Em Là Vì Sao Chiếu Sáng Cuộc Đời Anh
-
Chương 36: Phụ nữ tâm cơ - đàn ông không sạch sẽ
Lâm Ánh Yên vừa lên giường nghỉ ngơi, liền nhận được tin giáo sư Tiêu gọi đến lớp học của các sinh viên năm ba. Cô có hơi bất ngờ, nhưng vẫn quyết định đi! Còn ghi lại một tờ ghi chú cho Hàn Tử Châu.
Cô thay ra bộ váy kín đáo, vừa che được cổ và dài qua đùi. Cô nhìn mình trong gương một lúc, rồi cầm theo túi ra ngoài.
Cô dọc theo hành lang, tìm lớp giáo sư Tiêu đang dạy. Vậy mà lại là phòng của Khương Nhất Trì. Nhưng vừa nãy nghe nói, anh ta hôm nay không đến, còn bị nhà trường đuổi học vì lí do làm tình tập thể ở hộp đêm.
Đây chẳng phải là chuyện tốt mà Dương Triết Phàm đã làm cho Lâm Ánh Yên sao? Vừa có yên tâm học hành, vừa có thể diệt trừ tình địch.
Lâm Ánh Yên nhẹ nhàng bước vào, nhìn xuống bên dưới một lượt rồi nhìn sang giáo sư Tiêu, nhỏ giọng chào hỏi:
_ Giáo sư Tiêu, em đến rồi ạ!
_ Ánh Yên đó sao? Mau vào ngồi, bàn đầu ở giữa đây!
_ Dạ!
Lâm Ánh Yên khó hiểu, giáo sư Tiêu là gọi cô đến để nghe giảng sao? Sau khi an toạ, giáo sư Tiêu đưa lên máy chiếu một bài tập mà trước kia cô từng hỏi ông.
Tất cả đều chăm chú đọc nó, chỉ riêng Lâm Ánh Yên, vừa nhìn sơ qua liền biết bài đấy là của ai. Không phải là cô đã viết quá đà, khiến ông chú ý đến?
Lâm Ánh Yên vừa lo vừa sợ, chỉ ngồi đợi cho tất cả sinh viên đọc xong, mới có thể nghe được lí do từ giáo sư Tiêu.
Ông không kiên nhẫn đợi thêm, qua hai phút liền lớn tiếng nói, khiến cho tất cả sinh viên đều phải chăm chú theo giọng nói của ông.
_ Đây là bài tập của em Lâm Ánh Yên, sinh viên năm nhất của khoa luật chúng ta. Bài tập này năm nào ta cũng giao cho tất cả sinh viên năm nhất, hầu như đều làm một nửa, hoặc là không làm! Nếu có làm, thì cũng chỉ qua loa cho có để nộp bài.
_ Nhưng như các em đã thấy, đã đọc qua được một đoạn. Bài làm này của Lâm Ánh Yên, cho dù là giả tưởng hay là sự thật, nó đều mang tính chất thực tế. Câu văn mượt mà, diễn tả chân thực, dễ đánh vào tâm lý của người đọc.
_ Năm nay có không ít sinh viên làm bài này rất tốt, nhưng đây là bài làm xuất sắc nhất, khiến ta phải ngồi đọc hết, xem qua từng dấu chấm phẩy. Phải suy ngẫm rất lâu, mới hiểu hết được nội dung của nó. Ta sẽ in ra từng bản, phát cho từng em một, đọc xong các em sẽ biết nó hay như thế nào!
_ Phải rồi, Ánh Yên, em đã đọc bài viết ta đăng trên diễn đàn trường chưa?
Lâm Ánh Yên giật mình khi bị gọi tên, vội vàng đứng lên nhìn lên bục, khẽ gật đầu rồi đáp:
_ Dạ rồi ạ! Hôm qua em không lên lớp, nên không thể xin hồ sơ ở chỗ giáo sư!
_ Ta biết, cũng vì bài viết này của em, nên ta mới đề xuất chuyện này! Ta đánh giá rất cao em, nên là đừng làm ta thất vọng.
_ Dạ, em sẽ cố gắng.
_ Tốt, vậy em lên nhận hồ sơ, sau đó có thể về trước!
Lâm Ánh Yên đứng im bất động, ánh mắt không ngừng nhìn vào bài giảng hôm nay của ông. Nó liên quan đến việc làm luật sư ở giới thượng lưu.
Giáo sư Tiêu không nghe Lâm Ánh Yên đáp lại, khó hiểu ngước nhìn cô, nhỏ giọng hỏi:
_ Lâm Ánh Yên, em muốn ở lại nghe giảng bài hôm nay sao?
_ Dạ phải, em có thể không ạ?
_ Được được, vậy em ngồi xuống đi, chúng ta bắt đầu học.
_ Em cảm ơn giáo sư Tiêu.
Lâm Ánh Yên vui mừng, lấy vở ra chăm chú nghe giảng. Tất cả sinh viên ngồi bên dưới đều kinh ngạc không thôi. Nhưng không ai dám tiếng bàn tán trong tiết học của giáo sư Tiêu. Nếu vi phạm, thì mãi mãi cũng không được bước vào lớp ông dạy.
...
Suốt tiết học, Lâm Ánh Nguyệt đều chăm chú nghe giảng, một chữ cũng không muốn bỏ xót. Muốn đứng cạnh Dương Triết Phàm, trước hết cô nên làm tốt bản thân mình. Chỉ có vậy, mới xứng đáng với những gì hắn cho.
Giáo sư Tiêu ngưng một lúc, nhìn Lâm Ánh Yên đang viết gì đó rất chăm chú, ông từ từ đi đến, đứng trước bàn nhìn cô, nhỏ giọng hỏi:
_ Lâm Ánh Yên, em đang viết gì vậy?
_ Dạ? Em đang viết lại những gì thầy giảng, những ý chính xuất hiện trong bài học. Giáo sư, người có thể cho em giáo án của bài học này không?
_ Tại sao em lại cần nó?
_ Em thấy nó rất hay! Sự liên kết giữa nó và bài tập vừa nãy, vừa hay trùng khớp nhau. Em muốn nghiên cứu thêm, sẽ không để lộ cho người khác biết!
Giáo sư Tiêu nghe vậy liền bật cười lớn, vẻ mặt cũng trở nên dịu dàng, khác hẳn với thường ngày! Ông nhỏ giọng nói, rồi quay lại bục giảng tiếp phần còn lại.
_ Lâm Ánh Yên, sau tiết học này em đến văn phòng gặp tôi! Tôi cho em hết tất cả các giáo án, chỉ cần em nghiên cứu mài mò làm sao! Hiểu được hơn một nửa của giáo án đó, tôi sẽ phụ trách dạy em tốt nghiệp đại học chỉ trong năm nhất! Ba năm còn lại, em muốn học ngành gì cũng được cả!
_ Em cảm ơn giáo sư!
Giáo sư Tiêu gật đầu hài lòng, sau đó quay người đi lên bục, chẳng biết ông suy nghĩ điều gì, lại ngước nhìn các học sinh khác, giọng nói dõng dạc vang lên:
_ Tôi nói thật cho các em biết, trong hai mươi năm nay, không có sinh viên nào chịu khó, học giỏi lại hay tìm tòi như Lâm Ánh Yên đây! Em ấy rất giống với một sinh viên nữ của hai mươi năm trước. Chỉ trong vòng một năm rưỡi, đã có trong tay bằng tốt nghiệp đại học.
_ Khi ra trường, em ấy quyết định sẽ làm ở nơi có môi trường tốt, lương bổng cũng phải nhiều gấp đôi gấp ba lần người khác! Nhưng thời gian trôi qua ba năm, em ấy cũng không có việc làm. Bởi vì không ưng ý công việc nào cả!
_ Khi đó, các bạn cùng trang lứa đều đang thực tập ở công ty lớn, nhưng em ấy vẫn là một người vô công rỗi nghề. Nên là tôi muốn nhắc nhở các em, đừng vì mình giỏi mà lại khinh thường người khác! Làm việc thì phải đi từ điểm xuất phát. Không ai cho các em một chỗ ngồi vững chắc, hoặc là một nơi dựa vào.
_ Tiền lương phải dựa vào năng lực đánh giá qua thời gian, không ai có thể vừa nhìn liền biết em làm được ngành đó hay không! Sự kiên nhẫn luôn là thứ giúp chúng ta nhẫn nại trong công việc, trong cuộc sống cũng như môi trường làm việc. Cho dù em không làm tốt, nhưng em biết nhẫn nại thì mọi chuyện đều chỉ là chuyện nhỏ.
Tiếng vỗ tay bất ngờ vang lên, tất cả đều đồng loạt vỗ tay thán phục giáo sư Tiêu. Người từng trải, luôn có cái nhìn sâu rộng, hiểu biết nhiều hơn giới trẻ hiện nay.
Lâm Ánh Yên như hiểu ý của ông, trong đầu suy nghĩ đến ngành thiết kế thời trang mà cô yêu thích. Nếu như trong năm nay, cô có thể lấy được bằng đại học khoa luật, vậy trong ba năm cho dù lâu, nhưng có thể học được thiết kế, cô cũng thấy mãn nguyện rồi!
...
Hàn Tử Châu mệt mỏi quay về kí túc xá, ngó mắt nhìn quanh không thấy Lâm Ánh Yên đâu, vừa định gọi điện liền nhìn thấy tờ ghi chú của cô để lại.
Hàn Tử Châu gật đầu, đặt lại chỗ cũ rồi vào phòng tắm. Một lúc lâu rồi quay trở ra, nằm ườn lên giường. Miệng không ngừng lẩm bẩm:
_ 3...2...1...0... Đến rồi!
Reng, reng, reng...
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Hàn Tử Châu nhếch mép cười, lạnh lùng nhấc máy, hỏi vọng vào trong:
_ Alo, ai thế?
_ Hàn Tử Châu, cô nói vậy mà làm thật sao?
_ Ai thế nhở? Nói gì nghe không hiểu gì cả! Có phải lộn số rồi không?
_ Hàn Tử Châu, tôi là Diệp Thượng Phong, là người bị cô đem đến đồn cảnh sát đây! Nói đi, làm gì cô mới trả lại trong sạch cho hộp đêm Blue Eagle của tôi đây?
_ Tôi đã làm gì đâu? Anh nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ là sinh viên năm nhất, hoàn toàn không có khả năng như anh vừa nói.
_ Cô... được, tôi mà tìm được bằng chứng là cô làm, thì đừng trách. Đồ phụ nữ tâm cơ.
_ Mặc kệ tôi, đồ đàn ông đéo sạch sẽ. Lêu lêu...
Cô thay ra bộ váy kín đáo, vừa che được cổ và dài qua đùi. Cô nhìn mình trong gương một lúc, rồi cầm theo túi ra ngoài.
Cô dọc theo hành lang, tìm lớp giáo sư Tiêu đang dạy. Vậy mà lại là phòng của Khương Nhất Trì. Nhưng vừa nãy nghe nói, anh ta hôm nay không đến, còn bị nhà trường đuổi học vì lí do làm tình tập thể ở hộp đêm.
Đây chẳng phải là chuyện tốt mà Dương Triết Phàm đã làm cho Lâm Ánh Yên sao? Vừa có yên tâm học hành, vừa có thể diệt trừ tình địch.
Lâm Ánh Yên nhẹ nhàng bước vào, nhìn xuống bên dưới một lượt rồi nhìn sang giáo sư Tiêu, nhỏ giọng chào hỏi:
_ Giáo sư Tiêu, em đến rồi ạ!
_ Ánh Yên đó sao? Mau vào ngồi, bàn đầu ở giữa đây!
_ Dạ!
Lâm Ánh Yên khó hiểu, giáo sư Tiêu là gọi cô đến để nghe giảng sao? Sau khi an toạ, giáo sư Tiêu đưa lên máy chiếu một bài tập mà trước kia cô từng hỏi ông.
Tất cả đều chăm chú đọc nó, chỉ riêng Lâm Ánh Yên, vừa nhìn sơ qua liền biết bài đấy là của ai. Không phải là cô đã viết quá đà, khiến ông chú ý đến?
Lâm Ánh Yên vừa lo vừa sợ, chỉ ngồi đợi cho tất cả sinh viên đọc xong, mới có thể nghe được lí do từ giáo sư Tiêu.
Ông không kiên nhẫn đợi thêm, qua hai phút liền lớn tiếng nói, khiến cho tất cả sinh viên đều phải chăm chú theo giọng nói của ông.
_ Đây là bài tập của em Lâm Ánh Yên, sinh viên năm nhất của khoa luật chúng ta. Bài tập này năm nào ta cũng giao cho tất cả sinh viên năm nhất, hầu như đều làm một nửa, hoặc là không làm! Nếu có làm, thì cũng chỉ qua loa cho có để nộp bài.
_ Nhưng như các em đã thấy, đã đọc qua được một đoạn. Bài làm này của Lâm Ánh Yên, cho dù là giả tưởng hay là sự thật, nó đều mang tính chất thực tế. Câu văn mượt mà, diễn tả chân thực, dễ đánh vào tâm lý của người đọc.
_ Năm nay có không ít sinh viên làm bài này rất tốt, nhưng đây là bài làm xuất sắc nhất, khiến ta phải ngồi đọc hết, xem qua từng dấu chấm phẩy. Phải suy ngẫm rất lâu, mới hiểu hết được nội dung của nó. Ta sẽ in ra từng bản, phát cho từng em một, đọc xong các em sẽ biết nó hay như thế nào!
_ Phải rồi, Ánh Yên, em đã đọc bài viết ta đăng trên diễn đàn trường chưa?
Lâm Ánh Yên giật mình khi bị gọi tên, vội vàng đứng lên nhìn lên bục, khẽ gật đầu rồi đáp:
_ Dạ rồi ạ! Hôm qua em không lên lớp, nên không thể xin hồ sơ ở chỗ giáo sư!
_ Ta biết, cũng vì bài viết này của em, nên ta mới đề xuất chuyện này! Ta đánh giá rất cao em, nên là đừng làm ta thất vọng.
_ Dạ, em sẽ cố gắng.
_ Tốt, vậy em lên nhận hồ sơ, sau đó có thể về trước!
Lâm Ánh Yên đứng im bất động, ánh mắt không ngừng nhìn vào bài giảng hôm nay của ông. Nó liên quan đến việc làm luật sư ở giới thượng lưu.
Giáo sư Tiêu không nghe Lâm Ánh Yên đáp lại, khó hiểu ngước nhìn cô, nhỏ giọng hỏi:
_ Lâm Ánh Yên, em muốn ở lại nghe giảng bài hôm nay sao?
_ Dạ phải, em có thể không ạ?
_ Được được, vậy em ngồi xuống đi, chúng ta bắt đầu học.
_ Em cảm ơn giáo sư Tiêu.
Lâm Ánh Yên vui mừng, lấy vở ra chăm chú nghe giảng. Tất cả sinh viên ngồi bên dưới đều kinh ngạc không thôi. Nhưng không ai dám tiếng bàn tán trong tiết học của giáo sư Tiêu. Nếu vi phạm, thì mãi mãi cũng không được bước vào lớp ông dạy.
...
Suốt tiết học, Lâm Ánh Nguyệt đều chăm chú nghe giảng, một chữ cũng không muốn bỏ xót. Muốn đứng cạnh Dương Triết Phàm, trước hết cô nên làm tốt bản thân mình. Chỉ có vậy, mới xứng đáng với những gì hắn cho.
Giáo sư Tiêu ngưng một lúc, nhìn Lâm Ánh Yên đang viết gì đó rất chăm chú, ông từ từ đi đến, đứng trước bàn nhìn cô, nhỏ giọng hỏi:
_ Lâm Ánh Yên, em đang viết gì vậy?
_ Dạ? Em đang viết lại những gì thầy giảng, những ý chính xuất hiện trong bài học. Giáo sư, người có thể cho em giáo án của bài học này không?
_ Tại sao em lại cần nó?
_ Em thấy nó rất hay! Sự liên kết giữa nó và bài tập vừa nãy, vừa hay trùng khớp nhau. Em muốn nghiên cứu thêm, sẽ không để lộ cho người khác biết!
Giáo sư Tiêu nghe vậy liền bật cười lớn, vẻ mặt cũng trở nên dịu dàng, khác hẳn với thường ngày! Ông nhỏ giọng nói, rồi quay lại bục giảng tiếp phần còn lại.
_ Lâm Ánh Yên, sau tiết học này em đến văn phòng gặp tôi! Tôi cho em hết tất cả các giáo án, chỉ cần em nghiên cứu mài mò làm sao! Hiểu được hơn một nửa của giáo án đó, tôi sẽ phụ trách dạy em tốt nghiệp đại học chỉ trong năm nhất! Ba năm còn lại, em muốn học ngành gì cũng được cả!
_ Em cảm ơn giáo sư!
Giáo sư Tiêu gật đầu hài lòng, sau đó quay người đi lên bục, chẳng biết ông suy nghĩ điều gì, lại ngước nhìn các học sinh khác, giọng nói dõng dạc vang lên:
_ Tôi nói thật cho các em biết, trong hai mươi năm nay, không có sinh viên nào chịu khó, học giỏi lại hay tìm tòi như Lâm Ánh Yên đây! Em ấy rất giống với một sinh viên nữ của hai mươi năm trước. Chỉ trong vòng một năm rưỡi, đã có trong tay bằng tốt nghiệp đại học.
_ Khi ra trường, em ấy quyết định sẽ làm ở nơi có môi trường tốt, lương bổng cũng phải nhiều gấp đôi gấp ba lần người khác! Nhưng thời gian trôi qua ba năm, em ấy cũng không có việc làm. Bởi vì không ưng ý công việc nào cả!
_ Khi đó, các bạn cùng trang lứa đều đang thực tập ở công ty lớn, nhưng em ấy vẫn là một người vô công rỗi nghề. Nên là tôi muốn nhắc nhở các em, đừng vì mình giỏi mà lại khinh thường người khác! Làm việc thì phải đi từ điểm xuất phát. Không ai cho các em một chỗ ngồi vững chắc, hoặc là một nơi dựa vào.
_ Tiền lương phải dựa vào năng lực đánh giá qua thời gian, không ai có thể vừa nhìn liền biết em làm được ngành đó hay không! Sự kiên nhẫn luôn là thứ giúp chúng ta nhẫn nại trong công việc, trong cuộc sống cũng như môi trường làm việc. Cho dù em không làm tốt, nhưng em biết nhẫn nại thì mọi chuyện đều chỉ là chuyện nhỏ.
Tiếng vỗ tay bất ngờ vang lên, tất cả đều đồng loạt vỗ tay thán phục giáo sư Tiêu. Người từng trải, luôn có cái nhìn sâu rộng, hiểu biết nhiều hơn giới trẻ hiện nay.
Lâm Ánh Yên như hiểu ý của ông, trong đầu suy nghĩ đến ngành thiết kế thời trang mà cô yêu thích. Nếu như trong năm nay, cô có thể lấy được bằng đại học khoa luật, vậy trong ba năm cho dù lâu, nhưng có thể học được thiết kế, cô cũng thấy mãn nguyện rồi!
...
Hàn Tử Châu mệt mỏi quay về kí túc xá, ngó mắt nhìn quanh không thấy Lâm Ánh Yên đâu, vừa định gọi điện liền nhìn thấy tờ ghi chú của cô để lại.
Hàn Tử Châu gật đầu, đặt lại chỗ cũ rồi vào phòng tắm. Một lúc lâu rồi quay trở ra, nằm ườn lên giường. Miệng không ngừng lẩm bẩm:
_ 3...2...1...0... Đến rồi!
Reng, reng, reng...
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Hàn Tử Châu nhếch mép cười, lạnh lùng nhấc máy, hỏi vọng vào trong:
_ Alo, ai thế?
_ Hàn Tử Châu, cô nói vậy mà làm thật sao?
_ Ai thế nhở? Nói gì nghe không hiểu gì cả! Có phải lộn số rồi không?
_ Hàn Tử Châu, tôi là Diệp Thượng Phong, là người bị cô đem đến đồn cảnh sát đây! Nói đi, làm gì cô mới trả lại trong sạch cho hộp đêm Blue Eagle của tôi đây?
_ Tôi đã làm gì đâu? Anh nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ là sinh viên năm nhất, hoàn toàn không có khả năng như anh vừa nói.
_ Cô... được, tôi mà tìm được bằng chứng là cô làm, thì đừng trách. Đồ phụ nữ tâm cơ.
_ Mặc kệ tôi, đồ đàn ông đéo sạch sẽ. Lêu lêu...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook