Em Làm Ơn Im Đi, Được Không?
-
Chương 10
LỚP ĐÊM
Hôn nhân của tôi vừa tan vỡ. Tôi không tìm được việc làm. Tôi có một cô gái khác. Nhưng cô đang đi vắng. Thành thử tôi ngồi ở một quầy bar nhấm nháp bia, có hai người đàn bà ngồi cách tôi vài ghế và một trong hai người bắt chuyện với tôi.
“Anh có xe không?”
“Có, nhưng không ở đây,” tôi nói.
Vợ tôi lấy cái xe. Tôi đang ở nhờ bố mẹ. Thỉnh thoảng tôi chạy xe của họ. Nhưng đêm nay tôi đi bộ.
Người kia nhìn tôi. Cả hai chừng bốn mươi, hoặc hơn.
“Cậu hỏi gì anh ta?” Người kia hỏi người đầu tiên.
“Mình hỏi anh ta có xe không.”
“Vậy anh có xe không?” Người thứ hai hỏi tôi.
“Tôi vừa nói với cô kia. Tôi có xe. Nhưng nó không có ở đây,” tôi nói.
“Vậy thì chẳng giúp được gì cho bọn tôi rồi, phải không?” Cô nói.
Người thứ nhất cười. “Chúng tôi có một kế hoạch và chúng tôi cần một cái xe để kế hoạch thành công. Tệ quá.” Cô quay sang người bartender gọi thêm hai ly bia.
Nãy giờ tôi uống cầm chừng, nhưng giờ tôi uống cạn ly bia, nghĩ rằng họ có thể bao tôi một ly. Nhưng không.
“Anh làm gì?” Người thứ nhất hỏi tôi.
“Hiện giờ không làm gì,” tôi nói. “Thỉnh thoảng, khi có thể, tôi đi học.”
“Anh ta đi học,” cô nói với người kia. “Anh ta là sinh viên. Anh học ở đâu?”
“Quanh đây,” tôi nói.
“Mình đã bảo với cậu mà,” người thứ nhất nói. “Trông anh ta không giống sinh viên à?”
“Anh học cái gì?” Người thứ hai nói.
“Gì cũng học,” tôi nói.
“Ý tôi là,” cô nói, “anh dự định làm gì? Mục tiêu lớn của đời anh là gì? Ai cũng có mục tiêu lớn trong đời.”
Tôi chìa cái ly rỗng không về phía bartender. Anh ta cầm và lấy cho tôi một ly bia nữa. Sau khi đưa anh mấy xu lẻ, tôi chỉ còn ba mươi xen trong chỗ hai đô la tôi có lúc bắt đầu uống cách đây mấy tiếng đồng hồ. Cô ta đang đợi tôi trả lời.
“Dạy. Dạy học,” tôi nói.
“Anh ta muốn trở thành giáo viên.”
Tôi nhấp bia. Ai đó nhét một đồng xu vào máy nghe nhạc, một bài hát vợ tôi thích trỗi lên. Tôi ngó quanh. Hai người đàn ông phía đằng trước đang ngồi chơi trò tạt đĩa. Cửa mở, bên ngoài tối.
“Bọn tôi cũng là sinh viên, anh biết không?” Người thứ nhất nói. “Bọn tôi đi học.”
“Bọn tôi học lớp đêm,” người kia nói. “Bọn tôi học một lớp kỹ năng đọc vào các tối thứ Hai.”
Người thứ nhất nói, “Sao anh không ngồi lại gần đây, anh thầy giáo, để bọn tôi khỏi phải gào lên?”
Tôi cầm ly bia và thuốc lá lên rồi nhích tới hai ghế.
“Tốt hơn rồi,” cô nói. “Nào, có phải anh nói anh là sinh viên?”
“Thỉnh thoảng, phải, nhưng không phải lúc này,” tôi nói.
“Ở đâu?”
“State College.”
“Đúng rồi,” cô nói. “Giờ tôi đã nhớ ra. Cô nhìn người kia. Anh có bao giờ nghe nói một giáo viên ở đó tên là Patterson không? Ông ấy dạy lớp kỹ năng dành cho người lớn. Ông dạy cái lớp bọn tôi học vào các tối thứ Hai. Anh làm tôi nhớ tới Patterson.”
Họ nhìn nhau cười ha hả.
“Đừng bận tâm về bọn tôi,” người thứ nhất nói. “Đây là trò đùa riêng giữa tôi và cô ấy. Mình có nên nói với anh ta mình định làm gì không, Edith? Nên không?”
Edith không trả lời. Cô uống một hơi bia, rồi nheo mắt lại nhìn chính cô, ba chúng tôi, trong tấm gương phía sau quầy bar.
“Bọn tôi đang tính,” người thứ nhất tiếp tục, “nếu tối nay bọn tôi có xe thì ghé thăm ông ấy, Patterson. Phải không, Edith?”
Edith cười một mình. Cô uống hết bia và gọi một lượt nữa cho cả tôi. Cô trả tiền bia bằng một tờ năm đô.
“Patterson thích uống,” Edith nói.
“Cậu cứ nói thế nữa đi,” người kia nói. Cô quay qua tôi. “Có lần bọn tôi nói về chuyện đó trong lớp. Patterson nói ông ấy luôn uống vang trong bữa ăn và một hai ly cocktail trước bữa tối.”
“Lớp gì vậy?” tôi nói.
“Lớp kỹ năng đọc của Patterson. Ông ấy thích tán hươu tán vượn.”
“Bọn tôi học cách đọc sách,” Edith nói. “Anh có tin được không?”
“Tôi thích đọc Hemingway và các sách tương tự, người kia nói. Nhưng Patterson bắt bọn tôi đọc những truyện như trong tạp chí Reader’s Digest.”
“Thứ Hai nào bọn tôi cũng có bài kiểm tra,” Edith nói. “Nhưng Patterson được lắm. Nếu mình ghét nhà ông ấy uống cocktail ông ấy không có ý kiến gì đâu. Dù sao thì ông ấy cũng đâu biết làm gì khác. Bọn tôi nắm thóp ông ấy mà. Nắm thóp Patterson,” cô nói.
“Tối nay bọn tôi rỗi việc,” người kia nói. “Nhưng xe của Edith thì đang để ở ga ra.”
“Nếu giờ anh có xe, mình sẽ đi thăm ông ấy,” Edith nói. Cô nhìn tôi. “Anh có thể bảo Patterson rằng anh muốn làm giáo viên. Các anh có điểm chung.”
Tôi cạn ly bia. Cả ngày tôi chưa ăn gì ngoài vài ba hạt lạc. Cứ ngồi nói chuyện suông hoài thật khó chịu.
“Jerry, cho ba ly nữa nhé,” người thứ nhất nói với anh bartender.
“Cám ơn,” tôi nói.
“Anh sẽ hợp với Patterson,” Edith nói.
“Vậy gọi ông ấy đi,” tôi nói. Tôi nghĩ chỉ nói chơi thôi.
“Tôi sẽ không làm thế,” cô nói. “Ông ấy có thể bịa ra lý do nào đó. Ta cứ thò mặt ra ngay trước cổng nhà ông ấy, ông ấy phải cho ta vào thôi.” Cô nhấp ngụm bia.
“Vậy ta đi thôi,” người thứ nhất nói. “Ta còn chờ gì nữa? Anh nói là xe ở đâu?”
“Có một chiếc xe cách đây vài dãy nhà,” tôi nói. “Nhưng tôi không chắc.”
“Anh muốn đi hay không?” Edith nói.
“Anh ta nói anh ta muốn mà,” người thứ nhất nói. “Mình hãy mua một hộp sáu lon mang theo.”
“Tôi chỉ còn ba mươi xen,” tôi nói.
“Ai cần mấy đồng tiền chết tiệt của anh,” Edith nói. “Bọn tôi cần cái xe chết tiệt của anh. Jerry, ba ly nữa. Và một hộp sáu lon mang đi.”
“Chúc mừng Patterson,” người thứ nhất nói khi bia được mang ra. “Chúc mừng Patterson và những ly cocktail của ông ta.”
“Ông ta sẽ làm rơi bát mất,” Edith nói.
“Cạn ly nhé,” người thứ nhất nói.
***
Chúng tôi cuốc bộ trên vỉa hè về phía Nam, hướng ra khỏi thành phố. Tôi đi giữa hai người đàn bà. Lúc đó chừng mười giờ.
“Tôi có thể uống một lon bia ngay bây giờ,” tôi nói.
“Cứ tự nhiên,” Edith nói.
Cô mở túi và tôi thò vào xé hộp lấy một lon.
“Bọn tôi đoán ông ấy ở nhà.”
“Patterson,” người kia nói. “Bọn tôi không chắc. Nhưng bọn tôi nghĩ thế.”
“Còn xa không?” Edith hỏi.
Tôi ngừng lại, nâng lon bia lên, uống nửa lon. “Dãy kế tiếp, tôi nói. Tôi ở với bố mẹ. Đây là nhà của họ.”
“Tôi cho thế cũng không có gì sai,” Edith nói. “Nhưng trông anh khá già mà còn sống với bố mẹ.”
“Như thế là không lịch sự, Edith.” Người kia nói.
“Ừ, tính tôi như vậy,” Edith nói. “Anh ta phải làm quen vậy thôi. Tính tôi là như vậy.”
“Tính cô ấy như vậy,” người kia nói.
Tôi uống nốt chỗ bia rồi vứt vỏ lon vào đám cỏ.
“Giờ còn bao xa?” Edith nói.
“Đây. Ngay đây. Tôi sẽ cố lấy chìa khoá xe,” tôi nói.
“Ừm, nhanh lên.” Edith nói.
“Bọn tôi đợi bên ngoài,” người kia nói.
“Lạy chúa,” Edith nói.
***
Tôi mở cửa rồi đi xuống cầu thang. Bố đang xem ti vi trong bộ pyjama. Trong nhà ấm áp, tôi đứng dựa khung cửa một lúc rồi đưa tay xoa mắt.
“Con mới uống vài ly bia,” tôi nói. “Bố đang xem gì đấy?”
“John Wayne,” ông nói. “Hay phết. Ngồi xuống đây mà xem. Mẹ mày chưa về.”
Mẹ tôi làm ca đêm ở tiệm Paul, một nhà hàng bia Đức. Bố tôi không đi làm. Ông từng làm việc trong rừng, nhưng rồi ông bị thương. Ông được bồi thường, nhưng khoản đó đã bị tiêu gần hết. Khi vợ tôi chia tay, tôi hỏi vay ông hai trăm đô nhưng ông từ chối. Mắt ông rơm rớm khi nói không và thêm rằng ông hy vọng tôi không hờn trách. Tôi nói không sao, tôi không hờn trách gì ông cả.
Tôi biết lần này ông cũng sẽ nói không. Nhưng tôi vẫn ngồi xuống đầu kia ghế sofa mà nói, “Con gặp mấy cô gái, họ nhờ con lái xe đưa về nhà.”
“Mày bảo họ sao?” ông nói.
“Họ đang đợi con ở trên,” tôi nói.
“Cứ để họ đợi,” ông nói. “Sẽ có ai đó tới thôi. Mày không nên sa vào cái đám lộn xộn đó.” Ông lắc đầu. “Mày không thực sự chỉ cho họ xem chỗ mình ở đấy chứ? Họ thực sự không ở trên kia chứ?” Ông ngọ ngoạy ghế sofa và lại nhìn ti vi. “Dù sao đi nữa thì mẹ mày cầm chìa khoá rồi.” Ông chậm rãi gật đầu, mắt vẫn nhìn ti vi.
“Vậy cũng OK,” tôi nói. “Con không cần xe. Con cũng không định đi đâu.”
Tôi đứng dậy nhìn vào hành lang, chỗ tôi ngủ trên một cái giường xếp. Có một cái gạt tàn, một cái đồng hồ Lux, vài cuốn truyện bìa mềm cũ kỹ trên chiếc bàn bên cạnh giường. Tôi thường vào giường lúc nửa đêm rồi đọc đến khi chữ nhập nhoạng mới ngủ thiếp đi mặc cho đèn sáng còn sách thì trên tay. Trong một trong những cuốn bìa mềm tôi đang đọc tôi nhớ có chuyện tôi đã kể lại cho vợ tôi. Tôi có ấn tượng rất tuyệt về truyện đó. Có một anh chàng nọ gặp ác mộng và trong cơn ác mộng anh ta mơ thấy anh ta đang mơ rồi thức giấc thấy một người đàn ông đứng bên cửa sổ phòng ngủ. Anh chàng nằm mơ hoảng sợ đến nỗi không nhúc nhích được hầu như không thở được. Người đàn ông bên cửa sổ nhìn chằm chằm vào phòng rồi bắt đầu nạy cửa. Anh chàng nằm mơ không nhúc nhích được. Anh muốn gào, nhưng anh không thở được. Rồi trăng hiện ra sau một đám mây, và anh chàng nằm mơ trong cơn ác mộng nhận ra người đàn ông bên ngoài. Đó là bạn thân nhất của anh, bạn thân nhất của anh chàng nằm mơ nhưng không phải là người gặp ác mộng biết.
Kể lại chuyện đó cho vợ tôi, tôi cảm thấy máu dồn lên mặt và dựng tóc gáy. Nhưng nàng chẳng để ý.
“Đó chỉ là truyện thôi,” nàng nói. “Bị ai đó trong gia đình phản bội, đó mới là ác mộng thực thụ.”
Tôi nghe tiếng họ lắc cánh cửa bên ngoài. Tôi nghe tiếng chân họ trên lề đường phía trên cửa sổ nhà tôi.
“Cái thằng chó đẻ chết tiệt!” tôi nghe tiếng Edith nói.
Tôi vào nhà tắm một lúc lâu rồi lên cầu thang và chui ra. Trời đã lạnh hơn nên tôi kéo áo khoác lên. Tôi cuốc bộ tới tiệm Paul. Nếu tới đó trước khi mẹ hết ca, tôi có thể kiếm được một cái sandwich kẹp gà tây. Sau đó tôi có thể tới sạp báo Kirby lướt qua mấy cuốn tạp chí. Rồi tôi có thể về nhà, lên giường đọc sách cho đến khi mỏi mắt thì ngủ.
Mấy người đàn bà, họ không còn ở đó khi tôi ra khỏi nhà, và họ cũng chẳng ở đó khi tôi quay lại.
Hôn nhân của tôi vừa tan vỡ. Tôi không tìm được việc làm. Tôi có một cô gái khác. Nhưng cô đang đi vắng. Thành thử tôi ngồi ở một quầy bar nhấm nháp bia, có hai người đàn bà ngồi cách tôi vài ghế và một trong hai người bắt chuyện với tôi.
“Anh có xe không?”
“Có, nhưng không ở đây,” tôi nói.
Vợ tôi lấy cái xe. Tôi đang ở nhờ bố mẹ. Thỉnh thoảng tôi chạy xe của họ. Nhưng đêm nay tôi đi bộ.
Người kia nhìn tôi. Cả hai chừng bốn mươi, hoặc hơn.
“Cậu hỏi gì anh ta?” Người kia hỏi người đầu tiên.
“Mình hỏi anh ta có xe không.”
“Vậy anh có xe không?” Người thứ hai hỏi tôi.
“Tôi vừa nói với cô kia. Tôi có xe. Nhưng nó không có ở đây,” tôi nói.
“Vậy thì chẳng giúp được gì cho bọn tôi rồi, phải không?” Cô nói.
Người thứ nhất cười. “Chúng tôi có một kế hoạch và chúng tôi cần một cái xe để kế hoạch thành công. Tệ quá.” Cô quay sang người bartender gọi thêm hai ly bia.
Nãy giờ tôi uống cầm chừng, nhưng giờ tôi uống cạn ly bia, nghĩ rằng họ có thể bao tôi một ly. Nhưng không.
“Anh làm gì?” Người thứ nhất hỏi tôi.
“Hiện giờ không làm gì,” tôi nói. “Thỉnh thoảng, khi có thể, tôi đi học.”
“Anh ta đi học,” cô nói với người kia. “Anh ta là sinh viên. Anh học ở đâu?”
“Quanh đây,” tôi nói.
“Mình đã bảo với cậu mà,” người thứ nhất nói. “Trông anh ta không giống sinh viên à?”
“Anh học cái gì?” Người thứ hai nói.
“Gì cũng học,” tôi nói.
“Ý tôi là,” cô nói, “anh dự định làm gì? Mục tiêu lớn của đời anh là gì? Ai cũng có mục tiêu lớn trong đời.”
Tôi chìa cái ly rỗng không về phía bartender. Anh ta cầm và lấy cho tôi một ly bia nữa. Sau khi đưa anh mấy xu lẻ, tôi chỉ còn ba mươi xen trong chỗ hai đô la tôi có lúc bắt đầu uống cách đây mấy tiếng đồng hồ. Cô ta đang đợi tôi trả lời.
“Dạy. Dạy học,” tôi nói.
“Anh ta muốn trở thành giáo viên.”
Tôi nhấp bia. Ai đó nhét một đồng xu vào máy nghe nhạc, một bài hát vợ tôi thích trỗi lên. Tôi ngó quanh. Hai người đàn ông phía đằng trước đang ngồi chơi trò tạt đĩa. Cửa mở, bên ngoài tối.
“Bọn tôi cũng là sinh viên, anh biết không?” Người thứ nhất nói. “Bọn tôi đi học.”
“Bọn tôi học lớp đêm,” người kia nói. “Bọn tôi học một lớp kỹ năng đọc vào các tối thứ Hai.”
Người thứ nhất nói, “Sao anh không ngồi lại gần đây, anh thầy giáo, để bọn tôi khỏi phải gào lên?”
Tôi cầm ly bia và thuốc lá lên rồi nhích tới hai ghế.
“Tốt hơn rồi,” cô nói. “Nào, có phải anh nói anh là sinh viên?”
“Thỉnh thoảng, phải, nhưng không phải lúc này,” tôi nói.
“Ở đâu?”
“State College.”
“Đúng rồi,” cô nói. “Giờ tôi đã nhớ ra. Cô nhìn người kia. Anh có bao giờ nghe nói một giáo viên ở đó tên là Patterson không? Ông ấy dạy lớp kỹ năng dành cho người lớn. Ông dạy cái lớp bọn tôi học vào các tối thứ Hai. Anh làm tôi nhớ tới Patterson.”
Họ nhìn nhau cười ha hả.
“Đừng bận tâm về bọn tôi,” người thứ nhất nói. “Đây là trò đùa riêng giữa tôi và cô ấy. Mình có nên nói với anh ta mình định làm gì không, Edith? Nên không?”
Edith không trả lời. Cô uống một hơi bia, rồi nheo mắt lại nhìn chính cô, ba chúng tôi, trong tấm gương phía sau quầy bar.
“Bọn tôi đang tính,” người thứ nhất tiếp tục, “nếu tối nay bọn tôi có xe thì ghé thăm ông ấy, Patterson. Phải không, Edith?”
Edith cười một mình. Cô uống hết bia và gọi một lượt nữa cho cả tôi. Cô trả tiền bia bằng một tờ năm đô.
“Patterson thích uống,” Edith nói.
“Cậu cứ nói thế nữa đi,” người kia nói. Cô quay qua tôi. “Có lần bọn tôi nói về chuyện đó trong lớp. Patterson nói ông ấy luôn uống vang trong bữa ăn và một hai ly cocktail trước bữa tối.”
“Lớp gì vậy?” tôi nói.
“Lớp kỹ năng đọc của Patterson. Ông ấy thích tán hươu tán vượn.”
“Bọn tôi học cách đọc sách,” Edith nói. “Anh có tin được không?”
“Tôi thích đọc Hemingway và các sách tương tự, người kia nói. Nhưng Patterson bắt bọn tôi đọc những truyện như trong tạp chí Reader’s Digest.”
“Thứ Hai nào bọn tôi cũng có bài kiểm tra,” Edith nói. “Nhưng Patterson được lắm. Nếu mình ghét nhà ông ấy uống cocktail ông ấy không có ý kiến gì đâu. Dù sao thì ông ấy cũng đâu biết làm gì khác. Bọn tôi nắm thóp ông ấy mà. Nắm thóp Patterson,” cô nói.
“Tối nay bọn tôi rỗi việc,” người kia nói. “Nhưng xe của Edith thì đang để ở ga ra.”
“Nếu giờ anh có xe, mình sẽ đi thăm ông ấy,” Edith nói. Cô nhìn tôi. “Anh có thể bảo Patterson rằng anh muốn làm giáo viên. Các anh có điểm chung.”
Tôi cạn ly bia. Cả ngày tôi chưa ăn gì ngoài vài ba hạt lạc. Cứ ngồi nói chuyện suông hoài thật khó chịu.
“Jerry, cho ba ly nữa nhé,” người thứ nhất nói với anh bartender.
“Cám ơn,” tôi nói.
“Anh sẽ hợp với Patterson,” Edith nói.
“Vậy gọi ông ấy đi,” tôi nói. Tôi nghĩ chỉ nói chơi thôi.
“Tôi sẽ không làm thế,” cô nói. “Ông ấy có thể bịa ra lý do nào đó. Ta cứ thò mặt ra ngay trước cổng nhà ông ấy, ông ấy phải cho ta vào thôi.” Cô nhấp ngụm bia.
“Vậy ta đi thôi,” người thứ nhất nói. “Ta còn chờ gì nữa? Anh nói là xe ở đâu?”
“Có một chiếc xe cách đây vài dãy nhà,” tôi nói. “Nhưng tôi không chắc.”
“Anh muốn đi hay không?” Edith nói.
“Anh ta nói anh ta muốn mà,” người thứ nhất nói. “Mình hãy mua một hộp sáu lon mang theo.”
“Tôi chỉ còn ba mươi xen,” tôi nói.
“Ai cần mấy đồng tiền chết tiệt của anh,” Edith nói. “Bọn tôi cần cái xe chết tiệt của anh. Jerry, ba ly nữa. Và một hộp sáu lon mang đi.”
“Chúc mừng Patterson,” người thứ nhất nói khi bia được mang ra. “Chúc mừng Patterson và những ly cocktail của ông ta.”
“Ông ta sẽ làm rơi bát mất,” Edith nói.
“Cạn ly nhé,” người thứ nhất nói.
***
Chúng tôi cuốc bộ trên vỉa hè về phía Nam, hướng ra khỏi thành phố. Tôi đi giữa hai người đàn bà. Lúc đó chừng mười giờ.
“Tôi có thể uống một lon bia ngay bây giờ,” tôi nói.
“Cứ tự nhiên,” Edith nói.
Cô mở túi và tôi thò vào xé hộp lấy một lon.
“Bọn tôi đoán ông ấy ở nhà.”
“Patterson,” người kia nói. “Bọn tôi không chắc. Nhưng bọn tôi nghĩ thế.”
“Còn xa không?” Edith hỏi.
Tôi ngừng lại, nâng lon bia lên, uống nửa lon. “Dãy kế tiếp, tôi nói. Tôi ở với bố mẹ. Đây là nhà của họ.”
“Tôi cho thế cũng không có gì sai,” Edith nói. “Nhưng trông anh khá già mà còn sống với bố mẹ.”
“Như thế là không lịch sự, Edith.” Người kia nói.
“Ừ, tính tôi như vậy,” Edith nói. “Anh ta phải làm quen vậy thôi. Tính tôi là như vậy.”
“Tính cô ấy như vậy,” người kia nói.
Tôi uống nốt chỗ bia rồi vứt vỏ lon vào đám cỏ.
“Giờ còn bao xa?” Edith nói.
“Đây. Ngay đây. Tôi sẽ cố lấy chìa khoá xe,” tôi nói.
“Ừm, nhanh lên.” Edith nói.
“Bọn tôi đợi bên ngoài,” người kia nói.
“Lạy chúa,” Edith nói.
***
Tôi mở cửa rồi đi xuống cầu thang. Bố đang xem ti vi trong bộ pyjama. Trong nhà ấm áp, tôi đứng dựa khung cửa một lúc rồi đưa tay xoa mắt.
“Con mới uống vài ly bia,” tôi nói. “Bố đang xem gì đấy?”
“John Wayne,” ông nói. “Hay phết. Ngồi xuống đây mà xem. Mẹ mày chưa về.”
Mẹ tôi làm ca đêm ở tiệm Paul, một nhà hàng bia Đức. Bố tôi không đi làm. Ông từng làm việc trong rừng, nhưng rồi ông bị thương. Ông được bồi thường, nhưng khoản đó đã bị tiêu gần hết. Khi vợ tôi chia tay, tôi hỏi vay ông hai trăm đô nhưng ông từ chối. Mắt ông rơm rớm khi nói không và thêm rằng ông hy vọng tôi không hờn trách. Tôi nói không sao, tôi không hờn trách gì ông cả.
Tôi biết lần này ông cũng sẽ nói không. Nhưng tôi vẫn ngồi xuống đầu kia ghế sofa mà nói, “Con gặp mấy cô gái, họ nhờ con lái xe đưa về nhà.”
“Mày bảo họ sao?” ông nói.
“Họ đang đợi con ở trên,” tôi nói.
“Cứ để họ đợi,” ông nói. “Sẽ có ai đó tới thôi. Mày không nên sa vào cái đám lộn xộn đó.” Ông lắc đầu. “Mày không thực sự chỉ cho họ xem chỗ mình ở đấy chứ? Họ thực sự không ở trên kia chứ?” Ông ngọ ngoạy ghế sofa và lại nhìn ti vi. “Dù sao đi nữa thì mẹ mày cầm chìa khoá rồi.” Ông chậm rãi gật đầu, mắt vẫn nhìn ti vi.
“Vậy cũng OK,” tôi nói. “Con không cần xe. Con cũng không định đi đâu.”
Tôi đứng dậy nhìn vào hành lang, chỗ tôi ngủ trên một cái giường xếp. Có một cái gạt tàn, một cái đồng hồ Lux, vài cuốn truyện bìa mềm cũ kỹ trên chiếc bàn bên cạnh giường. Tôi thường vào giường lúc nửa đêm rồi đọc đến khi chữ nhập nhoạng mới ngủ thiếp đi mặc cho đèn sáng còn sách thì trên tay. Trong một trong những cuốn bìa mềm tôi đang đọc tôi nhớ có chuyện tôi đã kể lại cho vợ tôi. Tôi có ấn tượng rất tuyệt về truyện đó. Có một anh chàng nọ gặp ác mộng và trong cơn ác mộng anh ta mơ thấy anh ta đang mơ rồi thức giấc thấy một người đàn ông đứng bên cửa sổ phòng ngủ. Anh chàng nằm mơ hoảng sợ đến nỗi không nhúc nhích được hầu như không thở được. Người đàn ông bên cửa sổ nhìn chằm chằm vào phòng rồi bắt đầu nạy cửa. Anh chàng nằm mơ không nhúc nhích được. Anh muốn gào, nhưng anh không thở được. Rồi trăng hiện ra sau một đám mây, và anh chàng nằm mơ trong cơn ác mộng nhận ra người đàn ông bên ngoài. Đó là bạn thân nhất của anh, bạn thân nhất của anh chàng nằm mơ nhưng không phải là người gặp ác mộng biết.
Kể lại chuyện đó cho vợ tôi, tôi cảm thấy máu dồn lên mặt và dựng tóc gáy. Nhưng nàng chẳng để ý.
“Đó chỉ là truyện thôi,” nàng nói. “Bị ai đó trong gia đình phản bội, đó mới là ác mộng thực thụ.”
Tôi nghe tiếng họ lắc cánh cửa bên ngoài. Tôi nghe tiếng chân họ trên lề đường phía trên cửa sổ nhà tôi.
“Cái thằng chó đẻ chết tiệt!” tôi nghe tiếng Edith nói.
Tôi vào nhà tắm một lúc lâu rồi lên cầu thang và chui ra. Trời đã lạnh hơn nên tôi kéo áo khoác lên. Tôi cuốc bộ tới tiệm Paul. Nếu tới đó trước khi mẹ hết ca, tôi có thể kiếm được một cái sandwich kẹp gà tây. Sau đó tôi có thể tới sạp báo Kirby lướt qua mấy cuốn tạp chí. Rồi tôi có thể về nhà, lên giường đọc sách cho đến khi mỏi mắt thì ngủ.
Mấy người đàn bà, họ không còn ở đó khi tôi ra khỏi nhà, và họ cũng chẳng ở đó khi tôi quay lại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook