Em Là Vì Sao Chiếu Sáng Cuộc Đời Anh
-
Chương 15: Người đó
Lâm Ánh Yên ngồi trong phòng suốt buổi sáng, chỉ để nghiên cứu bài tập mà Hàn Tử Châu đã gửi. Một học bá như cô không đến lớp, ai ai cũng nghĩ cô ở nhà được Dương Triết Phàm bao nuôi, sướng hơn đi học.
Lâm Ánh Yên có thể không quan tâm đến những chuyện mà họ nói. Nhưng Hàn Tử Châu thì không như vậy, cô ta nào có thể nhịn được trước những lời đàm tiếu đó chứ?
Hàn Tử Châu ngồi trong phòng, nhìn vào gương đầy bất lực, nhẹ nhàng lên tiếng:
_ Tử Tửu, cậu không giúp Yên Yên sao? Lần nào nổ ra drama, cậu cũng đăng bài lên diễn đàn, thanh minh cho Yên Yên mà!
_ Tử Châu, cậu không hiểu gì cả! Bây giờ Yên Yên có Dương Triết Phàm bảo vệ, cậu nghĩ mình không muốn đăng bài chắc!
_ Nhưng Tử Tửu, Dương Triết Phàm đó thì làm được gì ngoài gây rắc rối cho Yên Yên đâu? Cậu đừng tôn sùng anh ta như vậy, có ngày bị thất vọng đấy!
_ Nè Tử Châu, cậu chờ thêm đi, nhất định Dương Triết Phàm sẽ không làm chúng ta thất vọng. Yên tâm đi, anh ta sẽ không để Yên Yên của chúng ta chịu thiệt. Ngoan, học bài rồi còn lên lớp.
* Tử Tửu là tên mà Hàn Tử Châu đặt cho nhân cách thứ hai.
...
Lâm Ánh Yên vừa định gọi điện hỏi bài với Hàn Tử Châu, thì Dương Triết Phàm bất ngờ gọi về. Cô nhíu mày, do dự một lúc rồi cũng nhấc máy nghe:
_ Alo, chú Dương.
_ Xuống nhà ăn cơm trưa! Ăn rồi còn uống thuốc, thoa thuốc.
_ Tôi vừa ăn lúc nãy, bây giờ mà ăn nữa là không nổi đâu!
_ Vừa ăn lúc nãy? Bữa sáng?
_ Ừm, tôi lo làm bài tập, không để ý giờ nên quản gia đem lên. Bây giờ ăn không nổi nữa! Chú yên tâm, khi đói tôi sẽ ăn!
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, sau đó liền cúp máy, không nói thêm câu nào!
Lâm Ánh Yên nhìn màn hình điện thoại, nhún vai một cái, không quan tâm đến hắn nữa! Cô lướt từ từ tìm Hàn Tử Châu, sau đó gọi điện.
Tút, tút, tút...
_ Alo, Yên Yên?
_ Tử Châu, bài số ba, cậu giảng lại cho mình với!
_ Yên Yên, thật ra thì bài đó mình cũng không hiểu. Giáo sư Tiêu giảng quá nhanh, mình không theo kịp.
_ Hả, vậy phải làm sao? Mình chỉ còn bài này là không qua được thôi đấy!
_ Yên Yên, cậu có thể nể mặt mình một chút không? Mình còn không biết làm những câu khác đây! Hay là cậu gọi điện cho giáo sư Tiêu, bảo ông ấy giảng lại đi! Dù sao cậu cũng là sinh viên ông ấy cưng nhất còn gì!
Lâm Ánh Yên nhìn Hàn Tử Châu trong điện thoại, vẻ mặt cầu xin của cô ta khiến cô mềm lòng. Cô thở dài, gật đầu đáp:
_ Được, đợi mình làm xong câu này, sẽ chỉ cậu luôn những câu khác!
_ Được được, cậu là nhất đấy Yên Yên!
_ Nịnh nọt! Tạm biệt nha!
Lâm Ánh Yên nhìn đề bài một lúc lâu, hiểu được một nửa ý nghĩa của nó, nhưng không thể hiểu hết được! Cô đành gọi điện cho giáo sư Tiêu, bây giờ không phải giờ lên lớp, nên cô không sợ mình sẽ làm phiền ông.
Tút, tút, tút...
_ Chào giáo sư Tiêu! Em là Lâm Ánh Yên đây ạ!
_ Chào em Ánh Yên, gọi ta có chuyện gì sao?
_ Giáo sư, vì chân em không thể đi lại nên em nghĩ một vài hôm, nhưng em vẫn chép bài và làm bài đầy đủ. Bài tập hôm nay giáo sư giao em cũng đã làm được chín trên mười. Chỉ có câu số ba, em lại không hiểu đề ạ!
Giáo sư Tiêu gật đầu, sau đó lật giáo án ra tìm câu cô vừa nói! Sau đó ông nhìn vào màn hình, bắt đầu giảng lại cho cô:
_ Ánh Yên, câu này không làm một vài dòng là xong. Câu này ta muốn các em hãy tả lại một câu chuyện có thật, hoặc là do em tưởng tượng ra. Về chủ đề cưỡng ép, bắt nhốt hoặc hành hạ người khác! Em có thể viết tùy ý, nhưng phải diễn tả chân thật một chút!
_ Vậy có giới hạn từ không giáo sư?
_ Tùy em muốn viết thế nào cũng được! Đề bài ta không để rõ ràng, nên có rất nhiều em gọi điện hỏi ta. Một chủ đề thực tế, nói về người đã vi phạm pháp luật, nhưng lại xem nó là một trò đùa, không hoàn toàn tin tưởng vào luật pháp. Em đã rõ chưa nào!
_ Em hiểu rồi ạ, cảm ơn giáo sư!
_ Vậy em làm bài đi, ta cúp đây!
_ Dạ, chào giáo sư!
...
Điện thoại vừa cúp, Lâm Ánh Yên liền bắt tay vào làm bài ngay. Một chủ đề thực tế, và chính cô là nạn nhân của Dương Triết Phàm.
Cưỡng ép, bắt nhốt, kể cả hành hạ, cô đều đã trải qua. Tuy không nhiều nhưng nó là câu chuyện có thật! Lâm Ánh Yên viết hoàn toàn thực tế, không thêm không bớt, cũng không dàn dựng ra nó.
Cạch.
Cửa phòng bất ngờ mở ra, Lâm Ánh Yên hướng mắt ra nhìn, Dương Triết Phàm vậy mà lại về nhà lúc này! Cô kinh ngạc vội vàng đóng tập sách lại, chột dạ hỏi hắn:
_ Chú Dương, sao...sao chú lại về vào giờ này vậy? Chú để quên tài liệu gì sao?
_ Sao đây? Tôi về quá bất ngờ, khiến em không thể tập trung làm bài tập sao? Hay là đã làm chuyện gì chột dạ rồi?
_ Nào... nào có, chú nghĩ nhiều rồi! Chú về ăn trưa hả?
Dương Triết Phàm đi đến ngồi cạnh Lâm Ánh Yên, đưa tay muốn lấy quyển tập trên bàn, liền bị cô ngăn lại, cười gượng nói:
_ Chú Dương, chú mau đi ăn trưa đi! Buổi chiều còn đi làm mà!
_ Buông tay.
_ Chú Dương,...
Lâm Ánh Yên lo sợ buông tay ra, ánh mắt kiên định của hắn khiến cô không thể phản kháng.
Dương Triết Phàm nhìn gương mặt lo sợ của Lâm Ánh Yên, càng khiến hắn muốn xem nội dung bên trong là gì?
Hắn từ từ lật ra xem, đọc hai trang cô vừa viết, mặt hắn bỗng chốc đen lại, đập mạnh quyển tập lại, liếc nhìn Lâm Ánh Yên một cách đầy lạnh lùng.
Cô sợ hãi ngồi nhích ra xa, ánh mắt giả vờ nhìn sang hướng khác, hoàn toàn không biết mình vừa làm gì khiến hắn tức giận.
Dương Triết Phàm đưa tay kéo cô lại, vuốt nhẹ một bên má cô, nhẹ giọng nói:
_ Yên Yên, nếu tôi không giúp em trải qua nó, thì sao có thể tạo ra bài giải xuất sắc như vậy? Em nên cảm ơn tôi thế nào đây?
_ Chú...chú không tức giận sao?
_ Sao có thể chứ? Em tả tôi ngầu như vậy, sao có thể giận? Ngoan, cảm ơn tôi thế nào đây?
Lâm Ánh Yên nhíu mày, sao cô có thể biết mình nên cảm ơn hắn thế nào? Cô nhìn sâu vào đôi mắt của hắn, bất ngờ cô kinh ngạc đến mở to mắt, tay che miệng, khẽ hỏi hắn:
_ Chú...chú Dương, chú rất giống với người đó!
_ Người đó? Là ai?
_ Là người... người năm đó tôi gặp ở khu ổ chuột. Đôi mắt của chú, rất... rất giống người đó!
Dương Triết Phàm nhếch mép cười, đưa tay đặt lên eo cô, kéo sát vào người mình. Tay không ngừng mân mê hai má của cô, nhẹ nhàng lên tiếng, môi mỉm cười nhẹ:
_ Tại sao biết là giống? Biết đâu người đó không phải tôi?
_ Vết sẹo ở bả vai, chú có không?
Dương Triết Phàm buông cô ra, nhẹ nhàng cởi cúc áo khoác, rồi đến áo trong. Cơ hội để cô biết đến hắn là ai, ngu gì mà không cho cô xem chứ?
Chiếc sơ mi được hắn cởi ra, vết sẹo trên bả vai đập vào mắt Lâm Ánh Yên. Cô kinh ngạc khi biết được, người giàu nhất thế giới này, lại là người khi trước cô cho bánh và nước ở khu ổ chuột.
Dương Triết Phàm chỉ tay vào vết sẹo, nhướn mày hỏi cô:
_ Vết sẹo này sao?
_ Phải... phải...
Lâm Ánh Yên gật đầu, từ từ bình tĩnh lại, khó hiểu hỏi hắn:
_ Chú Dương, nhưng chú không đi học, sao có thể làm giàu được vậy?
Câu hỏi thành công khiến Dương Triết Phàm đứng hình, không biết nên trả lời thế nào cho cô gái ngây thơ này hiểu đây!
Hắn bất lực xoa xoa huyệt thái dương, không thể ngăn lại những câu hỏi khó trả lời của Lâm Ánh Yên mà!
Lâm Ánh Yên có thể không quan tâm đến những chuyện mà họ nói. Nhưng Hàn Tử Châu thì không như vậy, cô ta nào có thể nhịn được trước những lời đàm tiếu đó chứ?
Hàn Tử Châu ngồi trong phòng, nhìn vào gương đầy bất lực, nhẹ nhàng lên tiếng:
_ Tử Tửu, cậu không giúp Yên Yên sao? Lần nào nổ ra drama, cậu cũng đăng bài lên diễn đàn, thanh minh cho Yên Yên mà!
_ Tử Châu, cậu không hiểu gì cả! Bây giờ Yên Yên có Dương Triết Phàm bảo vệ, cậu nghĩ mình không muốn đăng bài chắc!
_ Nhưng Tử Tửu, Dương Triết Phàm đó thì làm được gì ngoài gây rắc rối cho Yên Yên đâu? Cậu đừng tôn sùng anh ta như vậy, có ngày bị thất vọng đấy!
_ Nè Tử Châu, cậu chờ thêm đi, nhất định Dương Triết Phàm sẽ không làm chúng ta thất vọng. Yên tâm đi, anh ta sẽ không để Yên Yên của chúng ta chịu thiệt. Ngoan, học bài rồi còn lên lớp.
* Tử Tửu là tên mà Hàn Tử Châu đặt cho nhân cách thứ hai.
...
Lâm Ánh Yên vừa định gọi điện hỏi bài với Hàn Tử Châu, thì Dương Triết Phàm bất ngờ gọi về. Cô nhíu mày, do dự một lúc rồi cũng nhấc máy nghe:
_ Alo, chú Dương.
_ Xuống nhà ăn cơm trưa! Ăn rồi còn uống thuốc, thoa thuốc.
_ Tôi vừa ăn lúc nãy, bây giờ mà ăn nữa là không nổi đâu!
_ Vừa ăn lúc nãy? Bữa sáng?
_ Ừm, tôi lo làm bài tập, không để ý giờ nên quản gia đem lên. Bây giờ ăn không nổi nữa! Chú yên tâm, khi đói tôi sẽ ăn!
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, sau đó liền cúp máy, không nói thêm câu nào!
Lâm Ánh Yên nhìn màn hình điện thoại, nhún vai một cái, không quan tâm đến hắn nữa! Cô lướt từ từ tìm Hàn Tử Châu, sau đó gọi điện.
Tút, tút, tút...
_ Alo, Yên Yên?
_ Tử Châu, bài số ba, cậu giảng lại cho mình với!
_ Yên Yên, thật ra thì bài đó mình cũng không hiểu. Giáo sư Tiêu giảng quá nhanh, mình không theo kịp.
_ Hả, vậy phải làm sao? Mình chỉ còn bài này là không qua được thôi đấy!
_ Yên Yên, cậu có thể nể mặt mình một chút không? Mình còn không biết làm những câu khác đây! Hay là cậu gọi điện cho giáo sư Tiêu, bảo ông ấy giảng lại đi! Dù sao cậu cũng là sinh viên ông ấy cưng nhất còn gì!
Lâm Ánh Yên nhìn Hàn Tử Châu trong điện thoại, vẻ mặt cầu xin của cô ta khiến cô mềm lòng. Cô thở dài, gật đầu đáp:
_ Được, đợi mình làm xong câu này, sẽ chỉ cậu luôn những câu khác!
_ Được được, cậu là nhất đấy Yên Yên!
_ Nịnh nọt! Tạm biệt nha!
Lâm Ánh Yên nhìn đề bài một lúc lâu, hiểu được một nửa ý nghĩa của nó, nhưng không thể hiểu hết được! Cô đành gọi điện cho giáo sư Tiêu, bây giờ không phải giờ lên lớp, nên cô không sợ mình sẽ làm phiền ông.
Tút, tút, tút...
_ Chào giáo sư Tiêu! Em là Lâm Ánh Yên đây ạ!
_ Chào em Ánh Yên, gọi ta có chuyện gì sao?
_ Giáo sư, vì chân em không thể đi lại nên em nghĩ một vài hôm, nhưng em vẫn chép bài và làm bài đầy đủ. Bài tập hôm nay giáo sư giao em cũng đã làm được chín trên mười. Chỉ có câu số ba, em lại không hiểu đề ạ!
Giáo sư Tiêu gật đầu, sau đó lật giáo án ra tìm câu cô vừa nói! Sau đó ông nhìn vào màn hình, bắt đầu giảng lại cho cô:
_ Ánh Yên, câu này không làm một vài dòng là xong. Câu này ta muốn các em hãy tả lại một câu chuyện có thật, hoặc là do em tưởng tượng ra. Về chủ đề cưỡng ép, bắt nhốt hoặc hành hạ người khác! Em có thể viết tùy ý, nhưng phải diễn tả chân thật một chút!
_ Vậy có giới hạn từ không giáo sư?
_ Tùy em muốn viết thế nào cũng được! Đề bài ta không để rõ ràng, nên có rất nhiều em gọi điện hỏi ta. Một chủ đề thực tế, nói về người đã vi phạm pháp luật, nhưng lại xem nó là một trò đùa, không hoàn toàn tin tưởng vào luật pháp. Em đã rõ chưa nào!
_ Em hiểu rồi ạ, cảm ơn giáo sư!
_ Vậy em làm bài đi, ta cúp đây!
_ Dạ, chào giáo sư!
...
Điện thoại vừa cúp, Lâm Ánh Yên liền bắt tay vào làm bài ngay. Một chủ đề thực tế, và chính cô là nạn nhân của Dương Triết Phàm.
Cưỡng ép, bắt nhốt, kể cả hành hạ, cô đều đã trải qua. Tuy không nhiều nhưng nó là câu chuyện có thật! Lâm Ánh Yên viết hoàn toàn thực tế, không thêm không bớt, cũng không dàn dựng ra nó.
Cạch.
Cửa phòng bất ngờ mở ra, Lâm Ánh Yên hướng mắt ra nhìn, Dương Triết Phàm vậy mà lại về nhà lúc này! Cô kinh ngạc vội vàng đóng tập sách lại, chột dạ hỏi hắn:
_ Chú Dương, sao...sao chú lại về vào giờ này vậy? Chú để quên tài liệu gì sao?
_ Sao đây? Tôi về quá bất ngờ, khiến em không thể tập trung làm bài tập sao? Hay là đã làm chuyện gì chột dạ rồi?
_ Nào... nào có, chú nghĩ nhiều rồi! Chú về ăn trưa hả?
Dương Triết Phàm đi đến ngồi cạnh Lâm Ánh Yên, đưa tay muốn lấy quyển tập trên bàn, liền bị cô ngăn lại, cười gượng nói:
_ Chú Dương, chú mau đi ăn trưa đi! Buổi chiều còn đi làm mà!
_ Buông tay.
_ Chú Dương,...
Lâm Ánh Yên lo sợ buông tay ra, ánh mắt kiên định của hắn khiến cô không thể phản kháng.
Dương Triết Phàm nhìn gương mặt lo sợ của Lâm Ánh Yên, càng khiến hắn muốn xem nội dung bên trong là gì?
Hắn từ từ lật ra xem, đọc hai trang cô vừa viết, mặt hắn bỗng chốc đen lại, đập mạnh quyển tập lại, liếc nhìn Lâm Ánh Yên một cách đầy lạnh lùng.
Cô sợ hãi ngồi nhích ra xa, ánh mắt giả vờ nhìn sang hướng khác, hoàn toàn không biết mình vừa làm gì khiến hắn tức giận.
Dương Triết Phàm đưa tay kéo cô lại, vuốt nhẹ một bên má cô, nhẹ giọng nói:
_ Yên Yên, nếu tôi không giúp em trải qua nó, thì sao có thể tạo ra bài giải xuất sắc như vậy? Em nên cảm ơn tôi thế nào đây?
_ Chú...chú không tức giận sao?
_ Sao có thể chứ? Em tả tôi ngầu như vậy, sao có thể giận? Ngoan, cảm ơn tôi thế nào đây?
Lâm Ánh Yên nhíu mày, sao cô có thể biết mình nên cảm ơn hắn thế nào? Cô nhìn sâu vào đôi mắt của hắn, bất ngờ cô kinh ngạc đến mở to mắt, tay che miệng, khẽ hỏi hắn:
_ Chú...chú Dương, chú rất giống với người đó!
_ Người đó? Là ai?
_ Là người... người năm đó tôi gặp ở khu ổ chuột. Đôi mắt của chú, rất... rất giống người đó!
Dương Triết Phàm nhếch mép cười, đưa tay đặt lên eo cô, kéo sát vào người mình. Tay không ngừng mân mê hai má của cô, nhẹ nhàng lên tiếng, môi mỉm cười nhẹ:
_ Tại sao biết là giống? Biết đâu người đó không phải tôi?
_ Vết sẹo ở bả vai, chú có không?
Dương Triết Phàm buông cô ra, nhẹ nhàng cởi cúc áo khoác, rồi đến áo trong. Cơ hội để cô biết đến hắn là ai, ngu gì mà không cho cô xem chứ?
Chiếc sơ mi được hắn cởi ra, vết sẹo trên bả vai đập vào mắt Lâm Ánh Yên. Cô kinh ngạc khi biết được, người giàu nhất thế giới này, lại là người khi trước cô cho bánh và nước ở khu ổ chuột.
Dương Triết Phàm chỉ tay vào vết sẹo, nhướn mày hỏi cô:
_ Vết sẹo này sao?
_ Phải... phải...
Lâm Ánh Yên gật đầu, từ từ bình tĩnh lại, khó hiểu hỏi hắn:
_ Chú Dương, nhưng chú không đi học, sao có thể làm giàu được vậy?
Câu hỏi thành công khiến Dương Triết Phàm đứng hình, không biết nên trả lời thế nào cho cô gái ngây thơ này hiểu đây!
Hắn bất lực xoa xoa huyệt thái dương, không thể ngăn lại những câu hỏi khó trả lời của Lâm Ánh Yên mà!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook