Em Là Nữ Vương, Tôi Nguyện Cúi Đầu
-
Chương 39
“Chào Hoàng tiểu thư, không biết tôi có cơ hội mời em khiêu vũ?” Gã trung niên ɖâʍ đãng cười cười, hướng cô cho ra lời mời.
“Thứ lỗi cho tôi từ chối ngài, Thanh tổng.” Cô lễ phép hướng gã, giọng điệu từ tốn lại mang theo vài phần ý cười.
“Vậy a, thật đáng tiếc.” Gã trung niên đen mặt, hừ một tiếng rồi xoay người đi.
Mọi người thấy gã xấu hổ như vậy liền chế nhạo cười khinh bỉ một tiếng, thật là không biết lượng sức, tưởng mình là ai kia chứ!
Người đến chào hỏi nhiều đếm không xuể, mà bên người cô, Bạch Cẩn cứ xấu hổ cúi đầu, thương tiếc y mệt mỏi, cô liền đưa y qua ghế dựa ngồi nghỉ, lại dặn dò y vài câu, không được uống đồ mà mấy nữ nhân kia cho.
Thật ra Bạch Cẩn lăn lộn trong giới thượng lưu đã được vài năm, y là thư kí bên người Khương Liệt, tất nhiên trong người có vài phần tố chất, chỉ là, được Tiểu Sa quan tâm như vậy, y lưu luyến nên không nói ra.
Nếu mà nói Bạch Cẩn luôn xấu hổ trước nữ nhân thì không phải, y chỉ ngại ngùng riêng mỗi Hoàng Sa mà thôi, biệt danh nổi tiếng của y trong công ty đó là người máy, y không hề thích nói chuyện nhiều với nữ nhân, họ cũng không thích y, vì khuôn mặt y xấu xí, nên từ nhỏ tới giờ y chưa từng nắm tay hay thích một nữ nhân nào khác ngoài Tiểu Sa.
….
Trong lúc hai người đang nói chuyện thì Hạ Di đã tới gần, mặt hắn đó giờ luôn là một biểu cảm khó coi.
“Ngày mai phải trở về.” Hạ Di thật không chịu nổi ánh mắt những nam nhân khác nhìn cô, trầm giọng ra lệnh, cũng mặc kệ cái nam nhân nhìn không khác gì tiểu bạch kiểm bên người cô.
Hoàng Sa trong nháy mắt liền nghênh đón vị tổ tông nhỏ này, đành thấp giọng dỗ dành: “Anh cũng biết tôi về cũng không lâu mà, ba mẹ tôi lo lắng xém tí nữa báo cảnh sát đấy! Còn nữa, vết thương trêи người anh chỉ mới đóng vảy thôi, cần tĩnh dưỡng mà.”
Mặt Hạ Di lúc đầu đen sì khi cô nói không muốn về nữa, nhưng nhanh chóng bị câu sau của cô dỗ dành đỡ giận hơn một tí, hừ lạnh nói: “Không được! Không có cô tôi ngủ không ngon!”
Hạ Di hơn hai mươi năm nay đều ngủ không ngon, tâm trí bị phẫn nộ bao phủ, muốn phát tiết thật nhiều để giải tỏa, đành phải mỗi tuần vì thỏa mãn mà giết người, nhưng từ khi cô đến, đêm nào hắn cũng thấy thật an bình, căn ‘bệnh’ cũng không hành hạ hắn như trước nữa.
Phải nói, ai nếm được ngon ngọt mà không mê luyến, Hạ Di hắn bị miếng mật ong ngọt ngào Hoàng Sa này làm cho mê luyến không thể chống cự.
“Anh!” Cô tức giận trợn mắt, thầm phun tào hắn trong lòng hơn trăm lần.
Thấy cô như vậy, hắn không khỏi nhếch môi tà ác. “Ngoan ngoãn một chút, mai cho người tới rước cô.”
Mà người đứng bên cạnh cô không biết đã rời đi từ lúc nào, tới khi Hoàng Sa phát hiện đã không thấy Bạch Cẩn đâu, cô lo lắng ngó nghiêng khắp hội trường, cuối cùng cũng không phát hiện bóng dáng của y.
….
Bạch Cẩn che đi đôi mắt phiếm hồng, nhớ lại nam nhân kia liền căm hận nghiến răng, y đứng trong vườn hít thở cho thông, trong mắt là kiên định cùng điên cuồng.
Khi y đang định quay lại hội trường với Tiểu Sa, thì phát hiện hai nữ phục vụ núp ở chỗ tối, lén lút bỏ gì đó vào nước cam mà Tiểu Sa thích uống, mày liền nhíu chặt.
“Nhiệm vụ lần này không được xảy ra sai xót, phải đưa đúng cô ta, nếu mà bị phát hiện, bọn mình chắc chắn phải chết!” Nữ phục vụ dặn dò đồng bạn xong thì chỉnh lí lại trang phục, mặt không cảm xúc nhưng mắt lại lóe lên sát ý.
….
“Tiểu Sa!” Từ trong đám người mỉm cười kính rượu, bóng dáng nữ nhân tươi cười như hoa nở, hàm rằng trắng tinh được tỉ mỉ chăm sóc lộ ra, cặp mắt phượng quyến rũ khẽ híp lại, cô nàng nâng giày cao gót tới chỗ Hoàng Sa, làm bao nam nhân phải lưu luyến dõi theo.
Cô ngoái đầu lại nhìn người phát ra tiếng gọi, liền lập tức trợn tròn mắt hạnh, còn chưa kịp suy nghĩ xong, đã bị người ta ôm tới.
“Rất nhớ em, Tiểu Sa.” Hoàng Diệp ôm chặt cô, ánh mắt đều lộ ra vui sướиɠ, cũng mặc kệ người trong lòng cứng ngắc, miệng khẽ nỉ non.
“Chị, Chị Diệp.” Hoàng Sa muốn đẩy chị ra, nhưng mà lực bất tòng tâm, chị ấy thân hình cao tới một mét bảy, chân tay thon dài có lực, ôm tới cô cả người đều không di chuyển được, làm trong lòng cô kịch liệt dâng lên dự cảm không tốt.
“Mẹ rất nhớ em, cứ nhắc em mãi.” Hoàng Diệp bấy giờ mới buông cô ra, mỉm cười nhéo bên má non mềm của cô.
“A! Em cũng rất nhớ dì ấy.” Hoàng Sa gượng cười che bên má bị nhéo hồng hồng, thầm nhích xa xa chị ta, tới khi khoảng cách đủ an toàn mới dừng lại.
Mắt phượng khẽ híp, Hoàng Diệp muốn bước tới gần thì cô lại hoảng hốt lui ra sau, thấy vậy chị ta không khỏi trầm mặt, nụ cười trêи môi hạ xuống.
Đằng xa Vũ Tấn Hiên thấy được cảnh này, vẻ mặt biến đen, nhanh chân bước tới, khi hắn còn cách hai người không xa, liền nghe thấy nữ nhân mặc dạ phục đen tuyền âm u nói: “Em tàn nhẫn như vậy? Muốn tránh mặt chị!?”
Hoàng Sa thấy chị ta lật mặt nhanh như vậy, nhịn không được run rẩy, muốn nói gì đó lại bị Vũ Tấn Hiên chen ngang.
“Hoàng Diệp! Cô còn muốn bám theo em ấy nữa sao!” Mặc dù tức giận tới cười, nhưng hắn lại kìm nén được, nhỏ giọng cảnh cáo.
Nhưng hắn dù có kìm nén cỡ nào cũng không tránh được những người đã muốn hóng chuyện từ lâu, ánh mắt ai cũng liên liếc về phía ba người.
Ở xa Đậu Ngọc Đào cứ tưởng là có người muốn gây rối cho cô, vẻ mặt kɧօáϊ trá không thôi, khẽ lôi kéo áo ɖu͙ƈ Vệ Khanh tới gần.
Đang bị những kẻ nịnh bợ bu thành một đoàn, Hoắc Tông không thể quan sát mỹ nhân, liền âm trầm liếc về phía gã trung niên gần nhất, khiến gã không khỏi toát mồ hôi lạnh, gượng cười chống đỡ cơ thể mập mạp lui về phía sau.
Hai tay đều bị mỹ nhân xinh đẹp lôi kéo, nhưng ánh mắt Phương Duệ lại bị ba người kia thu hút mất, cũng không quản cô ta muốn làm gì mình, nâng chân bước tới bên kia.
Cả đại sảnh dõi mắt theo nhìn, tất nhiên ba mẹ Hoàng và Lâm Từ cũng bị thu hút, ba người vừa đưa mắt nhìn liền ngơ ngác hai giây.
Hoàng Diệp! Hoàng Diệp trở về rồi!!!
….
“Ha, Thì ra là nhóc con họ Vũ, tôi nghe nói anh đang cặp kè nữ nhân khác rồi mà, chú dì cũng không hủy hôn?” Hoàng Diệp cười như không cười, đánh ra một kϊƈɦ khiến mặt Vũ Tấn Hiên tái nhợt.
“Tại sao cô biết được!” Vũ Tấn Hiên căm giận đỏ mắt, cũng vì cái nữ nhân đê tiện kia hại, nên hắn và Tiểu Sa âm dương cách biệt một đời, đời này hắn tỉnh lại liền nhanh chóng phong tỏa tin tức, cắt đứt quan hệ với tất cả nữ nhân, nhưng cuối cùng thì sao chứ, Tiểu Sa vẫn lạnh nhạt với hắn!
Nhắc lại chuyện này khiến Vũ Tấn Hiên sát ý bừng bừng nổi lên, đợi hắn bình tĩnh lại thì nghênh đón ánh mắt không cảm xúc của Hoàng Sa.
Môi hắn mấp máy mãi nhưng không phát ra tiếng, là hắn làm sai thì biện minh có ích lợi gì, chỉ tổ làm cô thêm chán ghét mà thôi.
“Nói chúng tim đen? Tiểu Sa nhà tôi không thể gả cho loại nam nhân như anh được!” Hoàng Diệp nâng chân muốn lôi kéo Hoàng Sa đi, lại bị cô tránh được.
“Chị, đừng làm lớn chuyện, em và anh ta kết thúc lâu rồi.” Cô bình thản nói, bỏ qua ánh mắt thương tâm của Vũ Tấn Hiên mà nhìn chằm chằm chị ta.
“Tùy em thôi.” Hoàng Diệp cưng chiều gật đầu.
“Chúng ta chưa từng kết thúc, và cũng sẽ không bao giờ kết thúc.” Vũ Tấn Hiên ngăn chặn trái tim đau đớn, mỉm cười với cô.
Hoàng Sa cảm thấy hắn thật kì lạ, đây đáng lẽ không phải điều hắn đang mong ước sao, vì sao lại cự tuyệt? Hay là hắn cảm thấy mất mặt khi bị cô cướp lời?
__________________________
“Thứ lỗi cho tôi từ chối ngài, Thanh tổng.” Cô lễ phép hướng gã, giọng điệu từ tốn lại mang theo vài phần ý cười.
“Vậy a, thật đáng tiếc.” Gã trung niên đen mặt, hừ một tiếng rồi xoay người đi.
Mọi người thấy gã xấu hổ như vậy liền chế nhạo cười khinh bỉ một tiếng, thật là không biết lượng sức, tưởng mình là ai kia chứ!
Người đến chào hỏi nhiều đếm không xuể, mà bên người cô, Bạch Cẩn cứ xấu hổ cúi đầu, thương tiếc y mệt mỏi, cô liền đưa y qua ghế dựa ngồi nghỉ, lại dặn dò y vài câu, không được uống đồ mà mấy nữ nhân kia cho.
Thật ra Bạch Cẩn lăn lộn trong giới thượng lưu đã được vài năm, y là thư kí bên người Khương Liệt, tất nhiên trong người có vài phần tố chất, chỉ là, được Tiểu Sa quan tâm như vậy, y lưu luyến nên không nói ra.
Nếu mà nói Bạch Cẩn luôn xấu hổ trước nữ nhân thì không phải, y chỉ ngại ngùng riêng mỗi Hoàng Sa mà thôi, biệt danh nổi tiếng của y trong công ty đó là người máy, y không hề thích nói chuyện nhiều với nữ nhân, họ cũng không thích y, vì khuôn mặt y xấu xí, nên từ nhỏ tới giờ y chưa từng nắm tay hay thích một nữ nhân nào khác ngoài Tiểu Sa.
….
Trong lúc hai người đang nói chuyện thì Hạ Di đã tới gần, mặt hắn đó giờ luôn là một biểu cảm khó coi.
“Ngày mai phải trở về.” Hạ Di thật không chịu nổi ánh mắt những nam nhân khác nhìn cô, trầm giọng ra lệnh, cũng mặc kệ cái nam nhân nhìn không khác gì tiểu bạch kiểm bên người cô.
Hoàng Sa trong nháy mắt liền nghênh đón vị tổ tông nhỏ này, đành thấp giọng dỗ dành: “Anh cũng biết tôi về cũng không lâu mà, ba mẹ tôi lo lắng xém tí nữa báo cảnh sát đấy! Còn nữa, vết thương trêи người anh chỉ mới đóng vảy thôi, cần tĩnh dưỡng mà.”
Mặt Hạ Di lúc đầu đen sì khi cô nói không muốn về nữa, nhưng nhanh chóng bị câu sau của cô dỗ dành đỡ giận hơn một tí, hừ lạnh nói: “Không được! Không có cô tôi ngủ không ngon!”
Hạ Di hơn hai mươi năm nay đều ngủ không ngon, tâm trí bị phẫn nộ bao phủ, muốn phát tiết thật nhiều để giải tỏa, đành phải mỗi tuần vì thỏa mãn mà giết người, nhưng từ khi cô đến, đêm nào hắn cũng thấy thật an bình, căn ‘bệnh’ cũng không hành hạ hắn như trước nữa.
Phải nói, ai nếm được ngon ngọt mà không mê luyến, Hạ Di hắn bị miếng mật ong ngọt ngào Hoàng Sa này làm cho mê luyến không thể chống cự.
“Anh!” Cô tức giận trợn mắt, thầm phun tào hắn trong lòng hơn trăm lần.
Thấy cô như vậy, hắn không khỏi nhếch môi tà ác. “Ngoan ngoãn một chút, mai cho người tới rước cô.”
Mà người đứng bên cạnh cô không biết đã rời đi từ lúc nào, tới khi Hoàng Sa phát hiện đã không thấy Bạch Cẩn đâu, cô lo lắng ngó nghiêng khắp hội trường, cuối cùng cũng không phát hiện bóng dáng của y.
….
Bạch Cẩn che đi đôi mắt phiếm hồng, nhớ lại nam nhân kia liền căm hận nghiến răng, y đứng trong vườn hít thở cho thông, trong mắt là kiên định cùng điên cuồng.
Khi y đang định quay lại hội trường với Tiểu Sa, thì phát hiện hai nữ phục vụ núp ở chỗ tối, lén lút bỏ gì đó vào nước cam mà Tiểu Sa thích uống, mày liền nhíu chặt.
“Nhiệm vụ lần này không được xảy ra sai xót, phải đưa đúng cô ta, nếu mà bị phát hiện, bọn mình chắc chắn phải chết!” Nữ phục vụ dặn dò đồng bạn xong thì chỉnh lí lại trang phục, mặt không cảm xúc nhưng mắt lại lóe lên sát ý.
….
“Tiểu Sa!” Từ trong đám người mỉm cười kính rượu, bóng dáng nữ nhân tươi cười như hoa nở, hàm rằng trắng tinh được tỉ mỉ chăm sóc lộ ra, cặp mắt phượng quyến rũ khẽ híp lại, cô nàng nâng giày cao gót tới chỗ Hoàng Sa, làm bao nam nhân phải lưu luyến dõi theo.
Cô ngoái đầu lại nhìn người phát ra tiếng gọi, liền lập tức trợn tròn mắt hạnh, còn chưa kịp suy nghĩ xong, đã bị người ta ôm tới.
“Rất nhớ em, Tiểu Sa.” Hoàng Diệp ôm chặt cô, ánh mắt đều lộ ra vui sướиɠ, cũng mặc kệ người trong lòng cứng ngắc, miệng khẽ nỉ non.
“Chị, Chị Diệp.” Hoàng Sa muốn đẩy chị ra, nhưng mà lực bất tòng tâm, chị ấy thân hình cao tới một mét bảy, chân tay thon dài có lực, ôm tới cô cả người đều không di chuyển được, làm trong lòng cô kịch liệt dâng lên dự cảm không tốt.
“Mẹ rất nhớ em, cứ nhắc em mãi.” Hoàng Diệp bấy giờ mới buông cô ra, mỉm cười nhéo bên má non mềm của cô.
“A! Em cũng rất nhớ dì ấy.” Hoàng Sa gượng cười che bên má bị nhéo hồng hồng, thầm nhích xa xa chị ta, tới khi khoảng cách đủ an toàn mới dừng lại.
Mắt phượng khẽ híp, Hoàng Diệp muốn bước tới gần thì cô lại hoảng hốt lui ra sau, thấy vậy chị ta không khỏi trầm mặt, nụ cười trêи môi hạ xuống.
Đằng xa Vũ Tấn Hiên thấy được cảnh này, vẻ mặt biến đen, nhanh chân bước tới, khi hắn còn cách hai người không xa, liền nghe thấy nữ nhân mặc dạ phục đen tuyền âm u nói: “Em tàn nhẫn như vậy? Muốn tránh mặt chị!?”
Hoàng Sa thấy chị ta lật mặt nhanh như vậy, nhịn không được run rẩy, muốn nói gì đó lại bị Vũ Tấn Hiên chen ngang.
“Hoàng Diệp! Cô còn muốn bám theo em ấy nữa sao!” Mặc dù tức giận tới cười, nhưng hắn lại kìm nén được, nhỏ giọng cảnh cáo.
Nhưng hắn dù có kìm nén cỡ nào cũng không tránh được những người đã muốn hóng chuyện từ lâu, ánh mắt ai cũng liên liếc về phía ba người.
Ở xa Đậu Ngọc Đào cứ tưởng là có người muốn gây rối cho cô, vẻ mặt kɧօáϊ trá không thôi, khẽ lôi kéo áo ɖu͙ƈ Vệ Khanh tới gần.
Đang bị những kẻ nịnh bợ bu thành một đoàn, Hoắc Tông không thể quan sát mỹ nhân, liền âm trầm liếc về phía gã trung niên gần nhất, khiến gã không khỏi toát mồ hôi lạnh, gượng cười chống đỡ cơ thể mập mạp lui về phía sau.
Hai tay đều bị mỹ nhân xinh đẹp lôi kéo, nhưng ánh mắt Phương Duệ lại bị ba người kia thu hút mất, cũng không quản cô ta muốn làm gì mình, nâng chân bước tới bên kia.
Cả đại sảnh dõi mắt theo nhìn, tất nhiên ba mẹ Hoàng và Lâm Từ cũng bị thu hút, ba người vừa đưa mắt nhìn liền ngơ ngác hai giây.
Hoàng Diệp! Hoàng Diệp trở về rồi!!!
….
“Ha, Thì ra là nhóc con họ Vũ, tôi nghe nói anh đang cặp kè nữ nhân khác rồi mà, chú dì cũng không hủy hôn?” Hoàng Diệp cười như không cười, đánh ra một kϊƈɦ khiến mặt Vũ Tấn Hiên tái nhợt.
“Tại sao cô biết được!” Vũ Tấn Hiên căm giận đỏ mắt, cũng vì cái nữ nhân đê tiện kia hại, nên hắn và Tiểu Sa âm dương cách biệt một đời, đời này hắn tỉnh lại liền nhanh chóng phong tỏa tin tức, cắt đứt quan hệ với tất cả nữ nhân, nhưng cuối cùng thì sao chứ, Tiểu Sa vẫn lạnh nhạt với hắn!
Nhắc lại chuyện này khiến Vũ Tấn Hiên sát ý bừng bừng nổi lên, đợi hắn bình tĩnh lại thì nghênh đón ánh mắt không cảm xúc của Hoàng Sa.
Môi hắn mấp máy mãi nhưng không phát ra tiếng, là hắn làm sai thì biện minh có ích lợi gì, chỉ tổ làm cô thêm chán ghét mà thôi.
“Nói chúng tim đen? Tiểu Sa nhà tôi không thể gả cho loại nam nhân như anh được!” Hoàng Diệp nâng chân muốn lôi kéo Hoàng Sa đi, lại bị cô tránh được.
“Chị, đừng làm lớn chuyện, em và anh ta kết thúc lâu rồi.” Cô bình thản nói, bỏ qua ánh mắt thương tâm của Vũ Tấn Hiên mà nhìn chằm chằm chị ta.
“Tùy em thôi.” Hoàng Diệp cưng chiều gật đầu.
“Chúng ta chưa từng kết thúc, và cũng sẽ không bao giờ kết thúc.” Vũ Tấn Hiên ngăn chặn trái tim đau đớn, mỉm cười với cô.
Hoàng Sa cảm thấy hắn thật kì lạ, đây đáng lẽ không phải điều hắn đang mong ước sao, vì sao lại cự tuyệt? Hay là hắn cảm thấy mất mặt khi bị cô cướp lời?
__________________________
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook