Hoàng Sa và Chung quản gia trò chuyện hăng say thì bị nữ hầu cắt ngang.

Bất mãn trừng cô ta một cái, ông hỏi: “Chuyện gì?”

Nữ hầu ngượng ngùng đứng chắp tay, thấp giọng nói: “Chung quản gia, gia đã về rồi ạ.”

Chung quản gia giật mình, nhìn đồng hồ trêи tay vài lần, xem coi, nó có chỗ nào bị hỏng không.

Còn một tiếng nữa mới tới giờ gia trở về mà, quái lạ.

“Được, tôi biết rồi, cô ở lại chăm sóc tiểu thư.” Dặn dò nữ hầu phải chăm sóc Hoàng Sa thật kỹ, nếu cô mà có xảy ra chuyện gì thì chính gia sẽ xử trí cô ta!

Dặn dò nữ hầu xong, ông mới yên lòng rời đi.

Hoàng Sa uống trà mà muốn nghẹn, khó xử nhìn nữ hầu run lẩy bẩy đứng trong góc.

Cô thở dài một hơi, bất đắc dĩ ngắm khung cảnh hữu tình trước mặt.

Mà nữ hầu trẻ tuổi đứng trong góc đã sợ hãi tới quên trời quên đất, trong Hạ gia người đáng sợ nhất chính là gia! Không hợp ý liền tùy tiện xử trí tàn nhẫn, bạn thân cô ta vì ngu dốt mà muốn quyến rũ gia, nào ngờ hai tay cũng giữ không được, cũng không biết đang lưu lạc ở xó nào, có khi đã chết rồi cũng nên.

Huhu tại sao cô ta lại đi thông báo cơ chứ.

….

Hạ Di vừa về liền đi thẳng vào phòng ngủ, phát hiện bên trong không có người mà hắn muốn thấy thì cau chặt mày.

Đợi cho Chung quản gia chạy tới, thì Hạ Di đã tới thư phòng xem hồ sơ.

Câu đầu tiên mà Hạ Di hỏi tất nhiên là “Cô ta đâu?”

Chung quản gia đã già, một đường chạy nhanh tới đây nên trán đẫm mồ hôi, ông cũng không có rảnh lau đi mà thở dốc nói: “Tiểu thư cô ấy ra sân sau hóng mát, gia có cần tôi đi gọi không ạ.”

“Không cần, lát tôi qua.” Hạ Di không nhìn ông, mắt liếc lên xuống hồ sơ, chưa đầy năm phút đã ký tên, kèm theo đó là ấn con dấu của Hạ gia lên.

….

Lúc Hạ Di đi tới chỗ Hoàng Sa thì đã là một tiếng sau, cô cũng đủ kiên nhẫn, ngồi suốt một tư thế ngắm cảnh.

“Đi về, trời tối rồi.” Hạ Di bỏ lại một câu thì muốn xoay người đi, nhưng đợi mãi mà không nghe thấy tiếng động phía sau thì mất kiên nhẫn đi tới.

Đập vào mắt hắn chính là nữ nhân mặt nhăn mày nhó, mồ hôi đầm đìa.

“Cô sao vậy?” Nhíu chặt mày, hắn vừa định qua ẳm cô lên thì bị cô giơ tay chặn lại.

Hoàng Sa xấu hổ muốn chết, tay ôm chặt bụng, mặt đỏ bừng.

“Cấm anh lại đây, anh mà bước tới là tôi tự xác tại chỗ liền!”

Mô phật, bà dì thăm thật đúng lúc, đầm cô ướt hết rồi, không dám đứng dậy đâu a!

Đúng lúc này Chung quản gia đi tới, thấy hai người giằng co thì không biết làm sao, ngay lúc ông dời mắt xuống phần đầm hơi ánh đỏ của cô.

Thì ra… Thì ra…

“Gia ngài đừng ép cô ấy, cô ấy tới rồi…” Chung quản gia chạy tới, nhỏ giọng thầm thì bên tai Hạ Di.

“Tới? Tới gì…” Hạ Di dời mắt nhìn xuống, mặt thì như vô cảm, nhưng tai lại hơi nóng lên.

Hắn ho khụ một tiếng, sai nữ hầu qua đó giúp đỡ Hoàng Sa, còn mình thì tránh mặt cho cô đỡ ngại ngùng.

Mặt Hoàng Sa đỏ bừng, ai oán rủa thầm một câu, xách váy đi theo nữ hầu.

Mặt mũi lão nương mất sạch hết rồi!

Lúc ăn tối, trêи bàn nhiều hơn năm món, Hoàng Sa không ăn nổi, bỏ vô miệng vài lần thì dừng lại, hòng tránh ánh mắt của hắn.

Hạ Di không nói, chỉ hơi nhíu mày nhìn cô bỏ đi.

Ăn ít như vậy?

“Nấu súp nóng đem qua cho cô ta.”

Nữ hầu được lệnh liền nhanh nhẹn đi tìm đầu bếp.

….

Buổi tối, Hạ Di canh chuẩn thời gian thì về phòng, đúng lúc bắt gặp nữ nhân đang lăn lộn trêи giường.

Hoàng Sa đau bụng tới nhíu chặt mày, không ngờ tháng này bà dì lại dữ dội như vậy, làm cô khổ muốn xỉu.

Phân phó nữ hầu mang một túi nước ấm tới, Hạ Di mới bước tới gần cô.

“Đau lắm à?”

“Anh thử sẽ biết.”

Hắn cũng không muốn đôi co với cô, ngồi một bên đọc sách, lâu lâu lại liếc cô một cái.

Nữ hầu nhanh chóng mang túi nước ấm lên cho Hoàng Sa, tới lúc này cô mới coi như sống lại, uốn éo vài cái trêи giường rồi ổn định.

….

Bóng đen y như hôm qua vụt tới, nhào lên người Hoàng Sa, nhìn kỹ đúng là cô mới vui sướиɠ sáp tới.

Thấy cô nhăn mày không quan tâm tới hắn, thì Hạ Di ủ rũ ngồi bên giường, lâu lâu lại hôn cô một cái.

Nhìn cô hay xoa xoa bụng, hắn cũng xoa xoa theo, bàn tay thô ráp đặt lên bụng cô, ấm vô cùng, tay hắn mang theo nhịp điệu mà xoa xoa.

Hoàng Sa thoải mái thở ra một hơi, híp mắt nhìn Hạ Di đang nghiêm túc xoa bụng cho cô.

Tay không kìm được mà xoa cái đầu mềm mại của hắn, tóc Hạ Di mềm như tơ, sờ lên vô cùng êm ái, Hoàng Sa như nghiện mà xoa cho đầu hắn rối tung.

Thấy cô sờ đầu mình mà mỉm cười, Hạ Di cũng ngây ngô cười theo, bộ dáng chó con đúng chuẩn.

“Hun hun..” Hắn sáp tới bên người cô, lấy lòng cười một cái.

Kề môi mình sáp vào môi cô, hắn lè lưỡi ɭϊếʍ môi cô một cái, thấy cô không phản ứng thì to gan ɭϊếʍ cái nữa.

Môi hai người chạm vào nhau, nóng bỏng mê người, Hạ Di thích tới mức không ngừng ʍút̼ mạnh, mặc dù chỉ hôn bên ngoài nhưng cũng khiến môi Hoàng Sa sưng đỏ.

“Hun cái nữa…” Hạ Di lấy tay cô đặt lên đầu mình, lè lưỡi ɭϊếʍ nhẹ vào môi cô, rồi từ từ xâm nhập tới.

Hắn cố ý muốn luồn đầu lưỡi vào miệng cô, ánh mắt có phần cầu xin, làm Hoàng Sa đau đầu cực kỳ.

Má, nhà ngươi manh như vậy làm sao lão nương chịu được đây!?

Hoàng Sa thả lỏng thân người, miệng hơi hé ra, Hạ Di thấy cô như vậy, liền vui sướиɠ làm sâu nụ hôn.

Đầu lưỡi hai người cuốn lấy nhau, dây dưa triền miên, nước bọt vì nuốt không kịp mà chảy ra.

Hạ Di người nóng như lửa đốt, tay bắt đầu không kìm được mà vuốt ve ở hông cô, cơ thể từ từ nổi lên phản ứng.

Mà Hoàng Sa thì khổ, bị hắn đốt lửa, chịu không được mà đẩy ra, bụng cô bắt đầu đau lại rồi.

Mắt thấy mặt cô xanh mét, mồ hôi lạnh túa ra, hắn mới luyến tiếc buông tha, mặt ủy khuất vô cùng.

“Dừng, dừng, tôi đau bụng…” Hoàng Sa ngăn được hắn, thở phào một hơi nhẹ nhõm, tay tiếp tục xoa bụng.

Hạ Di buồn bực nhìn cô chằm chằm, cơ thể hắn nổi phản ứng nên có hơi sốt ruột.

Cuối cùng hắn cũng nhận mệnh của mình, không khỏi ai oán lên án cô bằng ánh mắt, tay cũng thuận đà xoa xoa bụng cho cô.

Tội cho Hạ Di nghẹn khuất cả một đêm dài.

__________________________

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương