Chân Hoàng Sa cứ tiến về phía trước, đi mãi mà chẳng thấy được nơi nào quen thuộc.

Trêи đường đi cô cũng không ít lần hỏi người qua đường, nhưng hiển nhiên trời đang mưa to, ai mà muốn quan tâm tới cô, lo chạy đi tìm chỗ trú còn không kịp.

Tiền trong túi vì trả chỗ thức ăn đắt đỏ kia mà trống rỗng, điện thoại thì không kịp mang theo.

Hoàng Sa hối hận muốn chết, đứng trong mưa mà hai mắt cay nhòe.

Nhịn mãi không được, hai mắt Hoàng Sa bắt đầu đỏ bừng, nước mắt mang theo buồn tủi cũng thuận đà mà rơi xuống, bởi thế nên sóng mũi cô từ từ hít thở không thông, phải khịt vài lần mới miễn cưỡng chịu được.

Cô nghĩ bản thân phải mạnh mẽ mà chống chọi, phải sống cho thật tốt, còn phải chăm sóc ba mẹ khi già yếu, để họ có thể vui cười như bây giờ, cũng không phải vì cô mà sầu khổ trong bệnh tật.

Đôi lúc Hoàng Sa cũng muốn như những nữ nhân khác, giào khóc kể ra hết những uất ức mà mình phải chịu đựng suốt từ kiếp trước tới giờ, nhưng… Cô lại làm không được, vì cô khinh thường, khinh thường để chịu sự thương hại của kẻ khác.

Vô vọng đứng thững thờ trong mưa, Hoàng Sa mang một thân ướt đẫm đi từ từ vào một hẻm nhỏ.

Thấy phía trước là một quán cơm bình dân đã đóng cửa, cô có hơi chần chờ bước tới, dự định trú ở chỗ này đợi mưa tạnh.

….

Phương Duệ đứng từ xa nhìn, thu hết biểu cảm của cô vào trong đáy mắt, nhưng hắn không định chìa tay ra giúp đỡ, mà có hơi cười nhạo xem coi cô định làm gì.

Nữ nhân phía trước gục đầu vào hai chân, thân thể ướt nhẹp do lạnh mà không ngừng run rẩy, bàn tay trắng nhợt ôm lấy thân người.

Đợi hơn nửa tiếng, hắn bắt đầu mất kiên nhẫn, đang muốn gọi thư ký tới đón, thì bắt gặp một nam nhân đi tới.

Người nọ tay đút túi quần, tay cầm ô, bộ dáng cao ngạo trời sinh, ánh mắt lóe lên sự khinh miệt không che dấu.

“Cô định chết ở đây à?”

….

Hoàng Sa ngẩng đầu, nheo đôi mắt đỏ bừng nhìn người nọ, đôi môi tím xanh mấp máy vài chữ: “Hạ… Di?”

“Đứng lên!” Hạ Di mất kiên nhẫn quát, hắn cũng không biết mình bị cái gì xui khiến mà phải đi tới giúp cô.

Ngẩn người trong chốc lát, Hoàng Sa nghe hắn quát, liền theo bản năng mà đứng phắc dậy.

Ơ? Mắc gì lão nương phải nghe lời hắn!?

“Anh vì sao…?”

Bực bội liếc xéo cô một cái, Hạ Di không chút nể nang lôi kéo cô đi.

Đợi cho Hoàng Sa kịp phản ứng thì bản thân đã được đẩy vào trong xe.

Chỉ nghe giọng nói khàn khàn của nam nhân bên cạnh vang lên: “Trở về.”

….

Khương Liệt hung hăng đẩy Đậu Ngọc Đào lên giường, ánh mắt dữ tợn trừng cô ta tới sóng lưng lạnh toát.

“Liệt… Liệt anh đừng…” giọng nói Đậu Ngọc Đào không kìm được mà run rẩy, trong tất cả nam nhân, Khương Liệt là người đối xử với cô ta dịu dàng nhất, cũng là người cô ta thương yêu nhất

Bởi vậy, cô ta thà chịu thiệt chứ không ăn nam nhân này, cô ta phải đợi, đợi cho tới khi nam nhân này không chịu được nữa mà cầu xin cô ta…

Cô ta khao khát, khao khát nhìn thấy nam nhân luôn mang vẻ mặt lãnh ngạo này, vì cô ta mà có bộ dạng thở dốc đáng xấu hổ, khiến nam nhân này, vì cô ta mà trở nên thèm muốn tới mất đi lý trí.

Khương Liệt áp thân thể lên người Đậu Ngọc Đào, vùi đầu vào hõm vai cô ta hít thở vài hơi.

Mùi hương nước hoa mặc dù dịu nhẹ nhưng cũng không khiến hắn quá thích, trời sinh hắn có được khứu giác cực nhạy, mùi hương đã ngửi qua thì không quên được.

Có một lần, hắn vì mùi hương trêи thân thể một người mà hầu như đánh mất lý trí, khiến cho người đó sinh ra sự sợ hãi đối với hắn…

“Liệt…” Thấy hắn nằm trêи người mình không nhúc nhích, Đậu Ngọc Đào có chút bất mãn, miệng lại ngọt ngào kêu một tiếng.

Khương Liệt hoàn hồn nhìn cô ta, lại không hiểu sao lại nghĩ tới vẻ mặt có chút dữ tợn của Hoàng Sa, miệng nhịn không được mà nhếch lên.

Đúng rồi, Hoàng Sa, nữ nhân có hương thơm mà hắn cảm thấy thích thú, từ lần đầu tiên cô tới xin việc, hắn đã bị dung mạo của cô làm cho kinh hoảng, cũng một phần là vì mùi cơ thể cô đặc biệt thơm, mùi thơm nhẹ nhàng thoang thoảng trong không khí, nhưng rất nhạt, nếu không phải mũi hắn thính thì hầu như không nhận ra.

“Liệt?” Thấy hắn lại một lần nữa rơi vào trầm tư thì vẻ mặt Đậu Ngọc Đào không khỏi vặn vẹo.

“Không có gì.” Khương Liệt lắc đầu, nhanh chân bước xuống giường, hắn đi được vài bước thì dừng lại, lạnh nhạt nói: “Đừng để tôi phát hiện em có hành vi phản bội tôi.”

“…” Đậu Ngọc Đào nằm trêи giường nức nở hai tiếng, nghe thấy tiếng bước chân hắn đã đi xa, cô ta liền tức giận nghiến răng.

Tiện nhân!

Tiện nhân!

Tiện nhân!

….

Tối hôm đó cô được Hạ Di đưa về Hạ gia.

Hạ gia được xây theo đường lối cổ đại xưa, từ kiểu dáng tới chất liệu, nghe nói đời đời người Hạ gia đều học y, mà tổ tiên của họ cũng xuất thân là ngự y triều đình.

Phải nói là danh gia vọng tộc nghìn năm!

Khi hai người bước vào, một hàng người hơn trăm chạy ra tiếp đón, vẻ mặt ai cũng lạnh ngắt nhìn chằm chằm cô, bộ dáng thù địch rõ ràng.

Hoàng Sa ngoài mặt thì bình tĩnh không quan tâm, nhưng trong lòng thì sợ hãi không thôi, lưng cô toát đầy mồ hôi lạnh rồi a!

Một nam nhân áo đen người đầy cơ bắp đi tới, vóc dáng y cao hơn một thước tám, mặt mày dữ tợn, đã vậy, đặc biệt nhất chính là bên mắt trái y có một vết sẹo to chạy dài tới mang tai.

Chân Hoàng Sa khựng lại, giãy giụa hai giây không dám bước tới, cho tới khi Hạ Di mất kiên nhẫn, mạnh mẽ kéo cô vào cửa.

Cứu ta! Cứu ta với! Help me!!!

….

Thiếu niên căm phẫn nhìn Hoàng Sa được Hạ Di lôi kéo, đố kị tới đỏ mắt.

….

“Ngồi.” Hạ Di lôi cô vào phòng, chỉ lên giường một cái thì không quan tâm nữa.

“Ân.” Hoàng Sa lúng túng đứng ngồi không yên, muốn chạy mà chạy không thoát, phải nói là khổ tới không thể khổ hơn.

Đứng một bên nhìn cô lay hoay, Hạ Di thở dài một hơi, hắn nhìn xuống đồng hồ trêи tay.

Thời gian sắp tới rồi.

Nếu là những ngày bình thường khác thì khoảng thời gian này phải nói là kinh khủng nhất trong Hạ gia, người hầu không dám đi lung tung, vệ sĩ thì lạnh mặt không quan tâm.

Nếu Hoàng Sa mà biết chắc chắn sẽ chửi ầm lên: Đệt! Ta biết tại sao bọn họ lại nhìn ta như nhìn người chết rồi, Đệt!, Đệt!!!

….

Hoàng Sa ngồi trêи giường lay hoay nhìn móng tay thì bị một cái bóng đen vụt tới đẩy ngã, miệng hắn há to định cắn xuống, nhưng…

Đợi cho Hạ Di nhìn kĩ người trêи giường thì hắn ngơ mặt, một luồng cảm xúc vui sướиɠ dâng lên, hắn há miệng vài lần mà không nói nên lời, chỉ biết bất chấp tất cả mà đặt lên má Hoàng Sa một cái hôn ‘chụt’ vang tiếng.

Người ngơ mặt bây giờ là Hoàng Sa, cô nhíu mày lại, nhìn Hạ Di vài lần, liền nghĩ tới cái gì đó.

Nhân cách khác?

Ôm chặt người vào trong lồng ngực mình, Hạ Di vui vẻ cọ hết chỗ này tới chỗ khác, hôn lên trán rồi tới má, môi cũng hôn chùn chụt vài cái mới chịu.

Hoàng Sa nhịn không được mà đẩy hắn ra, lại bắt gặp ánh mắt oan ức của hắn phóng tới, đã vậy hắn còn không chút xấu hổ chu chu môi bất mãn nhìn cô.

Giết ta đi…

“Nhớ, hun hun, ôm nữa…” Hạ Di nhân cách khác quanh năm giết người thì giỏi nhưng nói chuyện thì có chút khó khăn.

“…” ta nên làm gì đây, cái gì mà hun hun, ngươi đừng có vô sỉ vậy chứ.

Hoàng Sa chưa kịp nói gì thì Hạ Di bên kia đã mất kiên nhẫn nhào tới, trao cho cô một nụ hôn thương nhớ của hắn.

__________________________

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương