Em Là Nữ Vương, Tôi Nguyện Cúi Đầu
-
Chương 12
Bị ấn lên giường hết lần này tới lần khác.
Hoàng Sa cảm thán: a nếu biết như vậy lão nương liền đi học võ sớm một chút!
“Mau buông tôi ra!” Hoàng Sa tức giận gào lên, làm Hạ Di ở phía trêи phải hoảng hốt không thôi.
Hắn làm ra bộ dạng chú chó nhỏ bị chủ nhân chà đạp, ủy khuất cọ vào mặt cô.
“Đừng giận.” Hạ Di gấp gáp, đôi con người tàn bạo lại lộ ra vẻ đáng thương hề hề.
Hít thở tới không thông, Hoàng Sa cố gắng điều chỉnh lại cảm xúc, bày ra bộ dạng bình tĩnh thường ngày.
“Ngoan, thả tôi ra, tôi liền không giận.”
Hạ Di nghi ngờ nhìn cô, như có như không lắc đầu: “Nếu buông ra sẽ chạy mất..”
“Nhưng anh không buông tôi ra, tôi liền chán ghét anh.” Mà thật ra tôi đã chán ghét anh từ kiếp trước.
Ủy khuất cắn cắn môi, Hạ Di khẽ buông lỏng cô ra, nhưng không tới một giây sao, hắn liền ôm chầm lấy cô, ra sức mà cọ.
Cố gắng đẩy hắn ra, Hoàng Sa tức giận tới đập bàn, lại không có chỗ nào để phát tiết.
“Không phải nói anh buông tôi ra sao!?”
“Ôm em mà?”
“…” Hoàng Sa bất lực.
Mẹ nó, lão nương đã làm ra cái nghiệt gì cơ chứ!
Rốt cuộc không thể dùng lý lẽ đối với hắn, Hoàng Sa liền mặc kệ, để hắn cọ cô tới sáng.
Đáng buồn cho cô, đầu đau, chân đau, tay đau, ngay cả mặt cũng đau. ~T_T~
…
Buổi sáng tinh mơ, điều đầu tiên Hạ Di xác nhận, là mình không có giết cô.
Hắn nhìn nữ nhân kiều diễm trong lòng, có chút tiếp thu không được.
Đối với đa số nữ nhân, hắn đều mang tâm trạng chán ghét không thôi, nhưng hắn… Lại không hẳn thích nam nhân đi.
Chỉ là bọn nam nhân không mang tới cảm giác chán ghét, hắn cũng không bận tâm nhiều, liền có ba bốn tình nhân là tiểu mỹ nam thịt tươi.
Nhưng từ khi bắt đầu, hắn không hề lên giường cùng ai, cũng không ai khiến hắn có hứng thú đó…
Mà nữ nhân trong lòng, là người khiến hắn không muốn gặp nhất.
Một nữ nhân phóng túng, dơ bẩn.
Hạ Di càng nghĩ càng không thể tiếp thu, liền khó chịu đứng dậy, hắn tìm áo khoác dự định rời đi, trước khi đi còn hơi khinh thường quăng một sấp tiền lên giường.
Coi như là tiền hắn mua cô một ngày đi.
…
Chính là khi Hoàng Sa tỉnh dậy, nhìn hoàn cảnh bản thân thì mắc cười không thôi.
Vệ sinh cá nhân sạch sẽ, cô có hơi khó chịu, hắn xem cô là gì? Bỏ tiền lại rồi đi, là đang xem mình đi chơi gái a?
Cô cũng không đụng sấp tiền rải rác trêи giường, mà lạnh nhạt gọi cho nam thư ký.
“Ăn gì chưa?” Hoàng Sa ung dung chỉnh lại quần áo, cô hơi nhíu mày, phải mua bộ khác thôi.
[ Ai vậy? ] Đầu giây bên kia hình như mới ngủ dậy, có chút hoang mang, y ngáp nhẹ một cái, giọng điệu ngái ngủ đáng yêu.
“Là tôi, Hoàng Sa.”
[ A? hả … Tiểu Sa? ] Bạch Cẩn tỉnh ngủ trong chớp mắt, y bật người ngồi dậy, kìm nén vui sướиɠ nói [ Tôi chưa ăn, Tiểu Sa có muốn cùng tôi đi ăn không?]
Bạch Cẩn không biết tại sao cô có số của mình, nhưng y không quan tâm a, quan trọng chính là Tiểu Sa gọi điện cho y!
“Ừ, để tôi rước anh.” Hoàng Sa đứng dậy, đi xuống sảnh khách sạn, thanh toán tiền xong thì ghé qua trung tâm thương mại mua một bộ quần áo mới.
Chính là tiện nghi cho gã phục vụ nhất, đi dọn phòng, lại lụm được một khối tiền lớn, sung sướиɠ tới gào thét.
…
Mà không nghĩ tới, hai người vừa mới ăn được một chút.
Đã phải đụng mặt một tên đáng ghét.
Gã cười nhạo Hoàng Sa tìm thêm một nam nhân mới, lại không nghĩ tới mắt thẩm mỹ của cô lại kém như vậy.
Lựa một tên nam nhân xấu xí, nhìn tới thôi cũng thấy khó chịu.
“Nam nhân tôi lựa chọn mắc mớ gì tới anh?” Hoàng Sa vừa ăn, vừa đáp lại tên kia.
Có thể thấy tâm trạng cô không tốt, đại boss của cô từ khi nào lại bị một tên nhãi nhép khinh thường.
Mà Bạch Cẩn ở đối diện thì kiêu ngạo tới ưỡn ngực.
Ngươi thấy chưa, ta là nam nhân của Tiểu Sa đấy, ngươi còn không mau mau cút đi.
“Hừ mạnh miệng, cũng không phải là loại kỹ nữ dạng chân cho kẻ khác thao sao?” Nữ nhân bên cạnh gã cũng khinh thường hừ lạnh, mở miệng ra là từ ngữ khó nghe khôn cùng.
Ai trong cái giới thượng lưu này mà không biết danh của cô, kiêu ngạo, lẳng lơ, còn không biết xấu hổ chen vào tình cảm của người khác!
Chỉ tội Vũ Tấn Hiên bị cô ta đeo bám, đuổi quài không đi, nhìn thôi đã thấy ghét.
“Tôi không cướp nghề của cô, cô đừng nói bậy.” Hoàng Sa buông muỗng xuống, mỉm cười đối với hai người, ánh mắt hòa ái vô cùng.
Nhưng không hiểu hai người kia như bị cái gì đó dọa sợ, cảm thấy cứ như có một cỗ ớn lạnh phóng tới người.
Dọa người như vậy.
“..Cô… Cô nói vậy là ý gì hả! ” nữ nhân kia cũng giống như không có não vậy, dù cho có bị dọa sợ cũng không vì vậy mà chấp nhận bản thân yếu thế, tức tối gào lên.
Mọi người trong quán ăn đổ dồn ánh mắt về phía bên này, thì thầm to nhỏ.
Thấy cô ta hung hăng chống nạnh, Hoàng Sa cười càng thêm hòa ái, đúng là xem cô như quả hồng mềm sao? Muốn nặn thế nào cũng được?
“Vậy cô muốn thế nào? Là ở đây đánh tôi sao?” Hoàng Sa nhếch khóe môi, ánh mắt đảo một vòng, cũng không biết đang âm mưu chuyện gì.
“…” Nữ nhân kia cứng miệng, cô ta nói muốn đánh cô khi nào?
Bạch Cẩn đối diện cũng không biết đang suy tính chuyện gì, chỉ thấy ánh mắt của y vô cùng đáng sợ, mà cũng may có mắt kính che chắn lại, nếu không đảm bảo hai người kia chắc chắn bị dọa cho chạy.
Nam nhân thấy tình thế không ổn, muốn lôi kéo bạn gái đi, dù gì gã cũng là phú nhị đại mới nổi, ngoài chăm chọc ra thì không làm gì được.
Ai biểu gia thế người ta lớn hơn mình cơ chứ.
Nữ nhân coi như một lần hiểu chuyện, hừ lạnh một tiếng, rồi ôm tay nam nhân rời đi, bộ dạng không quá muốn chấp nhất.
“Xin lỗi, liên lụy anh rồi.” Thấy hai người rời đi, Hoàng Sa tiếc nuối thở dài, vừa quay qua cười cười với Bạch Cẩn.
“Ân? Không sao a, dù gì bọn họ quá đáng như vậy… ” Bạch Cẩn cúi đầu, như cô vợ nhỏ uất ức muốn bênh vực cho chồng.
“…” Hoàng Sa không nói, nhìn y chằm chằm, phải nói đại boss của cô đáng yêu như vậy, là muốn mạng sao?
Mọi người trong quán ăn thấy chuyện vui kết thúc, thở dài tiếc nuối.
….
“Hạng mục này được hợp tác với Khương tổng là điều vinh hạnh cho công ty chúng tôi.” Đối phương cười thật tươi đối với thần tài trước mặt, bộ dạng nịnh hót.
Công ty của gã sắp phá sản tới nơi, nào ngờ lại được thần tài vung tay cứu giúp, thật là muốn gã làm trâu làm ngựa cũng được.
“…” Khương Liệt cười không nói.
Cũng không phải Khương Liệt tốt bụng như vậy, đều là do biết Phương Duệ có ý thu mua cái công ty đã rách nát này, nên hắn mới phá rối chen ngang a.
Những gì Phương Duệ đã làm trong quá khứ, Khương Liệt đều muốn đòi lại tất cả!
Dù cho việc có nhỏ hay lớn.
_________________________
Hoàng Sa cảm thán: a nếu biết như vậy lão nương liền đi học võ sớm một chút!
“Mau buông tôi ra!” Hoàng Sa tức giận gào lên, làm Hạ Di ở phía trêи phải hoảng hốt không thôi.
Hắn làm ra bộ dạng chú chó nhỏ bị chủ nhân chà đạp, ủy khuất cọ vào mặt cô.
“Đừng giận.” Hạ Di gấp gáp, đôi con người tàn bạo lại lộ ra vẻ đáng thương hề hề.
Hít thở tới không thông, Hoàng Sa cố gắng điều chỉnh lại cảm xúc, bày ra bộ dạng bình tĩnh thường ngày.
“Ngoan, thả tôi ra, tôi liền không giận.”
Hạ Di nghi ngờ nhìn cô, như có như không lắc đầu: “Nếu buông ra sẽ chạy mất..”
“Nhưng anh không buông tôi ra, tôi liền chán ghét anh.” Mà thật ra tôi đã chán ghét anh từ kiếp trước.
Ủy khuất cắn cắn môi, Hạ Di khẽ buông lỏng cô ra, nhưng không tới một giây sao, hắn liền ôm chầm lấy cô, ra sức mà cọ.
Cố gắng đẩy hắn ra, Hoàng Sa tức giận tới đập bàn, lại không có chỗ nào để phát tiết.
“Không phải nói anh buông tôi ra sao!?”
“Ôm em mà?”
“…” Hoàng Sa bất lực.
Mẹ nó, lão nương đã làm ra cái nghiệt gì cơ chứ!
Rốt cuộc không thể dùng lý lẽ đối với hắn, Hoàng Sa liền mặc kệ, để hắn cọ cô tới sáng.
Đáng buồn cho cô, đầu đau, chân đau, tay đau, ngay cả mặt cũng đau. ~T_T~
…
Buổi sáng tinh mơ, điều đầu tiên Hạ Di xác nhận, là mình không có giết cô.
Hắn nhìn nữ nhân kiều diễm trong lòng, có chút tiếp thu không được.
Đối với đa số nữ nhân, hắn đều mang tâm trạng chán ghét không thôi, nhưng hắn… Lại không hẳn thích nam nhân đi.
Chỉ là bọn nam nhân không mang tới cảm giác chán ghét, hắn cũng không bận tâm nhiều, liền có ba bốn tình nhân là tiểu mỹ nam thịt tươi.
Nhưng từ khi bắt đầu, hắn không hề lên giường cùng ai, cũng không ai khiến hắn có hứng thú đó…
Mà nữ nhân trong lòng, là người khiến hắn không muốn gặp nhất.
Một nữ nhân phóng túng, dơ bẩn.
Hạ Di càng nghĩ càng không thể tiếp thu, liền khó chịu đứng dậy, hắn tìm áo khoác dự định rời đi, trước khi đi còn hơi khinh thường quăng một sấp tiền lên giường.
Coi như là tiền hắn mua cô một ngày đi.
…
Chính là khi Hoàng Sa tỉnh dậy, nhìn hoàn cảnh bản thân thì mắc cười không thôi.
Vệ sinh cá nhân sạch sẽ, cô có hơi khó chịu, hắn xem cô là gì? Bỏ tiền lại rồi đi, là đang xem mình đi chơi gái a?
Cô cũng không đụng sấp tiền rải rác trêи giường, mà lạnh nhạt gọi cho nam thư ký.
“Ăn gì chưa?” Hoàng Sa ung dung chỉnh lại quần áo, cô hơi nhíu mày, phải mua bộ khác thôi.
[ Ai vậy? ] Đầu giây bên kia hình như mới ngủ dậy, có chút hoang mang, y ngáp nhẹ một cái, giọng điệu ngái ngủ đáng yêu.
“Là tôi, Hoàng Sa.”
[ A? hả … Tiểu Sa? ] Bạch Cẩn tỉnh ngủ trong chớp mắt, y bật người ngồi dậy, kìm nén vui sướиɠ nói [ Tôi chưa ăn, Tiểu Sa có muốn cùng tôi đi ăn không?]
Bạch Cẩn không biết tại sao cô có số của mình, nhưng y không quan tâm a, quan trọng chính là Tiểu Sa gọi điện cho y!
“Ừ, để tôi rước anh.” Hoàng Sa đứng dậy, đi xuống sảnh khách sạn, thanh toán tiền xong thì ghé qua trung tâm thương mại mua một bộ quần áo mới.
Chính là tiện nghi cho gã phục vụ nhất, đi dọn phòng, lại lụm được một khối tiền lớn, sung sướиɠ tới gào thét.
…
Mà không nghĩ tới, hai người vừa mới ăn được một chút.
Đã phải đụng mặt một tên đáng ghét.
Gã cười nhạo Hoàng Sa tìm thêm một nam nhân mới, lại không nghĩ tới mắt thẩm mỹ của cô lại kém như vậy.
Lựa một tên nam nhân xấu xí, nhìn tới thôi cũng thấy khó chịu.
“Nam nhân tôi lựa chọn mắc mớ gì tới anh?” Hoàng Sa vừa ăn, vừa đáp lại tên kia.
Có thể thấy tâm trạng cô không tốt, đại boss của cô từ khi nào lại bị một tên nhãi nhép khinh thường.
Mà Bạch Cẩn ở đối diện thì kiêu ngạo tới ưỡn ngực.
Ngươi thấy chưa, ta là nam nhân của Tiểu Sa đấy, ngươi còn không mau mau cút đi.
“Hừ mạnh miệng, cũng không phải là loại kỹ nữ dạng chân cho kẻ khác thao sao?” Nữ nhân bên cạnh gã cũng khinh thường hừ lạnh, mở miệng ra là từ ngữ khó nghe khôn cùng.
Ai trong cái giới thượng lưu này mà không biết danh của cô, kiêu ngạo, lẳng lơ, còn không biết xấu hổ chen vào tình cảm của người khác!
Chỉ tội Vũ Tấn Hiên bị cô ta đeo bám, đuổi quài không đi, nhìn thôi đã thấy ghét.
“Tôi không cướp nghề của cô, cô đừng nói bậy.” Hoàng Sa buông muỗng xuống, mỉm cười đối với hai người, ánh mắt hòa ái vô cùng.
Nhưng không hiểu hai người kia như bị cái gì đó dọa sợ, cảm thấy cứ như có một cỗ ớn lạnh phóng tới người.
Dọa người như vậy.
“..Cô… Cô nói vậy là ý gì hả! ” nữ nhân kia cũng giống như không có não vậy, dù cho có bị dọa sợ cũng không vì vậy mà chấp nhận bản thân yếu thế, tức tối gào lên.
Mọi người trong quán ăn đổ dồn ánh mắt về phía bên này, thì thầm to nhỏ.
Thấy cô ta hung hăng chống nạnh, Hoàng Sa cười càng thêm hòa ái, đúng là xem cô như quả hồng mềm sao? Muốn nặn thế nào cũng được?
“Vậy cô muốn thế nào? Là ở đây đánh tôi sao?” Hoàng Sa nhếch khóe môi, ánh mắt đảo một vòng, cũng không biết đang âm mưu chuyện gì.
“…” Nữ nhân kia cứng miệng, cô ta nói muốn đánh cô khi nào?
Bạch Cẩn đối diện cũng không biết đang suy tính chuyện gì, chỉ thấy ánh mắt của y vô cùng đáng sợ, mà cũng may có mắt kính che chắn lại, nếu không đảm bảo hai người kia chắc chắn bị dọa cho chạy.
Nam nhân thấy tình thế không ổn, muốn lôi kéo bạn gái đi, dù gì gã cũng là phú nhị đại mới nổi, ngoài chăm chọc ra thì không làm gì được.
Ai biểu gia thế người ta lớn hơn mình cơ chứ.
Nữ nhân coi như một lần hiểu chuyện, hừ lạnh một tiếng, rồi ôm tay nam nhân rời đi, bộ dạng không quá muốn chấp nhất.
“Xin lỗi, liên lụy anh rồi.” Thấy hai người rời đi, Hoàng Sa tiếc nuối thở dài, vừa quay qua cười cười với Bạch Cẩn.
“Ân? Không sao a, dù gì bọn họ quá đáng như vậy… ” Bạch Cẩn cúi đầu, như cô vợ nhỏ uất ức muốn bênh vực cho chồng.
“…” Hoàng Sa không nói, nhìn y chằm chằm, phải nói đại boss của cô đáng yêu như vậy, là muốn mạng sao?
Mọi người trong quán ăn thấy chuyện vui kết thúc, thở dài tiếc nuối.
….
“Hạng mục này được hợp tác với Khương tổng là điều vinh hạnh cho công ty chúng tôi.” Đối phương cười thật tươi đối với thần tài trước mặt, bộ dạng nịnh hót.
Công ty của gã sắp phá sản tới nơi, nào ngờ lại được thần tài vung tay cứu giúp, thật là muốn gã làm trâu làm ngựa cũng được.
“…” Khương Liệt cười không nói.
Cũng không phải Khương Liệt tốt bụng như vậy, đều là do biết Phương Duệ có ý thu mua cái công ty đã rách nát này, nên hắn mới phá rối chen ngang a.
Những gì Phương Duệ đã làm trong quá khứ, Khương Liệt đều muốn đòi lại tất cả!
Dù cho việc có nhỏ hay lớn.
_________________________
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook