Ông Lai cảm ơn vị bác sĩ, sau đó quay lại nói với Chủ tịch Minh, nãy giờ vẫn chỉ lặng lẽ nghe:

- Ông Minh, có lẽ vợ chồng tôi xin phép về trước, ông và cháu Nhiên vào thăm cậu ấy. Nghe lời bác sĩ trò chuyện với cậu ấy, tôi về sẽ liên hệ với những bác sĩ khác để tìm xem có cách nào khả thi hơn không? Trên thế giới này ghi nhận rất nhiều điều kỳ diệu, giờ nhiều bác sĩ có các phương pháp phục hồi rất tốt, hai người đừng quá lo lắng.

Chủ tịch Minh nhìn ông Lai, đôi mắt đỏ hoe đáp lại:

- Cảm ơn ông, thật sự cảm ơn ông.

- Không có gì, tôi coi Nhiên như con ruột tôi thôi. Tôi xin phép đi trước.

Bà Lan tiến về phía cô, dặn dò cô vài câu, rồi theo ông Lai dắt bé An đi ra ngoài. Con bé An không nói gì, vừa đi vừa ngoái lại phía sau nhìn Nhiên cho đến khi khuất hẳn tầm nhìn. Cô và ông Minh bước vào phòng cấp cứu, chỉ còn ba bốn người y tá đang đứng, cô lúc này mới được nhìn gần anh, phía trên đầy, một phần tóc được cạo để phẫu thuật còn vương trên nền đất, anh mặc bộ quần áo bệnh nhân, cơ thể đã được cái y ta lau sạch sẽ, cả cánh tay, cánh chân và phần đầu từ trán hắt lên được băng kín. Nhìn anh nằm bất động ở trên chiếc giường sắt lạnh lẽo, ở nơi gần anh đến thế này cô gần như không còn kiểm soát được cảm xúc của mình, những giọt nước mắt lại lăn lã chã. Người y tá xoay chiếc giường rồi nói:

- Đưa bệnh nhân về phòng hồi sức, người nhà đi theo tôi.

Cô và ông Minh lê từng bước chân nặng nề theo chiếc giường lăn bánh đến phòng hồi sức cấp cứu. Khi chiếc giường dừng lại, người y tá đặt những dụng cụ y tê lên bàn, chào ông Minh và cô rồi đi ra ngoài.

Hai người ngồi xuống hai chiếc ghế bên cạnh giường, lúc này cô mới để ý toàn thân Chủ tịch Minh run lên bần bật. Ông đưa tay, đặt khẽ lên bàn tay băng bó của Văn rồi nói trong nước mắt:

- Văn, con tỉnh dậy đi. Nhiên nó về rồi đây, nó mang theo cả đứa bé đây rồi. Con mau tỉnh dậy, để còn gặp hai mẹ con nó, để còn đưa con bé đi sinh đẻ nữa chứ. Ba già rồi, chẳng lẽ con để ba phải thay con làm hết mọi việc sao?

Nhiên nghe ông Minh nói, từng lời như cứa vào lòng cô tiếng nấc bật ra khỏi cổ họng, phát ra đầy đay đớn. Ông Minh đưa tay, vuốt nhẹ lên khuôn mặt anh đôi mắt nhắm nghiền lại. Hai hàng lông mày rậm thi thoảng lại giật lên vài cái, trong khoé mắt, nhưng giọt long lanh chảy dài trên khuôn mặt già nua. Ông không nói thêm câu gì, lau nước mắt rồi quay qua Nhiên nói:

- Con ở đây, có lẽ người nó muốn được gặp nhất chính là con, ba về nhà gọi bác Thu qua tiện chăm sóc cho nó nữa.

Nói rồi ông Minh đứng dậy, bước ra ngoài cửa. Nhiên nhìn theo bóng ông khuất dần, lại càng thấy xót xa. Lúc này đây, trong không gian này chỉ có cô và anh. Thế nhưng không giống những lần anh đay nghiến cô, hay những lần hai người nói chuyện tâm tình. Mà giây phút này, anh nằm trên giường, đến cái mở mắt nhìn cô cũng không có. Cô đưa bàn tay gầy gò của mình, siết xuống đôi tay anh đặt lên má cô. Dòng nước mắt chảy xuống, nóng hổi thế nhưng anh vẫn nằm không chút động tĩnh. Cô khẽ kéo ghế sát lại, đặt tay anh lên bụng mình rồi nói:

- Văn, anh giận em lắm đúng không? Thế nhưng chẳng phải anh nói cả đời này chỉ yêu em thôi sao, dù thế nào anh vẫn yêu em sao?

Không gian vẫn im lặng như tờ, nước mắt chảy vào miệng, chảy xuống cả cổ cô, cô cắn chặt môi nói tiếp:

- Em sai rồi, em sai thật rồi. Vậy nên anh dậy đi, để còn hành hạ em, để em có thể bù đắp cho anh những lỗi lầm của mình chứ? Anh giận em cũng được, anh hận em cũng không sao? Nhưng còn con của chúng ta, chẳng phải anh rất mong có một đứa con gái sao? Cua của chúng ta là con gái đây rồi, anh hứa với em là anh sẽ đưa đi sinh, anh sẽ không giống nhiều ông chồng khác, anh sẽ vào phòng đẻ chờ em, cùng em vượt cạn mà.

Cô đưa đôi tay, chạm khẽ lên má anh lại độc thoại:

- Văn, có phải anh nghe được hết những điều em nói không? Anh ngủ thêm chút thôi, một hai ngày cho đỡ mệt rồi tỉnh dậy đúng không?

- Văn, em biết hết rồi, biết hết mọi chuyện rồi, mai anh dậy nhé, em kể cho anh nghe suốt thời gian qua đã làm gì đi đâu, được không?

- Văn, em mệt mỏi lắm, suốt những ngày xa anh em mệt mỏi và đau đớn vô cùng. Lỗi là do em, nhưng em đã về với anh rồi mà, có cả Cua mà anh. Cua về với ba rồi đây, mấy tuần nữa thôi Cua ra đời rồi, anh tỉnh dậy trước khi con bé được sinh ra nhé, để còn cùng em chào đón nó. Em nghe nói quần áo anh vẫn chưa vứt, may quá lần này chúng ta lại đỡ tốn một khoản rồi phải không anh? Anh có biết không? Suốt thời gian yêu anh, tình cảm của em là thật, không hề dối trá. Em không ngoại tình, mà là em hiểu nhầm, thế nên em đã làm anh đau, làm anh tổn thương rất nhiều phải không? Em xin lỗi, xin lỗi chồng của em, xin lỗi vì đã để anh chờ đợi vô vọng suốt mười mấy năm nay, xin lỗi vì không tin anh, xin lỗi vì bị thù hận che lấp mà làm cho chúng ta xa nhau.

Cô không kìm được, buông tay anh xuống, ôm mặt khóc nức nở, trên máy monito, nhịp tim của Văn bỗng khẽ nhanh hơn một chút, nhưng rồi lại về trạng thái bình thường. Nhiên không để ý, khóc rất lâu, lâu lắm rồi cô không được nhìn thấy anh, vậy mà ngày gặp lại lại đau thương đến vậy. Cô rất sợ, sợ rằng anh sẽ mãi nằm thế này, không bao giờ có thể mở mắt ra nhìn cô, càng nghĩ lại càng thấy trái tim như có ai đâm hàng ngàn mũi dao vào.

Hơi thở của anh vẫn đều đều, chỉ có điều chậm hơn bình thường, tay chân anh vẫn ấm áp, chỉ có điều không năm tay cô như những ngày tươi đẹp trước kia. Hoá ra cô đã bỏ lỡ người đàn ông suốt thời gian dài như vậy, cô thương anh lại càng hận mình. Đột nhiên cô thấy điện thoại rung lên, là của bác sĩ Lai vội vàng ấn nghe máy. Đầu dây bên kia nghe giọng cô lạc đi liền nói:

- Nhiên, hôm nay chú quên mất không nhắc cháu, cháu sắp đến ngày sinh rồi, có chuyện gì cũng cố gắng vượt qua. Đừng khóc nhiều quá, cố gắng nghĩ tích cực lên, cậu ấy qua cơn nguy kịch là tốt rồi, cháu phải mạnh mẽ lên vì cả cậu ấy và đứa bé trong bụng nhé. Chút cô Lan sẽ qua đón cháu về nhà về ăn cơm tối.

- Dạ, vâng, cháu sẽ cố gắng. Tối cháu ở lại đây, cô chú không cần chờ cháu đâu.

- Nhiên, đứa bé khoẻ mạnh chính là động lực cho cậu ấy tỉnh dậy, vậy nên cháu nghe lời chú về ăn cơm.

- Dạ, cháu hiểu, nhưng tối nay cháu muốn ăn cùng ba chồng cháu, cháu sẽ ngủ lại ở nhà chồng cháu. Dù sao đó cũng là nhà của đứa bé này, cháu từng quen rồi. Chú yên tâm, cháu sẽ mạnh mẽ, vì đứa bé. Cháu cảm ơn chú.

Ông Lai thở phào đáp lại:

- Được rồi, vậy thôi có gì cháu cứ gọi chú nhé.

- Dạ, vâng ạ.

Cô tắt máy, lau nước mắt lặng nhìn anh, tay cô nắm chặt tay anh khẽ thủ thỉ:

- Văn, em và con sẽ chờ anh.

- Nhiên, đây là gà tần cháu ăn đi.

Tiếng bác Thu phía sau khiến cô có chút giật mình, lúc này cô mới phát hiện từ buổi trưa tới giờ đã gần tối mà cô chưa ăn gì. Cô nhìn bác Thu, bên cạnh bỗng dưng cúi gằm mặt đáp:

- Cảm ơn bác.

Bác Thu cười hiền từ nói:

- Không có gì mà phải cảm ơn cả.

Ông Minh liền nói:

- Nhiên, ăn đi rồi ta đưa con về nghỉ ngơi.

Cô gật đầu, dù miệng đắng ngắt nhưng vẫn phải cố ăn hết bát gà tần, cô biết có lẽ chủ tịch Minh sợ cô về sẽ không ăn nên mới mang qua đây. Trong lòng cô càng thấy tội lỗi vô cùng. Ăn xong, chủ tịch Minh nói với bác Thu:

- Chút sẽ có y tá qua chăm sóc cho thằng Văn, chị ở đây trông tôi đưa con bé về rồi sẽ qua.

Bác Thu gật đầu thay cho câu trả lời, Chủ tịch Minh quay sang cô nói:

- Đi thôi, ta đưa con về nhà bác sĩ Lai, có gì sáng mai nếu con vào sau, về nghỉ ngơi cho khoẻ. Dù sao giờ cũng phải chờ thôi, nó qua được cơn nguy kịch là tốt rồi.

- Ba, ba đưa con về nhà anh Văn được không?

Chủ tịch Minh hơi sững người hỏi lại:

- Sao lại về đó?

- Ở đó, con sẽ ngủ ngon hơn, cảm giác thân thuộc hơn.

Ông Minh gật đầu đáp lại:

- Được rồi, ta đưa con về đó

Cô ngoan ngoãn theo ông ra xe, trên đường đi, chỉ thi thoảng ông hỏi cô những chuyện đã qua, còn dường như không ai nói gì về chuyện của Văn. Có lẽ họ cũng không muốn nhắc lại hiện thực đau lòng này. Ông Minh đưa chìa khoá nhà cho cô, dặn cô ngủ sớm rồi nhanh chóng quay lại bệnh viện. Cô mở cửa, bước vào nhà, mùi hương quen thuộc thoảng thoảng bay trong gió. Căn nhà vẫn sạch sẽ như ngày cô đến, chỉ có điều vắng anh lạnh lẽo vô cùng. Nhiên bước từng bước vào trong phòng ngủ, với tay bật đèn, nhìn xung quanh vẫn thấy thân thuộc vô bờ. Từ khi cô đi, anh vẫn không thay đổi thứ gì, chỉ có bức ảnh cưới treo trên tường đã bị gỡ xuống.

Nhiên nhìn chiếc giường, lại nhìn những đôi dép đi trong nhà, lại càng thương nhớ anh đến quặn lòng. Trở lại nơi đây, cô chưa từng nghĩ sẽ có ngày như thế này. Mọi thứ đã qua giờ giống như bức tranh đẹp đẽ mà không biết bao giờ mới quay trở lại được. Cô muốn ở lại bệnh viện cùng anh, thế nhưng cô biết ông Minh sẽ không đồng ý, vả lại ở bệnh viện không tốt cho đứa bé, dù sao thời điểm này cũng rất quan trọng, cô và đứa bé này phải mạnh mẽ vì anh.

Nhiên vào tủ, mở cánh tủ, đặt chiếc hộp trái tim vào một góc, sau đó định bụng mượn tạm bộ quần áo của anh tắm qua rồi mặc. Chợt cô thấy bên dưới, sấp quần áo sơ sinh trước kia anh cùng cô mua được gấp gọn gàng.

Chuyện này cô biết từ sáng nay, vậy mà giờ đây tận mắt thấy, lại thấy hương thơm phát ra cô càng xúc động vô cùng. Văn là người sống nặng tình cảm, tuy rằng vẻ ngoài lạnh lùng nhưng lại sống hướng nội. Cô ngồi hẳn xuống, lấy mấy bộ quần áo ôm chặt, nhắm nghiền mắt xoa đôi tay xuống bụng khẽ thì thầm:

- Cua, con xem này, quần áo của con ba mua cho con đấy. Ba còn tự tay giặt những bộ quần áo này cho con con biết không? Vậy nên giờ mẹ con mình sẽ chờ, chờ vài ngày nữa ba tỉnh lại, con sẽ ra đời khoẻ mạnh gặp ba nha Cua. Ba nhớ con lắm đấy, con cũng nhớ ba phải không con? Mai mẹ con mình lại vào với ba, mai mẹ sẽ kể chuyện Cua ngoan thế nào cho ba nghe nhé. Mẹ có lỗi với ba quá nhiều, Cua có thể thay mẹ làm ba hết giận mẹ được không con? Cua, ba yêu con biết bao nhiêu, tại mẹ, tại mẹ khiến con và ba xa cách mấy tháng nay. Cua đừng giận được không con? Mai mẹ sẽ kể ba nghe, Cua của mẹ đã cùng mẹ trải qua chuyện gì, để ba thương Cua mà tỉnh lại con nhỉ.

Dường như, đứa bé trong bụng cũng hiểu được chuyện, cô khẽ thấy bàn chân nó đạp nhẹ lên thành bụng, liền bật cười nói tiếp:

- Cua muốn nói Cua yêu ba, Cua nhớ ba phải không con? Vậy mai mẹ sẽ vào chuyển lời cho ba nha. Cua và mẹ hứa sẽ ngoan, ngoan để chờ ba tỉnh lại, hai mẹ con mình cùng chờ ba nha con.

Nhiên nói xong, cũng thấy trong lòng dễ chịu hơn chút, bỗng thấy phía dưới những món đồ kỷ niệm mà ngày trước cô dùng nó tống tiền anh được đặt ngay ngắn một chỗ. Nhìn xung quanh đâu đây, cũng thấy bóng dáng anh đã từng yêu thương chiều chuộng cô đến thế nào, cả những món đồ này anh cũng trân trọng mà cho vào góc tủCô chợt cảm thấy, không biết mình đã tu bao nhiêu kiếp mới có thể gặp được anh. Có anh trong cuộc đời này, chính là may mắn lơn nhất của cô. Cô cứ ngồi, ngẩn ngơ nhìn những vật vô tri vô giác, đôi khi còn bật cười, đôi lúc lại xot xa. Mãi một lúc lâu mới đứng dậy đi tắm.

Sau khi tắm xong, đồng hồ cũng báo giờ đi ngủ. Cô leo lên giường, ôm chiếc gối, tự dặn lòng rằng phải cố gắng, cố gắng giữ gìn để đứa bé và cô được khoẻ mạnh. Có khóc, có đau lòng, có buồn giây phút này cũng không giải quyết được vấn đề gì. Có lẽ cũng một phần mệt mỏi, mà cô ngủ thiếp đi, thế nhưng, cô không hề biết rằng, suốt đêm đó gối cô đã ướt đẫm.

Cả một ngày, khi biết ra sự thật cô hiểu lầm Chủ tịch Minh và anh, khiến cô day dứt đến không thở nổi. Cô đáng trách, đáng hận, và hơn hết rằng đáng thương khi đã bỏ lỡ quãng thời gian tươi đẹp bên Văn. Ở ngoài kia, đêm nay trời đầy sao. Trong giấc ngủ chập chờn, cô đã thấy những tia nắng bắt đầu rọi lên.

Ngày hôm sau, Nhiên tỉnh dậy trời đã nắng lên. Cô nhanh chóng đi đánh răng rửa mặt rồi đi ra ngoài. Đột nhiên cô thấy trên bàn có một cốc sữa nóng, lại có bát bún được được đậy vẫn nóng nguyên bỗng sững người lại. Trong giây lát cảm xúc quen thuộc bỗng dưng ùa về. Cô vội vàng đi ra bàn, mới phát hiện trên bàn có mẩu giấy còn nét bút của bác Thu “Dậy ăn sáng, uống sữa rồi hãy vào viện nhé”. Trong lòng cô bỗng như có gì đó chơi vơi hụt hẫng, cố gắng ăn hết bát bún uống thêm ngụm sữa rồi mau chóng ra ngoài bắt taxi vào viện. Bụng cô giờ cũng đã to, theo dự kiến là khoảng ba tuần nữa là sinh nên đi lại cũng khó khăn. Lẽ ra theo lời ông Minh cô phải gọi ông đến đón, nhưng tội lỗi cô còn chưa gột được hết, lấy tư cách gì mà làm phiền ông thêm? Nhiên lê bước chân nặng nề, từng bước lên thang máy đến phòng hồi sức cấp cứu.

Khi đến nơi bác Thu đã về, chỉ có ông Minh ngồi bên cạnh giường. Cô đứng ngoài cửa, nhìn vào bên trong, ông Minh tay nắm lấy bàn tay Văn, đang khẽ thì thầm gì đó. Nhiên nhìn cảnh tượng này, sự ân hận muộn màng trong cô lại càng tăng lên gấp bội. Rõ ràng, ông Minh nói rằng Văn nằm đây không phải lỗi của cô. Thế nhưng cô vẫn không thể nào tha thứ cho mình được.

Cô cứ đứng bên ngoài rất lâu, nhìn cảnh tượng người mái đầu bạc vỗ về người mái đầu xanh mà trái tim như thắt lại. Phải đến khi cô thấy đôi chân mình như bị cứng lại, mới từ từ gõ cửa đi vào. Ông Minh thấy cô, khuôn mặt liền nói:

- Con đến rồi sao? Vào đi mau lên.

Cô kéo chiếc ghế ngồi xuống cạnh ông lễ phép đáp:

- Dạ vâng, thưa ba. Hôm nay bác sĩ nói thế nào rồi hả ba?

- Bác sĩ nói mạch đập ổn định hơn, phần thương bên trong cũng ổn hơn. Chỉ có điều bác sĩ vẫn nói, tỉnh lại hay không còn tuỳ thuộc ở nó rất nhiều. Đành chờ thôi con ạ.

Cô bặm môi, cả người anh cắm đầy những dây dợ chằng chịt. Bờ môi nhợt nhạt hôm qua, nay đã có chút hồng hào lại, chỉ có điều đôi mắt vẫn nhắm nghiền trong chịu mở. Ông Minh khẽ thở dài nói:

- Nhiên, con ở đây nhé, nếu mệt lên giường bên cạnh nằm. Ta về nhà có chút việc, cần gì cứ gọi số bác Thu.

- Vâng, để con ở đây ba cứ đi lo công việc đi, có gì con gọi y tá với bác sĩ cũng được ba ạ.

Ông nhìn chiếc bụng bầu khệ nệ của cô, biết có chút không tiện, thế nhưng để cô ở đây trò chuyện với Văn là hợp lý nhất. Sau khi dặn dò cô vài câu, ông liền nhanh chóng ra ngoài trở về nhà, ở dưới cổng nhà ông, Quân đang chờ. Đợi ông Minh đi khuất, Nhiên mới kéo sát ghế lại gần Văn. Cô nhìn hàng lông mi vừa dài vừa rậm của anh khẽ nói:

- Văn, em ghen tỵ với anh thật đấy. Nét gì anh cũng đẹp, mắt mũi mồm miệng. Nếu Cua sinh ra mà giống em không giống anh chắc em tiếc lắm đây, mà con bé này nó ương ngạnh lắm, không giống ba mới lạ anh nhỉ?

Cô bỗng bật cười, kéo tay anh đặt lên bụng cô rồi nói:

- Cua hôm nay được hơn ba mươi bảy tuần mấy rồi đấy ba ạ, mẹ nói Cua ương ngạnh nên Cua đạp mẹ đây này.

Ở dưới phía bụng cô, đứa bé dường như đang tức giận, khẽ đạp vào bụng cô một cái rất mạnh. Trong giây lát, cô cảm nhận rõ sự cử động của nơi tay anh đặt lên, liền vội nhìn xuống. Thế nhưng ngay lập tức cô hiểu, thực ra đó là cử động của đứa bé chứ không phải anh, thật trùng hợp khi đứa bé đạp thẳng vào tay Văn. Cô bặm chặt môi ngăn cho sự xúc động trào dâng khẽ nói:

- Văn, con bé nó nhớ anh đấy. Anh có cảm nhận được không? Anh có nghe được em nói gì không Văn? Anh biết không, tám tháng nay vì em, vì lỗi lầm của em mà con bé phải xa ba, em biết em sai rồi. Anh tỉnh lại đi anh, để em bù đắp cho hai ba con, để em chuộc lại lỗi lầm của mình được không anh?

Dưới chiếc giường lạnh lẽo, thân hình cao lớn vẫn bất động. Nhiên chua xót mở chiếc hộp trái tim ra, hôm qua những bức thư trong này cô chưa dám đọc hết. Phần vì cô sợ rằng đọc xong không kìm được xúc động mà ảnh hưởng đến đứa bé, phần vì hôm qua trong lúc chờ đợi cô không dám đọc chỉ sợ người ta sẽ gọi vào lúc nào không hay

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương