Em Là Thần Dược Của Tôi
-
Chương 26
Em là thần dược của tôi [GB]
Tác giả: Ngốc Ngốc Ngốc Ngốc Ngốc
Phần 26
======
Sau khi uống hai cốc nước mật ong vào, Diệp Dung cảm thấy cái bụng nóng như lửa đốt của mình cuối cùng cũng dễ chịu hơn một chút.
Nhìn thấy trên mặt Diệp Dung rốt cục có chút khởi sắc, Viên Minh Lãng không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Đưa tay ra đón lấy chiếc cốc rỗng trong tay Diệp Dung, cậu hỏi: "Giám đốc Diệp, chị đã đỡ hơn chưa? Có muốn ăn chút gì không?"
Loạn Ly ở một bên đang cầm ly nước, nhếch miệng nhìn vào Diệp Dung và Viên Minh Lãng đang đứng ở bên cạnh, trong mắt không thể giấu được lửa giận.
"Này này, dù sao cũng còn có người ở đây đấy, các người cũng nên quan tâm đến cảm nhận của người khác một chút chứ? Mới sáng sớm tinh mơ đừng có mà ném thức ăn cho chó nữa, thật buồn nôn."
Nghe vậy, Diệp Dung nhướng mày, nheo mắt nhìn khuôn mặt đầy oan trách của Loạn Ly, khóe miệng nhếch lên nở một nụ cười.
Loạn Ly và Diệp Dung đã quen biết nhau hơn mười năm, đương nhiên là hiểu được ý của đối phương.
Nhìn thấy vẻ mặt này của Diệp Dung, trong lòng Loạn Ly bỗng nhiên có dự cảm chẳng lành.
Nàng theo bản năng mà cầm cốc lên, đứng dậy muốn rời đi.
Nhưng mới đi được nửa đường, lập tức nghe thấy Diệp Dung nói: "Cậu nói trong phòng của tôi có người khác, còn nói chúng tôi đang rải cẩu lương, vậy rốt cuộc cậu là người, hay là chó?"
Loạn Ly biết Diệp Dung sẽ không nói ra được cái gì hay ho, cho nên lúc nghe thấy Diệp Dung nói như vậy, nàng theo bản năng không khỏi chửi ngược lại: "Cậu mới là chó ấy, xung quanh cậu năm trăm dặm đều là chó!"
Viên Minh Lãng ở bên cạnh nghe được tiếng chửi của Loạn Ly, suýt chút nữa không nhịn được cười.
Nhìn thấy khuôn mặt dị dạng của Viên Minh Lãng, lúc này Loạn Ly mới ý thức được trở lại.
Nàng nhảy dựng lên mắng câu thô tục, sao đó xỏ dép lê vào, nổi giận đùng đùng mà đóng sầm cửa lại rồi rời khỏi phòng của Diệp Dung.
Viên Minh Lãng không ngờ Loạn Ly sẽ tức giận như vậy, trong lúc nhất thời không khỏi có chút lo lắng.
Diệp Dung dường như nhìn ra sự lo lắng này của cậu, cô mỉm cười và an ủi nói: "Loạn Ly là một đứa trẻ bướng bỉnh, qua một lát sẽ quên ngay ấy mà." Nói xong, cô cầm lấy một quả trứng gà mà Viên Minh Lãng đã mua về khi sáng, rồi sau đó đẩy phần còn lại về phía cậu.
"Tôi không thấy đói cho lắm, ăn một quả trứng là được rồi.
Cậu còn chưa ăn sáng phải không? Tranh thủ lúc còn nóng, mau ngồi xuống đây ăn đi."
Viên Minh Lãng cảm nhận được rõ ràng thái độ của Diệp Dung đối với mình có chút thay đổi, trong lòng không ngăn được sự kích động.
Ngay sau đó trả lời lại Diệp Dung rồi ngồi xuống chiếc ghế sô pha ở phía đối diện.
Diệp Dung không nói gì, mặc dù trong lòng của Viên Minh Lãng có rất nhiều lời muốn nói, nhưng cũng không dám mở miệng ra trước.
Viên Minh Lãng yên lặng mà nhìn Diệp Dung ăn hết quả trứng gà, sau đó lập tức đứng dậy giúp cô rót một ly nước ấm.
Nhìn thấy bộ dạng này của Viên Minh Lãng, Diệp Dung suy nghĩ một chút, có một số chuyện vẫn nên giải thích rõ ràng trước thì tốt hơn.
"Tiểu Viên, ngày hôm qua A Sơ có lẽ đã nói cho cậu biết về tính hướng của tôi rồi đúng không?"
Viên Minh Lãng không ngờ được rằng Diệp Dung sẽ đột nhiên đề cập đến vấn đề này với cậu, khi nghe thấy những lời này của cô thì không khỏi có hơi ngạc nhiên.
"Hắn nói không sai, tôi đích thực là một nữ công, tôi không biết cậu có nghe qua về Đệ tứ ái hay chưa, nhưng nếu cậu để ý thì....."
"Tôi không để ý." Diệp Dung còn chưa nói xong, Viên Minh Lãng đã lập tức mở miệng cắt ngang lời nói của cô.
Nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Diệp Dung, sắc mặt Viên Minh Lãng bỗng nhiên đỏ bừng lên, cậu quay đầu tránh đi ánh mắt của Diệp Dung và nói: "Chuyện về Đệ tứ ái, thật ra tôi có biết một chút, tôi muốn nói là.....! thực ra, tôi cũng không cảm thấy chán ghét cho lắm."
Nghe được lời nói của Viên Minh Lãng, trong lòng Diệp Dung không khỏi trở nên nhẹ nhõm, cô thở vào một hơi thật sâu rồi nói: "Vậy là tốt rồi, cứ như vậy đi.
Tối nay phải bắt tàu trở về Bắc Kinh, cậu về thu dọn đồ đạc một chút, tôi chợp mắt một lát đã."
Viên Minh Lãng trong lòng tràn đầy chờ mong, nghe được Diệp Dung nói như vậy thì không khỏi có chút thất vọng, nhưng cũng ngoan ngoãn mà đứng dậy bước ra khỏi phòng của cô.
......
Sau khi trở lại Bắc Kinh, Diệp Dung phải mất cả một tuần lễ để giải quyết xong đống công việc tồn đọng lại mấy ngày nay.
Viên Minh Lãng cũng biết dạo gần đây Diệp Dung có hơi bận rộn nên mỗi ngày chỉ khi nào đến giờ cơm trưa, cậu mới có thể gửi tin nhắn qua cho cô, hoặc là mang đồ ăn vặt này nọ đến.
Do thời gian gấp rút cho nên Diệp Dung không thể trả lời tin nhắn của Viên Minh Lãng kịp thời được.
May mắn là người kia cũng không giống như các tiểu thụ khác, sẽ vì chuyện này mà gây gỗ, điều này khiến cho Diệp Dung thanh tỉnh hơn rất nhiều.
Khi Diệp Dung xử lý xong email cuối cùng, còn chưa đầy 15 phút nữa là kết thúc giờ làm việc.
Sau khi duỗi người xong, Diệp Dung từ trên ghế đứng lên, thấy Viên Minh Lãng còn chưa rời đi, cô liền mở cửa phòng làm việc ra rồi đi tới trước bàn làm việc của cậu.
Bởi vì hiện tại đang rảnh, vài đồng nghiệp xử lý xong công việc cũng đã thu dọn đồ đạc về nhà.
Diệp Dung gõ bàn làm việc của Viên Minh Lãng, nhìn khuôn mặt tươi cười của cậu, trầm giọng nói: "Hôm nay tan làm sớm, lát nữa cùng nhau đi ăn tối đi, muốn ăn gì thì cứ nói với tôi, sau giờ làm chúng ta sẽ trực tiếp đến đó."
"Giám đốc Diệp cứ quyết định đi, tôi ăn gì cũng được mà."
Diệp Dung suy nghĩ một chút, đã lâu rồi cô không có đi ăn lẩu.
Cho nên sau khi nói chuyện với Viên Minh Lãng một hồi, cô cũng quay về văn phòng thu dọn đồ đạc của mình.
Quán lẩu mà Diệp Dung thường đến cách công ty không quá xa, khu vực xung quanh cũng không dễ đậu xe, Diệp Dung lại không có ý định lái xe.
Khi cùng Viên Minh Lãng bước ra khỏi công ty, lúc cô đang đứng ở ven đường định gọi taxi thì nghe thấy phía sau có người gọi tên mình.
Diệp Dung nghe được tiếng gọi quay đầu lại, nhìn thấy Lục An Tầm đang đứng cách cô và Viên Minh Lãng không xa.
Mà khi nhìn thấy túi sách của Diệp Dung đang ở trong tay của Viên Minh Lãng, trong mắt Lục An Tầm bỗng hiện lên một tia giận dữ.
Nhưng sau khi chuyển ánh mắt sang người Diệp Dung, tất cả đều hóa thành ủy khuất.
"A Dung, sao mấy ngày nay em không trả lời điện thoại của anh?" Lục An Tầm vừa đi về phía Diệp Dung vừa mở miệng hỏi.
"Gần đây công việc hơi nhiều, anh tìm tôi bộ có chuyện gì à? Nếu không có thì tôi đi trước."
Diệp Dung nói xong nhanh chóng muốn dẫn Viên Minh Lãng rời đi.
Lục An Tầm thấy vậy, vội vàng bước tới để ngăn cô lại.
"A Dung à, đã lâu rồi chúng ta không đi ăn cơm với nhau, gần đây anh đã học nấu được mấy món ăn mới, khi nào em rảnh sẽ làm cho em ăn."
Ngoại hình và khí chất của Lục An Tầm không tệ, nếu không thì trước kia Diệp Dung cũng đã không thích hắn.
Hiện giờ giữa cô và Viên Minh Lãng chỉ còn cách nhau một tấm màn mỏng, cô đương nhiên sẽ không để cho Lục An Tầm trở thành vật cản đương giữa bọn họ, khiến Viên Minh Lãng mang vướng bận trong lòng.
"Không cần đâu, sau này nếu như không có chuyện gì, van xin anh đừng đến tìm tôi nữa."
Sau khi Diệp Dung nói xong thì đôi mắt của Lục An Tầm lập tức đỏ lên.
"A Dung, chuyện trước đây đều là lỗi của anh, anh hối hận rồi, cũng đã sửa đổi, chỉ cần em có thể tha thứ cho anh, anh cam đoan sẽ không bao giờ phạm phải sai lầm như vậy lần nào nữa."
Nghe thấy Lục An Tầm đem chuyện quá khứ ra nói, Diệp Dung tức giận bậc cười.
"Lục An Tầm, tôi nghĩ chắc là anh đã nghe qua câu chó không thể không ăn phân.
Trước kia tôi đã nói rất rõ ràng giữa tôi và anh không có khả năng quay lại, cũng không có khả năng tôi sẽ tha thứ cho anh."
"Anh hẳn là hiểu tính cách của tôi, nói được thì sẽ làm được, vả lại cũng đừng hòng ở sau lưng tôi giở trò đồi bại, nếu không anh nhất định sẽ hối hận." Sau khi nói xong, Diệp Dung thậm chí còn không thèm nhìn vào khuôn mặt tái nhợt của Lục An Tầm đã kéo Viên Minh Lãng – còn đang đơ người rời đi.
Diệp Dung đã ở bên cạnh Lục An Tầm nhiều năm như vậy, đương nhiên hiểu rõ con người thật của đối phương.
Biết đầu óc người này rất mưu mô, cho nên vì để phòng hờ hắn sẽ ta tay với Viên Minh Lãng, Diệp Dung đã lên tiếng cảnh cáo trước, dù hắn thực sự đã hối hận hay vẫn là giả tạo thì điều đó cũng chẳng liên quan gì đến cô.
Cô không muốn cuộc sống sau này của mình lại xuất hiện hình bóng của Lục An Tầm nữa.
Ngồi ở trong xe taxi, Diệp Dung nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Viên Minh Lãng, mở miệng hỏi: "Chuyện xảy ra vừa rồi, cậu có cảm thấy tôi rất tàn nhẫn không?"
Từ trong đôi mắt của Diệp Dung, Viên Minh Lãng có thể nhìn thấy được sự căng thẳng trong lòng cô, lại nhìn cánh tay phải của Diệp Dung đang đặt trên đùi mình, cậu do dự một chút, lần đầu tiên lấy hết dũng khí nắm lấy tay cô.
"Mặc dù chúng ta biết nhau chưa lâu, nhưng tôi tin tưởng con người của chị."
Diệp Dung nhìn Viên Minh Lãng rồi mỉm cười, trở tay nắm lấy bàn tay của Viên Minh Lãng đặt trong lòng bàn tay mình, nhẹ nhàng xoa nắn các đốt ngón tay, trong lòng cô dâng lên một cảm giác xúc động vẫn chưa tan biến.
"Đợi sau khi em tốt nghiệp rồi, chị sẽ dẫn em đi gặp bạn bè của chị." Diệp Dung nói.
"Được, em nghe theo chị."
- -------------------
Tác giả có chuyện muốn nói:
Cảm ơn vì dung dịch dinh dưỡng của Sixty One Irrigation~.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook