Sáng sớm ngày hôm sau, Vu Đồ chính thức trở lại Sở nghiên cứu công tác, trước đó đi một chuyến đến phòng làm việc của giáo sư Trương. GS Trương đối với việc cậu trở về trong lòng đã sớm nắm chắc, biểu tình tỏ ra chẳng kinh ngạc, còn có chút lạnh nhạt.

Ông ngồi ở sao bàn lật một phần báo cáo nghiên cứu, "Thầy cùng cậu nói thế nào cũng khôn nghe, một cuộc điện thoại của lão Hồ thì Tây An cũng đi, cũng chịu trở lại rồi? Ta là thầy anh hay ông ta là thầy anh?"

Lão đầu mặt không vui vẻ gì, nhưng Vu Đồ biết ông tức giận thật sự, trầm giọng giải thích rõ ràng: "Cùng thầy Hồ không có quan hệ gì, ở Tây An... Em tự mình xác định rõ ràng."

"Xác định rõ ràng?" GS Trương đang lật xem báo cáo, nhéo mi tâm, thu lại biểu tình vừa giả bộ, "Lão Hồ để cho anh từ Tây An trở lại liền trực tiếp đi làm, anh không đồng ý, chẳng lẽ không phải do còn lo ngại gì?"

Ông than thở nói, "Anh không nên lấy những lời thầy nói lần trước để yên tâm, về sau thầy cũng cẩn thận suy nghĩ, các cậu bây giờ phải đối mặt với tình hình không giống chúng ta trước kia, chúng ta cũng rất khó khăn, nhưng nghề nào cũng có cái khó chứ, mọi người đều giống nhau, ngược lại trên dưới đồng lòng, trong lòng lại không thiên lệch. Bây giờ không giống trước đó, chi phí sinh hoạt của người trẻ khá cao, giữa nghề với nghề khác biệt rất lớn, lòng người sao có thể không thay đổi, có thay đổi mới là chuyện thường tình. Lần trước thầy nói đã thoát ly thực tế cùng tình nghĩa, điểm này thầy cần xin lỗi anh."

Vu Đồ kích động:"Thầy..."

GS Trương vẫy tay cắt đứt lời anh, "Cho nên thầy sẽ hiểu được các lựa chọn của anh, dù anh chọn lựa thế nào thì vẫn là học trò của ta. Nhưng nếu như anh trở lại, trong lòng vẫn còn hoài nghi và do dự, trái lại làm gì cũng đều không tốt."

Ông lại hỏi anh một lần:"Em thật sự suy nghĩ kĩ càng rồi?"

Rõ ràng là lời tự mình nói, nhưng đối mặt với thầy thầy thận trọng hỏi như vậy, Vu Đồ không khỏi nghĩ tới một số chuyện không phải công việc.

Cậu tránh không trả lời chính diện, trầm giọng nói: "Em sẽ cố gắng hết sức."

GS Trương vui mừng gật đầu, "Vậy thì tốt, đội ngũ hàng không vũ trụ của chúng ta ngày càng trẻ tuổi, năm trước ở bên phía Bắc Kinh có một người 35 tuổi lên làm tổng sư, thầy hy vọng anh cũng cố gắng hướng tới điều này."

Nói tới đây, GS Trương nhớ tới hỏi, "Sao Quan Tại bỗng nhiên bị bệnh? Có phải rất nghiêm trọng?"

Vu Đồ ngừng một chút mới nói:"Cậu ta nói không chuyện gì, dặn em bảo các đồng nghiệp đừng tới thăm."

"Cái tính khí của cậu ta." Thầy Trương an tâm, "Vậy công việc của hắn em hãy đảm nhiệm, đi làm việc đi."

Vu Đồ gật đầu, đang muốn ra cửa, lão đầu gọi anh lại.

"Nữ minh tinh lần trước, thật ra cũng không tệ lắm, nói chuyện cũng rất có đạo lý..." Lão đầu hắng giọng, biểu tình không được tự nhiên, nhưng rất nhanh liền bày ra tư thái thầy nghiêm như cha, " Việc chung thân đại sự của anh cũng cần cân nhắc đi, thầy thấy cô ấy khá tốt, anh hãy tích cực lên... Được rồi, đi đi."

Vu Đồ lại không đi ngay, anh trầm mặc một hồi, ngẩng đầu nhìn về phía thầy của mình, giống như đang hỏi ông, vừa giống như tự hỏi bản thân:"Thầy, em dựa vào đâu đây?"

Lão đầu sửng sốt, ngay sau đó bực không thể phát tiết ra: "Ta không hiểu chuyện này, anh đường đường là tổng sư tương lai, tốt nghiệp trường danh tiếng, chỗ nào không xứng với một nữ minh tinh? Tiền? Vật ngươi coi như tiền lương hàng năm 5 vạn 10 vạn, mấy nhà kiếm được nhiều hơn hử. Anh sao lại không có lòng tin?

"Hàng không vũ trụ chúng ta là nghề lãng mạn nhất, sao lại có dạng như người, " lão đầu giận đến đuổi anh đi, "Đi mau đi mau, nhìn anh tôi liền tức giận."

Ngày phục chức đầu tiên, Vu Đồ không tăng ca muộn, hơn sáu giờ liền rời khỏi cơ quan, trực tiếp đi bệnh viện Hoa Sơn.

Thời điểm đi vào phòng bệnh, Quan Tại cùng vợ là Trầm Tịnh đang gây gổ. Quan Tại nhìn thấy Vu Đồ tựa như thấy cứu tinh, nhức đầu chỉ Vu Đồ nói, "Em tự mình hỏi cậu ta đi, cậu ta có bạn gái hay không, anh đâu có không để ý chào hàng sư muội của em...

Vợ hắn trợn mắt nhìn hắn một cái, quay lại nhìn Vu Đồ, "Lần trước mới ăn cơm ở nhà ta mới bao lâu? Còn chưa tới hai tháng, đã có bạn gái?"

Vu Đồ dừng lại chốc lát, gật đầu một cái, phối hợp nói: "Có rồi."

"Hình đâu, xem nào."

Vu Đồ dĩ nhiên không lấy ra được, vợ hắn tức giận nói, "Không có liền không có, chướng mắt liền không nhìn, sao phải dùng tới cách không quang minh chính đại như vậy?"

Quan Tại trăm miệng cũng không thể bào chữa, khiển trách nhìn Vu Đồ, "Cậu kiêu ngạo khoe khoang như vậy, nói cô gái nhà người ta thích cậu, ngay cả một tấm hình cũng không có?"

Không đợi Vu Đồ trả lời, lão Quan lại cùng vợ ton hót: "Anh nói với vợ này, lão Vu này nhìn biết điều nhưng thật ra là bên trong thối nát, trước kia anh cũng bị hắn lừa, mấy ngày này cùng cậu ta gác đêm, anh mới phát hiện chân tướng. Giới thiệu sư muội của em cũng là hại sư muội của em thôi."

Vu Đồ mi tâm hơi nhíu, nhưng cũng không phủ nhận:"Tôi đeo tai nghe... Đã đánh thức anh?"

Quan Tại nói:"Không, là anh đây ban ngày ngủ quá nhiều nên buổi tối không ngủ được, tỉnh lại liền thấy. Nữ minh tinh đó tên là gì nhỉ, còn rất nổi tiếng."

Trầm Tịnh nhìn Vu Đồ, dáng vẻ khá bất ngờ nhưng cũng vô cùng hứng thú, "Vu Đồ cậu còn thích minh tinh? Thật không nhìn ra a, nữ minh tinh nào vậy?"

Vu Đồ mặt không đổi sắc trả lời: "Kiều Tinh Tinh."

Quan Tại liền vàng nói:" Đúng đúng đúng, chính là cô ấy. Xem xem, thừa nhận rồi, anh liền nói không đáng tin cậy đó, cũng đã 30 rồi còn theo đuổi minh tinh, có thể thấy là một tên háo sắc, hoàn toàn không biết điều đáng yêu như anh."

Quan Tại vẫn tinh thần phấn chấn như trước kia, nhưng mà thân thể yếu ớt, không bao lâu lời liền càng lúc càng ít, cuối cùng lặng lẽ ngủ mê man. Phòng bệnh vừa mới náo nhiệt như vậy, lập tức liền lâm vào yên lặng.

Trầm Tịnh lẳng lặng nhìn chăm chú gương mặt tái nhợt của hắn một hồi, đứng lên nói với Vu Đồ, "Chúng ta ra ngoài đi."

Ngồi ở trên ghế ngoài phòng bệnh, Trầm Tịnh giải thích với cậu, "Vừa rồi cố ý cùng Quan Tại đùa giỡn, cậu chớ để trong lòng, chị không muốn cho anh ấy cảm thấy..."

Chị không nói ra lời.

Vu Đồ nói: "Em biết."

Trầm Tịnh miễn cưỡng cười một chút, "Thật ra thì, chị cũng không muốn giới thiệu sư muội cho cậu."

Giọng chị đặc biệt bình tĩnh, "Về sau người ta oán chị thì sao? Cậu với Quan Tại giống nhau, cả ngày lẫn đêm chẳng thấy người, chỉ biết công việc và công việc, lần dài nhất là một năm đã quá nửa không ở nhà, còn một nửa ngày ngày tăng ca."

Vu Đồ trước kia thường nghe Trầm Tịnh than phiền Quan Tại bận rộn công việc không để ý tới gia đình, mỗi lần cậu tới nhà Quan Tại ăn cơm, Trầm TỊnh luôn nhắc lại. Nhưng khi đó chị vừa cười vừa nói, than phiền không phải than phiền thật sự, mà là thú vui.

Nhưng bây giờ, lại thật thương tâm muốn chết. Chị ấy lầm bầm:"Nói chuyện cũng giữ lời gì cả. Đã hứa, sau này đợi hắn lợi hại hơn, sẽ xin mang chị đi sân phóng thử nhìn tận mắt thiết bị của anh ấy bay vào không gian... Hắn luôn lừa gạt ta, luôn nói không giữ lời gì cả..."

Trầm Tịnh lặp đi lặp lại nói, cuối cùng lại không nhịn được, bụm mặt, nước mắt từng hạt lớn rơi xuống.

Vu Đồ một mực trầm mặc.

Tình hình như này mấy ngày nay vẫn luôn diễn ra, Trầm Tịnh trước mặt Quan Tại kiên cường bao nhiêu thì ở nơi hắn không nhìn thấy yếu ớt bấy nhiêu, giống như mọi lúc mọi nơi liền có thể sụp đồ. Ban đầu cậu còn an ủi, nhưng dần dần cậu biết, bất kỳ lời nói an ủi nào cũng quá yếu ớt, không có tác dụng gì, Trầm Tịnh cũng không cần an ủi mà là khơi thông tâm tình.

Cậu ngửa đầu tựa lưng vào ghế ngồi, xuất thần nhìn chằm chằm trần nhà bệnh viện, bỗng nhiên nhớ tới thân ảnh ngày đó mình đè nén ở đáy lòng.

Nhớ tới trong mắt cô ấy dần mất đi ánh sáng, nhớ cô ấy nói: "Mình lần này cũng sẽ không hỏi cậu vì sao lại từ chối."

Sau đó liền xoay người, bước trên giày cao gót, từng bước từng bước, kiên định, kiêu ngạo rời xa.

Giây phút đó nhìn bóng lưng cô, trong lòng anh xông ra rất nhiều ý nghĩ điên cuồng, chẳng hạn như xông lên kéo cô ấy lại, ôm lấy cô ấy, khóa chặt trong ngực mình...

Nhưng sau đó thì sao, anh có thể cho cô cái gì?

Có lẽ chăm sóc cơ bản nhất cũng không thể làm được.

Qua một lúc lâu, Trầm Tịnh mới khôi phục bình tĩnh. Vu Đồ đưa cho chị ấy tờ khăn giấy, chị ấy lau nước mắt. "Xin lỗi, để cho cậu ngày ngày phải nghe tôi than phiền, thật ra tôi cũng không oán trách anh ấy."

"Chị nhìn trúng dáng vẻ nghiêm túc của anh ấy, còn cho là hai người còn có rất nhiều thời gian, chờ già rồi, chúng ta có rất nhiều thời gian, nhưng bây giờ lại không có rồi."

Vu Đồ lúc này mới nói một câu: " Bác sĩ nói khả năng chữa khỏi rất lớn."

Trầm Tịnh lắc đầu một cái: "Cậu không hiểu."

Chị không nói thêm gì nữa, một mực nhìn điện thoại di động, đứng lên nói:"Quan Trụ nói đã đón đứa nhỏ về nhà, một lát nữa sẽ tới, tối nay hắn gác đêm, trước đó thật sự vất vả cậu."

Quan Trụ là em trai của Quan Tại, là một nhiếp ảnh gia tự do, trước một mực rong ruổi ở nước nước ngoài, hôm qua mới trở về.

Vu Đồ cũng đứng lên, "Là chuyện nên làm."

Lúc Quan Tại tỉnh lại, trong phòng bệnh một âm thanh đều không có. Vu Đồ đứng dựa vào bức tường đối diện, cúi đầu, không biết đang nghĩ chuyện gì.

Giường bệnh bên cạnh sáng nãy đã xuất viện, Quan Tại bình thường ngại người ta ồn ào, nhưng giờ lại phát hiện, trong phòng bệnh có động tĩnh vẫn hơn. Hắn ho khan, Vu Đồ ngẩng đầu lên, "Tỉnh?"

"Ừ. Cậu vẫn chưa trở về? A Tịnh đâu?"

Chị dâu về nhà thăm đứa nhỏ, Quan Trụ còn chưa tới, ta chờ hắn tới rồi đi." Vu Đồ đem giường nâng lên một chút, rót cho hắn ly nước ấm.

Quan Tại chậm rãi uống mấy ngụm, "Lúc vừa anh ngủ mất, có phải chị dâu cậu lại khóc hay không?"

Vu Đồ nhận lấy ly để lại trên bàn, không trả lời.

Quan Tại thở dài: "Vành mắt bà ấy hồng hồng, vẫn còn giả bộ trước mặt ta, ngu ngốc."

"Anh không ngốc, có bệnh ngâm tới bây giờ."

Trên mặt Quan Tại có chút tiếc nuối, "Bình thường thì chỉ ít đau nhẹ bệnh nhỏ, anh cũng không nghĩ nghiêm trọng như vậy, nếu không đã sớm tới bệnh viện." Hắn nhìn về phía Vu Đồ, "Cậu đừng như vậy có được không? Hiện nay bệnh ung thư cũng đâu phải bệnh nan y, anh tìm hiểu rồi, loại bệnh này khả năng chữa khỏi rất cao, ý chí nghị lực này của anh tuyệt đối có thể chiến thắng."

Vu Đồ gật đầu một cái, "Được, em tin anh."

"Cậu hôm nay chính thức đi làm trở lại?"

"Đúng."

"Không nghỉ việc?""

"Không nghỉ."

"Bởi vì anh?"

"Mặt mũi đừng lớn như vậy."

Quan Tại cười một chút, "Sau này ít tới bệnh viện đi, cậu liền bắt đầu bận bịu chết rồi, phi phi phi... bận bay."

Nhắc tới đề tài này, hắn lại đem một vài vấn đề trong công việc giao phó một lần, tiếp lại dặn dò, "Trước tiên đừng nói chuyện của ta với người trong đơn vị, Hồ Sở biết là được, anh hiện giờ không muốn ứng phó với bọn họ."

"Em biết."

"Anh ít nhất hai năm không thể tham gia công tác, dù sao cũng giao cho cậu."

Vu Đồ ừ một tiếng, bình thản nói:"Anh yên tâm."

Về đến nhà đã gần 11 giờ, Vu Đồ đi tới ghế salon ngồi xuống, từ đáy lòng dâng lên một trận mệt mỏi. Địch Lượng vừa vặn cầm điện thoại di động từ trong phòng vệ sinh đi ra, nhìn thấy cậu, trách cậu một tiếng, nhảy đến trước mặt cậu.

"Cậu cuối cùng cũng trở lại? Sao không trả lời wechat của tôi." Cậu vội vàng mở một cái video trên di động, đưa tới trước mặt Vu Đồ, "Vừa gửi lên nhóm lớp, mọi người đang thảo luận nhiệt tình đó, chuyện gì xảy ra vậy?"

Vu Đồ tầm mắt dời đến điện thoại di động, trong video, anh cùng Kiều Tinh Tinh đang đứng trên đài thi đấu kpl tiếp nhận phỏng vấn của người chủ trì.

Địch Lượng đứng bên ghế salon quan sát cậu:"Tôi suy nghĩ một chút, đây chẳng lẽ là... "Trên đường tùy ý có thể nhìn thấy?"

Vu Đồ không tự chủ được cầm điện thoại, mắt nhìn chăm chú, quay phim vừa vặn quay một cảnh đặc biệt nổi bật cho Kiều Tinh Tinh, cô hướng về ống kính thản nhiên cười.

Vì vậy anh cũng khóe miệng hơi cong, đặt điện thoại lên bàn nhỏ uống trà, đứng dậy nói: "Sẽ chằng thể gặp lại nữa."

- --------

Editor: #2887, mới ngược nhau có một này thôi. Rồi sẽ mỗi ngày được ôm Tinh Tinh ngủ, lo gì đến gặp hay không gặp...

Các bạn hãy vote cho mình nhé!!!!!!!!!!

- ---------

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương