Em Là Nữ Quỷ!
-
Chương 21: Nữ hiệp cứu người!
Dù sao cũng được nghỉ, nữ quỷ ra ngoài mua thức ăn. Mai dù sao cũng là rằm, mua chuẩn bị một chút. Còn phải mua cả hoa cắm đặt lên bàn thờ nữa. Sáng nay ở nhà lau dọn mọi ngóc ngách xong xuôi, chiều mới bắt đầu mua. Cũng còn sớm ha. Hôm nay được cái thời tiết mát mẻ, không oi bức nắng gắt cũng không mưa rào, dù sao cũng còn sớm, dạo quanh chút chút xem.
Đi trên đường lại gặp mấy đống rác lộn xộn, nghĩ giờ mình cũng gần như là người rồi, nên nhặt hết lên tìm chỗ đổ. Xong xuôi, đi dạo tiếp thôi.
Đang lang thang, nữ quỷ bỗng ngựng lại, yêu khí phát tán. Rồi bất ngờ chạy thật nhanh về phía trước.
Cậu trai Hạ Anh chiếm phần nhỏ trong bức hình đang bị bao vậy bởi mấy đứa to con. Chúng vẫn chưa xử lý luôn mà còn đe dọa tinh thần đã. Nữ quỷ kiếm được một cái gậy gỗ, thầm nghĩ: Vì tương lai đất nước, vì môi trường tốt đẹp sau này của ta đầu thai, làm chút việc thiện vậy.
Rất nhanh, mấy gã to con ngã lăn ra. Chứng chỉ kịp nhìn thấy có một kẻ chạy ra lôi tên nhóc Hạ Anh chạy thật nhanh, nhưng không nhìn rõ kẻ nào. Mấy tên lăn lộn ngã xuống đất, trên người đau đau.
Ha ha, coi như cuối cùng cũng thực hiên ước nguyện lúc còn sống đi. Lần này mình rất nhẹ tay rồi. Không hề sử dụng yêu thuật, cũng chỉ là đánh phòng vệ cứu đối tượng. Vị trí đánh hiệu quả tức thời cũng không gây tổn thương sức khỏe sau này cho bọn chúng chút nào.
Mải suy nghĩ, quên luôn việc dừng lại. Đến lúc nghe tiếng thở phì phò đằng sau mới chợt nhớ ra, dừng lại, thì đã chạy được 3 km. Vẫn cầm chặt cổ tay cậu bé, quay người lại xem sao, thì thấy cậu ta cúi gập người, hít lấy hít để, da thịt đỏ bừng, mồ hôi nhễ nhại. Sau đó quay ra nhìn lại mình, vẫn khỏe mạnh, bình thường, cảnh tượng khác hoàn toàn. Buông tay ra, chờ lúc lâu cậu bé mới ngẩng đầu lên, hơi thở ổn định lại, nữ quỷ phán một câu:
- Bọn trẻ bây giờ sao yếu quá vậy? Chạy có một tí mà như sắp chết đến nơi...
-...(chưa có sức để nói)
- Người ta làm ơn cũng không biết cảm ơn.
Nữ quỷ vô tâm không để tình trạng mệt mỏi của cậu nhóc vào lòng, phán tiếp câu nữa.
-...C...ảm... ơn...- đứt hơi mới thốt ra được.
- Mà này, cậu A chọn phải không? Chiều nay phải học chứ nhỉ? Tôi bị đình chỉ chứ không phải trốn học đâu, còn cậu...
Ngân dài ra chờ người nào đó nói tiếp, nhưng người nào đó lại im lặng (lấy hơi chưa đủ), vậy là nữ quỷ phán tiếp:
- Cậu trốn học phải không? Biết ngay mà. Trốn học để tụ tập đánh nhau với mấy đứa đó hả? Chúng đe dọa cậu nên bắt buộc phải đến chứ gì? Phải cái tính sĩ diện hão cơ, không chịu nói vơi người lớn tưởng mình tự giải quyết được. Không nghĩ đến mình cũng phải nghĩ đến bố mẹ mình chứ! Người ta sinh ra mình, cho mình cơ thể lằn lặn thì cố mà giữ lấy, lại đem ra để người ta hành hạ... Với mấy đứa côn đồ ấy không nên tiếp xúc làm gì, chỉ khổ hại thân. May là tôi tới kịp. Đừng có mà lần sau gây chuyện đánh nhau nữa. Nhà trường mà biết cậu đánh nhau thì không cần biết cậu đánh nó hay nó đánh cậu cứ phải chịu phạt hết. Còn liên quan đến hạnh kiểm cuối năm nữa. Bây giờ vấn đề học bạn quan trọng lắm đấy...bla...bla...
Nữ quỷ hăng say nói. Cậu nhóc kia đã bình thường lại nhiều, thấy trước mặt là co gái hôm qua mới đụng nhau giờ đang thao thao nói không cho người khác chen lời. Thực sự cười khổ! Chiều nay cậu ta được nghỉ thật. Đang đi thì bị mấy đứa du côn chặn đường mà cô bạn này tưởng tượng thành cậu kế hoạch đánh nhau nữa chứ! Dù nói hơi nhiều nhưng cậu cũng rõ cô gái này có thiện ý, và quả thật, cô gái này thật khỏe. Cậu chẳng kịp nhìn mà trong giây lát tự dưng bọn côn đồ lăn đùng ra, còn mình bị người ta lôi chạy quãng đường dài. Nắm tay cũng thật chặt, cố lôi ra cũng không được, giờ mình còn đau tay. Cô bạn cũng không hề mệt mỏi khi chạy một quãng đường dài vậy, hô háp cũng không hề gấp gáp.
Nhưng mà... cậu ấy lúc này, thật sự dễ thương!
Nói thao thao một hồi mới nhìn lên cậu nhóc đang mỉm cười, nữ quỷ vỗ vai an ủi:
- Không sao, không sao. Tôi làm việc trượng nghĩa, cũng không cần cảm ơn. Mà cậu ở đâu, cần tôi dẫn về không?
Cậu nhóc nhìn quanh một lượt:
- Tôi để xe chỗ cũ, cho nên...
Hiểu rồi, lần này đành dẫn cậu ta về vậy.
Tạm biệt cậu nhóc, giờ bắt đầu ra chợ mua đồ. Cảm giác không tệ. Dư âm hành động trượng nghĩa là nữ quỷ vui sướng, vậy nên khi vào chợ vận dụng hết khả năng ép giá và cuối cùng mua được cả đống đồ. May mắn là ta tìm được bộ đồ này mà mặc. Con nhóc đấy toàn quần ngắn cũn, áo phông hở tay, hở cổ, lại không thể mặc đông phục bó hẹp. Mặc đồ học sinh ra chợ khó ép giá lắm. Mà sắp sửa trời lạnh đến nơi sao con nhỏ không có trang phục mùa đông nào nhỉ? Lục mãi mới ra bộ đồ thể thao mặc trên người. Được hai tiêu chí là kín đáo và thoải mái, nhưng lỗi tiêu chí đẹp. Không sao cả! Mang đồ về nhà thôi!
******
Ngoại truyện nhỏ
Hai ''Hạ Anh'' cùng tên, cùng trường, cùng A1; một ''thường dân'', một ''hot boy'' khi nhắc đến thật khó khăn phân biệt. Vậy nên, cả bọn đặt cho chàng Hạ Anh ''hot boy'' là ''Hạ Anh 1'', đơn giản vì anh đẹp trai, nhà giàu, học giỏi, nổi tiếng nhất trường tất nhiên ko thể xếp thứ hai, phải là ''number one''. Còn Hạ Anh kia bị ''phân biệt đối xử'' bằng cái tên ''Hạ Anh 2'' với ý nghĩa: Bạn à, dù cùng tên, cùng trường, cùng lớp, cùng quê và là BFF của thần tượng thì, bạn vẫn là con số hai mà thôi!
Một hôm cô bạn cùng bàn nhí nhảnh, vui tươi đưa ra lời bình:
- Thực ra Hạ Anh 2 nhìn lâu thấy cũng đẹp trai đấy chứ!
Nhi Tuyết tình cờ đi ngang qua, hóng chuyện:
- Hạ Anh 2 nhìn lâu mới thấy đẹp. Còn Hạ Anh 1 mới nhìn lần đầu đã thấy đẹp, nhìn lâu thêm nữa lại càng thấy đẹp trai hơn, càng nhìn kĩ càng cảm thán thượng đế tạo ra một kiệt tác ko may rớt xuống trần gian cho phàm nhân có dịp thưởng thức. Haizz, ta rất muốn nhúng nhàm kiệt tác ấy aaa!
Nhi Tuyết thực sự biến hình sói lang đói thèm rõ rãi đang chuẩn bị xâu xé cừu non. Hình tượng lạnh lùng, kiêu ngạo bình thường của em, còn đâu?
Ba vạch đen xuất hiện.
Hạ An nãy giờ im lặng bỗng nhẹ nhàng mà triết lí sâu xa:
- Hoa sớm nở thì sớm tàn.
Dấu hỏi chấm màu đỏ ta đùng xuất hiện. Hạ An ngoan ngoãn tiếp tục gục đầu xuống bàn ngủ.
Đi trên đường lại gặp mấy đống rác lộn xộn, nghĩ giờ mình cũng gần như là người rồi, nên nhặt hết lên tìm chỗ đổ. Xong xuôi, đi dạo tiếp thôi.
Đang lang thang, nữ quỷ bỗng ngựng lại, yêu khí phát tán. Rồi bất ngờ chạy thật nhanh về phía trước.
Cậu trai Hạ Anh chiếm phần nhỏ trong bức hình đang bị bao vậy bởi mấy đứa to con. Chúng vẫn chưa xử lý luôn mà còn đe dọa tinh thần đã. Nữ quỷ kiếm được một cái gậy gỗ, thầm nghĩ: Vì tương lai đất nước, vì môi trường tốt đẹp sau này của ta đầu thai, làm chút việc thiện vậy.
Rất nhanh, mấy gã to con ngã lăn ra. Chứng chỉ kịp nhìn thấy có một kẻ chạy ra lôi tên nhóc Hạ Anh chạy thật nhanh, nhưng không nhìn rõ kẻ nào. Mấy tên lăn lộn ngã xuống đất, trên người đau đau.
Ha ha, coi như cuối cùng cũng thực hiên ước nguyện lúc còn sống đi. Lần này mình rất nhẹ tay rồi. Không hề sử dụng yêu thuật, cũng chỉ là đánh phòng vệ cứu đối tượng. Vị trí đánh hiệu quả tức thời cũng không gây tổn thương sức khỏe sau này cho bọn chúng chút nào.
Mải suy nghĩ, quên luôn việc dừng lại. Đến lúc nghe tiếng thở phì phò đằng sau mới chợt nhớ ra, dừng lại, thì đã chạy được 3 km. Vẫn cầm chặt cổ tay cậu bé, quay người lại xem sao, thì thấy cậu ta cúi gập người, hít lấy hít để, da thịt đỏ bừng, mồ hôi nhễ nhại. Sau đó quay ra nhìn lại mình, vẫn khỏe mạnh, bình thường, cảnh tượng khác hoàn toàn. Buông tay ra, chờ lúc lâu cậu bé mới ngẩng đầu lên, hơi thở ổn định lại, nữ quỷ phán một câu:
- Bọn trẻ bây giờ sao yếu quá vậy? Chạy có một tí mà như sắp chết đến nơi...
-...(chưa có sức để nói)
- Người ta làm ơn cũng không biết cảm ơn.
Nữ quỷ vô tâm không để tình trạng mệt mỏi của cậu nhóc vào lòng, phán tiếp câu nữa.
-...C...ảm... ơn...- đứt hơi mới thốt ra được.
- Mà này, cậu A chọn phải không? Chiều nay phải học chứ nhỉ? Tôi bị đình chỉ chứ không phải trốn học đâu, còn cậu...
Ngân dài ra chờ người nào đó nói tiếp, nhưng người nào đó lại im lặng (lấy hơi chưa đủ), vậy là nữ quỷ phán tiếp:
- Cậu trốn học phải không? Biết ngay mà. Trốn học để tụ tập đánh nhau với mấy đứa đó hả? Chúng đe dọa cậu nên bắt buộc phải đến chứ gì? Phải cái tính sĩ diện hão cơ, không chịu nói vơi người lớn tưởng mình tự giải quyết được. Không nghĩ đến mình cũng phải nghĩ đến bố mẹ mình chứ! Người ta sinh ra mình, cho mình cơ thể lằn lặn thì cố mà giữ lấy, lại đem ra để người ta hành hạ... Với mấy đứa côn đồ ấy không nên tiếp xúc làm gì, chỉ khổ hại thân. May là tôi tới kịp. Đừng có mà lần sau gây chuyện đánh nhau nữa. Nhà trường mà biết cậu đánh nhau thì không cần biết cậu đánh nó hay nó đánh cậu cứ phải chịu phạt hết. Còn liên quan đến hạnh kiểm cuối năm nữa. Bây giờ vấn đề học bạn quan trọng lắm đấy...bla...bla...
Nữ quỷ hăng say nói. Cậu nhóc kia đã bình thường lại nhiều, thấy trước mặt là co gái hôm qua mới đụng nhau giờ đang thao thao nói không cho người khác chen lời. Thực sự cười khổ! Chiều nay cậu ta được nghỉ thật. Đang đi thì bị mấy đứa du côn chặn đường mà cô bạn này tưởng tượng thành cậu kế hoạch đánh nhau nữa chứ! Dù nói hơi nhiều nhưng cậu cũng rõ cô gái này có thiện ý, và quả thật, cô gái này thật khỏe. Cậu chẳng kịp nhìn mà trong giây lát tự dưng bọn côn đồ lăn đùng ra, còn mình bị người ta lôi chạy quãng đường dài. Nắm tay cũng thật chặt, cố lôi ra cũng không được, giờ mình còn đau tay. Cô bạn cũng không hề mệt mỏi khi chạy một quãng đường dài vậy, hô háp cũng không hề gấp gáp.
Nhưng mà... cậu ấy lúc này, thật sự dễ thương!
Nói thao thao một hồi mới nhìn lên cậu nhóc đang mỉm cười, nữ quỷ vỗ vai an ủi:
- Không sao, không sao. Tôi làm việc trượng nghĩa, cũng không cần cảm ơn. Mà cậu ở đâu, cần tôi dẫn về không?
Cậu nhóc nhìn quanh một lượt:
- Tôi để xe chỗ cũ, cho nên...
Hiểu rồi, lần này đành dẫn cậu ta về vậy.
Tạm biệt cậu nhóc, giờ bắt đầu ra chợ mua đồ. Cảm giác không tệ. Dư âm hành động trượng nghĩa là nữ quỷ vui sướng, vậy nên khi vào chợ vận dụng hết khả năng ép giá và cuối cùng mua được cả đống đồ. May mắn là ta tìm được bộ đồ này mà mặc. Con nhóc đấy toàn quần ngắn cũn, áo phông hở tay, hở cổ, lại không thể mặc đông phục bó hẹp. Mặc đồ học sinh ra chợ khó ép giá lắm. Mà sắp sửa trời lạnh đến nơi sao con nhỏ không có trang phục mùa đông nào nhỉ? Lục mãi mới ra bộ đồ thể thao mặc trên người. Được hai tiêu chí là kín đáo và thoải mái, nhưng lỗi tiêu chí đẹp. Không sao cả! Mang đồ về nhà thôi!
******
Ngoại truyện nhỏ
Hai ''Hạ Anh'' cùng tên, cùng trường, cùng A1; một ''thường dân'', một ''hot boy'' khi nhắc đến thật khó khăn phân biệt. Vậy nên, cả bọn đặt cho chàng Hạ Anh ''hot boy'' là ''Hạ Anh 1'', đơn giản vì anh đẹp trai, nhà giàu, học giỏi, nổi tiếng nhất trường tất nhiên ko thể xếp thứ hai, phải là ''number one''. Còn Hạ Anh kia bị ''phân biệt đối xử'' bằng cái tên ''Hạ Anh 2'' với ý nghĩa: Bạn à, dù cùng tên, cùng trường, cùng lớp, cùng quê và là BFF của thần tượng thì, bạn vẫn là con số hai mà thôi!
Một hôm cô bạn cùng bàn nhí nhảnh, vui tươi đưa ra lời bình:
- Thực ra Hạ Anh 2 nhìn lâu thấy cũng đẹp trai đấy chứ!
Nhi Tuyết tình cờ đi ngang qua, hóng chuyện:
- Hạ Anh 2 nhìn lâu mới thấy đẹp. Còn Hạ Anh 1 mới nhìn lần đầu đã thấy đẹp, nhìn lâu thêm nữa lại càng thấy đẹp trai hơn, càng nhìn kĩ càng cảm thán thượng đế tạo ra một kiệt tác ko may rớt xuống trần gian cho phàm nhân có dịp thưởng thức. Haizz, ta rất muốn nhúng nhàm kiệt tác ấy aaa!
Nhi Tuyết thực sự biến hình sói lang đói thèm rõ rãi đang chuẩn bị xâu xé cừu non. Hình tượng lạnh lùng, kiêu ngạo bình thường của em, còn đâu?
Ba vạch đen xuất hiện.
Hạ An nãy giờ im lặng bỗng nhẹ nhàng mà triết lí sâu xa:
- Hoa sớm nở thì sớm tàn.
Dấu hỏi chấm màu đỏ ta đùng xuất hiện. Hạ An ngoan ngoãn tiếp tục gục đầu xuống bàn ngủ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook