Em Là Phiền Phức Của Tôi
-
Chương 15
Chu Linh thật là chơi vui đến nỗi quên cả thời gian. Đến khi hỏi người giúp việc thì cũng đã 11 giờ đêm. Chu Linh chán nản. Dù cô có cố gắng làm thế nào thì vẫn phải quay trở lại phòng ngủ. Haiz... lúc chiều, cũng chỉ ham cái lợi trước mắt, vì một bữa cơm mà cô hận không thể về nhà tổ, mà đến giờ thì...
Nếu cô còn nhớ ra quay về nhà tổ sẽ phải ngủ cùng một phòng với Dương Thành thì dù có cho cô một trăm bữa cơm thì cô cũng nguyện ý về căn nhà kia còn hơn.
Nhưng nói đi nói lại thì cô thật sự là rất thích cái hồ cá này. Có khi trở về nhà cô phải làm một cái mới được. Nhưng mà dù cô nghĩ thế thì cũng không thực hiện được, cô không có tiền a.
Ngồi thêm một lúc nữa thì Chu Linh đứng dậy, được người giúp việc đưa trở về phòng. Thật sự thì cô thấy rất áy náy với bà, vì cô ngồi đây mà bà cũng không được trở về nghỉ ngơi.
Khi Chu Linh về đến phòng thì Dương Thành đã nằm trở lại trên giường. Cô lắng nghe thấy tiếng thở ổn định của người ở trên giường, đoán anh đã ngủ, nên cô nhẹ nhàng đi tắm. Chiều nay khi ở trên phòng, cô cũng mới biết là ở trong phòng này có ghế sofa, có nghĩa là đêm nay cô không phải ngủ dưới đất nữa.
Chu Linh nhẹ chân nhẹ tay đi về hướng chiếc sofa, nhưng không may lại vấp phải chiếc bàn. Cô đau điếng người, nhưng nghĩ Dương Thành đang ngủ, lại phải nhịn tiếng kêu lại, chỉ dám kêu khe khẽ.
Có lẽ bởi vì thức khuya nên vừa nằm xuống, không đến bao lâu cô đã chìm vào giấc ngủ.
Dương Thành nghe thấy tiếng hít thở đều đều của Chu Linh, lúc này mới hơi nhổm dậy nhìn về phía cô. Hừm... rất tự giác.
Sau đó thì anh cũng chìm vào giấc ngủ. Một đêm này, ai cũng có suy nghĩ của riêng mình.
--------
Những tia nắng sớm len lỏi qua các khe lá, như lụa tơ tằm bay qua cửa sổ nhẹ nhàng phủ lên người con gái đang ngủ trên sofa.
Chu Linh duỗi hai tay, hai chân, vặn người một cái. Cô còn chưa kịp ngáp một cái thì đã lăn khỏi xuống chiếc sofa, lần tiếp đất này cũng không mấy dễ chịu.
Chu Linh đau khổ nghĩ, mặc dù ngủ trên sofa có êm thật đấy nhưng ngủ trên đất chỉ hơi cứng một chút thôi, cô còn có thể thoải mái lăn, lăn đi đâu cũng được còn không sợ bị ngã như này.
Chu Linh chật vật đứng lên nhưng vừa nhổm lên được một nửa thì đứng hình. Trong phòng này cũng không chỉ có mình cô a. Nếu mà có Dương Thành ở đây thì thật sự là mất mặt chết. Nghĩ vậy cô bèn dò hỏi.
- Dương Thành...
-...
Haiz... Chu Linh thở hắt ra. May quá...
- Cô còn ở đó ngốc cái gì nữa. Chuẩn bị rồi đi xuống.
Dương Thành từ lúc Chu Linh dậy thì đã ở trong phòng. Cũng không phải là anh muốn làm gì ở đây. Mà hôm nay, ba của anh trở về cho nên anh cũng Chu Linh vẫn phải chuẩn bị một chút.
Chu Linh nghe thấy Dương Thành nói vậy thì biết mình không thể giữ được hình tượng nữa thì khóc không ra nước mắt. Cô làm sao mà biết được có ngày nào anh ta buồn chán lại lôi nó ra để chế nhạo cô hay không.
Cô rất nhanh thì chuẩn bị xong. Vì hôm nay ba Dương Thành về nên việc lựa chọn quần áo của cô được Dương Thành thực hiện. Dù sao thì cô cũng không lựa được bộ quần áo hẳn hoi được.
Theo Chu Linh thấy thì cô và Dường Thành cũng không phải chuẩn bị cái gì. Anh chỉ nói khi gặp ba thì phải thế này thế kia. Từ sáng đến tận lúc ba Dương Thành về thì cũng đến giờ cơm trưa. Vậy mà bắt cô dậy sớm như vậy. Đúng là quen cái thói bắt nạt người khác.
Ba của Dương Thành năm nay đã trên năm mươi. Nhưng không khó để nhận thấy khi còn trẻ ông cũng rất đẹp trai. Chuyện tình của ba mẹ Dương Thành cũng đã trở thành giai thoại không ai không biết ở thành phố này.
Nhưng qua đôi tai và cảm giác của Chu Linh thì cô cảm thấy ông là một người tốt, nhưng ông lại thật sự rất nghiêm khắc với Dương Thành.
Khi nói chuyện với ông thì cô diễn y hệt những gì mình đã tập duyệt qua lời dặn dò của Dương Thành và một phần ở trong truyện. Cho nên qua ải này cũng không khó khăn lắm.
Ít nhất thì dựa vào phần đầu của câu truyện đến bây giờ thì cũng chưa có ai nghi ngờ cô. Nhưng về sau cô cũng không biết phải làm như thế nào nữa, dù sao thì cô cũng chỉ đọc được một phần của câu chuyện. Còn cả đôi mắt này nữa, trong truyện về sau cũng không nhắc đến Chu Linh, không biết còn cơ hội để chưa khỏi không nữa.
Chu Linh chán nản nghĩ, cái cốt truyện lằng nhằng này, không biết nó định hành hạ cô đến bao giờ đây?
Nói thật thì chỉ cần đôi mắt của cô khỏi hẳn thì cô sẽ không nán lại trong cái câu chuyện của nam nữ chính nữa đâu. Bản thân mình quan trọng hơn.
Nếu cô còn nhớ ra quay về nhà tổ sẽ phải ngủ cùng một phòng với Dương Thành thì dù có cho cô một trăm bữa cơm thì cô cũng nguyện ý về căn nhà kia còn hơn.
Nhưng nói đi nói lại thì cô thật sự là rất thích cái hồ cá này. Có khi trở về nhà cô phải làm một cái mới được. Nhưng mà dù cô nghĩ thế thì cũng không thực hiện được, cô không có tiền a.
Ngồi thêm một lúc nữa thì Chu Linh đứng dậy, được người giúp việc đưa trở về phòng. Thật sự thì cô thấy rất áy náy với bà, vì cô ngồi đây mà bà cũng không được trở về nghỉ ngơi.
Khi Chu Linh về đến phòng thì Dương Thành đã nằm trở lại trên giường. Cô lắng nghe thấy tiếng thở ổn định của người ở trên giường, đoán anh đã ngủ, nên cô nhẹ nhàng đi tắm. Chiều nay khi ở trên phòng, cô cũng mới biết là ở trong phòng này có ghế sofa, có nghĩa là đêm nay cô không phải ngủ dưới đất nữa.
Chu Linh nhẹ chân nhẹ tay đi về hướng chiếc sofa, nhưng không may lại vấp phải chiếc bàn. Cô đau điếng người, nhưng nghĩ Dương Thành đang ngủ, lại phải nhịn tiếng kêu lại, chỉ dám kêu khe khẽ.
Có lẽ bởi vì thức khuya nên vừa nằm xuống, không đến bao lâu cô đã chìm vào giấc ngủ.
Dương Thành nghe thấy tiếng hít thở đều đều của Chu Linh, lúc này mới hơi nhổm dậy nhìn về phía cô. Hừm... rất tự giác.
Sau đó thì anh cũng chìm vào giấc ngủ. Một đêm này, ai cũng có suy nghĩ của riêng mình.
--------
Những tia nắng sớm len lỏi qua các khe lá, như lụa tơ tằm bay qua cửa sổ nhẹ nhàng phủ lên người con gái đang ngủ trên sofa.
Chu Linh duỗi hai tay, hai chân, vặn người một cái. Cô còn chưa kịp ngáp một cái thì đã lăn khỏi xuống chiếc sofa, lần tiếp đất này cũng không mấy dễ chịu.
Chu Linh đau khổ nghĩ, mặc dù ngủ trên sofa có êm thật đấy nhưng ngủ trên đất chỉ hơi cứng một chút thôi, cô còn có thể thoải mái lăn, lăn đi đâu cũng được còn không sợ bị ngã như này.
Chu Linh chật vật đứng lên nhưng vừa nhổm lên được một nửa thì đứng hình. Trong phòng này cũng không chỉ có mình cô a. Nếu mà có Dương Thành ở đây thì thật sự là mất mặt chết. Nghĩ vậy cô bèn dò hỏi.
- Dương Thành...
-...
Haiz... Chu Linh thở hắt ra. May quá...
- Cô còn ở đó ngốc cái gì nữa. Chuẩn bị rồi đi xuống.
Dương Thành từ lúc Chu Linh dậy thì đã ở trong phòng. Cũng không phải là anh muốn làm gì ở đây. Mà hôm nay, ba của anh trở về cho nên anh cũng Chu Linh vẫn phải chuẩn bị một chút.
Chu Linh nghe thấy Dương Thành nói vậy thì biết mình không thể giữ được hình tượng nữa thì khóc không ra nước mắt. Cô làm sao mà biết được có ngày nào anh ta buồn chán lại lôi nó ra để chế nhạo cô hay không.
Cô rất nhanh thì chuẩn bị xong. Vì hôm nay ba Dương Thành về nên việc lựa chọn quần áo của cô được Dương Thành thực hiện. Dù sao thì cô cũng không lựa được bộ quần áo hẳn hoi được.
Theo Chu Linh thấy thì cô và Dường Thành cũng không phải chuẩn bị cái gì. Anh chỉ nói khi gặp ba thì phải thế này thế kia. Từ sáng đến tận lúc ba Dương Thành về thì cũng đến giờ cơm trưa. Vậy mà bắt cô dậy sớm như vậy. Đúng là quen cái thói bắt nạt người khác.
Ba của Dương Thành năm nay đã trên năm mươi. Nhưng không khó để nhận thấy khi còn trẻ ông cũng rất đẹp trai. Chuyện tình của ba mẹ Dương Thành cũng đã trở thành giai thoại không ai không biết ở thành phố này.
Nhưng qua đôi tai và cảm giác của Chu Linh thì cô cảm thấy ông là một người tốt, nhưng ông lại thật sự rất nghiêm khắc với Dương Thành.
Khi nói chuyện với ông thì cô diễn y hệt những gì mình đã tập duyệt qua lời dặn dò của Dương Thành và một phần ở trong truyện. Cho nên qua ải này cũng không khó khăn lắm.
Ít nhất thì dựa vào phần đầu của câu truyện đến bây giờ thì cũng chưa có ai nghi ngờ cô. Nhưng về sau cô cũng không biết phải làm như thế nào nữa, dù sao thì cô cũng chỉ đọc được một phần của câu chuyện. Còn cả đôi mắt này nữa, trong truyện về sau cũng không nhắc đến Chu Linh, không biết còn cơ hội để chưa khỏi không nữa.
Chu Linh chán nản nghĩ, cái cốt truyện lằng nhằng này, không biết nó định hành hạ cô đến bao giờ đây?
Nói thật thì chỉ cần đôi mắt của cô khỏi hẳn thì cô sẽ không nán lại trong cái câu chuyện của nam nữ chính nữa đâu. Bản thân mình quan trọng hơn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook