Em Lại Gặp Anh
-
Chương 69: Yêu em là điều hạnh phúc nhất đối với anh (1)
Tiệm cơm trước đó Chu Kiều Na khen ngợi hết lời, theo Thị Y Thần quan sát
thấy, bố cục của quán rất rộng rãi, không khí buôn bán lại càng náo
nhiệt. Dưới mái ngói xanh treo một dãy đèn lồng thẳng tắp đỏ rực như
lửa, kéo dài không thấy tận cùng. Mỗi thềm đá uốn lượn đều là một gian
phòng, phòng nối tiếp phòng, vừa gắn kết vừa độc lập, có những phòng
dành cho khách dùng cơm. Khách đến đây đều gom nhóm lại với nhau, trong
nhà hàng tràn ngập tiếng cười nói của mọi người, không gian hoàn toàn
tách biệt với khu làm"> việc yên tĩnh.
Chu Kiều Na và Điểm Điểm và mọi người từ vườn trái cây trở về, vừa vặn cũng đến tiệm cơm.
Lục Thần Hòa bảo rằng bữa cơm này anh mời, đoàn người hết sức vui vẻ, sau đó lập tức bảo nhân viên sắp xếp phòng.
Người lớn đi lên bậc thềm bước vào phòng, bọn nhỏ thì vui vẻ đùa giỡn trên sân thượng ở tầng hai. Trên sân thượng có đặt mấy cái bàn bằng gỗ, khách khứa đều tụ tập ở đây uống trà, trò chuyện.
Thị Y Thần và Chu Kiều Na đứng dựa vào lan can, vừa thưởng thức phong cảnh, vừa nói chuyện phiếm.
Chu Kiều Na tinh mắt phát hiện môi Thị Y Thần bị sưng, người từng trải vừa nhìn đã biết, đó là dấu vết để lại của một nụ hôn mãnh liệt nồng cháy. Trên đầu Thị Y Thần còn dính một bông lúa, Chu Kiều Na cười xấu xa nói nhỏ: "Chao ôi, nha đầu chết tiệt, mới không gặp mấy giờ thôi, cậu đã lăn sạch cả ruộng lúa của người ta rồi à?"
Thị Y Thần hoảng hốt, khẩn trương đưa tay vuốt lại tóc: "làm">...làm"> gì có?"
Chu Kiều Na vốn không chắc"> chắn, nhưng nhìn động tác cùng vẻ mặt đã bán đứng cô nàng, bây giờ thì chắc"> chắn rồi, sau đó giúp Thị Y Thần gỡ bông lúa còn dính trên đầu xuống, nói: "Còn không có, chứng cứ rành rành đây này."
Thị Y Thần ngượng đỏ mặt, nói: "Có đi xem ruộng lúa, bị bông lúa dính vào người thì có gì không bình thường?"
"Chậc chậc chậc, nếu chỉ là “xem” thôi thì sao cậu lại có biểu hiện thế kia?Yên tâm, mọi người đều là người trưởng thành cả rồi. Chị đây sẽ không chê cười cậu đâu, ha ha ha..."
"Tớ thèm vào! Cậu thật tẻ nhạt."
"Nhìn cái bộ dạng chống chế của cậu kìa, ha ha ha..." Tiếng cười của Chu Kiều Na là phát ra từ nội tâm, cô nhớ lúc trước bản thân đã khuyên Thị Y Thần, Cao Minh Dương thật lòng xin lỗi, ai cũng nhận ra. Từng là bạn học đều hiểu rõ, bản chất anh ta không xấu, vả lại con người không phải thánh nhân, có lúc sẽ phạm sai lầm, huống hồ việc đó là do Thị Y Vân giở trò. Chu Kiều Na khuyên Thị Y Thần cho Cao Minh Dương thêm một cơ hội, hai người nói chuyện thẳng thắng với nhau. Nhưng Thị Y Thần lại nói: "Đây không phải là chuyện sai lầm đơn giản vậy. Mình thừa nhận mục đích anh ta làm"> vậy là vì muốn gặp mình, mới nhận làm"> bạn trai của Y Vân, nhưng làm"> như vậy, chẳng khác nào tuyên bố với người nhà của mình, bạn của mình cùng tất cả bạn bè thân thích rằng, anh ta không phải bạn trai của mình, mà là bạn trai của Thị Y Vân. Nếu đột nhiên nói anh ta là bạn trai của mình, mọi người sẽ cho rằng mình mới là người chiếm đoạt bạn trai của Y Vân. Thật ra nội tâm của mình đã giằng co rất lâu, không phải không cảm thấy mâu thuẫn, không phải chưa từng nghĩ sẽ cho anh ta một cơ hội, nhưng chính bản thân mình lại không thể chấp nhận lý do của anh ta." Nghĩ kỹ một chút, mối quan hệ này giữa Cao Minh Dương và Thị Y Vân đã kéo dài nhiều năm, với tính cách biến thái của Thị Y Vân, nửa năm này không xảy ra chuyện gì mới gọi là kỳ quái. Cũng không biết Cao Minh Dương nghĩ thế nào, thậm chí cô còn nghi ngờ rằng người làm"> IT đầu óc sẽ không được sáng suốt, trong đầu nếu không phải là 0 thì là 1. Thật ra, nghĩ đến việc Thị Y Thần có thể buông tay Cao Minh Dương cũng là một chuyện tốt, nếu có thể cùng Lục Thần Hòa đơm hoa kết trái, đối với một người làm"> bạn như cô coi như cũng trút được một gánh nặng.
"Mình vẽ một vòng tròn nguyền rủa cậu đến ngày"> cử hành hôn lễ sẽ béo lên không mặc vừa áo cưới."
Chu Kiều Na thờ ơ trả lời: "Chẳng sao cả, cùng lắm thì đập cái cửa hàng của cậu ra cho mình trồng lúa vào, mình không ngại đâu, ha ha ha."
Cô liếc Chu Kiều Na một cái,không thèm để ý đến cô bạn nữa.
Lúc này, một đoàn người bước về phía tiệm cơm, đi đầu là một vị trưởng bối rất có khí chất, nhân viên phục vụ có vẻ cẩn thận tỉ mỉ hơn rất nhiều.
"Mấy người đẹp, chuẩn bị ăn cơm nào." Lục Thần Hòa mỉm cười, nhẹ nhàng ưu nhã bước đến trước mặt Thị Y Thần, nhưng lúc đứng trên sân thượng lại phát hiện bố anh đang ngang qua vườn hoa ở bên dưới, vẻ mặt bỗng trở nên tối đi.
Lúc Lục Trường Kính nhìn thấy anh, vẻ mặt cởi mở nói chuyện với đồng nghiệp cũng trầm xuống vài phần.
Thị Y Thần để ý thấy cảnh này, trong lòng đã đoán được phần nào mối quan hệ của hai người họ, lại lập tức nhìn thấy một bóng dáng xinh đẹp đi theo phía sau người dẫn đầu. Nếu cô không nhớ nhầm, cô gái xinh đẹp, quần áo trang nhã này chính là chị gái của Lục Thần Hòa, người mà trước kia cô đã được gặp qua một lần ở biệt thự của anh –Lục Giai Ngưng. Vẻ mặt ảm đạm của Lục Thần Hòa cùng với ánh mắt cảnh cáo của Lục Giai Ngưng, có lẽ cô đã đoán ra thân phận của người đứng đầu.
Thị Y Thần xoay người theo bản năng, chuẩn bị đi theo Chu Kiều Na vào phòng ăn, lại bị Lục Thần Hòa kéo lại, cô nhìn anh tỏ vẻ không hiểu, thấp giọng nói: "Tôi nghĩ mình nên lặng lẽ rời đi sẽ tốt hơn."
"Lần trước anh tự mình tác chiến, lần này sao để em chạy được?" Anh nắm chặt cánh tay nhỏ nhắn của cô, đôi mắt hẹp dài đen như mực.
Cô cảm thấy mất tinh thần, ai mà ngờ được vào giờ phút này lại xảy ra chuyện như vậy.
Anh nắm tay cô đi xuống bậc thềm, đứng trước mặt Lục Trường Kính, nói: "Bố, chị hai, đây là bạn gái của con, Thị Y Thần. Thị trong thị vệ, Y trong sóng gợn lăn tăn, Thần trong sáng sớm. YY,đây là bố và chị hai của anh."
Thị Y Thần có phần lúng túng, ‘cung kính hành lễ’.
Vẻ mặt Lục Trường Kính quét mắt nhìn Thị Y Thần tỏ vẻ miệt thị, lạnh lùng nói với Lục Thần Hòa: "Không phải con nói công việc bận rộn sao?Đang bận làm"> việc hay là bận làm"> chuyện khác?"
Thị Y Thần thầm vuốt mồ hôi lạnh thay anh, ai ngờ anh lại chẳng phản ứng gì nhiều nói tiếp: "Bình thường bận rộn nhiều việc, hôm nay là cuối tuần, đúng lúc nên nghỉ ngơi."
Thần kinh trên mặt Lục Trường Kính đều như đang nhảy nhót, ông chuyển hướng nhìn sang chàng trai trẻ tuổi gầy gò vận âu phục, mang giày da bên cạnh, nói: "Hựu Thông à, dự án làng du lịch cần những người rảnh rỗi tham gia lắm sao?Không cần, chúng ta cần ăn cơm, nên làm"> gì thì làm">, đừng để mọi người làm"> việc vất vả nhiều giờ liền phải đứng mệt mỏi ở đây nữa."
Trương Hựu Thông là bạn học cũng là đối tác của Lục Thần Hòa, nghe Lục Trường Kính nói như vậy, thầm hít một hơi: "Sau này có rất nhiều chuyện cần đến Thần Hòa, bây giờ tạm thời chưa cần, hơn nữa hôm nay cậu ấy nghỉ phép, vì thế bữa cơm này cũng không cần cậu ấy tham dự." Anh ta đành phải thuận theo lời nói của hai cha con mà đối đáp, nói xong còn quay đầu nháy mắt với Lục Thần Hòa một cái,anh ta biết cậu bạn học cũ này và cha cậu ta đối chọi gay gắt đến nhường nào, cho dù quan hệ có xấu hơn nữa, cũng phải nhường nhịn người lớn ba phần.
Lục Thần Hòa nhận được ám hiệu, tự giác đứng sang một bên nhường đường.
Lục Trường Kính hừ lạnh một tiếng nói: "Chúng ta nhanh đến kia ăn cơm thôi."
"Mời đi bên này." Trương Hựu Thông thầm vuốt mồ hôi lạnh.
Lục Giai Ngưng hơi dừng lại, bước đến trước mặt hai người, tinh tế quan sát Thị Y Thần, lạnh lùng nói: "Lần trước tôi nhớ cô bảo em trai tôi bệnh tâm thần, tôi nghĩ cô sẽ không chạy theo một người bệnh thần kinh, không ngờ có người không chống chọi được cám dỗ bên ngoài, chuyện đời thật là khó lường."
Thị Y Thần định mở miệng nói gì đó, Lục Thần Hòa liền vội vàng kéo cô lại bên mình, nói với Lục Giai Ngưng: "Chị nên theo bố dùng cơm đi, thời gian làm"> việc không thích hợp để buôn chuyện đâu."
"Đừng dùng chủ nghĩa đế quốc ở Mỹ lên giọng với chị, chẳng qua người ta chỉ nói một câu, chẳng biết thế nào?Vậy mà em đã bày ra bộ dạng này à?" Lục Giai Ngưng tức giận trừng mắt nhìn anh.
"Em chỉ muốn tốt cho chị thôi, tránh việc “ông chủ” đến đây tìm không được chị, lại cuống cuồng đi tìm khắp nơi." Lục Thần Hòa hời hợt nói.
"Em vẫn nên tự giải quyết chuyện của mình cho tốt đi. Biết rõ chiều nay bố đến đây bàn chuyện dự án, em lại mất tích cả buổi chiều, điện thoại di động cũng tắt máy, là em cố ý đúng không." Lục Giai Ngưng lại liếc mắt nhìn Thị Y Thần.
"Giai đoạn đầu của dự án có chị và Hựu Thông là được rồi, chi tiết cụ thể, em đã in báo cáo cặn kẽ rồi, cũng đã bàn bạc với Hựu Thông, không cần phải tham dự tất cả quá trình. Chị cũng biết, em và bố nếu ngồi chung một phòng bàn bạc thì chẳng cần đến ba phút, nếu không phải là ông lật bàn thì cũng là em bỏ đi mà thôi." Mọi chuyện rõ ràng rất nghiêm trọng, nhưng lời từ miệng anh phát ra lại nhẹ như gió thoảng mây bay.
"Nếu như lật tung nóc nhà có thể giải quyết được vấn đề, chị thật lòng đề nghị hôm nào em về nhà lật nó lên một lần, một lần duy nhất mà giải quyết được hết mọi chuyện, vẫn hơn là mỗi lần nhìn em và bố đối chọi gay gắt mà lòng chị không yên." Lục Giai Ngưng cất tiếng cười mỉa mai, xoay người bỏ đi.
Lục Giai Ngưng vừa đi khỏi, Thị Y Thần liền giằng tay của Lục Thần Hòa ra.
Lục Thần Hòa có cảm giác như cô đang tức giận, đôi mắt sâu thẫm chăm chú nhìn cô: "Đang giận sao?"
"Không có." Cô xoay người bước lên bậc thềm.
"Nhưng vẻ mặt của em báo cho anh biết không phải vậy."
"Tôi nói không có là không có."
"Nếu như lời nói và biểu hiện của bố và chị hai của anh có gì quá đáng, anh thay mặt họ xin lỗi em. Sau này anh nhất định sẽ báo cho em biết trước, để em chuẩn bị."
"Anh vốn nên nói sớm cho tôi biết, cho dù đóng giả làm"> một kẻ ngốc, tôi cũng muốn biết nên quay mặt về hướng nào để cười."
Chuyện quan hệ của anh, theo lời nói của bố và chị của anh, cùng với sự quan tâm mà anh bạn Hựu Thông dành cho anh, cô có thể nhận ra được, bố của anh không phải là một người nông dân, anh cũng không phải chỉ đơn thuần là một kỹ sư nghiên cứu nông nghiệp. Cô không phải kẻ ngốc, từ nơi anh sống, xe anh đi cùng với trang phục anh khoác lên người, dùng ánh mắt nghề nghiệp của cô để quan sát, áo sơ mi, quần âu, giày da, thắt lưng,... ngay cả cúc măng séc đính trên tay áo, đều không phải là hạng xoàn xỉnh mà đều là hàng cao cấp, ban đầu cô chỉ biết anh là kẻ có tiền, nông nghiệp chỉ đơn giản là nghề anh thích mà thôi.
Anh là người giàu hay nghèo, bản thân giấu diếm thân phận cũng rất tốt, những thứ này đều không quan trọng. Lý do mà cô tức giận, không phải những việc này, không phải vì bố anh tỏ ra lạnh lùng, cũng không phải vì bị Lục Giai Ngưng mỉa mai, mà là vì anh. Từ tận đáy lòng, cô không thể không thừa nhận, hôm nay cô rất vui vẻ, cô như một đứa trẻ gặp được nhiều thứ mới lạ, học hỏi được nhiều điều, vui vẻ đến mức có thể thốt ra thành lời, mà những niềm vui này đều là anh cho cô. Cô cho rằng đây đều xuất phát từ sự chân thành của anh, mải đến vừa rồi, cô mới phát hiện những việc anh làm"> đều là trốn tránh bố mình, sẵn tiện lợi dụng cô, chỉ là ngụy tạo mà thôi.
Ngụy tạo...lần đầu tiên cô biết hóa ra ngụy tạo lại khiến người khác chán ghét thế này.
Bề ngoài cô thuận theo, nhưng trong lòng lại rối như tơ vò.
Anh đi phía trước, kéo cô đối mặt với chính mình: "Nếu là diễn kịch, vậy anh sẽ làm"> giống như chuyện mình vẫn hay làm">, chỉ cần có một khán giả ở đây, màn kịch vẫn chưa kết thúc." Ánh mắt anh nhìn thẳng vào mắt cô.
Cô chăm chú nhìn vào tròng mắt đen nhánh của anh. Cô rốt cuộc muốn thế nào?Đang nghĩ vớ vẩn gì thế này?Vốn chỉ là diễn kịch, cần gì phải để tâm đến mục đích anh theo cô làm"> gì? Xem như là diễn kịch, nên vui vẻ thì vui vẻ thôi, vui vẻ không tốt sao?Cần gì phải xem mọi chuyện như thật. Nhưng tận sâu trong đáy lòng lại cảm thấy đau đớn, xót xa.
Cô dùng sức cắn môi, cánh môi truyền đến cảm giác đau đớn, kéo lý trí của cô trở lại. Cô hít sâu một hơi, đưa tay ra sau nắm tay anh, để lộ một nụ cười tươi bước vào phòng.
Đúng như lời Chu Kiều Na giới thiệu, bầu không khí trên bàn ăn từ đầu đến cuối đều rất sôi động.
Mặc dù bầu không khí rất sôi nổi, từ đầu đến cuối Thị Y Thần vẫn giữ nụ cười hòa nhã, nhưng giữa cô và Lục Thần Hòa trong lúc đó đã xuất hiện một rào cản mơ hồ.
Bữa cơm kết thúc, mấy thầy giáo cảm ơn vì sự chiêu đãi của Lục Thần Hòa, từng người chào từ biệt.
Thị Y Thần đang chuẩn bị lên xe, Lục Thần Hòa đột nhiên kéo cô lại: "Để anh đưa em và Điểm Điểm về."
Thị Y Thần ngẩn ra, hất tay anh, lạnh lùng nói: "Không cần, bọn tôi có xe."
"Tối nay anh về thành phố." Lục Thần Hòa cau mày.
Chu Kiều Na là người tinh tế liếc mắt đã biết hai người cãi nhau, vậy nên tạo mọi cơ hội cho Thị Y Thần và Lục Thần Hòa: "Để anh ta đưa cậu và Điểm Điểm cũng tốt, đỡ phiền thầy Mã đưa mọi người về nhà rồi lại phải tự mình lái xe về, vậy sẽ rất mệt."
Thị Y Thần mấp máy môi, vẫn ra sức phản đối.
"Cậu đừng ra vẻ nữa, thân gái chưa chồng lại còn khó khăn đến lông cũng không cho người khác sờ, nhanh về đi thôi, cậu xem Điểm Điểm ngáp không ngừng kia kìa." Chu Kiều Na giục cô, đẩy cô về phía Lục Thần Hòa, sau đó ngồi vào trong xe, vẫy tay chào cô một cái,rồi bảo thầy Mã nhanh chóng lái xe đi mất.
Chu Kiều Na và Điểm Điểm và mọi người từ vườn trái cây trở về, vừa vặn cũng đến tiệm cơm.
Lục Thần Hòa bảo rằng bữa cơm này anh mời, đoàn người hết sức vui vẻ, sau đó lập tức bảo nhân viên sắp xếp phòng.
Người lớn đi lên bậc thềm bước vào phòng, bọn nhỏ thì vui vẻ đùa giỡn trên sân thượng ở tầng hai. Trên sân thượng có đặt mấy cái bàn bằng gỗ, khách khứa đều tụ tập ở đây uống trà, trò chuyện.
Thị Y Thần và Chu Kiều Na đứng dựa vào lan can, vừa thưởng thức phong cảnh, vừa nói chuyện phiếm.
Chu Kiều Na tinh mắt phát hiện môi Thị Y Thần bị sưng, người từng trải vừa nhìn đã biết, đó là dấu vết để lại của một nụ hôn mãnh liệt nồng cháy. Trên đầu Thị Y Thần còn dính một bông lúa, Chu Kiều Na cười xấu xa nói nhỏ: "Chao ôi, nha đầu chết tiệt, mới không gặp mấy giờ thôi, cậu đã lăn sạch cả ruộng lúa của người ta rồi à?"
Thị Y Thần hoảng hốt, khẩn trương đưa tay vuốt lại tóc: "làm">...làm"> gì có?"
Chu Kiều Na vốn không chắc"> chắn, nhưng nhìn động tác cùng vẻ mặt đã bán đứng cô nàng, bây giờ thì chắc"> chắn rồi, sau đó giúp Thị Y Thần gỡ bông lúa còn dính trên đầu xuống, nói: "Còn không có, chứng cứ rành rành đây này."
Thị Y Thần ngượng đỏ mặt, nói: "Có đi xem ruộng lúa, bị bông lúa dính vào người thì có gì không bình thường?"
"Chậc chậc chậc, nếu chỉ là “xem” thôi thì sao cậu lại có biểu hiện thế kia?Yên tâm, mọi người đều là người trưởng thành cả rồi. Chị đây sẽ không chê cười cậu đâu, ha ha ha..."
"Tớ thèm vào! Cậu thật tẻ nhạt."
"Nhìn cái bộ dạng chống chế của cậu kìa, ha ha ha..." Tiếng cười của Chu Kiều Na là phát ra từ nội tâm, cô nhớ lúc trước bản thân đã khuyên Thị Y Thần, Cao Minh Dương thật lòng xin lỗi, ai cũng nhận ra. Từng là bạn học đều hiểu rõ, bản chất anh ta không xấu, vả lại con người không phải thánh nhân, có lúc sẽ phạm sai lầm, huống hồ việc đó là do Thị Y Vân giở trò. Chu Kiều Na khuyên Thị Y Thần cho Cao Minh Dương thêm một cơ hội, hai người nói chuyện thẳng thắng với nhau. Nhưng Thị Y Thần lại nói: "Đây không phải là chuyện sai lầm đơn giản vậy. Mình thừa nhận mục đích anh ta làm"> vậy là vì muốn gặp mình, mới nhận làm"> bạn trai của Y Vân, nhưng làm"> như vậy, chẳng khác nào tuyên bố với người nhà của mình, bạn của mình cùng tất cả bạn bè thân thích rằng, anh ta không phải bạn trai của mình, mà là bạn trai của Thị Y Vân. Nếu đột nhiên nói anh ta là bạn trai của mình, mọi người sẽ cho rằng mình mới là người chiếm đoạt bạn trai của Y Vân. Thật ra nội tâm của mình đã giằng co rất lâu, không phải không cảm thấy mâu thuẫn, không phải chưa từng nghĩ sẽ cho anh ta một cơ hội, nhưng chính bản thân mình lại không thể chấp nhận lý do của anh ta." Nghĩ kỹ một chút, mối quan hệ này giữa Cao Minh Dương và Thị Y Vân đã kéo dài nhiều năm, với tính cách biến thái của Thị Y Vân, nửa năm này không xảy ra chuyện gì mới gọi là kỳ quái. Cũng không biết Cao Minh Dương nghĩ thế nào, thậm chí cô còn nghi ngờ rằng người làm"> IT đầu óc sẽ không được sáng suốt, trong đầu nếu không phải là 0 thì là 1. Thật ra, nghĩ đến việc Thị Y Thần có thể buông tay Cao Minh Dương cũng là một chuyện tốt, nếu có thể cùng Lục Thần Hòa đơm hoa kết trái, đối với một người làm"> bạn như cô coi như cũng trút được một gánh nặng.
"Mình vẽ một vòng tròn nguyền rủa cậu đến ngày"> cử hành hôn lễ sẽ béo lên không mặc vừa áo cưới."
Chu Kiều Na thờ ơ trả lời: "Chẳng sao cả, cùng lắm thì đập cái cửa hàng của cậu ra cho mình trồng lúa vào, mình không ngại đâu, ha ha ha."
Cô liếc Chu Kiều Na một cái,không thèm để ý đến cô bạn nữa.
Lúc này, một đoàn người bước về phía tiệm cơm, đi đầu là một vị trưởng bối rất có khí chất, nhân viên phục vụ có vẻ cẩn thận tỉ mỉ hơn rất nhiều.
"Mấy người đẹp, chuẩn bị ăn cơm nào." Lục Thần Hòa mỉm cười, nhẹ nhàng ưu nhã bước đến trước mặt Thị Y Thần, nhưng lúc đứng trên sân thượng lại phát hiện bố anh đang ngang qua vườn hoa ở bên dưới, vẻ mặt bỗng trở nên tối đi.
Lúc Lục Trường Kính nhìn thấy anh, vẻ mặt cởi mở nói chuyện với đồng nghiệp cũng trầm xuống vài phần.
Thị Y Thần để ý thấy cảnh này, trong lòng đã đoán được phần nào mối quan hệ của hai người họ, lại lập tức nhìn thấy một bóng dáng xinh đẹp đi theo phía sau người dẫn đầu. Nếu cô không nhớ nhầm, cô gái xinh đẹp, quần áo trang nhã này chính là chị gái của Lục Thần Hòa, người mà trước kia cô đã được gặp qua một lần ở biệt thự của anh –Lục Giai Ngưng. Vẻ mặt ảm đạm của Lục Thần Hòa cùng với ánh mắt cảnh cáo của Lục Giai Ngưng, có lẽ cô đã đoán ra thân phận của người đứng đầu.
Thị Y Thần xoay người theo bản năng, chuẩn bị đi theo Chu Kiều Na vào phòng ăn, lại bị Lục Thần Hòa kéo lại, cô nhìn anh tỏ vẻ không hiểu, thấp giọng nói: "Tôi nghĩ mình nên lặng lẽ rời đi sẽ tốt hơn."
"Lần trước anh tự mình tác chiến, lần này sao để em chạy được?" Anh nắm chặt cánh tay nhỏ nhắn của cô, đôi mắt hẹp dài đen như mực.
Cô cảm thấy mất tinh thần, ai mà ngờ được vào giờ phút này lại xảy ra chuyện như vậy.
Anh nắm tay cô đi xuống bậc thềm, đứng trước mặt Lục Trường Kính, nói: "Bố, chị hai, đây là bạn gái của con, Thị Y Thần. Thị trong thị vệ, Y trong sóng gợn lăn tăn, Thần trong sáng sớm. YY,đây là bố và chị hai của anh."
Thị Y Thần có phần lúng túng, ‘cung kính hành lễ’.
Vẻ mặt Lục Trường Kính quét mắt nhìn Thị Y Thần tỏ vẻ miệt thị, lạnh lùng nói với Lục Thần Hòa: "Không phải con nói công việc bận rộn sao?Đang bận làm"> việc hay là bận làm"> chuyện khác?"
Thị Y Thần thầm vuốt mồ hôi lạnh thay anh, ai ngờ anh lại chẳng phản ứng gì nhiều nói tiếp: "Bình thường bận rộn nhiều việc, hôm nay là cuối tuần, đúng lúc nên nghỉ ngơi."
Thần kinh trên mặt Lục Trường Kính đều như đang nhảy nhót, ông chuyển hướng nhìn sang chàng trai trẻ tuổi gầy gò vận âu phục, mang giày da bên cạnh, nói: "Hựu Thông à, dự án làng du lịch cần những người rảnh rỗi tham gia lắm sao?Không cần, chúng ta cần ăn cơm, nên làm"> gì thì làm">, đừng để mọi người làm"> việc vất vả nhiều giờ liền phải đứng mệt mỏi ở đây nữa."
Trương Hựu Thông là bạn học cũng là đối tác của Lục Thần Hòa, nghe Lục Trường Kính nói như vậy, thầm hít một hơi: "Sau này có rất nhiều chuyện cần đến Thần Hòa, bây giờ tạm thời chưa cần, hơn nữa hôm nay cậu ấy nghỉ phép, vì thế bữa cơm này cũng không cần cậu ấy tham dự." Anh ta đành phải thuận theo lời nói của hai cha con mà đối đáp, nói xong còn quay đầu nháy mắt với Lục Thần Hòa một cái,anh ta biết cậu bạn học cũ này và cha cậu ta đối chọi gay gắt đến nhường nào, cho dù quan hệ có xấu hơn nữa, cũng phải nhường nhịn người lớn ba phần.
Lục Thần Hòa nhận được ám hiệu, tự giác đứng sang một bên nhường đường.
Lục Trường Kính hừ lạnh một tiếng nói: "Chúng ta nhanh đến kia ăn cơm thôi."
"Mời đi bên này." Trương Hựu Thông thầm vuốt mồ hôi lạnh.
Lục Giai Ngưng hơi dừng lại, bước đến trước mặt hai người, tinh tế quan sát Thị Y Thần, lạnh lùng nói: "Lần trước tôi nhớ cô bảo em trai tôi bệnh tâm thần, tôi nghĩ cô sẽ không chạy theo một người bệnh thần kinh, không ngờ có người không chống chọi được cám dỗ bên ngoài, chuyện đời thật là khó lường."
Thị Y Thần định mở miệng nói gì đó, Lục Thần Hòa liền vội vàng kéo cô lại bên mình, nói với Lục Giai Ngưng: "Chị nên theo bố dùng cơm đi, thời gian làm"> việc không thích hợp để buôn chuyện đâu."
"Đừng dùng chủ nghĩa đế quốc ở Mỹ lên giọng với chị, chẳng qua người ta chỉ nói một câu, chẳng biết thế nào?Vậy mà em đã bày ra bộ dạng này à?" Lục Giai Ngưng tức giận trừng mắt nhìn anh.
"Em chỉ muốn tốt cho chị thôi, tránh việc “ông chủ” đến đây tìm không được chị, lại cuống cuồng đi tìm khắp nơi." Lục Thần Hòa hời hợt nói.
"Em vẫn nên tự giải quyết chuyện của mình cho tốt đi. Biết rõ chiều nay bố đến đây bàn chuyện dự án, em lại mất tích cả buổi chiều, điện thoại di động cũng tắt máy, là em cố ý đúng không." Lục Giai Ngưng lại liếc mắt nhìn Thị Y Thần.
"Giai đoạn đầu của dự án có chị và Hựu Thông là được rồi, chi tiết cụ thể, em đã in báo cáo cặn kẽ rồi, cũng đã bàn bạc với Hựu Thông, không cần phải tham dự tất cả quá trình. Chị cũng biết, em và bố nếu ngồi chung một phòng bàn bạc thì chẳng cần đến ba phút, nếu không phải là ông lật bàn thì cũng là em bỏ đi mà thôi." Mọi chuyện rõ ràng rất nghiêm trọng, nhưng lời từ miệng anh phát ra lại nhẹ như gió thoảng mây bay.
"Nếu như lật tung nóc nhà có thể giải quyết được vấn đề, chị thật lòng đề nghị hôm nào em về nhà lật nó lên một lần, một lần duy nhất mà giải quyết được hết mọi chuyện, vẫn hơn là mỗi lần nhìn em và bố đối chọi gay gắt mà lòng chị không yên." Lục Giai Ngưng cất tiếng cười mỉa mai, xoay người bỏ đi.
Lục Giai Ngưng vừa đi khỏi, Thị Y Thần liền giằng tay của Lục Thần Hòa ra.
Lục Thần Hòa có cảm giác như cô đang tức giận, đôi mắt sâu thẫm chăm chú nhìn cô: "Đang giận sao?"
"Không có." Cô xoay người bước lên bậc thềm.
"Nhưng vẻ mặt của em báo cho anh biết không phải vậy."
"Tôi nói không có là không có."
"Nếu như lời nói và biểu hiện của bố và chị hai của anh có gì quá đáng, anh thay mặt họ xin lỗi em. Sau này anh nhất định sẽ báo cho em biết trước, để em chuẩn bị."
"Anh vốn nên nói sớm cho tôi biết, cho dù đóng giả làm"> một kẻ ngốc, tôi cũng muốn biết nên quay mặt về hướng nào để cười."
Chuyện quan hệ của anh, theo lời nói của bố và chị của anh, cùng với sự quan tâm mà anh bạn Hựu Thông dành cho anh, cô có thể nhận ra được, bố của anh không phải là một người nông dân, anh cũng không phải chỉ đơn thuần là một kỹ sư nghiên cứu nông nghiệp. Cô không phải kẻ ngốc, từ nơi anh sống, xe anh đi cùng với trang phục anh khoác lên người, dùng ánh mắt nghề nghiệp của cô để quan sát, áo sơ mi, quần âu, giày da, thắt lưng,... ngay cả cúc măng séc đính trên tay áo, đều không phải là hạng xoàn xỉnh mà đều là hàng cao cấp, ban đầu cô chỉ biết anh là kẻ có tiền, nông nghiệp chỉ đơn giản là nghề anh thích mà thôi.
Anh là người giàu hay nghèo, bản thân giấu diếm thân phận cũng rất tốt, những thứ này đều không quan trọng. Lý do mà cô tức giận, không phải những việc này, không phải vì bố anh tỏ ra lạnh lùng, cũng không phải vì bị Lục Giai Ngưng mỉa mai, mà là vì anh. Từ tận đáy lòng, cô không thể không thừa nhận, hôm nay cô rất vui vẻ, cô như một đứa trẻ gặp được nhiều thứ mới lạ, học hỏi được nhiều điều, vui vẻ đến mức có thể thốt ra thành lời, mà những niềm vui này đều là anh cho cô. Cô cho rằng đây đều xuất phát từ sự chân thành của anh, mải đến vừa rồi, cô mới phát hiện những việc anh làm"> đều là trốn tránh bố mình, sẵn tiện lợi dụng cô, chỉ là ngụy tạo mà thôi.
Ngụy tạo...lần đầu tiên cô biết hóa ra ngụy tạo lại khiến người khác chán ghét thế này.
Bề ngoài cô thuận theo, nhưng trong lòng lại rối như tơ vò.
Anh đi phía trước, kéo cô đối mặt với chính mình: "Nếu là diễn kịch, vậy anh sẽ làm"> giống như chuyện mình vẫn hay làm">, chỉ cần có một khán giả ở đây, màn kịch vẫn chưa kết thúc." Ánh mắt anh nhìn thẳng vào mắt cô.
Cô chăm chú nhìn vào tròng mắt đen nhánh của anh. Cô rốt cuộc muốn thế nào?Đang nghĩ vớ vẩn gì thế này?Vốn chỉ là diễn kịch, cần gì phải để tâm đến mục đích anh theo cô làm"> gì? Xem như là diễn kịch, nên vui vẻ thì vui vẻ thôi, vui vẻ không tốt sao?Cần gì phải xem mọi chuyện như thật. Nhưng tận sâu trong đáy lòng lại cảm thấy đau đớn, xót xa.
Cô dùng sức cắn môi, cánh môi truyền đến cảm giác đau đớn, kéo lý trí của cô trở lại. Cô hít sâu một hơi, đưa tay ra sau nắm tay anh, để lộ một nụ cười tươi bước vào phòng.
Đúng như lời Chu Kiều Na giới thiệu, bầu không khí trên bàn ăn từ đầu đến cuối đều rất sôi động.
Mặc dù bầu không khí rất sôi nổi, từ đầu đến cuối Thị Y Thần vẫn giữ nụ cười hòa nhã, nhưng giữa cô và Lục Thần Hòa trong lúc đó đã xuất hiện một rào cản mơ hồ.
Bữa cơm kết thúc, mấy thầy giáo cảm ơn vì sự chiêu đãi của Lục Thần Hòa, từng người chào từ biệt.
Thị Y Thần đang chuẩn bị lên xe, Lục Thần Hòa đột nhiên kéo cô lại: "Để anh đưa em và Điểm Điểm về."
Thị Y Thần ngẩn ra, hất tay anh, lạnh lùng nói: "Không cần, bọn tôi có xe."
"Tối nay anh về thành phố." Lục Thần Hòa cau mày.
Chu Kiều Na là người tinh tế liếc mắt đã biết hai người cãi nhau, vậy nên tạo mọi cơ hội cho Thị Y Thần và Lục Thần Hòa: "Để anh ta đưa cậu và Điểm Điểm cũng tốt, đỡ phiền thầy Mã đưa mọi người về nhà rồi lại phải tự mình lái xe về, vậy sẽ rất mệt."
Thị Y Thần mấp máy môi, vẫn ra sức phản đối.
"Cậu đừng ra vẻ nữa, thân gái chưa chồng lại còn khó khăn đến lông cũng không cho người khác sờ, nhanh về đi thôi, cậu xem Điểm Điểm ngáp không ngừng kia kìa." Chu Kiều Na giục cô, đẩy cô về phía Lục Thần Hòa, sau đó ngồi vào trong xe, vẫy tay chào cô một cái,rồi bảo thầy Mã nhanh chóng lái xe đi mất.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook