Sau khi đi đăng ký kết hôn, Văn đưa Nhiên đến một cửa hàng photo ép lại tờ đơn, sau đó đóng khung vô cùng chắc chắn và đẹp đẽ. Cô nhìn anh, cảm thấy con người này càng ngày càng trở nên quái dị liền nhíu mày hỏi:

- Sao phải mang đi đóng khung vậy Giám đốc?

Anh nhìn cô, vẻ mặt vẫn không có gì biến đổi đáp:

- Đây là lần đầu tiên tôi có vợ, dù sao cũng là bước ngoặt lớn trong cuộc đời tôi mà phải làm thế để đỡ hỏng tờ giấy đăng ký kết hôn chứ?

Nhiên hừ lạnh trong lòng, quả thật không hiểu nổi con người này, cô đánh ánh mắt nhìn ra ngoài trời rồi đưa tay lên xem đồng hồ cũng đã quá trưa liền nói tiếp:

- Chiều anh lên công ty chứ?

Anh lắc đầu:

- Không, tý tôi đưa cô về nhà lấy đồ. Hôm nay tôi xin phép Chủ tịch nghỉ rồi.

Cô hơi cong môi, Chủ tịch là ba anh anh thích thì anh cứ nghỉ thôi, bỗng dưng thấy về đầu có vẻ sai sai vội vàng hỏi lại:

- Sao lại lên nhà tôi lấy đồ?

Anh cầm tờ đơn đăng ký kết hôn đã được đóng chắc chắn ôm chặt vào lòng rồi bước ra xe vừa đi vừa đáp:

- Để chuyển về nhà tôi.

Cô lật đật chạy theo, leo lên xe rồi nói:

- Sao lại chuyển về nhà anh rồi? Chúng ta đâu đã làm đám cưới?

Anh quay sang cô, nghiêm mặt nói:

- Đám cưới chỉ là hình thức thôi, pháp luật đã công nhận chúng ta là vợ chồng. Hay cô không muốn?

Cô lắc đầu rối rít giải thích:

- Không phải, thưa Giám đốc! Chỉ là theo phong tục Việt Nam, phải cưới rồi vợ mới được về nhà chồng.

- Nhà chồng cô là nhà của Chủ tịch, nhà riêng này chỉ là tôi tách ra để thuận lợi cho công việc chứ mọi chuyện cưới xin lễ Tết đều phải về đó cả. Bây giờ về nhà tôi có gì là sai? Cô nên nhớ việc cô cần là hoàn thành nghĩa vụ làm vợ.

- Nhưng mà…

- Còn nhưng gì nữa? Bây giờ cô đến nhà tôi chẳng phải vừa thuận lợi cho cả cô và tôi. Sáng tôi đưa cô đi làm, chiều đưa cô về đỡ phải đi xe bus. Tất cả tài liệu cô cần cô có thể đến nhà tôi đọc, cũng là thuận lợi để tôi và cô chuẩn bị đám cưới sao? Đằng nào chẳng về, sớm hay muộn cũng vậy thôi, quyết định thế đi đừng cãi lời tôi.

Nhiên thở mạnh một hơi, anh nói đúng, dù sao anh cũng là chồng cô rồi, từ nay về sau dù có thế nào cũng là hai người cùng sống với nhau. Có là mục đích gì thì hai người vẫn là vợ chồng, đến sớm hay muộn giờ này chẳng còn quan trọng. Huống hồ cô cũng biết dù sao cũng cần dựa vào anh mỗi ngày, thế nên tốt nhất từ ngày hôm nay cô phải ra dáng một người vợ thật sự. Nhiên nhìn tờ giấy đang ký kết hôn trước mặt, đây là bước ngoặt lớn của cả hai người. Kể từ lúc này cô có trách nhiệm với cuộc hôn nhân này, không nói đến việc anh trả thù giúp cô, thì cũng nói đến anh là chỗ nương tựa duy nhất của cô, cho cô được một gia đình, một mái ấm tử tế nhất. Vả lại, anh còn gì để chê trách? Cô nên an phận rồi! Nhiên quay sang Văn dõng dạc nói:

- Được, tôi chuyển qua nhà anh. Tiền nhà tháng này tôi chưa đóng, phiền anh đóng giúp tôi.

Anh nhíu mày hỏi lại:

- Tại sao tôi phải đóng tiền nhà cho cô?

- Vì anh là chồng tôi, tôi phải hưởng quyền lợi chứ?

Nói rồi cô cười bí hiểm, quay mặt ra ngoài, thấy điệu bộ cô anh bỗng cảm thấy vô cùng hài lòng, đáp lại:

- Được!

Chiếc xe đến cổng chung cư thì dừng lại, vừa xuống đến xe Nhiên mới phát hiện hai người đàn ông đứng sẵn ở đó. Cô nghĩ thầm hoá ra anh đã tính toán từ trước. Đồ của cô không có gì nhiều nên chỉ một chốc đã dọn xong vào mấy chiếc valy. Hai người đàn ông kéo valy cho vào một chiếc xe khác chở về nhà anh sau đó liền đi khuất. Về đến nơi cũng đã gần bốn giờ chiều, đồ của cô đã được để gọn gàng trươc cửa phòng anh. Văn mở cửa phòng quay sang nói với cô:

- Cô mang quần áo vào đây treo hết đi.

Cô hơi ngạc nhiên hỏi lại:

- Tại sao phải mang vào phòng của anh?

Anh hờ hững đáp:

- Không lẽ cô nghĩ chúng ta ở riêng mỗi người một phòng? Cô nên nhớ...

- Cô nên nhớ cô có nghĩa vụ làm vợ, sinh con cho tôi chứ gì?

Nhiên cắt ngang câu nói của Văn, anh cười trong lòng chống tay lên tường trả lời:

- Cô càng ngày càng thông minh lên rồi đấy.

Cô thở dài, cúi mặt đáp:

- Nhưng tôi muốn đến ngày đám cưới, chúng ta mới động phòng.

Đột nhiên anh nhìn cô, bật cười lớn, cười đến chảy nước mắt ra mới dừng lại. Cô khó hiểu hỏi lại:

- Sao vậy Giám đốc?

Anh nhanh chóng lấy lại bình thản trả lời:

- Tôi đâu nói hôm nay chúng ta sẽ động phòng? Trong đầu cô hoá ra cả ngày hôm nay chỉ nghĩ đến chuyện chúng ta động phòng sao?

Nhiên nhăn mặt, vừa tức giận, lại vừa xấu hổ, cảm thấy toàn thân nóng gian bặm môi lí nhí nói:

- Anh....tôi không có ý đó!

Văn cúi xuống, ghé sát môi vào tai cô thì thầm:

- Thế ý cô là gì?

Cô bị hơi thở ấm áp phả vào tai chợt rùng mình, không dám ngẩng đầu đẩy anh ra ho vài cái rồi đáp:

- Tôi đi xếp quần áo.

- Được rồi, tủ bên này của là của cô, cô muốn xếp bao nhiêu đồ cũng được, nếu thiếu thì tôi mua thêm cho cô một cái nữa. Cô cứ xếp đồ vào đấy, tắm táp bên này luôn buổi tối cô về phòng bên kia ngủ.

Nhiên nhìn chiếc tủ rất mới, trong lòng không rõ nó đã có từ bao giờ. Mùi gỗ lim vẫn còn rất thơm, thoang thoảng xộc vào mũi cô. Cô treo hết đống quần áo của mình vẫn thừa một khoảng rất lớn liền nhét mấy chiếc valy vào. Treo xong cô ra ngoài thấy anh đang ngồi trên ghế sofa, trên tay cầm quyển sách chăm chú ngồi đọc. Dưới bóng đèn vàng, một người đàn ông đẹp trai, vóc dáng cao lớn, khuôn mặt trầm tĩnh mặc chiếc áo sơ mi trắng, những ngón tay thon dài lật từng trang giấy tạo lên bức tranh đẹp đẽ vô cùng. Cô đứng ngây người mất một vài giây, đột nhiên nhìn thấy khung gỗ ép đơn đăng ký kết hôn được treo lên ngay bên trên chỗ anh đang ngồi liền lên tiếng hỏi:

- Giám đốc, sao anh lại treo cái này ở đây?

- Cái này là cái gì?

Cô giờ tay chỉ lên bên trên:

- Giấy đăng kết kết hôn của chúng ta.

Văn đứng dậy đi về phía cô nhìn về hướng tay cô chỉ đáp:

- À, tôi treo ở đó để mỗi sáng tôi và cô thức dậy đều nhìn thấy nó. Để nhắc nhở tôi và cô đã là vợ chồng. Có gì sao?

Cô lắc đầu vẫn không thể hiểu nổi những hành động của người đàn ông này, anh nhìn đồng hồ rồi quay qua hỏi cô:

- Cô muốn ăn gì? Tôi đưa cô đi ăn, tắm xong rồi chúng ta đi.

Nhiên lúc này mới để ý trời đã bắt đầu tối dần buổi trưa cả hai mới tranh thủ ăn được chút bún, cô nhìn quanh căn nhà rồi hỏi lại:

- Anh ở đây một mình bình thường ăn cơm kiểu gì?

- Tôi thường ăn ngoài, thi thoảng lại về nhà ba tôi ăn.

- Còn nhà cửa ai dọn dẹp?

- Một tuần tôi thuê giúp việc hai lần đến dọn nhà.

Nhiên thở dài đi xuống bếp mở tủ lạnh, bên trong hoàn toàn trông trơn, chỉ có vài chai nước đặt trong ngăn mát liền chạy vào tủ lấy chiếc túi xách rồi nói:

- Tôi đi siêu thị mua đồ về nấu.

Văn hơi ngạc nhiên hỏi lại:

- Mua đồ về nấu sao?

- Đúng vậy, tôi không quen ăn bên ngoài. Một tháng đi một hai lần còn được, mua đồ về nấu vừa ngon lại đảm bảo vệ sinh nữa. Dù sao chúng ta cũng thành một gia đình rồi, chẳng lẽ anh muốn ngày nào cũng đi ra ngoài ăn?

Anh nhìn cô, “Gia đình” từ đó phát ra từ mồm cô, nghe bỗng hạnh phúc đến lạ liền nói:

- Được để tôi đi cùng cô.

Cô hơi ngạc nhiên, không nghĩ anh lại chủ động đề nghị đi cùng cô, hoá ra tên Giám đốc này không lạnh lùng như cô nghĩ trong lòng lại có chút ấm áp, Văn lái xe ô tô chở cô đến siêu thị gần nhà.Vào đến siêu thị anh lấy chiếc xe đẩy đẩy về phía cô rồi nói:

- Cô muốn mua gì cho hết vào đây.

Nhiên nhìn Văn bỗng thấy giây phút này cô thấy anh ra dáng một người đàn ông của gia đình liền vui vẻ kéo anh vào mấy hàng thực phẩm, không biết cô đã mua những gì nhưng cả một xe chất đầy đồ cô mới kéo anh ra quầy thanh toán. Cô nhặt đồ xếp vào thanh băng chuyền, rồi hướng mắt về phía anh tỏ vè nũng nịu:

- Cho tôi tiền thanh toán.

Anh nhìn điệu bộ này của cô hết sức đáng yêu, nửa van nài nửa lại ra lệnh liền rút thẻ thanh toán đưa cho cô rồi nói:

- Thanh toán đi rồi cất đi, từ nay cô để thẻ này mà dùng.

Nhiên nhận lấy chiếc thẻ quen thuộc, cảnh tượng này nếu như không vì có bản hợp đồng kia cô đã nghĩ cô và anh bây giờ giống như một gia đình nhỏ hạnh phúc ấm áp. Cô thở dài cảm thấy bản thân lại nghĩ nhiều rồi. Chỉ cần trả thù được cho ba mẹ cô, lôi cổ được tên Thanh tống vào tù có lẽ cô không còn gì để hối tiếc, sống một cuộc sống dù không có tình yêu với người đàn ông này cũng là điều hạnh phúc ít nhất là với một kẻ không có gì để mất như cô. Sau khi thanh toán xong hai người nhanh chóng trở về, đến nhà anh giúp cô xếp đồ vào tủ lạnh, còn cô làm thức ăn để nấu cơm. Vừa cắm cơm cô vừa hỏi anh:

- Giám đốc, sao anh lại đi siêu thị cùng tôi vậy? Lại còn cùng tôi chọn mấy đồ ăn thế này, tôi không nghĩ anh lại dễ dàng đồng ý như vậy đâu.

Anh hơi dừng lại, một hồi sau mới đáp:

- Vì chúng ta là một gia đình rồi, chẳng phải cô nói vậy sao?

- Nhưng anh là Giám đốc của một công ty lớn, bình thường cũng lạnh lùng xa cách đến thế mà?

- Vì cô là vợ tôi, tôi là Giám đốc hay là gì thì cô cũng vẫn là vợ tôi. Tôi muốn thay đổi vì cô, vì gia đình này, cũng như cô thay đổi vì tôi vì gia đình này vậy. Dù cuộc hôn nhân này vì lý do gì thì giờ chúng ta đều ở chung một nhà, sống vì một mục đích giống nhau rồi. Tôi tin rằng ở cùng nhau tình cảm của cả tôi và cô đều sẽ lớn dần lên thôi. Tôi muốn có trách nhiệm với mái ấm này.

Câu nói của anh khiến cô hơi sững người, từng lời nói của anh phát ra thực sự khiến cô xúc động! Đúng vậy, trên đời này có biết bao nhiêu cuộc hôn nhân không tình yêu, nhưng nhìn vào vẫn hạnh phúc. Huống hồ cô và anh cũng còn trẻ, ngoại trừ việc trả thù cô cũng muốn vun đắp cho cuộc hôn nhân này. Anh xếp xong đồ cô cũng gần nấu cơm xong, hôm nay nấu mấy món đơn giản nên khá nhanh anh liền nhặt bát đũa sắp sẵn ra bàn, hít hà mùi thơm của thức ăn. Không khí gia đình này đối với anh là hạnh phúc, hạnh phúc đến không nói lên lời. Ăn uống xong xuôi, anh nhận phần rửa bát, tất nhiên cô không từ chối mặc dù trong lòng không thể nghĩ giám đốc mặt lạnh ở công ty về nhà lại phải rửa bát cho vợ chợt cười thầm nhìn anh bê đống bát đũa ăn xong vào bồn không khỏi cảm thấy vui vẻ. Trong lúc anh rửa bát, cô đi nhặt quần áo bẩn rồi hỏi anh chỗ đặt máy giặt sau đó mang lên giặt. Trời đã tối hẳn, bên trong nhà rất ấm nhưng bên ngoài lại lại hơi lạnh, cô khẽ rùng mình vì gió rét rít từng cơn như thể sắp mưa. Nhiên ngước lên bầu trời, bầu trời đêm không một ánh sao, cô không biết thói quen mỗi lần tối đến đều ngước lên bầu trời bắt đầu từ đâu, chỉ biét cho đến khi ở cùng Quân cô không còn thời gian để nhìn lên nó mỗi đêm. Trong lòng cô bỗng thấy có chút xót xa, không biết Quân ở nơi đó có bao giờ nghĩ đến cô một giây nào. Hôm nay cô trở thành vợ của nguòi đàn ông khác, rốt cuộc cũng cảm thấy không còn chút đau khổ nào,chỉ cảm thấy nỗi chua xót vẫn còn đong đầy! Nhưng nếu như được chọn lại có lẽ cô vẫn sẽ chọn kết cục này, bởi cô hiểu tình yêu là thứ quá mong manh, cuộc sống lại quá khốc liệt tàn nhẫn. Ở bên Văn cô không có tình yêu, bù lại cô có tất cả! Tình yêu không làm ra tiền mà ăn được, cũng chẳng giúp cô trả thù được, cớ gì cô cứ mải đắn đo suy nghĩ?

- Nhiên, sao cô đứng bần thần ở đây vậy?

Nhiên cứ mải suy nghĩ mà không biết Văn đã lên từ lúc nào, có lẽ thấy cô đi quá lâu nên anh đành lên xem thế nào. Cô lắc đầu đáp:

- Tôi giặt quần áo, nhân tiện muốn ngắm phố phường một chút thôi.

Anh nhìn cô, thở dài nói:

- Được rồi, trời gió to cô mặc phong phanh như vậy ốm vào tôi không chăm được đâu! Đi xuống đi, quần áo sáng mai dậy phơi.

Nhiên gật đầu, lẽo đẽo theo anh xuống chợt phát hiện bộ quần áo của anh đã được thay, trên người cũng toả ra mùi sữa tắm thơm mát, có lẽ anh vừa tắm xong. Phía sau bóng lưng anh dài rộng, cô bỗng thấy mình trở nên nhỏ bé, Xuống dưới nhà, anh liền ngồi lên ghế sofa còn vào phòng anh mở chiếc tủ, lấy bộ váy ngủ bước đi tắm. Hơi nước ấm khiến cô trở nên dễ chịu, cô nhìn vào gương tự nhủ phải cố gắng thích nghi cuộc sống mới này. Tắm xong cô ra ngoài thấy anh đang nằm dài trên ghế, tay cầm điều khiển tivi bật mấy kênh. Thấy cô trong bộ đồ ngủ, anh liền ngồi bật dậy:

- Nhiên, lại đây!

Anh vẫy vẫy tay gọi cô, giọng nói vừa dịu dàng, lại có phần mê hoặc. Giám đốc này anh càng ngày càng thay đổi quá rồi. Cô nhìn anh, rụt rè ngồi xuống bên cạnh, anh thấy điệu bộ cô liền kéo cô lại gần rồi nói:

- Sao vậy? Sợ chồng ăn thịt sao?

Cô lườm anh đáp lại:

- Tại sao tôi phải sợ anh?

Anh vuốt mấy sợi tóc cô rồi nói:

- Cô thể hiện ra cô là vợ tôi đi chứ? Dù trong lòng cô có không muốn hay thế nào cũng phải tỏ ra là cô cũng có tình cảm với tôi như vợ chồng đi, như vậy đâu có mất gì.

Cô chép miệng:

- Là tôi chưa quen.

- Thế thì tập làm quen đi. Chẳng lẽ cô muốn vợ chồng lạnh nhạt với nhau?

- Từ từ tôi sẽ thay đổi, sống cùng nhau mới có thể phát sinh ra tình cảm chứ, dù không phải tình yêu đó cũng là tình cảm vợ chồng. Tôi cũng tin vào điều đó mà!

Anh buông tay cô, gật đầu nói:

- Được rồi, hôm nay cũng mệt rồi, cô đi ngủ sớm đi!

Cô có chút hụt hẫng, trở về phòng nằm trằn trọc. Mọi chuyện của mấy ngày hôm nay diễn ra quá nhanh. Đến hôm nay cô mới có chút thích nghi, càng tiếp xúc, càng gẫn gũi với Văn cô càng thấy bên trong nội tâm anh khác hẳn với những gì anh thể hiện ra ngoài. Thật sự nếu để chấm điểm hoàn hảo, cô sẽ cho anh chín điểm, một điểm còn lại là anh không yêu cô và cô cũng không yêu anh. Nhưng cũng chẳng sao, thứ cô cần không phải là tình yêu! Văn trở về phòng, trong lòng anh cũng mang đầy tâm sự liền mở tủ, ngắm nhìn đống quần áo của cô lại cảm thấy mình có được cô rồi nhưng lại như thể chưa có được. Anh lên giường, nhìn qua khung cửa kính, bằng mọi cách anh sẽ khiến cô toàn tâm toàn ý yêu mình, suốt mười một năm nay chờ đợi cô trong mỏi mòn nhất định lần này dù có thế nào cũng yêu thương chăm sóc cho cô, bù đắp lại những tháng ngày đau khổ cô phải chịu. Bên ngoài kia trời bỗng lặng gió, trong lòng anh cũng bình yên trở lại, hai hàng mi khẽ nhắm dần dần chìm vào giấc ngủ. Sáng sớm khi Văn đang ngủ liền bị đánh thức bởi mùi thơm của thức ăn. Anh nhìn ra ngoài, mới có sáu giờ, trời bên ngoài vẫn âm u, sau khi dậy đánh răng Văn mở cửa phòng đi ra ngoài đã thấy Nhiên bê hai bát thức ăn đặt lên bàn. Anh đến gần rồi hỏi:

- Sao cô dậy sớm vậy?

Cô chỉ vào hai bát to trên bàn rồi nói:

- Tôi dậy sớm quen rồi, phơi quần áo xong thì xuống nấu ăn sáng. Anh vào ăn đi, khỏi phải đi ra ngoài vừa tốn kém, mà chắc gì đã nấu ngon bằng tôi.

Anh ngồi xuống, trước mặt anh là bát bún cá thơm phức, lại hỏi lại:

- Cô thích ăn bún cá, lại thích nấu bún cá sao?

Cô gật đầu tháo tạp dề ngồi đối diện anh rồi nói:

- Đúng vậy, vì thích ăn nên tôi mới nấu.

Văn gật đầu ngồi ăn ngon lành hết bán bún cá, vừa thơm ngọt, lại vưa chua cay tạo lên một hương bị rất riêng của cô. Ăn xong anh liền giục cô thay quần áo sau đó chở cô cùng đến công ty. Công ty cũng đã biết cô và anh sắp làm đám cưới nên không tỏ ra ngạc nhiên khi thấy anh đi làm cùng cô. Chỉ có điều thấy vẻ mặt vui cười của Giám đốc, lại còn cười nói chào hỏi khiến mọi người cảm thấy có chút lạ lẫm. Nhiên theo văn bước lên phòng làm việc, nhưng không thấy Nga trên phòng, cô nhìn đồng hồ đã đến giờ làm việc nhưng không thấy cô ta đâu. Ngày hôm qua không đi làm nên cô không rõ tại sao hôm nay Nga lại đi làm muộn. Cô thở dài, dù rằng không ưa Nga nhưng hôm nay không thấy cô ta ta đi làm cô lại cảm thấy trống trải. Cô đứng dậy xếp tập tài liệu cho Văn, sau đó mang xuống phòng văn thư photo đến khi lên vẫn thấy chưa thấy Nga đến liền hỏi Văn:

- Nga vẫn chưa đi làm sao Giám đốc?

Văn đang đánh máy, hờ hững đáp:

- Hôm nay cô ta xin nghỉ rồi, ngày kia mới đi làm lại.

Cô ngồi xuống bên cạnh hỏi lại:

- Tại sao chị ta lại nghỉ vậy ạ?

Văn nhận tập tài liệu của cô, vẫn không nhìn cô nói tiếp:

- Tôi cũng không rõ, thấy bảo có chuyện gia đình mà sao cô phải quan tâm đến cô ta?

Cô lắc đầu giải thích:

- Là tôi tò mò thôi!

Nói rồi cô nhìn ra khoảng trống bên ngoài, trong lòng đầy tò mò không hiểu rốt cuộc có chuyện gì mà chị ta không đi làm. Nga là con người trong công việc rất có quy tắc, đột nhiên nghỉ thế này chắc hẳn có nguyên nhân gì đó, trước đây nghe Quân nói gia đình cô ta đều sống bên nước ngoài, thế nên nếu gia đình bên đó có chuyện thì không đơn giản là chỉ nghỉ hai ngày. Còn nếu là họ hàng thì chắc chắn Văn sẽ biết, vì Nga là em họ của Giám đốc Linh. Cô gạt đi, rốt cuộc có chuyện gì cũng không phải là việc của mình, nhìn sang Văn, anh vẫn chăm chú vào công việc, chỉ cần làm việc là anh quên hết mọi thứ xung quanh. Cô lấy quyển sổ ra ghi mấy đề mục cần làm, sau đó ngồi đánh máy tập hồ sơ anh vừa giao, có lẽ dạo này công việc rất bận rộn nên cả cô và anh suốt buổi không nói nhiều với nhau. Buổi chiều, khoảng hơn bốn giờ, anh đứng dậy nói với cô:

- Tôi chở cô về nhà thay quần áo, hôm nay chúng ta sang nhà ba tôi ăn cơm, ba tôi mời bạn sang đẻ giới thiệu con dâu đấy, về ăn mặc đẹp một chút nhé. Hôm nay chúng ta nghỉ làm sớm một chút.

Cô gật đầu hỏi lại:

- Mấy giờ ăn vậy ạ?

Anh nhìn đồng hồ, sau đó quét ánh mắt xuống nhìn cô rồi đáp:

- Còn lâu mới ăn, không cần về nhà nữa bây giờ tôi đưa cô đi mua quần áo, tôi thấy cô ít quần áo lắm. Mấy bộ tôi mua cho cũng chỉ để đi làm, sắp làm con dâu của Chủ tịch rồi, cứ thoải mái mua sắm cho bản thân một chút. Cô đẹp lên thì tôi và ba tôi đều tự hào.

Nhiên nghe mấy lời anh nói vô cùng có lý, sống ở hoàn cảnh nào nên thay đổi theo hoàn cảnh đó cho phù hợp. Hai người sắp xếp công việc sau đó ra xe cùng nhau đến một trung tâm mua sắm. Cô chọn cho mình mấy chiếc đầm ôm bó sát, vài bộ váy thiết kế, một ít phụ kiện đi cùng rồi mang ra quầy thanh toán. Trời vẫn còn rất sớm, cô xem đồng hồ còn chưa đến sáu giờ liền bảo Văn đang đứng dựa lưng vào bàn thanh toán:

- Chúng ta về tắm rồi hay qua, giờ vẫn còn rất sớm mà.

Văn gật đầu, đồng ý yêu cầu này của cô, lái xe đi về hướng nhà mình. Cô ném đống quần áo ra phía sau, uể oải dựa đầu vào cửa kính, nhìn ra bên ngoài đường. Cuộc sống của cô hiện tại có được xem là hạnh phúc? Cô thở dài, chính bản thân cô cũng không hiểu ở cạnh Văn là cảm giác gì. Chỉ cảm thấy đôi lúc ấm áp, đôi lúc lại xa lạ. Ngoài đường những chiếc xe đang tấp nập đi lại. Cô nhìn đám người đi bộ trên đường, tiếng còi xe inh ỏi lại nghĩ đến những ngày khốn khó của mình. Đột nhiên, cô nhìn thấy bóng dáng quen thuộc trên đường. Đôi mắt anh ta đỏ hoe, có một giọt nước mắt còn rơi xuống. Quân! Cô dụi mắt, nhìn lại nhưng đã không còn thấy anh ta đâu nữa liền ngoái đầu lại đằng sau, nhưng bóng dáng đã tan biến như bọt biển. Cô lắc đầu, chắc chắn hình ảnh vừa rồi chỉ là ảo ảnh. Không thể nào là thật được. Nhất định là cô nhìn nhầm. Nhưng tại sao? Tại sao lại nhìn nhầm thành Quân? Rốt cuộc trong lòng cô đang nghĩ gì? Cô liếc mắt nhìn Văn, vẫn chưa hết bàng hoàng, nhắm nghiền mắt lấy lại sự bình tĩnh. Một tiếng nhạc du dương cất lên, giọng ca quen thuộc của nữ ca sĩ Anh Thơ mà cả cô và Văn đều rất thích…

“Tình yêu có từ nơi đâu, êm êm một khúc sông Cầu.

Sao trời lọt qua mắt lưới, rơi đầy khắp dòng sông sâu.

Tình đã trao nhau êm đềm, em là cô Tấm thảo hiền.

Mà mắt vẫn nhìn bối rối, gặp nhau lần nào cũng vội…”

Nhiên nhắm nghiền đôi mắt, từng lời nhạc khiến cô bỗng dễ chịu hơn rất nhiều. Trên cả đoạn đường đều không ai nói với ai câu gì, chỉ lắng nghe từng giai điệu dịu êm rót vào tai. Về đến nhà cả cô và Văn đều lên nhà tắm, tắm xong cô thay bộ váy mới mua mặc lên người, chiếc váy màu hồng phấn ôm gọn thân hình cô, nổi bật cả làn da trắng sứ. Văn cũng vừa hay tắm xong, anh mặc chiếc áo sơ mi màu tím thẫm. Nhiên liếc mắt nhìn anh, người đàn ông này quả thật rất đẹp trai. Đến nỗi chiếc áo sơ mi này không phải đồ dễ mặc cũng vẫn khiến anh trở nên đẹp trai vô cùng. Cô thầm nghĩ, không biết anh ra đường có đến bao cô gái thèm muốn có được, chắc chắn ở vị trí này của cô khiến rất nhiều người ganh tỵ. Con gái bay giờ rất nhiều người xinh đẹp, lại có rất nhiều thủ đoạn. Mấy người đàn ông giàu có lại phong độ dù có vợ rồi vẫn nằm trong tầm ngắm của họ. Anh hùng lại khó qua ải mỹ nhân, nghĩ đến thôi cô đã cảm thấy đầy hoài nghi.

- Ngây người ra đó làm gì? Đi thôi!

Nhiên bị Văn làm cho giật mình, vội vàng lật đật theo anh xuống dưới. Anh lái xe chở cô đến một biệt thự nằm ngay trung tâm thành phố. Cánh cổng sơn son thiếp vàng chỉ cần nhìn thôi cũng biết chủ nhân của ngôi nhà này giàu có cỡ nào, cô cũng đoán trước được sự giàu có của gia đình anh chỉ có điều đến trực tiếp lại cảm thấy ngỡ ngàng. Nhiên hít một hơi bươc xuống, xuống xe rồi cô mới biết đây không phải bữa tiệc gia đình bình thường. Bên trong có rất đông người, ánh đèn bên ngoài góc sân rộng sáng bừng cả không gian. Trong lòng cô cảm thấy hơi lạc lõng, đứng lại phía sau Văn. Đột nhiên anh nắm chặt tay cô rồi nói:

- Đừng sợ, đi theo tôi!

Nhiên nhìn anh, vẻ mặt anh đầy cương nghị, phải rồi đi theo anh cô sẽ không còn sợ gì nữa. Ít nhất cũng có anh ở đây rồi. Cô đi vào phía bên trong, ba anh đang đứng nói chuyện với mấy người trạc tuổi ông. Cô đảo mắt, chợt thấy hai người con gái còn rất trẻ có lẽ chỉ bằng tuổi cô đang hướng mắt về mình. Người con gái xinh đẹp hơn, mặc chiếc váy trắng, đôi mắt to tròn liền đi về phía hai người. Nhiên nhìn cô ta,vẻ đẹp này cô bỗng thấy rất quen, cô ta đi đến trước mặt cô và Văn rồi dừng lại, nhìn chằm chằm vào cô, vẻ mặt có chút quay thường sau đó quay sang Văn nói:

- Đây là vợ anh sao?

Văn siết chặt tay cô rồi đáp:

- Đúng vậy, em về từ bao giờ thế?

Cô ta không thèm trả lời câu hỏi của Văn quay lại giơ tay ra trước mặt cô rồi nói:

- Chào chị, tôi là Ngọc!

Cô rút tay khỏi tay Văn, bắt tay cô ta rồi đáp:

- Tôi là Nhiên, vợ anh Văn.

Ngọc gật đầu, bắt tay xong không nói thêm gì liền bỏ đi. Cô nhìn Văn, anh quay sang cô nói:

- Cô ấy là con gái bạn bố tôi, chúng tôi chơi với nhau từ khi tôi mười một tuổi đến bây giờ.

Nhiên gật đầu, chợt nhớ ra hôm Văn uống rượu cùng công ty Quân, mắt to tròn, mặc váy trắng, đeo giày búp bê, cô gái này chẳng lẽ là cô gái mà anh nhắc đến, bỗng dưng trong lòng cô xuất hiện một cảm giác khó chịu, liền bước từng bước chân đi trước, Văn thấy thái độ cô liền hỏi:

- Sao vậy? Không chờ tôi à?

Cô không thèm quay lại vừa đi vừa đáp:

- Sao phải chờ chứ?

- Cô sao khó chịu với tôi thế?

Cô cười mỉa mai trả lời:

- Cái gì? Tôi khó chịu gì chứ? Anh không thấy mọi người chờ sao?

Văn bất lực, cùng cô đi về phía ba mình. Thấy ông, cô liền cúi đầu, nhoẻn cười đáp:

- Cháu chào Chủ tịch! Cháu chào các cô các chú!

Thấy cô chào như vậy, Chủ tịch Minh tỏ ra không hài lòng đáp:

- Nghe nói hai đứa hôm kia đăng ký kết hôn rồi? Sao còn xưng hô như vậy? Gọi ta là ba chứ?

Cô cười gượng gạo, đáp lại:

- Tại cháu...con chưa quen, Chủ tịch...

Ông lắc đầu nói:

- Giờ là người một nhà rồi con đừng xưng hô thế, sau lại khó sửa.

Nhiên cúi xuống, gật đầu:

- Vâng, thưa ba!

Chủ tịch Minh cười lớn nói lớn tập trung sự thu hút của mọi người lại:

- Giới thiệu với mọi người một chút, đây là Nhiên con dâu tôi.

Sau đó ông quay sang cô nói:

- Hai gia đình này đều là bạn thân của ta cả, còn hai đứa kia là con gái họ.

Nhiên gật đầu mỉm cười, sau đó nâng ly rượu trên bàn nhận sự chúc mừng của họ, uống xong ly rượu, quay sang thấy Văn bị Ngọc kéo ra một góc. Chẳng biết hai người đã nói gì, chỉ thấy cô ta thi thoảng lại liếc mắt về cô đầy khó chịu. Nhiên nhìn về góc hai người đang đứng cuối cùng cầm ly rượu đi về hướng đó. Thấy cô đến, Ngọc liền im bặt, cô mỉm cười gật đầu với cô ta sau đó bám tay vào cánh tay Văn nói:

- Văn, sao chồng lại ra đây đứng? Ba gọi chồng đấy!

Văn ngỡ ngàng quay sang nhìn cô, không nghĩ cô lại thốt ra lời thế này liền hỏi lại:

- Sao cơ?

- Ba gọi chồng ra đó để nói chuyện với mọi người.

Nhiên nhắc lại từng lời từng chữ rõ ràng, đột nhiên anh mỉm cười, ôm eo cô rồi nói:

- Được rồi, chúng ta qua chỗ ba.

Cô gật đầu quay sang nhìn Ngọc nói tiếp:

- Xin lỗi vì đã làm phiền hai người nói chuyện.

Cô ta băm môi, sự tức giận hiện rõ trên mặt đáp:

- Chị đúng là đồ vô duyên.

- Ngọc! Sao em lại nói thế?

Văn thấy cô ta điệu bộ thế tức giận hỏi lại, cô ta nhìn anh cười nhếch mép:

- Không đúng sao? Em và anh đang nói chuyện tự dưng từ đâu chui vào, đúng rõ vô duyên.

Nhiên nhìn Ngọc, trong làm cảm thấy nực cười liền nhẹ nhàng đáp lại:

- Sao lại từ đâu chui ra? Chị đi bộ rõ rằng từ hướng ba chồng chị đứng đi về đây, em và anh ấy nói chuyện là việc của hai người. Nhưng anh ấy là chồng chị, đừng nói đến chuyện ba chồng chị gọi, mà với tư cách là vợ thôi chị cũng đủ tư cách để ra đây gọi anh ấy rồi chứ?

Cô ta không thèm đáp lại, bỏ đi, cô thở dài Văn rồi nói:

- Người yêu cũ của anh hiền ghê cơ.

Văn ngạc nhiên hỏi:

- Người yêu cũ nào? Ngọc sao?

Nhiên không thèm đáp, đi thẳng về phía Chủ tịch, khi cô và Văn bước đến mọi người đều trách móc nhân vật chính của buổi tiệc lại bỏ đi linh tinh. Trước mặt mọi người cô không thể giận dỗi Văn đành ra bộ diễn trò như thể hai người rất yêu nhau. Bữa tiệc đối với cô sẽ là tốt đẹp nếu không phải cứ thi thoảng lại bị Ngọc lườm nguýt. Nhìn ánh mắt cô ta cô hiểu rõ chắc chắn cô ta rất thích Văn. Sau khi tàn buổi tiệc, mọi người đều trở về hết, cô cảm nhận những người ở đây đều rất thân thiện trừ Ngọc, kể cả cô bé đi cùng Ngọc cũng thi thoảng lại quay sang nói với cô vài câu chuyện. Khi mọi người đứng dậy về hết, Chủ tịch Minh gọi Nhiên vào phòng khách nói chuyện riêng một chút, ông dặn dò cô vài điều về Văn tiện còn nói lời cảm ơn cô vì đã yêu cậu con trai duy nhất của ông nếu không không biết chừng nào mới có cháu bế. Sau khi nói chuyện với ông Minh, Nhiên ra ngoài sân chợt thấy Văn đang đứng một góc nói chuyện với Ngọc ở phía gốc cây. Cô lững thững bước tới đột nhiên dừng lại khi nghe Ngọc lên tiếng, có lẽ do Nhiên đi từ nơi khuất ánh sáng mà cả hai người họ đều không nhìn thấy cô.

- Anh Văn, không phải trước kia ba anh từng nhận em làm con dâu sao?

Nhiên không quan sát được sắc mặt Văn chỉ nghe tiếng đáp:

- Đó là chuyện của ba anh từ khi chúng ta còn nhỏ.

- Nhưng anh biết em rất thích anh mà, anh biết em thích anh từ rất lâu rồi mà. Chẳng phải anh nói anh thích con gái mắt to, mặc váy trắng sao?

Văn thở dài lạnh lùng đáp:

- Nhưng không phải em. Ngọc, em đừng thế này nữa. Tình cảm không thể ép buộc, anh có vợ rồi!

- Tại sao anh lại lấy vợ chứ? Tại sao lại lấy một người như chị ta? Em nghe nói chị ta là trẻ mồ côi, sao anh lại lấy chị ta cơ chứ? Cũng chỉ là loại trẻ mồ côi đầu đường xó chợ có gì mà anh phải lấy?

- Ngọc! Em đừng có coi thường người khác như vậy. Gia đình em giàu có không có nghĩa em được phép coi thường người khác, nhất là vợ anh!

- Anh yêu chị ta sao? Anh có tình cảm với chị ta sao?

- Đúng vậy!

Cô hơi sững người trước câu trả lời của anh, đột nhiên thấy bóng anh bước ra liền lùi lại, chợt cô thấy Ngọc lao vào ôm anh từ phía sau! Cô ta khóc, vừa khóc vừa nói:

- Nhưng em yêu anh, em chờ đợi anh suốt bao nhiêu năm nay anh biết mà.

Đột nhiên điện thoại của cô reo lên, cô giật mình lúng túng chưa kịp nghe đã thấy Văn lên tiếng, kéo tay Ngọc ra khỏi người mình:

- Nhiên, sao em lại ở đây?

Cô lấy lại bình thản đáp:

- Em đi tìm anh, muộn rồi mà.

Anh tiến lại gần cô, xót xa nói:

- Anh xin lỗi, máy anh hết pin!

Cô nhìn Ngọc, cô ta nhếch mép nhìn cô khinh bỉ nói:

- Hoá ra chị rình mò ở đây để nghe chuyện của chúng tôi, đúng là loại không biết xấu hổ!

Cô thấy điệu bộ cô ta như vậy, tiền lại gần nói:

- Tôi rình mò cô và chồng tôi? Nghe có vô lý không? Mà kể cả tôi rình mò, thì tôi cũng có tư cách đúng không? Còn cô biết người ta có vợ rồi vẫn còn bám theo thế này tôi thấy cô mới giống người đáng xấu hổ. Thôi muộn rồi, chồng tôi cũng từ chối cô như vậy rồi, chẳng lẽ cô lại muốn có tin đồn con gái Giám đốc Công ty Bảo Ngọc gạ gẫm trai đã có vợ?

Cô ta chưa kịp lên tiếng Văn đã nói:

- Đúng đấy Ngọc, em nên giữ thể diện sau này còn kiếm chồng, thế này ai dám lấy em?

Ngọc bị cả hai người hùa vào nói, cứng họng đành tức giận bỏ đi, Nhiên nhìn Văn, trong lòng vẫn thấy khó chịu đi nhanh ra xe. Lên xe, Văn liền hỏi:

- Lại khó chịu nữa sao?

Cô không thèm đáp lại, nhìn ra cửa.

- Ghen à?

Văn lại tiếp tục hòi, cô nhìn anh, cười hềnh hệch:

- Ghen? Tại sao lúc nào anh cũng hỏi tôi ghen sao? Tôi phải ghen sao!

- Không ghen thì đừng khó chịu với tôi chứ!

- Tôi có gì mà phải khó chịu?

- Không khó chịu! Cô không khó chịu sao lại nói với Ngọc như vậy?

Cô hừ một tiếng:

- Chồng tôi ôm người khác trước mặt tôi cũng phải cố chịu sao? Dù thế nào anh cũng là chồng tôi, tôi không thích anh như vậy!

Anh nhìn cô giải thích:

- Là cô ấy ôm tôi, không phải tôi ôm cô ấy.

- Kể cả là như vậy!

- Thật ra tôi với cô ấy không phải như cô nghĩ, cô ấy cũng không phải là người yêu cũ của tôi như cô nghĩ đâu!

- Anh giải thích chuyện này với tôi làm gì?

Văn lắc đầu không đáp, chỉ mỉm cười trong lòng có chút thích thú. Khi hai người về đến Nhiên liền vội vàng đi tắm, hôm nay uống chút rượu bên ngoài trời người cô cảm thấy rất nhớp nháp. Hơi nước mắt theo dòng nước trên vòi hoa sen chảy xuống người khiến cô cảm thấy khoan khoái vô cùng.Tắm xong cô đi ra ngoài, bất chợt thấy trên bàn có cốc nước cam liền ngó ra ngoài thế nhưng bên ngoài hoàn toàn im lìm, cửa phòngg Văn cũng khoá chặt. Trong giây lát cô bỗng cảm thấy ấm áp vô cùng vội đưa cốc nước cam uống ực một hơi. Uống xong cũng cảm thấy mắt đã díu lại bèn lên giường đi ngủ. Ngày hôm sau đến công ty, cô đã thấy Nga có ngồi ở bàn làm việc. Văn nhìn thấy cô ta có chút ngạc nhiên hỏi:

- Không phải cô bảo ngày mai cô mới đi làm sao?

Nhiên lúc này mới quan sát kỹ, chỉ hai ngày không gặp nhìn cô ta bỗng tiều tuỵ hẳn. Đôi mắt thâm quầng như thiếu ngủ, vẫn xinh đẹp nhưng lại không có chút sức sống. Cô ta đứng dậy đáp:

- Chào Giám đốc, tôi xong việc rồi nên hôm nay đi làm luôn.

Cô thấy Nga nói vậy, liền nói:

- Trông chị có vẻ mệt mỏi, hay chị cứ xin Giám đốc nghỉ ngơi đi.

Nga nhìn cô, không thèm đáp lại, cô có vẻ chưng hửng đành đi vào phòng làm việc. Làm đến hơn mười giờ cô cảm thấy uể oải liền đi ra vào nhà vệ sinh rửa mặt. Đột nhiên cô thấy tiếng khóc, tiếng khóc rất nhỏ nhưng đủ để cô nghe được. Nhiên không dám rửa mặt lắng tai nghe, là tiếng khóc của Nga, bất chợt cô ta mở cửa đi ra ngoài, mắt vẫn còn đỏ hoe. Nhiên đứng sững lại, Nga thấy cô cũng có chút ngạc nhiên, nhưng rất nhanh chóng tỏ ra bình thản nhất. Cô không kìm chế được liền hỏi:

- Chị sao vậy?

Cô ta không thèm đáp lại, xối nước rửa mặt, Nhiên tưởng Nga không nghe thấy liền hỏi lại:

- Chị có chuyện gì sao?

Đột nhiên cô ta nhìn cô, gào lên:

- Cô bị điên à? Tôi cơ chuyện gì liên quan gì đến cô?

Nhiên giật mình lùi lại, lần đầu tiên cô thấy chị ta mất bình tĩnh thế này, không nói thêm gì, về thẳng phòng Giám đốc.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương