Em Muốn Trốn Sao, Bảo Bối?
-
Chương 16
Ò Ó O Chúng ta đều biết đây là cái của nợ gì? :v oOo
Mấy ngày sau Dạ Nguyệt vẫn đang là bệnh nhân nằm mốc meo trên giường bệnh. Chuyện học cũng do Lăng Chi Hiên sắp xếp với bên nhà trường, anh chỉ nói lại với cô là đã xin nghỉ ốm cho cô, sau khi bình phục sẽ được đi học lại bình thường. Mấy ngày này luôn là Lăng Chi Hiên chăm sóc xuyên suốt cho cô. Cách một hai ngày Lý Vân Nhi, Dương Hoàng Trí, Dương Ngọc Linh và Lưu Ánh Nhật sẽ vào thăm nói chuyện phiếm với cô. Còn lại những lúc khác thì cô luôn ôm cái tivi bự đã được kết nối với Internet mà xem film, đọc truyện đã con mắt (có mà tăng độ thì có :v =)) ). Bình thường Dạ Nguyệt đã là trạch nữ ngầm rồi nên vấn đề có được ra ngoài chơi hay không cũng không ảnh hưởng gì tới cô.
Chỉ có một việc khiến Dạ Nguyệt cứ nghĩ mãi đó chính là thái độ của sư phụ mình từ lúc chuyện đó xảy ra cho đến nay. Bởi vì dạo gần đây Lăng Chi Hiên vừa cưng chiều vừa nghiêm khắc đối cô, còn thường xuyên làm những hành động thân mật nên Dạ Nguyệt đang rất đau đầu. Những lần như thế Dạ Nguyệt đều tránh né thậm chí còn giả ngu nhưng vẫn không tránh được, cô đã biết trình độ nguy hiểm của sư phụ mình kinh khủng thế nào rồi. Có phải sư phụ uống nhầm thuốc rồi không? Cái tên thầy thuốc lang băm nào thiếu đạo đức thế không biết? Trả lại sư phụ trước đây cho cô đi aaaaaa.
"Dạ Nguyệt, chị biết chuyện gì chưa?" Lý Vân Nhi vẻ mặt hết sức kì quái hỏi Dạ Nguyệt, kéo Dạ Nguyệt quay lại thực tại. Sáng nay không có tiết học nên cô kéo Dương Hoàng Trí vào bệnh viện thăm Dạ Nguyệt.
"Hả? Chuyện gì?" Dạ Nguyệt lắc đầu, mỗi lần mà Lý Vân Nhi hóng hớt được chuyện gì thì cũng kể cô nghe, cô cũng chỉ biết tuân mệnh ngồi nghe không thôi sẽ bị mắng là không có tiền đồ. Không biết lần này lại là chuyện tình tay ba của ai với ai hay là chuyện tình bí mật của giảng viên với sinh viên nào nữa đây.
"Hàn gia đến nhà chị Ngọc Linh xin lỗi nói là muốn bù đắp và ngỏ ý là muốn tiếp tục mối hôn sự này" Lý Vân Nhi bí bí ẩn ẩn nói.
"Cái gì? Sao lại như vậy?" Dạ Nguyệt kinh ngạc, không phải nói chủ mưu bắt cóc là Hàn Tử Minh hay sao? Sao họ lại nghĩ muốn tiếp tục hôn sự này được chứ?
"Nhưng chú rể thì đổi người rồi, chính là con trai trưởng của chủ tịch Hàn gia, Hàn Tử Ngộ" Lý Vân Nhi gật gật đầu, thái độ của Dạ Nguyệt giống y chang thái độ của cô khi nghe Dương Hoàng Trí nói. "Anh ta chính là tổng giám đốc của tập đoàn Hàn thị"
"Chị Ngọc Linh có đồng ý hay không?" so với những thứ khác thì Dạ Nguyệt lo lắng nhất chính là điều này, Hàn Tử Minh làm chị ấy tổn thương như vậy mà Hàn gia còn muốn tiếp tục sao? Họ đang làm trò gì thế?
“Chị Ngọc Linh theo sự sắp xếp của gia tộc và ba mẹ cho nên cũng không từ chối” Lý Vân Nhi thở dài.
"Thật ra người mà chị ấy yêu từ trước đến giờ vẫn là Hàn Tử Ngộ" Dương Hoàng Trí nãy giờ ngồi trầm ngâm đột nhiên lên tiếng.
"Hả?" Dạ Nguyệt và Lý Vân Nhi đều ngạc nhiên nhìn Dương Hoàng Trí.
"Bạn trai thời đại học của chị ấy chính là Hàn Tử Ngộ, hai người đã quen nhau ngay sau khi chị ấy vào năm nhất đại học" Dương Hoàng Trí thở dài nói. "Hai người quen nhau nhưng vẫn chưa chính thức giới thiệu và ra mắt với dòng họ hai bên nên ba mẹ chị ấy vẫn không biết gì, chỉ có mình đã được gặp hai người họ bên nhau vài lần nên biết"
Dạ Nguyệt và Lý Vân Nhi im lặng nghiêm túc lắng nghe, chuyện này rất quan trọng bởi vì là chuyện có liên quan đến chị Ngọc Linh a.
"Bọn họ quen nhau tính ra cũng được năm năm, ba năm trước sau khi chị Ngọc Linh tốt nghiệp bọn họ định công khai với hai bên nhưng Hàn Tử Ngộ phải ra nước ngoài sắp xếp công việc của công ty mới thành lập. Vì vậy mà họ định một năm nữa mới chính thức công bố và tiến đến hôn nhân" Dương Hoàng Trí nhíu mày. "Nhưng không biết tại sao vào hai năm trước cũng chính là thời hạn một năm đó, Hàn Tử Ngộ trở về và nói chia tay với chị ấy, sau đó anh ta liền ra nước ngoài không nói thêm một lời giải thích nào"
"Chuyện gì đã xảy ra với anh ta vậy? Hay là anh ta đã có người khác ở bên đó?" Lý Vân Nhi tức giận nói.
"Lúc đó mình cũng không biết tại sao. Chị ấy đã rất đau khổ nhưng vẫn luôn giữ ở trong lòng, thể hiện ở bên ngoài vẫn rất bình thường nhưng mình biết chị ấy đã khóc rất nhiều. Chị ấy luôn là một cô gái có chừng mực, dù vậy trước đây tính tình chị ấy vẫn còn một phần nào đó vô tư và mơ mộng của những cô gái trẻ. Nhưng bắt đầu từ lúc đó chị ấy đã không còn như thế nữa, chị ấy hoàn toàn trở thành một người phụ nữ chín chắn trưởng thành và luôn luôn nghe theo sự sắp xếp của gia tộc" Dương Hoàng Trí thở dài nói. "Cũng chính vì vậy mà nửa năm trước khi Hàn Tử Minh cùng người Hàn gia đến cầu thân, dưới sự sắp xếp của gia tộc chị ấy đã đồng ý kết hôn với Hàn Tử Minh"
"Vậy bây giờ tại sao Hàn Tử Ngộ lại muốn kết hôn với chị ấy? Chẳng lẽ là do bên Hàn gia ép buộc anh ta làm vậy?" Lý Vân Nhi khó chịu nói, Dạ Nguyệt cũng gật gật đầu đồng ý.
"Hôm qua mẹ của Hàn Tử Ngộ đã hẹn chị Ngọc Linh ra gặp mặt. Mình vì lo lắng nên đi theo chị ấy cho an tâm" Dương Hoàng Trí bây giờ mới lộ vẻ mặt nhẹ nhõm nói. "Bà ấy nói bà ấy đã biết chuyện của hai người từ ba năm về trước, khi Hàn Tử Ngộ sắp ra nước ngoài. Nhưng một năm sau đó do bà ấy dùng cái chết ra bắt ép Hàn Tử Ngộ phải chia tay với chị ấy, vì vậy mà anh ta mới đau lòng mà chạy ra nước ngoài cho đến bây giờ mới trở về"
"Lại có chuyện đó nữa àh? Cứ tưởng chỉ có trong film mới có chứ" Lý Vân Nhi vừa ngạc nhiên vừa không còn biết nói gì.
Dạ Nguyệt trầm ngâm sau đó mới lên tiếng: "Bà ấy có nói tại sao lại bắt hai người chia tay không? Là do bà ấy không thích chị Ngọc Linh hay còn lý do nào khác?"
"Là do Hàn Tử Minh" Dương Hoàng Trí kể lại chuyện khúc mắt bên Hàn gia. "Ngay cả những chuyện đáng xấu hổ như thế mà bà ấy cũng kể ra hết, chỉ vì mong chị Ngọc Linh có thể tha thứ cho Hàn Tử Ngộ"
"Chị cũng đoán có liên quan đến Hàn Tử Minh" Dạ Nguyệt gật đầu, cảm giác lần đầu tiên Dạ Nguyệt gặp Hàn Tử Minh thực chất chính là thứ tình cảm quá giả tạo của anh ta với chị Ngọc Linh. Nhưng lúc đó vẫn chưa rõ ràng cho lắm, bây giờ nghe xong đã hiểu. "Bà ấy ngay cả chuyện đáng chê trách cũng nói ra như vậy chứng tỏ lần này bên nhà họ rất có thành ý. Nhưng còn phải xem Hàn Tử Ngộ như thế nào nữa. Còn chị Ngọc Linh đã có phản ứng thế nào khi nghe hết mọi chuyện?"
"Chị ấy im lặng không nói gì, rồi sau đó chỉ nói sẽ nghe theo sự sắp xếp của bên gia tộc nên sẽ không từ chối cuộc hôn nhân này" Dương Hoàng Trí ảo não. "Không biết chị ấy nghĩ như thế nào nữa"
"Hay là chúng ta hẹn Hàn Tử Ngộ ra nói chuyện đi" Lý Vân Nhi mắt sáng rỡ nói. "Phải làm rõ thái độ của anh ta về cuộc hôn nhân này mới được"
"Chị cũng nghĩ vậy" Dạ Nguyệt gật đầu. "Không cần biết bên gia tộc này nọ gì, hạnh phúc của chị Ngọc Linh là quan trọng nhất"
"Được, ngày mai sẽ hẹn anh ta ra gặp mặt" Dương Hoàng Trí cũng gật đầu đồng ý, anh cũng rất lo lắng cho hạnh phúc của người chị mà anh luôn quý trọng. Gia tộc? Bỏ qua một bên hết đi.
Sau khi mọi người thống nhất, hai người ngồi lại bàn thêm chút nữa thì ra về. Trước khi đi Lý Vân Nhi còn nói mai sẽ bật điện thoại lên để Dạ Nguyệt nghe được cuộc đối thoại của bọn họ với Hàn Tử Ngộ. Dạ Nguyệt đưa ngón tay cái lên rồi vẫy tay chào bọn họ.
"Bọn họ về rồi à?" Lăng Chi Hiên lúc này mới đi vào. Tranh thủ lúc có hai người đó ở đây với Dạ Nguyệt nên anh đi giải quyết chuyện bên kia.
"Vâng" Dạ Nguyệt gật đầu sau đó làm bộ nhắm mắt lại ngủ trưa.
"Em không ăn cơm rồi mới đi ngủ hả?" Lăng Chi Hiên cười cười, mấy ngày này cô gái nhỏ luôn giả ngốc với anh.
"Em không thấy đói" Dạ Nguyệt lắc đầu, mắt vẫn nhắm.
"Không ăn sẽ bị đau dạ dày" Lăng Chi Hiên để cơm xuống bàn.
Dạ Nguyệt vẫn nhắm chặt mắt lắc đầu. Ăn cơm áh? Cô cũng muốn lắm nhưng mà ngồi trên đùi người đó ăn thì lại là chuyện khác.
"Nếu em vẫn muốn đi ngủ trong tình trạng đói bụng, tôi sẽ không cản" Lăng Chi Hiên ngồi xuống cạnh Dạ Nguyệt "Tôi sẽ giúp em uống sữa để không bị đói, em có thể vừa ngủ vừa uống sữa, một công đôi việc"
"Làm thế nào mà vừa ngủ vừa uống sữa được?" Dạ Nguyệt nhủ thầm nhưng đột nhiên ánh sáng loé lên trong đầu. "Đừng có nói là sư phụ muốn làm cái hành động đó nha" giống hồi ở biệt thự kia.
"Được rồi, em ngủ ngoan nha" Lăng Chi Hiêm cười cười nhìn vẻ mặt hoảng hốt của cô gái nhỏ nhà mình.
Dạ Nguyệt giật mình mở bừng mắt ra: "Tự nhiên em hết buồn ngủ rồi. Em muốn ăn cơm"
"Vậy sao? Tiếc thật, tôi còn tốt bụng muốn giúp em vừa được ngủ mà còn được no bụng" Lăng Chi Hiên làm bộ thở dài bất đắc dĩ nói. "Được rồi vậy thì ăn cơm"
Lăng Chi Hiên ôm Dạ Nguyệt để trên đùi mình, đưa cơm lại cho Dạ Nguyệt. Cho dù là chọn cái nào thì anh cũng đều có thể ăn đậu hủ của cô gái nhỏ, cho nên anh luôn rất sẵn lòng và vui vẻ với bất cứ lựa chọn nào của cô gái nhỏ.
"Thật ra vết thương không có đau như lúc trước nữa nên em có thể tự ngồi mà ăn cơm được rồi" Dạ Nguyệt đau khổ nói, ai đến cứu mạng aaaa.
"Thật không?" Lăng Chi Hiên đầy ẩn ý hỏi.
"Thật" Dạ Nguyệt gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.
"Để tôi xem có thật hay không" Lăng Chi Hiên nhẹ nhàng vuốt vào sau lưng Dạ Nguyệt, bàn tay to lớn ấm áp từ từ chạm nhẹ vào vết thương Dạ Nguyệt.
Dạ Nguyệt rùng mình, vết thương mặc dù còn đau nhưng vẫn có thể chịu được. Nhưng bàn tay của ai đó chạm đến đâu Dạ Nguyệt liền cảm thấy nhiệt độ ấm áp nóng rực của nó đến đó. Nhất thời Dạ Nguyệt cảm thấy một luồng nhiệt như đang tập trung vào bàn tay đó.
Tay Lăng Chi Hiên di chuyển theo chiều vết thương, từ trên vai dài xuống dưới.
"Ah đau" thật đáng tiếc chỗ vết thương ở phần sâu nhất vẫn còn rất đau khi bị chạm vào nên Dạ Nguyệt quên béng đi việc mới nói mà la lên.
"Vậy là vẫn còn đau sao?" Lăng Chi Hiên nghe vậy dời bàn tay xuống eo cô gái nhỏ, tránh chạm vào vết thương.
Dạ Nguyệt la xong mới cảm thấy hối hận, phải chi chịu đựng thêm một chút nữa thì thoát rồi.
"Được rồi, em ăn cơm đi" Lăng Chi Hiên cong khoé môi cười. "Cho đến khi vết thương đóng vẩy lúc đó em mới được ngồi ăn một mình. Từ giờ cho đến lúc đó ngoan ngoãn ngồi ở vị trí này mà ăn cơm đi" nói rồi còn trưng ra bộ mặt vô cùng nghiêm túc không cho phép ý kiến.
"Sao lại như vậy?" Dạ Nguyệt khổ sở lẩm bẩm rồi đột nhiên ngước đầu lên nhìn nhìn Lăng Chi Hiên, nhướng chân mày lên: "Có phải anh bị ma nhập hay không?" quyết định hỏi ra nỗi niềm đã giấu trong lòng từ lâu.
"Ai nói em vậy?" Lăng Chi Hiên buồn cười hỏi, cúi đầu nhìn vào đôi mắt trong suốt của cô gái nhỏ. "Nếu tôi nói đúng vậy thì em sẽ làm thế nào?"
"Cái gì? Thật sự là vậy àh?" Dạ Nguyệt mở to mắt.
"Ừh đúng vậy, con ma đó nó còn nói hiện giờ nó đang muốn hôn em" Lăng Chi Hiên làm bộ khổ sở nói "Nếu không hôn được em nó sẽ chiếm luôn cơ thể của tôi"
"Sax đại ca àh, bộ tưởng bạn đây là con nít ba tuổi dễ gạt lắm chắc, huống chi con nít bây giờ cũng khôn lắm a" Dạ Nguyệt đầu đầy vạch đen, quay qua tập trung ăn cơm, không nói với cái người ba xạo đó nữa. Nhưng đột nhiên lại quay qua nói: "Con ma nhập anh đúng là con ma háo sắc, em phải nói với mấy chị y tá cẩn thận mới được"
"Em tưởng ai cũng ngơ ngơ giống em àh?" Lăng Chi Hiên bật cười. "Với lại không ai như em, đa số bọn họ sẽ tự nguyện nếu tôi muốn hôn bọn họ"
"Đồ tự cao tự đại" Dạ Nguyệt xì mũi xem thường.
"Tôi chỉ là đang nói một sự thật" Lăng Chi Hiên véo vào má Dạ Nguyệt rồi cắn lên trán Dạ Nguyệt. "Trừng phạt em vì dám nói sư phụ của mình tự cao tự đại"
"Đau a" Dạ Nguyệt xoa trán. "Có chuyện trừng phạt bằng cách cắn nữa àh?"
"Đúng vậy, lần sau em còn phạm lỗi sẽ là cắn chỗ khác" Lăng Chi Hiên nhếch khoé miệng cười gian, khỏi nói cũng biết trông vô cùng gian tà vô cùng đáng đánh đòn.
Ai trả lại sư phụ trước kia của tôi đi aaaaaa. Dạ Nguyệt hết sức khổ tâm la hét gào khóc trong lòng.
Và tất nhiên lời gào thét này chẳng hề có tác dụng một chút xíu nào, những tháng ngày sau này vẫn còn dài lắm aaaaaaa.
Mấy ngày sau Dạ Nguyệt vẫn đang là bệnh nhân nằm mốc meo trên giường bệnh. Chuyện học cũng do Lăng Chi Hiên sắp xếp với bên nhà trường, anh chỉ nói lại với cô là đã xin nghỉ ốm cho cô, sau khi bình phục sẽ được đi học lại bình thường. Mấy ngày này luôn là Lăng Chi Hiên chăm sóc xuyên suốt cho cô. Cách một hai ngày Lý Vân Nhi, Dương Hoàng Trí, Dương Ngọc Linh và Lưu Ánh Nhật sẽ vào thăm nói chuyện phiếm với cô. Còn lại những lúc khác thì cô luôn ôm cái tivi bự đã được kết nối với Internet mà xem film, đọc truyện đã con mắt (có mà tăng độ thì có :v =)) ). Bình thường Dạ Nguyệt đã là trạch nữ ngầm rồi nên vấn đề có được ra ngoài chơi hay không cũng không ảnh hưởng gì tới cô.
Chỉ có một việc khiến Dạ Nguyệt cứ nghĩ mãi đó chính là thái độ của sư phụ mình từ lúc chuyện đó xảy ra cho đến nay. Bởi vì dạo gần đây Lăng Chi Hiên vừa cưng chiều vừa nghiêm khắc đối cô, còn thường xuyên làm những hành động thân mật nên Dạ Nguyệt đang rất đau đầu. Những lần như thế Dạ Nguyệt đều tránh né thậm chí còn giả ngu nhưng vẫn không tránh được, cô đã biết trình độ nguy hiểm của sư phụ mình kinh khủng thế nào rồi. Có phải sư phụ uống nhầm thuốc rồi không? Cái tên thầy thuốc lang băm nào thiếu đạo đức thế không biết? Trả lại sư phụ trước đây cho cô đi aaaaaa.
"Dạ Nguyệt, chị biết chuyện gì chưa?" Lý Vân Nhi vẻ mặt hết sức kì quái hỏi Dạ Nguyệt, kéo Dạ Nguyệt quay lại thực tại. Sáng nay không có tiết học nên cô kéo Dương Hoàng Trí vào bệnh viện thăm Dạ Nguyệt.
"Hả? Chuyện gì?" Dạ Nguyệt lắc đầu, mỗi lần mà Lý Vân Nhi hóng hớt được chuyện gì thì cũng kể cô nghe, cô cũng chỉ biết tuân mệnh ngồi nghe không thôi sẽ bị mắng là không có tiền đồ. Không biết lần này lại là chuyện tình tay ba của ai với ai hay là chuyện tình bí mật của giảng viên với sinh viên nào nữa đây.
"Hàn gia đến nhà chị Ngọc Linh xin lỗi nói là muốn bù đắp và ngỏ ý là muốn tiếp tục mối hôn sự này" Lý Vân Nhi bí bí ẩn ẩn nói.
"Cái gì? Sao lại như vậy?" Dạ Nguyệt kinh ngạc, không phải nói chủ mưu bắt cóc là Hàn Tử Minh hay sao? Sao họ lại nghĩ muốn tiếp tục hôn sự này được chứ?
"Nhưng chú rể thì đổi người rồi, chính là con trai trưởng của chủ tịch Hàn gia, Hàn Tử Ngộ" Lý Vân Nhi gật gật đầu, thái độ của Dạ Nguyệt giống y chang thái độ của cô khi nghe Dương Hoàng Trí nói. "Anh ta chính là tổng giám đốc của tập đoàn Hàn thị"
"Chị Ngọc Linh có đồng ý hay không?" so với những thứ khác thì Dạ Nguyệt lo lắng nhất chính là điều này, Hàn Tử Minh làm chị ấy tổn thương như vậy mà Hàn gia còn muốn tiếp tục sao? Họ đang làm trò gì thế?
“Chị Ngọc Linh theo sự sắp xếp của gia tộc và ba mẹ cho nên cũng không từ chối” Lý Vân Nhi thở dài.
"Thật ra người mà chị ấy yêu từ trước đến giờ vẫn là Hàn Tử Ngộ" Dương Hoàng Trí nãy giờ ngồi trầm ngâm đột nhiên lên tiếng.
"Hả?" Dạ Nguyệt và Lý Vân Nhi đều ngạc nhiên nhìn Dương Hoàng Trí.
"Bạn trai thời đại học của chị ấy chính là Hàn Tử Ngộ, hai người đã quen nhau ngay sau khi chị ấy vào năm nhất đại học" Dương Hoàng Trí thở dài nói. "Hai người quen nhau nhưng vẫn chưa chính thức giới thiệu và ra mắt với dòng họ hai bên nên ba mẹ chị ấy vẫn không biết gì, chỉ có mình đã được gặp hai người họ bên nhau vài lần nên biết"
Dạ Nguyệt và Lý Vân Nhi im lặng nghiêm túc lắng nghe, chuyện này rất quan trọng bởi vì là chuyện có liên quan đến chị Ngọc Linh a.
"Bọn họ quen nhau tính ra cũng được năm năm, ba năm trước sau khi chị Ngọc Linh tốt nghiệp bọn họ định công khai với hai bên nhưng Hàn Tử Ngộ phải ra nước ngoài sắp xếp công việc của công ty mới thành lập. Vì vậy mà họ định một năm nữa mới chính thức công bố và tiến đến hôn nhân" Dương Hoàng Trí nhíu mày. "Nhưng không biết tại sao vào hai năm trước cũng chính là thời hạn một năm đó, Hàn Tử Ngộ trở về và nói chia tay với chị ấy, sau đó anh ta liền ra nước ngoài không nói thêm một lời giải thích nào"
"Chuyện gì đã xảy ra với anh ta vậy? Hay là anh ta đã có người khác ở bên đó?" Lý Vân Nhi tức giận nói.
"Lúc đó mình cũng không biết tại sao. Chị ấy đã rất đau khổ nhưng vẫn luôn giữ ở trong lòng, thể hiện ở bên ngoài vẫn rất bình thường nhưng mình biết chị ấy đã khóc rất nhiều. Chị ấy luôn là một cô gái có chừng mực, dù vậy trước đây tính tình chị ấy vẫn còn một phần nào đó vô tư và mơ mộng của những cô gái trẻ. Nhưng bắt đầu từ lúc đó chị ấy đã không còn như thế nữa, chị ấy hoàn toàn trở thành một người phụ nữ chín chắn trưởng thành và luôn luôn nghe theo sự sắp xếp của gia tộc" Dương Hoàng Trí thở dài nói. "Cũng chính vì vậy mà nửa năm trước khi Hàn Tử Minh cùng người Hàn gia đến cầu thân, dưới sự sắp xếp của gia tộc chị ấy đã đồng ý kết hôn với Hàn Tử Minh"
"Vậy bây giờ tại sao Hàn Tử Ngộ lại muốn kết hôn với chị ấy? Chẳng lẽ là do bên Hàn gia ép buộc anh ta làm vậy?" Lý Vân Nhi khó chịu nói, Dạ Nguyệt cũng gật gật đầu đồng ý.
"Hôm qua mẹ của Hàn Tử Ngộ đã hẹn chị Ngọc Linh ra gặp mặt. Mình vì lo lắng nên đi theo chị ấy cho an tâm" Dương Hoàng Trí bây giờ mới lộ vẻ mặt nhẹ nhõm nói. "Bà ấy nói bà ấy đã biết chuyện của hai người từ ba năm về trước, khi Hàn Tử Ngộ sắp ra nước ngoài. Nhưng một năm sau đó do bà ấy dùng cái chết ra bắt ép Hàn Tử Ngộ phải chia tay với chị ấy, vì vậy mà anh ta mới đau lòng mà chạy ra nước ngoài cho đến bây giờ mới trở về"
"Lại có chuyện đó nữa àh? Cứ tưởng chỉ có trong film mới có chứ" Lý Vân Nhi vừa ngạc nhiên vừa không còn biết nói gì.
Dạ Nguyệt trầm ngâm sau đó mới lên tiếng: "Bà ấy có nói tại sao lại bắt hai người chia tay không? Là do bà ấy không thích chị Ngọc Linh hay còn lý do nào khác?"
"Là do Hàn Tử Minh" Dương Hoàng Trí kể lại chuyện khúc mắt bên Hàn gia. "Ngay cả những chuyện đáng xấu hổ như thế mà bà ấy cũng kể ra hết, chỉ vì mong chị Ngọc Linh có thể tha thứ cho Hàn Tử Ngộ"
"Chị cũng đoán có liên quan đến Hàn Tử Minh" Dạ Nguyệt gật đầu, cảm giác lần đầu tiên Dạ Nguyệt gặp Hàn Tử Minh thực chất chính là thứ tình cảm quá giả tạo của anh ta với chị Ngọc Linh. Nhưng lúc đó vẫn chưa rõ ràng cho lắm, bây giờ nghe xong đã hiểu. "Bà ấy ngay cả chuyện đáng chê trách cũng nói ra như vậy chứng tỏ lần này bên nhà họ rất có thành ý. Nhưng còn phải xem Hàn Tử Ngộ như thế nào nữa. Còn chị Ngọc Linh đã có phản ứng thế nào khi nghe hết mọi chuyện?"
"Chị ấy im lặng không nói gì, rồi sau đó chỉ nói sẽ nghe theo sự sắp xếp của bên gia tộc nên sẽ không từ chối cuộc hôn nhân này" Dương Hoàng Trí ảo não. "Không biết chị ấy nghĩ như thế nào nữa"
"Hay là chúng ta hẹn Hàn Tử Ngộ ra nói chuyện đi" Lý Vân Nhi mắt sáng rỡ nói. "Phải làm rõ thái độ của anh ta về cuộc hôn nhân này mới được"
"Chị cũng nghĩ vậy" Dạ Nguyệt gật đầu. "Không cần biết bên gia tộc này nọ gì, hạnh phúc của chị Ngọc Linh là quan trọng nhất"
"Được, ngày mai sẽ hẹn anh ta ra gặp mặt" Dương Hoàng Trí cũng gật đầu đồng ý, anh cũng rất lo lắng cho hạnh phúc của người chị mà anh luôn quý trọng. Gia tộc? Bỏ qua một bên hết đi.
Sau khi mọi người thống nhất, hai người ngồi lại bàn thêm chút nữa thì ra về. Trước khi đi Lý Vân Nhi còn nói mai sẽ bật điện thoại lên để Dạ Nguyệt nghe được cuộc đối thoại của bọn họ với Hàn Tử Ngộ. Dạ Nguyệt đưa ngón tay cái lên rồi vẫy tay chào bọn họ.
"Bọn họ về rồi à?" Lăng Chi Hiên lúc này mới đi vào. Tranh thủ lúc có hai người đó ở đây với Dạ Nguyệt nên anh đi giải quyết chuyện bên kia.
"Vâng" Dạ Nguyệt gật đầu sau đó làm bộ nhắm mắt lại ngủ trưa.
"Em không ăn cơm rồi mới đi ngủ hả?" Lăng Chi Hiên cười cười, mấy ngày này cô gái nhỏ luôn giả ngốc với anh.
"Em không thấy đói" Dạ Nguyệt lắc đầu, mắt vẫn nhắm.
"Không ăn sẽ bị đau dạ dày" Lăng Chi Hiên để cơm xuống bàn.
Dạ Nguyệt vẫn nhắm chặt mắt lắc đầu. Ăn cơm áh? Cô cũng muốn lắm nhưng mà ngồi trên đùi người đó ăn thì lại là chuyện khác.
"Nếu em vẫn muốn đi ngủ trong tình trạng đói bụng, tôi sẽ không cản" Lăng Chi Hiên ngồi xuống cạnh Dạ Nguyệt "Tôi sẽ giúp em uống sữa để không bị đói, em có thể vừa ngủ vừa uống sữa, một công đôi việc"
"Làm thế nào mà vừa ngủ vừa uống sữa được?" Dạ Nguyệt nhủ thầm nhưng đột nhiên ánh sáng loé lên trong đầu. "Đừng có nói là sư phụ muốn làm cái hành động đó nha" giống hồi ở biệt thự kia.
"Được rồi, em ngủ ngoan nha" Lăng Chi Hiêm cười cười nhìn vẻ mặt hoảng hốt của cô gái nhỏ nhà mình.
Dạ Nguyệt giật mình mở bừng mắt ra: "Tự nhiên em hết buồn ngủ rồi. Em muốn ăn cơm"
"Vậy sao? Tiếc thật, tôi còn tốt bụng muốn giúp em vừa được ngủ mà còn được no bụng" Lăng Chi Hiên làm bộ thở dài bất đắc dĩ nói. "Được rồi vậy thì ăn cơm"
Lăng Chi Hiên ôm Dạ Nguyệt để trên đùi mình, đưa cơm lại cho Dạ Nguyệt. Cho dù là chọn cái nào thì anh cũng đều có thể ăn đậu hủ của cô gái nhỏ, cho nên anh luôn rất sẵn lòng và vui vẻ với bất cứ lựa chọn nào của cô gái nhỏ.
"Thật ra vết thương không có đau như lúc trước nữa nên em có thể tự ngồi mà ăn cơm được rồi" Dạ Nguyệt đau khổ nói, ai đến cứu mạng aaaa.
"Thật không?" Lăng Chi Hiên đầy ẩn ý hỏi.
"Thật" Dạ Nguyệt gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.
"Để tôi xem có thật hay không" Lăng Chi Hiên nhẹ nhàng vuốt vào sau lưng Dạ Nguyệt, bàn tay to lớn ấm áp từ từ chạm nhẹ vào vết thương Dạ Nguyệt.
Dạ Nguyệt rùng mình, vết thương mặc dù còn đau nhưng vẫn có thể chịu được. Nhưng bàn tay của ai đó chạm đến đâu Dạ Nguyệt liền cảm thấy nhiệt độ ấm áp nóng rực của nó đến đó. Nhất thời Dạ Nguyệt cảm thấy một luồng nhiệt như đang tập trung vào bàn tay đó.
Tay Lăng Chi Hiên di chuyển theo chiều vết thương, từ trên vai dài xuống dưới.
"Ah đau" thật đáng tiếc chỗ vết thương ở phần sâu nhất vẫn còn rất đau khi bị chạm vào nên Dạ Nguyệt quên béng đi việc mới nói mà la lên.
"Vậy là vẫn còn đau sao?" Lăng Chi Hiên nghe vậy dời bàn tay xuống eo cô gái nhỏ, tránh chạm vào vết thương.
Dạ Nguyệt la xong mới cảm thấy hối hận, phải chi chịu đựng thêm một chút nữa thì thoát rồi.
"Được rồi, em ăn cơm đi" Lăng Chi Hiên cong khoé môi cười. "Cho đến khi vết thương đóng vẩy lúc đó em mới được ngồi ăn một mình. Từ giờ cho đến lúc đó ngoan ngoãn ngồi ở vị trí này mà ăn cơm đi" nói rồi còn trưng ra bộ mặt vô cùng nghiêm túc không cho phép ý kiến.
"Sao lại như vậy?" Dạ Nguyệt khổ sở lẩm bẩm rồi đột nhiên ngước đầu lên nhìn nhìn Lăng Chi Hiên, nhướng chân mày lên: "Có phải anh bị ma nhập hay không?" quyết định hỏi ra nỗi niềm đã giấu trong lòng từ lâu.
"Ai nói em vậy?" Lăng Chi Hiên buồn cười hỏi, cúi đầu nhìn vào đôi mắt trong suốt của cô gái nhỏ. "Nếu tôi nói đúng vậy thì em sẽ làm thế nào?"
"Cái gì? Thật sự là vậy àh?" Dạ Nguyệt mở to mắt.
"Ừh đúng vậy, con ma đó nó còn nói hiện giờ nó đang muốn hôn em" Lăng Chi Hiên làm bộ khổ sở nói "Nếu không hôn được em nó sẽ chiếm luôn cơ thể của tôi"
"Sax đại ca àh, bộ tưởng bạn đây là con nít ba tuổi dễ gạt lắm chắc, huống chi con nít bây giờ cũng khôn lắm a" Dạ Nguyệt đầu đầy vạch đen, quay qua tập trung ăn cơm, không nói với cái người ba xạo đó nữa. Nhưng đột nhiên lại quay qua nói: "Con ma nhập anh đúng là con ma háo sắc, em phải nói với mấy chị y tá cẩn thận mới được"
"Em tưởng ai cũng ngơ ngơ giống em àh?" Lăng Chi Hiên bật cười. "Với lại không ai như em, đa số bọn họ sẽ tự nguyện nếu tôi muốn hôn bọn họ"
"Đồ tự cao tự đại" Dạ Nguyệt xì mũi xem thường.
"Tôi chỉ là đang nói một sự thật" Lăng Chi Hiên véo vào má Dạ Nguyệt rồi cắn lên trán Dạ Nguyệt. "Trừng phạt em vì dám nói sư phụ của mình tự cao tự đại"
"Đau a" Dạ Nguyệt xoa trán. "Có chuyện trừng phạt bằng cách cắn nữa àh?"
"Đúng vậy, lần sau em còn phạm lỗi sẽ là cắn chỗ khác" Lăng Chi Hiên nhếch khoé miệng cười gian, khỏi nói cũng biết trông vô cùng gian tà vô cùng đáng đánh đòn.
Ai trả lại sư phụ trước kia của tôi đi aaaaaa. Dạ Nguyệt hết sức khổ tâm la hét gào khóc trong lòng.
Và tất nhiên lời gào thét này chẳng hề có tác dụng một chút xíu nào, những tháng ngày sau này vẫn còn dài lắm aaaaaaa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook