Em Là Tất Cả Với Tôi
C2: Em cũng sẽ bảo vệ anh

Lạc Vỹ vui vẻ tỉnh giấc, cậu nhìn ngắm xung quanh căn nhà của mình và Tề Dật thì thầm: "Lần này em không để anh chết nữa đâu."

Căn phòng này đã được cậu xây sửa vững chắc, có boom rơi xuống cũng không hư hại nổi, may mắn Tề Dật chọn một căn hộ sát đất, nên càng dễ tu sửa.

Lạc Vỹ cũng định điện gọi Tề Dật về nhưng mấy ngày cậu lo mấy việc sửa nhà, cùng thu thập vật tư lẫn vũ khí, nên hôm nay cậu đã mệt mỏi mà ngủ quên.

Nhận được cuộc điện thoại của Tề Dật, cậu vui vẻ không thôi.

Tính thời gian Tề Dật trở về cũng mất hai ngày, vậy cậu phải nổ lực thu thập tài nguyên thôi.

Lần này em sẽ không để anh phải chết nữa, cũng không ngu ngốc đi bảo vệ những kẻ vô ơn kia.

Hai ngày ròng rã, đám người Tề Dật chỉ dừng lại khi cần đi vệ sinh hoặc đổ xăng, ba chiếc xe chạy trên đường không một ai dám ngăn cản.

Bọn họ gần tới nơi thì Tề Dật cũng điện để Lạc Vỹ biết.

Lạc Vỹ sau khi tắt điện thoại liền vào bếp nấu đồ ăn chào đón bọn họ, cậu cũng bảo đám người Tề Dật chạy xe vào hầm xe của bọn họ, hầm xe đó cũng đã được Lạc Vỹ sửa chữa lại bền chặt hơn.


10 người Tề Dật tuy khó hiểu nhưng vẫn nghe theo Lạc Vỹ chạy vào, tại hầm xe cũng có lối đi lên căn hộ.

Tề Dật cũng cảm thấy căn hộ của hắn và Lạc Vỹ có gì đó khác lạ.

"Lạc Vỹ...em đây là..." Tề Dật ngạc nhiên nhìn một bàn đồ ăn, lại thấy Lạc Vỹ vui sướng chạy lại bên cạnh hắn.

"Anh Dật, em xin lỗi vì không hỏi ý anh mà đã dùng tiền sửa lại căn hộ, em đã khiến nó bền vững đến nổi boom rơi cũng không sao, với lại em đã mua rất nhiều vật tư, lát nữa em sẽ cho anh biết một bí mật, với lại em nghe ngày mai mạt thế sẽ giáng xuống nên chúng ta cứ ở đây đi"

"Sao anh có thể trách em chứ." Tề Dật yêu thương xoa đầu hắn, sau đó lại nói: "Ai nói em về việc có mạt thế?"

"Em thấy trên mạng, em cũng cảm thấy có thể họ chỉ đăng lừa đảo, nhưng phòng bệnh hơn chữa bệnh, em vẫn là làm tất cả những gì tốt nhất cho những ngày tháng mạt thế sắp tới."

Tề Dật thờ dài nhìn cậu nhưng cũng không trách mắng hắn. Lạc Vỹ mời 9 người còn lại bàn, bọn họ chia đều ngồi hai bên, Lạc Vỹ và Tề Dật ngồi trên cùng.

Bên trái hai người lần lượt là Quân Hạo, Cửu Thiên, Phong Vũ, Hào Kiệt.

Bên phải lần lượt là Ngọc Duy, Khôi Nguyên, Quang Dao, Chí Bảo và Bảo Đăng.

Lạc Vỹ sớm cũng đã làm thêm 4 phòng, có một phòng đủ cho 3 người ngủ vì cậu biết nhóm chín người đi bên cạnh Tề Dật sẽ cùng hắn tới đón cậu.

Bọn họ ăn uống xong, Lạc Vỹ cho chín người kia chọn phòng của mình, sau đó ai về phòng nấy.

Tề Dật tắm rửa mặt lên bộ đồ ngủ Lạc Vỹ đưa cho hắn bước ra ngoài, Lạc Vỹ háo hức vỗ tay lên giường, hắn liền buồn cười đi lại.

"Em cho anh xem cái này." Nói xong Lạc Vỹ liền nắm lấy bàn tay của Tề Dật.

Trong một chớp mắt, Tề Dật đã thấy mình ở một thế giới khác, bọn họ đang đứng trong một trang viên được bao phủ bằng cây cối, ở giữa trang viên có một toà nhà không lớn cũng không nhỏ.


"Chuyện này lẽ ra em không nên cho người khác biết, kể cả đó là anh." Ánh mắt của Tề Dật loé lên kinh diễm liền nhanh chóng chuyển qua lo lắng nhìn Lạc Vỹ bên cạnh.

"Em biết anh sẽ không hại em." Lạc Vỹ tươi cười, làm Tề Dật không nỡ quở trách.

Tề Dật vẫn là nhẹ nhàng nói với Lạc Vỹ: "Việc này có thể gây hại tới tính mạng của em, không được tùy tiện như vậy nữa hiểu không?"

"Em biết chứ, vì là anh nên em mới tùy tiên như vậy, nhưng anh chẳng ngạc nhiên gì cả, không vui chút nào." Lạc Vỹ rầu rĩ, cậu rất muốn thấy nét mặt kinh diễm hắn.

"Anh cũng rất kinh ngạc, bây giờ thì ra ngoài thôi."

"Vâng." Lạc Vỹ nắm chặt tay hắn, bọn họ liền trở lại bên ngoài.

Tề Dật xem đây là bí mật của hai người, vẫn là lên giường đi vào giấc ngủ ngày mai sẽ rất hỗn loạn.

Dù gì hắn cũng chỉ trải quá 1 tuần mạt thế xảy ra, nên chuyện sau này không thể đoán trước được sẽ có chuyện gì sẽ xảy ra.

Lạc Vỹ thì theo thói quen lúc nhỏ, ôm lấy hắn chìm vào giấc ngủ, Tề Dật cũng chìm vào giấc ngủ.

Chuyện gì tới thì tới vậy, chỉ cần Lạc Vỹ ở bên cạnh hắn là được.

Nữa đêm, một trận động đất đã xảy ra,bên ngoài vốn vẫn đang chìm trong im lặng.


Ầm...Ầm...

Đoàng...Đoàng....

Tề Dật và Lạc Vỹ cùng chín người khác sớm đã tỉnh dậy, nhìn qua khung cửa đã đổi thành loại chống đạn và cũng có chức năng chỉ có bên trong nhìn thấy bên ngoài, chỉ có Tề Dật và Lạc Vỹ không mấy ngạc nhiên.

"Tề Dật chúng ta có nên ra giúp họ không?" Quận Hạo nhìn cảnh hỗn loạn bên ngoài.

"Không cần." Tề Dật lạnh nhạt nói.

"Vâng." Quân Hạo chỉ nghe lệnh, hắn sẽ không thắc mắc lý do.




Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương