức cô gái nhỏ đã vô tình chứng minh tình cảm đối với anh. Mặc dù nếu xoá nó đi anh sẽ cảm thấy vô cùng tiếc nuối nhưng anh cũng không muốn Dạ Nguyệt tự ti vì vết sẹo này.
Lăng Chi Hiên nhẹ nhàng vuốt ve vết sẹo nhưng rất nhanh anh liền biết mình sai lầm lần hai rồi, anh không nên tự mình kích thích bản thân như vậy. Xúc cảm của làn da mềm mại trơn bóng này khiến anh thật khổ tâm. Lần thứ hai dục vọng trong anh trồi lên mạnh mẽ như thế này.
Lăng Chi Hiên chuyển qua vuốt vào gò má trắng hồng của Dạ Nguyệt, anh cúi đầu xuống cắn vào lỗ tai nhỏ nhắn kia. Rồi anh nâng cằm của Dạ Nguyệt lên, hôn vào đôi môi đang khẽ nhếch của Dạ Nguyệt. Anh dùng lưỡi tách hàm răng đang khép hờ kia, luồn lưỡi vào bên trong khoan miệng ấm áp của cô gái nhỏ, cuốn lấy cái lưỡi mềm mại kia, mút thật sâu. Anh hoàn toàn chìm vào trong nụ hôn nóng bỏng này.
Lăng Chi Hiên tham luyến rời đôi môi mềm mại ra, anh hôn xuống cằm Dạ Nguyệt.Rồi bắt đầu hôn sâu xuống cổ Dạ Nguyệt, chìm đắm mút vào trong da thịt mềm mại ngọt ngào này. Tay anh vô thức đặt lên nơi non mềm nhô lên của cô gái nhỏ, nó nằm gọn trong lòng bàn tay anh. Cảm giác mềm mại tròn đầy đánh thẳng lên não Lăng Chi Hiên, anh bất giác bừng tỉnh ngồi bật dậy.
Anh đang làm cái gì thế này? Anh choáng váng đứng dậy bước nhanh vào phòng tắm, dùng nước lạnh xối lên người mình cho tỉnh táo lại cũng để dập tắt phần dục vọng bên dưới của mình. Anh đúng là cầm thú mà, lại có thể thừa cơ hội cô gái nhỏ nhà anh không có ý thức mà làm loại chuyện như thế này. Từ trước đến giờ khả năng khống chế bản thân của anh vượt xa người khác rất nhiều nhưng hôm nay…. anh lại dễ dàng hoàn toàn mất kiểm soát như vậy, đây quả thật là trải nghiệm lần đầu tiên trong đời anh. Lăng Chi Hiên ảo não bóp trán,anh muốn cô gái nhỏ thuộc về anh nhưng là do chính cô ấy tự nguyện chứ không phải như thế này.
Lăng Chi Hiên thay bộ đồ ngủ khácmới bước ra khỏi nhà tắm. Anh đến tủ quần áo lấy quần áo ngủ mặc vào cho Dạ Nguyệt. Ảo não bóp trán nhìn vẻ mặt vô cùng thanh thản yên bình như đang ngủ của Dạ Nguyệt: "Rốt cuộc em có biết mình vừa trải qua một chuyện rất nguy hiểm hay không? Nếu như còn lần sau thì tôi không dám chắc có thể dừng lại như hôm nay được nữa" nói xong nhẹ nhàng hôn lên trán Dạ Nguyệt.
Rồi Lăng Chi Hiên đứng dậy tắt đèn và trở về nệm của mình. Anh vẫn còn nhớ rất rõ cảm xúc của cơ thể mềm mại đó, cảm xúc khi anh ôm chặt, chạm vào và hôn vào cơ thể của người trong lòng mình. Nó làm cho cả trái tim lẫn thể xác anh như được xoa dịu hoàn toàn. Một ngày nào đó khi cả trái tim lẫn cơ thể nhỏ bé của cô gái nhỏ hoàn toàn thuộc về anh thì đó chắc là ngày anh trở thành người đàn ông hạnh phúc nhất trên thế giới. Nơi anh trở về sẽ luôn là nơi có cô gái nhỏ ở đó mĩm cười đứng đợi anh. Lăng Chi Hiên nghĩ đến đây bất giác khoé miệng cong lên. Anh vui vẻ từ từ tiến vào trong giấc ngủ.
Và Lăng Chi Hiên không hề nhận ra, thứ anh vừa nghĩ chính là hạnh phúc bình dị của một gia đình bình thường, hầu hết người ta sẽ rất ít khi nào nhận ra và trân trọng thứ hạnh phúc bình dị đó. Nhưng đối với Lăng Chi Hiên đó lại là giấc mơ quý báu trong sâu thẳm bên trong cõi lòng lạnh giá của anh. Chỉ có một điều anh luôn chắc chắn và biết rõ chính là cả cuộc đời này anh chỉ cần một mình Dạ Nguyệt là đủ rồi.
Sáng hôm sau Dạ Nguyệt thức dậy, cô vươn vai ngáp: “Ngủ đã quá a”. Tối hôm qua vào giữa đêm Dạ Nguyệt đã tỉnh dậy nhưng cô vẫn tiếp tục ngủ thiếp đi vì tập luyện quá mệt a.
“Kì lạ, hôm qua mình ra khỏi phòng tắm lúc nào ta?” Dạ Nguyệt khó hiểu nghĩ, cô hoàn toàn không có một chút ký ức nào từ lúc nhắm mắt lại trong bồn tắm.
Dạ Nguyệt đứng dậy vào phòng tắm rửa mặt thay quần áo đi học, khi nhìn vào gương Dạ Nguyệt nhìn thấy một dấu đỏ bầm trên cổ mình. Dạ Nguyệt sờ sờ vào dấu đỏ, không thấy ngứa: “Con gì cắn vậy ta?”. Như đã nói mặc dù Dạ Nguyệt cũng có biết về cái gọi là Kissmark nhưng đáng tiếc cô chưa từng trãi nghiệm thực tế, với cô cũng không nghĩ lại có chuyện này xảy ra với mình nên Dạ Nguyệt hoàn toàn không nghĩ đó chính là một dấu hôn a.
Dạ Nguyệt ra khỏi phòng tắm thấy Lăng Chi Hiên đang đứng ngoài cửa phòng nhìn vào cô, Dạ Nguyệt toét miệng cười: “Chào buổi sáng!!”
Lăng Chi Hiên vừa nhìn đã thấy dấu đỏ bầm trên cổ Dạ Nguyệt thật chói mắt, anh ho nhẹ rồi làm thái độ như vô cùng thản nhiên: “Chào buổi sáng!! Tôi đã chuẩn bị xong bữa sáng. Chúng ta ăn sáng thôi”
“Vâng” Dạ Nguyệt gật đầu rồi xách balo với áo khoác ra ngoài phòng khách.
“Cô ấy hoàn toàn không phát hiện ra” cả đêm qua Lăng Chi Hiên cứ lo không biết cô gái nhỏ tỉnh dậy thấy cái dấu đó sẽ nghĩ như thế nào. Nhưng có vẻ như cô ấy hoàn toàn không biết cái dấu đó là cái gì, có nghĩa là gì. Lăng Chi Hiên cảm thấy thật mâu thuẫn, anh vừa vui vừa khó chịu là thế nào đây!?
“Em nên cài nút áo trên cùng, dạo này trời nóng dễ bị côn trùng chui vào người cắn” Lăng Chi Hiên quay qua gài lại cúc áo trên cùng cho Dạ Nguyệt, che lại dấu đỏ đó để tránh người khác nhìn thấy, tiện thể đưa ra lý do để giải thích cho dấu đỏ đó.
“Đúng như em đã nghĩ mà” Dạ Nguyệt gật gật đầu đồng ý.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook