Em Là Nữ Vương, Tôi Nguyện Cúi Đầu
-
Chương 5
Bị âm thanh tươi cười của trẻ con thu hút, Hoàng Sa đau lòng đứng lại nhìn, cũng không chú ý ra tay mình đang xoa bụng theo thói quen.
“Sao vậy?” Mẹ Hoàng tay cầm túi xách đắt tiền, vẻ mặt vui cười, cảm thấy con mình đau buồn nhìn cặp mẹ con đằng xa, bà nghi hoặc hỏi.
Cô giật mình, môi mỉm cười thật xinh đẹp, thật lòng nói: “Mẹ xem, đứa trẻ kia thật đáng yêu, tương lai cháu của mẹ cũng đáng yêu như vậy a.”
Mẹ Hoàng bị chọc cho cười, nghiêm mặt nói “con bé này.”, nhưng lại vui vẻ ôm lấy tay cô, lôi kéo vào một cửa hàng trang sức.
Hoàng Sa bất đắc dĩ đứng ở một bên trông coi, thấy mẹ Hoàng mỉm cười thật tươi, cô cũng vui vẻ theo, đợi cho bà đã nhảy qua một cửa hàng khác, mà cô còn lưu lại nơi cũ, bà liền mất kiên nhẫn hối thúc cô nhanh nhanh chân lên.
Thấy mẹ hối thúc, cô liền nhanh chân chạy qua bên cửa hàng quần áo.
Lại không cẩn thận đụng trúng một người.
Người nọ cơ thể cường tráng, tất nhiên là không bị gì.
Chỉ tội cho Hoàng Sa cơ thể mỏng manh bị đẩy suýt chút nữa lăn mấy vòng.
Đầu cô choáng váng, hai mắt hoa lên, khó khăn lắm mới nói được câu xin lỗi với người nọ.
Người nọ nhìn cô chằm chằm, môi gợi lên nụ cười thỏa mãn, hắn nhẹ nhàng đỡ cô dậy, sủng nịnh xoa mái tóc mềm mượt của cô: “Có đau ở đâu không? anh đưa em đi bệnh viện nhé.”
Hoàng Sa biết rõ giọng nói này, hai mắt trợn trừng nhìn cái tên ôn nhu trước mặt, môi rặn mãi mới ra một cái tên: “Vũ Tấn Hiên!?”
Nghe thấy tên mình, Vũ Tấn Hiên cười càng thêm dịu dàng, thầm nghĩ, em ấy còn nhớ tới mình, lòng ấm áp hẳn lên: “Ân, Tiểu Sa trí nhớ thật tốt.”
Nhìn khuôn mặt tuấn dật khi xưa không thay đổi, cô nhíu mày nghĩ, sao mà không nhớ cho được ngay tuần trước anh còn sai người chuốc rượu tôi, đưa tôi cho một nam nhân khác a.
Vì đã đọc hết quyển truyện sến sẩm kia, nên mọi tình tiết Hoàng sa cô nắm gọn trong lòng bàn tay, cũng cảm thấy vô cùng thất vọng với hành vi của Vũ Tấn Hiên.
Tay bị Vũ Tấn Hiên nắm chặt tới đỏ, cô bị đau nên muốn rút tay ra, nào ngờ, lại bị hắn nắm chặt thêm.
Thấy tay mình vừa đỏ vừa bầm tím, Hoàng Sa đau đớn giãy giụa muốn thoát.
“Vũ thiếu, anh làm tôi đau, buông ra đi.” Cô lạnh nhạt nói, có hơi khó chịu mà nhíu mày.
Hắn giật mình, tay nhẹ buông cô ra, mặt có chút thất thố: “Xin lỗi, anh có làm em đau không?”
“Mẹ tôi đang đợi, mời ngài tự trọng một chút, tránh đường.”, Hoàng sa xoa cánh tay bị hắn bóp đau, mất kiên nhẫn bỏ đi.
Lại không biết khi mình lướt qua hắn, trái tim bên trong đã đóng băng.
Bị bỏ lại, Vũ Tấn Hiên mỉm cười tự giễu, tay nắm chặt thành quyền, cô ấy … từ bỏ mình rồi.
“Sao mà lâu thế, mẹ giúp con lựa mấy bộ, mau vào thử.” Mẹ Hoàng chỉ vào núi quần áo trước mặt, mất kiên nhẫn đẩy cô vào phòng thay đồ: “Mau thay nhanh cho mẹ xem nào.”
Cô đau đầu vì mẹ Hoàng, lệ rơi đầy mặt, đành phải nhận mệnh mà tuân lệnh theo vị phu nhân nhà mình.
….
Tối về, được Ba Hoàng thông báo phải đi làm, Hoàng Sa tái mét lắc đầu, không phải vì cô lười biếng hay gì.
Mà là, tại sao cô lại làm ngay công ty của Đậu Ngọc Đào chứ.
“Ba xem công ty nhà mình dễ thở hơn nhiều, cần gì phải qua công ty khác làm chi.” Hoàng Sa bày tỏ sự không đồng ý của mình.
Ba Hoàng cầm tách trà nhấp, đặt tờ báo trêи tay xuống, uy nghiêm nhìn cô: “Ai trong công ty không biết con là đại tiểu thư của Hoàng gia, là viên ngọc quý trong lòng ba, con vào đó còn việc làm sao, không sợ người khác dị nghị à, dù gì cái công ty này cũng là của con, học tập cho tốt.”
Bị nói cho choáng váng, cô ngồi phịch xuống sô pha, ôm lấy ba Hoàng, uất ức nói: “Nhưng người ta bị tổng tài công ty đó ghét bỏ, vô chỉ bị ức hϊế͙p͙, ba đổi cái khác nha.”
Ba Hoàng không nói, bỏ qua ý kiến của con gái, nhanh chân chạy đi mất.
Cô nhìn ông chạy đi, mí mắt giật giật mấy cái, khóc không ra nước mắt.
….
Hôm sau.
Đứng trước công ty nổi tiếng nhất thủ đô, tâm không hề có một chút xúc động nào.
Hoàng Sa tan nát cõi lòng khi biết mình phải một lần nữa trãi qua khoảng thời gian ăn bã chó do nữ chủ và nam chủ thả.
Còn gì đau đớn hơn khi nhớ về những hiểu lầm oan trái mà Đậu Ngọc Đào đổ lên đầu cô, bị bao nhiêu nam chủ chỉ trích, thậm chí còn ăn cả bạt tay.
Hừ, nhưng cô là ai chứ? Hoàng Sa! Người con gái mà bao nhiêu nam nhân muốn rước về nhà, các vị phu nhân cũng yêu quí cô vô cùng.
Cần quái gì mấy nam nhân ‘dơ bẩn’ của Đậu Ngọc Đào chứ.
Lấy lại tự tin bước vào hang ổ của địch, cô còn chưa chuẩn bị tinh thần đã bị gọi lên phòng riêng của giám đốc.
Quả nhiên thân thể mỏng manh này làm sao mà đánh lại họ cơ chứ.
Hoàng Sa haha một tiếng.
Co giò muốn chạy, lại không ngờ bị nam thư ký lôi xềnh xệch vào thang máy.
A Vĩnh biệt cuộc đời, lão nương đi đây.
Đứng một bên, nhìn thấy khuôn mặt không màng sống chết của Hoàng Sa.
Nam thư ký còn tưởng cô đang chuẩn bị tư thế đi đánh giặc.
Y khẽ nhếch môi, nín nhịn tới đỏ bừng cả mặt, cảm thấy cô đại tiểu thư này vô cùng đáng yêu a.
“Là Khương tổng muốn tự mình phỏng vấn tiểu thư, cô không cần quá lo lắng.” Y khẽ an ủi.
Sao mà không lo lắng cho được!
Lỡ như hắn nổi lên bệnh chó dại, nhe răng cắn chết cô thì sao, ai mà biết hắn có ủ bệnh mà không dám nói, đột nhiên phát tác, không phải cô là người chết đầu tiên à.
Mà không biết Khương Liệt nghe thấy tâm tư này của cô, sẽ tức giận tới mức nào nhỉ?
Nam thư ký cười càng lúc càng nhiều.
Giơ tay vỗ vai cô vài cái, y khá ưng ý cô tiểu thư này, vừa dễ thương vừa xinh đẹp, nếu bên cạnh có cô bạn gái đáng yêu thế này, y nguyện làm trâu làm ngựa cho cô suốt đời, song y chợt thức tỉnh mình làm sao xứng với cô a.
Thật đau lòng mà.
“Mời.” Nam thư ký mở cửa phòng cho cô, lễ độ mỉm cười.
Hoàng Sa gật đầu với y, môi cũng mỉm cười thật tươi, nam thư ký này rất được nha.
Khương Liệt vừa lúc nhìn thấy cảnh này, thầm nghĩ tới cả thư ký của hắn, cô cũng liếc mắt đưa tình cho được: “Ngồi đi.”
Khương Liệt mở tài liệu của cô ra, đọc sơ một lượt.
Hoàng Sa.
22 tuổi.
Ngành nghề: tùy ý.
Khoan đã, tùy ý?
Hắn nhíu mày, liếc mắt nhìn cô.
“Cô Hoàng, chuyên ngành của cô là gì? Công ty chúng tôi cần người thật sự hiểu biết và phù hợp.”
Hoàng Sa mỉm cười như có như không, hơi chắp tay lại, bày ra tư thế chuyên nghiệp: “Vâng, Khương tổng, chuyên ngành của tôi là xử lý và sửa sai văn án, trình độ thì.. haha vô cùng tồi tệ, hiểu biết thì không có, chắc tôi thật sự không vô được công ty ngài rồi.”
Tư thế chuyên nghiệp nhưng lời vừa nói ra đã khiến Khương Liệt đen mặt.
Cô đây là giới thiệu bản thân hay là liệt kê sự ngu ngốc của mình? hắn khẽ nhếch môi, khóe mắt cong cong: “Vậy cô Hoàng đã thất trinh chưa nhỉ?”
Hoàng Sa trợn mắt, sợ hãi lùi bước, tên này điên rồi ba má ơi!!!
“Sao vậy?” Mẹ Hoàng tay cầm túi xách đắt tiền, vẻ mặt vui cười, cảm thấy con mình đau buồn nhìn cặp mẹ con đằng xa, bà nghi hoặc hỏi.
Cô giật mình, môi mỉm cười thật xinh đẹp, thật lòng nói: “Mẹ xem, đứa trẻ kia thật đáng yêu, tương lai cháu của mẹ cũng đáng yêu như vậy a.”
Mẹ Hoàng bị chọc cho cười, nghiêm mặt nói “con bé này.”, nhưng lại vui vẻ ôm lấy tay cô, lôi kéo vào một cửa hàng trang sức.
Hoàng Sa bất đắc dĩ đứng ở một bên trông coi, thấy mẹ Hoàng mỉm cười thật tươi, cô cũng vui vẻ theo, đợi cho bà đã nhảy qua một cửa hàng khác, mà cô còn lưu lại nơi cũ, bà liền mất kiên nhẫn hối thúc cô nhanh nhanh chân lên.
Thấy mẹ hối thúc, cô liền nhanh chân chạy qua bên cửa hàng quần áo.
Lại không cẩn thận đụng trúng một người.
Người nọ cơ thể cường tráng, tất nhiên là không bị gì.
Chỉ tội cho Hoàng Sa cơ thể mỏng manh bị đẩy suýt chút nữa lăn mấy vòng.
Đầu cô choáng váng, hai mắt hoa lên, khó khăn lắm mới nói được câu xin lỗi với người nọ.
Người nọ nhìn cô chằm chằm, môi gợi lên nụ cười thỏa mãn, hắn nhẹ nhàng đỡ cô dậy, sủng nịnh xoa mái tóc mềm mượt của cô: “Có đau ở đâu không? anh đưa em đi bệnh viện nhé.”
Hoàng Sa biết rõ giọng nói này, hai mắt trợn trừng nhìn cái tên ôn nhu trước mặt, môi rặn mãi mới ra một cái tên: “Vũ Tấn Hiên!?”
Nghe thấy tên mình, Vũ Tấn Hiên cười càng thêm dịu dàng, thầm nghĩ, em ấy còn nhớ tới mình, lòng ấm áp hẳn lên: “Ân, Tiểu Sa trí nhớ thật tốt.”
Nhìn khuôn mặt tuấn dật khi xưa không thay đổi, cô nhíu mày nghĩ, sao mà không nhớ cho được ngay tuần trước anh còn sai người chuốc rượu tôi, đưa tôi cho một nam nhân khác a.
Vì đã đọc hết quyển truyện sến sẩm kia, nên mọi tình tiết Hoàng sa cô nắm gọn trong lòng bàn tay, cũng cảm thấy vô cùng thất vọng với hành vi của Vũ Tấn Hiên.
Tay bị Vũ Tấn Hiên nắm chặt tới đỏ, cô bị đau nên muốn rút tay ra, nào ngờ, lại bị hắn nắm chặt thêm.
Thấy tay mình vừa đỏ vừa bầm tím, Hoàng Sa đau đớn giãy giụa muốn thoát.
“Vũ thiếu, anh làm tôi đau, buông ra đi.” Cô lạnh nhạt nói, có hơi khó chịu mà nhíu mày.
Hắn giật mình, tay nhẹ buông cô ra, mặt có chút thất thố: “Xin lỗi, anh có làm em đau không?”
“Mẹ tôi đang đợi, mời ngài tự trọng một chút, tránh đường.”, Hoàng sa xoa cánh tay bị hắn bóp đau, mất kiên nhẫn bỏ đi.
Lại không biết khi mình lướt qua hắn, trái tim bên trong đã đóng băng.
Bị bỏ lại, Vũ Tấn Hiên mỉm cười tự giễu, tay nắm chặt thành quyền, cô ấy … từ bỏ mình rồi.
“Sao mà lâu thế, mẹ giúp con lựa mấy bộ, mau vào thử.” Mẹ Hoàng chỉ vào núi quần áo trước mặt, mất kiên nhẫn đẩy cô vào phòng thay đồ: “Mau thay nhanh cho mẹ xem nào.”
Cô đau đầu vì mẹ Hoàng, lệ rơi đầy mặt, đành phải nhận mệnh mà tuân lệnh theo vị phu nhân nhà mình.
….
Tối về, được Ba Hoàng thông báo phải đi làm, Hoàng Sa tái mét lắc đầu, không phải vì cô lười biếng hay gì.
Mà là, tại sao cô lại làm ngay công ty của Đậu Ngọc Đào chứ.
“Ba xem công ty nhà mình dễ thở hơn nhiều, cần gì phải qua công ty khác làm chi.” Hoàng Sa bày tỏ sự không đồng ý của mình.
Ba Hoàng cầm tách trà nhấp, đặt tờ báo trêи tay xuống, uy nghiêm nhìn cô: “Ai trong công ty không biết con là đại tiểu thư của Hoàng gia, là viên ngọc quý trong lòng ba, con vào đó còn việc làm sao, không sợ người khác dị nghị à, dù gì cái công ty này cũng là của con, học tập cho tốt.”
Bị nói cho choáng váng, cô ngồi phịch xuống sô pha, ôm lấy ba Hoàng, uất ức nói: “Nhưng người ta bị tổng tài công ty đó ghét bỏ, vô chỉ bị ức hϊế͙p͙, ba đổi cái khác nha.”
Ba Hoàng không nói, bỏ qua ý kiến của con gái, nhanh chân chạy đi mất.
Cô nhìn ông chạy đi, mí mắt giật giật mấy cái, khóc không ra nước mắt.
….
Hôm sau.
Đứng trước công ty nổi tiếng nhất thủ đô, tâm không hề có một chút xúc động nào.
Hoàng Sa tan nát cõi lòng khi biết mình phải một lần nữa trãi qua khoảng thời gian ăn bã chó do nữ chủ và nam chủ thả.
Còn gì đau đớn hơn khi nhớ về những hiểu lầm oan trái mà Đậu Ngọc Đào đổ lên đầu cô, bị bao nhiêu nam chủ chỉ trích, thậm chí còn ăn cả bạt tay.
Hừ, nhưng cô là ai chứ? Hoàng Sa! Người con gái mà bao nhiêu nam nhân muốn rước về nhà, các vị phu nhân cũng yêu quí cô vô cùng.
Cần quái gì mấy nam nhân ‘dơ bẩn’ của Đậu Ngọc Đào chứ.
Lấy lại tự tin bước vào hang ổ của địch, cô còn chưa chuẩn bị tinh thần đã bị gọi lên phòng riêng của giám đốc.
Quả nhiên thân thể mỏng manh này làm sao mà đánh lại họ cơ chứ.
Hoàng Sa haha một tiếng.
Co giò muốn chạy, lại không ngờ bị nam thư ký lôi xềnh xệch vào thang máy.
A Vĩnh biệt cuộc đời, lão nương đi đây.
Đứng một bên, nhìn thấy khuôn mặt không màng sống chết của Hoàng Sa.
Nam thư ký còn tưởng cô đang chuẩn bị tư thế đi đánh giặc.
Y khẽ nhếch môi, nín nhịn tới đỏ bừng cả mặt, cảm thấy cô đại tiểu thư này vô cùng đáng yêu a.
“Là Khương tổng muốn tự mình phỏng vấn tiểu thư, cô không cần quá lo lắng.” Y khẽ an ủi.
Sao mà không lo lắng cho được!
Lỡ như hắn nổi lên bệnh chó dại, nhe răng cắn chết cô thì sao, ai mà biết hắn có ủ bệnh mà không dám nói, đột nhiên phát tác, không phải cô là người chết đầu tiên à.
Mà không biết Khương Liệt nghe thấy tâm tư này của cô, sẽ tức giận tới mức nào nhỉ?
Nam thư ký cười càng lúc càng nhiều.
Giơ tay vỗ vai cô vài cái, y khá ưng ý cô tiểu thư này, vừa dễ thương vừa xinh đẹp, nếu bên cạnh có cô bạn gái đáng yêu thế này, y nguyện làm trâu làm ngựa cho cô suốt đời, song y chợt thức tỉnh mình làm sao xứng với cô a.
Thật đau lòng mà.
“Mời.” Nam thư ký mở cửa phòng cho cô, lễ độ mỉm cười.
Hoàng Sa gật đầu với y, môi cũng mỉm cười thật tươi, nam thư ký này rất được nha.
Khương Liệt vừa lúc nhìn thấy cảnh này, thầm nghĩ tới cả thư ký của hắn, cô cũng liếc mắt đưa tình cho được: “Ngồi đi.”
Khương Liệt mở tài liệu của cô ra, đọc sơ một lượt.
Hoàng Sa.
22 tuổi.
Ngành nghề: tùy ý.
Khoan đã, tùy ý?
Hắn nhíu mày, liếc mắt nhìn cô.
“Cô Hoàng, chuyên ngành của cô là gì? Công ty chúng tôi cần người thật sự hiểu biết và phù hợp.”
Hoàng Sa mỉm cười như có như không, hơi chắp tay lại, bày ra tư thế chuyên nghiệp: “Vâng, Khương tổng, chuyên ngành của tôi là xử lý và sửa sai văn án, trình độ thì.. haha vô cùng tồi tệ, hiểu biết thì không có, chắc tôi thật sự không vô được công ty ngài rồi.”
Tư thế chuyên nghiệp nhưng lời vừa nói ra đã khiến Khương Liệt đen mặt.
Cô đây là giới thiệu bản thân hay là liệt kê sự ngu ngốc của mình? hắn khẽ nhếch môi, khóe mắt cong cong: “Vậy cô Hoàng đã thất trinh chưa nhỉ?”
Hoàng Sa trợn mắt, sợ hãi lùi bước, tên này điên rồi ba má ơi!!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook