Em Lại Gặp Anh
-
Chương 27: Phục vụ chuyên nghiệp (4)
Trên mặt y tá không có tí cảm xúc cầm ống tiêm, vừa nhanh vừa chuẩn ghim vào mông Lục Thần Hòa, mấy giây sau, nói một tiếng "Được rồi" liền đẩy xe chăm sóc sức khỏe của mình rời khỏi.
Thị Y Thật ngừng suy nghĩ mang quần của Lục Thần Hòa kéo lên một cách qua loa, sau đó nhanh chóng đắp chăn giúp anh ta. Ngồi phía trước, tim của cô liên tục đập mạnh. Tạo nghiệt! Đôi tay “bảo bối” chỉ dùng để vẽ này của cô, hôm nay lại dùng để cởi quần đàn ông , cô phải đi rửa tay mới được.
Nhìn người đàn ông sắc mặt trắng bệch nằm trên giường bệnh, Thị Y Thần ngồi ở đầu giường thất thần một lúc.
Lục Thần Hòa nhắm chặt mắt, trên cánh tay có gắn kim truyền, bình dịch đang nhỏ từng giọt, màu môi vốn có nay trở thành trắng xám, cả người nhìn qua tiều tụy không thể tả. Cứ trầm lặng chìm trong giấc ngủ, anh ta không nói lời nào, nhìn như vậy thật không thấy đáng ghét chút nào, thậm chí còn có một chút khiến người khác thương xót.
Lần này là lần thứ ba gặp mặt, có câu nói “sự bất quá tam*”. Trong ấn tượng của cô, Lục Thần Hòa là một người đàn ông cao to đẹp trai, đặc biệt là khuôn mặt anh tuấn làm cho người gặp qua rồi sẽ rất khó quên. Mà lần này gặp lại, cả người gầy hẳn đi, mặt mày tiều tụy, bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ. Chẳng lẽ là bởi vì đính hôn bị hủy mới khiến cho một người đẹp trai phong độ biến thành bộ dạng như thế này? Nếu thật là như vậy, người đàn ông này đối với Đường tiểu thư cũng coi là si tình. Tuy rằng cô luôn miệng gọi anh ta là Bối Bối Sơn, cũng chỉ là suy đoán của cô mà thôi, thật ra có nhìn thế nào, cả người anh ta nhìn qua hoàn toàn không có một chút nào giống với người làm nghề phục vụ, trái lại trên người còn toát ra phong thái quý tộc, đặc biệt là dáng người cao gầy, râu mép lởm chởm, Thị Y Thần không thể không liên tưởng tới “Kinh tình bốn trăm năm**” của bá tước hút máu Dracula.
* Chuyện xấu không nên liên tiếp xảy ra ba lần giống nhau.
** Tên tiếng anh Bram Stoker's Dracula do Mỹ sản xuất năm 1992.
Nội dung:
Năm 1462, Vlad Dracula, hoàng tử xứ Wallachia, đánh bại đội quân xâm lược đông đảo của đế quốc Ottoman. Khi trở về hoàng cung, chàng vô cùng đau đớn khi biết tin người vợ Elisabeta xinh đẹp đã chết. Một kẻ nào đó đã phao tin rằng Dracula tử trận và Elisabeta tự vẫn để theo chồng sang thế giới bên kia. Tuy nhiên, giáo hội khẳng định linh hồn nàng sẽ bị đày xuống địa ngục vì tội “tự tước đoạt cuộc sống mà Chúa ban cho”. Quá tức giận trước lời buộc tội phi lý đó, Dracula, vốn là một tín đồ Cơ đốc ngoan đạo, lớn tiếng nguyền rủa Thượng Đế trong tháp chuông nhà thờ. Hoàng tử thề sẽ đội mồ sống dậy để trả thù cho cái chết của vợ với tất cả quyền lực của thế giới bóng tối. Sau khi chết, Dracula trở thành ma cà rồng có sức mạnh siêu nhiên. Hơn 400 năm sau, hoàng tử xứ Wallachia, lúc này là bá tước Dracula và có thêm 3 vợ nữa, phát hiện một thiếu nữ có diện mạo giống hệt Elisabeta yêu quý của ông. Đó chính là Mina. Để phục hồi diện mạo trẻ trung, Dracula buộc phải hút máu người. Ông tìm cách tiếp cận Mina và tìm cách giúp cô nhớ lại tiền kiếp. Đúng lúc Dracula sắp thành công trong việc chinh phục Mina thì hành tung của ông bị Abraham Van Helsing, chuyên gia săn ma cà rồng, phát hiện. Cuộc chiến giữa hai đối thủ ngang tài ngang sức bắt đầu.(bạn nào muốn biết thêm thì lên tra google ^^)
Nếu như cô và anh ta không phải gặp nhau trong hoàn cảnh như vậy, không trải qua một đêm như vậy. Có thể cô cũng sẽ không cảm thấy anh ta đáng ghét. Lòng thương hại, mọi người đều có. Càng nhìn bộ dạng khổ sở đáng thương này của Lục Thần Hòa, tâm lý bài xích lúc trước cũng dần dần biến mất, ngược lại còn có một tia đồng cảm, cô theo bản năng giúp anh nhét lại góc chăn, nằm ở đầu giường, chợp mắt một lúc.
Lục Thần Hòa ngủ mê man một đêm, tiếng người ầm ĩ làm anh từ từ tỉnh dậy. Nhiệt độ cơ thể đã giảm xuống, chưa bao giờ khó chịu như tối hôm qua, anh giơ cánh tay lạnh ngắt cứng đờ lên, muốn sờ trán của mình. Khi ánh mắt nhìn lướt qua mu bàn tay có dán băng dính cùng với bông băng trắng tinh của mình, lúc này mới để ý khung cảnh ồn ào xung quanh. Hành lang thật dài, trần nhà màu trắng, tường màu vàng xanh, giường đơn, cùng với mấy cô y tá đi tới đi lui trên hành lang, anh mới ý thức được mình đang ở đâu.
Tại sao anh lại ở bệnh viện? Anh chỉ nhớ rõ tối hôm qua vì một chiếc áo cưới, cãi nhau với một người phụ nữ ‘trong rừng mới ra’ kia vài câu.
Lục Thần Hòa cử động thân thể vài lần, trên hành lang thật dài xếp đầy giường chiếu, xung quanh đều là tiếng người ồn ào.
Người nhà bệnh nhân đối diện thấy anh tỉnh lại, cười nói: "Cậu tỉnh rồi! Bạn gái của cậu tuy là có chút kỳ lạ, nhưng mà đêm qua cũng may mà có cô ấy. Khỏe lại rồi thì bù lại một đêm Thất tịch cho cô ấy đi."
Bạn gái? Vẻ mặt Lục Thần Hòa có chút mơ hồ. Lúc này, một tiếng chuông kỳ quái đột ngột vang lên, cắt đứt suy nghĩ của anh.
"Mẹ bạn điện thoại tới rồi! Gọi bạn về nhà ăn rồi! Nhanh nghe điện thoại đi nào! Mẹ bạn điện thoại tới rồi! Gọi bạn về nhà ăn rồi! Nhanh nghe điện thoại đi nào!" Tiếng chuông điện thoại kỳ quái không ngừng vang lên trong phòng bệnh.
"Điện thoại bạn gái cậu reo kìa." Người nhà bệnh nhân bên cạnh nói.
Đối với ba chữ "Bạn gái", Lục Thần Hòa vẫn không hiểu được. Điện thoại của bạn gái anh? Người có thể được coi là bạn gái anh là Đường Di chưa bao giờ sử dụng nhạc chuông điện thoại ấu trĩ như vậy.
"Mẹ bạn điện thoại tới rồi! Gọi bạn về nhà ăn rồi! Nhanh nghe điện thoại đi nào! Mẹ bạn điện thoại tới rồi! Gọi bạn về nhà ăn rồi! Nhanh nghe điện thoại đi nào!" Chuông điện thoại di động càng không ngừng vang.
Lục Thần Hòa có cảm giác tiếng chuông điện thoại xa lạ này ở rất gần mình.
Người nhà bệnh nhân bên cạnh thấy anh ngây ngốc vậy, không chịu nổi, với tay lấy cái điện thoại ở trên tủ đầu giường đưa cho anh.
Chiếc điện thoại di động mẫu mới nhất có đính mấy viên đá quý sáng lấp lánh, phía trên còn treo một con thỏ nhỏ mặc váy, kích thước con thỏ nhỏ suýt chút nữa còn lớn hơn cả cái điện thoại.
Lục Thần Hòa đành phải mở điện thoại ấn nút nghe máy trên màn hình, nhưng giọng khàn khàn không thể nào phát ra tiếng được.
"Nha đầu chết tiệt, tối qua con lại chết ở chỗ nào thế? Lại cả đêm không về nhà? Lần này lại đứa bạn xấu nào phải kết hôn, mấy đứa nó lại kéo nhau đi chè chén trụy lạc? Hay là cùng với người đàn ông mẹ chuẩn bị trước đi hẹn hò suốt đêm, mắt mẹ bị mù mới có thể tin con! Nha đầu chết tiệt sao không trả lời? Lại giả chết?! Mẹ cho con biết, cuối tuần này xem mắt nếu con dám giả chết với mẹ, coi chừng trở về mẹ sẽ lột da con. Này? Thị Y Thần, Thị Y Thần, mẹ đang nói chuyện với con đấy, con có nghe thấy không?"
"Xin lỗi, cô ấy không có ở đây." Lục Thần Hòa ho nhẹ hai tiếng, cố gắng gạt bỏ âm thanh khàn khàn trong cổ họng.
Ngay lập tức, giọng nói trong điện thoại im bặt, nhưng mấy giây sau trong điện thoại lại truyền đến âm thanh chói tai: "Cậu là ai? Sao điện thoại của con gái tôi lại nằm trên tay cậu?"
"Cháu... Không biết." Không hiểu tại sao điện thoại di động lại đưa đến tay anh.
"Ăn trộm?!"
"Tất nhiên là không phải..."
"Không phải ăn trộm! Đợi một chút, tối qua nó ở với cậu?"
"Cháu nghĩ chắc là vậy..." Đầu óc Lục Thần Hòa hoạt động rất nhanh, bây giờ anh đang ở bệnh viện, tối hôm qua trước khi ngất đi người cuối cùng nhìn thấy là Thị Y Thần, chắc là cô ấy đã đưa anh đến đây, còn cái điện thoại di động này chắc là cũng của cô ấy.
"Nhóc con, tên cậu là gì? Nhà ở đâu? Số điện thoại di động bao nhiêu? Có quan hệ gì với con gái tôi?"
"Cháu họ Lục, Lục..." Anh còn chưa nói xong, điện thoại di động liền bị giật mất.
"Ai cho anh nhận điện thoại của tôi?!" Thị Y Thần hung hăng giật lại điện thoại. Cô mới vừa đi vào toilet một lúc, lúc trở lại đứng đằng xa đã thấy Lục Thần Hòa cầm điện thoại của mình nói chuyện, lòng thương hại đối với anh ta vừa nảy sinh tối qua trong phút chốc đã biến mất sạch sẽ, hận không thể một búa đánh chết Lục Tần Hòa, "Anh có biết cái gì gọi là động vào đồ vật của người khác là mất lịch sự không?!"
Không đợi Lục Thần Hòa giải thích, Thị Y Thần nhìn lướt qua màn hình điện thoại, thiếu chút nữa cắn vào lưỡi mình. Đi tìm đường chết đây mà! Lại là mẹ. Cô hung hăng trừng mắt nhìn Lục Thần Hòa một cái, cầm điện thoại di động vội vàng đi ra khỏi phòng hướng về hướng thang máy, "Mẹ, con đây."
Trong điện thoại, giọng bà Thị “thánh thót”, hỏi: "Giọng nói khàn khàn đó là ai?"
"Là chồng chưa cưới của khách hàng." Thị Y Thần bình tĩnh nói.
"Chồng chưa cưới của khách hàng?!" Bà Thị vừa nghe xong, giọng nói bỗng cao thêm mấy lần, "Con phải nói rõ ràng cho mẹ, đêm Thất tịch con và chồng chưa cưới của khách hàng ở chung với nhau? Mấy người đó là ai? Nghề nghiệp là gì? Con không nhớ mẹ đã từng dạy con là làm tiểu tam sẽ bị thiên lôi đánh sao?"
Thị Y Thật ngừng suy nghĩ mang quần của Lục Thần Hòa kéo lên một cách qua loa, sau đó nhanh chóng đắp chăn giúp anh ta. Ngồi phía trước, tim của cô liên tục đập mạnh. Tạo nghiệt! Đôi tay “bảo bối” chỉ dùng để vẽ này của cô, hôm nay lại dùng để cởi quần đàn ông , cô phải đi rửa tay mới được.
Nhìn người đàn ông sắc mặt trắng bệch nằm trên giường bệnh, Thị Y Thần ngồi ở đầu giường thất thần một lúc.
Lục Thần Hòa nhắm chặt mắt, trên cánh tay có gắn kim truyền, bình dịch đang nhỏ từng giọt, màu môi vốn có nay trở thành trắng xám, cả người nhìn qua tiều tụy không thể tả. Cứ trầm lặng chìm trong giấc ngủ, anh ta không nói lời nào, nhìn như vậy thật không thấy đáng ghét chút nào, thậm chí còn có một chút khiến người khác thương xót.
Lần này là lần thứ ba gặp mặt, có câu nói “sự bất quá tam*”. Trong ấn tượng của cô, Lục Thần Hòa là một người đàn ông cao to đẹp trai, đặc biệt là khuôn mặt anh tuấn làm cho người gặp qua rồi sẽ rất khó quên. Mà lần này gặp lại, cả người gầy hẳn đi, mặt mày tiều tụy, bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ. Chẳng lẽ là bởi vì đính hôn bị hủy mới khiến cho một người đẹp trai phong độ biến thành bộ dạng như thế này? Nếu thật là như vậy, người đàn ông này đối với Đường tiểu thư cũng coi là si tình. Tuy rằng cô luôn miệng gọi anh ta là Bối Bối Sơn, cũng chỉ là suy đoán của cô mà thôi, thật ra có nhìn thế nào, cả người anh ta nhìn qua hoàn toàn không có một chút nào giống với người làm nghề phục vụ, trái lại trên người còn toát ra phong thái quý tộc, đặc biệt là dáng người cao gầy, râu mép lởm chởm, Thị Y Thần không thể không liên tưởng tới “Kinh tình bốn trăm năm**” của bá tước hút máu Dracula.
* Chuyện xấu không nên liên tiếp xảy ra ba lần giống nhau.
** Tên tiếng anh Bram Stoker's Dracula do Mỹ sản xuất năm 1992.
Nội dung:
Năm 1462, Vlad Dracula, hoàng tử xứ Wallachia, đánh bại đội quân xâm lược đông đảo của đế quốc Ottoman. Khi trở về hoàng cung, chàng vô cùng đau đớn khi biết tin người vợ Elisabeta xinh đẹp đã chết. Một kẻ nào đó đã phao tin rằng Dracula tử trận và Elisabeta tự vẫn để theo chồng sang thế giới bên kia. Tuy nhiên, giáo hội khẳng định linh hồn nàng sẽ bị đày xuống địa ngục vì tội “tự tước đoạt cuộc sống mà Chúa ban cho”. Quá tức giận trước lời buộc tội phi lý đó, Dracula, vốn là một tín đồ Cơ đốc ngoan đạo, lớn tiếng nguyền rủa Thượng Đế trong tháp chuông nhà thờ. Hoàng tử thề sẽ đội mồ sống dậy để trả thù cho cái chết của vợ với tất cả quyền lực của thế giới bóng tối. Sau khi chết, Dracula trở thành ma cà rồng có sức mạnh siêu nhiên. Hơn 400 năm sau, hoàng tử xứ Wallachia, lúc này là bá tước Dracula và có thêm 3 vợ nữa, phát hiện một thiếu nữ có diện mạo giống hệt Elisabeta yêu quý của ông. Đó chính là Mina. Để phục hồi diện mạo trẻ trung, Dracula buộc phải hút máu người. Ông tìm cách tiếp cận Mina và tìm cách giúp cô nhớ lại tiền kiếp. Đúng lúc Dracula sắp thành công trong việc chinh phục Mina thì hành tung của ông bị Abraham Van Helsing, chuyên gia săn ma cà rồng, phát hiện. Cuộc chiến giữa hai đối thủ ngang tài ngang sức bắt đầu.(bạn nào muốn biết thêm thì lên tra google ^^)
Nếu như cô và anh ta không phải gặp nhau trong hoàn cảnh như vậy, không trải qua một đêm như vậy. Có thể cô cũng sẽ không cảm thấy anh ta đáng ghét. Lòng thương hại, mọi người đều có. Càng nhìn bộ dạng khổ sở đáng thương này của Lục Thần Hòa, tâm lý bài xích lúc trước cũng dần dần biến mất, ngược lại còn có một tia đồng cảm, cô theo bản năng giúp anh nhét lại góc chăn, nằm ở đầu giường, chợp mắt một lúc.
Lục Thần Hòa ngủ mê man một đêm, tiếng người ầm ĩ làm anh từ từ tỉnh dậy. Nhiệt độ cơ thể đã giảm xuống, chưa bao giờ khó chịu như tối hôm qua, anh giơ cánh tay lạnh ngắt cứng đờ lên, muốn sờ trán của mình. Khi ánh mắt nhìn lướt qua mu bàn tay có dán băng dính cùng với bông băng trắng tinh của mình, lúc này mới để ý khung cảnh ồn ào xung quanh. Hành lang thật dài, trần nhà màu trắng, tường màu vàng xanh, giường đơn, cùng với mấy cô y tá đi tới đi lui trên hành lang, anh mới ý thức được mình đang ở đâu.
Tại sao anh lại ở bệnh viện? Anh chỉ nhớ rõ tối hôm qua vì một chiếc áo cưới, cãi nhau với một người phụ nữ ‘trong rừng mới ra’ kia vài câu.
Lục Thần Hòa cử động thân thể vài lần, trên hành lang thật dài xếp đầy giường chiếu, xung quanh đều là tiếng người ồn ào.
Người nhà bệnh nhân đối diện thấy anh tỉnh lại, cười nói: "Cậu tỉnh rồi! Bạn gái của cậu tuy là có chút kỳ lạ, nhưng mà đêm qua cũng may mà có cô ấy. Khỏe lại rồi thì bù lại một đêm Thất tịch cho cô ấy đi."
Bạn gái? Vẻ mặt Lục Thần Hòa có chút mơ hồ. Lúc này, một tiếng chuông kỳ quái đột ngột vang lên, cắt đứt suy nghĩ của anh.
"Mẹ bạn điện thoại tới rồi! Gọi bạn về nhà ăn rồi! Nhanh nghe điện thoại đi nào! Mẹ bạn điện thoại tới rồi! Gọi bạn về nhà ăn rồi! Nhanh nghe điện thoại đi nào!" Tiếng chuông điện thoại kỳ quái không ngừng vang lên trong phòng bệnh.
"Điện thoại bạn gái cậu reo kìa." Người nhà bệnh nhân bên cạnh nói.
Đối với ba chữ "Bạn gái", Lục Thần Hòa vẫn không hiểu được. Điện thoại của bạn gái anh? Người có thể được coi là bạn gái anh là Đường Di chưa bao giờ sử dụng nhạc chuông điện thoại ấu trĩ như vậy.
"Mẹ bạn điện thoại tới rồi! Gọi bạn về nhà ăn rồi! Nhanh nghe điện thoại đi nào! Mẹ bạn điện thoại tới rồi! Gọi bạn về nhà ăn rồi! Nhanh nghe điện thoại đi nào!" Chuông điện thoại di động càng không ngừng vang.
Lục Thần Hòa có cảm giác tiếng chuông điện thoại xa lạ này ở rất gần mình.
Người nhà bệnh nhân bên cạnh thấy anh ngây ngốc vậy, không chịu nổi, với tay lấy cái điện thoại ở trên tủ đầu giường đưa cho anh.
Chiếc điện thoại di động mẫu mới nhất có đính mấy viên đá quý sáng lấp lánh, phía trên còn treo một con thỏ nhỏ mặc váy, kích thước con thỏ nhỏ suýt chút nữa còn lớn hơn cả cái điện thoại.
Lục Thần Hòa đành phải mở điện thoại ấn nút nghe máy trên màn hình, nhưng giọng khàn khàn không thể nào phát ra tiếng được.
"Nha đầu chết tiệt, tối qua con lại chết ở chỗ nào thế? Lại cả đêm không về nhà? Lần này lại đứa bạn xấu nào phải kết hôn, mấy đứa nó lại kéo nhau đi chè chén trụy lạc? Hay là cùng với người đàn ông mẹ chuẩn bị trước đi hẹn hò suốt đêm, mắt mẹ bị mù mới có thể tin con! Nha đầu chết tiệt sao không trả lời? Lại giả chết?! Mẹ cho con biết, cuối tuần này xem mắt nếu con dám giả chết với mẹ, coi chừng trở về mẹ sẽ lột da con. Này? Thị Y Thần, Thị Y Thần, mẹ đang nói chuyện với con đấy, con có nghe thấy không?"
"Xin lỗi, cô ấy không có ở đây." Lục Thần Hòa ho nhẹ hai tiếng, cố gắng gạt bỏ âm thanh khàn khàn trong cổ họng.
Ngay lập tức, giọng nói trong điện thoại im bặt, nhưng mấy giây sau trong điện thoại lại truyền đến âm thanh chói tai: "Cậu là ai? Sao điện thoại của con gái tôi lại nằm trên tay cậu?"
"Cháu... Không biết." Không hiểu tại sao điện thoại di động lại đưa đến tay anh.
"Ăn trộm?!"
"Tất nhiên là không phải..."
"Không phải ăn trộm! Đợi một chút, tối qua nó ở với cậu?"
"Cháu nghĩ chắc là vậy..." Đầu óc Lục Thần Hòa hoạt động rất nhanh, bây giờ anh đang ở bệnh viện, tối hôm qua trước khi ngất đi người cuối cùng nhìn thấy là Thị Y Thần, chắc là cô ấy đã đưa anh đến đây, còn cái điện thoại di động này chắc là cũng của cô ấy.
"Nhóc con, tên cậu là gì? Nhà ở đâu? Số điện thoại di động bao nhiêu? Có quan hệ gì với con gái tôi?"
"Cháu họ Lục, Lục..." Anh còn chưa nói xong, điện thoại di động liền bị giật mất.
"Ai cho anh nhận điện thoại của tôi?!" Thị Y Thần hung hăng giật lại điện thoại. Cô mới vừa đi vào toilet một lúc, lúc trở lại đứng đằng xa đã thấy Lục Thần Hòa cầm điện thoại của mình nói chuyện, lòng thương hại đối với anh ta vừa nảy sinh tối qua trong phút chốc đã biến mất sạch sẽ, hận không thể một búa đánh chết Lục Tần Hòa, "Anh có biết cái gì gọi là động vào đồ vật của người khác là mất lịch sự không?!"
Không đợi Lục Thần Hòa giải thích, Thị Y Thần nhìn lướt qua màn hình điện thoại, thiếu chút nữa cắn vào lưỡi mình. Đi tìm đường chết đây mà! Lại là mẹ. Cô hung hăng trừng mắt nhìn Lục Thần Hòa một cái, cầm điện thoại di động vội vàng đi ra khỏi phòng hướng về hướng thang máy, "Mẹ, con đây."
Trong điện thoại, giọng bà Thị “thánh thót”, hỏi: "Giọng nói khàn khàn đó là ai?"
"Là chồng chưa cưới của khách hàng." Thị Y Thần bình tĩnh nói.
"Chồng chưa cưới của khách hàng?!" Bà Thị vừa nghe xong, giọng nói bỗng cao thêm mấy lần, "Con phải nói rõ ràng cho mẹ, đêm Thất tịch con và chồng chưa cưới của khách hàng ở chung với nhau? Mấy người đó là ai? Nghề nghiệp là gì? Con không nhớ mẹ đã từng dạy con là làm tiểu tam sẽ bị thiên lôi đánh sao?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook