Em Lại Gặp Anh
-
Chương 10: Dịu dàng (2)
“Cậu đi chết đi!* Cái gì mà gái đã kết hôn, chị đây rõ ràng vẫn ở tuổi ‘thanh xuân”. Chu Kiều Na vừa phản bác, vừa lấy hộp trang điểm trong túi xách đưa cho Thị Y Thần, “ Bên ngoài không ổn thì không hay cho lắm, còn bên trong muốn làm gì thì làm.”
* Nguyên văn: ‘你去屎 ni qu shi’ có nghĩa là cậu đi ‘giải quyết’ đi phát âm giống你去死 ni qu si: cậu đi chết đi.
Thị Y Thần cầm lấy hộp trang điểm, lấy cây bút kẻ mắt ra, nhìn vào gương, trang điểm một cách cẩn thận. Dùng cây bút kẻ tô tô vẽ vẽ, đôi lông mi dài cong vút chớp chớp, màu son trang nhã làm bờ môi trở nên đỏ mọng quyến rũ. Sau khi trang điểm xong thật hoàn mĩ, Thị Y Thần lập tức thay đổi thành một con người khác.
“Bây giờ nhìn mới giống con gái.” Chu Kiều Na cảm thấy hài lòng khen cô vài tiếng.
Thị Y Thần mím môi không trả lời, vẫy tay gọi phục vụ, chọn một ly Blueberry Tea nhỏ.
Chu Kiều Na kinh ngạc: “Lại đây! Lại điên như trước kia rồi, cùng lắm cậu chỉ uống được Margaret, hôm nay sao lại đổi Blueberry Tea? Xem ra lần này cậu bị đả kích không nhỏ.”
Blueberry Tea là loại rượu vang mạnh nhất còn được gọi là ‘rượu thất thân’, hương thơm ngọt ngào, ấm áp, nhưng sau khi uống một ly, sẽ bị say mà sinh ra ảo giác, trong mắt sẽ chỉ còn lại cảnh ăn chơi trụy lạc.
Thị Y Thần gãi gãi tóc, bất đắc dĩ nói: “Không còn cách nào khác, năm nay người bị bệnh thần kinh nhiều lắm, trái đất thật sự không an toàn, chị em nên suy nghĩ lại xem có nên quên nơi này đi, sau đó trở về sao Hỏa sống hay không.”
Chu Kiều Na bật cười ha ha, sau đó âm thanh càng ngày càng lớn, cuối cùng ôm bụng ngã vào lưng ghế, thân thể không ngừng run rẩy.
Thị Y Thần thấy vậy, phát cáu: “Có thể đừng cười được không? Chuyện này có vui vẻ đến mức phải cười đến như vậy không?”
Chu Kiều Na ra sức gật đầu: “Nếu không cười vui vẻ, anh đẹp trai trong thang máy đâu có ‘hồi mâu nhất tiếu bách mị sinh*’ đúng không? Thật ra anh ta muốn cười, nhưng vì anh ta đùa giỡn quá mức mang bạn gái đuổi ra khỏi thang máy rồi nên mới cảm thấy ngại không dám cười thôi, cho nên chỉ có thể miễn cưỡng chịu đựng. Còn tớ đây không cần phải chịu đựng. Ha ha ha…”
* Hồi mâu nhất tiếu bách mị sinh: trích trong bài ‘Trường hận ca’ của nhà thơ Bạch Cư Dị. Nguyên câu là : “hồi mâu nhất tiếu bách mị sinh, lục cung phấn đại vô nhan sắc”, câu này muốn hình dung nhan sắc Dương Quý Phi đoan trang xinh đẹp, hoa nhường nguyệt thẹn. Ý của Chu Kiều Na là muốn đùa ghẹo Thị Y Thần.
Một câu này liền đâm trúng tử huyệt Thị Y Thần.
“Nê mã*, cười đi cười đi, cứ ở đó mà cười thỏa thích đi.” Cô dùng ánh mắt trắng dã của mình liếc Chu Kiều Na một cái, sau đó cầm ly rượu bên cạnh trút một hơi.
* Đồng âm với ‘Ni ma’ nghĩa là mẹ nó.
Cuối cùng Chu Kiều Na cũng cười đủ, lau nước tràn ra nơi khóe mắt, cố nhịn cười vì ‘xúc động’, trêu ghẹo nói: “Mình nói với cậu, làm thế nào mà đến bây giờ cậu vẫn còn là xử nữ? Cậu rõ ràng đến bây giờ vẫn còn là xử nữ? Tại sao đến bây giờ tớ mới biết là cậu vẫn còn là xử nữ? Mẹ kiếp chuyện này thật sự là phản khoa học! Ha ha ha…”
Chu Kiều Na bên trái “xử nữ” bên phải “xử nữ”, thật không sợ bị líu lưỡi.
Nhìn thấy bộ mặt xem thường của Chu Kiều Na, Thị Y Thần có chút buồn bực, không chịu được đáp trả: “Xử nữ thì thế nào? Xử nữ thì phạm pháp sao?”
Chu Kiều Na liếc mắt nhìn Thị Y Thần, nói: “Xử nữ không phạm pháp, nhưng con gái ba mươi vẫn còn là xử nữ, vậy mà không biết thế nào là dụng ý châm biếm của thi nhân là thế nào, hay là cậu không biết xấu hổ ?”
“Hai mươi chín tuổi kém một tháng.” Thị Y Thần gõ nhẹ ngón tay xuống bàn nhấn mạnh.
“Hừ!” Chu Kiều Na hừ lạnh một tiếng, “Phụ nữ luôn luôn không chịu thừa nhận tuổi thật của mình.”
Thị Y Thần thả lỏng, tỏ vẻ mặc kệ người khác nói thế nào, cô vẫn mặt dày mày dạn nhận mình chưa đến ba mươi tuổi.
Lúc này phục vụ bưng Blueburry Tea đến, cô cầm lấy ly rượu, Thị Y Thần đưa chai rượu huých Chu Kiều Na một cái, đưa một ly rượu đến trước mặt cô ấy, sau đó cầm ly còn lại một hơi uống cạn.
“Quay lại vấn đề, cậu và Dương sư huynh yêu nhau hơn hai năm, ngoại trừ ôm hôn, cũng không có chút tiến triển nào, cậu và anh ta sau bao khó khăn, trắc trở cuối cùng chỉ dừng lại ở mức bạn bè thôi sao?” Chu Kiều Na vừa nói xong, sắc mặt Thị Y Thần liền thay đổi.
* Nguyên văn: ‘你去屎 ni qu shi’ có nghĩa là cậu đi ‘giải quyết’ đi phát âm giống你去死 ni qu si: cậu đi chết đi.
Thị Y Thần cầm lấy hộp trang điểm, lấy cây bút kẻ mắt ra, nhìn vào gương, trang điểm một cách cẩn thận. Dùng cây bút kẻ tô tô vẽ vẽ, đôi lông mi dài cong vút chớp chớp, màu son trang nhã làm bờ môi trở nên đỏ mọng quyến rũ. Sau khi trang điểm xong thật hoàn mĩ, Thị Y Thần lập tức thay đổi thành một con người khác.
“Bây giờ nhìn mới giống con gái.” Chu Kiều Na cảm thấy hài lòng khen cô vài tiếng.
Thị Y Thần mím môi không trả lời, vẫy tay gọi phục vụ, chọn một ly Blueberry Tea nhỏ.
Chu Kiều Na kinh ngạc: “Lại đây! Lại điên như trước kia rồi, cùng lắm cậu chỉ uống được Margaret, hôm nay sao lại đổi Blueberry Tea? Xem ra lần này cậu bị đả kích không nhỏ.”
Blueberry Tea là loại rượu vang mạnh nhất còn được gọi là ‘rượu thất thân’, hương thơm ngọt ngào, ấm áp, nhưng sau khi uống một ly, sẽ bị say mà sinh ra ảo giác, trong mắt sẽ chỉ còn lại cảnh ăn chơi trụy lạc.
Thị Y Thần gãi gãi tóc, bất đắc dĩ nói: “Không còn cách nào khác, năm nay người bị bệnh thần kinh nhiều lắm, trái đất thật sự không an toàn, chị em nên suy nghĩ lại xem có nên quên nơi này đi, sau đó trở về sao Hỏa sống hay không.”
Chu Kiều Na bật cười ha ha, sau đó âm thanh càng ngày càng lớn, cuối cùng ôm bụng ngã vào lưng ghế, thân thể không ngừng run rẩy.
Thị Y Thần thấy vậy, phát cáu: “Có thể đừng cười được không? Chuyện này có vui vẻ đến mức phải cười đến như vậy không?”
Chu Kiều Na ra sức gật đầu: “Nếu không cười vui vẻ, anh đẹp trai trong thang máy đâu có ‘hồi mâu nhất tiếu bách mị sinh*’ đúng không? Thật ra anh ta muốn cười, nhưng vì anh ta đùa giỡn quá mức mang bạn gái đuổi ra khỏi thang máy rồi nên mới cảm thấy ngại không dám cười thôi, cho nên chỉ có thể miễn cưỡng chịu đựng. Còn tớ đây không cần phải chịu đựng. Ha ha ha…”
* Hồi mâu nhất tiếu bách mị sinh: trích trong bài ‘Trường hận ca’ của nhà thơ Bạch Cư Dị. Nguyên câu là : “hồi mâu nhất tiếu bách mị sinh, lục cung phấn đại vô nhan sắc”, câu này muốn hình dung nhan sắc Dương Quý Phi đoan trang xinh đẹp, hoa nhường nguyệt thẹn. Ý của Chu Kiều Na là muốn đùa ghẹo Thị Y Thần.
Một câu này liền đâm trúng tử huyệt Thị Y Thần.
“Nê mã*, cười đi cười đi, cứ ở đó mà cười thỏa thích đi.” Cô dùng ánh mắt trắng dã của mình liếc Chu Kiều Na một cái, sau đó cầm ly rượu bên cạnh trút một hơi.
* Đồng âm với ‘Ni ma’ nghĩa là mẹ nó.
Cuối cùng Chu Kiều Na cũng cười đủ, lau nước tràn ra nơi khóe mắt, cố nhịn cười vì ‘xúc động’, trêu ghẹo nói: “Mình nói với cậu, làm thế nào mà đến bây giờ cậu vẫn còn là xử nữ? Cậu rõ ràng đến bây giờ vẫn còn là xử nữ? Tại sao đến bây giờ tớ mới biết là cậu vẫn còn là xử nữ? Mẹ kiếp chuyện này thật sự là phản khoa học! Ha ha ha…”
Chu Kiều Na bên trái “xử nữ” bên phải “xử nữ”, thật không sợ bị líu lưỡi.
Nhìn thấy bộ mặt xem thường của Chu Kiều Na, Thị Y Thần có chút buồn bực, không chịu được đáp trả: “Xử nữ thì thế nào? Xử nữ thì phạm pháp sao?”
Chu Kiều Na liếc mắt nhìn Thị Y Thần, nói: “Xử nữ không phạm pháp, nhưng con gái ba mươi vẫn còn là xử nữ, vậy mà không biết thế nào là dụng ý châm biếm của thi nhân là thế nào, hay là cậu không biết xấu hổ ?”
“Hai mươi chín tuổi kém một tháng.” Thị Y Thần gõ nhẹ ngón tay xuống bàn nhấn mạnh.
“Hừ!” Chu Kiều Na hừ lạnh một tiếng, “Phụ nữ luôn luôn không chịu thừa nhận tuổi thật của mình.”
Thị Y Thần thả lỏng, tỏ vẻ mặc kệ người khác nói thế nào, cô vẫn mặt dày mày dạn nhận mình chưa đến ba mươi tuổi.
Lúc này phục vụ bưng Blueburry Tea đến, cô cầm lấy ly rượu, Thị Y Thần đưa chai rượu huých Chu Kiều Na một cái, đưa một ly rượu đến trước mặt cô ấy, sau đó cầm ly còn lại một hơi uống cạn.
“Quay lại vấn đề, cậu và Dương sư huynh yêu nhau hơn hai năm, ngoại trừ ôm hôn, cũng không có chút tiến triển nào, cậu và anh ta sau bao khó khăn, trắc trở cuối cùng chỉ dừng lại ở mức bạn bè thôi sao?” Chu Kiều Na vừa nói xong, sắc mặt Thị Y Thần liền thay đổi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook