Em Là Sinh Mệnh Của Anh
-
Chương 9
! Nhiên đã từng cho rằng nếu một ngày phải chia tay với Quân, cô sẽ đau đớn vật vã đến mấy tháng. Thậm chí còn có thể chết được, nhưng hôm nay cô nhận ra cô cũng là con người tham sống sợ chết khi mà đến giờ vẫn sống thậm chí còn sống rất tốt.
- Nhiên, hôm nay tôi có một bản hợp đồng cần ký bên tập đoàn Bình Minh với công ty Lung Linh. Cô hôm nay cũng phải dự cuộc họp và giúp tôi ghi lại toàn bộ ý chính trong cuộc họp.
Văn lên tiếng kéo cô thoát khỏi dòng suy nghĩ, cô đứng dậy không hỏi thêm lặng lẽ gật đầu đi theo anh lên xe, lúc này Văn mới nhận ra tay cô được sơn một lớp móng tuy rằng chỉ là màu nhã nhặn nhưng cũng khiến anh ngạc nhiên, đôi giày bệt của cô cũng thay bằng đôi giày cao gót màu xám.
- Cô biết hôm nay cậu ta đi chứ?
Văn lấy hết can đảm hỏi cô bằng một giọng hờ hững như không, cô lơ đãng nhìn ra ngoài cửa kính, bình thản đáp:
- Tôi biết!
Văn vô cùng ngạc nhiên trước sự bình thản này của cô, dẫu rằng suốt một tuần nay cô luôn như vậy. Nhưng đến ngay cả thông báo hôm nay Quân đi cô cũng vẫn lạnh nhạt như thể không có chuyện gì khiến lòng anh bỗng thấy khó hiểu vô cùng. Ít nhất cô cũng phải có một biểu hiện gì đó nhưng hoàn toàn không! Chỉ là sự lạnh lùng đến lặng người. Trên xe không ai nói với ai thêm câu gì. Chiếc xe đỗ xịch lại vào bãi đỗ dành trong khuôn viên của công ty. Anh đưa chiếc cặp cho cô rồi nói:
- Hôm nay tôi là người đàm phán chính, cô không cần làm gì chỉ cần giúp tôi ghi lại những gì tôi nhấn mạnh.
Nhiên gật đầu, nhanh nhẹn ôm lấy chiếc cặp rồi bước ra ngoài. Trời hôm nay có nắng rất to thế nhưng cô lại cảm thấy có thứ gì đó lạnh lẽo chạy dài cơ thể. Văn nhìn đồng hồ, rồi quay sang cô thở dài:
- Chúng ta đến hơi sớm thì phải.
Nhiên chưa kịp phản ứng, anh đã đút hai tay vào túi bước vài bước vào trong. Chết tiệt, cô tự nghĩ không biết mình đi giày cao gót làm gì để đôi chân đau nhức thế này. Đôi giày cao gót đúng là khiến tốc độ đi của cô bị cản trở rất nhiều. Bỗng dưng cô thấy loạng choạng vài bước cơ thể đột nhiên không làm chủ được rơi tự do vào khoảng không phía trước. Cô sợ hãi hét lên:
- Aaaaaaaaaa!
Hai cánh tay cô vẫy vùng, cảm thấy chỉ còn một giây nữa mặt cô sẽ tiếp giáp với mặt đất, chợt cô thấy toàn thân bất động. Nhiên trấn tĩnh lại hoá ra có một lực tác động cô từ đằng sau, một cánh tay vững chắc ôm phần eo cô, cô giữ được thăng bằng liền hoàn hồn thở mạnh quay lại phía sau bỗng dưng đỏ mặt lý nhí nói:
- Giám đốc Văn!
Văn nhìn xuống đôi chân tỏ ý dè bỉu:
- Tại sao cô lại chọn cho mình đôi giày cao thế này? Muốn ngã vỡ mặt à?
- Tôi...tôi không nghĩ đôi này lại khó đi đến vậy.
- Đi theo tôi.
Cô nhấc chân ra khỏi đôi giày, bàn chân cô đỏ ửng sưng phù liền nhăn mặt hỏi lại:
- Đi đâu vậy thưa Giám đốc.
Nhìn thấy điệu bộ cô như vậy, anh liền cúi người xuống bế xốc cô lên rồi cầm đôi giày trên tay. Nhiên bị anh làm bất ngờ chưa kịp định thần đã thấy anh bế cô gần đến chiếc xe ô tô quen thuộc. Mấy người phụ nứ đứng trong sảnh nhìn cô, ánh mắt lộ rõ sự ghen tỵ.
- Giám đốc, đừng làm thế này.
Văn không thèm phản ứng lại, mở cửa xe đẩy cô vào rồi đi về phía vô lăng lái thẳng đến một cửa hàng giày gần đấy, Nhiên vẫn chưa hết ngạc nhiên lại hỏi:
- Anh đưa tôi đến đây làm gì, còn mười phút nữa là đến cuộc họp rồi.
Anh cầm đôi giày cao gót mà cô vừa mua, vứt thẳng vào sọt rác rồi nói:
- Cô vào đây đi tôi chọn cho cô một vài đôi giày.
Cô lắc đầu, nhìn đôi giày mà cô mới mua ngày hôm qua bị anh vứt đi lòng đầy tiếc nuối đáp:
- Tôi không cần.
- Cô không cần nhưng tôi cần, không lẽ tôi để cho thư ký của mình đi cũng không vững. Cô muốn làm xấu mặt mình thì cứ việc, nhưng đừng bao giờ làm xấu mặt tôi. Cô là thư ký của tôi, đừng để trước mặt bao nhiêu người lại vấp ngã. Tại sao cô cứ phải chống đối lại ý tôi khi mà tôi là sếp của cô. Cô đừng nghĩ tôi quan tâm gì đến cô, chẳng qua không muốn mình bị mất mặt vì thư ký thôi.
Nói rồi anh dừng lại, nhìn phản ứng của cô lại nói tiếp:
- Giày cao gót cũng có rất nhiều loại, loại cô đang đi là loại vừa đau chân lại không chắc chắn, cũng không hề đẹp. Trong này có rất nhiều đôi giày cao gót đẹp, cô không thích đi giày bệt có thể chọn lấy hai đôi đế vuông vừa dễ đi nhìn cũng rất đẹp, hoặc chọn một đôi gót nhọn vừa phải nhưng phía dưới đế chắc chắn hơn đôi vừa nãy.
Cô há hốc mồm ngạc nhiên, không nghĩ người đàn ông này còn am hiểu về giày của phụ nữ hơn cả mình, không còn cách nào khác đành bước vào trong, quả thật giày ở đây có rất nhiều loại đẹp, Văn lại nhìn đồng hồ rồi nói:
- Tôi cho cô năm phút để chọn, còn năm phút chúng ta phải trở lại công ty.
Nhiên vội vàng lấy mấy đôi giày đeo thử, đúng như anh nói mấy đôi này đeo vẫn tôn lên vóc dáng của cô lại rất dễ đi. Hoá ra từ trước đến nay cô mù về thời trang, bắt đầu thay đổi lại mới thấy bản thân gần như mất căn bản hoàn toàn. Cô chọn cho mình hai đôi ưng ý nhất rồi đứng dậy trả tiền, đến khi thanh toán cô mới phát hiện giày ở đây vô cùng đắt. Anh thấy cô lục ví, liền cười thầm trong lòng đưa thẻ thanh toán cho nhân viên rồi nói:
- Tôi lấy hai đôi này, gói lại một đôi giúp tôi, còn một đôi đi luôn.
Cô giữ tay anh lại rồi nói:
- Tôi không đủ tiền trả cho anh đâu, tôi nghĩ nên mua ở chỗ khác
Anh không thèm liếc cô lấy một cái, hờ hững đáp:
- Cô cứ nhận một đôi coi như cô nợ tôi đi, giờ còn đi mua chỗ khác thì sẽ muộn họp. Cô muốn bị đuổi việc sao? Một đôi còn lại tôi đền cho cô vì đã vứt đôi giày của cô đi.
- Nhưng tôi không muốn mặc nợ anh.
Anh nhún vai điệu bộ rõ ràng rất đáng ghét nói:
- Nhưng từ trước đến nay cô đã mắc nợ tôi nhiều rồi đấy, thôi đi nhanh lên.
Nhiên thở dài đeo đôi giày chưa được bọc vào chân rồi nhận lấy đôi còn lại rồi lẽo đẽo theo anh ra xe.Về đến tập đoàn Bình Minh cũng là vừa vặn đến giờ họp, có điều cô và anh lại là người cuối cùng. Khi Văn ngồi vào bàn, cô kéo ghế xuống bên cạnh anh mới phát hiện cuộc họp rất đông người, bỗng nhiên cô thấy một bóng dáng rất quen thuộc là Nga liền sững người. Vốn dĩ nghĩ cô ta phải đi nước ngoài cùng Quân, hoặc ít nhất cũng là tiễn anh ta ra sân bay nhưng không ngờ lại gặp cô ta ở đây. Nhưng cô nhanh chóng lấy lại bình thản ngồi xuống ghế phía sau Văn. Dù gì cô cũng không muốn quan tâm đến Quân và tất cả những người liên quan đến anh ta. Suốt thời gian họp cô không có thời gian để quan sát những người trong cuộc họp vì Văn nói rất thuyết phục, cô vừa ghi lại vừa phải nghĩ nên gần như không ngừng nghỉ mới theo kịp tốc độ của anh, tất nhiên được ký với công ty tầm cỡ như công ty Bình Minh là điều vinh dự nên rất nhanh chóng Giám đốc Linh cùng Văn bắt tay ký bản hợp đồng. Sau khi cuộc họp kết thúc, chủ tịch tập đoàn Bình Minh mời toàn bộ nhân viên đến một nhà hàng dùng bữa. Lúc này Nhiên mới đứng dậy uể oải đi theo Văn ra xe. Anh xoay chiếc vô lăng, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt hỏi cô:
- Cô muốn đi ăn cùng họ không? Nếu không tôi đưa cô về?
Cô cười nhạt đáp lại:
- Không cần đưa về, dù sao cũng còn phải gặp nhiều mà tránh mặt sao mãi được?
Văn không hỏi nữa, thấy cô đã đi thẳng vào vấn đề như vậy lòng anh cũng yên tâm hơn một chút. Chiếc xe đỗ lại ở trước của một nhà hàng sang trọng, toàn bộ người trong cuộc họp buổi sáng đã đến đông đủ. Anh đi về bàn của Giám đốc Linh rồi quay sang nói với cô:
- Cô ngồi đây đi.
Nói rồi anh kéo chiếc ghế bên cạnh ngồi xuống. Nhiên liếc mắt nhìn những bàn còn lại đã đầy đủ người, ở bàn này chỉ có hai người phụ nữ là cô và Nga, cô không lấy gì làm ngạc nhiên vì Nga đối với công ty bên kia cũng được coi là nhân tài. Còn cô là thư ký của Văn, tất nhiên được ưu tiên ngồi bàn này. Nga nhìn cô, ánh mắt đầy dò xét, có lẽ cô ta cũng không thể ngờ cô gái hơn hai tuần trước còn khóc lóc vật vã mà hôm nay đã bình thường, thậm chí còn xinh đẹp và tự tin hơn rất nhiều. Văn cầm ly rượu đưa lên trước mặt, phong cách vô cùng lịch thiệp hơi cúi người nói:
- Xin phép Chủ tịch, tôi xin được mời cả bàn mình một ly.
Vị chủ tịch mái tóc đã hoa râm, khuôn mặt phúc hậu nhưng đầy tinh anh nâng chén lên cười nói:
- Được rồi, mời mọi người.
Nói rồi ông ta chạm ly rượu lên môi, động tác thành thục, chỉ cần cảm nhận cô cũng thấy rằng ắt hẳn người này đã chinh chiến thương trường nhiều năm. Nhiên cầm ly rượu uống ực một hớp, hình như cũng đã khá lâu rồi cô mới chạm đến rượu, cũng là lần thứ hai cô uống. Giám đốc Linh nhìn cô, ánh mắt anh ta có chút thương cảm, tuyệt nhiên anh ta không hề nhắc gì đến Quân. Hôm nay khi cuộc họp diễn ra, nhìn thấy cô bình thản bước vào anh ta cũng không thể nghĩ được rằng cô gái này là cô gái vào ngày trước đã khóc một trận rất to ở gần công ty mình. Ngày hôm đó anh ta đứng ở trên đã chứng kiến toàn bộ câu chuyện, nhưng trong lòng anh ta hiểu rằng kết cục này không phải do cô lại càng không phải do Quân. Anh ta không dám nhìn lâu về phía cô, sợ rằng ánh mắt của mình khiến cô thêm buồn liền quay sang bên Chủ tịch cười nói:
- Thưa Chủ tịch, cháu xin phép uống với Chủ tịch một ly.
Chủ tịch Minh nâng ly rượu, cười lớn:
- Nào, chúc mừng cháu! Không ngờ thằng bé oắt con ngày nào còn cởi truồng tắm với thằng Văn giờ đã thành giám đốc công ty lớn rồi.
Nói rồi ông ta cụng ly rượu vào ly của giám đốc Linh. Nhiên đang ngồi nhìn Thanh, hắn ta vẫn ung dung gắp thức ăn, thi thoảng lại chen vào câu nói của Chủ tịch tỏ vẻ xu nịnh. Cô thầm nghĩ, bản chất của hắn bao nhiêu năm rồi vẫn không đổi, chỉ tiếc cô không thể xiên cho hắn một dao vào cổ họng hay bắn một phát súng vào thái dương hắn cho hắn chết luôn.
- Cháu phải chúc mừng chú mới phải, vừa giỏi lại có cậu con trai tài năng như Văn. Đúng là hổ phụ sinh hổ tử.
Câu nói của Giám đốc Linh đột ngột kéo Nhiên ra khỏi dòng suy nghĩ. Cô giật mình, đánh rơi chiếc bát xuống nền nhà vỡ tan. Văn là con của chủ tịch Minh? Hèn gì còn rất trẻ anh đã làm Giám đốc công ty Bình Minh A. Cô không phủ nhận Văn rất giỏi nhưng đúng là để được ngồi trên chiếc ghế này chắc chắn cần sự nâng đỡ có điều cô lại không biết chuyện này, trong lòng cô bỗng thấy mình như vừa nghe được tin động trời. Cũng đúng thôi, bởi ngày ấy khi tập đoàn Bình Minh chỉ là công ty nhỏ, ba cô từng nói với cô rằng sau này nhất định sẽ cho cô học một lớp quản trị kinh doanh để cô làm trưởng phòng của một phòng ban nào đó. Ngày hôm nay khi thấy sự trùng hợp này cô lại nhớ đến lời nói của người cha đã khuất lúc ấy lòng không kìm nổi sự xúc động. Cô bối rối nhìn lên bàn, những người trong bàn đèu dồn ánh mắt về phía cô đành nở nụ cười gượng gạo muốn giải thích nhưng không nói lên lời.
- Cho tôi một chiếc bát khác.
Tiếng Văn gọi nhân viên phục vụ đột nhiên lại giống như một tia sáng giúp cô thoát khỏi sự lúng túng lúc này. Anh quay sang cô rồi lãnh đạm nâng ly rượu lên rồi nói:
- Xin lỗi mọi người, tôi vô ý va vào tay cô Nhiên, mọi người đừng để ý tiếp tục ăn đi. Tôi xin uống một chén để chuộc lỗi.
Nói rồi anh nâng chén rượu uống cạn, đám người nhìn anh tất nhiên đều vui vẻ chấp thuận. Trong lòng Nhiên bỗng cảm thấy vô cùng ấm áp, thật may anh đã giúp cô gỡ rối trong tình huống này.
- Xin giới thiệu với mọi người một chút, đây là cô Nga, nhân viên mới của công ty, trợ lý của tôi. Cô ấy từng làm bên nước ngoài bốn năm năng lực khá tốt.
Giám đốc Linh lên tiếng khiến mọi người đều nhìn Nga, cô ta cầm ly rượu, vẻ mặt tươi cười nhưng trong ánh mắt lại thấy một nỗi buồn man mác cạn hết ly rượu rồi mới cười nói:
- Giám đốc Linh quá lời rồi, ly vừa rồi là để chào mâm, còn ly này tôi xin phép được uống với Chủ tịch một chén.
Chủ tịch nâng ly rượu bên dưới, cụng ly tỏ vẻ rất hào hứng đáp lại:
- Cô Nga đúng là tuổi trẻ tài cao, rất hân hạnh.
Nga uống hết ly rượu rồi liếc nhìn Văn, cuối cùng chị ta lại dừng ánh mắt lại ở cô rót một chén rượu rồi nói tiếp:
- Xin phép Chủ tịch, xin phép Giám đốc Văn, xin phép Giám đốc Linh, ly này tôi xin được uống với một người bạn của mình. Đúng là thật có duyên, lại gặp được bạn trong buổi tiệc hôm nay. Mời Nhiên!
- Vâng, mời chị, thật là có duyên quá.
Nói rồi không đợi chị ta cụng ly, cô nâng ly rượu uống một hơi cạn một hơi, Nga cũng uống ly rượu của mình nhưng vẫn không ngừng chĩa mũi nhọn tiếp vào cô:
- Giám đốc Linh, anh còn nhớ cô Nhiên đây không? Bạn gái của Quân trong bữa tiệc hôm trước.
Giám đốc Linh nhìn Nhiên, anh ta tỏ rõ sự bất lực, muốn ngừng lại không được, muốn nói tiếp không xong đành tát nước theo mưa:
- Vâng, cô Nhiên rất hân hạnh được gặp lại cô.
Nhiên ngẩng cao đầu, rất rõ ràng chị ta muốn khiến cho cô đau khổ khi nhắc đến Quân. Nhưng cô chợt cảm thấy, chị ta càng muốn làm cô đau, cô càng thấy trái tim mình trở nên lạnh lẽo. Cô mỉm cười đáp lại:
- Vâng, rất hân hạnh được gặp lại mọi người.
Nga hơi nhíu mày hỏi lại:
- Chẳng phải hôm nay anh Quân bay sao? Cô là bạn gái anh ta sao không đi tiễn vậy?
Cô học cách lắc ly rượu của Văn, xoay trước mặt rồi đáp:
- Tôi đi tiễn thì quá bình thường, nếu tôi đi tiễn mà đến ngày anh ấy trở về tôi không có diễm phúc được đón thì thà rằng tôi không đi để đỡ bị nói rằng một trong hai thay lòng, còn nếu tôi không đi nhưng lại là người đón anh ấy trở về chẳng phải lại càng đáng khâm phục sao?
Nga tức đến tím mặt, cố vớt vát lại chút sĩ diện liền nói tiếp:
- Nhưng sao tôi lại nghe có tin đồn rằng cô và anh Quân đã chia tay?
Nhiên nhìn thẳng vào mắt cô ta, dõng dạc nói:
- Chị vừa nói rằng tôi là bạn gái anh ấy tại sao không đi tiễn anh ấy ra sân bay, sau đó lại nghe có tin đồn rằng chúng tôi đã chia tay! Vậy rốt cuộc câu trước chị hỏi để phủ định hay khẳng định câu sau? Nếu chị đã có câu trả lời trong lòng, ắt hẳn không cần hỏi tôi. Nếu chị chưa có thì để tôi nói chị nghe. Chuyện yêu đương vốn dĩ là chuyện của hai người, bớt một người thì thiếu, thêm một người thì thừa. Tôi và anh ấy dù còn yêu hay đã chia tay hình như không liên quan đến chị. Tôi và chị cũng không đến mức thân thiết để gọi là bạn tôi không có nghĩa vụ phải kể lể chi tiết tường tận chuyện của mình cho chị nghe. Rất cảm ơn chị đã quan tâm đến tôi nhưng ở đây là buổi tiệc ăn uống của hai công ty không phải chuyện cá nhân của riêng ai nên chúng ta hãy ngừng nói chuyện đời tư. Cảm ơn chị.
Nói rồi cô ngừng lại một lúc quan sát sắc mặt của Nga. Cô ta đỏ mặt xấu hổ, không thể ngờ lại bị cô gái này nói đến bẽ mặt như vậy. Cô thấy không khí căng thẳng liền cười cười rót ly rượu ra bàn rồi nói:
- Mọi người đừng hiểu nhầm tôi và Nga. Thật ra chúng tôi chỉ là có chút khúc mắc, nhân buổi tiệc này tôi muốn uống với chị một ly. Một là chúng ta có duyên thế này, mong sau này học hỏi chị nhiều. Hai là chúng ta đều là những người phụ nữ, càng nên hiểu và thông cảm cho nhau.
Nga không từ chối được, cũng không muốn bị đám người này hiểu nhầm liền cầm ly rượu, tỏ ra vui vẻ uống cạn một hơi. Văn nhìn cô, trong lòng cảm thấy người con gái này không còn mang dáng vẻ cam chịu như mọi ngày. Ngược lại càng thấy trong cô ý chí quật cường, cô dám nói thẳng đến tên anh ta, lại thể hiện cho người ngoài nhìn thấy cô đang rất ổn. Dù rằng có thể trong lòng cô có đang đau đớn, nhưng ít nhất nhìn thấy cô thế này anh cũng nhận ra được cô thật sự không ngốc nghếch như anh vẫn nghĩ. Có lẽ do hiện thực khốc liệt của xã hội biến cô thành con người hiền lành cam chịu, nhưng ít nhất lúc này anh phải cảm ơn Quân. Bởi nhờ anh ta đã hoàn toàn mở đi lớp vỏ nhút nhát hèn yếu của cô, sự sắc sảo đã dần bộc lộ trong lời nói. Mấy người ngồi ngoài cuộc không hiểu rõ câu chuyện, cũng không muốn quan tâm chuyện của những người trẻ nên chỉ lặng lẽ ngồi ăn cơm. Thấy thái độ của cô bình thản như vậy, Nga hiểu mình đã thất bại trong việc đả kích cô. Câu chuyện của cô dừng lại ở đó. Chỉ có tiếng nói cười chúc tụng vui vẻ, cả cô và Nga đều giữ thái độ im lặng chừng mực như lúc ban đầu. Buổi tiệc kết thúc cũng là đã quá trưa, cô nhận ra trong bữa tiệc dù rằng là cha con nhưng Văn và chủ tịch Minh lại rất khiêm nhường. Anh không thể hiện bất cứ thái độ gì để chứng minh anh đang dựa dẫm ba mình. Chính vì điều này lại khiến cô tin rằng, thật sự anh làm Giám đốc đến bây giờ là do thực lực. Sự chống đỡ của ba anh chỉ giống như một cơn gió nhen nhóm lên ngọn lửa vốn đã rực hồng. Sau bữa tiệc, mọi người đi hát karaoke nhưng Văn xin phép về công ty trước vì còn một số công văn còn chưa giải quyết xong. Mấy người còn lại vì nể Chủ tịch mà cũng không dám nói năng gì chỉ đành miễn cưỡng đồng ý. Cô chào mọi người rồi theo Văn ra xe, chợt nghĩ đến buổi sáng hôm nay Văn bế cô ở trước sảnh tập đoàn Bình Minh thầm nghĩ không biết rằng chuyện này có đến tai vị Chủ tịch đáng kinh kia không. Về đến văn phòng của Văn cũng đến gần ba giờ chiều, cô lên xử lý nốt đống tài liệu anh đưa cho từ hôm trước, trong lòng chợt cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng. Đánh máy xong Nhiên mang tập tài liệu xuống văn thư gửi sau đó lên phòng Văn đưa lại một số giấy tờ cô vừa nhận. Văn đang làm việc thấy cô bước vào liền ngước mắt lên nhìn, cô đưa sấp giấy trong lòng đột nhiên nghĩ ra rất nhiều chuyện, liền ngập ngừng nói:
- Giám đốc, tôi có thể hơi nhiều chuyện nhưng tôi muốn hỏi anh một chuyện được không?
- Được.
- Hoá ra anh là con của Chủ tịch Minh sao?
Anh gật đầu, vẻ mặt hờ hững trả lời:
- Đúng vậy.
- Vậy sao mấy lần tôi thấy anh gặp Chủ tịch đều không gọi ba và cũng không có biểu hiện gì như hai người là cha con.
Văn tắt máy tính đứng dậy, đi về hướng cửa sổ kéo rèm lên, ánh sáng bên ngoài rọi vào càng khiến vẻ đẹp trai của anh tăng lên gấp bội.
- Để làm gì? Mối quan hệ gia đình là ở gia đình, tôi không muốn mà Chủ tịch cũng không muốn đem chuyện riêng tư vào chuyện công việc. Nếu tôi thể hiện cho mọi người biết tôi là con của Chủ tịch chẳng phải đang mua dây buộc mình? Nếu tôi làm tốt việc, người ta cũng cho rằng do Chủ tịch nâng đỡ, nếu tôi không làm tốt thì người ta vẫn cho rằng vì Chủ tịch nâng đỡ nên tôi vẫn đứng vững vị trí này dù tôi kém cỏi thế nào. Dù có thế nào họ cũng sẽ nói rằng tôi dựa vào ông. Thà rằng tôi cứ mặc kệ, ai biết thì biết không thì thôi, tôi cứ tự mình làm thật tốt việc của mình đã.
Cô gật gù, lời anh nói vô cùng có lý, chẳng trách công ty lại tuyển người khắt khe đến như vậy. Đột nhiên cô nhớ ra điều gì liền quay sang hỏi lại:
- Vậy, anh có thể nói cho tôi biết vì sao anh lại tuyển tôi không?
Văn dựa lưng vào cửa kính, anh muốn nói hết mọi điều trong lòng, nhưng rồi cuối cùng lại lạnh nhạt đáp:
- Vì tôi muốn thử, tôi thử xem cảm giác của tôi về cô có đúng không?
Cô cúi mặt, nhìn đám gạch hoa dưới sàn nhà, lý nhí nói:
- Là anh nghĩ tôi có thể có năng lực làm được việc hay không sao?
- Đúng vậy, tôi nhìn thấy cô có một nghị lực rất lớn.
- Vậy, anh thấy mình đúng hay sai?
- Đúng!
- Nhiên, hôm nay tôi có một bản hợp đồng cần ký bên tập đoàn Bình Minh với công ty Lung Linh. Cô hôm nay cũng phải dự cuộc họp và giúp tôi ghi lại toàn bộ ý chính trong cuộc họp.
Văn lên tiếng kéo cô thoát khỏi dòng suy nghĩ, cô đứng dậy không hỏi thêm lặng lẽ gật đầu đi theo anh lên xe, lúc này Văn mới nhận ra tay cô được sơn một lớp móng tuy rằng chỉ là màu nhã nhặn nhưng cũng khiến anh ngạc nhiên, đôi giày bệt của cô cũng thay bằng đôi giày cao gót màu xám.
- Cô biết hôm nay cậu ta đi chứ?
Văn lấy hết can đảm hỏi cô bằng một giọng hờ hững như không, cô lơ đãng nhìn ra ngoài cửa kính, bình thản đáp:
- Tôi biết!
Văn vô cùng ngạc nhiên trước sự bình thản này của cô, dẫu rằng suốt một tuần nay cô luôn như vậy. Nhưng đến ngay cả thông báo hôm nay Quân đi cô cũng vẫn lạnh nhạt như thể không có chuyện gì khiến lòng anh bỗng thấy khó hiểu vô cùng. Ít nhất cô cũng phải có một biểu hiện gì đó nhưng hoàn toàn không! Chỉ là sự lạnh lùng đến lặng người. Trên xe không ai nói với ai thêm câu gì. Chiếc xe đỗ xịch lại vào bãi đỗ dành trong khuôn viên của công ty. Anh đưa chiếc cặp cho cô rồi nói:
- Hôm nay tôi là người đàm phán chính, cô không cần làm gì chỉ cần giúp tôi ghi lại những gì tôi nhấn mạnh.
Nhiên gật đầu, nhanh nhẹn ôm lấy chiếc cặp rồi bước ra ngoài. Trời hôm nay có nắng rất to thế nhưng cô lại cảm thấy có thứ gì đó lạnh lẽo chạy dài cơ thể. Văn nhìn đồng hồ, rồi quay sang cô thở dài:
- Chúng ta đến hơi sớm thì phải.
Nhiên chưa kịp phản ứng, anh đã đút hai tay vào túi bước vài bước vào trong. Chết tiệt, cô tự nghĩ không biết mình đi giày cao gót làm gì để đôi chân đau nhức thế này. Đôi giày cao gót đúng là khiến tốc độ đi của cô bị cản trở rất nhiều. Bỗng dưng cô thấy loạng choạng vài bước cơ thể đột nhiên không làm chủ được rơi tự do vào khoảng không phía trước. Cô sợ hãi hét lên:
- Aaaaaaaaaa!
Hai cánh tay cô vẫy vùng, cảm thấy chỉ còn một giây nữa mặt cô sẽ tiếp giáp với mặt đất, chợt cô thấy toàn thân bất động. Nhiên trấn tĩnh lại hoá ra có một lực tác động cô từ đằng sau, một cánh tay vững chắc ôm phần eo cô, cô giữ được thăng bằng liền hoàn hồn thở mạnh quay lại phía sau bỗng dưng đỏ mặt lý nhí nói:
- Giám đốc Văn!
Văn nhìn xuống đôi chân tỏ ý dè bỉu:
- Tại sao cô lại chọn cho mình đôi giày cao thế này? Muốn ngã vỡ mặt à?
- Tôi...tôi không nghĩ đôi này lại khó đi đến vậy.
- Đi theo tôi.
Cô nhấc chân ra khỏi đôi giày, bàn chân cô đỏ ửng sưng phù liền nhăn mặt hỏi lại:
- Đi đâu vậy thưa Giám đốc.
Nhìn thấy điệu bộ cô như vậy, anh liền cúi người xuống bế xốc cô lên rồi cầm đôi giày trên tay. Nhiên bị anh làm bất ngờ chưa kịp định thần đã thấy anh bế cô gần đến chiếc xe ô tô quen thuộc. Mấy người phụ nứ đứng trong sảnh nhìn cô, ánh mắt lộ rõ sự ghen tỵ.
- Giám đốc, đừng làm thế này.
Văn không thèm phản ứng lại, mở cửa xe đẩy cô vào rồi đi về phía vô lăng lái thẳng đến một cửa hàng giày gần đấy, Nhiên vẫn chưa hết ngạc nhiên lại hỏi:
- Anh đưa tôi đến đây làm gì, còn mười phút nữa là đến cuộc họp rồi.
Anh cầm đôi giày cao gót mà cô vừa mua, vứt thẳng vào sọt rác rồi nói:
- Cô vào đây đi tôi chọn cho cô một vài đôi giày.
Cô lắc đầu, nhìn đôi giày mà cô mới mua ngày hôm qua bị anh vứt đi lòng đầy tiếc nuối đáp:
- Tôi không cần.
- Cô không cần nhưng tôi cần, không lẽ tôi để cho thư ký của mình đi cũng không vững. Cô muốn làm xấu mặt mình thì cứ việc, nhưng đừng bao giờ làm xấu mặt tôi. Cô là thư ký của tôi, đừng để trước mặt bao nhiêu người lại vấp ngã. Tại sao cô cứ phải chống đối lại ý tôi khi mà tôi là sếp của cô. Cô đừng nghĩ tôi quan tâm gì đến cô, chẳng qua không muốn mình bị mất mặt vì thư ký thôi.
Nói rồi anh dừng lại, nhìn phản ứng của cô lại nói tiếp:
- Giày cao gót cũng có rất nhiều loại, loại cô đang đi là loại vừa đau chân lại không chắc chắn, cũng không hề đẹp. Trong này có rất nhiều đôi giày cao gót đẹp, cô không thích đi giày bệt có thể chọn lấy hai đôi đế vuông vừa dễ đi nhìn cũng rất đẹp, hoặc chọn một đôi gót nhọn vừa phải nhưng phía dưới đế chắc chắn hơn đôi vừa nãy.
Cô há hốc mồm ngạc nhiên, không nghĩ người đàn ông này còn am hiểu về giày của phụ nữ hơn cả mình, không còn cách nào khác đành bước vào trong, quả thật giày ở đây có rất nhiều loại đẹp, Văn lại nhìn đồng hồ rồi nói:
- Tôi cho cô năm phút để chọn, còn năm phút chúng ta phải trở lại công ty.
Nhiên vội vàng lấy mấy đôi giày đeo thử, đúng như anh nói mấy đôi này đeo vẫn tôn lên vóc dáng của cô lại rất dễ đi. Hoá ra từ trước đến nay cô mù về thời trang, bắt đầu thay đổi lại mới thấy bản thân gần như mất căn bản hoàn toàn. Cô chọn cho mình hai đôi ưng ý nhất rồi đứng dậy trả tiền, đến khi thanh toán cô mới phát hiện giày ở đây vô cùng đắt. Anh thấy cô lục ví, liền cười thầm trong lòng đưa thẻ thanh toán cho nhân viên rồi nói:
- Tôi lấy hai đôi này, gói lại một đôi giúp tôi, còn một đôi đi luôn.
Cô giữ tay anh lại rồi nói:
- Tôi không đủ tiền trả cho anh đâu, tôi nghĩ nên mua ở chỗ khác
Anh không thèm liếc cô lấy một cái, hờ hững đáp:
- Cô cứ nhận một đôi coi như cô nợ tôi đi, giờ còn đi mua chỗ khác thì sẽ muộn họp. Cô muốn bị đuổi việc sao? Một đôi còn lại tôi đền cho cô vì đã vứt đôi giày của cô đi.
- Nhưng tôi không muốn mặc nợ anh.
Anh nhún vai điệu bộ rõ ràng rất đáng ghét nói:
- Nhưng từ trước đến nay cô đã mắc nợ tôi nhiều rồi đấy, thôi đi nhanh lên.
Nhiên thở dài đeo đôi giày chưa được bọc vào chân rồi nhận lấy đôi còn lại rồi lẽo đẽo theo anh ra xe.Về đến tập đoàn Bình Minh cũng là vừa vặn đến giờ họp, có điều cô và anh lại là người cuối cùng. Khi Văn ngồi vào bàn, cô kéo ghế xuống bên cạnh anh mới phát hiện cuộc họp rất đông người, bỗng nhiên cô thấy một bóng dáng rất quen thuộc là Nga liền sững người. Vốn dĩ nghĩ cô ta phải đi nước ngoài cùng Quân, hoặc ít nhất cũng là tiễn anh ta ra sân bay nhưng không ngờ lại gặp cô ta ở đây. Nhưng cô nhanh chóng lấy lại bình thản ngồi xuống ghế phía sau Văn. Dù gì cô cũng không muốn quan tâm đến Quân và tất cả những người liên quan đến anh ta. Suốt thời gian họp cô không có thời gian để quan sát những người trong cuộc họp vì Văn nói rất thuyết phục, cô vừa ghi lại vừa phải nghĩ nên gần như không ngừng nghỉ mới theo kịp tốc độ của anh, tất nhiên được ký với công ty tầm cỡ như công ty Bình Minh là điều vinh dự nên rất nhanh chóng Giám đốc Linh cùng Văn bắt tay ký bản hợp đồng. Sau khi cuộc họp kết thúc, chủ tịch tập đoàn Bình Minh mời toàn bộ nhân viên đến một nhà hàng dùng bữa. Lúc này Nhiên mới đứng dậy uể oải đi theo Văn ra xe. Anh xoay chiếc vô lăng, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt hỏi cô:
- Cô muốn đi ăn cùng họ không? Nếu không tôi đưa cô về?
Cô cười nhạt đáp lại:
- Không cần đưa về, dù sao cũng còn phải gặp nhiều mà tránh mặt sao mãi được?
Văn không hỏi nữa, thấy cô đã đi thẳng vào vấn đề như vậy lòng anh cũng yên tâm hơn một chút. Chiếc xe đỗ lại ở trước của một nhà hàng sang trọng, toàn bộ người trong cuộc họp buổi sáng đã đến đông đủ. Anh đi về bàn của Giám đốc Linh rồi quay sang nói với cô:
- Cô ngồi đây đi.
Nói rồi anh kéo chiếc ghế bên cạnh ngồi xuống. Nhiên liếc mắt nhìn những bàn còn lại đã đầy đủ người, ở bàn này chỉ có hai người phụ nữ là cô và Nga, cô không lấy gì làm ngạc nhiên vì Nga đối với công ty bên kia cũng được coi là nhân tài. Còn cô là thư ký của Văn, tất nhiên được ưu tiên ngồi bàn này. Nga nhìn cô, ánh mắt đầy dò xét, có lẽ cô ta cũng không thể ngờ cô gái hơn hai tuần trước còn khóc lóc vật vã mà hôm nay đã bình thường, thậm chí còn xinh đẹp và tự tin hơn rất nhiều. Văn cầm ly rượu đưa lên trước mặt, phong cách vô cùng lịch thiệp hơi cúi người nói:
- Xin phép Chủ tịch, tôi xin được mời cả bàn mình một ly.
Vị chủ tịch mái tóc đã hoa râm, khuôn mặt phúc hậu nhưng đầy tinh anh nâng chén lên cười nói:
- Được rồi, mời mọi người.
Nói rồi ông ta chạm ly rượu lên môi, động tác thành thục, chỉ cần cảm nhận cô cũng thấy rằng ắt hẳn người này đã chinh chiến thương trường nhiều năm. Nhiên cầm ly rượu uống ực một hớp, hình như cũng đã khá lâu rồi cô mới chạm đến rượu, cũng là lần thứ hai cô uống. Giám đốc Linh nhìn cô, ánh mắt anh ta có chút thương cảm, tuyệt nhiên anh ta không hề nhắc gì đến Quân. Hôm nay khi cuộc họp diễn ra, nhìn thấy cô bình thản bước vào anh ta cũng không thể nghĩ được rằng cô gái này là cô gái vào ngày trước đã khóc một trận rất to ở gần công ty mình. Ngày hôm đó anh ta đứng ở trên đã chứng kiến toàn bộ câu chuyện, nhưng trong lòng anh ta hiểu rằng kết cục này không phải do cô lại càng không phải do Quân. Anh ta không dám nhìn lâu về phía cô, sợ rằng ánh mắt của mình khiến cô thêm buồn liền quay sang bên Chủ tịch cười nói:
- Thưa Chủ tịch, cháu xin phép uống với Chủ tịch một ly.
Chủ tịch Minh nâng ly rượu, cười lớn:
- Nào, chúc mừng cháu! Không ngờ thằng bé oắt con ngày nào còn cởi truồng tắm với thằng Văn giờ đã thành giám đốc công ty lớn rồi.
Nói rồi ông ta cụng ly rượu vào ly của giám đốc Linh. Nhiên đang ngồi nhìn Thanh, hắn ta vẫn ung dung gắp thức ăn, thi thoảng lại chen vào câu nói của Chủ tịch tỏ vẻ xu nịnh. Cô thầm nghĩ, bản chất của hắn bao nhiêu năm rồi vẫn không đổi, chỉ tiếc cô không thể xiên cho hắn một dao vào cổ họng hay bắn một phát súng vào thái dương hắn cho hắn chết luôn.
- Cháu phải chúc mừng chú mới phải, vừa giỏi lại có cậu con trai tài năng như Văn. Đúng là hổ phụ sinh hổ tử.
Câu nói của Giám đốc Linh đột ngột kéo Nhiên ra khỏi dòng suy nghĩ. Cô giật mình, đánh rơi chiếc bát xuống nền nhà vỡ tan. Văn là con của chủ tịch Minh? Hèn gì còn rất trẻ anh đã làm Giám đốc công ty Bình Minh A. Cô không phủ nhận Văn rất giỏi nhưng đúng là để được ngồi trên chiếc ghế này chắc chắn cần sự nâng đỡ có điều cô lại không biết chuyện này, trong lòng cô bỗng thấy mình như vừa nghe được tin động trời. Cũng đúng thôi, bởi ngày ấy khi tập đoàn Bình Minh chỉ là công ty nhỏ, ba cô từng nói với cô rằng sau này nhất định sẽ cho cô học một lớp quản trị kinh doanh để cô làm trưởng phòng của một phòng ban nào đó. Ngày hôm nay khi thấy sự trùng hợp này cô lại nhớ đến lời nói của người cha đã khuất lúc ấy lòng không kìm nổi sự xúc động. Cô bối rối nhìn lên bàn, những người trong bàn đèu dồn ánh mắt về phía cô đành nở nụ cười gượng gạo muốn giải thích nhưng không nói lên lời.
- Cho tôi một chiếc bát khác.
Tiếng Văn gọi nhân viên phục vụ đột nhiên lại giống như một tia sáng giúp cô thoát khỏi sự lúng túng lúc này. Anh quay sang cô rồi lãnh đạm nâng ly rượu lên rồi nói:
- Xin lỗi mọi người, tôi vô ý va vào tay cô Nhiên, mọi người đừng để ý tiếp tục ăn đi. Tôi xin uống một chén để chuộc lỗi.
Nói rồi anh nâng chén rượu uống cạn, đám người nhìn anh tất nhiên đều vui vẻ chấp thuận. Trong lòng Nhiên bỗng cảm thấy vô cùng ấm áp, thật may anh đã giúp cô gỡ rối trong tình huống này.
- Xin giới thiệu với mọi người một chút, đây là cô Nga, nhân viên mới của công ty, trợ lý của tôi. Cô ấy từng làm bên nước ngoài bốn năm năng lực khá tốt.
Giám đốc Linh lên tiếng khiến mọi người đều nhìn Nga, cô ta cầm ly rượu, vẻ mặt tươi cười nhưng trong ánh mắt lại thấy một nỗi buồn man mác cạn hết ly rượu rồi mới cười nói:
- Giám đốc Linh quá lời rồi, ly vừa rồi là để chào mâm, còn ly này tôi xin phép được uống với Chủ tịch một chén.
Chủ tịch nâng ly rượu bên dưới, cụng ly tỏ vẻ rất hào hứng đáp lại:
- Cô Nga đúng là tuổi trẻ tài cao, rất hân hạnh.
Nga uống hết ly rượu rồi liếc nhìn Văn, cuối cùng chị ta lại dừng ánh mắt lại ở cô rót một chén rượu rồi nói tiếp:
- Xin phép Chủ tịch, xin phép Giám đốc Văn, xin phép Giám đốc Linh, ly này tôi xin được uống với một người bạn của mình. Đúng là thật có duyên, lại gặp được bạn trong buổi tiệc hôm nay. Mời Nhiên!
- Vâng, mời chị, thật là có duyên quá.
Nói rồi không đợi chị ta cụng ly, cô nâng ly rượu uống một hơi cạn một hơi, Nga cũng uống ly rượu của mình nhưng vẫn không ngừng chĩa mũi nhọn tiếp vào cô:
- Giám đốc Linh, anh còn nhớ cô Nhiên đây không? Bạn gái của Quân trong bữa tiệc hôm trước.
Giám đốc Linh nhìn Nhiên, anh ta tỏ rõ sự bất lực, muốn ngừng lại không được, muốn nói tiếp không xong đành tát nước theo mưa:
- Vâng, cô Nhiên rất hân hạnh được gặp lại cô.
Nhiên ngẩng cao đầu, rất rõ ràng chị ta muốn khiến cho cô đau khổ khi nhắc đến Quân. Nhưng cô chợt cảm thấy, chị ta càng muốn làm cô đau, cô càng thấy trái tim mình trở nên lạnh lẽo. Cô mỉm cười đáp lại:
- Vâng, rất hân hạnh được gặp lại mọi người.
Nga hơi nhíu mày hỏi lại:
- Chẳng phải hôm nay anh Quân bay sao? Cô là bạn gái anh ta sao không đi tiễn vậy?
Cô học cách lắc ly rượu của Văn, xoay trước mặt rồi đáp:
- Tôi đi tiễn thì quá bình thường, nếu tôi đi tiễn mà đến ngày anh ấy trở về tôi không có diễm phúc được đón thì thà rằng tôi không đi để đỡ bị nói rằng một trong hai thay lòng, còn nếu tôi không đi nhưng lại là người đón anh ấy trở về chẳng phải lại càng đáng khâm phục sao?
Nga tức đến tím mặt, cố vớt vát lại chút sĩ diện liền nói tiếp:
- Nhưng sao tôi lại nghe có tin đồn rằng cô và anh Quân đã chia tay?
Nhiên nhìn thẳng vào mắt cô ta, dõng dạc nói:
- Chị vừa nói rằng tôi là bạn gái anh ấy tại sao không đi tiễn anh ấy ra sân bay, sau đó lại nghe có tin đồn rằng chúng tôi đã chia tay! Vậy rốt cuộc câu trước chị hỏi để phủ định hay khẳng định câu sau? Nếu chị đã có câu trả lời trong lòng, ắt hẳn không cần hỏi tôi. Nếu chị chưa có thì để tôi nói chị nghe. Chuyện yêu đương vốn dĩ là chuyện của hai người, bớt một người thì thiếu, thêm một người thì thừa. Tôi và anh ấy dù còn yêu hay đã chia tay hình như không liên quan đến chị. Tôi và chị cũng không đến mức thân thiết để gọi là bạn tôi không có nghĩa vụ phải kể lể chi tiết tường tận chuyện của mình cho chị nghe. Rất cảm ơn chị đã quan tâm đến tôi nhưng ở đây là buổi tiệc ăn uống của hai công ty không phải chuyện cá nhân của riêng ai nên chúng ta hãy ngừng nói chuyện đời tư. Cảm ơn chị.
Nói rồi cô ngừng lại một lúc quan sát sắc mặt của Nga. Cô ta đỏ mặt xấu hổ, không thể ngờ lại bị cô gái này nói đến bẽ mặt như vậy. Cô thấy không khí căng thẳng liền cười cười rót ly rượu ra bàn rồi nói:
- Mọi người đừng hiểu nhầm tôi và Nga. Thật ra chúng tôi chỉ là có chút khúc mắc, nhân buổi tiệc này tôi muốn uống với chị một ly. Một là chúng ta có duyên thế này, mong sau này học hỏi chị nhiều. Hai là chúng ta đều là những người phụ nữ, càng nên hiểu và thông cảm cho nhau.
Nga không từ chối được, cũng không muốn bị đám người này hiểu nhầm liền cầm ly rượu, tỏ ra vui vẻ uống cạn một hơi. Văn nhìn cô, trong lòng cảm thấy người con gái này không còn mang dáng vẻ cam chịu như mọi ngày. Ngược lại càng thấy trong cô ý chí quật cường, cô dám nói thẳng đến tên anh ta, lại thể hiện cho người ngoài nhìn thấy cô đang rất ổn. Dù rằng có thể trong lòng cô có đang đau đớn, nhưng ít nhất nhìn thấy cô thế này anh cũng nhận ra được cô thật sự không ngốc nghếch như anh vẫn nghĩ. Có lẽ do hiện thực khốc liệt của xã hội biến cô thành con người hiền lành cam chịu, nhưng ít nhất lúc này anh phải cảm ơn Quân. Bởi nhờ anh ta đã hoàn toàn mở đi lớp vỏ nhút nhát hèn yếu của cô, sự sắc sảo đã dần bộc lộ trong lời nói. Mấy người ngồi ngoài cuộc không hiểu rõ câu chuyện, cũng không muốn quan tâm chuyện của những người trẻ nên chỉ lặng lẽ ngồi ăn cơm. Thấy thái độ của cô bình thản như vậy, Nga hiểu mình đã thất bại trong việc đả kích cô. Câu chuyện của cô dừng lại ở đó. Chỉ có tiếng nói cười chúc tụng vui vẻ, cả cô và Nga đều giữ thái độ im lặng chừng mực như lúc ban đầu. Buổi tiệc kết thúc cũng là đã quá trưa, cô nhận ra trong bữa tiệc dù rằng là cha con nhưng Văn và chủ tịch Minh lại rất khiêm nhường. Anh không thể hiện bất cứ thái độ gì để chứng minh anh đang dựa dẫm ba mình. Chính vì điều này lại khiến cô tin rằng, thật sự anh làm Giám đốc đến bây giờ là do thực lực. Sự chống đỡ của ba anh chỉ giống như một cơn gió nhen nhóm lên ngọn lửa vốn đã rực hồng. Sau bữa tiệc, mọi người đi hát karaoke nhưng Văn xin phép về công ty trước vì còn một số công văn còn chưa giải quyết xong. Mấy người còn lại vì nể Chủ tịch mà cũng không dám nói năng gì chỉ đành miễn cưỡng đồng ý. Cô chào mọi người rồi theo Văn ra xe, chợt nghĩ đến buổi sáng hôm nay Văn bế cô ở trước sảnh tập đoàn Bình Minh thầm nghĩ không biết rằng chuyện này có đến tai vị Chủ tịch đáng kinh kia không. Về đến văn phòng của Văn cũng đến gần ba giờ chiều, cô lên xử lý nốt đống tài liệu anh đưa cho từ hôm trước, trong lòng chợt cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng. Đánh máy xong Nhiên mang tập tài liệu xuống văn thư gửi sau đó lên phòng Văn đưa lại một số giấy tờ cô vừa nhận. Văn đang làm việc thấy cô bước vào liền ngước mắt lên nhìn, cô đưa sấp giấy trong lòng đột nhiên nghĩ ra rất nhiều chuyện, liền ngập ngừng nói:
- Giám đốc, tôi có thể hơi nhiều chuyện nhưng tôi muốn hỏi anh một chuyện được không?
- Được.
- Hoá ra anh là con của Chủ tịch Minh sao?
Anh gật đầu, vẻ mặt hờ hững trả lời:
- Đúng vậy.
- Vậy sao mấy lần tôi thấy anh gặp Chủ tịch đều không gọi ba và cũng không có biểu hiện gì như hai người là cha con.
Văn tắt máy tính đứng dậy, đi về hướng cửa sổ kéo rèm lên, ánh sáng bên ngoài rọi vào càng khiến vẻ đẹp trai của anh tăng lên gấp bội.
- Để làm gì? Mối quan hệ gia đình là ở gia đình, tôi không muốn mà Chủ tịch cũng không muốn đem chuyện riêng tư vào chuyện công việc. Nếu tôi thể hiện cho mọi người biết tôi là con của Chủ tịch chẳng phải đang mua dây buộc mình? Nếu tôi làm tốt việc, người ta cũng cho rằng do Chủ tịch nâng đỡ, nếu tôi không làm tốt thì người ta vẫn cho rằng vì Chủ tịch nâng đỡ nên tôi vẫn đứng vững vị trí này dù tôi kém cỏi thế nào. Dù có thế nào họ cũng sẽ nói rằng tôi dựa vào ông. Thà rằng tôi cứ mặc kệ, ai biết thì biết không thì thôi, tôi cứ tự mình làm thật tốt việc của mình đã.
Cô gật gù, lời anh nói vô cùng có lý, chẳng trách công ty lại tuyển người khắt khe đến như vậy. Đột nhiên cô nhớ ra điều gì liền quay sang hỏi lại:
- Vậy, anh có thể nói cho tôi biết vì sao anh lại tuyển tôi không?
Văn dựa lưng vào cửa kính, anh muốn nói hết mọi điều trong lòng, nhưng rồi cuối cùng lại lạnh nhạt đáp:
- Vì tôi muốn thử, tôi thử xem cảm giác của tôi về cô có đúng không?
Cô cúi mặt, nhìn đám gạch hoa dưới sàn nhà, lý nhí nói:
- Là anh nghĩ tôi có thể có năng lực làm được việc hay không sao?
- Đúng vậy, tôi nhìn thấy cô có một nghị lực rất lớn.
- Vậy, anh thấy mình đúng hay sai?
- Đúng!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook