Em Là Nữ Quỷ!
-
Chương 5: Đối tượng xuất hiện
- Em sang mở cửa xem ai!
Hừ! Các cụ đã nói trời đánh còn tránh miếng ăn. Tự dưng đâu ra kẻ nhằm đúng giờ ăn mà đến. Lại chẳng biết có phải mấy đứa nhóc cố tình phá rối hay không.
Không chờ gã chồng ngăn cản, nữ quỷ đã vọt ra mở cửa.
Một cô gái xinh đẹp, mặc âu phục kín đáo. Vẻ mặt thuần lương dịu dàng, mái tóc dài búi cao trên đầu, phảng phất sự sang trọng quý phái nhưng cũng rất bình dị. Vẻ mặt đó có chút chột dạ. Lắp bắp hồi lâu, cô gái lên tiếng:
- Em...em... chào chị.
- Chào cô. Cô tìm ai?
Tìm người hay đến phá rối mà nhắm đúng giờ ăn mà tới chứ? Hiển nhiên, hiện tại nữ quỷ chỉ nghĩ đến đống đồ ăn kia.
- Em...
- Ai vậy vợ?
Gã chồng đột nhiên đi ra. Cô gái không hiểu sao tỏ ra vẻ lúng túng.
- Ơ...Cô Lan!
Cô gái lại cúi thấp đầu, vẻ càng lúng túng. Gã chồng lúc đàu trợn mắt ngạc nhiên, sau lại tỏ ra vẻ bất đắc dĩ.
- À vợ, đây là cô Lan...Đồng nghiệp của anh.
Giới thiệu đồng nghiệp mà sao vẻ như mắc tội vậy. A! Mắc tội! Đáng nghi!
- Chào cô. Tôi là vợ anh ấy!
Mẹ kiếp, thực ra chính mình chưa biết tên gã này cũng như tên của thân xác này.
- Em chào chị.
Cô gái lại cúi đầu chào. Vẻ lúng túng, lại có vẻ day dứt.
Đáng nghi.
- Không biết cô Lan là vì sao đến đây? Anh này, trước tiên mời khách vào dùng bữa đã Cô Lan vào đi.
Dù sao cũng không thể để cô ta bên ngoài này.
- Dạ thôi. Em... chỉ là em nghe nói chị bị bệnh, em là đồng nghiệp của anh Sơn nên đến thăm chị... Đây là ít quà của em. Giờ em không làm phiền gia đình nữa. Em xin phép về.
Rõ ràng cô ta nói xong còn cắn môi. Tâm lí phức tạp!
- Anh...
- Em vào ăn trước đi, anh ở đây nói chuyện với cô Lan một chút.
Chưa chờ nữ quỷ nói xong gã chồng đã chen vào. Muốn mình vào trong nói chuyện riêng. Vậy mình cũng không cản hai người. Hì! Linh thai...
Nữ quỷ tự nhiên như không vào trong nhà, để túi quà chỗ kia, rồi tiếp tục nhấm nháp đồ ăn. Còn hai người kia ở ngoài nói chuyện.
- Cô Lan, vợ tôi mới hôm qua đỡ bệnh. Tôi nghĩ là...
- Em hiểu. Em cũng không có ý định làm người thứ ba...
- Vậy cô hôm nay đến đây có viêc gì?
-...Tự nhiên không có việc gì cả. Em nghe chị nhà bệnh nặng, muốn đến thăm thôi... Anh Sơn này... em cũng không có ý định làm khó gì anh... Anh không cần lo lắng. Anh phải chăm sóc chị nhà khỏe mạnh.
-...Đương nhiên...
Cái loại hội thoại gì thế này. Mất bao lâu mới đáp lại một lần. Giờ thì rơi vào tĩnh mịch. Làm nữ quỷ ta trong đây nghe liền phát chán. Phí phạm yêu lực của ta!
Nhưng nghe ra có vẻ có hi vọng cho bà hai tên này rồi. Chính là phải tìm hiểu kĩ càng cô gái này đã. Nếu tốt đẹp tự dưng tìm cách kết hợp với tên này. Qủa thực thì hôm nay cô ta đến đây làm gì hỉ, cũng không giống hồ li tinh đến công khai quan hệ mèo mả chèn ép vợ lớn nha. Kiểu lập lờ trong mục đích đến.
Lúc sau gã chồng cũng trở vào. Trạng thái vẫn rất tĩnh mịch. Nữ quỷ nhìn gã một hồi. Trong lòng đang tưng bừng, nhưng bên ngoài vẫn phải cố kìm nén. Lúc nãy cũng tưởng được nhưng lại thất vọng. Phải cố gắng lần cơ hội này! Thế là nữ quỷ quyết định gợi chuyện.
- Cô Lan kia là đồng nghiệp của anh ư?
Tên chồng ngẩng đầu lên nhìn, thấy nữ quỷ gắp thức ăn bỏ miệng và vẻ mặt chờ đợi, tự dưng chột dạ, cúi mặt thật nhanh, ấp úng:
-...Đúng vậy...
- Cô ấy có chồng chưa?
Gã này giật nảy mình, ngơ ngác nhìn vợ mình một hồi, rồi mới rụt rè đáp:
- Cô ấy vẫn chưa chồng. Em hỏi vậy là gì?
- A! Vậy cái thai của ai?
- Hả?
Ngốc tai chỗ luôn. Mãi lúc sau mới đè giọng cố nói:
- Em sao nói vậy?
- Chính là cô ấy đang mang thai.
-...Sao em nghĩ thế?
Vẻ mặt gã chồng chính là lúc đầu hoang mang, sau nghi ngờ.
- Em là phụ nữ, tự nhiên nhìn biết.(Vớ vẩn! Ta là quỷ đó nha, chẳng lẽ đến linh thai cũng không nhìn ra. Thậm chí còn nhìn ra chính là thai linh con ngươi nữa) Anh sao ngạc nhiên vậy? Cô ấy chưa nói cho anh biết sao?
-...
- Sao im lặng vậy? Chính lúc nãy em nghe hết rồi. Anh cũng không cần giấu. Chính là em không thích anh nói dối. Nếu anh muốn phủ nhận tốt nhất đừng nói ra.
- Anh xin lỗi.
A! Quả thực không cần chân thực thế chứ! Nói vậy là nhận luôn à?
- Vậy thì kể em nghe đi. Em biết anh cũng không là người tính trăng hoa gì.
Im lặng hồi lâu.
- Em thực sẽ không sốc chứ? Em mới đỡ bệnh, chính là anh không muốn em suy nghĩ nhiều, ảnh hương không tốt đến sức khỏe.
Đến vậy còn quan tâm đến vợ?
- Yên tâm. Em chấp nhận được.
Vậy là hai tháng trước, phòng hắn ta có tổ chức hát karaoke. Hai người này chính là bị ép uống say rượu, sau đó chuyện gì mọi người tự biết. Vấn đề quan trọng là cô đây chưa chồng, anh đây đã có vợ. Hai bên cũng không biết đối diện với nhau thế nào? Lại gặp phải cô vợ anh này bệnh nặng, vậy là hắn xin nghỉ phép ở nhà chăm vợ luôn. Khụ khụ! Cái kiểu tình huống muôn thưở này... Chính là giờ vấn đè gã cũng không biết cô gái có thai đi, không biết chịu trách nhiệm thế nào. Cũng thành thật nói lần đấy nhỡ say không kiểm soát được mình, không phải là hết thương yêu vợ.
Xong! Quyết định tối nay anh ngủ ghế sô pha phòng khách. Tôi vào giường khóa cửa bình tâm suy nghĩ. Gã chồng có vẻ ăn năn nên cũng không phản đối gì. Còn nữ quỷ cười thầm trong lòng. Thực sự rất sợ tối ngủ cùng người lạ nha. Mặc dù biết thân thể này bệnh tật chắc chắn hắn ta cũng không sờ mó bậy bạ... Coi như đây là cái cớ khỏi phải chung phòng với hắn đấy mà.
Ta có một đêm để suy nghĩ kế sách tiếp theo đây!
Hừ! Các cụ đã nói trời đánh còn tránh miếng ăn. Tự dưng đâu ra kẻ nhằm đúng giờ ăn mà đến. Lại chẳng biết có phải mấy đứa nhóc cố tình phá rối hay không.
Không chờ gã chồng ngăn cản, nữ quỷ đã vọt ra mở cửa.
Một cô gái xinh đẹp, mặc âu phục kín đáo. Vẻ mặt thuần lương dịu dàng, mái tóc dài búi cao trên đầu, phảng phất sự sang trọng quý phái nhưng cũng rất bình dị. Vẻ mặt đó có chút chột dạ. Lắp bắp hồi lâu, cô gái lên tiếng:
- Em...em... chào chị.
- Chào cô. Cô tìm ai?
Tìm người hay đến phá rối mà nhắm đúng giờ ăn mà tới chứ? Hiển nhiên, hiện tại nữ quỷ chỉ nghĩ đến đống đồ ăn kia.
- Em...
- Ai vậy vợ?
Gã chồng đột nhiên đi ra. Cô gái không hiểu sao tỏ ra vẻ lúng túng.
- Ơ...Cô Lan!
Cô gái lại cúi thấp đầu, vẻ càng lúng túng. Gã chồng lúc đàu trợn mắt ngạc nhiên, sau lại tỏ ra vẻ bất đắc dĩ.
- À vợ, đây là cô Lan...Đồng nghiệp của anh.
Giới thiệu đồng nghiệp mà sao vẻ như mắc tội vậy. A! Mắc tội! Đáng nghi!
- Chào cô. Tôi là vợ anh ấy!
Mẹ kiếp, thực ra chính mình chưa biết tên gã này cũng như tên của thân xác này.
- Em chào chị.
Cô gái lại cúi đầu chào. Vẻ lúng túng, lại có vẻ day dứt.
Đáng nghi.
- Không biết cô Lan là vì sao đến đây? Anh này, trước tiên mời khách vào dùng bữa đã Cô Lan vào đi.
Dù sao cũng không thể để cô ta bên ngoài này.
- Dạ thôi. Em... chỉ là em nghe nói chị bị bệnh, em là đồng nghiệp của anh Sơn nên đến thăm chị... Đây là ít quà của em. Giờ em không làm phiền gia đình nữa. Em xin phép về.
Rõ ràng cô ta nói xong còn cắn môi. Tâm lí phức tạp!
- Anh...
- Em vào ăn trước đi, anh ở đây nói chuyện với cô Lan một chút.
Chưa chờ nữ quỷ nói xong gã chồng đã chen vào. Muốn mình vào trong nói chuyện riêng. Vậy mình cũng không cản hai người. Hì! Linh thai...
Nữ quỷ tự nhiên như không vào trong nhà, để túi quà chỗ kia, rồi tiếp tục nhấm nháp đồ ăn. Còn hai người kia ở ngoài nói chuyện.
- Cô Lan, vợ tôi mới hôm qua đỡ bệnh. Tôi nghĩ là...
- Em hiểu. Em cũng không có ý định làm người thứ ba...
- Vậy cô hôm nay đến đây có viêc gì?
-...Tự nhiên không có việc gì cả. Em nghe chị nhà bệnh nặng, muốn đến thăm thôi... Anh Sơn này... em cũng không có ý định làm khó gì anh... Anh không cần lo lắng. Anh phải chăm sóc chị nhà khỏe mạnh.
-...Đương nhiên...
Cái loại hội thoại gì thế này. Mất bao lâu mới đáp lại một lần. Giờ thì rơi vào tĩnh mịch. Làm nữ quỷ ta trong đây nghe liền phát chán. Phí phạm yêu lực của ta!
Nhưng nghe ra có vẻ có hi vọng cho bà hai tên này rồi. Chính là phải tìm hiểu kĩ càng cô gái này đã. Nếu tốt đẹp tự dưng tìm cách kết hợp với tên này. Qủa thực thì hôm nay cô ta đến đây làm gì hỉ, cũng không giống hồ li tinh đến công khai quan hệ mèo mả chèn ép vợ lớn nha. Kiểu lập lờ trong mục đích đến.
Lúc sau gã chồng cũng trở vào. Trạng thái vẫn rất tĩnh mịch. Nữ quỷ nhìn gã một hồi. Trong lòng đang tưng bừng, nhưng bên ngoài vẫn phải cố kìm nén. Lúc nãy cũng tưởng được nhưng lại thất vọng. Phải cố gắng lần cơ hội này! Thế là nữ quỷ quyết định gợi chuyện.
- Cô Lan kia là đồng nghiệp của anh ư?
Tên chồng ngẩng đầu lên nhìn, thấy nữ quỷ gắp thức ăn bỏ miệng và vẻ mặt chờ đợi, tự dưng chột dạ, cúi mặt thật nhanh, ấp úng:
-...Đúng vậy...
- Cô ấy có chồng chưa?
Gã này giật nảy mình, ngơ ngác nhìn vợ mình một hồi, rồi mới rụt rè đáp:
- Cô ấy vẫn chưa chồng. Em hỏi vậy là gì?
- A! Vậy cái thai của ai?
- Hả?
Ngốc tai chỗ luôn. Mãi lúc sau mới đè giọng cố nói:
- Em sao nói vậy?
- Chính là cô ấy đang mang thai.
-...Sao em nghĩ thế?
Vẻ mặt gã chồng chính là lúc đầu hoang mang, sau nghi ngờ.
- Em là phụ nữ, tự nhiên nhìn biết.(Vớ vẩn! Ta là quỷ đó nha, chẳng lẽ đến linh thai cũng không nhìn ra. Thậm chí còn nhìn ra chính là thai linh con ngươi nữa) Anh sao ngạc nhiên vậy? Cô ấy chưa nói cho anh biết sao?
-...
- Sao im lặng vậy? Chính lúc nãy em nghe hết rồi. Anh cũng không cần giấu. Chính là em không thích anh nói dối. Nếu anh muốn phủ nhận tốt nhất đừng nói ra.
- Anh xin lỗi.
A! Quả thực không cần chân thực thế chứ! Nói vậy là nhận luôn à?
- Vậy thì kể em nghe đi. Em biết anh cũng không là người tính trăng hoa gì.
Im lặng hồi lâu.
- Em thực sẽ không sốc chứ? Em mới đỡ bệnh, chính là anh không muốn em suy nghĩ nhiều, ảnh hương không tốt đến sức khỏe.
Đến vậy còn quan tâm đến vợ?
- Yên tâm. Em chấp nhận được.
Vậy là hai tháng trước, phòng hắn ta có tổ chức hát karaoke. Hai người này chính là bị ép uống say rượu, sau đó chuyện gì mọi người tự biết. Vấn đề quan trọng là cô đây chưa chồng, anh đây đã có vợ. Hai bên cũng không biết đối diện với nhau thế nào? Lại gặp phải cô vợ anh này bệnh nặng, vậy là hắn xin nghỉ phép ở nhà chăm vợ luôn. Khụ khụ! Cái kiểu tình huống muôn thưở này... Chính là giờ vấn đè gã cũng không biết cô gái có thai đi, không biết chịu trách nhiệm thế nào. Cũng thành thật nói lần đấy nhỡ say không kiểm soát được mình, không phải là hết thương yêu vợ.
Xong! Quyết định tối nay anh ngủ ghế sô pha phòng khách. Tôi vào giường khóa cửa bình tâm suy nghĩ. Gã chồng có vẻ ăn năn nên cũng không phản đối gì. Còn nữ quỷ cười thầm trong lòng. Thực sự rất sợ tối ngủ cùng người lạ nha. Mặc dù biết thân thể này bệnh tật chắc chắn hắn ta cũng không sờ mó bậy bạ... Coi như đây là cái cớ khỏi phải chung phòng với hắn đấy mà.
Ta có một đêm để suy nghĩ kế sách tiếp theo đây!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook