Em Là Tia Nắng Duy Nhất Của Tôi
-
Chương 2
“ Vậy à? Tôi chỉ muốn giữ tinh thần cao độ để có thể đáp ứng tốt công việc mới thôi."
Giọng của Thiên Minh thật sự rất ấm áp, cảm giác ấy nó đi thẳng vào trong lòng của cô.
Cô không thể nào tự giải thích nổi cho bản thân cảm giác đó, nhưng cũng không muốn đẩy nó ra xa.
Thật khó để cô kìm lại tất cả những cảm xúc này trong lòng mình.
Sau khi nói chuyện xong, cả hai tiếp tục làm việc tại bàn làm việc của mình.
Thời gian tích tắc trôi qua, đồng hồ đã keo lên báo hiệu đã đến giờ ăn trưa, mọi người trong phòng rủ nhau đi ăn trưa cùng nhau.
Tuy nhiên, chỉ còn mỗi Thiên Minh và Tử Vi còn lại trong phòng.
Cô vươn vai, rồi nhìn xung quanh thấy mọi người ai cũng đã đi, chỉ còn mỗi cô và Thiên Minh.
Thiên Minh vẫn đang tập trung làm việc, cô hít một hơi thật sâu và nói nhẹ nhàng.
" Này anh, đến giờ ăn trưa rồi đó, đi xuống dưới cùng tôi không? “
Thiên Minh nhìn lên, đôi mắt híp lại nhẹ và đáp.
"Cảm ơn cô, nhưng tôi không đói lắm.
Cô cứ đi đi, tôi sẽ ăn sau."
Tử Vi cảm thấy hơi nuối tiếc nhưng cũng hiểu rằng mỗi người có những lúc riêng và có thể muốn dành thời gian một mình.
Cô chỉ đành đứng dậy, chào tạm biệt anh và bước ra khỏi phòng để đi ăn trưa.
Nhìn ra ngoài cửa, anh nhìn thấy Tử Vi đã thật sự rời đi, đôi mắt anh như hòa mình vào không gian xa xăm.
Thiên Minh lặng lẽ cởi khẩu trang ra làm lộ gương mặt thanh tú của anh, đôi mắt của anh, như hai viên ngọc sáng tỏa, chứa đựng một vẻ đẹp thần bí và hấp dẫn khó cưỡng.
làn da trắng mịn như ngọc, và nụ cười nhẹ nhàng khiến mọi thứ quanh anh trở nên sáng sủa hơn.
Anh nhẹ nhàng vươn tay lấy bình nước của mình đang đặt trên bàn.
Anh mở nắp bình và uống một ngụm.
Sau khi uống xong, Thiên Minh nhìn xung quanh phòng vắng vẻ và tự nhủ.
"Vậy là đủ no rồi."
Anh đóng nắp bình lại và đặt về chỗ cũ, rồi lại thả lỏng cơ thể dựa lưng vào ghế ngồi thở dài.
Anh nhắm đôi mắt lại suy tư, trên gương mặt của anh thể hiện rõ sự khó chịu.
“ Mùi hương của cô ta… Đây là lần đầu tiên mình ngửi được mùi máu thơm như vậy… “
Cô ta? Cô ta mà Thiên Minh nhắc đến là ai, chẳng lẽ lại là một người nào đó bí ẩn như anh sao?
“ Không… Bây giờ chưa phải lúc để thưởng thức, để lần sau vậy.
“ Ngay sau đó anh liên tục lắc đầu và suy nghĩ, Anh đeo lại khẩu trang và tiếp tục làm việc như chưa có chuyện gì.
Khoảng nữa tiếng sau, mọi người từ nhà ăn quay trở về phòng làm việc, Tử Vi cũng vậy.
Nhưng bất ngờ cho cô, Thiên Minh vẫn còn ngồi ở chỗ ngồi của anh ấy và tập trung vào công việc.
Cô đi về lại chỗ ngồi của mình và không khỏi tò mò hỏi.
"Anh không đi ăn trưa sao?"
Vừa đánh máy tính, anh vừa trả lời.
“ Tôi ăn trưa rồi, không sao đâu.
“
Tử Vi cảm thấy có điều gì đó lạ lùng, nhưng vẫn muốn tiếp tục cuộc trò chuyện, nên cô hỏi tiếp.
"Vậy anh ăn gì vậy?"
Lần này, Thiên Minh không trả lời.
Anh chỉ tiếp tục làm việc mà không thèm để ý đến cô.
Tử Vi cảm thấy một chút bối rối vì bị áp lực bởi sự câm lặng của anh.
Cô cố gắng nở một nụ cười nhẹ và nói.
"Ồ, được, nếu anh không muốn nói thì thôi vậy…"
Vào lúc này, cô cảm nhận được sự khác biệt rõ rệt trong cách ứng xử của Thiên Minh.
Anh vẫn như một bức tường bí ẩn, không muốn tiết lộ bất cứ điều gì về bản thân.
Càng hỏi sâu hơn, càng thấy rằng anh tỏ ra càng khép kín hơn.
Vì bị áp lực và không muốn làm khó khăn cho Thiên Minh, Tử Vi quyết định quay mặt đi và tiếp tục làm việc của mình.
Cô cảm thấy một chút thất vọng vì bị anh hất hủi một cách vô tình.
Nhưng cũng có phần hiểu rằng, mỗi người đều có những bí mật và không muốn tiết lộ hết mọi thứ.
Cảm giác huyên náo trong phòng làm việc đã trở lại như bình thường.
Kết thúc giờ làm việc, mọi người trong phòng đồng nghiệp dọn dẹp và chuẩn bị ra khỏi phòng làm việc để quay trở về nhà.
Tử Vi cũng như vậy, cô háo hức trở về nhà để thưởng thức nhạc và đọc quyển sách mà cô yêu thích.
Nhưng trước khi đi, cô nhìn thấy Thiên Minh vẫn còn ngồi lướt web của công ty, một tâm trạng nào đó như muốn chìm đắm vào không gian công việc.
Tử Vi không khỏi nghĩ rằng, có vẻ như Thiên Minh là một người công việc cực kỳ nghiêm túc và cống hiến.
Cô tiến lại gần anh và nhắc nhở nhẹ nhàng.
" Này Thiên Minh, đã đến giờ về rồi đấy."
Thiên Minh nhìn vào khung giờ trên máy tính, sau đó đáp.
"Cảm ơn cô đã nhắc nhở.
Tôi quên không để ý thời gian."
Tử Vi nở một nụ cười nhẹ và nói.
"Không có gì, những người mới cũng thường xuyên như vậy lắm.
Chúc anh có một buổi tối vui vẻ."
Tử Vi quay mặt đi, bước ra khỏi phòng làm việc và đi theo hướng đến bãi gửi xe.
Trong lòng cô, có cảm giác vui mừng vì lại được nói chuyện với anh.
Cô đã từng nghĩ rằng cô sẽ không quan tâm nhiều đến ai khác trong công ty, nhưng từ khi gặp Thiên Minh, sự trầm lắng của anh đã khiến điều đó thay đổi.
Còn Thiên Minh, sau khi dọn dẹp xong, anh không vội vã về nhà mà lại đứng nhìn ra cửa sổ, ngắm bầu trời đêm trên tòa nhà cao tầng.
Anh cởi bỏ hoàn toàn khẩu trang, nón và áo khoác ra khỏi cơ thể, để tận hưởng giây phút thoải mái thật.
Anh thả mình vào không gian rộng lớn và cảm nhận hơi thở của đêm.
Có vẻ như ban đêm mới thật sự là thế giới của anh, vì anh cảm thấy mình được tự do và tìm thấy lại bản thân.
Trong đêm đó anh đã ngẩng cao đầu và nhắm mắt lại tận hưởng bầu trời đêm đầy sao này..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook